Chương 42
Bùi Tễ là một người máy được lập trình sẵn, vận hành chính xác theo mã code đã cài đặt, thực hiện sinh hoạt công tác theo trật tự nhất định. Không ngoài dự đoán, trong mắt người ngoài cô là con người khô khan không thú vị.
Người duy nhất phá vỡ quy trình của người máy Bùi Tễ, là Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ không chỉ thường xuyên phá vỡ trật tự và thói quen công tác sinh hoạt của Bùi Tễ, nàng còn xáo trộn cả tâm tình cô.
Giữa trưa, sau khi suy nghĩ cặn kẽ rồi đúc kết được ra Tống Nhĩ kỳ thật không cần cô, Bùi Tễ cảm nhận được cô độc. Cô hiếm khi có cảm giác này, vì cô có rất nhiều việc để làm. Các báo cáo khoa học hàng đầu rất thú vị, tế bào trong phòng thí nghiệm rất đáng yêu, lên lớp đi dạy sinh viên cũng rất có ý nghĩa.
Cô không thiếu khả năng làm bản thân vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay, sau khi phát hiện Tống Nhĩ không cần mình, nỗi cô đơn đột nhiên bừng lên. Bùi Tễ vẫn có thể tập trung làm việc, chỉ là khi dừng lại, cô lập tức không vui.
Cô cũng không muốn về nhà, vì cô thực sự để tâm việc Tống Nhĩ nói "về nhà", lại không phải là về nhà của hai người.
Cô ngồi trong viện đến 8 giờ, không ăn cơm tối. Lúc nhận được WeChat của Tống Nhĩ, cô đang trên đường về. Nhìn thấy tên Tống Nhĩ xuất hiện trên màn hình, Bùi Tễ có điểm bài xích.
Bùi Tễ không rõ tại sao Tống Nhĩ không cần cô nhưng vẫn muốn đến tìm. Cô rất không vui, vì thế không trả lời.
Mở cửa, nhìn đến nhiều đồ đạc của Tống Nhĩ xếp trong nhà, Bùi Tễ ngẩn người.
Có quá nhiều dấu vết Tống Nhĩ để lại. Đàn ghi-ta dựa vào chiếc ghế bên cửa sổ, trên tường treo những bông hoa không biết nàng mua từ đâu, ven tường đặt thêm một máy phát nhạc cổ điển, đĩa than phát lần trước vẫn chưa được gỡ ra, chính giữa bàn ăn là những bông hoa hôm qua Tống Nhĩ tặng cô, vài đóa đã bắt đầu khô héo.
Và quả mâm xôi trong tủ lạnh.
Mâm xôi là cô để dành cho Tống Nhĩ. Sau hai ngày, chúng đã không còn tươi và căng mọng như lúc đầu, vỏ ngoài thâm lại, không còn là màu đỏ tươi.
Tống Nhĩ hình như đã lãng quên.
Trong nháy mắt, Bùi Tễ thấy cô và giỏ mâm xôi rất giống nhau, Tống Nhĩ đều không cần cả hai. Nhưng mâm xôi muốn tìm Tống Nhĩ, chỉ cần nói chúng nó đang chờ nàng tới ăn là được, Bùi Tễ muốn Tống Nhĩ, nhưng không biết phải nói làm sao.
Đúng lúc cô đang suy sụp tinh thần, Tống Nhĩ gọi điện tới. Bùi Tễ không muốn trả lời WeChat của nàng, nhưng nhìn thấy nàng gọi, cô nhận điện thoại một giây cũng không chần chờ.
Nghe được giọng nàng, cô thậm chí còn vô cùng khẩn trương.
"Bùi Tễ." Tống Nhĩ mềm nhẹ gọi cô, giọng nói mang theo ý cười.
Suy sụp cùng cô đơn được chữa khỏi chỉ trong tích tắc. Nghe thanh âm của Tống Nhĩ, trong lòng nhàn nhạt vui sướng, cô nghĩ Tống Nhĩ có lẽ cần cô. Cô vui vui vẻ vẻ trả lời: "Ừ."
Tống Nhĩ nói rất nhiều, giống như trước đây. Bùi Tễ nhớ Tống Nhĩ nhiều lần phàn nàn cô lạnh nhạt. Thực ra, cô không cảm thấy mình lạnh nhạt, cô cảm thấy mình luôn rất nhiệt tình với Tống Nhĩ. Nhưng nếu Tống Nhĩ cho rằng cô chưa đủ nhiệt tình, Bùi Tễ nghĩ mình có thể nỗ lực thêm một chút, nhiệt tình thêm một chút, thế thì Tống Nhĩ có thể sẽ cần cô.
Cô thử nói chuyện hộ quả mâm xôi, nói cho Tống Nhĩ, mâm xôi không có người ăn, sắp hỏng rồi.
Chính là Tống Nhĩ lại nói, là Bùi Tễ nhớ em.
Bùi Tễ quả thật nghĩ đến Tống Nhĩ, cả ngày nay cô đều suy nghĩ nàng, nhưng cô vẫn không thể phân biệt được nghĩ và nhớ có gì khác nhau.
"Giáo thụ, đây cũng là một loại nhớ nhung." Tống Nhĩ ôn nhu nói.
Bùi Tễ ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Lần đầu tiên cô thấy mình thật ngu ngốc. Cô mơ hồ có chút cảm giác, nhưng vẫn không cách nào quy lại được chính xác cái gì là nhớ.
"Chị nhớ em." Tống Nhĩ lại nói.
Nàng như một lão sư ưu tú hướng dẫn học sinh từng bước một, đầu tiên nói cho Bùi Tễ cái gì là nhớ, sau đó mới nói nhớ gồm những kiểu nào, cuối cùng cho Bùi Tễ biết, cô đang nhớ nàng.
Bùi Tễ nỗ lực hiểu, nỗ lực tiếp thu, cô hỏi: "Kiểu nhớ này cùng loại với kiểu nhớ khi tôi gọi em là tiểu miêu sao?"
Cô nhớ lại nội dung vừa được dạy, đồng thời kết nối kiến thức đã học ở buổi trước với buổi này.
Tống Nhĩ không khỏi cười lên, rất ra dáng một giáo viên, lần nữa giảng giải: "Nói rộng ra, đúng là vậy."
Bùi Tễ muốn hỏi, thế theo nghĩa hẹp chẳng lẽ không phải sao? Cô chưa kịp mở miệng, Tống Nhĩ đã nhẹ nhàng nói: "Mỗi lần chị muốn gọi em là tiểu miêu, đó là lúc chị đang nhớ em."
Tống Nhĩ biết thật khó để Bùi Tễ hiểu được những cảm xúc trừu tượng này. Vì vậy, nàng liên kết cảm xúc với những gì sẽ xảy ra trong thực tế, cùng với những gì Bùi Tễ thường làm, thế này giáo thụ có thể dễ tiếp thu hơn.
Ghế sô pha mềm, nhưng không mềm bằng tim nàng lúc này. Trái tim nàng mềm mại sắp tan chảy thành nước.
Bùi Tễ lại lâm vào trầm mặc.
Không phải Tống Nhĩ không nóng lòng. Nàng muốn dạy tất cả tình cảm cho giáo thụ, hận không thể lập tức khiến giáo thụ thích nàng. Nhưng nàng hiểu, nếu quá sốt ruột cấy ghép tri thức cảm tính vào bộ mã code lý tính của giáo thụ, nói không chừng sẽ sinh ra phản ứng đào thải.
Vậy nên, nàng cần phải hết sức kiềm chế, cũng cần đối xử kiên nhẫn với giáo thụ như đối với tiểu bằng hữu mới học mẫu giáo, đợi giáo thụ hiểu và tiêu hóa được kiến thức mới.
Qua đúng hai phút, không ai nói lời nào. Đầu dây bên kia quá an tĩnh, an tĩnh như không có người. Tống Nhĩ lẳng lặng chờ đợi, chờ những câu hỏi của tiểu bằng hữu Bùi Tễ, chờ để kiên nhẫn giải đáp cho giáo thụ.
Cuối cùng, Bùi Tễ lần thứ hai mở miệng, cô nói: "Tiểu miêu."
Tim Tống Nhĩ như bị lông chim phất nhẹ qua. Bùi Tễ lại nói: "Tiểu miêu."
Mặt Tống Nhĩ đỏ bừng. Nàng ổn định thanh âm, nỗ lực duy trì uy nghiêm của Tống lão sư, khen ngợi Bùi Tễ: "Giáo thụ giỏi quá, tiến bộ rất nhanh." Khen xong, nàng im lặng, cảm thụ nhịp tim trong lồng ngực đang tăng tốc, nắm chặt di động, nhẹ giọng đáp lại: "Em cũng nhớ chị."
Đầu bên kia lại không có âm thanh. Vài giây sau, Bùi Tễ như đột nhiên mở ra máy hát, nói với Tống Nhĩ: "Có một đồng nghiệp hỏi tôi xin chữ ký của em."
"Cái này dễ a, lần sau em mang cho chị." Tống Nhĩ nói, nàng không hiểu sao Bùi Tễ lại chuyển đề tài nhanh như vậy.
"Còn có một con mèo rất muốn tôi sờ nó." Bùi Tễ lại nói.
Tống Nhĩ đỏ mặt, suýt nữa cho rằng con mèo Bùi Tễ nói là nàng, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh ra. Tuy rằng giáo thụ tiến bộ rất nhanh, nhưng chưa nhanh đến mức này, liền nghiêm túc nói: "Không được, chị không được có mèo khác."
"Tôi buổi tối ở lại viện nghiên cứu, tới khuya mới về nhà." Bùi Tễ lại nhảy đề tài.
Tống Nhĩ quan tâm hỏi: "Chị rất bận sao?"
Bùi Tễ không trả lời, chỉ lo nói: "Tôi có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với em, toàn là những thứ vô nghĩa giống thế này. Đây là nhớ sao?"
Cô học quá nhanh, học một mà biết được mười. Tống Nhĩ không để ý Bùi Tễ nhìn không tới, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy." kích động đến nỗi giọng nàng run lên.
Bùi Tễ lại trầm mặc. Tống Nhĩ phát hiện mỗi lần cô im lặng, đều đang suy nghĩ, đều sẽ tiến bộ rất nhiều. Nàng bắt đầu mong đợi, muốn biết giáo thụ kế tiếp sẽ nói gì.
Nhưng lần này, Bùi Tễ không suy ra được thêm gì khác, cô chỉ hỏi: "Chừng nào thì em về nhà?"
Cô vẫn thực để ý buổi sáng Tống Nhĩ nói "về nhà" không phải là về nhà của hai người.
Khi cô hỏi, ngữ khí không nhu hòa, cũng không sắc bén, chỉ là một câu nghi vấn bình thường, nhưng Tống Nhĩ lại nghe ra một loại cấp bách mà Bùi Tễ chưa từng thể hiện ra.
"Em sẽ về rất nhanh." Tống Nhĩ bảo đảm với cô, "Chị sẽ không phải đợi lâu."
Bùi Tễ nói: "Được."
Cuộc gọi đến đây kết thúc.
Bùi Tễ cất giỏ mâm xôi vào tủ lạnh, thay nước cho hoa, sau đó vào thư phòng. Cô không ngừng nghĩ đến kiến thức mở rộng về nhớ mà Tống Nhĩ đã dạy, còn có Tống Nhĩ nói sẽ về rất nhanh.
Rất nhanh là khi nào? Bùi Tễ ghét kiểu mập mờ này, thậm chí còn bá đạo nghĩ, Tống Nhĩ phải nói ngày mai liền về nhà.
Cô muốn quay lại tháng ngày trước đây, mỗi ngày gọi Tống Nhĩ rời giường, mua bữa sáng bữa trưa cùng bữa tối cho nàng, cùng nàng trong một căn phòng qua đêm, mặt đối mặt chúc ngủ ngon.
Bùi Tễ thích sinh hoạt cố định bất biến như vậy.
12 giờ 20 phút, Bùi Tễ ngồi trên giường, chờ Tống Nhĩ chúc cô ngủ ngon.
Nhưng Tống Nhĩ không có phản ứng. Bùi Tễ đợi năm phút, quyết định nhắc Tống Nhĩ đã đến giờ đi ngủ, cửa chính bị gõ vang. Bùi Tễ sửng sốt một lúc, ngay sau đó linh tính mách bảo, cô lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, mở cửa.
Tống Nhĩ ở bên ngoài, nàng cười, gọi cô: "Giáo thụ."
Sau nàng là trợ lý, thấy cửa mở, mỉm cười gật đầu chào hỏi Bùi Tễ rồi rời đi.
Bùi Tễ nhìn Tống Nhĩ. Cô sinh ra rất nhiều cảm xúc xa lạ. Những cảm xúc này trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được, để cho bây giờ, nhất thời cô không thể phân ra cảm giác tràn ngập trong tim như muốn trào ra ngoài là cái gì.
Cô tránh sang một bên, nói với Tống Nhĩ: "Tiến vào."
Tống Nhĩ nghe lời đi về phía trước. Nàng vươn tay, sờ đến khung cửa, rồi đỡ khung cửa bước vào.
Bùi Tễ dừng sau lưng nàng, đóng cửa lại. Tống Nhĩ đi vào, nàng ngửi thấy hương hoa, là hương khí dịu nhẹ của hoa hồng, không nồng nhưng rất thơm.
Đây là hoa tối qua nàng tặng cho giáo thụ. Tống Nhĩ hạnh phúc trên cả mức bình thường. Nàng quay lại, đang định khen giáo thụ chăm hoa giỏi quá, thì nghe thấy Bùi Tễ lên tiếng trước.
"Tiểu miêu." Giáo thụ gọi nàng, đây là lần thứ ba trong tối nay cô gọi nàng là tiểu miêu.
Tống Nhĩ lâng lâng trong hạnh phúc biến thành thẹn thùng, nàng gật đầu, đi về phía Bùi Tễ: "Em ở đây."
Bùi Tễ bước tới. Tống Nhĩ nghe thấy tiếng bước chân ngừng trước mặt nàng, tiếp theo nàng nghe thấy giáo thụ nghi hoặc hỏi nàng: "Vì sao em ở ngay đây mà tôi vẫn rất nhớ em? Con người khi đứng đối diện nhau cũng sẽ nhớ sao?"
Giọng cô đầy khó hiểu, cô muốn Tống Nhĩ giải đáp giúp cô.
Sợi dây trong tim Tống Nhĩ, theo lời Bùi Tễ nói, lập tức căng lên.
"Sẽ, giáo thụ." Nàng ôn nhu nói.
Sợi dây ngày càng căng, niềm vui tràn ngập trong trái tim mềm mại của nàng, đôi mắt không thấy ánh sáng mở to. Nàng đưa tay dò dẫm đằng trước, tìm được cánh tay Bùi Tễ, nắm lấy.
Bùi Tễ không né tránh, thậm chí còn theo thói quen nắm lại tay nàng.
Ngay giây phút này, sợi dây đứt đoạn, Tống Nhĩ thậm chí có thể cảm giác được trái tim rung lên. Nàng mỉm cười, hơi ngẩng đầu lên, muốn mắt đối mắt với Bùi Tễ.
"Giáo thụ, em chấp nhận phẫu thuật." Khi nói ra những lời này, lòng nàng nhẹ tênh.
Bình luận truyện