Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 43



Tống Nhĩ gảy đàn sáng tác ca khúc mới, nghĩ đến sau này sẽ ít có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, nàng tưởng nếu có thể khôi phục thị lực thì tốt rồi.

Ngoài sân bay bất ngờ gặp được fans, Tống Nhĩ ký tên cho bọn họ, tưởng có lẽ đây là lần cuối nàng ký tặng fans hâm mộ. Nàng không cam tâm, tưởng nếu có thể khôi phục thị lực thì tốt rồi. Có thể khôi phục thị lực, giá trị thương mại của nàng không lao dốc, nàng có thể tiếp tục sáng tác, tiếp tục biểu diễn, sẽ không phụ sự ủng hộ và yêu mến của những con người đáng yêu này.

Ba biết rõ là hy vọng mỏng manh mà vẫn không ngừng tìm kiếm bác sĩ, mẹ rõ ràng đau khổ thương tâm nhưng lại chiếu cố cảm xúc của nàng, chỉ nói những chuyện nhẹ nhàng. Tống Nhĩ tự trách bản thân bất lực, cảm thấy rất xin lỗi ba mẹ, cũng tưởng nếu có thể khôi phục thị lực, ba mẹ sẽ không cần chịu sự dày vò này.

Giáo thụ bị Bùi Dụ An đưa đi, Tống Nhĩ sốt ruột lo lắng, lòng nóng như lửa đốt. Nàng đã hơn một lần tưởng, nếu nàng nhìn thấy, nàng liền lập tức đến quán cà phê mang giáo thụ đi ra. Nhưng nàng không nhìn thấy. Nếu nàng thật sự đi, có lẽ không chỉ không giúp được giáo thụ, còn gây thêm phiền toái.

Còn có vô số lần nàng suy sụp, lo lắng, bi thương, sợ hãi, do dự, hối hận, lưu luyến. Một số thứ trước kia thấy chỉ là bình thường, giờ vì không cách nào có được mà trở nên trân quý. Biết bao lần nàng muốn được nhìn người nàng yêu thương, dẫu chỉ là bóng lưng người rời đi.

Ngày qua ngày nàng chịu đủ loại dày vò, nhưng chừng đó vẫn không đủ khiến nàng đưa ra quyết định.

Tống Nhĩ không ngờ chính ngay lúc này, ở khi nàng hạnh phúc ngây ngất, khát vọng khôi phục thị lực như dòng suối nguồn phá tan bùn đất, chợt tiết mà ra.

Bùi Tễ nhìn nàng, nói: "Ngày mai tôi sẽ liên hệ giáo sư Lý."

Mấy hôm trước, khi nàng nói không làm phẫu thuật, cô còn bảo nàng suy xét lại, nhưng hôm nay thì rất dứt khoát.

Tống Nhĩ tiến về phía cô thêm nửa bước. Hai người nắm tay, cánh tay cũng nhè nhẹ sát vào nhau. Tống Nhĩ không biết vẻ mặt Bùi Tễ giờ như thế nào, nhưng nàng cảm thấy hiện giờ hai người nhất định rất thân mật.

"Ngay từ đầu chị đã muốn em làm giải phẫu sao?" Nàng hỏi.

Bùi Tễ lắc đầu.

Đương nhiên Tống Nhĩ không thấy được. Nàng lắc nhẹ cánh tay Bùi Tễ, làm nũng: "Trả lời em được không."

Đối với Bùi Tễ, hành vi này tuy quá mức thân cận, nhưng cô lại không hề phản cảm. Nhìn Tống Nhĩ, cô đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi nàng.

Chạm chỉ trong tích tắc, cơ hồ chạm được là rời đi ngay.

Tống Nhĩ khắc chế không sờ lên môi mình, cố ý nghiêm mặt: "Chị không trả lời mà còn chạm vào em."

"Tôi trả lời." Bùi Tễ bên cạnh nàng nhẹ giọng nói, "Khóe môi em cong lên, em đang cười."

Cô nói vậy Tống Nhĩ mới nhớ tới, khi nàng quyết định không phẫu thuật, là khóc nói với giáo thụ. Nàng tức khắc xấu hổ, cúi đầu hỏi: "Vậy chị hy vọng em làm phẫu thuật sao?"

Bùi Tễ không hy vọng. Vừa rồi, khi Tống Nhĩ nói nàng chấp nhận phẫu thuật, Bùi Tễ cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại, đau nhói. Cô chỉ muốn có thể thường xuyên thấy Tống Nhĩ, tưởng cùng nàng trải qua sinh hoạt cố định nhất thành nhất biến. Cô không để bụng việc nàng có thể nhìn thấy hay không.

Nếu tiến hành phẫu thuật, nàng sẽ phải đối mặt với 35% khả năng tử vong.

Tống Nhĩ đã quen tần suất nói chuyện chậm chạp của Bùi Tễ. Nàng không lên tiếng, cũng không thúc giục, chỉ chờ đợi.

Nàng đợi một hồi lâu, mới nghe thấy Bùi Tễ nói: “Hy vọng.”

Tống Nhĩ bật cười, vui vẻ sau khi nhận được ủng hộ.

Bùi Tễ không cười. Cô không hy vọng Tống Nhĩ phẫu thuật, nhưng vẫn nói dối. Bởi vì khóe môi Tống Nhĩ cong lên, khi nàng đưa ra quyết định, là cao hứng.

Cô phải tôn trọng sự lựa chọn của Tống Nhĩ.

Đây là một đêm viên mãn.

Bùi Tễ học được nhớ là gì, khi cô rất muốn nhìn thấy Tống Nhĩ, nàng xuyên qua nửa thành phố, suốt đêm chạy tới trước mặt cô.

Bùi Tễ phát hiện ngay cả khi ở bên Tống Nhĩ, nỗi nhớ cô dành cho nàng sẽ không biến mất.

Bùi Tễ cũng phát hiện, khi Tống Nhĩ tới gần cô, cô không hề bài xích.

Cô học được thật nhiều kiến thức mới.

Nhưng mà khi nằm xuống giường, Bùi Tễ bắt đầu không ngủ được.

Mỗi ngày sau đó, Bùi Tễ đều rất khó đi vào giấc ngủ. Dù đã thiếp đi, cũng chỉ là những giấc ngủ chập chờn, dù căn phòng trống trải không một tiếng động, cô vẫn sẽ tự mình tỉnh giấc, sau đó đối mặt với màn đêm tĩnh lặng, mở to mắt suốt đêm.

Tống Nhĩ đôi khi sẽ qua đêm trong nhà Bùi Tễ, đôi khi sẽ ở với ba mẹ, nhưng cố gắng bảm đảm Bùi Tễ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.

Mỗi lần Bùi Tễ thấy được nàng đều rất vui, nhưng cô vẫn như cũ không thể diễn tả thành lời.

Chứng mất ngủ của cô ngày một nghiêm trọng. Cô thường nửa đêm ôm điện thoại, muốn nói chuyện với Tống Nhĩ, rồi lại sợ quấy rầy nàng, đành phải kiềm chế. Cô còn thường xuyên đột nhiên không thở nổi, sợ hãi cùng hoảng hốt đè nặng trái tim.

Nhưng này đó, cô đều không nói cho Tống Nhĩ.

Tống Giác Minh thu xếp một bệnh viện tư nhân, Bùi Tễ trao đổi với Lý Thắng Bách về địa điểm phẫu thuật.

Một ngày trước giải phẫu, Tống Nhĩ nhập viện.

Bệnh viện sạch sẽ trang nhã, phòng bệnh Tống Nhĩ ở là phòng VIP. Cửa sổ mở ra, có gió lùa vào. Bùi Tễ đến đây sau tan tầm, Tống Nhĩ đang quay video. Phòng làm việc dù đăng Weibo nhưng không xoa dịu được fans hâm mộ, Tống Nhĩ quyết định quay một video để fans biết rằng nàng vẫn ổn.

“…… Mình lấy được một ít dũng khí, tin rằng chẳng bao lâu là có thể quay về với các bạn.” Tống Nhĩ mặc quần áo bệnh nhân, nói xong câu này trước máy quay, và đoạn video kết thúc.

Nhiếp ảnh gia và mấy nhân viên chào Tống Nhĩ một tiếng rồi rời đi. Bùi Tễ ngồi xuống mép giường.

Cô vừa đến gần, Tống Nhĩ liền biết đó là cô, cười nói: “Chị tan tầm rồi sao.”

Bùi Tễ đáp: “Ừ.”

Tống Nhĩ vươn tay, Bùi Tễ đặt tay mình lên lòng bàn tay nàng, để nàng nắm. Tống Nhĩ thực thích cảm giác chạm vào Bùi Tễ. Nàng nắm tay cô, nói: “Đêm nay ở lại với em nha. Em đuổi ba mẹ em đi rồi.”

Bùi Tễ đáp ứng: “Được.”

Phòng bệnh có trang bị riêng giường cho người khán hộ. Bùi Tễ nằm trên giường nhỏ, cách Tống Nhĩ chừng 3 mét xa.

Phẫu thuật dự kiến tiến hành vào 1 giờ chiều mai. Trước phẫu thuật cần một thể trạng tốt, ngủ đủ giấc là điều cần thiết.

Nhưng những lúc thế này, đi vào giấc ngủ quả là chuyện khó khăn.

Trong phòng bật trản đèn nhỏ, không quá sáng nhưng vừa đủ nhìn, không ảnh hưởng đến giấc ngủ. Bùi Tễ nằm trên giường khán hộ, nhắm mắt lại.

“Giáo thụ.” Tống Nhĩ trong bóng đêm gọi cô.

Bùi Tễ mở bừng mắt, nhìn Tống Nhĩ đang nằm trên chiếc giường đằng xa: “Tôi ở đây.”

Tống Nhĩ có vẻ rất bình tĩnh: “Chị lên giường em ngủ được không?”

Bùi Tễ không nói được, cũng không nói không được, mà trực tiếp xốc chăn xuống giường, đi đến bên Tống Nhĩ. Tống Nhĩ vén lên một góc chăn, để Bùi Tễ nằm vào.

Trong chăn là nhiệt độ cùng khí tức trên người Tống Nhĩ. Bùi Tễ vừa nằm xuống, đã cảm thấy như được ấm áp của Tống Nhĩ phủ quanh. Cô có chút không được tự nhiên, nhưng không phản cảm.

Hai người nằm ngửa, cánh tay cùng bả vai áp vào nhau. Chỉ vài phút, nhiệt độ cơ thể cả hai hòa quyện vào nhau. Tống Nhĩ lại thỉnh cầu: “Chị có thể ôm em được không?”

Bùi Tễ quay người sang, mặt đối mặt với Tống Nhĩ, vươn một tay vòng ra sau thân thể nàng, một tay khác từ dưới cổ nàng xuyên qua, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm lấy nàng.

Động tác của cô không thuần thục, mang theo chút vụng về. Được ôm như vậy, có hơi cộm, lại còn không thoải mái. Nhưng Tống Nhĩ rất hạnh phúc. Nàng mím môi cười, tự chỉnh lại tư thế thoải mái trong lòng ngực Bùi Tễ, sau đó an tâm dựa vào cô, nhẹ nhàng cọ cọ xương quai xanh Bùi Tễ một chút.

“Nếu ca phẫu thuật không thành công,” Tống Nhĩ tận lực bình tĩnh hỏi, “Chị sẽ quên em sao?"

Bùi Tễ nghe được mấy chữ phẫu thuật không thành công, trái tim co rút đau đớn. Cô nhíu mày, nói: “Sẽ không.”

“Vậy chị sẽ luôn nhớ đến em chứ?” Tống Nhĩ lại hỏi.

Bùi Tễ trả lời không chút do dự: “Sẽ.”

Tống Nhĩ cười khẽ, nét mặt nhu hòa. Nếu như không phải phẫu thuật, nếu như nàng khỏe mạnh, nàng nhất định sẽ hỏi tại sao. Đây là một khởi điểm tốt để dạy tiểu bằng hữu Bùi Tễ thích là gì.

Nhưng Tống Nhĩ không thể, ít nhất không phải hôm nay.

Nàng còn rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi lại không kịp, đành phải gọi đi gọi lại tên Bùi Tễ.

Giọng nàng trầm thấp, tiếng nói dịu dàng, nghe vào tai thật ôn nhu, như thể nàng đang cầm trên tay trái tim Bùi Tễ, cào nhẹ hết lần này đến lần khác.

Bùi Tễ mở to mắt, cảm thấy hoang mang, cảm giác khổ sở cứ vờn quanh trái tim cô.

“Tiểu miêu.” Cô nói.

“Tiểu miêu.” Cô tiếp tục gọi nàng.

“Tiểu miêu.” Tống Nhĩ nói rằng mỗi lần cô muốn gọi tiểu miêu, chính là lúc cô đang nhớ nàng.

Bùi Tễ đang ôm Tống Nhĩ, nàng ở rất gần, nhưng cô vẫn muốn gọi tiểu miêu rất nhiều lần.

Tống Nhĩ lòng đầy chua xót. Nàng vùi đầu vào cổ Bùi Tễ, nói: “Em ở đây.”

Bùi Tễ vẫn cái gì đều không hiểu. Cô phản ứng chậm chạp, chỉ biết mình rất khổ sở, nhưng không thể nói ra tại sao. Nếu Tống Nhĩ bỏ cô ở lại, Bùi Tễ có thể sẽ mãi không quên được nàng, sau đó rất lâu sau này, tại một nháy mắt nào đó, hoặc trong hoàn cảnh nào đó bừng tỉnh, hiểu được tình cảm cô dành cho Tống Nhĩ.

Mà hiện tại, cô chỉ muốn Tống Nhĩ nói cho cô biết, vì sao nhớ sẽ như hình với bóng, như là trúng độc không có thuốc giải.

“Giáo thụ!” Tống Nhĩ bỗng hoạt bát hẳn lên, “Em nói chị nghe một bí mật nhé!”

Nàng nói, không chờ Bùi Tễ trả lời, đã cười một mình: “Hình như em toàn chia sẻ bí mật với chị, em thật sự có rất nhiều bí mật a.”

Bùi Tễ không biết làm thế nào Tống Nhĩ mới hiểu cô rất có hứng thú với bí mật của nàng, đành nói một cách trịnh trọng nhất có thể: “Em kể, tôi nghe.”

Tống Nhĩ nói: “Được rồi.” Nàng hỏi: “Chị có nhớ ngày chị đến nhà Bùi Nghệ đón em không?”

“Nhớ.” Đó là cách đây không lâu, Bùi Tễ tất nhiên nhớ rõ.

Tống Nhĩ cười tủm tỉm, có điểm đắc ý: “Em hỏi chị sau này có đến nữa không, chị trả lời thế nào?”

Bùi Tễ nói: “Sẽ không.”

Tống Nhĩ ý cười càng sâu: “Đúng vậy, chị chính là đặc biệt lãnh khốc mà nói, sẽ không.” Nàng thở dài, “Lúc đó em vừa giận vừa lo, nghĩ đâu ra người lãnh đạm như vậy a, đồng thời lại sợ chị thật sự sẽ không tới tìm em nữa. Chị xem, em bị mù, chị không tới tìm em, em cũng không có cách nào.”

Bùi Tễ ôm nàng chặt thêm.

Tống Nhĩ vỗ vai cô trấn an, nói tiếp: “Cho nên, mấy câu kế tiếp đều là em cố ý nói. Em cố ý nói ba mẹ em đều ở nước ngoài, lại không có bạn tốt, vì chính là ám chỉ chị, nếu chị không tới thăm em, em sẽ rất đáng thương, chỉ có thể ở một mình, rất dễ xảy ra chuyện."

“Khi em đặt chén xuống, còn cố tình giả vờ để trượt, suýt nữa rơi vỡ, vì chính là làm chị cảm thấy, em thực bất cẩn, không biết tự chăm sóc bản thân, làm chị không yên lòng, sau đó thường tới thăm em.”

Bùi Tễ không ngờ sự thật là thế này. Nếu Tống Nhĩ không nói, cô có lẽ không bao giờ biết.

“Có phải rất thông minh, rất lao tâm khổ tứ hay không?” Tống Nhĩ nói với vẻ đắc ý.

“Đúng vậy.” Bùi Tễ khen nàng, “Thực thông minh, đã lừa được tôi.”

Tống Nhĩ cũng khen cô: “Giáo thụ cũng khiến em bất ngờ. Em chỉ muốn chị đến thăm em nhiều hơn, không ngờ chị lại sẵn lòng tiếp em về nhà chiếu cố. Lúc đó em rất vui vẻ.”

Nàng dùng tiểu xảo chỉ để có thêm cơ hội tiếp xúc với Bùi Tễ, kết quả những gì Bùi Tễ mang đến lại tốt hơn gấp vạn lần những gì nàng mong muốn.

Tống Nhĩ lúc ấy liền cảm thấy, giáo thụ nhất định là người mềm lòng và tốt bụng.

“Bí mật này chị có thích không?” Tống Nhĩ cười hỏi.

Bùi Tễ vẫn còn ngốc ngốc, trả lời vẫn rất chân thành: “Thích.”

Tống Nhĩ thực thỏa mãn. Bí mật giống vậy nàng có thật nhiều, chẳng hạn như trong nhà Bùi Nghệ có nhiều lá trà đều là nàng vì giáo thụ mà chuẩn bị, chẳng hạn như có khi nàng sẽ làm ra vẻ đáng thương để làm giáo thụ mềm lòng.

Nhưng Tống Nhĩ không dám nói quá nhiều. Trước kia nàng từng tưởng tượng, nếu giáo thụ có thể ôm nàng như thế này, đã là điều tuyệt vời nhất thế gian. Chẳng qua, trong tình yêu con người luôn không biết điểm dừng.

Nàng không kìm được mà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Bùi Tễ. Nàng không nhìn thấy, động tác có chút tùy tiện. Nhưng Bùi Tễ không né tránh. Cô cúi đầu xuống để Tống Nhĩ nhẹ nhàng chạm vào mặt, trán, mắt, mũi, còn có đôi môi mình.

Tống Nhĩ sờ thật cẩn thận. Nàng mở mắt ra, đầu ngón tay cuối cùng dừng lại trên môi Bùi Tễ. Tay nàng run lên.

Trái tim Bùi Tễ bất giác hẫng đi một nhịp. Cô ngẩn ngơ, trong lòng trống trải, mà lại như đang đầy ắp thứ gì đó.

Tống Nhĩ đột nhiên rút tay về như vừa bị điện giật, đặt xuống dưới chăn.

“Giáo thụ.” Vẻ mặt Tống Nhĩ trở nên nghiêm túc, có chút kinh hoảng cùng sợ hãi, “Nếu ngày mai, kết quả không tốt, đừng nhớ em, cũng đừng nhớ mấy ngày tháng qua. Chị quên em đi, không cần nhớ.”

Nàng biết, giáo thụ ở phương diện cảm tình rất chậm chạp, hiểu rất ít, nhưng chị rất thông minh, học cũng rất nhanh. Tống Nhĩ sợ tương lai một ngày nào đó, chị đột nhiên hiểu ra tình cảm của hai người, mà khi đó, nàng đã không còn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện