Hắc Bạch Long Kiếm
Chương 44: Tam yêu tác quái
Yến Thiên Y lạnh lùng mỉa :
- Các ngươi tự xưng là đệ nhất lưu hảo thủ, thế mà tài nghệ chỉ có vậy thôi à? Theo ta tưởng, các ngươi nên tự ví mình lại mới phải, tự ví là đôi giày của đệ nhất lưu hảo thủ thì đúng hơn! Từ đôi giày đến con người, cách xa lắm, hơn nữa giày không thể là người được!
Hải Minh Thần hét vang :
- Yến Thiên Y! Đừng đắc ý sớm! Cho ngươi biết, cục diện mới giáo đầu thôi, còn lắm trò ngoạn mục, nối tiếp đấy. Cứ chờ xem!
Yến Thiên Y cười nhẹ :
- Trò gì chứ? Các ngươi là một lũ, tâm thì lang sói, còn gan thì thỏ, chuột, chỉ được cái hống hách xằng, chứ làm chi nổi ai mà hòng quát tháo? Lần thứ nhất, ta cảnh các các ngươi, nên không nỡ thẳng tay trừng trị. Lần thứ hai, ta sẽ hạ sát đấy, đừng lấp lửng mà mất mạng với ta! Đâu, ngươi có giỏi thì vào đi, cho ta xem nào!
Hải Thừa Giai quát :
- Ta nhất định liều sanh tử với ngươi!
Yến Thiên Y ung dung gật đầu :
- Muốn liều sanh tử, thì phải lướt tới chứ, đứng đó mà nói là liều, thì liều cái quái gì?
Hải Thừa Giai gọi to :
- Đại ca! Mình vào đi, tất cả cùng vào, băm vằm hắn ra thành trăm, thành ngàn mảnh đi, đại ca!
Bọn Đại Hồng Thất khoan khoái vô cùng.
Đành ràng bọn họ Hải thất bại, là việc của chúng phải hỏng, nhưng con người trong lúc tức khí thì còn kể gì hơn là tự ái? Bọn họ Hải thảm bại, cho đáng đời cái thứ khoác lác!
Cho nên, tên nào cũng vui ra mặt, nhất là Trát Phi thì thích thú vô cùng. Ai không hiểu đầu đuôi sự tình, thấy thế là phải cho rằng y đồng phe với Yến Thiên Y, luôn luôn mong mỏi Yến Thiên Y đắc thủ.
Hạ Đại Dung thấp giọng thốt :
- Này, Trát lão đại! Cho đám họ Hải mất mặt một lần, có thể họ mới không còn lên giọng với chúng ta!
Trát Phi gật đầu gấp :
- Tự nhiên! Từ nay thì chúng chẳng còn dám vênh váo, mắng người nữa!
Nhưng, Nhậm Quảng Bá lo xa hơn, trầm giọng thốt :
- Lão đại! Lúc này đâu phải là lúc tranh khí? Ba quái vật mà thất bại, chẳng những nguy cho họ, mà còn nguy luôn cho chúng ta đấy! Nên nhớ là việc của mình mà. Lão đại nên nghĩ đến hậu quả mới phải chứ!
Trát Phi biết vậy, song cũng thấy sướng phần nào.
Tuy nhiên, y không nói, không cười nữa.
Hải Công Bá từ từ lấy vũ khí giấu trong mình ra, vũ khí của y là một chiếc Ngân tiêu, dài độ hai thước rưỡi, to bằng cổ tay của trẻ nít, thân tiêu trong sáng, khi vung lên, chớp ngời ngời.
Y cầm chiếc tiêu tại khoảng giữa.
Hạ Đại Dung thì thầm với Trát Phi :
- Chiếc Ảo Nhẫn tiêu của lão đấy. Chỉ khi cần trí mạng với đối phương, lão ta mới sử dụng đến vũ khí độc môn đó! Xem ra, lão nhất định một còn một mất với Yến Thiên Y, Trát lão đại!
Trát Phi hừ một tiếng :
- Một vạn năm ngàn lượng vàng, đâu phải ít? Nếu lão không xuất toàn lực thì nuốt sao trôi?
Hạ Đại Dung mỉm cười :
- Xem lão ta kìa...
Hải Công Bá từ từ cử chiếc tiêu lên, cất giọng khàn khàn gọi :
- Yến Thiên Y! Chúng ta so với nhau một chiêu đi!
Yến Thiên Y điềm nhiên đáp :
- Ta chờ ngươi từ lâu!
Hải Công Bá chớp mắt, ánh mắt cực kỳ quái dị, tiếp :
- Ngươi gây thương tích cho tam đệ ta, ngươi phải trả giá đắt. Ngươi sẽ hối hận về hành động ngông cuồng đó.
Yến Thiên Y bĩu môi :
- Huynh đệ các ngươi có tính nói nhiều quá! Ta chỉ thích những kẻ hành động thôi, chỉ có hành động mới giải quyết được sự việc, ba hoa khoác lác mà làm gì?
Hải Công Bá cười nhẹ :
- Chuẩn bị đi, ta sắp sửa...
Y không tiếp tròn câu nói, thân hình nhích động, thoáng mắt đã đến sát Yến Thiên Y.
Đầu tiêu chong ngay yết hầu cùa chàng. Đầu tiêu lao nhanh.
Yến Thiên Y không ngăn chặn ngọn tiêu đó, chàng khẽ vung tay, mũi kiếm Chiếu Nhật chiếu thẳng vào dạ dưới của Hải Công Bá.
Chàng có cái lối đổi đòn, là vì thủ pháp của chàng cực nhanh, đòn địch chưa chạm mình chàng, là đòn của chàng đến địch trước.
Nhưng phải nhìn nhận Hải Công Bá là một tay khá, y chỉ lách hông qua một bên, nhường mũi kiếm lướt đi. Giữ nguyên tư thế cũ, y phóng luôn ngọn tiêu sang.
Mộ tiếng “cách” vang nhẹ, đầu tiêu chợt dài thêm bảy tấc.
Bên này, Yến Thiên Y hụp đầu xuống, tránh ngọn tiêu, nhưng cái hụp chỉ có thể giúp chàng tránh được ngọn tiêu với kích thước cũ, còn hiện tại thì ngọn tiêu dài hơn bảy tấc.
Gia dĩ, mắt lại mờ, chàng chẳng trông thấy chi hết, chính đó là điểm yếu của chàng.
Cũng may, chàng thoáng nghe gió lạnh phớt qua, biết là có sự biến đổi thế công địch, nên lập tức duỗi hai chân ra trước, giữ thân mình sát cột, rồi với tư thế đó, chàng tụt xuống.
Trong khi tụt xuống, chàng rút Thái A kiếm ra khỏi vỏ, quét tới một vòng.
Hải Công Bá đánh hụt, đầu tiêu đâm trúng chiếc cột, kêu cốc một tiếng.
Y không kịp biến chiêu công tiếp, Thái A kiếm đã chớp lên, kiếm khí tỏa ra, lạnh người.
Y rợn mình, vội thu tiêu, nhảy vọt về phía hậu.
Chân vừa chấm đất, y liền đạp đất lấy đà tung mình tới, đồng thời vũ lộng chiếc ngân tiêu, gió lớn, các lỗ tiêu bật tiếng kêu vi vu.
Tiếng ngân tiêu vang lên, làm cho thính giác của Yến Thiên Y lệch lạc khá nhiều, không còn linh diệu như cũ.
Do đó, chàng phản ứng không được chuẩn xác và chàng phải múa kiếm vung vít gần như hỗn loạn để tự vệ.
Hải Công Bá bật cười ha hả, càng múa tít ngọn tiêu, gây tiếng gió lớn hơn.
Không lâu lắm, Yến Thiên Y bị đối phương áp chế rõ ràng. Chàng vô phương giành lấy phần chủ động.
Mắt không thấy, tai lại khó nghe, thì nguy là các chắc.
Hải Công Bá biết thế, nên càng múa già ngọn tiêu, vừa múa vừa cười vang, như dùng tiếng cười phụ trợ với tiếng tiêu, cốt gây hoang mang cực độ cho Yến Thiên Y.
Đối phó với Hải Công Bá trong trường hợp đó, Yến Thiên Y vất vả vô cùng.
Ngờ đâu, Hải Thừa Giai chụp cơ hội xông vào, tiếp tay huynh trưởng.
Rồi Hải Minh Thần cũng ngứa ngáy, xông vào luôn.
Khổ cho Yến Thiên Y, là chàng không thể lùi, không thể né tránh, vì chàng không dám rời chiếc cột.
Rời chiếc cột là mất vị trí, mất phương hướng, như con thuyền gãy lái, phải quay cuồng với gió, với thủy triều.
Thuyền không lái vô phương cặp bến.
Trát Phi đổi ngay thái độ.
Có nhiều hy vọng họ Hải đắc thủ lắm!
Y hướng qua Hạ Đại Dung thốt :
- Này, Hạ đại ca! Dù sao đi nữa, Hải thị tam yêu cũng là những tay hữu danh, họ có ít nhiều thực tài, có vậy mới được chứ! Có vậy mới không uổng phí số vàng một vạn năm ngàn lượng của tiểu đệ chứ! Xem ra, Yến Thiên Y khó lòng thoát khỏi áp lực của họ rồi nhé!
Hạ Đại Dung dè dặt, lẩm nhẩm :
- Khoan hy vọng lớn, Trát lão đại. Phải biết Yến Thiên Y ghê gớm vô cùng, cuộc cờ chưa hết, thì mình vẫn còn bi quan như thường. Hiện tại, hắn chỉ mới thất bại vài nước thôi, một vài nước cờ chưa đủ quyết định toàn cuộc.
Nhậm Quảng Bá tin tưởng ở bọn họ Hải nhiều, không đồng ý với Hạ Đại Dung bảo :
- Theo tiểu đệ thấy, thì không lâu lắm, Yến Thiên Y sẽ lộ sơ hở, và rồi Hải thị tam yêu sẽ hạ hắn cho mà xem!
Ai ai cũng phấn khởi, trừ một Thạch Ngọc.
Chính lão lừa Yến Thiên Y đến đây, chính lão bỏ chất độc vào rượu, rồi bây giờ lại không mong Yến Thiên Y bị hạ!
Tại sao?
Chẳng lẽ lão bất cố đến đứa con trai yêu quý của lão?
Bỗng, Yến Thiên Y xuôi hai tay, chỏi kiếm xuống đất, ra vẻ kiệt sức.
Không chậm trễ, Hải Công Bá vung Ảo Nhẫn tiêu, Hải Thừa Giai cử Đại Loan đao, cả hai cùng nhào tới, hai món vũ khí cùng lao vào mình Yến Thiên Y.
Kiếm vẫn chỏi đất, Yến Thiên Y vẫn bất động. Tiêu và đao chỉ còn cách chàng độ vài tấc, tiêu và đao lao tới với cái đà điện chớp.
Như thế là Yến Thiên Y phải táng mạng rồi!
Quanh cục trường, mọi người đều hớn hở, há rộng mồm sắp sửa hoan hô, dang hai tay, sắp sửa vỗ tay.
Bất thình lình, Yến Thiên Y rùn mình xuống, rồi nhanh như điện, tung bỗng người lên, người xoay một vòng, đôi kiếm cả trường lẫn đoản từ bên trên quét xuống.
Một tiếng rú vang lên, rồi một tiếng rú nữa nối tiếp.
Hải Thừa Giai bị hất văng ra xa, thân hình của y nát bấy, chỉ còn trơ trơ bộ xương, trăm ngàn mảnh da thịt bay tung tóe, máu bắn đi như nước vòi xịt thành hoa.
Y chết thảm còn hơn kẻ tử tội bị xử lăng trì.
Còn Hải Công Bá?
Một phần da đầu bị lột, da tốc lên, hất qua bên, lấp mất phần đầu còn lại, máu từ ngực phún ra như suối, y loạng choạng lùi, lùi được mấy bước, rồi ngã xuống.
Bàn tay tả của y trơ trụi, năm ngón bị kiếm chặt đứt, bàn tay chỉ còn lại lòng, ngón bị tiện đến không còn một chồi lóng.
Yến Thiên Y đã sử dụng chiêu thứ năm trong kiếm pháp Minh Thiên cửu thức, chiêu kiếm có cái tên là “Thiên Nhan Chấn”.
Yến Thiên Y thừa hiểu, trong tình cảnh này, nếu chàng không liều, thì trước sau gì chàng cũng bị đối phương hạ sát.
Thà liều, may ra trong cái chết, chàng tìm được cái sống.
Mắt không thấy, thì tai nghe, mà đối phương cứ xoay quần bên ngoài, làm sao chàng nhận định được vị trí của họ?
Bắt buộc, chàng phải đem thân thể làm mồi câu nhử, cho đối phương sát cận, rồi chàng lóng tiếng gió của vũ khí mà định hướng của đối phương. Muốn định hướng được chính xác, chàng phải để vũ khí địch chạm vào người.
Chàng không ngờ thủ pháp của địch cũng khá nhanh, nhanh hơn chàng dự đoán, thành thử chàng thọ thương khá nặng trong cuộc đổi đòn này.
Lưng tét một đường dài, máu ra nhiều, nơi hông cũng có một đường tét.
Chàng đáp xuống, chân loạng choạng, qua mấy bước mới đứng vững được.
Đại hán áo đỏ cầm ngọn Cửu Tiết côn tưởng dễ đắc thủ, vung côn lướt tới.
Nghe gió côn, Yến Thiên Y quay mình, rọc Thái A kiếm theo thân côn, từ đầu ngoài vào, mũi kiếm đến gần đầu côn trong, chênh lên một chút, rồi đâm thẳng vào yết hầu.
Đại hán chỉ kịp ứ lên một tiếng, ngã ngửa người ra, tắt thở luôn trên vũng máu.
Hải Minh Thần qua cơn điếng người, nhào tới cạnh hai huynh đệ.
Trong khi đó, Hạ Đại Dung lướt ra, vũ khí chưa kịp vung, Thái A kiếm và Chiếu Nhật đoản kiếm chớp nhanh, kiếm ảnh hiện trùng trùng trước mặt, y hoảng quá, cấp tốc quay mình chạy chết.
Bọn người của Đại Hồng Thất nhao nhao lên, trong cũng như ngoài, ngoài chạy vào, trong chạy ra, nhờ thế Yến Thiên Y mới nhận định được khung cửa ở về phía nào.
Đương nhiên, biết được hướng cửa rồi, thì chàng không hề chậm trễ, phóng chân chạy về phía đó. Đồng thời, chàng loang cả hai thanh kiếm, vừa bảo vệ quanh mình vừa chém ngã những tên gan góc chận lối.
Tiếng la, tiếng rú vang lên, tiếng chân người chạy, gây hỗn loạn một lúc.
Chợt, có người cao giọng gọi :
- Trát lão đại! Yến tiểu tử đâu rồi? Tiểu đệ cố ý tìm hắn, song chẳng thấy hắn, cả trong gian phòng này cũng như ngoài điện! Hay là hắn thoái đi rồi?
Một người khác phụ họa :
- Chắc là hắn thoát đi rồi! Hạ lịnh đuổi theo hắn, lão đại!
Trát Phi toát mồ hôi hạt, hét oang oang :
- Tối tăm thế này thì còn thấy cái quái gì nữa? Đốt đèn lên, rồi phân nhau lục soát khắp nơi cho ta!
Hạ Đại Dung cũng hét :
- Ai gặp đèn cứ đốt đèn, ai biết đuốc ở đâu, chạy đi lấy đuốc, đốt lên, rồi phân nhau lục soát bốn phía! Nhanh lên!
Không lâu lắm, đèn đuốc cháy sáng, trông con muỗi cũng thấy rõ. Nhưng Yến Thiên Y đã biến mất dạng.
Bây giờ thì ai ai cũng quýnh quáng lên, chạy ngược, chạy xuôi, chạy mà không biết để làm gì cũng cứ chạy.
Bởi, không ai có thể đứng ỳ tại một chỗ.
Mặc, bọn Hạ Đại Dung và Trát Phi làm chi thì làm, Hải Minh Thần cứ lo rịt thuốc cho Hải Công Bá.
Tìm không thấy Yến Thiên Y, bọn Đại Hồng Thất mới xác định là quả thật chàng trốn thoát rồi.
Họ phân tán ra từng toán nhỏ, rời đạo quán, kéo đi lục soát quanh vùng.
Thạch Ngọc vẫn còn đứng trơ trơ một mình trong góc điện.
- Các ngươi tự xưng là đệ nhất lưu hảo thủ, thế mà tài nghệ chỉ có vậy thôi à? Theo ta tưởng, các ngươi nên tự ví mình lại mới phải, tự ví là đôi giày của đệ nhất lưu hảo thủ thì đúng hơn! Từ đôi giày đến con người, cách xa lắm, hơn nữa giày không thể là người được!
Hải Minh Thần hét vang :
- Yến Thiên Y! Đừng đắc ý sớm! Cho ngươi biết, cục diện mới giáo đầu thôi, còn lắm trò ngoạn mục, nối tiếp đấy. Cứ chờ xem!
Yến Thiên Y cười nhẹ :
- Trò gì chứ? Các ngươi là một lũ, tâm thì lang sói, còn gan thì thỏ, chuột, chỉ được cái hống hách xằng, chứ làm chi nổi ai mà hòng quát tháo? Lần thứ nhất, ta cảnh các các ngươi, nên không nỡ thẳng tay trừng trị. Lần thứ hai, ta sẽ hạ sát đấy, đừng lấp lửng mà mất mạng với ta! Đâu, ngươi có giỏi thì vào đi, cho ta xem nào!
Hải Thừa Giai quát :
- Ta nhất định liều sanh tử với ngươi!
Yến Thiên Y ung dung gật đầu :
- Muốn liều sanh tử, thì phải lướt tới chứ, đứng đó mà nói là liều, thì liều cái quái gì?
Hải Thừa Giai gọi to :
- Đại ca! Mình vào đi, tất cả cùng vào, băm vằm hắn ra thành trăm, thành ngàn mảnh đi, đại ca!
Bọn Đại Hồng Thất khoan khoái vô cùng.
Đành ràng bọn họ Hải thất bại, là việc của chúng phải hỏng, nhưng con người trong lúc tức khí thì còn kể gì hơn là tự ái? Bọn họ Hải thảm bại, cho đáng đời cái thứ khoác lác!
Cho nên, tên nào cũng vui ra mặt, nhất là Trát Phi thì thích thú vô cùng. Ai không hiểu đầu đuôi sự tình, thấy thế là phải cho rằng y đồng phe với Yến Thiên Y, luôn luôn mong mỏi Yến Thiên Y đắc thủ.
Hạ Đại Dung thấp giọng thốt :
- Này, Trát lão đại! Cho đám họ Hải mất mặt một lần, có thể họ mới không còn lên giọng với chúng ta!
Trát Phi gật đầu gấp :
- Tự nhiên! Từ nay thì chúng chẳng còn dám vênh váo, mắng người nữa!
Nhưng, Nhậm Quảng Bá lo xa hơn, trầm giọng thốt :
- Lão đại! Lúc này đâu phải là lúc tranh khí? Ba quái vật mà thất bại, chẳng những nguy cho họ, mà còn nguy luôn cho chúng ta đấy! Nên nhớ là việc của mình mà. Lão đại nên nghĩ đến hậu quả mới phải chứ!
Trát Phi biết vậy, song cũng thấy sướng phần nào.
Tuy nhiên, y không nói, không cười nữa.
Hải Công Bá từ từ lấy vũ khí giấu trong mình ra, vũ khí của y là một chiếc Ngân tiêu, dài độ hai thước rưỡi, to bằng cổ tay của trẻ nít, thân tiêu trong sáng, khi vung lên, chớp ngời ngời.
Y cầm chiếc tiêu tại khoảng giữa.
Hạ Đại Dung thì thầm với Trát Phi :
- Chiếc Ảo Nhẫn tiêu của lão đấy. Chỉ khi cần trí mạng với đối phương, lão ta mới sử dụng đến vũ khí độc môn đó! Xem ra, lão nhất định một còn một mất với Yến Thiên Y, Trát lão đại!
Trát Phi hừ một tiếng :
- Một vạn năm ngàn lượng vàng, đâu phải ít? Nếu lão không xuất toàn lực thì nuốt sao trôi?
Hạ Đại Dung mỉm cười :
- Xem lão ta kìa...
Hải Công Bá từ từ cử chiếc tiêu lên, cất giọng khàn khàn gọi :
- Yến Thiên Y! Chúng ta so với nhau một chiêu đi!
Yến Thiên Y điềm nhiên đáp :
- Ta chờ ngươi từ lâu!
Hải Công Bá chớp mắt, ánh mắt cực kỳ quái dị, tiếp :
- Ngươi gây thương tích cho tam đệ ta, ngươi phải trả giá đắt. Ngươi sẽ hối hận về hành động ngông cuồng đó.
Yến Thiên Y bĩu môi :
- Huynh đệ các ngươi có tính nói nhiều quá! Ta chỉ thích những kẻ hành động thôi, chỉ có hành động mới giải quyết được sự việc, ba hoa khoác lác mà làm gì?
Hải Công Bá cười nhẹ :
- Chuẩn bị đi, ta sắp sửa...
Y không tiếp tròn câu nói, thân hình nhích động, thoáng mắt đã đến sát Yến Thiên Y.
Đầu tiêu chong ngay yết hầu cùa chàng. Đầu tiêu lao nhanh.
Yến Thiên Y không ngăn chặn ngọn tiêu đó, chàng khẽ vung tay, mũi kiếm Chiếu Nhật chiếu thẳng vào dạ dưới của Hải Công Bá.
Chàng có cái lối đổi đòn, là vì thủ pháp của chàng cực nhanh, đòn địch chưa chạm mình chàng, là đòn của chàng đến địch trước.
Nhưng phải nhìn nhận Hải Công Bá là một tay khá, y chỉ lách hông qua một bên, nhường mũi kiếm lướt đi. Giữ nguyên tư thế cũ, y phóng luôn ngọn tiêu sang.
Mộ tiếng “cách” vang nhẹ, đầu tiêu chợt dài thêm bảy tấc.
Bên này, Yến Thiên Y hụp đầu xuống, tránh ngọn tiêu, nhưng cái hụp chỉ có thể giúp chàng tránh được ngọn tiêu với kích thước cũ, còn hiện tại thì ngọn tiêu dài hơn bảy tấc.
Gia dĩ, mắt lại mờ, chàng chẳng trông thấy chi hết, chính đó là điểm yếu của chàng.
Cũng may, chàng thoáng nghe gió lạnh phớt qua, biết là có sự biến đổi thế công địch, nên lập tức duỗi hai chân ra trước, giữ thân mình sát cột, rồi với tư thế đó, chàng tụt xuống.
Trong khi tụt xuống, chàng rút Thái A kiếm ra khỏi vỏ, quét tới một vòng.
Hải Công Bá đánh hụt, đầu tiêu đâm trúng chiếc cột, kêu cốc một tiếng.
Y không kịp biến chiêu công tiếp, Thái A kiếm đã chớp lên, kiếm khí tỏa ra, lạnh người.
Y rợn mình, vội thu tiêu, nhảy vọt về phía hậu.
Chân vừa chấm đất, y liền đạp đất lấy đà tung mình tới, đồng thời vũ lộng chiếc ngân tiêu, gió lớn, các lỗ tiêu bật tiếng kêu vi vu.
Tiếng ngân tiêu vang lên, làm cho thính giác của Yến Thiên Y lệch lạc khá nhiều, không còn linh diệu như cũ.
Do đó, chàng phản ứng không được chuẩn xác và chàng phải múa kiếm vung vít gần như hỗn loạn để tự vệ.
Hải Công Bá bật cười ha hả, càng múa tít ngọn tiêu, gây tiếng gió lớn hơn.
Không lâu lắm, Yến Thiên Y bị đối phương áp chế rõ ràng. Chàng vô phương giành lấy phần chủ động.
Mắt không thấy, tai lại khó nghe, thì nguy là các chắc.
Hải Công Bá biết thế, nên càng múa già ngọn tiêu, vừa múa vừa cười vang, như dùng tiếng cười phụ trợ với tiếng tiêu, cốt gây hoang mang cực độ cho Yến Thiên Y.
Đối phó với Hải Công Bá trong trường hợp đó, Yến Thiên Y vất vả vô cùng.
Ngờ đâu, Hải Thừa Giai chụp cơ hội xông vào, tiếp tay huynh trưởng.
Rồi Hải Minh Thần cũng ngứa ngáy, xông vào luôn.
Khổ cho Yến Thiên Y, là chàng không thể lùi, không thể né tránh, vì chàng không dám rời chiếc cột.
Rời chiếc cột là mất vị trí, mất phương hướng, như con thuyền gãy lái, phải quay cuồng với gió, với thủy triều.
Thuyền không lái vô phương cặp bến.
Trát Phi đổi ngay thái độ.
Có nhiều hy vọng họ Hải đắc thủ lắm!
Y hướng qua Hạ Đại Dung thốt :
- Này, Hạ đại ca! Dù sao đi nữa, Hải thị tam yêu cũng là những tay hữu danh, họ có ít nhiều thực tài, có vậy mới được chứ! Có vậy mới không uổng phí số vàng một vạn năm ngàn lượng của tiểu đệ chứ! Xem ra, Yến Thiên Y khó lòng thoát khỏi áp lực của họ rồi nhé!
Hạ Đại Dung dè dặt, lẩm nhẩm :
- Khoan hy vọng lớn, Trát lão đại. Phải biết Yến Thiên Y ghê gớm vô cùng, cuộc cờ chưa hết, thì mình vẫn còn bi quan như thường. Hiện tại, hắn chỉ mới thất bại vài nước thôi, một vài nước cờ chưa đủ quyết định toàn cuộc.
Nhậm Quảng Bá tin tưởng ở bọn họ Hải nhiều, không đồng ý với Hạ Đại Dung bảo :
- Theo tiểu đệ thấy, thì không lâu lắm, Yến Thiên Y sẽ lộ sơ hở, và rồi Hải thị tam yêu sẽ hạ hắn cho mà xem!
Ai ai cũng phấn khởi, trừ một Thạch Ngọc.
Chính lão lừa Yến Thiên Y đến đây, chính lão bỏ chất độc vào rượu, rồi bây giờ lại không mong Yến Thiên Y bị hạ!
Tại sao?
Chẳng lẽ lão bất cố đến đứa con trai yêu quý của lão?
Bỗng, Yến Thiên Y xuôi hai tay, chỏi kiếm xuống đất, ra vẻ kiệt sức.
Không chậm trễ, Hải Công Bá vung Ảo Nhẫn tiêu, Hải Thừa Giai cử Đại Loan đao, cả hai cùng nhào tới, hai món vũ khí cùng lao vào mình Yến Thiên Y.
Kiếm vẫn chỏi đất, Yến Thiên Y vẫn bất động. Tiêu và đao chỉ còn cách chàng độ vài tấc, tiêu và đao lao tới với cái đà điện chớp.
Như thế là Yến Thiên Y phải táng mạng rồi!
Quanh cục trường, mọi người đều hớn hở, há rộng mồm sắp sửa hoan hô, dang hai tay, sắp sửa vỗ tay.
Bất thình lình, Yến Thiên Y rùn mình xuống, rồi nhanh như điện, tung bỗng người lên, người xoay một vòng, đôi kiếm cả trường lẫn đoản từ bên trên quét xuống.
Một tiếng rú vang lên, rồi một tiếng rú nữa nối tiếp.
Hải Thừa Giai bị hất văng ra xa, thân hình của y nát bấy, chỉ còn trơ trơ bộ xương, trăm ngàn mảnh da thịt bay tung tóe, máu bắn đi như nước vòi xịt thành hoa.
Y chết thảm còn hơn kẻ tử tội bị xử lăng trì.
Còn Hải Công Bá?
Một phần da đầu bị lột, da tốc lên, hất qua bên, lấp mất phần đầu còn lại, máu từ ngực phún ra như suối, y loạng choạng lùi, lùi được mấy bước, rồi ngã xuống.
Bàn tay tả của y trơ trụi, năm ngón bị kiếm chặt đứt, bàn tay chỉ còn lại lòng, ngón bị tiện đến không còn một chồi lóng.
Yến Thiên Y đã sử dụng chiêu thứ năm trong kiếm pháp Minh Thiên cửu thức, chiêu kiếm có cái tên là “Thiên Nhan Chấn”.
Yến Thiên Y thừa hiểu, trong tình cảnh này, nếu chàng không liều, thì trước sau gì chàng cũng bị đối phương hạ sát.
Thà liều, may ra trong cái chết, chàng tìm được cái sống.
Mắt không thấy, thì tai nghe, mà đối phương cứ xoay quần bên ngoài, làm sao chàng nhận định được vị trí của họ?
Bắt buộc, chàng phải đem thân thể làm mồi câu nhử, cho đối phương sát cận, rồi chàng lóng tiếng gió của vũ khí mà định hướng của đối phương. Muốn định hướng được chính xác, chàng phải để vũ khí địch chạm vào người.
Chàng không ngờ thủ pháp của địch cũng khá nhanh, nhanh hơn chàng dự đoán, thành thử chàng thọ thương khá nặng trong cuộc đổi đòn này.
Lưng tét một đường dài, máu ra nhiều, nơi hông cũng có một đường tét.
Chàng đáp xuống, chân loạng choạng, qua mấy bước mới đứng vững được.
Đại hán áo đỏ cầm ngọn Cửu Tiết côn tưởng dễ đắc thủ, vung côn lướt tới.
Nghe gió côn, Yến Thiên Y quay mình, rọc Thái A kiếm theo thân côn, từ đầu ngoài vào, mũi kiếm đến gần đầu côn trong, chênh lên một chút, rồi đâm thẳng vào yết hầu.
Đại hán chỉ kịp ứ lên một tiếng, ngã ngửa người ra, tắt thở luôn trên vũng máu.
Hải Minh Thần qua cơn điếng người, nhào tới cạnh hai huynh đệ.
Trong khi đó, Hạ Đại Dung lướt ra, vũ khí chưa kịp vung, Thái A kiếm và Chiếu Nhật đoản kiếm chớp nhanh, kiếm ảnh hiện trùng trùng trước mặt, y hoảng quá, cấp tốc quay mình chạy chết.
Bọn người của Đại Hồng Thất nhao nhao lên, trong cũng như ngoài, ngoài chạy vào, trong chạy ra, nhờ thế Yến Thiên Y mới nhận định được khung cửa ở về phía nào.
Đương nhiên, biết được hướng cửa rồi, thì chàng không hề chậm trễ, phóng chân chạy về phía đó. Đồng thời, chàng loang cả hai thanh kiếm, vừa bảo vệ quanh mình vừa chém ngã những tên gan góc chận lối.
Tiếng la, tiếng rú vang lên, tiếng chân người chạy, gây hỗn loạn một lúc.
Chợt, có người cao giọng gọi :
- Trát lão đại! Yến tiểu tử đâu rồi? Tiểu đệ cố ý tìm hắn, song chẳng thấy hắn, cả trong gian phòng này cũng như ngoài điện! Hay là hắn thoái đi rồi?
Một người khác phụ họa :
- Chắc là hắn thoát đi rồi! Hạ lịnh đuổi theo hắn, lão đại!
Trát Phi toát mồ hôi hạt, hét oang oang :
- Tối tăm thế này thì còn thấy cái quái gì nữa? Đốt đèn lên, rồi phân nhau lục soát khắp nơi cho ta!
Hạ Đại Dung cũng hét :
- Ai gặp đèn cứ đốt đèn, ai biết đuốc ở đâu, chạy đi lấy đuốc, đốt lên, rồi phân nhau lục soát bốn phía! Nhanh lên!
Không lâu lắm, đèn đuốc cháy sáng, trông con muỗi cũng thấy rõ. Nhưng Yến Thiên Y đã biến mất dạng.
Bây giờ thì ai ai cũng quýnh quáng lên, chạy ngược, chạy xuôi, chạy mà không biết để làm gì cũng cứ chạy.
Bởi, không ai có thể đứng ỳ tại một chỗ.
Mặc, bọn Hạ Đại Dung và Trát Phi làm chi thì làm, Hải Minh Thần cứ lo rịt thuốc cho Hải Công Bá.
Tìm không thấy Yến Thiên Y, bọn Đại Hồng Thất mới xác định là quả thật chàng trốn thoát rồi.
Họ phân tán ra từng toán nhỏ, rời đạo quán, kéo đi lục soát quanh vùng.
Thạch Ngọc vẫn còn đứng trơ trơ một mình trong góc điện.
Bình luận truyện