Chương 16
“A Bối đến rồi, tôi cúp máy trước, hẹn gặp lại, à, không, không gặp lại nữa.” Giọng điệu câu cuối quá quả quyết, phảng phất như thật sự không định gặp lại anh. Mà ở đầu bên kia, Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm vào điện thoại mà có hơi sững sờ trong chốc lát, một lúc lâu sau thì nhấc áo khoác trên sô pha lên xông ra ngoài.
Chiếc Volkswagen của Chu Thời Diệc dừng ở chỗ rẽ của cổng đội phòng cháy chữa cháy Thành Tây, một bóng người cao lớn thật thà chất phác từ bên trong đi ra, bên ngoài gió tuyết đan xen, gió lạnh hiu quạnh, Đại Bao siết chặt áo khoác bước vào trong xe, phủi tuyết xuống rồi run rẩy nói: “Chết cóng bố rồi, anh à, phiền anh sau này lúc tới đón em có thể đỗ gần hơn một chút được không?”
Chu Thời Diệc khởi động xe: “Lần trước không phải còn sợ lãnh đạo của cậu nói sao?”
“Thật ra thì cũng không sao, lãnh đạo của chúng tớ không nhận ra cái xe này, không chừng còn cho là Passat đó.” Anh sửa lại quần áo một chút rôi ngồi thẳng người, nói: “Không nói nữa, tìm tớ như thiêu như đốt như vậy, đi đâu?”
“Bệnh viện.”
Đại Bao ngẩn người: “Không đúng, mấy ngày trước không phải cậu còn không cho chúng tớ đến bệnh viện sao?”
“Trần Kỳ Bối đến bệnh viện rồi.”
“Cô ta đến bệnh viện thì đến…..” lúc này Đại Bao mới phản ứng lại được: “Cô ta đi tìm Tầm Tầm rồi hả?”
“Ừ.”
“Cậu cảm thấy cô ta sẽ làm gì?”
“Không biết.”
Xe đi đến cổng bệnh viên, anh không xuống xe ngay mà bình tĩnh phân tích một lúc, anh cảm thấy là có lẽ mình đã hơi sốt sắng quá rồi, chắc là Trần Kỳ Bối sẽ không to gan đến vậy.
Bỗng nhiên lại nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, cô nói, hai người bọn họ không cần gặp lại nữa.
Đây là kết quả mà anh cầu còn không được.
Thật ra toàn bộ sự việc vốn dĩ không có liên quan gì đến cô, nếu như không phải trong lúc vô tình cô xông vào căn phòng đó, nếu như không phải cô quay đoạn video kia thì anh vốn dĩ không muốn cuốn cô vào.
…………
Nguyễn Tầm Tầm cúp máy, nhìn Trần Kỳ Bối nở nụ cười: “Sao cậu lại tới đây?”
Trần Kỳ Bối đi đến ngồi xuống bên giường, ngồi song song với cô, tay chống lên mạn giường, thấp giọng nói: “Tầm Tầm….. tớ…..”
Nguyễn Tầm Tầm ngắt lời, tự nhiên hỏi: “Hai người các cậu ở bên nhau sao?”
Trần Kỳ Bối ngẩn người, mắt đảo một cái, hiểu được ý tứ trong lời nói của cô thì thấp giọng mở miệng: “Không, thật ra tớ và Chu tiên sinh không có….”
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn cô ta một cái rồi bỏ qua, đảo mắt một cái, tầm mắt lại một lần nữa rơi vào cây bạch dương héo úa ngoài cửa sổ: “Thật ra thì cũng không sao. Đừng giải thích, cũng không cần giải thích với tớ, cậu thích anh ta đúng không?”
Trần Kỳ Bối mím môi, cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm mũi chân.
“Vì một người đàn ông, A Bối, chúng ta không cần phải như vậy. Cậu sớm nói cho tớ biết một chút thì sẽ không như vậy.”
Trần Kỳ Bối vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên ngửa ra sau ngã lên giường bệnh, có hơi lười biếng nói: “Các cậu đã từng ngủ với nhau sao?”
“….. Tầm Tầm, xin lỗi.”
Trần Kỳ Bối quá sốt sắng hoặc là quá sợ sệt mà đến nỗi căn bản không nghe thấy cô hỏi gì.
Nguyễn Tầm Tầm ngẩn người, nhàn nhạt mở mắt, có hơi tự nhủ nói: “Thật sự ngủ rồi.”
Trần Kỳ Bối a lên, mờ mịt lấy lại tinh thần, nói: “Không có không có, không phải như cậu nghĩ đâu! Tớ và Chu tiên sinh thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.”
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, nhíu mày: “À? Vậy như thế nào?”
Trần Kỳ Bối cúi đầu, trong giọng nói mang theo một chút nức nở: “Tớ thừa nhận tớ có động tâm với anh ta, điều kiện của anh ta rất tốt, thế nhưng tớ thật sự sẽ không tranh giành với cậu.”
“….. A Bối, nếu như cậu thật sự thích thì theo đuổi đi, không liên quan tới tớ.”
Bên ngoài phòng bệnh, cách một bức tường, tuyết bỗng nhiên rơi lớn hơn, ở đó có hai bóng người đang đứng.
Nghe thấy hai người phụ nữ bên trong nhường qua nhường lại, Đại Bao không nhịn được liếc nhìn sắc mặt của người nào đó bên cạnh, màu đen tối thật sự rất tương phản với tuyết đọng ngoài cửa sổ.
Chu Thời Diệc quay người, bỏ lại câu: “Tớ đi tìm Tiêu Nam Sinh, cậu theo dõi.”
Đại Bao nhìn theo bóng lưng cao ngất rời đi của anh, chà chà chà, đàn ông…..
Tiếng nói chuyện bên trong lại tiếp tục, Trần Kỳ Bối hỏi: “Cậu thật sự không thích anh ta sao?”
Một giọng nói nhẹ nhàng khác trả lời: “Không thể nói là thích được, chỉ là không cam lòng.”
Trần Kỳ Bối nói: “Tại sao không cam lòng?”
“Có lẽ là lúc trước tớ từng theo đuổi anh ta nhưng không theo đuổi được nên không cam tâm.”
Trong giọng nói không nghe được một chút cảm xúc nào.
…….
Tiêu Nam Sinh vừa mới kiểm tra phòng xong, trở về đã nhìn thấy Chu Thời Diệc đứng chờ ở cửa.
“Sao hôm nay lại đến? Đã mấy ngày không gặp cậu rồi.”
Một tay Chu Thời Diệc cầm điếu thuốc, hút một cái, một tay cho vào túi, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Tiêu Nam Sinh liếc nhìn anh một cái, cười khẽ: “Vào rồi nói.”
Chu Thời Diệc quen cửa quen nẻo đi vào, ngồi trên ghế sô pha, gạt tàn thuốc một cái, không nói một lời.
Tiêu Nam Sinh cởi áo dài trắng ra, kéo ghế ngồi đối diện: “Tôi thấy gần đây sắc mặt cậu không tốt, có muốn tôi giúp cậu tìm một bác sĩ khám một chút không?”
Chu Thời Diệc nhàn nhạt nói: “Không cần.”
“Thật sự không cần?”
“Ừ.”
Tiêu Nam Sinh khoanh tay trước ngực nhìn anh: “Ít hút thuốc lại.”
“Được.” Anh hờ hững trả lời.
“Đừng có gạt tôi, bảo cậu cai thuốc mà cậu đã lần nào làm chưa? Ngoài miệng thì được được nhưng sau lưng thì một điếu cũng không thiếu. Cần tôi nói với chị cậu không?”
“Khi nào tôi về mà không hút trước mặt anh?” Chu Thời Diệc nhíu nhíu mày: “Được rồi, nói nhiều như vậy anh không mệt à? Ngồi yên tĩnh một lúc không được sao?”
Yên tĩnh được vài giây thì Tiêu Nam Sinh lại mở miệng: “Không nói chuyện này thì nói một chút chuyện của cậu và Nguyễn Tầm Tầm đi.”
Chu Thời Diệc mở mắt: “Có gì hay mà nói.”
Tiêu Nam Sinh thở dài, quay người lấy ra hai tờ gì đó từ trong ngăn kéo đưa cho anh: “Cầm lấy.”
Chu Thời Diệc liếc mắt: “Cái gì vậy?”
“Bệnh viện phát vé xem phim, tôi với chị cậu cũng không có thời gian để đi, cậu cầm đi.”
Chu Thời Diệc nói: “Anh không có thời gian đi còn tôi thì có sao? Đi với ai? Đại Bao hay là A Thịnh?”
Tiêu Nam Sinh nhíu mày: “Người ở trong phòng bệnh kia có thể đi, đi nhiều một chút sẽ khôi phục nhanh hơn.”
Chu Thời Diệc cười gằn: “Vẫn là giữ lại cho anh đi đi.”
Giọng nói Tiêu Nam Sinh không vui vẻ: “Cầm đi! Cậu gạt được người khác, gạt được tôi nhưng cậu có gạt được chính mình không? Nếu quả thật không có gì với cô ấy thì được, cậu mau mau tìm bạn gái rồi kết hôn cho tôi, đàn ông không lập gia đình thì vĩnh viễn không trưởng thành được. Sau này cậu làm sao chăm sóc chị cậu?”
……..
Bầu không khí trong phòng bệnh lúng túng.
Đại Bao cười hì hì đi vào: “Ôi, các người đẹp, đang nói chuyện gì vậy.”
Trần Kỳ Bối lau nước mắt: “Không có gì, tùy tiện tâm sự thôi.”
Nguyễn Tầm Tầm hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Trước đó, ai cũng biến mất bặt vô âm tín, bây giờ Trần Kỳ Bối vừa xuất hiện thì ai cũng đến phòng bệnh của cô rồi.
Đại Bao biết Nguyễn Tầm Tầm đang tức giận, thế nhưng là Thời Nhất thì bọn họ không dám không nghe.
“Em gái Tầm Tầm.” Anh không để ý đến Trần Kỳ Bối, đi tới bên cạnh Nguyễn Tầm Tầm, thân thiết gọi.
Nguyễn Tầm Tầm châm chọc nói: “Anh là ai vậy, tôi biết anh sao?”
Đại Bao thật thà gãi gãi sau gáy, ngỏ lời: “Cô không biết tôi cũng không sao, tôi biết cô mà, còn cô thì biết Thời Nhất nhà chúng tôi là được rồi.”
Nguyễn Tầm Tầm cười gằn: “Thời Nhất? Nhà các anh nuôi chó rồi hả?”
Lúc này Đại Bao mới ý thức được là bây giờ Nguyễn Tầm Tầm thật sự giận rồi.
Anh lúng túng cười cười.
Hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Chu Thời Diệc nhét vé xem phim vào túi rồi đi về phía phòng bệnh, đi tới cửa thì đứng lại. Trên đỉnh đầu ánh mặt trời chiếu xuống, Chu Thời Diệc đứng khuất bóng, hai tay cho vào túi, sợi tóc nhỏ vụn của anh có hơi ngả vàng dưới ánh mặt trời. Mỗi lần thấy anh là dường như tóc của anh cũng được cắt sửa, so với lần trước lại ngắn hơn, để lộ ra đường nét cường tráng của anh, sạch sẽ đẹp trai.
Anh mặc áo khoác màu đen, chân dài thẳng tắp đứng ở cửa, đôi mắt u tối rơi trên người mặc quần áo bệnh nhân kia.
Trần Kỳ Bối bỗng nhiên đứng dậy, liếc nhìn Nguyễn Tầm Tầm rồi nói: “Tớ về trước, các cậu cứ từ từ nói chuyện.” Nói xong liền rời đi, toàn bộ quá trình đều không nhìn Chu Thời Diệc một cái.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Tầm Tầm với sắc mặt không tốt cùng với Chu Thời Diệc đứng ở cửa cho tay vào túi, nhưng tầm mắt của hai người đều sáng quắc nhìn chăm chú trên người nào đó. Đại Bao nhất thời cảm thấy mình là người……. ngoài hành tinh? Anh cảm thấy mình sắp bị tầm mắt nóng rực này đốt thành hai lỗ thủng lớn rồi, mẹ kiếp, chuyện này…. Liên quan cái rắm gì đến anh chứ!
Là Thời Nhất bảo bọn họ không được tới bệnh viện.
Là Nguyễn Tầm Tầm mắng là chó Thời Nhất.
Với anh một hào quan hệ cũng không có, đều nhìn anh làm gì!
Đại Bao chuẩn bị nhấc chân tránh đi: “Các cậu cứ từ từ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước.”
Nguyễn Tầm Tầm vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh.
Chu Thời Diệc vừa đi tới cửa đã nghe thấy cô nói Thời Nhất là chó.
Nếu như bây giờ còn có thể nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với nhau vậy thì thật là thấy quỷ rồi.
Bầu không khí cứng ngắc, hai người ai cũng không muốn nhường ai.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn Đại Bao vừa nhấc chân lên, nói: “Đại Bao, nói với sủng vật của nhà các anh, làm người không thể quá yêu bản thân, anh ta xem bản thân là quốc bảo thì người người cũng phải thích anh ta sao?”
Trên mặt Đại Bao a a đáp lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: nếu như không thích, vậy cô tức giận làm gì, còn bốc lên mùi chua như vậy.
Chu Thời Diệc nặng nề liếc nhìn cô một cái, hai tay ở trong túi sờ tới hai tấm vé xem phim Tiêu Nam Sinh cho, ngón tay hơi dừng lại.
Đại Bao nhìn bên này, lại nhìn sang bên kia, tiền hậu giáp kích, hai mặt đều không phải người.
Mẹ kiếp, hai người cãi nhau đừng liên lụy tới tôi được không.
Anh sắp mất khống chế, hai tay Nguyễn Tầm Tầm chỉ ra ngoài cửa, hướng về phía anh rống lên: “Đại Bao, mang theo sủng vật cút ra ngoài.”
Chu Thời Diệc gần như là mở miệng cùng lúc: “Đại Bao, cậu đi ra ngoài trước đi.”
Đại Bao nghe lời thuận theo, đồng thời không chờ được mà cút ra ngoài.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm cô, ngón tay vuốt ve vé xem phim trong túi, đang suy tư gì đó.
Nguyễn Tầm Tầm tức giận lườm một cái, nói: “Anh cũng đi ra ngoài!”
Chu Thời Diệc trực tiếp đi về phía cô, thân ảnh cao lớn đứng vững trước giường cô, Nguyễn Tầm Tầm đang ngồi ở mạn giường. Anh hơi cúi người, đối đầu với ánh mắt lạnh nhạt của cô, kéo kéo khóe miệng: “Thật sự muốn tôi đi ra ngoài?”
Nguyễn Tầm Tầm nghiêng đầu đi.
Chu Thời Diệc lại nhích lại gần, hai khuôn mặt gần nhau, gần như là có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Anh xì bật cười: “Đỏ mặt cái gì?”
Sau đó ngồi xuống chỗ vừa rồi của Trần Kỳ Bối, hai tay chống lên mạn giường: “Cô cũng thật là một chút cũng không thay đổi.”
Anh nói xong, ngón tay bỗng nhiên đè lên một thứ gì đó màu đen dưới giường, nhẹ nhàng chụp lấy, sau đó tách ra, tỉnh bơ nắm trong tay.
Nguyễn Tầm Tầm cười gằn: “Vậy sao, còn anh thay đổi rất nhiều, từ người cũng biến thành cầm thú rồi.”
Chu Thời Diệc cũng không để ý cười cười: “Nguyễn Tầm Tầm, chừng nào cô mới có thể trở nên thông minh hơn một chút?”
Chê cô ngốc?
“Cút ra ngoài.”
Chu Thời Diệc sờ sờ vé xem phim trong tay rồi cất bước đi ra ngoài, Đại Bao ở trong xe chờ anh, thấy anh tới, thì vội hỏi: “Thế nào? Có đánh nhau không?”
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu rất mong chúng tớ đánh nhau?”
Đại Bao cười hì hì, chỉ là điều anh ta kỳ vọng là kiểu đánh nhau khác.
“Thật ra, Thời Nhất, tại sao cậu không nói với cô ấy? Cần phải bạt kiếm như thế sao?”
Anh sửa lại: “Là giương cung bạt kiếm.”
“….. Đều là một ý.”
Từ nhỏ anh ta đã sợ tỉa tót câu chữ, thành ngữ cũng chỉ học sơ sơ, phất tay một cái, qua quýt nói: “Thật ra tớ thấy cô ấy không giống như A Thịnh nói, cô ấy rất biết nói chuyện, rất có năng lực an ủi, tớ cũng rất thích cô ấy…..”
Chu Thời Diệc đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn một cái, Đại Bao ý thức được điều không đúng thì sửa lại cách nói: “Tớ nói thích không phải loại thích kia, cũng giống như tớ thích cậu vậy… xí xí xí, cũng không đúng, dù sao cũng không phải kiểu thích của đàn ông đối với phụ nữ.”
Đại Bao là người qua loa, không tìm được từ để hình dung cái cảm giác này, thật ra anh ta muốn nói là thưởng thức, anh ta là đàn ông, anh ta thật sự thưởng thức Nguyễn Tầm Tầm, xinh đẹp lại còn thoải mái, không giống với những cô gái khác kế vặt nhiều, cũng không có suy nghĩ vặn vẹo gì, muốn gì thì nói đó, nhưng cũng không phải nói là cô ấy dễ thương lượng trong chuyện tình cảm, ngược lại, cảm xúc trí tuệ của cô ấy khá cao, không nên nói thì một câu cũng không nhiều lời.
Chỉ là cô ấy đều lạnh lùng với mọi người.
Nhưng lại nhiệt tình với người mà mình quan tâm.
Chu Thời Diệc châm thuốc, hút một hơi, nhìn về phía Đại Bao, ánh mắt phức tạp lại sâu thẳm: “Cậu cho là cô ấy thật sự thích tớ sao?”
Đại Bao ngẩn người.
Chu Thời Diệc từ trong túi móc ra một thứ màu đen rồi ném qua, Đại Bao thuận lợi tiếp được.
“Đây là gì?”
Chu Thời Diệc tức giận: “Không biết tự xem ?”
Đại Bao cần thận suy nghĩ rồi kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Bút ghi âm? Cậu tìm ở đâu vậy?”
Khuỷu tay Chu Thời Diệc chống dọc theo cửa sổ xe hút thuốc: “Dưới giường của cô ấy.”
“Ai để?”
Ngón tay thon dài của Chu Thời Diệc đặt lên một cái nút hình tam giác, nhấn xuống, cùng với tiếng dòng điện, tiếng nói chuyện phát ra.
“Hai người các cậu ở bên nhau sao?”
“Không, tớ và Chu tiên sinh thật sự không có…..”
“Thật ra, không sao. Đừng giải thích, cũng không cần giải thích với tớ, cậu thích anh ta đúng không?”
“Vì một người đàn ông, A Bối, chúng ta không cần phải như vậy. Cậu sớm nói cho tớ biết thì sẽ không như vậy.”
“Cậu cậu đã ngủ với nhau chưa?”
“….. Tầm Tầm, xin lỗi.”
……..
“Cậu thật sự không thích anh ta sao?”
“Không thể nói là thích, chỉ là không cam lòng.”
“Tại sao không cam lòng?”
“Có lẽ là vì lúc trước tớ từng theo đuổi anh ta nhưng không theo đuổi được nên không cam tâm.”
Bỗng nhiên Đại Bao có hơi không dám nhìn vẻ mặt của Chu Thời Diệc.
Bình luận truyện