Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
Chương 122: Khiến cô không vui (8)
Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Đêm trước Quốc khánh, Viên Viên gọi điện thoại tới.
"Uý Hải Lam, thời gian đính hôn đã chọn xong, ngày hai mươi lăm tháng này." Viên Viên hết sức phấn khởi nói cho cô biết tin tức tốt này.
"Yên tâm, tớ nhất định đến. Nếu như không đến, vậy cậu liền bóp chết tớ."
"Hừm, làm sao tớ cam lòng bóp chết cậu? Tớ đánh tiếng bắt chuyện với cậu trước, đến lúc đó nhắc lại với cậu, bảo đảm cậu muốn quên cũng không quên được." Viên Viên cười phẫn nộ lại reo lên "Lần này chỉ là đính hôn, cũng không cần tặng tiền lì xì hay tặng quà nữa, đến thời điểm kết hôn, tớ nhất định sẽ muốn.. hắc hắc… đến lúc đó cậu còn phải làm phù dâu cho tớ."
"Đương nhiên, cũng chỉ có tớ có thể làm phù dâu cho cậu thôi. Nếu cậu để cho người khác làm, tớ đây liền bóp chết cậu.” Úy Hải Lam kiên quyết nói.
Viên Viên lại làu bàu trong chốc lát, ngược lại hỏi "Được rồi, cậu đi Thân Thành thế nào? Bận rộn hay thong thả?"
Úy Hải Lam cầm điện thoại di động, trong lòng một hồi cay cay nhưng chỉ nói "Tớ không quen nơi đây."
"Vậy cậu trở về đi, chạy như vậy cũng quả thực không tốt, cậu đưa ra một chút ý kiến với công ty xem có thể gọi mình về không cùng lắm thì từ chức không làm. Nhân tài ưu tú như cậu vậy, đi đâu mà không nổi tiếng." Viên Viên an ủi một phen, sau cùng nói: "Nếu không.... tuần sau tớ đi thăm cậu?"
"Đừng, công ty gần đây bận việc, làm xong lần này, tớ sẽ trở về, đến lúc đó sẽ liên lạc."
Tháng mười quốc khánh, tổng công ty bên này vừa lúc bắt được một khoản hạn mục, cho nên công nhân bộ phận thiết kế tất cả đều cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Thật vất vả chịu đựng đến trung tuần tháng mười, lúc này mới được nghỉ dài hạn ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần tổng cộng năm ngày. Úy Hải Lam rốt cục có thể trở về Xuân Thành, trước khi cô rời đi, cô đưa ra lời thỉnh cầu về việc gọi cô về công ty Nguyên Tường với quản lí. Quản lí hoang mang không biết vì sao cô có ý muốn trở về, Úy Hải Lam cũng không nói thêm gì, quản lí đối với cô rất khách khí chỉ nói sẽ liên lạc với Nguyên Tường, nếu như bên kia còn thiếu vị trí thiết kế mà chưa có ai thay thế bổ sung thì như vậy đến lúc đó sẽ lại sắp xếp.
Úy Hải Lam mỉm cười gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xế chiều, Úy Hải Lam lại bị quản lí kêu vào phòng làm việc.
"Úy Hải Lam, bây giờ cô đến chỗ của giám đốc Lăng." Quản lí nói như thế.
Úy Hải Lam tuy không hiểu nhưng vẫn đi.
Phòng làm việc của giám đốc Lăng ở tầng mười tám của cao ốc đồ sộ này, cao ốc có tổng cộng hai mươi tầng, tầng mười chín là phòng họp, tầng hai mươi là sảnh hội họp. Vào thời điểm nội bộ công ty tổ chức yến tiệc có thể sử dụng, nhân viên bình thường, ở tình huống, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..bình thường tuyệt đối không thể đến tầng mười lăm trở lên bởi vì bắt đầu từ tầng này đều là phòng hành chính của các lãnh đạo cao cấp.
Đây là lần đầu tiên Uý Hải Lam đi tới tầng mười tám.
Vừa ra thang máy, một luồng khí lạnh xông ra có vẻ cực kỳ ảm đạm.
Có thể là do người ở thưa thớt chăng?
Trợ lý nhìn thấy người đến, mỉm cười đứng dậy "Tiểu thư Úy phải không? Mời đi bên này."
"Cảm ơn."
Trợ lý đẩy cửa phòng làm việc ra, dẫn Úy Hải Lam đi vào "Giám đốc Lăng, tiểu thư Uý đã tới."
Lăng Dung ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị vẫn là dáng vẻ nghiêm trang, phong thái thoải mái, người phụ nữ như vậy vô luận là đến nơi nào, mặc dạng y phục gì đều giống như một bức tranh vẽ xinh đẹp, loại phiêu dật mỹ cảm này phảng phất như bẩm sinh. Cô mỉm cười hướng về phía Úy Hải Lam nói: "Lại đây ngồi đi."
Úy Hải Lam hướng cô gật đầu, đi tới trước mặt cô ngồi xuống.
Lăng Dung mở miệng yếu ớt "Vừa rồi nghe quản lí nói cô có yêu cầu được trở về Nguyên Tường, có phải có khó khăn gì hoặc là nơi nào không hài lòng?” Làm như sợ cô sinh nghi lại nói bổ sung "Dù sao cô là người tôi chọn lựa, dẫn cô mang tới đây mà không bao lâu cô lại muốn trở về, cuối cùng tôi cũng có một chút chuyện muốn hỏi."
Úy Hải Lam lặng yên rồi mới lên tiếng "Không có gì, chỉ là ở chỗ này không quen."
"Thói quen có thể thay đổi. Ai cũng không phải vừa sinh ra sẽ đi, đều từ từ sẽ đi, cô nói có phải không?"
"Cô đã có liên quan tới lĩnh vực thời trang này rồi, mà hiện tại đã là nhà thiết kế, như vậy cô nên biết các cô lúc nào cũng có thể sẽ đi lại. Nếu có một ngày leo lên được sân khấu quốc tế, như vậy thì sẽ đi nước ngoài. Đến lúc đó, lẽ nào cô cũng bởi vì không quen sẽ bỏ qua sao?” Lăng Dung không nhanh không chậm nói, nụ cười trên mặt lại có lực uy hiếp "Nếu như đây chính là khả năng chịu đựng, tôi thực sự cảm thấy thất vọng, xem như đã nhìn lầm người."
Úy Hải Lam cũng không bị lời nói của cô ta kích, trầm tĩnh nhìn cô, từ tốn nói: "Nếu như tới tổng công ty chỉ là để xử lý một ít tài liệu hằng ngày, làm những công việc đơn giản, như vậy tôi cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không có khả năng leo lên được sàn sân khấu quốc tế. Giám đốc Lăng, tôi không biết có phải tổng công ty đối đãi với tất cả nhân viên mới đều là như vậy hay không, thế nhưng tôi chỉ biết, đối với tôi nơi đây so với Nguyên Tường còn không có tiềm lực phát triển."
Lời nói này tuyệt đối không phải hành động theo cảm tính mà nói ra được, từ ngày thứ ba gia nhập vào công ty thì cô đã có cảm giác này.
Người cùng bị điều tới đây là Chung Anh, mỗi ngày đều có bộ dáng vội vàng, mọi thứ tiếp xúc đều là những trang phục mốt đứng đầu nhất.
Mà cô không thể nghi ngờ là bị lạnh nhạt rồi.
Cô thà rằng trở về Nguyên Tường cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này.
Khuôn mặt tuyệt sắc của Lăng Dung vẫn quét qua nụ cười, lẳng lặng cùng cô nhìn nhau "Nguyên Tường bên kia đã không có chỗ trống. Cô trước hết nên ở chỗ này làm quen một chút, sẽ không bao lâu tôi sẽ có nơi sắp xếp cho cô."
Úy Hải Lam không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đồng ý.
Thời tiết tháng mười hoa quế nhẹ nhàng tung bay, từ Thân Thành bay trở về Xuân Thành bất quá chỉ cách mấy ngàn dặm, chỉ là ba giờ, thậm chí cũng không có vượt biển nhưng vì sao lại xa xôi như phía xa bên kia địa cầu? Đi ra cửa lớn phi trường, ngay cả không khí đều quen thuộc ấm áp, cô đeo kính râm, bước dài lên xe taxi.
Buổi tối gần tám giờ, vẫn ngồi ở trên xe, Úy Hải Lam liền gọi điện thoại cho giám đốc Jaren.
Anh là thầy của cô, vào lúc này cô khẩn cấp cần anh giảng giải.
"Úy Hải Lam, là cô, cô trở về chưa? Ngày mai tôi sẽ phải đi Milan, đã không ở Nguyên Tường rồi. Như vậy đi, nếu như cô có rãnh rỗi, có thể ra gặp mặt, ngược lại mọi người đều ở đây." Đầu dây bên kia ầm ĩ, giọng nói Jaren hỗn loạn vang lên, xem ra mọi người đang vui vẻ làm cuộc hội họp ly biệt này.
Úy Hải Lam nhớ anh ngày mai muốn đi, nếu không gặp lần này chỉ sợ cũng không còn cơ hội nên cô lập tức đáp ứng. Cũng không kịp trở về Cẩn Viên mà trực tiếp nói sư phụ chuyển hướng đi trước đến quán như đã hẹn. Đêm Xuân Thành sâu thẳm hun hút, gương mặt được mơn trớn bởi làn gió mát ấm áp ẩm ướt. Trên đời này không có buổi tiệc nào không tan, một ngày nào đó mỗi người đều phải trở về với đất mẹ.
Chờ đến khi vào phòng, nhìn thấy những đồng nghiệp đã lâu không gặp, tâm tình nhất thời sảng khoái rộng rãi.
Úy Hải Lam mỉm cười hoà nhập ngồi xuống, cô cũng không có uống rượu chỉ là muốn uống một chút.
Mọi người vô cùng nhiệt tình, vội hỏi đông hỏi tây.
"Úy Hải Lam, tổng công ty bên đó như thế nào?"
"Ừm, tốt vô cùng."
"Bây giờ cuối cùng cậu cũng đi trên đường ray quốc tế rồi, không chừng cũng sớm tiến vào lối mới."
Úy Hải Lam cười cười, trong này đau khổ vui sướng chỉ sợ cũng chỉ có mình biết.
"Cũng là cậu có tiền đồ nhất, nhanh như vậy liền leo lên được rồi."
"Đến đây, chúng tớ mời cậu một ly. Đừng uống nước trái cây, uống rượu đi."
Úy Hải Lam với vẻ mặt xin lỗi xông đến mọi người lắc đầu nói: "Mới vừa xuống máy bay, đầu còn có chút đau, thật không thoải mái, lần này hãy bỏ qua tớ đi."
Nghe cô nói như vậy, mọi người cũng không miễn cưỡng, bắt cô dùng nước trái cây thay rượu.
"Giám đốc, chúc mừng anh đi Milan.” Úy Hải Lam đem ly chuyển hướng về phía Jaren, đứng dậy chào anh.
Jaren rất vui vẻ, đứng dậy đáp lễ "Tốt, Úy Hải Lam, cô cũng làm tốt."
"Tôi biết rồi." Úy Hải Lam gật đầu.
Trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, mọi người hát lên bài hát.
"Việc bên kia, cô nhớ kỹ cẩn thận tỉ mỉ từng điểm, đừng cứ mãi quên đông quên tây, thiết kế chuyến này không được sai sót bất kỳ phần nào. Còn cô nữa, thời gian dài như vậy rồi, phương diện thiết, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..kế không nên quá bảo thủ, phải tìm điểm đột phá. Còn cô nữa... “ Jaren uống nhiều, điểm qua từng người. Vào thời điểm đến Úy Hải Lam, anh dừng lại có chút kích động nói: "Tôi cảm thấy cô có thể đi, cô nhất định có thể đi, cũng đừng làm cho tôi thất vọng, tôi ở Milan chờ cô.."
Uống một ly tiếp một ly, tất cả mọi người cũng ngã xuống.
Bầu không khí sung sướng tận hứng nhưng có một tia thương cảm trong đó, sợ là ly biệt nên luôn là như vậy.
"Ai? Nơi đây còn thiếu một người."
"Ai vậy?"
"Lộ Yên."
"Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy."
"Tiểu tử cậu là người có năng lực nhất, vẫn cùng Lộ Yên liên lạc."
"Đó là không làm được người yêu thì còn có thể làm bạn."
Bên này có người gào to reo lên, lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại của cô ấy, sau đó liền nhìn thấy anh ta vui cười hướng về phía điện thoại, mà điện thoại cũng bị qua tay từng người, thay phiên truyền lại cho các đồng nghiệp. Sự di chuyển này cũng đã đến trong tay Úy Hải Lam, cô cũng không tiện không tiếp, mọi người đều chào hỏi nói: "À, Lộ Yên, tôi đưa điện thoại cho Úy Hải Lam."
Úy Hải Lam nghe điện thoại ân cần thăm hỏi "Lộ Yên, đã lâu không gặp."
"Úy Hải Lam, thực sự là đã lâu không gặp. Nghe nói cô được điều đi tổng công ty rồi, chúc mừng cô. Được rồi, hiện tại tôi đang quay quảng cáo ở Tam Á, Du An cũng tới rồi, anh ấy đang tắm, hay là tôi nói anh ấy đến chào cô.” Giọng nữ êm ái của Lộ Yên từ đầu kia từ từ truyền đến.
Úy Hải Lam bỗng nhiên phát hiện tại sao chính mình rốt cục có thể bình tĩnh đến như vậy, cô lười phải để ý tới nhiều chuyện nên trực tiếp nói một câu "Không cần."
"Úy Hải Lam! Cô chảnh cái gì? Cô có gì tốt để chảnh?" Cô ta đột nhiên phẫn nộ lên tiếng.
"Oh." Úy Hải Lam lên tiếng "Tôi chuyển điện thoại cho Tiểu Cao."
"Cô cho rằng thật sự xuất sắc như vậy? Nếu như không phải do Lôi Thiệu Hành, cô có thể đi New York huấn luyện không? Đừng có nằm mộng!"
Đêm trước Quốc khánh, Viên Viên gọi điện thoại tới.
"Uý Hải Lam, thời gian đính hôn đã chọn xong, ngày hai mươi lăm tháng này." Viên Viên hết sức phấn khởi nói cho cô biết tin tức tốt này.
"Yên tâm, tớ nhất định đến. Nếu như không đến, vậy cậu liền bóp chết tớ."
"Hừm, làm sao tớ cam lòng bóp chết cậu? Tớ đánh tiếng bắt chuyện với cậu trước, đến lúc đó nhắc lại với cậu, bảo đảm cậu muốn quên cũng không quên được." Viên Viên cười phẫn nộ lại reo lên "Lần này chỉ là đính hôn, cũng không cần tặng tiền lì xì hay tặng quà nữa, đến thời điểm kết hôn, tớ nhất định sẽ muốn.. hắc hắc… đến lúc đó cậu còn phải làm phù dâu cho tớ."
"Đương nhiên, cũng chỉ có tớ có thể làm phù dâu cho cậu thôi. Nếu cậu để cho người khác làm, tớ đây liền bóp chết cậu.” Úy Hải Lam kiên quyết nói.
Viên Viên lại làu bàu trong chốc lát, ngược lại hỏi "Được rồi, cậu đi Thân Thành thế nào? Bận rộn hay thong thả?"
Úy Hải Lam cầm điện thoại di động, trong lòng một hồi cay cay nhưng chỉ nói "Tớ không quen nơi đây."
"Vậy cậu trở về đi, chạy như vậy cũng quả thực không tốt, cậu đưa ra một chút ý kiến với công ty xem có thể gọi mình về không cùng lắm thì từ chức không làm. Nhân tài ưu tú như cậu vậy, đi đâu mà không nổi tiếng." Viên Viên an ủi một phen, sau cùng nói: "Nếu không.... tuần sau tớ đi thăm cậu?"
"Đừng, công ty gần đây bận việc, làm xong lần này, tớ sẽ trở về, đến lúc đó sẽ liên lạc."
Tháng mười quốc khánh, tổng công ty bên này vừa lúc bắt được một khoản hạn mục, cho nên công nhân bộ phận thiết kế tất cả đều cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Thật vất vả chịu đựng đến trung tuần tháng mười, lúc này mới được nghỉ dài hạn ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần tổng cộng năm ngày. Úy Hải Lam rốt cục có thể trở về Xuân Thành, trước khi cô rời đi, cô đưa ra lời thỉnh cầu về việc gọi cô về công ty Nguyên Tường với quản lí. Quản lí hoang mang không biết vì sao cô có ý muốn trở về, Úy Hải Lam cũng không nói thêm gì, quản lí đối với cô rất khách khí chỉ nói sẽ liên lạc với Nguyên Tường, nếu như bên kia còn thiếu vị trí thiết kế mà chưa có ai thay thế bổ sung thì như vậy đến lúc đó sẽ lại sắp xếp.
Úy Hải Lam mỉm cười gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xế chiều, Úy Hải Lam lại bị quản lí kêu vào phòng làm việc.
"Úy Hải Lam, bây giờ cô đến chỗ của giám đốc Lăng." Quản lí nói như thế.
Úy Hải Lam tuy không hiểu nhưng vẫn đi.
Phòng làm việc của giám đốc Lăng ở tầng mười tám của cao ốc đồ sộ này, cao ốc có tổng cộng hai mươi tầng, tầng mười chín là phòng họp, tầng hai mươi là sảnh hội họp. Vào thời điểm nội bộ công ty tổ chức yến tiệc có thể sử dụng, nhân viên bình thường, ở tình huống, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..bình thường tuyệt đối không thể đến tầng mười lăm trở lên bởi vì bắt đầu từ tầng này đều là phòng hành chính của các lãnh đạo cao cấp.
Đây là lần đầu tiên Uý Hải Lam đi tới tầng mười tám.
Vừa ra thang máy, một luồng khí lạnh xông ra có vẻ cực kỳ ảm đạm.
Có thể là do người ở thưa thớt chăng?
Trợ lý nhìn thấy người đến, mỉm cười đứng dậy "Tiểu thư Úy phải không? Mời đi bên này."
"Cảm ơn."
Trợ lý đẩy cửa phòng làm việc ra, dẫn Úy Hải Lam đi vào "Giám đốc Lăng, tiểu thư Uý đã tới."
Lăng Dung ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị vẫn là dáng vẻ nghiêm trang, phong thái thoải mái, người phụ nữ như vậy vô luận là đến nơi nào, mặc dạng y phục gì đều giống như một bức tranh vẽ xinh đẹp, loại phiêu dật mỹ cảm này phảng phất như bẩm sinh. Cô mỉm cười hướng về phía Úy Hải Lam nói: "Lại đây ngồi đi."
Úy Hải Lam hướng cô gật đầu, đi tới trước mặt cô ngồi xuống.
Lăng Dung mở miệng yếu ớt "Vừa rồi nghe quản lí nói cô có yêu cầu được trở về Nguyên Tường, có phải có khó khăn gì hoặc là nơi nào không hài lòng?” Làm như sợ cô sinh nghi lại nói bổ sung "Dù sao cô là người tôi chọn lựa, dẫn cô mang tới đây mà không bao lâu cô lại muốn trở về, cuối cùng tôi cũng có một chút chuyện muốn hỏi."
Úy Hải Lam lặng yên rồi mới lên tiếng "Không có gì, chỉ là ở chỗ này không quen."
"Thói quen có thể thay đổi. Ai cũng không phải vừa sinh ra sẽ đi, đều từ từ sẽ đi, cô nói có phải không?"
"Cô đã có liên quan tới lĩnh vực thời trang này rồi, mà hiện tại đã là nhà thiết kế, như vậy cô nên biết các cô lúc nào cũng có thể sẽ đi lại. Nếu có một ngày leo lên được sân khấu quốc tế, như vậy thì sẽ đi nước ngoài. Đến lúc đó, lẽ nào cô cũng bởi vì không quen sẽ bỏ qua sao?” Lăng Dung không nhanh không chậm nói, nụ cười trên mặt lại có lực uy hiếp "Nếu như đây chính là khả năng chịu đựng, tôi thực sự cảm thấy thất vọng, xem như đã nhìn lầm người."
Úy Hải Lam cũng không bị lời nói của cô ta kích, trầm tĩnh nhìn cô, từ tốn nói: "Nếu như tới tổng công ty chỉ là để xử lý một ít tài liệu hằng ngày, làm những công việc đơn giản, như vậy tôi cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không có khả năng leo lên được sàn sân khấu quốc tế. Giám đốc Lăng, tôi không biết có phải tổng công ty đối đãi với tất cả nhân viên mới đều là như vậy hay không, thế nhưng tôi chỉ biết, đối với tôi nơi đây so với Nguyên Tường còn không có tiềm lực phát triển."
Lời nói này tuyệt đối không phải hành động theo cảm tính mà nói ra được, từ ngày thứ ba gia nhập vào công ty thì cô đã có cảm giác này.
Người cùng bị điều tới đây là Chung Anh, mỗi ngày đều có bộ dáng vội vàng, mọi thứ tiếp xúc đều là những trang phục mốt đứng đầu nhất.
Mà cô không thể nghi ngờ là bị lạnh nhạt rồi.
Cô thà rằng trở về Nguyên Tường cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này.
Khuôn mặt tuyệt sắc của Lăng Dung vẫn quét qua nụ cười, lẳng lặng cùng cô nhìn nhau "Nguyên Tường bên kia đã không có chỗ trống. Cô trước hết nên ở chỗ này làm quen một chút, sẽ không bao lâu tôi sẽ có nơi sắp xếp cho cô."
Úy Hải Lam không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đồng ý.
Thời tiết tháng mười hoa quế nhẹ nhàng tung bay, từ Thân Thành bay trở về Xuân Thành bất quá chỉ cách mấy ngàn dặm, chỉ là ba giờ, thậm chí cũng không có vượt biển nhưng vì sao lại xa xôi như phía xa bên kia địa cầu? Đi ra cửa lớn phi trường, ngay cả không khí đều quen thuộc ấm áp, cô đeo kính râm, bước dài lên xe taxi.
Buổi tối gần tám giờ, vẫn ngồi ở trên xe, Úy Hải Lam liền gọi điện thoại cho giám đốc Jaren.
Anh là thầy của cô, vào lúc này cô khẩn cấp cần anh giảng giải.
"Úy Hải Lam, là cô, cô trở về chưa? Ngày mai tôi sẽ phải đi Milan, đã không ở Nguyên Tường rồi. Như vậy đi, nếu như cô có rãnh rỗi, có thể ra gặp mặt, ngược lại mọi người đều ở đây." Đầu dây bên kia ầm ĩ, giọng nói Jaren hỗn loạn vang lên, xem ra mọi người đang vui vẻ làm cuộc hội họp ly biệt này.
Úy Hải Lam nhớ anh ngày mai muốn đi, nếu không gặp lần này chỉ sợ cũng không còn cơ hội nên cô lập tức đáp ứng. Cũng không kịp trở về Cẩn Viên mà trực tiếp nói sư phụ chuyển hướng đi trước đến quán như đã hẹn. Đêm Xuân Thành sâu thẳm hun hút, gương mặt được mơn trớn bởi làn gió mát ấm áp ẩm ướt. Trên đời này không có buổi tiệc nào không tan, một ngày nào đó mỗi người đều phải trở về với đất mẹ.
Chờ đến khi vào phòng, nhìn thấy những đồng nghiệp đã lâu không gặp, tâm tình nhất thời sảng khoái rộng rãi.
Úy Hải Lam mỉm cười hoà nhập ngồi xuống, cô cũng không có uống rượu chỉ là muốn uống một chút.
Mọi người vô cùng nhiệt tình, vội hỏi đông hỏi tây.
"Úy Hải Lam, tổng công ty bên đó như thế nào?"
"Ừm, tốt vô cùng."
"Bây giờ cuối cùng cậu cũng đi trên đường ray quốc tế rồi, không chừng cũng sớm tiến vào lối mới."
Úy Hải Lam cười cười, trong này đau khổ vui sướng chỉ sợ cũng chỉ có mình biết.
"Cũng là cậu có tiền đồ nhất, nhanh như vậy liền leo lên được rồi."
"Đến đây, chúng tớ mời cậu một ly. Đừng uống nước trái cây, uống rượu đi."
Úy Hải Lam với vẻ mặt xin lỗi xông đến mọi người lắc đầu nói: "Mới vừa xuống máy bay, đầu còn có chút đau, thật không thoải mái, lần này hãy bỏ qua tớ đi."
Nghe cô nói như vậy, mọi người cũng không miễn cưỡng, bắt cô dùng nước trái cây thay rượu.
"Giám đốc, chúc mừng anh đi Milan.” Úy Hải Lam đem ly chuyển hướng về phía Jaren, đứng dậy chào anh.
Jaren rất vui vẻ, đứng dậy đáp lễ "Tốt, Úy Hải Lam, cô cũng làm tốt."
"Tôi biết rồi." Úy Hải Lam gật đầu.
Trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, mọi người hát lên bài hát.
"Việc bên kia, cô nhớ kỹ cẩn thận tỉ mỉ từng điểm, đừng cứ mãi quên đông quên tây, thiết kế chuyến này không được sai sót bất kỳ phần nào. Còn cô nữa, thời gian dài như vậy rồi, phương diện thiết, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..kế không nên quá bảo thủ, phải tìm điểm đột phá. Còn cô nữa... “ Jaren uống nhiều, điểm qua từng người. Vào thời điểm đến Úy Hải Lam, anh dừng lại có chút kích động nói: "Tôi cảm thấy cô có thể đi, cô nhất định có thể đi, cũng đừng làm cho tôi thất vọng, tôi ở Milan chờ cô.."
Uống một ly tiếp một ly, tất cả mọi người cũng ngã xuống.
Bầu không khí sung sướng tận hứng nhưng có một tia thương cảm trong đó, sợ là ly biệt nên luôn là như vậy.
"Ai? Nơi đây còn thiếu một người."
"Ai vậy?"
"Lộ Yên."
"Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy."
"Tiểu tử cậu là người có năng lực nhất, vẫn cùng Lộ Yên liên lạc."
"Đó là không làm được người yêu thì còn có thể làm bạn."
Bên này có người gào to reo lên, lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại của cô ấy, sau đó liền nhìn thấy anh ta vui cười hướng về phía điện thoại, mà điện thoại cũng bị qua tay từng người, thay phiên truyền lại cho các đồng nghiệp. Sự di chuyển này cũng đã đến trong tay Úy Hải Lam, cô cũng không tiện không tiếp, mọi người đều chào hỏi nói: "À, Lộ Yên, tôi đưa điện thoại cho Úy Hải Lam."
Úy Hải Lam nghe điện thoại ân cần thăm hỏi "Lộ Yên, đã lâu không gặp."
"Úy Hải Lam, thực sự là đã lâu không gặp. Nghe nói cô được điều đi tổng công ty rồi, chúc mừng cô. Được rồi, hiện tại tôi đang quay quảng cáo ở Tam Á, Du An cũng tới rồi, anh ấy đang tắm, hay là tôi nói anh ấy đến chào cô.” Giọng nữ êm ái của Lộ Yên từ đầu kia từ từ truyền đến.
Úy Hải Lam bỗng nhiên phát hiện tại sao chính mình rốt cục có thể bình tĩnh đến như vậy, cô lười phải để ý tới nhiều chuyện nên trực tiếp nói một câu "Không cần."
"Úy Hải Lam! Cô chảnh cái gì? Cô có gì tốt để chảnh?" Cô ta đột nhiên phẫn nộ lên tiếng.
"Oh." Úy Hải Lam lên tiếng "Tôi chuyển điện thoại cho Tiểu Cao."
"Cô cho rằng thật sự xuất sắc như vậy? Nếu như không phải do Lôi Thiệu Hành, cô có thể đi New York huấn luyện không? Đừng có nằm mộng!"
Bình luận truyện