Giang Sơn Chiến Đồ
Quyển 1 - Chương 61: Tân tiểu nhị
Trong viện tử, Trương Huyễn lại cẩn thận xem lại một lần nữa phương pháp luyện công trên bức đồ, chú thích bên cạnh đó viết rất rõ ràng, lấy một viên Tử Thai Đan uống vào, thân thể liền nóng như lửa đốt, cần trần truồng luyện tập trong băng tuyết, dùng cái lạnh bên ngoài của băng tuyết để điều hòa nhiệt độ trong cơ thể.
Nhưng bây giờ đã là tháng tư, tìm tuyết ở chỗ nào? Tuy nhiên Trương Huyễn đã từng dùng Bồi Nguyên Đan của Vương Bá Đương, hắn cũng có một chút kinh nghiệm.
Trương Huyễn nhảy xuống tảng đá, nhặt thiết chùy nặng hai mươi cân dưới chân lên, đi đến bên giếng nước, hắn lấy ra một viên Tử Thai Hoàn, nhìn chăm chú một lúc, chậm rãi ăn viên Tử Thai Đan này vào.
Chỉ trong chốc lát, Trương Huyễn chỉ cảm thấy vùng đan điền như bốc cháy, giống như một que diêm ném vào thùng xăng, ngọn lửa thiêu đốt lan tràn rất nhanh, cháy đến lục phủ ngũ tạng của hắn, cháy đến tứ chi bách hài của hắn.
Mặc dù Trương Huyền đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể vẫn làm cho hắn không kìm nổi thiếu chút nữa hét thảm lên.
So với liệt hỏa phần thân mà Tử Thai Đan mang đến, Trúc Cơ Đan của Vương Bá Đương giống như một ly nước ấm rót vào cổ họng, chỉ có cảm giác phần thân trong lần hắn dùng ba viên viên Trúc Cơ Đan liên tiếp cuối cùng mới có thể so sánh với lúc này.
Trương Huyễn kéo áo, cởi trần nửa người trên chạy đến góc giếng, chỉ có nước trong giếng đá mới có thể giảm bớt nhiệt nóng trong cơ thể hắn bây giờ, đây cũng là biện pháp hắn nghĩ ra để thay thế phương pháp dùng băng tuyết.
Hắn hít sâu vào một hơi, thả lỏng cơ thể, cuộn mình lại, trực tiếp nhảy vào giếng đá, nước giếng lạnh lẽo nhanh chóng ngập qua đỉnh đầu, phản lực cực mạnh đánh vào khiến cho hắn nhắm nghiền hai mắt lại.
Hắn nhanh chóng hạ xuống trong nước, tất cả thanh âm đều biến mất, hắn dường như rơi vào một thế giới hắc ám vô biên vô hạn. Nhưng ngay trong nháy mắt này, từng cỗ lực lượng một bỗng nhiên theo các cơ nhục và kinh mạch trong cơ thể tụ tập vào hai tay, Trương Huyễn âm thầm mừng như điên, cái loại cảm giác đã xa cách từ lâu bây giờ lại tới nữa.
Mặc dù đã là tháng tư cuối xuân, nhưng nước ngầm ở phương bắc vẫn lạnh lẽo đến đóng băng xương cốt, thậm chí còn rét lạnh hơn so với mùa đông.
Nhưng đúng là loại rét lạnh này đã dập tắt ngọn lửa trong cơ thể Trương Huyễn, đây là điểm quan trọng nhất trong công pháp của Trương Trọng Kiên, nhất định phải ở trong hoàn cảnh rét lạnh mới luyện được, mới có thể chân chính kích phát được dược hiệu của Tử Thai Đan, đem các lực lượng phân tán trong thân thể tụ lại.
Cảm giác ngọn lửa đốt cháy biến thành những dòng nước ấm chuyển động, nhiệt lượng mạnh mẽ giống như nước sôi chảy khắp khí quan và tứ chi trong thân thể của hắn, có một loại khoái cảm không nói ra được, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông, không chỗ nào không thoải mái.
Hắn ổn định lại cân bằng thân thể trong giếng nước, bắt đầu huy động thiết chùy. Lực cản rất lớn trong nước khiến cho hắn huy động thiết chùy cực kỳ khó khăn, hắn không chỉ phải dùng lực vượt qua hai mươi cân thiết chùy, còn phải dùng đao pháp huy động nó, mỗi khối cơ thịt toàn thân đều bị điều động.
Nhưng không đến một khắc đồng hồ (15 phút), Trương Huyễn đã cảm thấy kiệt sức rồi, thể lực đã tiêu hao gần như không còn, thiết chùy trong tay như thể đã biến thành một tòa núi lớn, kéo hắn đến chỗ sâu nhất dưới đáy sông.
Trương Huyễn trồi lên mặt nước, thở năm lần, lúc này hắn mới chậm rãi trầm tĩnh lại, tùy ý để thân thể dần dần chìm vào đáy giếng. Dược hiệu đã biến mất, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là lực lượng đã tan rã trong đan điền bắt đầu ngưng tụ lại từng chút một.
Trong lòng hắn mừng như điên, đây là bước cuối cùng trong công pháp, tụ lực. Hắn lẳng lặng dẫn dắt lực lượng ngưng tụ đến hai tay, điểm yếu là không thể cử động, chỉ cần hơi chút động đậy, cỗ lực lượng này sẽ bị đánh tan.
Cả người Trương Huyễn tạo thành chữ đại, nằm dang tay dang chân trong cát mịn dưới đáy giếng, bốn phía tối tăm mà yên tĩnh. Thời gian một nén hương trôi qua, hắn nín thở đã đến cực hạn, tử thần nhe răng cười độc ác lúc này vô cùng rõ ràng.
Lực toàn thân còn kém một chút nữa sẽ ngưng tụ, phân tâm một chút thì hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà chỉ cần hắn gắng gượng vượt qua, hắn sẽ đột phá cực hạn của mình.
- Một, hai, ba.
Hắn lặng yên đếm, mạnh mẽ ngưng tụ lực lượng vào hai tay, lại nhanh chóng khuếch tán đến tứ chi, phảng phất giống như một viên đá lửa nhỏ bùng nổ kịch liệt trong cơ thể hắn.
Rốt cục, hắn cảm thấy mình đã thành công. Trương Huyễn dùng hết tất cả lực lượng trong người nhảy mạnh về phía trước, chạy ra khỏi mặt nước, trong phút chốc, từng lỗ chân lông toàn thân hắn cảm thấy một loại nhẹ nhàng vui vẻ sướng khoái đầm đìa, giống như một đạo điện lưu xuyên thấu toàn thân, mệt mỏi cực độ biến mất không còn tăm hơi trong nháy mắt.
Trương Huyễn nhảy ra khỏi giếng nước, chỉ cảm thấy miệng vết thương sau vai hơi đau đớn, hắn nhẹ nhàng vặn vẹo cánh tay, cốt cách khớp xương ba ba rung động, cả người phảng phất có tinh lực vô tận, thiết chùy hai mươi cân trong tay rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc đây chỉ là một loại tăng cường lực lượng lâm thời, ngủ một giấc sẽ lại khôi phục như cũ, chỉ có trải qua vô số lần ngưng tụ, mới có thể đột phá cuối cùng hình thành tụ lực, dùng số lượng tăng cường lực để cố định lại.
Trình Giảo Kim chiêu mộ hộ vệ cũng không thuận lợi, gã dựng một cờ xí lớn trước cửa nhà trọ Long Hồ này, trên đó viết hai chữ “Mộ Võ”, lại bày ra một cái bàn, ngồi một mình chờ ở đó.
Gã đang tưởng tượng, nhất định sẽ có vô số người luyện võ chen chúc tới, liều mạng lấy lòng, nịnh bợ Trình Giảo Kim gã, thậm chí quỳ cầu gã thu nhận và giúp đỡ. Gã rất thích loại cảm giác này, thích náo nhiệt, càng ưa thích người khác đến cầu gã, lấy lòng gã.
Nhưng suốt một ngày, từ buổi sáng đến chạng vạng, tổng cộng chỉ có hai người đến ứng mộ, hơn nữa rất ngạo mạn, ra giá một xâu tiền một ngày, thiếu một văn cũng không làm, giống như ngược lại, biến Trình Giảo Kim gã thành kẻ phải đi cầu xin người ta, điều này làm cho Trình Giảo Kim rất không thích.
- Trình gia, vẫn không chiêu mộ được người sao?
Vương chưởng quỹ của nhà trọ híp mắt đi ra từ trong cửa lớn.
- Ôi! Đừng nói nữa, tổng cộng chỉ có hai người đến ứng mộ, chào giá lại cao, không ngờ lại đòi một xâu tiền một ngày, còn lời hơn cả ta, thực con mẹ nó không có tý tinh thần nào!
Trình Giảo Kim căm giận nói.
- Trình gia, kỳ thật chuyện này cũng khó trách, gần đây các thương đội đều chiêu mộ võ sĩ, người hơi có chút võ công liền được săn đón. Bây giờ là một tướng khó cầu, trước kia chỉ cần ba trăm văn tiền một ngày, hiện tại tăng gấp ba, hơn nữa còn làm cho ba nhà. Nếu ta đoán không sai, hai người kia cũng không đồng ý, có phải không?
Trình Giảo Kim vỗ trán:
- Khó trách! Ta bảo hai người này ký khế ước, bọn họ lại không chịu, nói phải suy nghĩ một chút, hóa ra là làm cho ba nhà, hai tên này đúng là đồ chó hoang.
Vương chưởng quỹ cười nói:
- Dưới loại tình huống này, trừ phi tăng giá, bọn họ mới bằng lòng lập tức đáp ứng. Nếu Trình gia thật sự cần tuyển người gấp…, ta cảm thấy ít nhất phải một xâu năm một ngày mới được.
- Một xâu năm!
Trình Giảo Kim thất thanh mắng:
- Đem bán ta đi! Ta còn không đáng một xâu năm đâu!
Lúc này, một người từ xa đi tới, chưởng quầy thấy, lập tức cười nói:
- Trình gia, khách tới cửa rồi, phải nắm lấy cơ hội nha!
Trình Giảo Kim cũng nhìn thấy, là một nam tử dáng người cực kỳ hùng vĩ, chừng 25-26 tuổi, làn da ngăm đen, thân cao gần bảy thước, nhìn từ xa giống như một tòa tháp đen, so với Trình Giảo Kim còn cao hơn một cái đầu, có thể so với Trương Huyễn.
Nam tử bước nhanh đến trước bàn, hỏi:
- Ở nơi này chiêu mộ người luyện võ đúng không?
Thanh âm của y làm cho lỗ tai của Trình Giảo Kim ông ông.
Trình Giảo Kim lập tức ngồi thẳng người vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy!
- Ta muốn báo danh, các ngươi trả bao nhiêu tiền?
Trình Giảo Kim cắn chặt răng, nửa ngày sau mới rít ra hai chữ:
- Một xâu!
- Chỉ một xâu tiền?
Đại hán nhướn mày:
- Ta đây biết võ nghệ, cũng biết nói tiếng Đột Quyết, vừa rồi có hai thương đội muốn dùng một xâu hai chiêu mộ ta, ta còn không đáp ứng.
- Vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn một xâu hai?
Phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc.
Trình Giảo Kim vừa quay đầu lại, chỉ thấy Trương Huyễn không biết đã xuất hiện phía sau mình từ khi nào, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng, tựa hồ có chút hứng thú với đại hán này.
- Công tử, xin chào.
Trình Giảo Kim cảm giác Trương Huyễn hơi biến hóa, nhưng lại nói không rõ biến hóa ở đâu, gã gãi đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn lờ gã đi, bước lên trước nói với đại hán:
- Biểu hiện cho ta xem!
Đại hán nhìn nhìn bốn phía, nhìn thấy hai tảng đá lớn dùng để đôn cờ xí, mỗi ụ đá nặng ít nhất hai trăm cân. Y đi đến trước tiên nhổ cờ xí ra, một tay dùng sức, nhấc một ụ đá lên, tay kia cũng làm vậy, lại nhấc ụ đá kia lên, không tốn chút sức nào.
Y múa hai ụ đá vài cái, cao giọng hỏi:
- Bằng vào bả khí lực này, được không?
Vương chưởng quỹ bên cạnh líu lưỡi:
- Mẹ của ta ơi, đây chính là Bá Vương nâng đỉnh!
Trương Huyễn âm thầm gật đầu, hai ụ đá này nặng bốn trăm cân, nếu là binh khí…đại hán này ít nhất cũng có thể sử dụng binh khí trăm cân, là một mãnh tướng.
Trên mặt Trình Giảo Kim có điểm không nhịn được, gã đứng lên căm tức nói với đại hán:
- Ta chiêu mộ người luyện võ, dựa vào một phần khí lực sao được, ngươi biết võ nghệ không?
Đại Hán buông ụ đá, cười ha hả:
- Ta đây cũng học qua mấy ngày, hay là mặt dấm chua ngươi đến đây thử xem?
Trình Giảo Kim giận dữ, trên mặt của gã có vết bớt, đen một khối, tím một khối, từ nhỏ tất cả mọi người đều nói gã mở cửa hàng tương, cho nên gã liều mạng làm mình rám đen, nhìn không ra vết bớt, không ngờ hai ngày nay ăn ngon ngủ kỹ, làn da lại trắng lại, trên mặt xuất hiện vết bớt, không ngờ lại bị đại hán này khơi ra.
Trình Giảo Kim liền giống như bị giẫm vào đuôi nhảy dựng lên, vung đại phủ bên cạnh hét lớn:
- Lão tử thành toàn cho ngươi!
Đại hán lui về phía sau, rút ra một cái đơn tiên từ sau lưng:
- Đến đây! Đến đây! Đến đây!Ta dạy cho mặt dấm chua ngươi hai chiêu.
Trình Giảo Kim tức giận đến nổi điên, xông lên chính là bổ tới một búa như cuồng phong, hét lớn một tiếng:
- Cắt tóc!
Trương Huyễn nhìn ra đại hán đang cố ý chọc giận Trình Giảo Kim, nhìn như thô lỗ, lại có chút khôn khéo, hắn lại có vài phần hứng thú.
Đại hán cũng không tiếp, mà lui về phía sau hai bước, nhanh nhẹn dị thường, khiến cho một búa của Trình Giảo Kim đánh vào khoảng không. Trình Giảo Kim lại không dừng tay, ngay sau đó lại hung hăng xoay búa đâm tới:
- Xỉa răng!
Một búa này thế tới hung mãnh, đâm thẳng vào ngực đại hán, đại hán khen một tiếng:
- Không tồi!
Nhưng y vẫn không đỡ, nghiêng người chợt lóe, lại tránh khỏi búa thứ hai của Trình Giảo Kim. Đúng lúc người y chợt lóe Trình Giảo Kim lại thuận thế quét ngang đại phủ:
- Ngoáy tai!
Đại phủ mang theo gió bổ tới vai trái của đại hán, tốc độ cực nhanh. Nếu bổ trúng, đại hán liền mất một cánh tay.
- Tiểu tử, để ý cánh tay!
Trong lòng Trình Giảo Kim cũng hơi không đành lòng.
Đại Hán cười ha ha:
- Đa tạ!
Y dùng đơn tiên đẩy một cái, lưỡi búa liền thay đổi phương hướng, một búa lại đánh vào khoảng không, Trình Giảo Kim lại càng thêm phẫn nộ, đón đầu lại là một búa:
- Cắt tóc!
Trương Huyễn cũng nhịn không được bật cười, quả nhiên là Trình Giảo Kim tam bản phủ, hắn đã nhìn ra Đại Hán võ nghệ cao cường, chỉ là không muốn làm Trình Giảo Kim mất mặt nên mới nhường cho gã.
- Tốt lắm!
Trương Huyễn hô lên ngăn cản bọn họ. Trong lòng Trình Giảo Kim cũng hiểu được, đại hán này võ nghệ cao hơn mình nhiều, trong lòng gã cũng chịu phục, nhưng ngoài miệng lại không nhận thua.
- Được rồi! Hôm nay lão tử tha cho ngươi.
Đại hán thu tiên, tiến lên thi lễ với Trương Huyễn.
- Trương công tử, võ nghệ của ta cũng được chứ!
Trương Huyễn kinh ngạc:
- Ngươi biết ta?
Đại Hán phát hiện mình nói lỡ miệng, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, sau một lúc lâu mới nói:
- Danh khí Trương công tử lớn như vậy, toàn thành người nào mà không biết, ta chính là khâm phục nghĩa cử của công tử mới tìm đến nương nhờ.
Trương Huyễn nhìn y thật sâu một cái, lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ta đây họ Uất Trì, tên một chữ Cung, tự Kính Đức.
Nhưng bây giờ đã là tháng tư, tìm tuyết ở chỗ nào? Tuy nhiên Trương Huyễn đã từng dùng Bồi Nguyên Đan của Vương Bá Đương, hắn cũng có một chút kinh nghiệm.
Trương Huyễn nhảy xuống tảng đá, nhặt thiết chùy nặng hai mươi cân dưới chân lên, đi đến bên giếng nước, hắn lấy ra một viên Tử Thai Hoàn, nhìn chăm chú một lúc, chậm rãi ăn viên Tử Thai Đan này vào.
Chỉ trong chốc lát, Trương Huyễn chỉ cảm thấy vùng đan điền như bốc cháy, giống như một que diêm ném vào thùng xăng, ngọn lửa thiêu đốt lan tràn rất nhanh, cháy đến lục phủ ngũ tạng của hắn, cháy đến tứ chi bách hài của hắn.
Mặc dù Trương Huyền đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể vẫn làm cho hắn không kìm nổi thiếu chút nữa hét thảm lên.
So với liệt hỏa phần thân mà Tử Thai Đan mang đến, Trúc Cơ Đan của Vương Bá Đương giống như một ly nước ấm rót vào cổ họng, chỉ có cảm giác phần thân trong lần hắn dùng ba viên viên Trúc Cơ Đan liên tiếp cuối cùng mới có thể so sánh với lúc này.
Trương Huyễn kéo áo, cởi trần nửa người trên chạy đến góc giếng, chỉ có nước trong giếng đá mới có thể giảm bớt nhiệt nóng trong cơ thể hắn bây giờ, đây cũng là biện pháp hắn nghĩ ra để thay thế phương pháp dùng băng tuyết.
Hắn hít sâu vào một hơi, thả lỏng cơ thể, cuộn mình lại, trực tiếp nhảy vào giếng đá, nước giếng lạnh lẽo nhanh chóng ngập qua đỉnh đầu, phản lực cực mạnh đánh vào khiến cho hắn nhắm nghiền hai mắt lại.
Hắn nhanh chóng hạ xuống trong nước, tất cả thanh âm đều biến mất, hắn dường như rơi vào một thế giới hắc ám vô biên vô hạn. Nhưng ngay trong nháy mắt này, từng cỗ lực lượng một bỗng nhiên theo các cơ nhục và kinh mạch trong cơ thể tụ tập vào hai tay, Trương Huyễn âm thầm mừng như điên, cái loại cảm giác đã xa cách từ lâu bây giờ lại tới nữa.
Mặc dù đã là tháng tư cuối xuân, nhưng nước ngầm ở phương bắc vẫn lạnh lẽo đến đóng băng xương cốt, thậm chí còn rét lạnh hơn so với mùa đông.
Nhưng đúng là loại rét lạnh này đã dập tắt ngọn lửa trong cơ thể Trương Huyễn, đây là điểm quan trọng nhất trong công pháp của Trương Trọng Kiên, nhất định phải ở trong hoàn cảnh rét lạnh mới luyện được, mới có thể chân chính kích phát được dược hiệu của Tử Thai Đan, đem các lực lượng phân tán trong thân thể tụ lại.
Cảm giác ngọn lửa đốt cháy biến thành những dòng nước ấm chuyển động, nhiệt lượng mạnh mẽ giống như nước sôi chảy khắp khí quan và tứ chi trong thân thể của hắn, có một loại khoái cảm không nói ra được, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông, không chỗ nào không thoải mái.
Hắn ổn định lại cân bằng thân thể trong giếng nước, bắt đầu huy động thiết chùy. Lực cản rất lớn trong nước khiến cho hắn huy động thiết chùy cực kỳ khó khăn, hắn không chỉ phải dùng lực vượt qua hai mươi cân thiết chùy, còn phải dùng đao pháp huy động nó, mỗi khối cơ thịt toàn thân đều bị điều động.
Nhưng không đến một khắc đồng hồ (15 phút), Trương Huyễn đã cảm thấy kiệt sức rồi, thể lực đã tiêu hao gần như không còn, thiết chùy trong tay như thể đã biến thành một tòa núi lớn, kéo hắn đến chỗ sâu nhất dưới đáy sông.
Trương Huyễn trồi lên mặt nước, thở năm lần, lúc này hắn mới chậm rãi trầm tĩnh lại, tùy ý để thân thể dần dần chìm vào đáy giếng. Dược hiệu đã biến mất, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là lực lượng đã tan rã trong đan điền bắt đầu ngưng tụ lại từng chút một.
Trong lòng hắn mừng như điên, đây là bước cuối cùng trong công pháp, tụ lực. Hắn lẳng lặng dẫn dắt lực lượng ngưng tụ đến hai tay, điểm yếu là không thể cử động, chỉ cần hơi chút động đậy, cỗ lực lượng này sẽ bị đánh tan.
Cả người Trương Huyễn tạo thành chữ đại, nằm dang tay dang chân trong cát mịn dưới đáy giếng, bốn phía tối tăm mà yên tĩnh. Thời gian một nén hương trôi qua, hắn nín thở đã đến cực hạn, tử thần nhe răng cười độc ác lúc này vô cùng rõ ràng.
Lực toàn thân còn kém một chút nữa sẽ ngưng tụ, phân tâm một chút thì hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà chỉ cần hắn gắng gượng vượt qua, hắn sẽ đột phá cực hạn của mình.
- Một, hai, ba.
Hắn lặng yên đếm, mạnh mẽ ngưng tụ lực lượng vào hai tay, lại nhanh chóng khuếch tán đến tứ chi, phảng phất giống như một viên đá lửa nhỏ bùng nổ kịch liệt trong cơ thể hắn.
Rốt cục, hắn cảm thấy mình đã thành công. Trương Huyễn dùng hết tất cả lực lượng trong người nhảy mạnh về phía trước, chạy ra khỏi mặt nước, trong phút chốc, từng lỗ chân lông toàn thân hắn cảm thấy một loại nhẹ nhàng vui vẻ sướng khoái đầm đìa, giống như một đạo điện lưu xuyên thấu toàn thân, mệt mỏi cực độ biến mất không còn tăm hơi trong nháy mắt.
Trương Huyễn nhảy ra khỏi giếng nước, chỉ cảm thấy miệng vết thương sau vai hơi đau đớn, hắn nhẹ nhàng vặn vẹo cánh tay, cốt cách khớp xương ba ba rung động, cả người phảng phất có tinh lực vô tận, thiết chùy hai mươi cân trong tay rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc đây chỉ là một loại tăng cường lực lượng lâm thời, ngủ một giấc sẽ lại khôi phục như cũ, chỉ có trải qua vô số lần ngưng tụ, mới có thể đột phá cuối cùng hình thành tụ lực, dùng số lượng tăng cường lực để cố định lại.
Trình Giảo Kim chiêu mộ hộ vệ cũng không thuận lợi, gã dựng một cờ xí lớn trước cửa nhà trọ Long Hồ này, trên đó viết hai chữ “Mộ Võ”, lại bày ra một cái bàn, ngồi một mình chờ ở đó.
Gã đang tưởng tượng, nhất định sẽ có vô số người luyện võ chen chúc tới, liều mạng lấy lòng, nịnh bợ Trình Giảo Kim gã, thậm chí quỳ cầu gã thu nhận và giúp đỡ. Gã rất thích loại cảm giác này, thích náo nhiệt, càng ưa thích người khác đến cầu gã, lấy lòng gã.
Nhưng suốt một ngày, từ buổi sáng đến chạng vạng, tổng cộng chỉ có hai người đến ứng mộ, hơn nữa rất ngạo mạn, ra giá một xâu tiền một ngày, thiếu một văn cũng không làm, giống như ngược lại, biến Trình Giảo Kim gã thành kẻ phải đi cầu xin người ta, điều này làm cho Trình Giảo Kim rất không thích.
- Trình gia, vẫn không chiêu mộ được người sao?
Vương chưởng quỹ của nhà trọ híp mắt đi ra từ trong cửa lớn.
- Ôi! Đừng nói nữa, tổng cộng chỉ có hai người đến ứng mộ, chào giá lại cao, không ngờ lại đòi một xâu tiền một ngày, còn lời hơn cả ta, thực con mẹ nó không có tý tinh thần nào!
Trình Giảo Kim căm giận nói.
- Trình gia, kỳ thật chuyện này cũng khó trách, gần đây các thương đội đều chiêu mộ võ sĩ, người hơi có chút võ công liền được săn đón. Bây giờ là một tướng khó cầu, trước kia chỉ cần ba trăm văn tiền một ngày, hiện tại tăng gấp ba, hơn nữa còn làm cho ba nhà. Nếu ta đoán không sai, hai người kia cũng không đồng ý, có phải không?
Trình Giảo Kim vỗ trán:
- Khó trách! Ta bảo hai người này ký khế ước, bọn họ lại không chịu, nói phải suy nghĩ một chút, hóa ra là làm cho ba nhà, hai tên này đúng là đồ chó hoang.
Vương chưởng quỹ cười nói:
- Dưới loại tình huống này, trừ phi tăng giá, bọn họ mới bằng lòng lập tức đáp ứng. Nếu Trình gia thật sự cần tuyển người gấp…, ta cảm thấy ít nhất phải một xâu năm một ngày mới được.
- Một xâu năm!
Trình Giảo Kim thất thanh mắng:
- Đem bán ta đi! Ta còn không đáng một xâu năm đâu!
Lúc này, một người từ xa đi tới, chưởng quầy thấy, lập tức cười nói:
- Trình gia, khách tới cửa rồi, phải nắm lấy cơ hội nha!
Trình Giảo Kim cũng nhìn thấy, là một nam tử dáng người cực kỳ hùng vĩ, chừng 25-26 tuổi, làn da ngăm đen, thân cao gần bảy thước, nhìn từ xa giống như một tòa tháp đen, so với Trình Giảo Kim còn cao hơn một cái đầu, có thể so với Trương Huyễn.
Nam tử bước nhanh đến trước bàn, hỏi:
- Ở nơi này chiêu mộ người luyện võ đúng không?
Thanh âm của y làm cho lỗ tai của Trình Giảo Kim ông ông.
Trình Giảo Kim lập tức ngồi thẳng người vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy!
- Ta muốn báo danh, các ngươi trả bao nhiêu tiền?
Trình Giảo Kim cắn chặt răng, nửa ngày sau mới rít ra hai chữ:
- Một xâu!
- Chỉ một xâu tiền?
Đại hán nhướn mày:
- Ta đây biết võ nghệ, cũng biết nói tiếng Đột Quyết, vừa rồi có hai thương đội muốn dùng một xâu hai chiêu mộ ta, ta còn không đáp ứng.
- Vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn một xâu hai?
Phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc.
Trình Giảo Kim vừa quay đầu lại, chỉ thấy Trương Huyễn không biết đã xuất hiện phía sau mình từ khi nào, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng, tựa hồ có chút hứng thú với đại hán này.
- Công tử, xin chào.
Trình Giảo Kim cảm giác Trương Huyễn hơi biến hóa, nhưng lại nói không rõ biến hóa ở đâu, gã gãi đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn lờ gã đi, bước lên trước nói với đại hán:
- Biểu hiện cho ta xem!
Đại hán nhìn nhìn bốn phía, nhìn thấy hai tảng đá lớn dùng để đôn cờ xí, mỗi ụ đá nặng ít nhất hai trăm cân. Y đi đến trước tiên nhổ cờ xí ra, một tay dùng sức, nhấc một ụ đá lên, tay kia cũng làm vậy, lại nhấc ụ đá kia lên, không tốn chút sức nào.
Y múa hai ụ đá vài cái, cao giọng hỏi:
- Bằng vào bả khí lực này, được không?
Vương chưởng quỹ bên cạnh líu lưỡi:
- Mẹ của ta ơi, đây chính là Bá Vương nâng đỉnh!
Trương Huyễn âm thầm gật đầu, hai ụ đá này nặng bốn trăm cân, nếu là binh khí…đại hán này ít nhất cũng có thể sử dụng binh khí trăm cân, là một mãnh tướng.
Trên mặt Trình Giảo Kim có điểm không nhịn được, gã đứng lên căm tức nói với đại hán:
- Ta chiêu mộ người luyện võ, dựa vào một phần khí lực sao được, ngươi biết võ nghệ không?
Đại Hán buông ụ đá, cười ha hả:
- Ta đây cũng học qua mấy ngày, hay là mặt dấm chua ngươi đến đây thử xem?
Trình Giảo Kim giận dữ, trên mặt của gã có vết bớt, đen một khối, tím một khối, từ nhỏ tất cả mọi người đều nói gã mở cửa hàng tương, cho nên gã liều mạng làm mình rám đen, nhìn không ra vết bớt, không ngờ hai ngày nay ăn ngon ngủ kỹ, làn da lại trắng lại, trên mặt xuất hiện vết bớt, không ngờ lại bị đại hán này khơi ra.
Trình Giảo Kim liền giống như bị giẫm vào đuôi nhảy dựng lên, vung đại phủ bên cạnh hét lớn:
- Lão tử thành toàn cho ngươi!
Đại hán lui về phía sau, rút ra một cái đơn tiên từ sau lưng:
- Đến đây! Đến đây! Đến đây!Ta dạy cho mặt dấm chua ngươi hai chiêu.
Trình Giảo Kim tức giận đến nổi điên, xông lên chính là bổ tới một búa như cuồng phong, hét lớn một tiếng:
- Cắt tóc!
Trương Huyễn nhìn ra đại hán đang cố ý chọc giận Trình Giảo Kim, nhìn như thô lỗ, lại có chút khôn khéo, hắn lại có vài phần hứng thú.
Đại hán cũng không tiếp, mà lui về phía sau hai bước, nhanh nhẹn dị thường, khiến cho một búa của Trình Giảo Kim đánh vào khoảng không. Trình Giảo Kim lại không dừng tay, ngay sau đó lại hung hăng xoay búa đâm tới:
- Xỉa răng!
Một búa này thế tới hung mãnh, đâm thẳng vào ngực đại hán, đại hán khen một tiếng:
- Không tồi!
Nhưng y vẫn không đỡ, nghiêng người chợt lóe, lại tránh khỏi búa thứ hai của Trình Giảo Kim. Đúng lúc người y chợt lóe Trình Giảo Kim lại thuận thế quét ngang đại phủ:
- Ngoáy tai!
Đại phủ mang theo gió bổ tới vai trái của đại hán, tốc độ cực nhanh. Nếu bổ trúng, đại hán liền mất một cánh tay.
- Tiểu tử, để ý cánh tay!
Trong lòng Trình Giảo Kim cũng hơi không đành lòng.
Đại Hán cười ha ha:
- Đa tạ!
Y dùng đơn tiên đẩy một cái, lưỡi búa liền thay đổi phương hướng, một búa lại đánh vào khoảng không, Trình Giảo Kim lại càng thêm phẫn nộ, đón đầu lại là một búa:
- Cắt tóc!
Trương Huyễn cũng nhịn không được bật cười, quả nhiên là Trình Giảo Kim tam bản phủ, hắn đã nhìn ra Đại Hán võ nghệ cao cường, chỉ là không muốn làm Trình Giảo Kim mất mặt nên mới nhường cho gã.
- Tốt lắm!
Trương Huyễn hô lên ngăn cản bọn họ. Trong lòng Trình Giảo Kim cũng hiểu được, đại hán này võ nghệ cao hơn mình nhiều, trong lòng gã cũng chịu phục, nhưng ngoài miệng lại không nhận thua.
- Được rồi! Hôm nay lão tử tha cho ngươi.
Đại hán thu tiên, tiến lên thi lễ với Trương Huyễn.
- Trương công tử, võ nghệ của ta cũng được chứ!
Trương Huyễn kinh ngạc:
- Ngươi biết ta?
Đại Hán phát hiện mình nói lỡ miệng, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, sau một lúc lâu mới nói:
- Danh khí Trương công tử lớn như vậy, toàn thành người nào mà không biết, ta chính là khâm phục nghĩa cử của công tử mới tìm đến nương nhờ.
Trương Huyễn nhìn y thật sâu một cái, lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ta đây họ Uất Trì, tên một chữ Cung, tự Kính Đức.
Bình luận truyện