Hắc Bạch Long Kiếm
Chương 43: Măt mờ kiếm sáng
Sợ Yến Thiên Y lướt theo kết liễu tánh mạng của Hạ đại ca, Trát Phi vội tiến lên, cử hai đồng nhân giá thành lưỡi kéo, án trước mặt Hạ đại ca, đoạn hỏi :
- Có nguy lắm không?
Hạ đại ca cười khổ :
- Quả hắn là một tay khó chơi thật, Trát lão đại! Đôi kiếm của hắn lợi hại vô cùng!
Trát Phi hỏi :
- Mình tính sao bây giờ?
Nhậm Quảng Bá chen vào :
- Hãy theo ý đề nghị của tiểu đệ đi, cứ thỉnh ba lão quái vật họ Hải đến đây, là cầm chắc tiểu tử phải bó tay chịu tội!
Trát Phi trầm giọng :
- Nên hay không, Hạ đại ca?
Hạ đại ca thở dài :
- Tiểu đệ kế cùng phương tận rồi, tùy các vị định liệu.
Nhậm Quảng Bá hỏi :
- Sai ai đi đây, lão đại?
Trát Phi đáp :
- Ngoài ngươi ra, còn ai có đủ tư cách hơn? Ta tưởng, ngươi nên chịu khó một chút, cho sự việc chóng thành. Con mẹ nó, ta thì chịu thôi, ta không thể nào nhìn lâu mấy bản mặt đó được. Gặp họ là ta sôi gan ngay, vô phương ủy khúc thương lượng nổi!
Nhậm Quảng Bá gật đầu :
- Được, lão đại muốn, thì tiểu đệ phải đi.
Hắn lại hỏi :
- Ngân phiếu? Tiểu đệ có nên trao ngay cho họ chăng? Họ dám đòi tiền trước lắm đó nhé.
Trát Phi nhăn mặt, tiếc của, càu nhàu :
- Một vạn năm ngàn lượng vàng! Trời ơi! Số đó đâu phải ít! Ngươi phải cẩn thận, giả như mình trao ngân phiếu, mà họ trở mặt, đoạt tiền, bỏ việc, thì nguy cho mình đấy. Họ là những tay ghê gớm, họ đoạt tiền mà không thi hành điều kiện, mình cũng chẳng làm chi được họ. Ngươi cố gắng, kỳ kèo bớt một bớt hai xem sao, bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Ta nghe lòng quặn đau không tưởng nổi!
Nhậm Quảng Bá âm trầm tiếp :
- Tài sản, tai tiêu, tiếc tiền của thì sao được việc! Thôi thì lão đại nhắm mắt một phen đi, xong vụ hận thù rồi, mình sẽ tìm cách gầy dựng lại cũng chẳng sao. Chứ nếu để lỏng tiểu tử này, mình phải mất mạng với hắn, mạng mất mà tiền còn, thì còn mà làm gì?
Trát Phi khoát tay :
- Đi đi! Đừng nhắc đến tiền của nữa! Ngươi nhắc mãi, ta chết mất đây! Ta cố cắn răng bấm bụng, cho ra số vàng đó, để các đệ huynh chúng ta dưới suối vàng ngậm cười.
Đoạn, y tính nhẩm :
- Từ đây đến Bạch Sa cốc, phỏng độ ba mươi dặm, vừa đi vừa về bất quá chỉ mất hai giờ thôi. Ngươi cố hối thúc ba quái vật phải đến gấp nhé! Phải biết, mình đang cần tranh thủ thời gian!
Nhậm Quảng Bá gật đầu :
- Lão đại yên trí. Nhất định là tiểu đệ về sớm hơn hai giờ.
Hắn bước đi liền.
Trát Phi cùng đồng bọn vẫn giữa chặt vòng vây, trong khi Yến Thiên Y lặng đứng nguyên tại chỗ.
Hạ đại ca thở dài thốt :
- Luận theo tình hình, thì Yến Thiên Y phải lo sợ hơn chúng ta chứ, chẳng rõ hắn chủ trương như thế nào mà cứ thản nhiên, không hề tỏ vẻ khẩn trương nao núng!
Trát Phi “hừ” một tiếng :
- Thái độ của hắn khó hiểu quá!
Hạ đại ca thở dài :
- Hắn có võ công cao, người ta ai ai cũng ngán hắn, nhưng chính cái chỗ khó hiểu của hắn, làm cho người ta càng ngán hắn hơn! Tuy nhiên, tiểu đệ cho rằng, trong cảnh tình này, dù cho con người sắt đá, cũng phải rúng động. Bất quá, hắn có định lực vững chắc, nên mọi cảm nghĩ được giữ kín, không hề biểu hiện ra ngoài thôi. Bảo rằng hắn thản nhiên, thì dù giết chết, tiểu đệ cũng không tin!
Trát Phi đồng ý với lập luận đó.
Họ chỉ còn có cách duy nhất là cầm chân Yến Thiên Y chờ Hải thị tam yêu đến thôi.
Thực ra, đúng như Hạ đại ca vừa nói, Yến Thiên Y cố giữ vẻ trầm tịnh bên ngoài, chứ trong thâm tâm, chàng nghe như lửa đốt, muôn ý niềm hiện ra, hỗn tạp, rắc rối, tương phản, muôn ý niềm đều phát xuất từ một điều: lo ngại!
Chàng cũng có ý nghĩ đến chuyện xung phá vòng vây, thoát đi, chàng cũng có nghĩ đến chuyện liều đột kích đối phương, nhưng chạy đi đâu mà vượt vòng vây, biết ai đứng ở phía nào mà đột kích? Bởi, đôi mắt của chàng đã mờ?
Chàng nhận thấy, hiện tại, chỉ sống tạm thôi, sống từng giây, từng phút, sống để chờ đối phương làm thịt.
Mặc, đến đâu hay đến đó, chàng quyết tự bảo, đến phút cuối cùng.
Gian phòng ăn rất hẹp, địch cũng như chàng, khó tung hoành xung kích, bởi người đông, nếu xuất thủ thì họ cùng xuất thủ ồ ạt, như vậy họ sẽ vướng bận nhau, họ không phát huy được công lực trọn vẹn. Mà, xung kích đơn độc, thì chẳng một ai dám làm.
Còn chàng thì không thể tấn công ai, ngược lại, nếu một vài người xông vào thì chàng dễ dàng ứng phó.
Cho nên, chàng nghĩ, cứ đứng nguyên tại chỗ, có lợi hơn.
Bất quá, tương trì như vậy là không thể kết thúc cục diện. Nhưng, cần gì kết thúc?
Bởi chàng đang ở trong cái thế thụ động mà! Kẻ động chỉ chờ người ta xuất thủ để phản ứng thôi, chứ không thể làm gì hơn!
Rồi chàng lại nghĩ, chẳng lẽ chàng phải đứng đó mãi? Chàng là con người nặng tính quật cường mà?
Người ta dồn chàng vào thế thụ động, chàng cam chịu như vậy sao?
Chịu đến thời gian nào?
Lòng chàng sôi động như có gió bão cuốn qua, nhưng mặt vẫn trầm ổn như thường.
* * * * *
Trong góc phòng, Thạch Ngọc còn đứng riêng rẽ một mình. Lão đã nghĩ đến mọi nỗi niềm, lão đã cân nhắc tình thế của song phương, lão thấy rõ bên nào bất lợi, bên nào có ưu thế, nhưng lão không quyết định tiếp tay bên nào.
Vì, tiếp tay bọn họ Hạ và họ Trát, là công khai phản bội bằng hữu, song đó là một hành động âm thầm, lão cho rằng như vậy là quá đáng rồi, chẳng lẽ phản bội luôn, một cách trơ trẽn, sống sượng, chán chường?
Tiếp tay Yến Thiên Y, thì lão sẽ mất đứa con yêu quý!
Ngoài ra, hậu quả còn dài dài đến với lão, sau khi Thạch Niệm Từ bị Trát và Hạ hạ sát.
Thời khắc trôi qua, trôi dần, trôi dần...
Yến Thiên Y giới bị kỹ, chờ...
Không một ai nhích động.
Ánh thái dương chiếu nghiêng nghiêng vào phòng! Ánh tà dương! Tà dương xuống dần dần, hoàng hôn đuổi theo tà dương bén gót, nhưng đêm không chịu kém, sấn đuổi hoàng hôn...
Không khí bắt đầu mát dịu, gió lạnh từng cơn thỉnh thoảng cuốn về.
Gió núi dậy sớm, mang cái lạnh về cùng một lượt với sương đêm.
Bỗng, bốn bóng người từ ngoài đạo quán, xẹt nhanh vào gian phòng bên cạnh.
Hạ đại ca phát hiện trước tiên, khẽ đưa tay khều Trát Phi.
Trát Phi quay mặt nhìn liền, đúng lúc Nhậm Quảng Bá bước vào. Sau lưng hắn, là ba quái vật họ Hải.
Người đi đầu có thân vóc ốm, thấp, da đen, mặt xương, đôi mắt hình tam giác chớp chớp sáng như sao, đặc biệt là hai cánh tay rất dài, bàn tay cũng dài và thô, bàn tay hộ pháp.
Người thứ hai có gương mặt vàng như sáp, đã vàng mà còn bóng nhoáng như có phết lên một lớp dầu, đôi mày rất nhỏ, mắt nhỏ, mũi quớt, đôi lỗ mũi ngửa lên trời, môi dày, lận ra ngoài thành bị thịt.
Người sau cùng thì cao, mặt tròn, thân hình cũng tròn, như chiếc cầu phồng hơi.
Ba đại ma tinh, ác độc, tàn bạo nhất trên giang hồ vào thời kỳ đó, trong vũ lâm, không mấy ai mà không nghe tên, hoặc thấy mặt.
Hải thị tam yêu!
Người lớn là Đại Yêu Hải Công Bá.
Người thứ hai là Nhị Yêu Hải Minh Thần và người thứ ba là Tam Yêu Hải Thừa Giai.
Tuy rất ghét ba yêu, song thấy họ rồi, Trát Phi có cảm tưởng là mình gặp cứu tinh, lòng mừng khấp khởi, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, bước tới vòng tay chào, thốt :
- A! Tam vị huynh đài! Đa tạ các vị không phụ lòng tại hạ, chiếu cố đến kẻ gặp khó khăn này! Nhất định là sau khi xong việc rồi, tại hạ sẽ khánh công bằng một bữa tiệc cực kỳ trọng hậu!
Hải Công Bá hơi bực, khoát tay, cất giọng như thanh la bể :
- Cho xin những lời léo nhéo đó đi! Cái gì mà chiếu cố với không chiếu cố? Ngươi chi tiền, thì được quyền đòi hỏi bọn ta làm việc này, việc nọ. Bọn ta nhận tiền, thì có bổn phận thi hành việc thỉnh cầu. Không ai hơn ai hết. Một cuộc giao dịch mà! Bằng lòng bán, bằng lòng mua, thì người nhận bạc, kẻ nhận hàng, rồi ai ở đâu về đó. Ơn nghĩa gì mà bày đặc tiệc tùng long trọng?
Trát Phi lúng túng.
Cái lão quỷ này ăn nói ngang xương làm sao! Chẳng chút lễ độ, dù là tối thiểu và giả dối.
Y lại tức uất.
Nhưng, đâu phải lúc tranh chấp?
Cho nên, y cố nuốt hận, gượng cười, tiếp :
- Hải đại huynh trực tính quá, ưa nói thẳng, nói nhanh, con người như vậy đáng phục lắm. Vậy xin ba vị huynh đài động thủ đi cho!
Hải Công Bá bây giờ mới nhìn sang Yến Thiên Y, một lúc lâu lại đảo mắt liếc nhanh cục trường một vòng, đoạn bật cười khan :
- Lão ơi! Thế là các ngươi đã làm mưa làm gió gì rồi chứ? Nhưng, mưa không nước, gió không hơi, thành ra bao nhiêu người chết cách oan uổng! Máu chảy nhiều mà Yến tiểu tử vẫn trơ trơ nguyên vẹn như thế kia, đủ biết nhóm Đại Hồng Thất chẳng làm nên trò trống gì cả, đúng là hữu danh vô thực mà! Tệ quá! Tệ hết sức!
Trát Phi thẹn, trầm giọng :
- Hải đại huynh, con người có mặt mũi, cây cối có lớp da ngoài, mình là người nhà với nhau, đại huynh nặng lời châm biếm làm chi? Thử hỏi bọn tại hạ làm sao tiêu nổi những lời miệt thị đó?
Hải Công Bá cười hăng hắc :
- Tiêu không nổi thì thôi, cứ giữ lại đó chờ lúc nào tiêu được thì tiêu. Ta chỉ nói sự thật, còn các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Rồi lão nghiêm sắt mặt, tiếp :
- Nói thật, nếu ta biết các ngươi làm không xuể sự việc, thì dù có tăng gấp đôi, gấp ba số tiền, ta cũng chẳng đến đây hốt rác cho các ngươi! Ta cứ tưởng các ngươi cần tiếp trợ thôi! Chứ ai dè, các ngươi cùng phương rồi mới nghĩ đến bọn ta!
Hải Minh Thần chen vào :
- Lần trước, ngươi cùng Hạ Đại Dung đến tìm bọn ta, yêu cầu bọn ta tiếp trợ, thu thập Yến Thiên Y. Đại ca ta đưa ra một cái giá, ngươi tỏ vẻ khó khăn, đối đáp không dứt khoát. Rồi ngươi bỏ luôn, bởi ngươi tưởng một nhóm người của ngươi cũng thừa sức đối phó với Yến tiểu tử! Bây giờ, sự thật trái ngược lại, ngươi không làm gì nổi hắn, hơn thế lại lao hụt nhân thủ, nên mới chịu kêu gọi đến bọn ta! Lão Trát ơi! Ngươi không thuộc hạng người khẳng khái, bọn ta thật tình không thích giao tiếp với ngươi chút nào. Hiện tại, bọn ta đã lỡ hứa với các ngươi rồi, ngươi nên mừng mới phải, dù bọn ta có mắng người, ngươi cũng xí xóa cho vui với nhau, cớ sao ngươi bắt bẻ này nọ vì một lời nói thật? Được bọn ta giúp sức, là một hãnh diện cho ngươi đấy! Đừng tưởng cứ vung vàng ra là ngươi có quyền trách phiền bọn ta mà lầm! Thực sự, ngươi chẳng phải là cái quái gì cả, cái cứng của ngươi, bọn ta xem như trẻ con ương ngạnh, bướng bỉnh chứ không hơn!
Trát Phi vừa tức uất vừa thẹn, vừa bối rối.
Nếu chọc giận bọn này, họ dám bỏ mà đi lắm. Họ bỏ đi, bọn y dám đòi vàng lại chăng?
Y xuống nước nhỏ :
- Hải lão nhị ơi! Nói làm chi quá lời? Tại hạ có khi nào dám đắc tội với các vị đâu? Các vị giúp cho, tại hạ biến ơn, nhưng dù ơn gì cũng thế, phải chờ lúc thuận tiện mới báo đáp được chứ? Vàng? Số đó có là bao mà các vị nhắc nhở? Các vị nên hiểu, bọn tại hạ thỉnh các vị đến đây, là để tiếp trợ tại hạ, chứ không phải để cho các vị mắng nhiếc, rồi trân mình ra đó mà nghe, cúi đầu mà nghe!
Hải Minh Thần cười mũi :
- Ngươi không phục?
Nhậm Quảng Bá sợ sự tình biến chuyển tai hại, vội cười vuốt, chen vào :
- Hải nhị ca đừng nghĩ lầm, lão đại ca của tại hạ nói đùa đấy thôi, chứ nào dám khích bác các vị? Cường địch trước mắt, mà mình chống đối nhau từng tiếng nói như thế này, thì chẳng hóa ra làm trò cười cho người ta sao? Chẳng những bọn tại hạ ê chề, mà các vị cũng không khỏi mất mặt nữa!
Hải Minh Thần hừ lạnh :
- Lão Trát đang tức uất, sao không đi tìm kẻ khác mà phát tiết lên đầu, lên cổ người ta, lại nhè anh em ta hậm hực hầm hừ? Nếu biết điều như Nhậm lão tứ đó, thì làm gì có chuyện cãi vã!
Nhậm Quảng Bá tiếp luôn :
- Các vị xí xóa cho, cầm như chẳng có gì hết giữa chúng ta vậy. Anh em tại hạ hoàn toàn nhờ các vị chi trì...
Bây giờ Hải Thừa Giai mới bật cười hăng hắc chen vào :
- Cái lão tứ họ Nhậm đó xem thế mà biết điều lắm đấy, không như đại ca của y, giống như con chó điên, động một chút là mắng càn, cãi bướng! Con người ấy chỉ biết hợm mình, chẳng ra cái quái chi hết mà cứ tưởng mình là vương, là tướng.
Trát Phi cơ hồ vỡ lồng ngực mà chết ngay.
Trong phút giây, y toan liều lĩnh, quyết một còn, một mất với đám họ Hải. Cũng may Hạ đại ca bên cạnh, thấy thế vội giật chéo áo y, ngầm bảo y dằn lòng.
Trát Phi nuốt hận, song mặt đỏ bừng bừng, hơi thở dập dồn.
Hai hàng răng cắn lại, suýt gãy vụn...
Đại hán áo đỏ có đôi vành tai quạt, bước tới gần Trát Phi, thì thầm :
- Lão đại! Không nên cãi vã với ba lão quái vật. Tiểu đệ trông thấy Yến Thiên Y đang hầm hầm kia, có thể hắn sẽ nhân dịp chúng ta tranh chấp mà xung phá vòng vây.
Ba lão quái vật đang hận mình, chắc là không tiếp tay đâu, như thế mình nguy mất!
Hải Minh Thần chợt gọi :
- A! Cái lão mặt rỗ, có đôi tai to lớn kia, ngươi là chi trong nhóm Đại Hồng Thất?
Đại hán mặt rỗ, to tai căm hận, song cố dằn lòng, cười nhẹ đáp :
- Hải nhị ca! Tại hạ là lão nhị trong nhóm Đại Hồng Thất, tên Mạnh Tông, ngoại hiệu Huyền Nguyệt Song Liêm đây. Tại hạ xin chào Hải nhị ca!
Hải Minh Thần hỏi :
- Ngươi vừa nói chi với Trát Phi đó?
Mạnh Tông vội đáp :
- Tại hạ bẩm cáo với Trát lão đại, là họ Yến thay đổi thần sắc, chỉ sợ hắn thừa cơ tẩu thoát...
Bật cười khèn khẹt, Hải Minh Thần tiếp :
- Tẩu thoát? Này, gã mặt rỗ, ngươi nói nghe buồn cười quá! Mà cũng đáng hận thật. Cho dù hắn có ba đầu sáu tay đi nữa, liệu trước mặt ba huynh đệ họ Hải này, hắn chạy đi được chăng? Nếu quả hắn có ý đó, thì đúng là nuôi mộng vá trời!
Mạnh Tông nhắc nhở :
- Tuy nhiên, ba vị nếu ra tay sớm thì tốt hơn. Đêm dài sanh lắm mộng, nếu dần dà, biết đâu hắn chẳng có cơ hội vọt đi?
Hải Minh Thần cao giọng :
- Ta bảo đảm với ngươi là dù hắn có chấp cánh mà bay, cũng chẳng thoát khỏi tay bọn ta nổi.
Nhậm Quảng Bá thừa dịp chen vào :
- Nói thật với ba vị, bọn tại hạ làm đủ mọi cách, song không thu thập họ Yến nổi!
Bây giờ chỉ còn trông cậy vào ba vị thôi! Hắn ghê gớm lắm, bất động là vững như núi, động lên rồi là nhanh như gió, mạnh như bão. Cho nên, tại hạ khuyến cáo các vị, nếu có ra tay, thì phải hết sức cẩn thận...
Hải Minh Thần nổi giận :
- Ngươi khinh bọn ta quá! Ta không tin hắn cao cường đến cỡ đó!
Hải Thừa Giai cười hì hì :
- Đối với các ngươi, thì có thể là hắn còn giở dói trò này, trò kia, chứ với bọn ta thì nhất định là hắn phải thất thủ. Hắn giỏi! Chứ Hải gia tam huynh đệ lại là đồ bỏ à?
Trát Phi mắng thầm, chỉ được cái khoác lác, nói huyênh hoang mãi nhưng chẳng dám xuất thủ ngay! Ta xuất tiền thuê các ngươi, mời các ngươi nói phét à? Không là đồ bỏ, thì cứ vào đi? Vào rồi sẽ biết!
Hải Công Bá từ từ bước tới hai bước, rồi dừng lại quan sát Yến Thiên Y thật kỹ, một lúc lâu, y thốt :
- Theo lời Nhậm lão tứ, thì chiêu thức của Yến Thiên Y không được chuẩn lắm, hắn chỉ đánh càn, may mà trúng địch...
Hạ Đại Dung phụ họa liền :
- Phải đấy, hắn bị tại hạ hạ độc, hiện đôi mắt của hắn đã mờ rồi...
Hải Công Bá hừ một tiếng :
- Một kẻ đã mù cả đôi mắt, thế mà các ngươi gồm bao nhiêu người đó, lại không thu thập được? Vậy các ngươi đều là những bị thịt hết sao? Như thế thì vô dụng quá!
Hạ đại ca nhẫn nhục, nói :
- Kẻ nào khác, mù mắt, thì không đáng sợ, bọn này thu thập dễ dàng. Nhưng, một Yến Thiên Y thì phải đặc biệt hơn, trong vũ lâm, ai mà chẳng biết hắn là tay lợi hại nhất? Tuy mù thật đấy, song đừng ai tưởng muốn gần hắn là gần được.
Trát Phi bực tức, trầm giọng thốt :
- Cứ kể như bọn tại hạ vô dụng đó, vậy xin nhờ ba vị ra tay đi cho, ba vị là những tay hữu dụng, chắc thành công không khó khăn lắm! Các vị hãy trổ tài, cho bọn này sáng mắt.
Hải Công Bá cười mỉa :
- Tự nhiên là bọn ta phải xuất thủ, bọn ta đã nhận tiền của các ngươi rồi mà, nhận tiền là phải làm cho được việc chứ! Các ngươi không thất vọng đâu. Các ngươi sẽ được dịp sáng mắt!
Họ còn nói cao, nói thấp với nhau một lúc nữa.
Hải Minh Thần hướng qua Hải Công Bá, thốt :
- Đại ca nhường công đầu cho tiểu đệ đi!
Hải Thừa Giai giành :
- Để cho tiểu đệ, nhị ca! Cần gì nhị ca phải nhọc sức!
Nhậm Quảng Bá cảnh cáo :
- Đừng khinh thường hắn, ba vị ơi! Tại hạ nghĩ, cả ba vị cùng vào mới đủ sức chế ngự hắn.
Hải Thừa Giai xì một tiếng :
- Các ngươi đã vô dụng, rồi cứ tưởng ai cũng vô dụng như các ngươi hết sao chứ? Đối phó với một Yến tiểu tử, lại phải cả ba huynh đệ chúng ta cùng hiệp sức à? Rõ buồn cười chưa!
Nhậm Quảng Bá vội nói chữa :
- Tại hạ nào dám khinh thường ba vị? Tại hạ bất quá có hảo ý nhắc nhở các vị nên cẩn thận vậy thôi. Chính các vị cũng hiểu Yến Thiên Y là con người ra sao chứ!
Đoạn, y vòng tay tiếp :
- Xin các vị ước lượng mà hành động. Tại hạ nghĩ thời gian cũng khá muộn rồi!
Hải Công Bá thốt :
- Như thế này, Thừa Giai động thủ, còn Minh Thần thì lược trận!
Hải Minh Thần gật đầu :
- Cứ như vậy đi!
Hạ Đại Dung vẫy tay :
- Bao nhiêu đại hán có mặt đều chuẩn bị, sẵn sàng đề phòng Yến Thiên Y vọt đi.
Hải Thừa Giai gắt :
- Các ngươi muốn gì mà rụt rịt thế?
Hạ Đại Dung đáp :
- Chuẩn bị để tiếp trợ Hải tam ca!
Hải Thừa Giai hừ một tiếng, khoát tay :
- Lui ra ngay, lui ra hết cho ta! Không ai mượn các ngươi tiếp trợ! Toàn là một lũ vô dụng, tự vệ còn không xong mà hòng tiếp trợ ai chứ? Nói cho các ngươi biết, đến cả bọn ta đây, nếu thất bại, thì các ngươi hy vọng gì làm nên việc mà chàng ràng, xớ rớ ở đó chứ?
Hạ Đại Dung do dự :
- Nhưng...
Hải Minh Thần gắt :
- Không nhưng nhụy gì hết, ta bảo lui ra, cứ lui ra cho ta! Việc của bọn ta, không ai cần đến cái sức ruồi muỗi của lũ bị thịt.
Trát Phi nhìn sang Hạ Đại Dung, khẽ gật đầu.
Hạ Đại Dung khoát tay, ra lịnh cho các đại hán lùi ra xa, tạo một khoảng trống rộng rãi, để mặc cho đám họ Hải hành động.
Sau đó, Hạ Đại Dung bước đến cạnh Trát Phi, thấp giọng lẩm nhẩm :
- Họ chẳng những là Tam yêu, mà còn là ba kẻ điên, ba kẻ ngông!
Trát Phi nghiến răng :
- Mất tiền thuê, chưa chắc mình được việc! Trước khi được việc, lại phải tức uất, tức đến tràn hông! Chết được lắm, Hạ đại ca!
Hoàng hôn đã xuống hẳn, tà dương thu dần dần, gian phòng thiếu sáng.
Một cuộc chiến sắp khai diễn, cảnh tương trì nào cũng trầm tịch, nặng nề.
Yến Thiên Y vẫn đứng tựa mình vào cột, đôi mắt vẫn mờ.
Tam Yêu họ Hải đã đứng vào vị trí thuận lợi, tùy thời, tùy lúc, họ có thể can thiệp, tiếp trợ nhau.
Xung trận, là Hải Thừa Giai, y đối diện với Yến Thiên Y, giới bị cực kỹ, tuy nói năng ngông cuồng, nhưng lúc lâm trận thì lại rất dè dặt, không hề tỏ ra khinh địch.
Hải Thừa Giai cất tiếng :
- Yến Thiên Y! Có nghề gì hay, cứ giở ra trước đi, bọn ta phản ứng sau. Bọn ta không muốn giành lấy tiên cơ, để mang tiếng khinh phụ kẻ mù.
Yến Thiên Y điềm nhiên thốt :
- Ta biết, ngươi là một trong nhóm Hải thị tam yêu.
Hải Thừa Giai hỏi :
- Rồi sao?
Yến Thiên Y lạnh lùng :
- Đối phó với các ngươi, cần gì ta phải giở đến những ngón nghề tuyệt diệu? Các ngươi không xứng đáng cho ta bận tâm.
Hải Thừa Giai hừ một tiếng :
- Ngươi cao ngạo quá, Yến Thiên Y!
Yến Thiên Y bĩu môi :
- Ta chỉ nói sự thật thôi! Các ngươi là một lũ cáo, chồn, chẳng lẽ ta phải xem như hổ, báo?
Hải Minh Thần biến sắc, gọi Thừa Giải :
- Tam đệ lùi lại, nhường hắn cho ngu ca! Ngu ca phải tự tay hạ sát hắn, mới hả tức!
Yến Thiên Y cười lạnh :
- Làm gì phải nhường nhịn? Cứ vào hết đi, hai cũng được, luôn cả bọn Trát Phi, ta cũng chấp luôn! Cứ giết từng tên một, chẳng những mỏi tay, mà còn chán lắm!
Hải Minh Thần quát to như sấm, vung Đại Loan đao chém tới.
Yến Thiên Y mắt không thấy, song tai nghe được, lóng tiếng gió vụt Chiếu Nhật đoản kiếm phản công liền.
Chàng không cử kiếm chận đao, cứ để cho đao vút tới, chàng nhanh như chớp thọc mũi kiếm vào ngực Hải Minh Thần.
Hải Minh Thần kinh hãi, thu đao về, đổi bộ lách mình né qua một bên.
Hải Thừa Giai lướt tới, tránh khoảng trống.
Nhưng Thái A kiếm đã theo tay Yến Thiên Y, tuốt khỏi vỏ. Ánh thép chớp lên, một bên vai của Hải Thừa Giai tét một đường dài.
Máu!
Đến lượt máu của đám họ Hải bắt đầu chảy.
Hải Minh Thần thấy tam đệ thất thế, lập tức từ một bên tiến sát tới. Lần này, y cầm Diêm Vương bút, một tả một hữu, đâm vào.
Vô ích!
Thái A kiếm chớp lên, mũi kiếm đã chỉ thẳng vào khoảng giữa đôi mày, độ mấy tấc.
Hải Minh Thần thất sắc, vừa thu hồi đôi bút, quất ngược lên không, định hất mũi kiếm, vừa lùi nhanh lại.
Yến Thiên Y tra Thái A kiếm vào vỏ, cặp Chiếu Nhật đoản kiếm sát vào cánh tay, rồi đứng lặng, tựa mình vào cột.
Đối phương ngưng tấn công, chàng bất động.
Song phương cùng bất động, gian phòng chìm trong tử tịch, nặng nề.
Hải Công Bá gọi :
- Thừa Giải lui lại, để hắn cho ngu ca!
Hải Thừa Giai đưa tay bợ chỗ bị thương, lùi lại.
Tuy nhiên, y chưa chịu bỏ cuộc, càu nhàu :
- Đại ca cứ để cho tiểu đệ liều sanh tử một trận với hắn...
- Có nguy lắm không?
Hạ đại ca cười khổ :
- Quả hắn là một tay khó chơi thật, Trát lão đại! Đôi kiếm của hắn lợi hại vô cùng!
Trát Phi hỏi :
- Mình tính sao bây giờ?
Nhậm Quảng Bá chen vào :
- Hãy theo ý đề nghị của tiểu đệ đi, cứ thỉnh ba lão quái vật họ Hải đến đây, là cầm chắc tiểu tử phải bó tay chịu tội!
Trát Phi trầm giọng :
- Nên hay không, Hạ đại ca?
Hạ đại ca thở dài :
- Tiểu đệ kế cùng phương tận rồi, tùy các vị định liệu.
Nhậm Quảng Bá hỏi :
- Sai ai đi đây, lão đại?
Trát Phi đáp :
- Ngoài ngươi ra, còn ai có đủ tư cách hơn? Ta tưởng, ngươi nên chịu khó một chút, cho sự việc chóng thành. Con mẹ nó, ta thì chịu thôi, ta không thể nào nhìn lâu mấy bản mặt đó được. Gặp họ là ta sôi gan ngay, vô phương ủy khúc thương lượng nổi!
Nhậm Quảng Bá gật đầu :
- Được, lão đại muốn, thì tiểu đệ phải đi.
Hắn lại hỏi :
- Ngân phiếu? Tiểu đệ có nên trao ngay cho họ chăng? Họ dám đòi tiền trước lắm đó nhé.
Trát Phi nhăn mặt, tiếc của, càu nhàu :
- Một vạn năm ngàn lượng vàng! Trời ơi! Số đó đâu phải ít! Ngươi phải cẩn thận, giả như mình trao ngân phiếu, mà họ trở mặt, đoạt tiền, bỏ việc, thì nguy cho mình đấy. Họ là những tay ghê gớm, họ đoạt tiền mà không thi hành điều kiện, mình cũng chẳng làm chi được họ. Ngươi cố gắng, kỳ kèo bớt một bớt hai xem sao, bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Ta nghe lòng quặn đau không tưởng nổi!
Nhậm Quảng Bá âm trầm tiếp :
- Tài sản, tai tiêu, tiếc tiền của thì sao được việc! Thôi thì lão đại nhắm mắt một phen đi, xong vụ hận thù rồi, mình sẽ tìm cách gầy dựng lại cũng chẳng sao. Chứ nếu để lỏng tiểu tử này, mình phải mất mạng với hắn, mạng mất mà tiền còn, thì còn mà làm gì?
Trát Phi khoát tay :
- Đi đi! Đừng nhắc đến tiền của nữa! Ngươi nhắc mãi, ta chết mất đây! Ta cố cắn răng bấm bụng, cho ra số vàng đó, để các đệ huynh chúng ta dưới suối vàng ngậm cười.
Đoạn, y tính nhẩm :
- Từ đây đến Bạch Sa cốc, phỏng độ ba mươi dặm, vừa đi vừa về bất quá chỉ mất hai giờ thôi. Ngươi cố hối thúc ba quái vật phải đến gấp nhé! Phải biết, mình đang cần tranh thủ thời gian!
Nhậm Quảng Bá gật đầu :
- Lão đại yên trí. Nhất định là tiểu đệ về sớm hơn hai giờ.
Hắn bước đi liền.
Trát Phi cùng đồng bọn vẫn giữa chặt vòng vây, trong khi Yến Thiên Y lặng đứng nguyên tại chỗ.
Hạ đại ca thở dài thốt :
- Luận theo tình hình, thì Yến Thiên Y phải lo sợ hơn chúng ta chứ, chẳng rõ hắn chủ trương như thế nào mà cứ thản nhiên, không hề tỏ vẻ khẩn trương nao núng!
Trát Phi “hừ” một tiếng :
- Thái độ của hắn khó hiểu quá!
Hạ đại ca thở dài :
- Hắn có võ công cao, người ta ai ai cũng ngán hắn, nhưng chính cái chỗ khó hiểu của hắn, làm cho người ta càng ngán hắn hơn! Tuy nhiên, tiểu đệ cho rằng, trong cảnh tình này, dù cho con người sắt đá, cũng phải rúng động. Bất quá, hắn có định lực vững chắc, nên mọi cảm nghĩ được giữ kín, không hề biểu hiện ra ngoài thôi. Bảo rằng hắn thản nhiên, thì dù giết chết, tiểu đệ cũng không tin!
Trát Phi đồng ý với lập luận đó.
Họ chỉ còn có cách duy nhất là cầm chân Yến Thiên Y chờ Hải thị tam yêu đến thôi.
Thực ra, đúng như Hạ đại ca vừa nói, Yến Thiên Y cố giữ vẻ trầm tịnh bên ngoài, chứ trong thâm tâm, chàng nghe như lửa đốt, muôn ý niềm hiện ra, hỗn tạp, rắc rối, tương phản, muôn ý niềm đều phát xuất từ một điều: lo ngại!
Chàng cũng có ý nghĩ đến chuyện xung phá vòng vây, thoát đi, chàng cũng có nghĩ đến chuyện liều đột kích đối phương, nhưng chạy đi đâu mà vượt vòng vây, biết ai đứng ở phía nào mà đột kích? Bởi, đôi mắt của chàng đã mờ?
Chàng nhận thấy, hiện tại, chỉ sống tạm thôi, sống từng giây, từng phút, sống để chờ đối phương làm thịt.
Mặc, đến đâu hay đến đó, chàng quyết tự bảo, đến phút cuối cùng.
Gian phòng ăn rất hẹp, địch cũng như chàng, khó tung hoành xung kích, bởi người đông, nếu xuất thủ thì họ cùng xuất thủ ồ ạt, như vậy họ sẽ vướng bận nhau, họ không phát huy được công lực trọn vẹn. Mà, xung kích đơn độc, thì chẳng một ai dám làm.
Còn chàng thì không thể tấn công ai, ngược lại, nếu một vài người xông vào thì chàng dễ dàng ứng phó.
Cho nên, chàng nghĩ, cứ đứng nguyên tại chỗ, có lợi hơn.
Bất quá, tương trì như vậy là không thể kết thúc cục diện. Nhưng, cần gì kết thúc?
Bởi chàng đang ở trong cái thế thụ động mà! Kẻ động chỉ chờ người ta xuất thủ để phản ứng thôi, chứ không thể làm gì hơn!
Rồi chàng lại nghĩ, chẳng lẽ chàng phải đứng đó mãi? Chàng là con người nặng tính quật cường mà?
Người ta dồn chàng vào thế thụ động, chàng cam chịu như vậy sao?
Chịu đến thời gian nào?
Lòng chàng sôi động như có gió bão cuốn qua, nhưng mặt vẫn trầm ổn như thường.
* * * * *
Trong góc phòng, Thạch Ngọc còn đứng riêng rẽ một mình. Lão đã nghĩ đến mọi nỗi niềm, lão đã cân nhắc tình thế của song phương, lão thấy rõ bên nào bất lợi, bên nào có ưu thế, nhưng lão không quyết định tiếp tay bên nào.
Vì, tiếp tay bọn họ Hạ và họ Trát, là công khai phản bội bằng hữu, song đó là một hành động âm thầm, lão cho rằng như vậy là quá đáng rồi, chẳng lẽ phản bội luôn, một cách trơ trẽn, sống sượng, chán chường?
Tiếp tay Yến Thiên Y, thì lão sẽ mất đứa con yêu quý!
Ngoài ra, hậu quả còn dài dài đến với lão, sau khi Thạch Niệm Từ bị Trát và Hạ hạ sát.
Thời khắc trôi qua, trôi dần, trôi dần...
Yến Thiên Y giới bị kỹ, chờ...
Không một ai nhích động.
Ánh thái dương chiếu nghiêng nghiêng vào phòng! Ánh tà dương! Tà dương xuống dần dần, hoàng hôn đuổi theo tà dương bén gót, nhưng đêm không chịu kém, sấn đuổi hoàng hôn...
Không khí bắt đầu mát dịu, gió lạnh từng cơn thỉnh thoảng cuốn về.
Gió núi dậy sớm, mang cái lạnh về cùng một lượt với sương đêm.
Bỗng, bốn bóng người từ ngoài đạo quán, xẹt nhanh vào gian phòng bên cạnh.
Hạ đại ca phát hiện trước tiên, khẽ đưa tay khều Trát Phi.
Trát Phi quay mặt nhìn liền, đúng lúc Nhậm Quảng Bá bước vào. Sau lưng hắn, là ba quái vật họ Hải.
Người đi đầu có thân vóc ốm, thấp, da đen, mặt xương, đôi mắt hình tam giác chớp chớp sáng như sao, đặc biệt là hai cánh tay rất dài, bàn tay cũng dài và thô, bàn tay hộ pháp.
Người thứ hai có gương mặt vàng như sáp, đã vàng mà còn bóng nhoáng như có phết lên một lớp dầu, đôi mày rất nhỏ, mắt nhỏ, mũi quớt, đôi lỗ mũi ngửa lên trời, môi dày, lận ra ngoài thành bị thịt.
Người sau cùng thì cao, mặt tròn, thân hình cũng tròn, như chiếc cầu phồng hơi.
Ba đại ma tinh, ác độc, tàn bạo nhất trên giang hồ vào thời kỳ đó, trong vũ lâm, không mấy ai mà không nghe tên, hoặc thấy mặt.
Hải thị tam yêu!
Người lớn là Đại Yêu Hải Công Bá.
Người thứ hai là Nhị Yêu Hải Minh Thần và người thứ ba là Tam Yêu Hải Thừa Giai.
Tuy rất ghét ba yêu, song thấy họ rồi, Trát Phi có cảm tưởng là mình gặp cứu tinh, lòng mừng khấp khởi, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, bước tới vòng tay chào, thốt :
- A! Tam vị huynh đài! Đa tạ các vị không phụ lòng tại hạ, chiếu cố đến kẻ gặp khó khăn này! Nhất định là sau khi xong việc rồi, tại hạ sẽ khánh công bằng một bữa tiệc cực kỳ trọng hậu!
Hải Công Bá hơi bực, khoát tay, cất giọng như thanh la bể :
- Cho xin những lời léo nhéo đó đi! Cái gì mà chiếu cố với không chiếu cố? Ngươi chi tiền, thì được quyền đòi hỏi bọn ta làm việc này, việc nọ. Bọn ta nhận tiền, thì có bổn phận thi hành việc thỉnh cầu. Không ai hơn ai hết. Một cuộc giao dịch mà! Bằng lòng bán, bằng lòng mua, thì người nhận bạc, kẻ nhận hàng, rồi ai ở đâu về đó. Ơn nghĩa gì mà bày đặc tiệc tùng long trọng?
Trát Phi lúng túng.
Cái lão quỷ này ăn nói ngang xương làm sao! Chẳng chút lễ độ, dù là tối thiểu và giả dối.
Y lại tức uất.
Nhưng, đâu phải lúc tranh chấp?
Cho nên, y cố nuốt hận, gượng cười, tiếp :
- Hải đại huynh trực tính quá, ưa nói thẳng, nói nhanh, con người như vậy đáng phục lắm. Vậy xin ba vị huynh đài động thủ đi cho!
Hải Công Bá bây giờ mới nhìn sang Yến Thiên Y, một lúc lâu lại đảo mắt liếc nhanh cục trường một vòng, đoạn bật cười khan :
- Lão ơi! Thế là các ngươi đã làm mưa làm gió gì rồi chứ? Nhưng, mưa không nước, gió không hơi, thành ra bao nhiêu người chết cách oan uổng! Máu chảy nhiều mà Yến tiểu tử vẫn trơ trơ nguyên vẹn như thế kia, đủ biết nhóm Đại Hồng Thất chẳng làm nên trò trống gì cả, đúng là hữu danh vô thực mà! Tệ quá! Tệ hết sức!
Trát Phi thẹn, trầm giọng :
- Hải đại huynh, con người có mặt mũi, cây cối có lớp da ngoài, mình là người nhà với nhau, đại huynh nặng lời châm biếm làm chi? Thử hỏi bọn tại hạ làm sao tiêu nổi những lời miệt thị đó?
Hải Công Bá cười hăng hắc :
- Tiêu không nổi thì thôi, cứ giữ lại đó chờ lúc nào tiêu được thì tiêu. Ta chỉ nói sự thật, còn các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Rồi lão nghiêm sắt mặt, tiếp :
- Nói thật, nếu ta biết các ngươi làm không xuể sự việc, thì dù có tăng gấp đôi, gấp ba số tiền, ta cũng chẳng đến đây hốt rác cho các ngươi! Ta cứ tưởng các ngươi cần tiếp trợ thôi! Chứ ai dè, các ngươi cùng phương rồi mới nghĩ đến bọn ta!
Hải Minh Thần chen vào :
- Lần trước, ngươi cùng Hạ Đại Dung đến tìm bọn ta, yêu cầu bọn ta tiếp trợ, thu thập Yến Thiên Y. Đại ca ta đưa ra một cái giá, ngươi tỏ vẻ khó khăn, đối đáp không dứt khoát. Rồi ngươi bỏ luôn, bởi ngươi tưởng một nhóm người của ngươi cũng thừa sức đối phó với Yến tiểu tử! Bây giờ, sự thật trái ngược lại, ngươi không làm gì nổi hắn, hơn thế lại lao hụt nhân thủ, nên mới chịu kêu gọi đến bọn ta! Lão Trát ơi! Ngươi không thuộc hạng người khẳng khái, bọn ta thật tình không thích giao tiếp với ngươi chút nào. Hiện tại, bọn ta đã lỡ hứa với các ngươi rồi, ngươi nên mừng mới phải, dù bọn ta có mắng người, ngươi cũng xí xóa cho vui với nhau, cớ sao ngươi bắt bẻ này nọ vì một lời nói thật? Được bọn ta giúp sức, là một hãnh diện cho ngươi đấy! Đừng tưởng cứ vung vàng ra là ngươi có quyền trách phiền bọn ta mà lầm! Thực sự, ngươi chẳng phải là cái quái gì cả, cái cứng của ngươi, bọn ta xem như trẻ con ương ngạnh, bướng bỉnh chứ không hơn!
Trát Phi vừa tức uất vừa thẹn, vừa bối rối.
Nếu chọc giận bọn này, họ dám bỏ mà đi lắm. Họ bỏ đi, bọn y dám đòi vàng lại chăng?
Y xuống nước nhỏ :
- Hải lão nhị ơi! Nói làm chi quá lời? Tại hạ có khi nào dám đắc tội với các vị đâu? Các vị giúp cho, tại hạ biến ơn, nhưng dù ơn gì cũng thế, phải chờ lúc thuận tiện mới báo đáp được chứ? Vàng? Số đó có là bao mà các vị nhắc nhở? Các vị nên hiểu, bọn tại hạ thỉnh các vị đến đây, là để tiếp trợ tại hạ, chứ không phải để cho các vị mắng nhiếc, rồi trân mình ra đó mà nghe, cúi đầu mà nghe!
Hải Minh Thần cười mũi :
- Ngươi không phục?
Nhậm Quảng Bá sợ sự tình biến chuyển tai hại, vội cười vuốt, chen vào :
- Hải nhị ca đừng nghĩ lầm, lão đại ca của tại hạ nói đùa đấy thôi, chứ nào dám khích bác các vị? Cường địch trước mắt, mà mình chống đối nhau từng tiếng nói như thế này, thì chẳng hóa ra làm trò cười cho người ta sao? Chẳng những bọn tại hạ ê chề, mà các vị cũng không khỏi mất mặt nữa!
Hải Minh Thần hừ lạnh :
- Lão Trát đang tức uất, sao không đi tìm kẻ khác mà phát tiết lên đầu, lên cổ người ta, lại nhè anh em ta hậm hực hầm hừ? Nếu biết điều như Nhậm lão tứ đó, thì làm gì có chuyện cãi vã!
Nhậm Quảng Bá tiếp luôn :
- Các vị xí xóa cho, cầm như chẳng có gì hết giữa chúng ta vậy. Anh em tại hạ hoàn toàn nhờ các vị chi trì...
Bây giờ Hải Thừa Giai mới bật cười hăng hắc chen vào :
- Cái lão tứ họ Nhậm đó xem thế mà biết điều lắm đấy, không như đại ca của y, giống như con chó điên, động một chút là mắng càn, cãi bướng! Con người ấy chỉ biết hợm mình, chẳng ra cái quái chi hết mà cứ tưởng mình là vương, là tướng.
Trát Phi cơ hồ vỡ lồng ngực mà chết ngay.
Trong phút giây, y toan liều lĩnh, quyết một còn, một mất với đám họ Hải. Cũng may Hạ đại ca bên cạnh, thấy thế vội giật chéo áo y, ngầm bảo y dằn lòng.
Trát Phi nuốt hận, song mặt đỏ bừng bừng, hơi thở dập dồn.
Hai hàng răng cắn lại, suýt gãy vụn...
Đại hán áo đỏ có đôi vành tai quạt, bước tới gần Trát Phi, thì thầm :
- Lão đại! Không nên cãi vã với ba lão quái vật. Tiểu đệ trông thấy Yến Thiên Y đang hầm hầm kia, có thể hắn sẽ nhân dịp chúng ta tranh chấp mà xung phá vòng vây.
Ba lão quái vật đang hận mình, chắc là không tiếp tay đâu, như thế mình nguy mất!
Hải Minh Thần chợt gọi :
- A! Cái lão mặt rỗ, có đôi tai to lớn kia, ngươi là chi trong nhóm Đại Hồng Thất?
Đại hán mặt rỗ, to tai căm hận, song cố dằn lòng, cười nhẹ đáp :
- Hải nhị ca! Tại hạ là lão nhị trong nhóm Đại Hồng Thất, tên Mạnh Tông, ngoại hiệu Huyền Nguyệt Song Liêm đây. Tại hạ xin chào Hải nhị ca!
Hải Minh Thần hỏi :
- Ngươi vừa nói chi với Trát Phi đó?
Mạnh Tông vội đáp :
- Tại hạ bẩm cáo với Trát lão đại, là họ Yến thay đổi thần sắc, chỉ sợ hắn thừa cơ tẩu thoát...
Bật cười khèn khẹt, Hải Minh Thần tiếp :
- Tẩu thoát? Này, gã mặt rỗ, ngươi nói nghe buồn cười quá! Mà cũng đáng hận thật. Cho dù hắn có ba đầu sáu tay đi nữa, liệu trước mặt ba huynh đệ họ Hải này, hắn chạy đi được chăng? Nếu quả hắn có ý đó, thì đúng là nuôi mộng vá trời!
Mạnh Tông nhắc nhở :
- Tuy nhiên, ba vị nếu ra tay sớm thì tốt hơn. Đêm dài sanh lắm mộng, nếu dần dà, biết đâu hắn chẳng có cơ hội vọt đi?
Hải Minh Thần cao giọng :
- Ta bảo đảm với ngươi là dù hắn có chấp cánh mà bay, cũng chẳng thoát khỏi tay bọn ta nổi.
Nhậm Quảng Bá thừa dịp chen vào :
- Nói thật với ba vị, bọn tại hạ làm đủ mọi cách, song không thu thập họ Yến nổi!
Bây giờ chỉ còn trông cậy vào ba vị thôi! Hắn ghê gớm lắm, bất động là vững như núi, động lên rồi là nhanh như gió, mạnh như bão. Cho nên, tại hạ khuyến cáo các vị, nếu có ra tay, thì phải hết sức cẩn thận...
Hải Minh Thần nổi giận :
- Ngươi khinh bọn ta quá! Ta không tin hắn cao cường đến cỡ đó!
Hải Thừa Giai cười hì hì :
- Đối với các ngươi, thì có thể là hắn còn giở dói trò này, trò kia, chứ với bọn ta thì nhất định là hắn phải thất thủ. Hắn giỏi! Chứ Hải gia tam huynh đệ lại là đồ bỏ à?
Trát Phi mắng thầm, chỉ được cái khoác lác, nói huyênh hoang mãi nhưng chẳng dám xuất thủ ngay! Ta xuất tiền thuê các ngươi, mời các ngươi nói phét à? Không là đồ bỏ, thì cứ vào đi? Vào rồi sẽ biết!
Hải Công Bá từ từ bước tới hai bước, rồi dừng lại quan sát Yến Thiên Y thật kỹ, một lúc lâu, y thốt :
- Theo lời Nhậm lão tứ, thì chiêu thức của Yến Thiên Y không được chuẩn lắm, hắn chỉ đánh càn, may mà trúng địch...
Hạ Đại Dung phụ họa liền :
- Phải đấy, hắn bị tại hạ hạ độc, hiện đôi mắt của hắn đã mờ rồi...
Hải Công Bá hừ một tiếng :
- Một kẻ đã mù cả đôi mắt, thế mà các ngươi gồm bao nhiêu người đó, lại không thu thập được? Vậy các ngươi đều là những bị thịt hết sao? Như thế thì vô dụng quá!
Hạ đại ca nhẫn nhục, nói :
- Kẻ nào khác, mù mắt, thì không đáng sợ, bọn này thu thập dễ dàng. Nhưng, một Yến Thiên Y thì phải đặc biệt hơn, trong vũ lâm, ai mà chẳng biết hắn là tay lợi hại nhất? Tuy mù thật đấy, song đừng ai tưởng muốn gần hắn là gần được.
Trát Phi bực tức, trầm giọng thốt :
- Cứ kể như bọn tại hạ vô dụng đó, vậy xin nhờ ba vị ra tay đi cho, ba vị là những tay hữu dụng, chắc thành công không khó khăn lắm! Các vị hãy trổ tài, cho bọn này sáng mắt.
Hải Công Bá cười mỉa :
- Tự nhiên là bọn ta phải xuất thủ, bọn ta đã nhận tiền của các ngươi rồi mà, nhận tiền là phải làm cho được việc chứ! Các ngươi không thất vọng đâu. Các ngươi sẽ được dịp sáng mắt!
Họ còn nói cao, nói thấp với nhau một lúc nữa.
Hải Minh Thần hướng qua Hải Công Bá, thốt :
- Đại ca nhường công đầu cho tiểu đệ đi!
Hải Thừa Giai giành :
- Để cho tiểu đệ, nhị ca! Cần gì nhị ca phải nhọc sức!
Nhậm Quảng Bá cảnh cáo :
- Đừng khinh thường hắn, ba vị ơi! Tại hạ nghĩ, cả ba vị cùng vào mới đủ sức chế ngự hắn.
Hải Thừa Giai xì một tiếng :
- Các ngươi đã vô dụng, rồi cứ tưởng ai cũng vô dụng như các ngươi hết sao chứ? Đối phó với một Yến tiểu tử, lại phải cả ba huynh đệ chúng ta cùng hiệp sức à? Rõ buồn cười chưa!
Nhậm Quảng Bá vội nói chữa :
- Tại hạ nào dám khinh thường ba vị? Tại hạ bất quá có hảo ý nhắc nhở các vị nên cẩn thận vậy thôi. Chính các vị cũng hiểu Yến Thiên Y là con người ra sao chứ!
Đoạn, y vòng tay tiếp :
- Xin các vị ước lượng mà hành động. Tại hạ nghĩ thời gian cũng khá muộn rồi!
Hải Công Bá thốt :
- Như thế này, Thừa Giai động thủ, còn Minh Thần thì lược trận!
Hải Minh Thần gật đầu :
- Cứ như vậy đi!
Hạ Đại Dung vẫy tay :
- Bao nhiêu đại hán có mặt đều chuẩn bị, sẵn sàng đề phòng Yến Thiên Y vọt đi.
Hải Thừa Giai gắt :
- Các ngươi muốn gì mà rụt rịt thế?
Hạ Đại Dung đáp :
- Chuẩn bị để tiếp trợ Hải tam ca!
Hải Thừa Giai hừ một tiếng, khoát tay :
- Lui ra ngay, lui ra hết cho ta! Không ai mượn các ngươi tiếp trợ! Toàn là một lũ vô dụng, tự vệ còn không xong mà hòng tiếp trợ ai chứ? Nói cho các ngươi biết, đến cả bọn ta đây, nếu thất bại, thì các ngươi hy vọng gì làm nên việc mà chàng ràng, xớ rớ ở đó chứ?
Hạ Đại Dung do dự :
- Nhưng...
Hải Minh Thần gắt :
- Không nhưng nhụy gì hết, ta bảo lui ra, cứ lui ra cho ta! Việc của bọn ta, không ai cần đến cái sức ruồi muỗi của lũ bị thịt.
Trát Phi nhìn sang Hạ Đại Dung, khẽ gật đầu.
Hạ Đại Dung khoát tay, ra lịnh cho các đại hán lùi ra xa, tạo một khoảng trống rộng rãi, để mặc cho đám họ Hải hành động.
Sau đó, Hạ Đại Dung bước đến cạnh Trát Phi, thấp giọng lẩm nhẩm :
- Họ chẳng những là Tam yêu, mà còn là ba kẻ điên, ba kẻ ngông!
Trát Phi nghiến răng :
- Mất tiền thuê, chưa chắc mình được việc! Trước khi được việc, lại phải tức uất, tức đến tràn hông! Chết được lắm, Hạ đại ca!
Hoàng hôn đã xuống hẳn, tà dương thu dần dần, gian phòng thiếu sáng.
Một cuộc chiến sắp khai diễn, cảnh tương trì nào cũng trầm tịch, nặng nề.
Yến Thiên Y vẫn đứng tựa mình vào cột, đôi mắt vẫn mờ.
Tam Yêu họ Hải đã đứng vào vị trí thuận lợi, tùy thời, tùy lúc, họ có thể can thiệp, tiếp trợ nhau.
Xung trận, là Hải Thừa Giai, y đối diện với Yến Thiên Y, giới bị cực kỹ, tuy nói năng ngông cuồng, nhưng lúc lâm trận thì lại rất dè dặt, không hề tỏ ra khinh địch.
Hải Thừa Giai cất tiếng :
- Yến Thiên Y! Có nghề gì hay, cứ giở ra trước đi, bọn ta phản ứng sau. Bọn ta không muốn giành lấy tiên cơ, để mang tiếng khinh phụ kẻ mù.
Yến Thiên Y điềm nhiên thốt :
- Ta biết, ngươi là một trong nhóm Hải thị tam yêu.
Hải Thừa Giai hỏi :
- Rồi sao?
Yến Thiên Y lạnh lùng :
- Đối phó với các ngươi, cần gì ta phải giở đến những ngón nghề tuyệt diệu? Các ngươi không xứng đáng cho ta bận tâm.
Hải Thừa Giai hừ một tiếng :
- Ngươi cao ngạo quá, Yến Thiên Y!
Yến Thiên Y bĩu môi :
- Ta chỉ nói sự thật thôi! Các ngươi là một lũ cáo, chồn, chẳng lẽ ta phải xem như hổ, báo?
Hải Minh Thần biến sắc, gọi Thừa Giải :
- Tam đệ lùi lại, nhường hắn cho ngu ca! Ngu ca phải tự tay hạ sát hắn, mới hả tức!
Yến Thiên Y cười lạnh :
- Làm gì phải nhường nhịn? Cứ vào hết đi, hai cũng được, luôn cả bọn Trát Phi, ta cũng chấp luôn! Cứ giết từng tên một, chẳng những mỏi tay, mà còn chán lắm!
Hải Minh Thần quát to như sấm, vung Đại Loan đao chém tới.
Yến Thiên Y mắt không thấy, song tai nghe được, lóng tiếng gió vụt Chiếu Nhật đoản kiếm phản công liền.
Chàng không cử kiếm chận đao, cứ để cho đao vút tới, chàng nhanh như chớp thọc mũi kiếm vào ngực Hải Minh Thần.
Hải Minh Thần kinh hãi, thu đao về, đổi bộ lách mình né qua một bên.
Hải Thừa Giai lướt tới, tránh khoảng trống.
Nhưng Thái A kiếm đã theo tay Yến Thiên Y, tuốt khỏi vỏ. Ánh thép chớp lên, một bên vai của Hải Thừa Giai tét một đường dài.
Máu!
Đến lượt máu của đám họ Hải bắt đầu chảy.
Hải Minh Thần thấy tam đệ thất thế, lập tức từ một bên tiến sát tới. Lần này, y cầm Diêm Vương bút, một tả một hữu, đâm vào.
Vô ích!
Thái A kiếm chớp lên, mũi kiếm đã chỉ thẳng vào khoảng giữa đôi mày, độ mấy tấc.
Hải Minh Thần thất sắc, vừa thu hồi đôi bút, quất ngược lên không, định hất mũi kiếm, vừa lùi nhanh lại.
Yến Thiên Y tra Thái A kiếm vào vỏ, cặp Chiếu Nhật đoản kiếm sát vào cánh tay, rồi đứng lặng, tựa mình vào cột.
Đối phương ngưng tấn công, chàng bất động.
Song phương cùng bất động, gian phòng chìm trong tử tịch, nặng nề.
Hải Công Bá gọi :
- Thừa Giải lui lại, để hắn cho ngu ca!
Hải Thừa Giai đưa tay bợ chỗ bị thương, lùi lại.
Tuy nhiên, y chưa chịu bỏ cuộc, càu nhàu :
- Đại ca cứ để cho tiểu đệ liều sanh tử một trận với hắn...
Bình luận truyện