Hấp Huyết Nga
Chương 6: Hấp huyết nga - Hồi 06
Dương Tấn nói:
– Nếu đó là sự thật, Dịch Trúc Quân e rằng không còn sống tới bây giờ.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Nếu đầu óc của y có bệnh, Dịch Trúc Quân chết đi, sự thất tung của y, trái lại, không khó để lý giải.
Hắn rùng mình, lại nói tiếp:
– Bởi vì có thể nói rằng y coi Dịch Trúc Quân như Hấp Huyết Nga cho nên giết chết, sợ tội mà chạy trốn.
Thường Hộ Hoa nói:
– Mấy quái sự ghi chú lại trong ký lục ghê gớm như vậy, hoàn toàn có thể coi là sự loạn tưởng ấp ủ của y.
Chàng nói xong, chợt lắc đầu, ngưng một chút mới nói tiếp:
– Vấn đề là đám Hấp Huyết Nga kia, cả Quách Phác và Dịch Trúc Quân tuy đều không nhìn thấy, lại cũng tịnh không phải chỉ có một mình y nhìn thấy, trừ y ra, còn có ngươi.
Đỗ Tiếu Thiên chém đinh chặt sắt:
– Ta đích xác đã nhìn thấy, ghi chú trong hai ngày mùng hai và mười bốn tháng ba đích xác là sự thật.
Thường Hộ Hoa thở dài nhè nhẹ:
– Cho nên mới thành vấn đề.
Dương Tấn lại xen miệng:
– Vậy phải nên giải thích làm sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Giải thích hợp lý nhất là trong ba người bọn họ nhất định có người nói láo!
Dương Tấn liếc Đỗ Tiếu Thiên:
– Ba người bọn họ mà ngươi nói đến là chỉ ba người nào?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Thôi Bắc Hải, Dịch Trúc Quân và Quách Phác.
Chàng liền bổ sung thêm một câu:
– Đó chỉ là suy đoán, trước đây cũng chưa thấy được Hấp Huyết Nga, đối với khả năng Hấp Huyết Nga tác quái, bọn ta tạm thời cũng không hoàn toàn phủ quyết được.
Dương Tấn hỏi:
– Như vậy, bọn ta hiện tại phải làm sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Vô luận ra sao đi nữa, trước tiên phải tìm cho ra Thôi Bắc Hải, trừ phi đám Hấp Huyết Nga kia không những hút máu mà còn ăn sạch cả thịt xương của y, nếu không, cho dù có đã biến y thành người chết, đáng lẽ vẫn còn thi thể lưu lại.
Dương Tấn thoát miệng:
– Thi thể ở đâu?
Thường Hộ Hoa không khỏi cười khổ:
– Ta làm sao mà biết được?
Dương Tấn cũng biết mình thất ngôn, liền nói:
– Bọn ta cẩn thận lục tìm lần nữa, nói không chừng lần này có thể tìm ra.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Trước khi đi tìm thi thể, bọn ta nên đi gặp hai người.
Dương Tấn hỏi:
– Ai?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Dịch Trúc Quân, Quách Phác. Có khi qua cửa miệng của bọn họ bọn ta có thể minh bạch được.
Dương Tấn hỏi:
– Bọn họ có lẽ thật như là Thôi Bắc Hải đã hoài nghi, là hóa thân của Hấp Huyết Nga, là nga tinh?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Sự tình nếu như vậy thì càng đơn giản hơn!
Chàng chầm chậm xoay nửa người:
– Trước khi bọn ta ly khai thư trai, ta sẽ phong bế thạch thất này.
Dương Tấn nói:
– Nên làm như vậy, ta cũng sẽ phái vài thủ hạ luân lưu phòng thủ bên ngoài, bao nhiêu kim ngân châu bảo, nếu mất đi, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Kim ngân châu bảo là một chuyện, sợ nhất là người không biết chỗ này vô ý xông vào, phát động cơ quan khác của y.
Dương Tấn thất kinh hỏi:
– Trong đây còn có cơ quan khác?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Cơ quan thiết kế của một phái Huyền Cơ Tử, theo ta được biết tuyệt không chỉ có một hai đạo.
Dương Tấn cười bẽn lẽn:
– Bọn ta không phải đã đi khắp thạch thất mà hông gặp nguy hiểm gì sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Đó có lẽ là mấy cơ quan đó nhất thời thất linh.
Chàng quay nhìn chỗ vào:
– Nói như cái cửa đá đường vào này, đáng lẽ có trang trí cơ quan, đóng chặt, nhưng lúc bọn ta tiến vào, cửa lại mở rộng, đó cũng là một thí dụ.
Dương Tấn không khỏi mất tự chủ gật đầu.
Thường Hộ Hoa lại nói:
– Mấy cơ quan đó có lẽ nhất thời mất linh nghiệm!
Câu nói đó vừa nói xong, bên cửa đột nhiên truyền ra một tràng tiếng “cách cách cách”.
Thường Hộ Hoa biến sắc:
– Bọn ta mau rời khỏi chỗ này.
Chàng nghe thấy, bọn Dương Tấn ba người đương nhiên cũng nghe thấy.
Nghe chàng nói câu đó, mặt Dương Tấn lập tức xanh lè, là người đầu tiên phóng ra.
Thường Hộ Hoa là người cuối cùng, chàng mới vừa bước ra khỏi thạch thất là cánh cửa đá đó đã đóng kín lại.
Đỗ Tiếu Thiên trợn mắt:
– Chuyện là sao đây?
Thường Hộ Hoa trừng trừng nhìn thạch môn, lắc đầu:
– Ta cũng không rõ, hoặc giả mấy cơ quan thất linh kia hiện tại đãphục lại như thường.
Dương Tấn kêu lên:
– Giống như là yêu ma quỷ quái đang phá rối vậy.
Tiếng nói từ bên trên truyền xuống, người y không ngờ đã lên tới bên ngoài cánh cửa gỗ khắc Thiên Thủ Quan Âm.
Con người đó một khi hoảng kinh, chạy cũng nhanh không thua gì ngựa.
Lòng người khó lường, không lẽ trời lại dễ lường?
Bầu trời vốn trong xanh không biết từ lúc nào đã biến thành hôn ám.
Mây đùn một trời.
Dương quang hé rọi giữa loạn vân, lợt lạt tản mác.
Mây đến thì mưa cũng đến. Mưa phùn như tơ, mưa phùn như sương khói.
Sương sớm trong đình viện bị ánh mặt trời hun bốc, hiện tại lại hãm nhập trong khói mưa.
Tòa tiểu lâu giữa đình viện đương nhiên cũng thê mê trong sương mưa.
Còn người, tịnh không ngoại lệ.
Bóng người thê mê trong tiểu lâu, hòa sương hòa khói, một vườn u oán.
Người độc tọa trước song cửa.
Người vốn còn trẻ, thanh xuân lại đã tiên tán, chỉ có đôi mắt vẫn còn mang nhiệt tình của thanh xuân. Đồng tử lấp lánh, giống như hai ngọn lửa đen tuyền, vẫn còn thiêu cháy.
Dịch Trúc Quân!
Thường Hộ Hoa từ xa đã nhìn thấy Dịch Trúc Quân, trong lòng không biết sao lại khơi lên cảm giác bơ vơ lạc lõng.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, thậm chí mười mấy bộ khoái đi theo quanh họ cũng tựa hồ bị một cõi u oán đó thấu nhiễm, thần thái cũng biến thành tịch mịch.
Chỉ có một người ngoại lệ, Thôi Nghĩa!
Mặt mày Thôi Nghĩa tỏ vẻ ghê tởm. Đó là vì ảnh hưởng của phần ký lục của Thôi Bắc Hải.
Người bộc phó trung thành, đối với hung thủ mưu hại chủ nhân mình, đương nhiên không thể có hảo cảm. Trong vẻ khinh tởm ẩn hiện nét kinh sợ.
Phần ký lục đó nếu quả là sự thật, Dịch Trúc Quân không phải là người, mà là hóa thân của Hấp Huyết Nga, là một nga tinh.
Đó dĩ nhiên là một chuyện kinh người. Sự tình hiện tại lại không thể chứng thực.
Thôi Nghĩa vẫn còn chưa quên một điểm, còn biết rõ thân phận hiện tại của Dịch Trúc Quân.
Tiến vào nội đường, gã tuy không muốn lắm, vẫn phải bước vào trước thỉnh an Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân liếc sơ nhìn gã:
– Mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Thôi Nghĩa đáp:
– Phụng mệnh chủ nhân, đến Vạn Hoa Sơn Trang.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Là chủ nhân phân phó ngươi đi?
Thôi Nghĩa cúi đầu:
– Dạ.
Dịch Trúc Quân liền hỏi:
– Chủ nhân phái ngươi đi Vạn Hoa Sơn Trang làm gì?
Thôi Nghĩa đáp:
– Thỉnh một vị bằng hữu đến.
Dịch Trúc Quân “ồ” lên một tiếng, hỏi:
– Là vị nào?
Thôi Nghĩa đáp:
– Trang chủ của Vạn Hoa Sơn Trang, Thường Hộ Hoa Thường đại gia.
Dịch Trúc Quân nghĩ ngợi:
– Có đến chưa?
Thôi Nghĩa đáp:
– Đã đến.
Còn chưa nói tiếp, Thường Hộ Hoa đã bước vào đại đường, bước lên hai ba bước, cúi người chào:
– Thường Hộ Hoa bái kiến tẩu tẩu.
Không tránh khỏi quá đột ngột.
Dịch Trúc Quân hoang mang đứng dậy trả lễ, đang định nói gì, Thường Hộ Hoa lại đã hỏi:
– Thôi huynh đại khái chắc chưa từng đề cập tới ta trước mặt tẩu tẩu?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Có nói tới một hai lần.
Nói tới đó, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên dĩ nhiên đã vào tới.
Dịch Trúc Quân liếc nhìn bọn họ:
– Dương đại nhân, Đỗ đại nhân cũng đến?
Giọng nói tuy kinh ngạc, sắc mặt lại không có biến hóa.
Nàng xuất thân thanh lâu, biết được Dương Tấn cũng không kỳ quái gì.
Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên cúi đầu chào, còn chưa mở miệng, Dịch Trúc Quân đã nói tiếp:
– Hai vị đại nhân đến sớm như vậy, lẽ nào đã có tin tức gì?
Dương Tấn lắc đầu, trong lòng lại đang cười lạnh.
– - Con đàn bà ngươi lại còn giả như bình tĩnh không có gì.
Câu nói đó y đương nhiên không nói ra.
Đỗ Tiếu Thiên liền hỏi:
– Còn bên tẩu phu nhân thì sao?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Vẫn không thấy bóng dáng gì.
Thường Hộ Hoa hỏi tiếp:
– Cái ngày Thôi huynh thất tung, tẩu tẩu có gặp y không?
Dịch Trúc Quân không nghĩ ngợi gì, lắc đầu liền:
– Không có.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Lần cuối cùng tẩu tẩu gặp y là lúc nào?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Mười ba tháng ba.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Thôi huynh lúc đó có nói gì không?
Dịch Trúc Quân lại lắc đầu:
– Không nói gì hết, từ đằng xa nhìn thấy tôi đã hoảng hốt quay đầu bỏ đi.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm. Căn cứ theo ghi chú trong ký lục, cái hôm mười ba tháng ba, Thôi Bắc Hải đã đi khắp trang viện lục kiếm, sưu tầm chứng cớ.
Chàng trầm ngâm:
– Còn mười hai tháng ba?
Dịch Trúc Quân khôngđáp tức thì, nhìn Thường Hộ Hoa lên xuống một lượt, bỗng thốt:
– Thúc thúc chắc là thường hay lai vãng với người trong cửa quan?
Thường Hộ Hoa ngây người, cười đáp:
– Tẩu tẩu có phải muốn nói lời nói nãy giờ của tôi giống như đang thẩm vấn phạm nhân?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Không dám.
Nàng nói tiếp:
– Từđầu tháng, hành động lời nói của vị huynh đệ của thúc thúc đã khác xa bình nhật, mười mấy ngày liền cứ la làng nhìn thấy Hấp Huyết Nga gì đó, có lúc còn làm dữ hơn, cả cửa sổ cũng đập nát, tôi thật quá lo lắng cho sức khỏe của y, cho nên ngày mười hai mới tìm biểu ca của tôi là Quách Phác đến để kiểm nghiệm cho y một lần, lại phát giác không có gì không ổn, nhưng đến lúc dùng cơm, mới bỏ vào miệng một viên thủy tinh mật nhưỡng hà cầu là ói ra liền, nói thủy tinh mật nhưỡng hà cầu là Hấp Huyết Nga cầu, rồi cười cuồng dại chạy ra ngoài. Đó là sự tình phát sinh trong ngày hôm đó.
Lời tự thuật của Dịch Trúc Quân không khác chút nào với ghi chú của Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa nghe xong lại trầm ngâm.
Dịch Trúc Quân không nói gì nữa, chỉ nhìn Thường Hộ Hoa, sắc mặt nàng trắng tái dị thường, đơn giản như không còn chút huyết sắc.
Giữa trắng tái ẩn hiện phiếm khởi một màu xanh ngọc.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, Thôi Nghĩa len lén nhìn, cũng không biết sao trong lòng phát lãnh.
– - Nữ nhân đó lẽ nào thật là một nga tinh?
Cả Thường Hộ Hoa bất giác cũng trào dâng ý niệm đó.
Dịch Trúc Quân lại tựa hồ không phát giác gì, khuôn mặt thủy chung cứng đờ không có biểu tình gì, giống như một thi thể sống.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm một hồi, thở dài một hơi:
– Tẩu tẩu, bọn ta có một thỉnh cầu mạo muội.
Dịch Trúc Quân thốt:
– Thúc thúc cứ nói thẳng.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Bọn ta chuẩn bị lục tìm trong nội viện, không biết tẩu tẩu có thể cho phép không?
Dịch Trúc Quân liếc nhìn Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, lại nhìn Thôi Nghĩa:
– Chuyện này theo tôi thấy không phải do tôi tác chủ.
Thường Hộ Hoa không nói gì.
Mục quang của Dịch Trúc Quân lại quay lên mặt Thường Hộ Hoa:
– Tôi từng nghe nói thúc thúc lấy trung hậu đối đãi với người, đại khái chắc sợ tôi bị ngượng, cho nên tuy không cần thiết, vẫn trước tiên đến hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Tẩu tẩu quá lời rồi.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Không biết muốn tìm kiếm gì vậy?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Chỗ hạ lạc của Thôi huynh.
Dịch Trúc Quân ngạc nhiên:
– Các người nghi y đang ở đây?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Tất cả mọi chỗ trong ngoài trang viện, bọn ta đều hy vọng có thể tìm kiếm hết.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Thúc thúc hôm nay mới đến?
Thường Hộ Hoa gật đầu.
Dịch Trúc Quân nói:
– Vậy thì chắc không biết hai ngày nay Đỗ đại nhân đã tìm kiếm khắp trang viện rồi.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ta biết Đỗ huynh đã lục tìm kỹ càng phi thường, chỉ còn sót nội viện này.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Nội viện cũng đâu có lớn, người nếu ở nội viện, sao tôi lại không biết?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Đỗ huynh cũng có ý đó, vấn đề là ...
Chàng đang nói lại ngưng lời.
Dịch Trúc Quân hỏi truy:
– Là gì?
Thường Hộ Hoa thở dài nhè nhẹ:
– Người có lẽ đã không còn là người sống.
Dịch Trúc Quân lập tức biến sắc.
Thường Hộ Hoa thở dài nói tiếp:
– Người chết tuyệt không thể tạo tiếng động.
Dịch Trúc Quân trầm mặc một hồi:
– Đã có hoài nghi như vậy, tốt hơn hết đương nhiên là lục kiếm một lượt, để tôi dẫn đường cho các người.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Không dám làm phiền tẩu tẩu.
Dịch Trúc Quân lắc đầu:
– Không sao.
Nàng từ từ bước đi, hai thị tỳ bên cạnh bất tất phải phân phó, đi trước bồi phụng hai bên nàng.
Dịch Trúc Quân liền đưa hữu thủ dựa lên vai của thị tỳ bên phải.
Tay nàng mảnh dẻ mỹ lệ, trắng như tuyết, tinh oanh như ngọc thạch, tịnh không có một tia huyết sắc nào, đơn giản không giống tay người.
Hông nàng thon thả, gió luồn qua cửa sổ lọt vào, người nàng phảng phất như sắp bị gió thổi đi.
Thường Hộ Hoa bước đằng sau nàng, mọi chuyện đều lọt vào mắt chàng.
Một nữ nhân yếu ớt đến mức như đứng không vững trước gió như vậy, chàng thật khó lòng tin được lại là một nga tinh, một ma quỷ hút máu.
Nội viện kỳ thực cũng rộng rãi, bọn họ lục quanh, tịnh không phát hiện gì hết.
Cuối cùng bọn họ chung quy đã đến phòng ngủ của Thôi Bắc Hải.
Mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề, phòng ngủ tuy cũng không nhỏ, nhưng cơ hồ trống thoáng ràng ràng, tịnh không có chỗ nào có thể giấu người.
Bọn họ mở tủ áo ra, trong tủ áo chỉ có y phục, dưới giường không có gì hết.
Phòng ngủ cũng là chỗ lục kiếm cuối cùng của bọn họ, đằng sau phòng ngủ lại còn có một cánh cửa.
Thường Hộ Hoa dừng trước cánh cửa đó, liền hỏi:
– Đằng sau cánh cửa đó là chỗ nào?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Là tiểu thất chứa đồ lặt vặt.
Thường Hộ Hoa đẩy cửa đi vào.
Đằng sau cửa quả thật là một gian tiểu thất tồn chứa đồ đạc lặt vặt, đồ đạc lại không có nhiều.
Đại bộ phận tiểu thất phân thành hai tầng, bên trên khoảng nửa trượng cất một căn gác.
Chỗ vào ra căn gác nằm dựa vào mé tường bên phải, đủ để một người vào ra, có một cánh cửa.
Cánh cửa đó không khóa, chỉ khép kín, dưới cửa có một cái thang gỗ.
Thường Hộ Hoa bước lên, thần tình liền biến thành kỳ quái phi thường.
Tiểu thất chỉ có một chỗ ra vào nối liền với phòng ngủ, bốn bức tường tịnh không có cánh cửa nào khác, cửa sổ cũng không có.
Xem ra gian tiểu thất đó tự nhiên phải tối tăm yên ắng, hiện tại tiểu thất lại không tối tăm, cũng không yên ắng.
Cửa mở ra, tuy hoàn toàn không thể nói là sáng rõ, ít nhiều gì cũng có quang tuyến lọt vào, tiểu thất đó đương nhiên không còn đen tối như trước, nhưng phần yên ắng lại tuyệt không phải vì sự tiến nhập của bọn họ mà chuyển biến.
Bản thân của tiểu thất vốn đã có một thứ thanh âm tồn tại. Một thứ thanh âm kỳ quái phi thường, giống như vô số cánh quạt “rét rét” phiên động không ngừng.
Thanh âm “rét rét” đó tịnh không vang vọng gì, nhưng trong hoàn cảnh tĩnh tịch như vầy, bọn họ lại nghe rõ ràng phi thường.
Dương Tấn là người thứ hai bước vào, thoát miệng hỏi:
– Thanh âm gì vậy?
Đỗ Tiếu Thiên lắng tai nghe kỹ, tịnh không nói gì, mặt mày lại đã bắt đầu biến sắc.
Dịch Trúc Quân dựa vào ả thị tỳ bước tới, biểu tình lại phảng phất tịnh không có cảm giác gì.
Thường Hộ Hoa thoái lui một bước, đến gần bên Dịch Trúc Quân:
– Tẩu tẩu, nàng có nghe thấy thanh âm đó không?
Dịch Trúc Quân thản nhiên:
– Thanh âm gì?
Thường Hộ Hoa ngây người, vẫn nói tiếp:
– Thanh âm “rét rét”.
Dịch Trúc Quân đáp:
– Không có.
Thường Hộ Hoa lại bàng hoàng, chăm chăm nhìn Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân hoàn toàn không có phản ứng gì, toàn thân giống như một bồ tát đất.
Cũng ngay lúc đó, Đỗ Tiếu Thiên đột nhiên kêu lên:
– Giống như là thanh âm Hấp Huyết Nga vỗ cánh!
Câu nói đó vừa thoát khỏi miệng, không khí trong thất phảng phất lập tức băng kết!
Dương Tấn là người đầu tiên rùng mình, run giọng:
– Thanh âm từ đâu ra?
Không có aiđáp, trừ Dịch Trúc Quân ra, mục quang của mọi người đều hướng lên căn gác.
Cũng là Dương Tấn, lúc mở miệng hỏi, mục quang đã bám trên căn gác, cho nên mọi người không hẹn mà cùng nín thở nhìn theo.
Thanh âm “rét rét” đó càng rõ hơn nữa.
Thường Hộ Hoa mau mắn cất bước, bước đến trước thang, ngẩng đầu nhìn cánh cửa của căn gác, cước bộ của chàng vừa chậm vừa êm. Cái thang đó chỉ có mười bậc.
Thường Hộ Hoa bước lên vài bậc, thò tay từ từ đẩy cửa ra, cửa vừa mở, thanh âm “rét rét” vang vọng liền.
Thường Hộ Hoa ghé mắt nhìn ào trong, mặt mày lập tức biến sắc!
Chàng xoay tay đóng cửa lại, từ từ bước xuống thang.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn bên dưới tuy thấy được có gì không ổn, nhưng đến khi Thường Hộ Hoa bước xuống, nhìn thấy sắc mặt của Thường Hộ Hoa vẫn không tránh khỏi thất kinh.
Sắc mặt của Thường Hộ Hoa cũng thật quá khó coi.
Trước sau không tới một chốc lát ngắn ngủi, chàng giống như đã chìm trong băng thủy cả nửa ngày, sắc mặt xanh tái giống như người chết vậy.
Đỗ Tiếu Thiên không nhịn được hỏi:
– Thường huynh, trong gác có gì vậy?
Thường Hộ Hoa hít một hơi sâu:
– Hấp Huyết Nga!
Chàng tuy tận lực khiến cho thanh âm của mình ổn định lại, Đỗ Tiếu Thiên Dương Tấn vẫn nghe được giọng nói của chàng tràn ngập nỗi kinh hãi.
Sắc mặt hai người lập tức có biến.
Dương Tấn thoát miệng:
– Hấp Huyết Nga?
Thường Hộ Hoa trầm giọng:
– Trăm ngàn Hấp Huyết Nga, một bộ khô lâu!
“Khô lâu!” Đỗ Tiếu Thiên cũng không khỏi thoát miệng la hoảng.
Dương Tấn liền hỏi:
– Là khô lâu của ai?
Thường Hộ Hoa khôngđáp, chợt quay đầu kêu:
– Thôi Nghĩa!
Thôi Nghĩa ngây ngốc đứng một bên, sắc mặt dĩ nhiên đã xanh lè, bị Thường Hộ Hoa gọi, toàn thân cơ hồ giật bắn.
Gã liền tiến lên một bước:
– Thường gia có gì phân phó?
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ở đâu có đèn thì đem hai trản đến cho ta!
– Dạ!
Thôi Nghĩa vội thoái ra, Dương Tấn lại tiến lên hai bước, nhưng không hỏi nữa.
Tiểu thất tối mờ, căn gác đương nhiên càng hắc ám hơn, cho dù là không, cho dù có mở hết cửa, sáng như ban ngày, một người đã biến thành khô lâu, làm sao có thể nhận ra diện mục của y?
Dương Tấn hiện tại cũng đang nghĩ tới điểm đó, bởi vì y không phải là một kẻ đại ngu.
Trong thất đã có đèn, đúng hai trản.
Thôi Nghĩa mới thắp đèn lên, Dương Tấn và Đỗ Tiếu Thiên đã vội bước qua, cầm đèn trong tay.
Hai ngọn trường đao bén nhọn liền “xoảng xoảng” rút khỏi vỏ.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn tả thủ cầm đèn, hữu thủ cầm đao, phóng người trở lại như mũi tên, leo lên bậc thang! Bọn họ còn vội vàng hơn cả Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa tịnh không tranh đoạt với bọn họ, giây phút đó, sắc mặt chàng đãphục bình thường, chàng thậm chí không di động cước bộ, chỉ án tay trên kiếm, kiếm vẫn nằm trong vỏ, kiếm khí lại phảng phất đã ra khỏi vỏ, người cũng co lại chờ đợi.
Mục quang của chàng đương nhiên đang rơi trên phiến cửa của căn gác.
Cửa đã đẩy hé! Đẩy bằng đao của Dương Tấn!
Y không ngờ lại là người đầu tiên xông lên bậc thang, hữu thủ hươi đao đẩy mở cửa, tả thủ đưa đèn vào!
Ánh đèn vàng ám sát na đó đã biến thành bích lục!
Chưa tới một sát na, trên lồng đèn đã bám đầy phi nga!
Phi nga màu thanh lục tinh oanh như bích ngọc, mắt lại đỏ sẫm như máu tươi, Hấp Huyết Nga!
Lồng đèn biến thành lồng nga, ánh đèn thấu qua thân nga bích lục, cũng biến thành bích lục!
Vô số Hấp Huyết Nga cơ hồ đồng thời bộc phát bay ra, tiếng xoè cánh “rét rét”.
giống như tiếng cười của ma quỷ!
Đám Hấp Huyết Nga đó cũng giống như là hóa thân của ma quỷ!
Trong mắt Dương Tấn lập tức chỉ thấy một màn bích lục, vô số điểm huyết hồng, trong tay cũng chỉ nghe tiếng vỗ cánh “rét rét” như tiếng cười của ma quỷ!
Y đang đứng ngay cửa, đám Hấp Huyết Nga cứ hướng về phía y mà bay thẳng tới!
Cảnh tượng khủng bố trong sát na đó đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung nổi.
Y không khỏi mất tự chủ nhắm híp mắt lại, thoát miệng thét hoảng một tiếng!
Tiếng thét hoảng tê tâm liệt phế, tiếng thét hoảng khủng bố đến cùng cực!
Tiếng thét hoảng đó khủng bố tới mức đơn giản không còn giống thanh âm người phát ra nữa.
Đám Hấp Huyết Nga phục thân trên lồng đèn phảng phất bị tiếng thét hoảng đó làm thất kinh, nhất tề từ trên lồng đèn bay ra, bay nhảy mù trời!
Cũng giữa sát na đó, đám Hấp Huyết Nga lại bộc phát lên mình, lên mặt Dương Tấn!
Dương Tấn tuy nhắm chặt mắt, trên mình trên mặt phảng phất đang cảm thấy đau đớn, lỗ mũi phảng phất đã ngửi thấy mùi máu!
– - Chúng muốn hút máu ta!
Dương Tấn bao nhiêu can đảm đã tan biến hết, lại rú lên một tiếng quái dị, song thủ ôm đầu, quay mình vội vàng thoái lui! Cả đao lẫn đèn y đều quăng hết!
Y thậm chí quên luôn mình đang đứng trên thang, vừa xoay mình, lập tức từ trên thang lăng xuống dưới!
Đỗ Tiếu Thiên theo sát đằng sau Dương Tấn, hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngốc, căn bản không còn biết phải đỡ Dương Tấn làm sao!
Cho dù có đỡ cũng đỡ không được.
Dương Tấn giống như một cái hồ lô lăn xuống, lăn thẳng lên mình Đỗ Tiếu Thiên.
Đỗ Tiếu Thiên không tránh khỏi cũng biến thành một cái hồ lô.
Trước mặt Thường Hộ Hoa vì vậy mà xuất hiện hai cái hồ lô lăn long lốc.
Chàng không ngờ lại không bước lên đỡ lấy, cũng không bạt kiếm, cứ đờ đẫn đứng yên tại đó.
Tay chàng vẫn đang án trên kiếm, lại tựa hồ đã quên luôn thanh kiếm đó, quên luôn mình vốn chuẩn bị làm gì.
Chàng vốn đã thủ thế chờ đợi, kiếm cũng chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, nhưng đến sát na đó, cả chàng cũng bị cảnh tượng khủng bố trước mắt làm ngây ngốc.
Thôi Nghĩa, hai thị tỳ theo hầu Dịch Trúc Quân, còn có mười mấy bộ khoái ngoài cửa, mặt mày ai nấy đều không còn chút máu, liên thanh hét rú.
Có người ôm đầu bỏ chạy, cũng có người nhũn người dưới đất, tựa hồ chỉ có một người là ngoại lệ, Dịch Trúc Quân!
Dịch Trúc Quân mặt không chút biểu tình, vẫn không khác gì một bồ tát đất.
Duy nhất biến đổi là sắc mặt của nàng, sắc mặt vốn trắng nhợt hiện tại lại càng trắng nhợt hơn, trắng nhợt như người chết.
Đèn dĩ nhiên đã tắt ngóm, hai trản đều đã tắt ngóm.
Quần nga tựa hồ vì vậy mà mất đi mục tiêu, bay loạn rét rét mù mịt gian thất, nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên vân tập lại một chỗ, bay ra về hướng cửa tiểu thất!
Ngoài cửa có ánh mặt trời, loài nga tuy thích bay về hướng lửa, đối với ánh mặt trời lại sợ sệt phi thường, cho nên mới trốn tránh chờ ban đêm mới bay ra.
Đám Hấp Huyết Nga này lại tựa hồ ngoại lệ, chúng muốn bay đi đâu?
Không ai lý tới vấn đề đó, tất cả mọi người đều tựa hồ đã cứng đờ người, mắt đờ đẫn dõi theo đám Hấp Huyết Nga bay ra, Thường Hộ Hoa cũng vậy.
Không khí trong tiểu thất vốn không trong lành gì lắm, hiện tại lại có thêm một mùi tanh hôi dị dạng, một mùi tanh hôi khó tả.
Thứ tanh hôi đó tựa hồ là từ trong căn gác tản phát ra, là mùi hôi của nga hay là mùi hôi của thi thể?
Một thị tỳ bên cạnh Dịch Trúc Quân cũng không biết có phải vì chịu đựng không nổi mùi tanh hôi đó, đột nhiên ói mửa ra.
Mửa ra chỉ là nước chua. Sự ói mửa đó tựa hồ đã lôi kéo hồn phách của mọi người trở lại.
Thường Hộ Hoa dặng hắng lên một tiếng dài, bước lên hai bước, cầm một trản đèn dưới đất lên.
Trản đèn đó vẫn còn tốt, trản kia đã bể tan tành, chàng liền móc hỏa thạch ra, thắp nhị đèn lên.
Cùng một lúc ánh đèn sáng lên, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên bò bật dậy từ dưới đất.
Bọn họ xem ra không bị thương khi té.
Dương Tấn mặt không còn chút máu, môi không ngừng run rẩy mấp máy, phải mộtsau mới phát ra tiếng nói:
– Đó ... đó là Hấp Huyết Nga?
“Phải ...” Câu trả lời của Đỗ Tiếu Thiên như phát ra từ giữa những kẽ răng.
Dương Tấn bỗng chỉ tay lên mặt mình, run giọng:
– Ngươi thấy mặt ta có gì không ổn không?
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên nghe lời ghim trên mặt Dương Tấn.
Thường Hộ Hoa nghe nói, bước lên vài bước, đèn trong tay liền chiếu tới. Ánh đèn chiếu rõ bên má Dương Tấn.
Má Dương Tấn lập tức lập loè ánh sáng xanh mờ mờ.
Trên mặt y, đông một mảng, tây một mảng, dính đầy phấn nga màu trắng xanh, chỉ là phấn nga, không có vết máu.
Dương Tấn hỏi:
– Có chảy máu không?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Không có.
Dương Tấn tới bây giờ mới thở phào một hơi, rút ra một cái khăn tay từ trong mình, chùi chùi hai má.
Đỗ Tiếu Thiên liếc nhìn đường vào tiểu thất:
– Đám Hấp Huyết Nga đó xem chừng phải có tới mấy ngàn con.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Ừm.
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên lại xoay lại, xoay trở về căn gác:
– Bao nhiêu Hấp Huyết Nga đó quần tập trong căn gác để làm gì?
Thường Hộ Hoa còn chưađáp, Dương Tấn đã buông khăn, rú lên:
– Bọn chúng ăn thịt người.
Câu nói đó vừa thoát ra khỏi miệng, cả chính y cũng không khỏi rùng mình răng đánh lập cập.
Thường Hộ Hoa nghe nói, sắc mặt tái nhợt tại đương trường, Đỗ Tiếu Thiên mặt xanh lè hỏi:
– Ngươi nói gì? Ăn thịt người?
Dương Tấn run giọng:
– Lúc ta đưa đèn vào, chúng đang nằm phục trên thi thể, đang cấu xé “rẹt rẹt”!
Thường Hộ Hoa rùng mình phát lãnh:
– Là thi thể hay là khô lâu?
Dương Tấn đáp:
– Ta thấy là thi thể.
– Quần nga đã bay đi, bọn ta lên đó xem cho rõ!
Thường Hộ Hoa quay đèn một vòng, chiếu lên căn gác, liền cất bước, bước qua cạnh người Dương Tấn, lại bước lên thang gác lần nữa.
Đảm lượng của con người này thật quá lớn.
Đảm lượng của Đỗ Tiếu Thiên không ngờ cũng không nhỏ, theo sát đằng sau Thường Hộ Hoa, đao của hắn vẫn trong tay, hắn nắm chặt cán đao, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.
Dương Tấn lần này không dám bước đi trước, nhưng có hai người làm khai lộ tiên phong, lòng can đảm của y cũng to hơn chút ít.
Hà huống ngay trước mặt chúng thủ hạ, nếu không đi lên, thật khó lòng giữ được mặt mũi.
Cho nên y chỉ còn nước làm cứng lôi bội đao dưới đất lên, lại leo lên thang gác.
Thang gác cho dù có vững chắc, trọng lượng của ba người không phải là nhỏ, lúc Dương Tấn bước lên, tiếng cọt kẹt vang lên.
Đó là một thứ thanh âm khủng bố.
Dương Tấn tuy biết thanh âm đó do thang gác phát ra, nghe thấy vẫn không khỏi phát lãnh.
Bởi vì y lo cái thang đó sẽ bất chợt gãy đoạn, mình lại biến thành hồ lô lăn xuống.
Y thật không muốn té lăn quay lần nữa trước mặt chúng thủ hạ.
May là lúc đó, Thường Hộ Hoa đã rời khỏi thang gác, bước vào trong gác.
Ánh sáng của một trản đèn miễn cưỡng đủ để rọi sáng.
Ánh đèn lần này tịnh không biến thành màu bích lục, trong căn gác không thấy tới một con Hấp Huyết Nga, xem ra đã hoàn toàn bay đi hết.
Vừa bước vào căn gác, khí vị tanh hôi kia càng mãnh liệt hơn, làm cho người ta muốn ói.
Thường Hộ Hoa không ngờ vẫn nhịn được không bị ói, thân mình lại đang phát run.
Cảnh tượng trước mắt không phải chỉ dùng hai chữ “khủng bố” là có thể hình dung.
Chàng tuy đã luyện thành dạ nhãn, có thể nhìn thấy rõ ràng dù không có ánh đèn, lần đầu tiên đẩy cửa nhìn hé, chỉ mông lung nhìn thấy một vòng phác thảo, đoán biết được là sự tình gì.
Hiện tại chàng thật sự rõ, sự tình tịnh không giản đơn như lúc đầu chàng thấy.
Dưới ánh đèn vàng ám, chàng nhìn thấy rõ một thi thể, lại cũng là một bộ khô lâu.
Trước đó chàng nói nhìn thấy khô lâu, Dương Tấn lại nói nhìn thấy thi thể, hai sự thật đều không nói sai, chỉ là nói không thích đáng lắm.
Căn bản không có một từ ngữ thích đáng nào có thể đủ hình dung.
“Thi thể” đó xếp bằng trên sàn giữa căn gác, từ cổ trở xuống còn thịt da. Đầu lâu trên cổ lại đã biến thành khô lâu.
Khô lâu trắng thảm, dưới ánh đèn tản phát ánh sáng âm sâm.
Trong hốc mắt cũng không có tròng mắt, lại lấp loáng ánh lửa thảm lục như quỷ hỏa.
Cùng lúc Thường Hộ Hoa đang trợn trừng nhìn khô lâu, hai hốc mắt của khô lâu không ngờ cũng phảng phất đang trợn trừng nhìn chàng.
Trong hốc mắt rõ ràng không có tròng mắt, lại vẫn như còn tròng mắt tồn tại, vẫn có thể biểu thị cảm tình trong lòng.
Giữa sát na đó, Thường Hộ Hoa ẩn ước cảm thấy một luồng oán độc cường liệt từ trong hốc mắt trống rỗng phát ra.
Chàng rùng mình phát lãnh, mũi khô lâu cũng chỉ là một động huyệt đen ngòm, miệng ...
Khô lâu không còn miệng! Răng lại vẫn hoàn chỉnh, miệng y há rộng, phảng phất đang trù ếm gì đó, trong mắt ngập tràn oán độc, lời trù ếm trong miệng càng ác độc.
Trong miệng không có lưỡi, trong xoang miệng đen ngòm ẩn ước phà ra một luồng bạch khí mê mông.
Thi khí, dưới cằm khô lâu vẫn còn thịt da, thịt da lại không còn nguyên nữa.
Bởi vì thịt da đó đã không còn là thịt da, mà giống như thịt sứa bầy nhầy vậy, bên dưới cằm treo lơi từng mảng từng mảng, phảng phất đã từng bị cấu xé kịch liệt.
Đám Hấp Huyết Nga đó có phải thật sự không những chỉ hút máu người mà còn ăn thịt người?
Chỉ là thịt, không có máu, mảng thịt bầy nhầy đó không những ngoại hình giống như thịt sứa, thực chất cũng không khác gì sứa, lập loè ánh sáng làm tim người ta rúng động tâm can, bên dưới giống như có nước nhỏ giọt.
Nước cốt thi thể, trên đầu khô lâu cũng có nước cốt nhờn nhớt rỉ ra, lại thiểm động lan quang màu trắng xanh.
Phấn nga màu trắng xanh cơ hồ nhuộm đầy đầu khô lâu. Y phục trên thi thể cũng nhuốm đầy phấn nga màu trắng xanh.
Y phục đó không ngờ vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng song thủ lộ ngoài tay áo lại chỉ còn khô lâu trắng thảm.
Song thủ đó không ngờ đang cầm một thanh kiếm!
Mũi kiếm đâm sâu vào sàn, thân kiếm cũng cong oằn hình cầu vồng, thi thể tựa hồ vì có thanh kiếm đỡ trợ mới không ngã gục. Đỗ Tiếu Thiên vừa liếc thấy, không khỏi thất thanh la lên.
Dương Tấn tiếp đó bước vào trong căn gác, mục quang rơi trên thanh kiếm, thoát miệng hỏi:
– Đó có phải là Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm?
Thường Hộ Hoa trả lời:
– Không giả được.
Chàng ngưng một chút rồi nói:
– Đó vốn là bảo kiếm gia truyền của Huyền Cơ Tử, mấy đời tổ tiên của Huyền Cơ Tử truyền lại, đến đời Huyền Cơ Tử lại tuyệt hương hỏa, mới đem thanh kiếm đó truyền lại cho y, trên sự thật y không chỉ là đệ tử cuối cùng của Huyền Cơ Tử, mà còn là nghĩa tử của Huyền Cơ Tử.
Dương Tấn hỏi:
– Kiếm là kiếm của y, thi thể cũng ... cũng là thi thể của y?
Thường Hộ Hoa thở dài:
– Theo ta biết thì trên cán kiếm của thanh kiếm đó, hai mặt đều có khắc chữ, một bên là “kiếm tại nhân tại”, một bên là “kiếm vong nhân vong”!
“Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất ...”.
Đỗ Tiếu Thiên không khỏi thở dài một tiếng, Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Y luôn luôn coi thanh kiếm đó như là sinh mệnh của mình vậy, nếu còn mạng, tin rằng y tuyệt không thể buông bỏ thanh kiếm đó, hiện tại cán kiếm lại nắm chặt trong tay thi thể, y lại thất tung, thi thể không phải là y thì là ai?
Đỗ Tiếu Thiên nói:
– Ta cũng có ý đó, hà huống ...
Dương Tấn truy hỏi:
– Hà huống cái gì?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Hoàng hôn ngày mười lăm, cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy y, y phục y mặc chính là y phục đang mặc trên thi thể ngay bây giờ!
Sắc mặt của Thường Hộ Hoa tới giờ mới thật sự có biến, nãy giờ chàng tuy nói vậy, trong lòng kỳ thực vẫn còn tồn giữ một ý niệm mong manh.
Dương Tấn cũng biến sắc, y cũng không tin trong thiên hạ lại có sự tình xảo hợp như vậy.
Y lại vẫn hỏi:
– Ngươi không nhớ lầm chứ?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Đầu lĩnh nếu còn hoài nghi, có thể kêu Truyện Tiêu, Diêu Khôn đến nhận dạng, lúc đó hai người bọn họ đều có mặt tại trường.
Dương Tấn nói:
– Bất tất, ta biết trí nhớ của ngươi luôn luôn rất tốt.
Y bỗng nghiêng đầu nhìn Đỗ Tiếu Thiên chằm chằm.
Đỗ Tiếu Thiên theo y đã bao lâu nay, đã sớm biết rõ thói quen của y, biết y có chuyện muốn mình làm, liền hỏi:
– Đầu lĩnh có gì phân phó?
Dương Tấn sờ sờ cằm:
– Ngươi qua xem trên cán kiếm có phải có khắc tám chữ không?
Đỗ Tiếu Thiên biến sắc:
– Ha?
Cán kiếm còn nằm trong song thủ của tử thi, muốn nhìn thấy chữ trên cán kiếm, trước hết cũng phải tháo song thủ của tử thi ra, hiện tại đã biến thành bộ dạng như vậy, thấy là đã muốn ói, còn kêu hắn đi kéo tay xuống như vậy nữa.
Dương Tấn lại hiển nhiên đã đóng đinh chủ ý, nhất định muốn Đỗ Tiếu Thiên làm như vậy:
– Ngươi còn chưa nghe lời ta nói sao?
Đỗ Tiếu Thiên thở dài:
– Để ta đi.
Mục quang của hắn liền lạc trên đầu khô lâu. Đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng lên đầu khô lâu.
Ánh lửa thảm lục trong hốc mắt của khô lâu phảng phất như bốc cao, tựa hồ cảm thấy được chủ ý của Đỗ Tiếu Thiên, xoay mắt đinh đinh nhìn hắn.
Niềm oán độc trong hốc mắt cũng tựa hồ càng trầm trọng.
Thi khí toát ra từ kẽ răng của khô lâu phảng phất đồng thời nồng nặc lên, giống như đang cảnh cáo Đỗ Tiếu Thiên đừng phạm vào thi thể của y, nếu không, lời trù ếm ác độc của y sẽ giáng lâm lên mình Đỗ Tiếu Thiên.
Đỗ Tiếu Thiên thu hết can đảm, vẫn không tránh khỏi rùng mình răng đánh cầm cập.
Hắn đã làm bộ khoái hơn mười năm, thi thể tiếp xúc cũng không phải là ít, nhưng thi thể khủng bố như vầy vẫn là lần đầu tiên đụng phải.
Hắn vẫn cất bước đi qua, đó là vì hắn căn bản không thể tránh khỏi phải làm chuyện đó.
Càng tới gần, thi thể càng hôi thúi, Đỗ Tiếu Thiên kinh nghiệm phong phú như vậy, chỉ ngửi thấy mùi hôi của thi thể là biết thi thể này đã chết ít nhất cũng hai ngày rồi.
Thôi Bắc Hải thất tung cũng đã là chuyện hơn hai ngày, chưa tới ba ngày.
Cùng y phục, cùng binh khí, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thi thể của Thôi Bắc Hải. Đối với lời nói của Thường Hộ Hoa hắn càng tuyệt đối tin tưởng.
Hạng cao thủ như Thường Hộ Hoa, thật không có lý do gì cả một thanh kiếm mà cũng không phân biệt được, hà huống chủ nhân của thanh kiếm đó lại là lão bằng hữu của Thường Hộ Hoa.
Đối với thanh kiếm đó, Thường Hộ Hoa tất phải rất quen thuộc, kiếm đã là kiếm của Thôi Bắc Hải, trên cán kiếm đương nhiên có tám chữ kia.
Bất quá trên thủ tục, hắn vẫn phải đi tới xem, cho nên hắn tịnh không phản đối sự sai khiến của Dương Tấn, chuyện phản đối duy nhất chỉ là chính mình phải động thủ.
Hắn lại không thể phản đối. Hắn bước tới vài bước, móc trong người ra một chiếc khăn tay, bọc lấy hữu thủ.
Mũi hắn đã nhíu lại, mục quang cũng dời xuống song thủ của tử thi, mắt nheo lại thành một kẽ, cái gì lọt vào mắt cùng vì vậy mà biến thành mông mông lung lung. Song thủ kia cho nên không còn khủng bố gì nữa.
Hắn thò tả thủ, nắm lấy lưỡi kiếm, hữu thủ cũng đồng thời thò ra, nắm lấy tả thủ của tử thi.
Tuy cách nhau một chiếc khăn tay, hắn vẫn cảm thấy xương cốt nắm trong tay. Sát na đó, mùi thúi của tử thi tựa hồ lại nồng nặc lên thêm mấy phần.
Đỗ Tiếu Thiên ráng nhịn, thử tháo gỡ một bàn tay, khí lực hắn dùng cũng đã nhiều, lại vẫn không thể gỡ bàn tay ra khỏi cán kiếm.
Hắn lại thử gỡ bàn tay kia, cũng gỡ không nổi.
Song thủ của tử thi không ngờ cứ nắm chặt trên cán kiếm. Thanh kiếm đó, không còn nghi ngờ gì nữa, tuyệt không thể nào chờ tới sau khi người chết rồi mới chui vào trong song thủ đó.
Người chết rồi tuyệt không thể đi nắm kiếm chặt như vậy, con người đó hiển nhiên đã nắm chặt thanh kiếm đó mà chết.
Thanh kiếm đó nếu thật là Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm, con người đó làm sao mà không phải là Thôi Bắc Hải được.
Cũng chỉ có Thôi Bắc Hải mới có thể coi Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm như sinh mệnh, chết cũng không buông tay.
Nước cốt thi thể lúc này đã thấm ướt chiếc khăn tay.
Nước cốt sâm lãnh, rướm lên da thịt, thứ cảm giác đó giống như đang cầm mấy con giun đất mới đào từ bùn đất lên.
Đỗ Tiếu Thiên trong lòng phát lãnh, cũng không biết hai hàm răng đã va đập vào nhau bao nhiêu lần rồi.
Hắn miễn cưỡng đè nén cảm giác khủng bố đó, quay sang tháo những đốt ngón tay trên song thủ.
Đốt ngón tay của song thủ đó không ngờ cũng chừng như đã khảm sâu trên cán kiếm.
Hắn dụng lực kéo lần nữa, “cách cách cách” ba tiếng, ba đốt ngón tay đồng thời gãy đoạn!
Người chết ba ngày còn chưa gục ngã, xương cốt lại biến thành giòn yếu như vậy, thật là vượt ngoài ý liệu của Đỗ Tiếu Thiên.
Hắn cầm ba đốt ngón tay gãy lìa đó, lại rùng mình run lẩy bẩy, không cầm nổi nữa.
Đó là thi thể của hảo bằng hữu của hắn, hắn thật không muốn sau khi hảo bằng hữu của mình chết đi mà biến thành một u linh không có ngón tay.
Hắn tuy một mực không tin truyền thuyết con người sau khi chết là biến thành quỷ, nhưng trải qua liên tiếp bao nhiêu quái sự gặp phải mấy ngày nay, đối với truyền thuyết đó cũng không dám phủ định lắm.
Nga tinh có thể có, quỷ đương nhiên cũng có thể có, hắn ngơ ngẩn tại đương trường.
Dương Tấn bên kia nhìn thấy, thoát miệng hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Đỗ Tiếu Thiên cũng không quay đầu:
– Không có gì, chỉ là nhất thời không cẩn thận làm gãy mất ba ngón tay.
Dương Tấn lại hỏi:
– Trên cán kiếm có tám chữ đó không?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Tôi còn chưa lấy kiếm ra khỏi tay.
Dương Tấn “ồ” lên.
Đỗ Tiếu Thiên thầm thở dài, gồng mình ráng tàn nhẫn hạ hữu thủ xuống, một gỡ một nâng, nhấc song thủ của tử thi lên cao, tả thủ nắm lưỡi kiếm đồng thời giật mạnh một cái.
“Cách cách”, lại hai đầu ngón tay gãy đoạn, thanh kiếm chung quy đã bị hắn đoạt khỏi tay tử thi.
Tử thi liền đổ ụp xuống, may là Đỗ Tiếu Thiên kịp thời nắm giữ song thủ của tử thi cho nên tử thi mới không ngã ụp xuống sàn.
Cũng ngay lúc đó, trong hai hốc mắt trống rỗng của đầu khô lâu đột nhiên trào ra hai dòng nước cốt hôi thúi.
Đó giống như là hai dòng nước mắt, tử thi lẽ nào còn có cảm giác, cảm thấy được sự đau đớn bị gãy lìa ngón tay?
Đỗ Tiếu Thiên thấy được, trong đầu vừa kinh hãi vừa cảm khái, hắn miễn cưỡng dựng thi thể ngồi thẳng, thoái lùi hai bước, xoay người lại, mục quang mới lạc trên cán kiếm của thanh kiếm đó.
Trên cán kiếm quả nhiên có tám chữ.
Kiếm tại nhân tại, kiếm vong nhân vong!
Không còn chút nghi vấn gì nữa, đây là Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm của Thôi Bắc Hải, người không phải là y thì còn có thể là ai?
Dương Tấn trừng trừng nhìn chuôi kiếm, nhịn không được một tiếng thở dài:
– Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, hiện tại có thể coi là kiếm còn người mất!
Mục quang của Thường Hộ Hoa cũng bám trên chuôi kiếm, lại tịnh không có bất kỳ biểu thị gì.
Dương Tấn liếc Thường Hộ Hoa, chợt quay người bước ra.
Mới quay người bước một bước, y đã đụng phải mình một người. Thôi Nghĩa!
Cũng không biết từ lúc nào, Thôi Nghĩa đã vào tới, mắt trân trân trừng trừng nhìn thi thể, mặt mày bi phẫn.
Trong mắt của gã tựa hồ chỉ có thi thể đó tồn tại, căn bản không biết tới Dương Tấn xoay người đi, toàn thân lập tực bị Dương Tấn đụng té xuống đất.
Thân người Dương Tấn cũng lắc lư chập choạng, không ngờ không bị ngã theo.
Thôi Nghĩa không đứng dậy, lại thừa dịp cúi người bái phục tại chỗ:
– Dương đại nhân, ngàn vạn lần xin ông tác chủ giùm gia chủ của tôi!
Dương Tấn đứng vững lại:
– Cần phải nói vậy nữa sao?
Y liền bước đi, “cộp cộp cộp cộp” bước xuống thang lầu.
Chúng nhân vẫn còn đợi bên dưới, mọi mục quang đều đang tập trung tại đường vào căn gác, Dương Tấn vừa hiện thân, tự nhiên là chuyển lên mặt Dương Tấn.
Bọn họ tuy không biết trong căn gác đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ sắc diện của Dương Tấn cũng đã thấy được sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Dương Tấn bước xuống chưa khỏi thang gác là đã ngừng chân, một chân vẫn còn lưu lại trên nấc thang cuối cùng, y xoay nghiêng người, quắc mắt nhìn Dịch Trúc Quân.
Mục quang của chúng nhân lại thuận theo đường đi của mục quang của y mà lạc lên mặt Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân vẫn như một bồ tát đất, mặt không chút biểu tình.
Dương Tấn nhìn nàng, mộtsau đột nhiên hít một hơi sâu, quát ra lệnh:
– Bắt lấy ả!
Dịch Trúc Quân ngây ngẩn tại đương trường, chúng bộ khoái còn kinh ngạc hơn cả Dịch Trúc Quân, thừ người đứng yên, không chút phản ứng.
Dương Tấn quét mục quang:
– Các ngươi làm sao vậy, có phải đều bị điếc hết à, không nghe lời nói của ta sao?
Đám bộ khoái tới giờ mới như vừa tỉnh mộng, Truyện Tiêu, Diêu Khôn đứng đầu liếc nhìn nhau, Diêu Khôn ấp úng:
– Đầu lĩnh, là ... là muốn bọn tôi bắt Thôi phu nhân?
Dương Tấn chém đinh chặt sắt:
– Phải!
Truyện Tiêu hỏi dò:
– Thôi phu nhân đã phạm tội gì?
Dương Tấn đáp:
– Sát nhân!
Truyện Tiêu không thể không hỏi truy:
– Giết ai?
Dương Tấn đáp:
– Thôi Bắc Hải!
Truyện Tiêu “ồ” lên một tiếng, trầm mặc, mặt mày nghi nghi hoặc hoặc.
Diêu Khôn cũng vậy, lại không mở miệng, cũng không ra tay hành động.
Dịch Trúc Quân một nữ nhân yếu đuối nhu vậy, ôn nhu như vậy, mỹ lệ như vậy, không ngờ lại là một hung thủ giết người, đó vốn là chuyện làm cho người ta khó tin, hà huống, người nàng giết lại là một nam nhân võ công cao cường.
Mà còn là Thôi Bắc Hải, trượng phu của nàng!
Hai người trù trừ, mấy bộ khoái khác đương nhiên càng không thể hành động.
Đám thủ hạ không nghe lời như vậy, Dương Tấn thấy mà tức khí, giận dữ quát:
– Bọn ngươi ngây ngốc ở đây làm gì, sao còn không mau bắt lấy ả?
Truyện Tiêu, Diêu Khôn hoang mang lên tiếng:
– Dạ!
Liền phất tay, một bộ khoái sau lưng bọn họ lập tức đem một cái còng đưa qua.
Diêu Khôn tiếp lấy, bước vài bước tới trước mặt Dịch Trúc Quân:
– Thôi phu nhân, xin bà đưa tay ra!
Dịch Trúc Quân nhìn cái còng một cái, cười buồn một tiếng, đưa hai tay ra.
Nàng không có phản ứng, thậm chí cả một câu nói cũng không có, vóc dáng đó, thần tình đó, mình nói đáng thương cỡ nào thì còn đáng tội nghiệp hơn thế nữa.
Diêu Khôn nhìn mà tim muốn tan vỡ, làm sao mà khóa cái còng đó lại được.
Dương Tấn tâm trường lại như đúc bằng sắt, lại thôi thúc:
– Còng lại!
Diêu Khôn cũng chỉ còn nước làm cứng nhấc tay lên, đang muốn đưa còng đặt lên tay Dịch Trúc Quân, một thanh âm từ trong căn gác truyền ra:
– Chậm đã!
Thanh âm của Thường Hộ Hoa, người của chàng cũng hiện thân tiếp đó. Đối với lời nói của chàng, Diêu Khôn lại rất phục tùng, lập tức đình thủ.
Dương Tấn có vẻ lại tức khí lên, y không ngờ lại nhịn không phát tác.
Bởi vì y còn chưa quên Thường Hộ Hoanãy đã cứu mạng y trong thư trai. Y chầm chậm ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa bước xuống thang, bước đến bên Dương Tấn.
Dương Tấn tới giờ mới nói:
– Thường huynh trên gác có phải lại phát hiện ra gì khác?
Thường Hộ Hoa lắc đầu.
Dương Tấn hỏi tiếp:
– Vậy tại sao lại cản trở bọn ta còng bắt ả?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Cho đến bây giờ còn chưa có chứng cớ chứng minh nàng là hung thủ giết chết Thôi Bắc Hải.
Dương Tấn nói:
– Phần ký lục của Thôi Bắc Hải là chứng cớ.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Phần ký lục đó không phải là quá quái dị, quá khó để làm cho người ta tin sao?
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi không tin?
Thường Hộ Hoa không đáp mà hỏi ngược:
– Lẽ nào ngươi tin?
Dương Tấn đáp:
– Không tin cũng không được.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Phần ký lục đó là phiến diện, chỉ là một mặt của câu chuyện.
Dương Tấn hỏi:
– Hồi nãy đám Hấp Huyết Nga từ trong bay ra dưới những con mắt trợn tròn của mọi người, đám Hấp Huyết Nga đó đích xác đã hút máu của Thôi Bắc Hải trong gác, ăn thịt của Thôi Bắc Hải, ngươi và ta không phải cũng đã nhìn thấy tận mắt sao?
Mấy câu nói đó vừa thoát khỏi miệng, chính y cũng không khỏi rùng mình hai lần, y lại nhớ tới tình cảnhnãy.
Người khác tuy không nhìn thấy, nhưng nghe Dương Tấn nói như vậy cũng không khỏi phát lãnh.
Dịch Trúc Quân mặt mày vốn đã trắng nhợt, tới bây giờ tựa hồ lại trắng nhợt hơn mấy phần.
Thường Hộ Hoa không nói gì, bởi vì lời nói của Dương Tấn đều là sự thật.
Hiện giờ trong thất đã tĩnh mịch lại, sự tịch mịch đó lại liền bị giọng nói của Dịch Trúc Quân phá vỡ:
– Lời ngươi nói là sự thật?
Dịch Trúc Quân hỏi Dương Tấn, môi nàng đang run run, giọng nói cũng run run.
Giữa tĩnh mịch mà nghe, thanh âm run run đó nổi trôi xa xăm, tựa hồ không giống thanh âm người.
Dương Tấn không trả lời Dịch Trúc Quân, lại kề sát tai hỏi Thường Hộ Hoa:
– Ngươi có nghe thanh âm của ả không?
Thường Hộ Hoa ngạc nhiên hỏi:
– Thanh âm của nàng làm sao?
Giọng Dương Tấn càng nhỏ:
– Ngươi nghe không ra sao?
Thường Hộ Hoa lắc đầu.
Dương Tấn nói:
– Thứ thanh âm đó quái quá, giống như là lời hô hoán của u minh quỷ hồn.
Thường Hộ Hoa bỗng cười một tiếng:
– Ngươi trước đây có từng nghe qua lời hô hoán của u minh quỷ hồn chưa?
Dương Tấn không khỏi ngây người:
– Ta chưa từng nghe thấy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Vậy sao ngươi biết tiếng hô hoán của u minh quỷ hồn ra làm sao?
Dương Tấn ngậm miệng.
Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Đám Hấp Huyết Nga đó tuy là từ trong đó bay ra, vị tất là do nàng nuôi.
Dương Tấn hỏi:
– Không phải ả thì là ai?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Nếu ta biết thì tốt rồi.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi đã không biết thì sao có thể khẳng định đám Hấp Huyết Nga đó không phải do ả nuôi?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Ta không có khẳng định.
Dương Tấn nói:
– Ngươi lại đi ngăn trở.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Bởi vì ta nghĩ còn chưa có chứng cớ đầy đủ, chưa thể chứng minh nàng là hung thủ sát nhân thì không nên bắt giữ nàng.
Dương Tấn thốt:
– Ồ?
Thường Hộ Hoa nói:
– Vạn nhất sự tình không có bất cứ quan hệ gì với nàng ...
Dương Tấn thốt:
– Bọn ta đương nhiên là sẽ phóng thích nàng.
Thường Hộ Hoa nói:
– Điều đó đối với tôn nghiêm, danh dự của một người ...
Dương Tấn giơ tay cắt ngang lời nói của Thường Hộ Hoa:
– Tin rằng không có ảnh hưởng gì lớn, đó là chuyện vạn bất đắc dĩ mà.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ồ?
Dương Tấn nói:
– Bởi vì trên quy củ, bọn ta phải làm như vậy.
Thường Hộ Hoa không nói gì được.
Lời nói cửa miệng quan quyền, chuyện không có đạo lý cũng thành đạo lý, hà huống là quy củ.
Dương Tấn nói tiếp:
– Đại khái ngươi không thể phủ nhận rằng người bị hiềm nghi nặng nề nhất trước mắt chính là ả.
Thường Hộ Hoa không phủ nhận.
Dương Tấn nói:
– Một nghi phạm sát nhân như vậy, bọn ta thật không thể không bắt giải về trước cái đã.
Y ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
– Nếu không để ả tẩu thoát, tội danh của bọn ta e rằng cũng không nhẹ gì, Thường huynh đáng lẽ phải minh bạch điểm đó.
Thường Hộ Hoa nói:
– Các người có thể phái người giám thị quanh nàng.
Dương Tấn thoát miệng:
– Nếu thật sự là một nga tinh, thật là hóa thân của Hấp Huyết Nga, ai có thể giám thị được chứ?
Thường Hộ Hoa nói:
– Cho dù là vậy, bọn ta cũng nên giải thích cặn kẽ.
Thường Hộ Hoa thở dài nhè nhẹ, cất bước từ bên Dương Tấn đi sang trước mặt Dịch Trúc Quân:
– Tẩu tẩu nghe rồi chứ?
Dịch Trúc Quân u uẩn thở dài:
– Chỉ là nghe không hiểu mấy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không hiểu bọn ta đang nói gì?
Dịch Trúc Quân thở dài:
– Cũng căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thường Hộ Hoa hỏi lại:
– Tẩu tẩu có thật hoàn toàn không biết tình cảnh ra sao?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Các người nếu nói láo thì ta cũng không thể nói gì hơn.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nói thật, hiện tại ta sẽ đem toàn bộ câu chuyện thuật lại một lần.
Dịch Trúc Quân gật đầu.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm:
– Sự tình bắt đầu vào đêm mùng một tháng này, từ mùng một cho đến mười lăm, Thôi huynh không có ngày nào là không bị Hấp Huyết Nga hù dọa, tình hình tận tường có liên quan đến chuyện này, y đã viết trọn một phần ký lục, ghi chú rõ ràng phi thường.
Dịch Trúc Quân tĩnh lặng lắng nghe.
Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Đọc phần ký lục đó, quái sự do Hấp Huyết Nga dẫn khởi quả thật khủng bố phi thường, vì nguyên nhân đó, cái ngày mùng bảy y mới phái Thôi Nghĩa phi ngựa đến Vạn Hoa Sơn Trang, kêu ta đến đây, hiệp trợ y ứng phó đám Hấp Huyết Nga.
Dịch Trúc Quân nói:
– Thôi Nghĩa mười mấy ngày không có ở nhà, nguyên là đi Vạn Hoa Sơn Trang.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Chỉ tiếc tới sáng sớm hôm nay ta mới tới, Thôi huynh lại đã thất tung mất ba ngày.
Dịch Trúc Quân không nói gì.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nội trong ba ngày đó, bọn Dương bộ đầu nghe nói đã lục tìm toàn thành, lại không phát hiện chỗ hạ lạc của Thôi huynh, chỉ còn lại chỗ này, hiện tại bọn ta đã đến đây ...
Mục quang của Thường Hộ Hoa quay lên căn gác:
– Ta muốn nói đã phát hiện ra thi thể của y trong căn gác.
Dịch Trúc Quân chợt hỏi:
– Thật là thi thể của y sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Xem ra là vậy.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Ngươi nói tựa hồ chưa khẳng định lắm?
Thường Hộ Hoa thừa nhận.
Dịch Trúc Quân nghĩ ngợi:
– Để tôi lên xem.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Tẩu tẩu cho dù có lên cũng khó mà phân biệt ra được.
Dịch Trúc Quân nói:
– Ồ?
Thường Hộ Hoa thốt:
– Máu thịt trên đầu Thôi huynh đã bị Hấp Huyết Nga hút ăn sạch, chỉ còn dư lại khô lâu, song thủ chỉ còn lại xương trắng.
– Nếu đó là sự thật, Dịch Trúc Quân e rằng không còn sống tới bây giờ.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Nếu đầu óc của y có bệnh, Dịch Trúc Quân chết đi, sự thất tung của y, trái lại, không khó để lý giải.
Hắn rùng mình, lại nói tiếp:
– Bởi vì có thể nói rằng y coi Dịch Trúc Quân như Hấp Huyết Nga cho nên giết chết, sợ tội mà chạy trốn.
Thường Hộ Hoa nói:
– Mấy quái sự ghi chú lại trong ký lục ghê gớm như vậy, hoàn toàn có thể coi là sự loạn tưởng ấp ủ của y.
Chàng nói xong, chợt lắc đầu, ngưng một chút mới nói tiếp:
– Vấn đề là đám Hấp Huyết Nga kia, cả Quách Phác và Dịch Trúc Quân tuy đều không nhìn thấy, lại cũng tịnh không phải chỉ có một mình y nhìn thấy, trừ y ra, còn có ngươi.
Đỗ Tiếu Thiên chém đinh chặt sắt:
– Ta đích xác đã nhìn thấy, ghi chú trong hai ngày mùng hai và mười bốn tháng ba đích xác là sự thật.
Thường Hộ Hoa thở dài nhè nhẹ:
– Cho nên mới thành vấn đề.
Dương Tấn lại xen miệng:
– Vậy phải nên giải thích làm sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Giải thích hợp lý nhất là trong ba người bọn họ nhất định có người nói láo!
Dương Tấn liếc Đỗ Tiếu Thiên:
– Ba người bọn họ mà ngươi nói đến là chỉ ba người nào?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Thôi Bắc Hải, Dịch Trúc Quân và Quách Phác.
Chàng liền bổ sung thêm một câu:
– Đó chỉ là suy đoán, trước đây cũng chưa thấy được Hấp Huyết Nga, đối với khả năng Hấp Huyết Nga tác quái, bọn ta tạm thời cũng không hoàn toàn phủ quyết được.
Dương Tấn hỏi:
– Như vậy, bọn ta hiện tại phải làm sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Vô luận ra sao đi nữa, trước tiên phải tìm cho ra Thôi Bắc Hải, trừ phi đám Hấp Huyết Nga kia không những hút máu mà còn ăn sạch cả thịt xương của y, nếu không, cho dù có đã biến y thành người chết, đáng lẽ vẫn còn thi thể lưu lại.
Dương Tấn thoát miệng:
– Thi thể ở đâu?
Thường Hộ Hoa không khỏi cười khổ:
– Ta làm sao mà biết được?
Dương Tấn cũng biết mình thất ngôn, liền nói:
– Bọn ta cẩn thận lục tìm lần nữa, nói không chừng lần này có thể tìm ra.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Trước khi đi tìm thi thể, bọn ta nên đi gặp hai người.
Dương Tấn hỏi:
– Ai?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Dịch Trúc Quân, Quách Phác. Có khi qua cửa miệng của bọn họ bọn ta có thể minh bạch được.
Dương Tấn hỏi:
– Bọn họ có lẽ thật như là Thôi Bắc Hải đã hoài nghi, là hóa thân của Hấp Huyết Nga, là nga tinh?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Sự tình nếu như vậy thì càng đơn giản hơn!
Chàng chầm chậm xoay nửa người:
– Trước khi bọn ta ly khai thư trai, ta sẽ phong bế thạch thất này.
Dương Tấn nói:
– Nên làm như vậy, ta cũng sẽ phái vài thủ hạ luân lưu phòng thủ bên ngoài, bao nhiêu kim ngân châu bảo, nếu mất đi, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Kim ngân châu bảo là một chuyện, sợ nhất là người không biết chỗ này vô ý xông vào, phát động cơ quan khác của y.
Dương Tấn thất kinh hỏi:
– Trong đây còn có cơ quan khác?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Cơ quan thiết kế của một phái Huyền Cơ Tử, theo ta được biết tuyệt không chỉ có một hai đạo.
Dương Tấn cười bẽn lẽn:
– Bọn ta không phải đã đi khắp thạch thất mà hông gặp nguy hiểm gì sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Đó có lẽ là mấy cơ quan đó nhất thời thất linh.
Chàng quay nhìn chỗ vào:
– Nói như cái cửa đá đường vào này, đáng lẽ có trang trí cơ quan, đóng chặt, nhưng lúc bọn ta tiến vào, cửa lại mở rộng, đó cũng là một thí dụ.
Dương Tấn không khỏi mất tự chủ gật đầu.
Thường Hộ Hoa lại nói:
– Mấy cơ quan đó có lẽ nhất thời mất linh nghiệm!
Câu nói đó vừa nói xong, bên cửa đột nhiên truyền ra một tràng tiếng “cách cách cách”.
Thường Hộ Hoa biến sắc:
– Bọn ta mau rời khỏi chỗ này.
Chàng nghe thấy, bọn Dương Tấn ba người đương nhiên cũng nghe thấy.
Nghe chàng nói câu đó, mặt Dương Tấn lập tức xanh lè, là người đầu tiên phóng ra.
Thường Hộ Hoa là người cuối cùng, chàng mới vừa bước ra khỏi thạch thất là cánh cửa đá đó đã đóng kín lại.
Đỗ Tiếu Thiên trợn mắt:
– Chuyện là sao đây?
Thường Hộ Hoa trừng trừng nhìn thạch môn, lắc đầu:
– Ta cũng không rõ, hoặc giả mấy cơ quan thất linh kia hiện tại đãphục lại như thường.
Dương Tấn kêu lên:
– Giống như là yêu ma quỷ quái đang phá rối vậy.
Tiếng nói từ bên trên truyền xuống, người y không ngờ đã lên tới bên ngoài cánh cửa gỗ khắc Thiên Thủ Quan Âm.
Con người đó một khi hoảng kinh, chạy cũng nhanh không thua gì ngựa.
Lòng người khó lường, không lẽ trời lại dễ lường?
Bầu trời vốn trong xanh không biết từ lúc nào đã biến thành hôn ám.
Mây đùn một trời.
Dương quang hé rọi giữa loạn vân, lợt lạt tản mác.
Mây đến thì mưa cũng đến. Mưa phùn như tơ, mưa phùn như sương khói.
Sương sớm trong đình viện bị ánh mặt trời hun bốc, hiện tại lại hãm nhập trong khói mưa.
Tòa tiểu lâu giữa đình viện đương nhiên cũng thê mê trong sương mưa.
Còn người, tịnh không ngoại lệ.
Bóng người thê mê trong tiểu lâu, hòa sương hòa khói, một vườn u oán.
Người độc tọa trước song cửa.
Người vốn còn trẻ, thanh xuân lại đã tiên tán, chỉ có đôi mắt vẫn còn mang nhiệt tình của thanh xuân. Đồng tử lấp lánh, giống như hai ngọn lửa đen tuyền, vẫn còn thiêu cháy.
Dịch Trúc Quân!
Thường Hộ Hoa từ xa đã nhìn thấy Dịch Trúc Quân, trong lòng không biết sao lại khơi lên cảm giác bơ vơ lạc lõng.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, thậm chí mười mấy bộ khoái đi theo quanh họ cũng tựa hồ bị một cõi u oán đó thấu nhiễm, thần thái cũng biến thành tịch mịch.
Chỉ có một người ngoại lệ, Thôi Nghĩa!
Mặt mày Thôi Nghĩa tỏ vẻ ghê tởm. Đó là vì ảnh hưởng của phần ký lục của Thôi Bắc Hải.
Người bộc phó trung thành, đối với hung thủ mưu hại chủ nhân mình, đương nhiên không thể có hảo cảm. Trong vẻ khinh tởm ẩn hiện nét kinh sợ.
Phần ký lục đó nếu quả là sự thật, Dịch Trúc Quân không phải là người, mà là hóa thân của Hấp Huyết Nga, là một nga tinh.
Đó dĩ nhiên là một chuyện kinh người. Sự tình hiện tại lại không thể chứng thực.
Thôi Nghĩa vẫn còn chưa quên một điểm, còn biết rõ thân phận hiện tại của Dịch Trúc Quân.
Tiến vào nội đường, gã tuy không muốn lắm, vẫn phải bước vào trước thỉnh an Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân liếc sơ nhìn gã:
– Mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Thôi Nghĩa đáp:
– Phụng mệnh chủ nhân, đến Vạn Hoa Sơn Trang.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Là chủ nhân phân phó ngươi đi?
Thôi Nghĩa cúi đầu:
– Dạ.
Dịch Trúc Quân liền hỏi:
– Chủ nhân phái ngươi đi Vạn Hoa Sơn Trang làm gì?
Thôi Nghĩa đáp:
– Thỉnh một vị bằng hữu đến.
Dịch Trúc Quân “ồ” lên một tiếng, hỏi:
– Là vị nào?
Thôi Nghĩa đáp:
– Trang chủ của Vạn Hoa Sơn Trang, Thường Hộ Hoa Thường đại gia.
Dịch Trúc Quân nghĩ ngợi:
– Có đến chưa?
Thôi Nghĩa đáp:
– Đã đến.
Còn chưa nói tiếp, Thường Hộ Hoa đã bước vào đại đường, bước lên hai ba bước, cúi người chào:
– Thường Hộ Hoa bái kiến tẩu tẩu.
Không tránh khỏi quá đột ngột.
Dịch Trúc Quân hoang mang đứng dậy trả lễ, đang định nói gì, Thường Hộ Hoa lại đã hỏi:
– Thôi huynh đại khái chắc chưa từng đề cập tới ta trước mặt tẩu tẩu?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Có nói tới một hai lần.
Nói tới đó, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên dĩ nhiên đã vào tới.
Dịch Trúc Quân liếc nhìn bọn họ:
– Dương đại nhân, Đỗ đại nhân cũng đến?
Giọng nói tuy kinh ngạc, sắc mặt lại không có biến hóa.
Nàng xuất thân thanh lâu, biết được Dương Tấn cũng không kỳ quái gì.
Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên cúi đầu chào, còn chưa mở miệng, Dịch Trúc Quân đã nói tiếp:
– Hai vị đại nhân đến sớm như vậy, lẽ nào đã có tin tức gì?
Dương Tấn lắc đầu, trong lòng lại đang cười lạnh.
– - Con đàn bà ngươi lại còn giả như bình tĩnh không có gì.
Câu nói đó y đương nhiên không nói ra.
Đỗ Tiếu Thiên liền hỏi:
– Còn bên tẩu phu nhân thì sao?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Vẫn không thấy bóng dáng gì.
Thường Hộ Hoa hỏi tiếp:
– Cái ngày Thôi huynh thất tung, tẩu tẩu có gặp y không?
Dịch Trúc Quân không nghĩ ngợi gì, lắc đầu liền:
– Không có.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Lần cuối cùng tẩu tẩu gặp y là lúc nào?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Mười ba tháng ba.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Thôi huynh lúc đó có nói gì không?
Dịch Trúc Quân lại lắc đầu:
– Không nói gì hết, từ đằng xa nhìn thấy tôi đã hoảng hốt quay đầu bỏ đi.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm. Căn cứ theo ghi chú trong ký lục, cái hôm mười ba tháng ba, Thôi Bắc Hải đã đi khắp trang viện lục kiếm, sưu tầm chứng cớ.
Chàng trầm ngâm:
– Còn mười hai tháng ba?
Dịch Trúc Quân khôngđáp tức thì, nhìn Thường Hộ Hoa lên xuống một lượt, bỗng thốt:
– Thúc thúc chắc là thường hay lai vãng với người trong cửa quan?
Thường Hộ Hoa ngây người, cười đáp:
– Tẩu tẩu có phải muốn nói lời nói nãy giờ của tôi giống như đang thẩm vấn phạm nhân?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Không dám.
Nàng nói tiếp:
– Từđầu tháng, hành động lời nói của vị huynh đệ của thúc thúc đã khác xa bình nhật, mười mấy ngày liền cứ la làng nhìn thấy Hấp Huyết Nga gì đó, có lúc còn làm dữ hơn, cả cửa sổ cũng đập nát, tôi thật quá lo lắng cho sức khỏe của y, cho nên ngày mười hai mới tìm biểu ca của tôi là Quách Phác đến để kiểm nghiệm cho y một lần, lại phát giác không có gì không ổn, nhưng đến lúc dùng cơm, mới bỏ vào miệng một viên thủy tinh mật nhưỡng hà cầu là ói ra liền, nói thủy tinh mật nhưỡng hà cầu là Hấp Huyết Nga cầu, rồi cười cuồng dại chạy ra ngoài. Đó là sự tình phát sinh trong ngày hôm đó.
Lời tự thuật của Dịch Trúc Quân không khác chút nào với ghi chú của Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa nghe xong lại trầm ngâm.
Dịch Trúc Quân không nói gì nữa, chỉ nhìn Thường Hộ Hoa, sắc mặt nàng trắng tái dị thường, đơn giản như không còn chút huyết sắc.
Giữa trắng tái ẩn hiện phiếm khởi một màu xanh ngọc.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, Thôi Nghĩa len lén nhìn, cũng không biết sao trong lòng phát lãnh.
– - Nữ nhân đó lẽ nào thật là một nga tinh?
Cả Thường Hộ Hoa bất giác cũng trào dâng ý niệm đó.
Dịch Trúc Quân lại tựa hồ không phát giác gì, khuôn mặt thủy chung cứng đờ không có biểu tình gì, giống như một thi thể sống.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm một hồi, thở dài một hơi:
– Tẩu tẩu, bọn ta có một thỉnh cầu mạo muội.
Dịch Trúc Quân thốt:
– Thúc thúc cứ nói thẳng.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Bọn ta chuẩn bị lục tìm trong nội viện, không biết tẩu tẩu có thể cho phép không?
Dịch Trúc Quân liếc nhìn Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, lại nhìn Thôi Nghĩa:
– Chuyện này theo tôi thấy không phải do tôi tác chủ.
Thường Hộ Hoa không nói gì.
Mục quang của Dịch Trúc Quân lại quay lên mặt Thường Hộ Hoa:
– Tôi từng nghe nói thúc thúc lấy trung hậu đối đãi với người, đại khái chắc sợ tôi bị ngượng, cho nên tuy không cần thiết, vẫn trước tiên đến hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Tẩu tẩu quá lời rồi.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Không biết muốn tìm kiếm gì vậy?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Chỗ hạ lạc của Thôi huynh.
Dịch Trúc Quân ngạc nhiên:
– Các người nghi y đang ở đây?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Tất cả mọi chỗ trong ngoài trang viện, bọn ta đều hy vọng có thể tìm kiếm hết.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Thúc thúc hôm nay mới đến?
Thường Hộ Hoa gật đầu.
Dịch Trúc Quân nói:
– Vậy thì chắc không biết hai ngày nay Đỗ đại nhân đã tìm kiếm khắp trang viện rồi.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ta biết Đỗ huynh đã lục tìm kỹ càng phi thường, chỉ còn sót nội viện này.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Nội viện cũng đâu có lớn, người nếu ở nội viện, sao tôi lại không biết?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Đỗ huynh cũng có ý đó, vấn đề là ...
Chàng đang nói lại ngưng lời.
Dịch Trúc Quân hỏi truy:
– Là gì?
Thường Hộ Hoa thở dài nhè nhẹ:
– Người có lẽ đã không còn là người sống.
Dịch Trúc Quân lập tức biến sắc.
Thường Hộ Hoa thở dài nói tiếp:
– Người chết tuyệt không thể tạo tiếng động.
Dịch Trúc Quân trầm mặc một hồi:
– Đã có hoài nghi như vậy, tốt hơn hết đương nhiên là lục kiếm một lượt, để tôi dẫn đường cho các người.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Không dám làm phiền tẩu tẩu.
Dịch Trúc Quân lắc đầu:
– Không sao.
Nàng từ từ bước đi, hai thị tỳ bên cạnh bất tất phải phân phó, đi trước bồi phụng hai bên nàng.
Dịch Trúc Quân liền đưa hữu thủ dựa lên vai của thị tỳ bên phải.
Tay nàng mảnh dẻ mỹ lệ, trắng như tuyết, tinh oanh như ngọc thạch, tịnh không có một tia huyết sắc nào, đơn giản không giống tay người.
Hông nàng thon thả, gió luồn qua cửa sổ lọt vào, người nàng phảng phất như sắp bị gió thổi đi.
Thường Hộ Hoa bước đằng sau nàng, mọi chuyện đều lọt vào mắt chàng.
Một nữ nhân yếu ớt đến mức như đứng không vững trước gió như vậy, chàng thật khó lòng tin được lại là một nga tinh, một ma quỷ hút máu.
Nội viện kỳ thực cũng rộng rãi, bọn họ lục quanh, tịnh không phát hiện gì hết.
Cuối cùng bọn họ chung quy đã đến phòng ngủ của Thôi Bắc Hải.
Mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề, phòng ngủ tuy cũng không nhỏ, nhưng cơ hồ trống thoáng ràng ràng, tịnh không có chỗ nào có thể giấu người.
Bọn họ mở tủ áo ra, trong tủ áo chỉ có y phục, dưới giường không có gì hết.
Phòng ngủ cũng là chỗ lục kiếm cuối cùng của bọn họ, đằng sau phòng ngủ lại còn có một cánh cửa.
Thường Hộ Hoa dừng trước cánh cửa đó, liền hỏi:
– Đằng sau cánh cửa đó là chỗ nào?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Là tiểu thất chứa đồ lặt vặt.
Thường Hộ Hoa đẩy cửa đi vào.
Đằng sau cửa quả thật là một gian tiểu thất tồn chứa đồ đạc lặt vặt, đồ đạc lại không có nhiều.
Đại bộ phận tiểu thất phân thành hai tầng, bên trên khoảng nửa trượng cất một căn gác.
Chỗ vào ra căn gác nằm dựa vào mé tường bên phải, đủ để một người vào ra, có một cánh cửa.
Cánh cửa đó không khóa, chỉ khép kín, dưới cửa có một cái thang gỗ.
Thường Hộ Hoa bước lên, thần tình liền biến thành kỳ quái phi thường.
Tiểu thất chỉ có một chỗ ra vào nối liền với phòng ngủ, bốn bức tường tịnh không có cánh cửa nào khác, cửa sổ cũng không có.
Xem ra gian tiểu thất đó tự nhiên phải tối tăm yên ắng, hiện tại tiểu thất lại không tối tăm, cũng không yên ắng.
Cửa mở ra, tuy hoàn toàn không thể nói là sáng rõ, ít nhiều gì cũng có quang tuyến lọt vào, tiểu thất đó đương nhiên không còn đen tối như trước, nhưng phần yên ắng lại tuyệt không phải vì sự tiến nhập của bọn họ mà chuyển biến.
Bản thân của tiểu thất vốn đã có một thứ thanh âm tồn tại. Một thứ thanh âm kỳ quái phi thường, giống như vô số cánh quạt “rét rét” phiên động không ngừng.
Thanh âm “rét rét” đó tịnh không vang vọng gì, nhưng trong hoàn cảnh tĩnh tịch như vầy, bọn họ lại nghe rõ ràng phi thường.
Dương Tấn là người thứ hai bước vào, thoát miệng hỏi:
– Thanh âm gì vậy?
Đỗ Tiếu Thiên lắng tai nghe kỹ, tịnh không nói gì, mặt mày lại đã bắt đầu biến sắc.
Dịch Trúc Quân dựa vào ả thị tỳ bước tới, biểu tình lại phảng phất tịnh không có cảm giác gì.
Thường Hộ Hoa thoái lui một bước, đến gần bên Dịch Trúc Quân:
– Tẩu tẩu, nàng có nghe thấy thanh âm đó không?
Dịch Trúc Quân thản nhiên:
– Thanh âm gì?
Thường Hộ Hoa ngây người, vẫn nói tiếp:
– Thanh âm “rét rét”.
Dịch Trúc Quân đáp:
– Không có.
Thường Hộ Hoa lại bàng hoàng, chăm chăm nhìn Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân hoàn toàn không có phản ứng gì, toàn thân giống như một bồ tát đất.
Cũng ngay lúc đó, Đỗ Tiếu Thiên đột nhiên kêu lên:
– Giống như là thanh âm Hấp Huyết Nga vỗ cánh!
Câu nói đó vừa thoát khỏi miệng, không khí trong thất phảng phất lập tức băng kết!
Dương Tấn là người đầu tiên rùng mình, run giọng:
– Thanh âm từ đâu ra?
Không có aiđáp, trừ Dịch Trúc Quân ra, mục quang của mọi người đều hướng lên căn gác.
Cũng là Dương Tấn, lúc mở miệng hỏi, mục quang đã bám trên căn gác, cho nên mọi người không hẹn mà cùng nín thở nhìn theo.
Thanh âm “rét rét” đó càng rõ hơn nữa.
Thường Hộ Hoa mau mắn cất bước, bước đến trước thang, ngẩng đầu nhìn cánh cửa của căn gác, cước bộ của chàng vừa chậm vừa êm. Cái thang đó chỉ có mười bậc.
Thường Hộ Hoa bước lên vài bậc, thò tay từ từ đẩy cửa ra, cửa vừa mở, thanh âm “rét rét” vang vọng liền.
Thường Hộ Hoa ghé mắt nhìn ào trong, mặt mày lập tức biến sắc!
Chàng xoay tay đóng cửa lại, từ từ bước xuống thang.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn bên dưới tuy thấy được có gì không ổn, nhưng đến khi Thường Hộ Hoa bước xuống, nhìn thấy sắc mặt của Thường Hộ Hoa vẫn không tránh khỏi thất kinh.
Sắc mặt của Thường Hộ Hoa cũng thật quá khó coi.
Trước sau không tới một chốc lát ngắn ngủi, chàng giống như đã chìm trong băng thủy cả nửa ngày, sắc mặt xanh tái giống như người chết vậy.
Đỗ Tiếu Thiên không nhịn được hỏi:
– Thường huynh, trong gác có gì vậy?
Thường Hộ Hoa hít một hơi sâu:
– Hấp Huyết Nga!
Chàng tuy tận lực khiến cho thanh âm của mình ổn định lại, Đỗ Tiếu Thiên Dương Tấn vẫn nghe được giọng nói của chàng tràn ngập nỗi kinh hãi.
Sắc mặt hai người lập tức có biến.
Dương Tấn thoát miệng:
– Hấp Huyết Nga?
Thường Hộ Hoa trầm giọng:
– Trăm ngàn Hấp Huyết Nga, một bộ khô lâu!
“Khô lâu!” Đỗ Tiếu Thiên cũng không khỏi thoát miệng la hoảng.
Dương Tấn liền hỏi:
– Là khô lâu của ai?
Thường Hộ Hoa khôngđáp, chợt quay đầu kêu:
– Thôi Nghĩa!
Thôi Nghĩa ngây ngốc đứng một bên, sắc mặt dĩ nhiên đã xanh lè, bị Thường Hộ Hoa gọi, toàn thân cơ hồ giật bắn.
Gã liền tiến lên một bước:
– Thường gia có gì phân phó?
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ở đâu có đèn thì đem hai trản đến cho ta!
– Dạ!
Thôi Nghĩa vội thoái ra, Dương Tấn lại tiến lên hai bước, nhưng không hỏi nữa.
Tiểu thất tối mờ, căn gác đương nhiên càng hắc ám hơn, cho dù là không, cho dù có mở hết cửa, sáng như ban ngày, một người đã biến thành khô lâu, làm sao có thể nhận ra diện mục của y?
Dương Tấn hiện tại cũng đang nghĩ tới điểm đó, bởi vì y không phải là một kẻ đại ngu.
Trong thất đã có đèn, đúng hai trản.
Thôi Nghĩa mới thắp đèn lên, Dương Tấn và Đỗ Tiếu Thiên đã vội bước qua, cầm đèn trong tay.
Hai ngọn trường đao bén nhọn liền “xoảng xoảng” rút khỏi vỏ.
Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn tả thủ cầm đèn, hữu thủ cầm đao, phóng người trở lại như mũi tên, leo lên bậc thang! Bọn họ còn vội vàng hơn cả Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa tịnh không tranh đoạt với bọn họ, giây phút đó, sắc mặt chàng đãphục bình thường, chàng thậm chí không di động cước bộ, chỉ án tay trên kiếm, kiếm vẫn nằm trong vỏ, kiếm khí lại phảng phất đã ra khỏi vỏ, người cũng co lại chờ đợi.
Mục quang của chàng đương nhiên đang rơi trên phiến cửa của căn gác.
Cửa đã đẩy hé! Đẩy bằng đao của Dương Tấn!
Y không ngờ lại là người đầu tiên xông lên bậc thang, hữu thủ hươi đao đẩy mở cửa, tả thủ đưa đèn vào!
Ánh đèn vàng ám sát na đó đã biến thành bích lục!
Chưa tới một sát na, trên lồng đèn đã bám đầy phi nga!
Phi nga màu thanh lục tinh oanh như bích ngọc, mắt lại đỏ sẫm như máu tươi, Hấp Huyết Nga!
Lồng đèn biến thành lồng nga, ánh đèn thấu qua thân nga bích lục, cũng biến thành bích lục!
Vô số Hấp Huyết Nga cơ hồ đồng thời bộc phát bay ra, tiếng xoè cánh “rét rét”.
giống như tiếng cười của ma quỷ!
Đám Hấp Huyết Nga đó cũng giống như là hóa thân của ma quỷ!
Trong mắt Dương Tấn lập tức chỉ thấy một màn bích lục, vô số điểm huyết hồng, trong tay cũng chỉ nghe tiếng vỗ cánh “rét rét” như tiếng cười của ma quỷ!
Y đang đứng ngay cửa, đám Hấp Huyết Nga cứ hướng về phía y mà bay thẳng tới!
Cảnh tượng khủng bố trong sát na đó đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung nổi.
Y không khỏi mất tự chủ nhắm híp mắt lại, thoát miệng thét hoảng một tiếng!
Tiếng thét hoảng tê tâm liệt phế, tiếng thét hoảng khủng bố đến cùng cực!
Tiếng thét hoảng đó khủng bố tới mức đơn giản không còn giống thanh âm người phát ra nữa.
Đám Hấp Huyết Nga phục thân trên lồng đèn phảng phất bị tiếng thét hoảng đó làm thất kinh, nhất tề từ trên lồng đèn bay ra, bay nhảy mù trời!
Cũng giữa sát na đó, đám Hấp Huyết Nga lại bộc phát lên mình, lên mặt Dương Tấn!
Dương Tấn tuy nhắm chặt mắt, trên mình trên mặt phảng phất đang cảm thấy đau đớn, lỗ mũi phảng phất đã ngửi thấy mùi máu!
– - Chúng muốn hút máu ta!
Dương Tấn bao nhiêu can đảm đã tan biến hết, lại rú lên một tiếng quái dị, song thủ ôm đầu, quay mình vội vàng thoái lui! Cả đao lẫn đèn y đều quăng hết!
Y thậm chí quên luôn mình đang đứng trên thang, vừa xoay mình, lập tức từ trên thang lăng xuống dưới!
Đỗ Tiếu Thiên theo sát đằng sau Dương Tấn, hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngốc, căn bản không còn biết phải đỡ Dương Tấn làm sao!
Cho dù có đỡ cũng đỡ không được.
Dương Tấn giống như một cái hồ lô lăn xuống, lăn thẳng lên mình Đỗ Tiếu Thiên.
Đỗ Tiếu Thiên không tránh khỏi cũng biến thành một cái hồ lô.
Trước mặt Thường Hộ Hoa vì vậy mà xuất hiện hai cái hồ lô lăn long lốc.
Chàng không ngờ lại không bước lên đỡ lấy, cũng không bạt kiếm, cứ đờ đẫn đứng yên tại đó.
Tay chàng vẫn đang án trên kiếm, lại tựa hồ đã quên luôn thanh kiếm đó, quên luôn mình vốn chuẩn bị làm gì.
Chàng vốn đã thủ thế chờ đợi, kiếm cũng chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, nhưng đến sát na đó, cả chàng cũng bị cảnh tượng khủng bố trước mắt làm ngây ngốc.
Thôi Nghĩa, hai thị tỳ theo hầu Dịch Trúc Quân, còn có mười mấy bộ khoái ngoài cửa, mặt mày ai nấy đều không còn chút máu, liên thanh hét rú.
Có người ôm đầu bỏ chạy, cũng có người nhũn người dưới đất, tựa hồ chỉ có một người là ngoại lệ, Dịch Trúc Quân!
Dịch Trúc Quân mặt không chút biểu tình, vẫn không khác gì một bồ tát đất.
Duy nhất biến đổi là sắc mặt của nàng, sắc mặt vốn trắng nhợt hiện tại lại càng trắng nhợt hơn, trắng nhợt như người chết.
Đèn dĩ nhiên đã tắt ngóm, hai trản đều đã tắt ngóm.
Quần nga tựa hồ vì vậy mà mất đi mục tiêu, bay loạn rét rét mù mịt gian thất, nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên vân tập lại một chỗ, bay ra về hướng cửa tiểu thất!
Ngoài cửa có ánh mặt trời, loài nga tuy thích bay về hướng lửa, đối với ánh mặt trời lại sợ sệt phi thường, cho nên mới trốn tránh chờ ban đêm mới bay ra.
Đám Hấp Huyết Nga này lại tựa hồ ngoại lệ, chúng muốn bay đi đâu?
Không ai lý tới vấn đề đó, tất cả mọi người đều tựa hồ đã cứng đờ người, mắt đờ đẫn dõi theo đám Hấp Huyết Nga bay ra, Thường Hộ Hoa cũng vậy.
Không khí trong tiểu thất vốn không trong lành gì lắm, hiện tại lại có thêm một mùi tanh hôi dị dạng, một mùi tanh hôi khó tả.
Thứ tanh hôi đó tựa hồ là từ trong căn gác tản phát ra, là mùi hôi của nga hay là mùi hôi của thi thể?
Một thị tỳ bên cạnh Dịch Trúc Quân cũng không biết có phải vì chịu đựng không nổi mùi tanh hôi đó, đột nhiên ói mửa ra.
Mửa ra chỉ là nước chua. Sự ói mửa đó tựa hồ đã lôi kéo hồn phách của mọi người trở lại.
Thường Hộ Hoa dặng hắng lên một tiếng dài, bước lên hai bước, cầm một trản đèn dưới đất lên.
Trản đèn đó vẫn còn tốt, trản kia đã bể tan tành, chàng liền móc hỏa thạch ra, thắp nhị đèn lên.
Cùng một lúc ánh đèn sáng lên, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên bò bật dậy từ dưới đất.
Bọn họ xem ra không bị thương khi té.
Dương Tấn mặt không còn chút máu, môi không ngừng run rẩy mấp máy, phải mộtsau mới phát ra tiếng nói:
– Đó ... đó là Hấp Huyết Nga?
“Phải ...” Câu trả lời của Đỗ Tiếu Thiên như phát ra từ giữa những kẽ răng.
Dương Tấn bỗng chỉ tay lên mặt mình, run giọng:
– Ngươi thấy mặt ta có gì không ổn không?
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên nghe lời ghim trên mặt Dương Tấn.
Thường Hộ Hoa nghe nói, bước lên vài bước, đèn trong tay liền chiếu tới. Ánh đèn chiếu rõ bên má Dương Tấn.
Má Dương Tấn lập tức lập loè ánh sáng xanh mờ mờ.
Trên mặt y, đông một mảng, tây một mảng, dính đầy phấn nga màu trắng xanh, chỉ là phấn nga, không có vết máu.
Dương Tấn hỏi:
– Có chảy máu không?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Không có.
Dương Tấn tới bây giờ mới thở phào một hơi, rút ra một cái khăn tay từ trong mình, chùi chùi hai má.
Đỗ Tiếu Thiên liếc nhìn đường vào tiểu thất:
– Đám Hấp Huyết Nga đó xem chừng phải có tới mấy ngàn con.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Ừm.
Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên lại xoay lại, xoay trở về căn gác:
– Bao nhiêu Hấp Huyết Nga đó quần tập trong căn gác để làm gì?
Thường Hộ Hoa còn chưađáp, Dương Tấn đã buông khăn, rú lên:
– Bọn chúng ăn thịt người.
Câu nói đó vừa thoát ra khỏi miệng, cả chính y cũng không khỏi rùng mình răng đánh lập cập.
Thường Hộ Hoa nghe nói, sắc mặt tái nhợt tại đương trường, Đỗ Tiếu Thiên mặt xanh lè hỏi:
– Ngươi nói gì? Ăn thịt người?
Dương Tấn run giọng:
– Lúc ta đưa đèn vào, chúng đang nằm phục trên thi thể, đang cấu xé “rẹt rẹt”!
Thường Hộ Hoa rùng mình phát lãnh:
– Là thi thể hay là khô lâu?
Dương Tấn đáp:
– Ta thấy là thi thể.
– Quần nga đã bay đi, bọn ta lên đó xem cho rõ!
Thường Hộ Hoa quay đèn một vòng, chiếu lên căn gác, liền cất bước, bước qua cạnh người Dương Tấn, lại bước lên thang gác lần nữa.
Đảm lượng của con người này thật quá lớn.
Đảm lượng của Đỗ Tiếu Thiên không ngờ cũng không nhỏ, theo sát đằng sau Thường Hộ Hoa, đao của hắn vẫn trong tay, hắn nắm chặt cán đao, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.
Dương Tấn lần này không dám bước đi trước, nhưng có hai người làm khai lộ tiên phong, lòng can đảm của y cũng to hơn chút ít.
Hà huống ngay trước mặt chúng thủ hạ, nếu không đi lên, thật khó lòng giữ được mặt mũi.
Cho nên y chỉ còn nước làm cứng lôi bội đao dưới đất lên, lại leo lên thang gác.
Thang gác cho dù có vững chắc, trọng lượng của ba người không phải là nhỏ, lúc Dương Tấn bước lên, tiếng cọt kẹt vang lên.
Đó là một thứ thanh âm khủng bố.
Dương Tấn tuy biết thanh âm đó do thang gác phát ra, nghe thấy vẫn không khỏi phát lãnh.
Bởi vì y lo cái thang đó sẽ bất chợt gãy đoạn, mình lại biến thành hồ lô lăn xuống.
Y thật không muốn té lăn quay lần nữa trước mặt chúng thủ hạ.
May là lúc đó, Thường Hộ Hoa đã rời khỏi thang gác, bước vào trong gác.
Ánh sáng của một trản đèn miễn cưỡng đủ để rọi sáng.
Ánh đèn lần này tịnh không biến thành màu bích lục, trong căn gác không thấy tới một con Hấp Huyết Nga, xem ra đã hoàn toàn bay đi hết.
Vừa bước vào căn gác, khí vị tanh hôi kia càng mãnh liệt hơn, làm cho người ta muốn ói.
Thường Hộ Hoa không ngờ vẫn nhịn được không bị ói, thân mình lại đang phát run.
Cảnh tượng trước mắt không phải chỉ dùng hai chữ “khủng bố” là có thể hình dung.
Chàng tuy đã luyện thành dạ nhãn, có thể nhìn thấy rõ ràng dù không có ánh đèn, lần đầu tiên đẩy cửa nhìn hé, chỉ mông lung nhìn thấy một vòng phác thảo, đoán biết được là sự tình gì.
Hiện tại chàng thật sự rõ, sự tình tịnh không giản đơn như lúc đầu chàng thấy.
Dưới ánh đèn vàng ám, chàng nhìn thấy rõ một thi thể, lại cũng là một bộ khô lâu.
Trước đó chàng nói nhìn thấy khô lâu, Dương Tấn lại nói nhìn thấy thi thể, hai sự thật đều không nói sai, chỉ là nói không thích đáng lắm.
Căn bản không có một từ ngữ thích đáng nào có thể đủ hình dung.
“Thi thể” đó xếp bằng trên sàn giữa căn gác, từ cổ trở xuống còn thịt da. Đầu lâu trên cổ lại đã biến thành khô lâu.
Khô lâu trắng thảm, dưới ánh đèn tản phát ánh sáng âm sâm.
Trong hốc mắt cũng không có tròng mắt, lại lấp loáng ánh lửa thảm lục như quỷ hỏa.
Cùng lúc Thường Hộ Hoa đang trợn trừng nhìn khô lâu, hai hốc mắt của khô lâu không ngờ cũng phảng phất đang trợn trừng nhìn chàng.
Trong hốc mắt rõ ràng không có tròng mắt, lại vẫn như còn tròng mắt tồn tại, vẫn có thể biểu thị cảm tình trong lòng.
Giữa sát na đó, Thường Hộ Hoa ẩn ước cảm thấy một luồng oán độc cường liệt từ trong hốc mắt trống rỗng phát ra.
Chàng rùng mình phát lãnh, mũi khô lâu cũng chỉ là một động huyệt đen ngòm, miệng ...
Khô lâu không còn miệng! Răng lại vẫn hoàn chỉnh, miệng y há rộng, phảng phất đang trù ếm gì đó, trong mắt ngập tràn oán độc, lời trù ếm trong miệng càng ác độc.
Trong miệng không có lưỡi, trong xoang miệng đen ngòm ẩn ước phà ra một luồng bạch khí mê mông.
Thi khí, dưới cằm khô lâu vẫn còn thịt da, thịt da lại không còn nguyên nữa.
Bởi vì thịt da đó đã không còn là thịt da, mà giống như thịt sứa bầy nhầy vậy, bên dưới cằm treo lơi từng mảng từng mảng, phảng phất đã từng bị cấu xé kịch liệt.
Đám Hấp Huyết Nga đó có phải thật sự không những chỉ hút máu người mà còn ăn thịt người?
Chỉ là thịt, không có máu, mảng thịt bầy nhầy đó không những ngoại hình giống như thịt sứa, thực chất cũng không khác gì sứa, lập loè ánh sáng làm tim người ta rúng động tâm can, bên dưới giống như có nước nhỏ giọt.
Nước cốt thi thể, trên đầu khô lâu cũng có nước cốt nhờn nhớt rỉ ra, lại thiểm động lan quang màu trắng xanh.
Phấn nga màu trắng xanh cơ hồ nhuộm đầy đầu khô lâu. Y phục trên thi thể cũng nhuốm đầy phấn nga màu trắng xanh.
Y phục đó không ngờ vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng song thủ lộ ngoài tay áo lại chỉ còn khô lâu trắng thảm.
Song thủ đó không ngờ đang cầm một thanh kiếm!
Mũi kiếm đâm sâu vào sàn, thân kiếm cũng cong oằn hình cầu vồng, thi thể tựa hồ vì có thanh kiếm đỡ trợ mới không ngã gục. Đỗ Tiếu Thiên vừa liếc thấy, không khỏi thất thanh la lên.
Dương Tấn tiếp đó bước vào trong căn gác, mục quang rơi trên thanh kiếm, thoát miệng hỏi:
– Đó có phải là Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm?
Thường Hộ Hoa trả lời:
– Không giả được.
Chàng ngưng một chút rồi nói:
– Đó vốn là bảo kiếm gia truyền của Huyền Cơ Tử, mấy đời tổ tiên của Huyền Cơ Tử truyền lại, đến đời Huyền Cơ Tử lại tuyệt hương hỏa, mới đem thanh kiếm đó truyền lại cho y, trên sự thật y không chỉ là đệ tử cuối cùng của Huyền Cơ Tử, mà còn là nghĩa tử của Huyền Cơ Tử.
Dương Tấn hỏi:
– Kiếm là kiếm của y, thi thể cũng ... cũng là thi thể của y?
Thường Hộ Hoa thở dài:
– Theo ta biết thì trên cán kiếm của thanh kiếm đó, hai mặt đều có khắc chữ, một bên là “kiếm tại nhân tại”, một bên là “kiếm vong nhân vong”!
“Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất ...”.
Đỗ Tiếu Thiên không khỏi thở dài một tiếng, Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Y luôn luôn coi thanh kiếm đó như là sinh mệnh của mình vậy, nếu còn mạng, tin rằng y tuyệt không thể buông bỏ thanh kiếm đó, hiện tại cán kiếm lại nắm chặt trong tay thi thể, y lại thất tung, thi thể không phải là y thì là ai?
Đỗ Tiếu Thiên nói:
– Ta cũng có ý đó, hà huống ...
Dương Tấn truy hỏi:
– Hà huống cái gì?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Hoàng hôn ngày mười lăm, cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy y, y phục y mặc chính là y phục đang mặc trên thi thể ngay bây giờ!
Sắc mặt của Thường Hộ Hoa tới giờ mới thật sự có biến, nãy giờ chàng tuy nói vậy, trong lòng kỳ thực vẫn còn tồn giữ một ý niệm mong manh.
Dương Tấn cũng biến sắc, y cũng không tin trong thiên hạ lại có sự tình xảo hợp như vậy.
Y lại vẫn hỏi:
– Ngươi không nhớ lầm chứ?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Đầu lĩnh nếu còn hoài nghi, có thể kêu Truyện Tiêu, Diêu Khôn đến nhận dạng, lúc đó hai người bọn họ đều có mặt tại trường.
Dương Tấn nói:
– Bất tất, ta biết trí nhớ của ngươi luôn luôn rất tốt.
Y bỗng nghiêng đầu nhìn Đỗ Tiếu Thiên chằm chằm.
Đỗ Tiếu Thiên theo y đã bao lâu nay, đã sớm biết rõ thói quen của y, biết y có chuyện muốn mình làm, liền hỏi:
– Đầu lĩnh có gì phân phó?
Dương Tấn sờ sờ cằm:
– Ngươi qua xem trên cán kiếm có phải có khắc tám chữ không?
Đỗ Tiếu Thiên biến sắc:
– Ha?
Cán kiếm còn nằm trong song thủ của tử thi, muốn nhìn thấy chữ trên cán kiếm, trước hết cũng phải tháo song thủ của tử thi ra, hiện tại đã biến thành bộ dạng như vậy, thấy là đã muốn ói, còn kêu hắn đi kéo tay xuống như vậy nữa.
Dương Tấn lại hiển nhiên đã đóng đinh chủ ý, nhất định muốn Đỗ Tiếu Thiên làm như vậy:
– Ngươi còn chưa nghe lời ta nói sao?
Đỗ Tiếu Thiên thở dài:
– Để ta đi.
Mục quang của hắn liền lạc trên đầu khô lâu. Đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng lên đầu khô lâu.
Ánh lửa thảm lục trong hốc mắt của khô lâu phảng phất như bốc cao, tựa hồ cảm thấy được chủ ý của Đỗ Tiếu Thiên, xoay mắt đinh đinh nhìn hắn.
Niềm oán độc trong hốc mắt cũng tựa hồ càng trầm trọng.
Thi khí toát ra từ kẽ răng của khô lâu phảng phất đồng thời nồng nặc lên, giống như đang cảnh cáo Đỗ Tiếu Thiên đừng phạm vào thi thể của y, nếu không, lời trù ếm ác độc của y sẽ giáng lâm lên mình Đỗ Tiếu Thiên.
Đỗ Tiếu Thiên thu hết can đảm, vẫn không tránh khỏi rùng mình răng đánh cầm cập.
Hắn đã làm bộ khoái hơn mười năm, thi thể tiếp xúc cũng không phải là ít, nhưng thi thể khủng bố như vầy vẫn là lần đầu tiên đụng phải.
Hắn vẫn cất bước đi qua, đó là vì hắn căn bản không thể tránh khỏi phải làm chuyện đó.
Càng tới gần, thi thể càng hôi thúi, Đỗ Tiếu Thiên kinh nghiệm phong phú như vậy, chỉ ngửi thấy mùi hôi của thi thể là biết thi thể này đã chết ít nhất cũng hai ngày rồi.
Thôi Bắc Hải thất tung cũng đã là chuyện hơn hai ngày, chưa tới ba ngày.
Cùng y phục, cùng binh khí, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thi thể của Thôi Bắc Hải. Đối với lời nói của Thường Hộ Hoa hắn càng tuyệt đối tin tưởng.
Hạng cao thủ như Thường Hộ Hoa, thật không có lý do gì cả một thanh kiếm mà cũng không phân biệt được, hà huống chủ nhân của thanh kiếm đó lại là lão bằng hữu của Thường Hộ Hoa.
Đối với thanh kiếm đó, Thường Hộ Hoa tất phải rất quen thuộc, kiếm đã là kiếm của Thôi Bắc Hải, trên cán kiếm đương nhiên có tám chữ kia.
Bất quá trên thủ tục, hắn vẫn phải đi tới xem, cho nên hắn tịnh không phản đối sự sai khiến của Dương Tấn, chuyện phản đối duy nhất chỉ là chính mình phải động thủ.
Hắn lại không thể phản đối. Hắn bước tới vài bước, móc trong người ra một chiếc khăn tay, bọc lấy hữu thủ.
Mũi hắn đã nhíu lại, mục quang cũng dời xuống song thủ của tử thi, mắt nheo lại thành một kẽ, cái gì lọt vào mắt cùng vì vậy mà biến thành mông mông lung lung. Song thủ kia cho nên không còn khủng bố gì nữa.
Hắn thò tả thủ, nắm lấy lưỡi kiếm, hữu thủ cũng đồng thời thò ra, nắm lấy tả thủ của tử thi.
Tuy cách nhau một chiếc khăn tay, hắn vẫn cảm thấy xương cốt nắm trong tay. Sát na đó, mùi thúi của tử thi tựa hồ lại nồng nặc lên thêm mấy phần.
Đỗ Tiếu Thiên ráng nhịn, thử tháo gỡ một bàn tay, khí lực hắn dùng cũng đã nhiều, lại vẫn không thể gỡ bàn tay ra khỏi cán kiếm.
Hắn lại thử gỡ bàn tay kia, cũng gỡ không nổi.
Song thủ của tử thi không ngờ cứ nắm chặt trên cán kiếm. Thanh kiếm đó, không còn nghi ngờ gì nữa, tuyệt không thể nào chờ tới sau khi người chết rồi mới chui vào trong song thủ đó.
Người chết rồi tuyệt không thể đi nắm kiếm chặt như vậy, con người đó hiển nhiên đã nắm chặt thanh kiếm đó mà chết.
Thanh kiếm đó nếu thật là Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm, con người đó làm sao mà không phải là Thôi Bắc Hải được.
Cũng chỉ có Thôi Bắc Hải mới có thể coi Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm như sinh mệnh, chết cũng không buông tay.
Nước cốt thi thể lúc này đã thấm ướt chiếc khăn tay.
Nước cốt sâm lãnh, rướm lên da thịt, thứ cảm giác đó giống như đang cầm mấy con giun đất mới đào từ bùn đất lên.
Đỗ Tiếu Thiên trong lòng phát lãnh, cũng không biết hai hàm răng đã va đập vào nhau bao nhiêu lần rồi.
Hắn miễn cưỡng đè nén cảm giác khủng bố đó, quay sang tháo những đốt ngón tay trên song thủ.
Đốt ngón tay của song thủ đó không ngờ cũng chừng như đã khảm sâu trên cán kiếm.
Hắn dụng lực kéo lần nữa, “cách cách cách” ba tiếng, ba đốt ngón tay đồng thời gãy đoạn!
Người chết ba ngày còn chưa gục ngã, xương cốt lại biến thành giòn yếu như vậy, thật là vượt ngoài ý liệu của Đỗ Tiếu Thiên.
Hắn cầm ba đốt ngón tay gãy lìa đó, lại rùng mình run lẩy bẩy, không cầm nổi nữa.
Đó là thi thể của hảo bằng hữu của hắn, hắn thật không muốn sau khi hảo bằng hữu của mình chết đi mà biến thành một u linh không có ngón tay.
Hắn tuy một mực không tin truyền thuyết con người sau khi chết là biến thành quỷ, nhưng trải qua liên tiếp bao nhiêu quái sự gặp phải mấy ngày nay, đối với truyền thuyết đó cũng không dám phủ định lắm.
Nga tinh có thể có, quỷ đương nhiên cũng có thể có, hắn ngơ ngẩn tại đương trường.
Dương Tấn bên kia nhìn thấy, thoát miệng hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Đỗ Tiếu Thiên cũng không quay đầu:
– Không có gì, chỉ là nhất thời không cẩn thận làm gãy mất ba ngón tay.
Dương Tấn lại hỏi:
– Trên cán kiếm có tám chữ đó không?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Tôi còn chưa lấy kiếm ra khỏi tay.
Dương Tấn “ồ” lên.
Đỗ Tiếu Thiên thầm thở dài, gồng mình ráng tàn nhẫn hạ hữu thủ xuống, một gỡ một nâng, nhấc song thủ của tử thi lên cao, tả thủ nắm lưỡi kiếm đồng thời giật mạnh một cái.
“Cách cách”, lại hai đầu ngón tay gãy đoạn, thanh kiếm chung quy đã bị hắn đoạt khỏi tay tử thi.
Tử thi liền đổ ụp xuống, may là Đỗ Tiếu Thiên kịp thời nắm giữ song thủ của tử thi cho nên tử thi mới không ngã ụp xuống sàn.
Cũng ngay lúc đó, trong hai hốc mắt trống rỗng của đầu khô lâu đột nhiên trào ra hai dòng nước cốt hôi thúi.
Đó giống như là hai dòng nước mắt, tử thi lẽ nào còn có cảm giác, cảm thấy được sự đau đớn bị gãy lìa ngón tay?
Đỗ Tiếu Thiên thấy được, trong đầu vừa kinh hãi vừa cảm khái, hắn miễn cưỡng dựng thi thể ngồi thẳng, thoái lùi hai bước, xoay người lại, mục quang mới lạc trên cán kiếm của thanh kiếm đó.
Trên cán kiếm quả nhiên có tám chữ.
Kiếm tại nhân tại, kiếm vong nhân vong!
Không còn chút nghi vấn gì nữa, đây là Thất Tinh Tuyệt Mệnh Kiếm của Thôi Bắc Hải, người không phải là y thì còn có thể là ai?
Dương Tấn trừng trừng nhìn chuôi kiếm, nhịn không được một tiếng thở dài:
– Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, hiện tại có thể coi là kiếm còn người mất!
Mục quang của Thường Hộ Hoa cũng bám trên chuôi kiếm, lại tịnh không có bất kỳ biểu thị gì.
Dương Tấn liếc Thường Hộ Hoa, chợt quay người bước ra.
Mới quay người bước một bước, y đã đụng phải mình một người. Thôi Nghĩa!
Cũng không biết từ lúc nào, Thôi Nghĩa đã vào tới, mắt trân trân trừng trừng nhìn thi thể, mặt mày bi phẫn.
Trong mắt của gã tựa hồ chỉ có thi thể đó tồn tại, căn bản không biết tới Dương Tấn xoay người đi, toàn thân lập tực bị Dương Tấn đụng té xuống đất.
Thân người Dương Tấn cũng lắc lư chập choạng, không ngờ không bị ngã theo.
Thôi Nghĩa không đứng dậy, lại thừa dịp cúi người bái phục tại chỗ:
– Dương đại nhân, ngàn vạn lần xin ông tác chủ giùm gia chủ của tôi!
Dương Tấn đứng vững lại:
– Cần phải nói vậy nữa sao?
Y liền bước đi, “cộp cộp cộp cộp” bước xuống thang lầu.
Chúng nhân vẫn còn đợi bên dưới, mọi mục quang đều đang tập trung tại đường vào căn gác, Dương Tấn vừa hiện thân, tự nhiên là chuyển lên mặt Dương Tấn.
Bọn họ tuy không biết trong căn gác đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ sắc diện của Dương Tấn cũng đã thấy được sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Dương Tấn bước xuống chưa khỏi thang gác là đã ngừng chân, một chân vẫn còn lưu lại trên nấc thang cuối cùng, y xoay nghiêng người, quắc mắt nhìn Dịch Trúc Quân.
Mục quang của chúng nhân lại thuận theo đường đi của mục quang của y mà lạc lên mặt Dịch Trúc Quân.
Dịch Trúc Quân vẫn như một bồ tát đất, mặt không chút biểu tình.
Dương Tấn nhìn nàng, mộtsau đột nhiên hít một hơi sâu, quát ra lệnh:
– Bắt lấy ả!
Dịch Trúc Quân ngây ngẩn tại đương trường, chúng bộ khoái còn kinh ngạc hơn cả Dịch Trúc Quân, thừ người đứng yên, không chút phản ứng.
Dương Tấn quét mục quang:
– Các ngươi làm sao vậy, có phải đều bị điếc hết à, không nghe lời nói của ta sao?
Đám bộ khoái tới giờ mới như vừa tỉnh mộng, Truyện Tiêu, Diêu Khôn đứng đầu liếc nhìn nhau, Diêu Khôn ấp úng:
– Đầu lĩnh, là ... là muốn bọn tôi bắt Thôi phu nhân?
Dương Tấn chém đinh chặt sắt:
– Phải!
Truyện Tiêu hỏi dò:
– Thôi phu nhân đã phạm tội gì?
Dương Tấn đáp:
– Sát nhân!
Truyện Tiêu không thể không hỏi truy:
– Giết ai?
Dương Tấn đáp:
– Thôi Bắc Hải!
Truyện Tiêu “ồ” lên một tiếng, trầm mặc, mặt mày nghi nghi hoặc hoặc.
Diêu Khôn cũng vậy, lại không mở miệng, cũng không ra tay hành động.
Dịch Trúc Quân một nữ nhân yếu đuối nhu vậy, ôn nhu như vậy, mỹ lệ như vậy, không ngờ lại là một hung thủ giết người, đó vốn là chuyện làm cho người ta khó tin, hà huống, người nàng giết lại là một nam nhân võ công cao cường.
Mà còn là Thôi Bắc Hải, trượng phu của nàng!
Hai người trù trừ, mấy bộ khoái khác đương nhiên càng không thể hành động.
Đám thủ hạ không nghe lời như vậy, Dương Tấn thấy mà tức khí, giận dữ quát:
– Bọn ngươi ngây ngốc ở đây làm gì, sao còn không mau bắt lấy ả?
Truyện Tiêu, Diêu Khôn hoang mang lên tiếng:
– Dạ!
Liền phất tay, một bộ khoái sau lưng bọn họ lập tức đem một cái còng đưa qua.
Diêu Khôn tiếp lấy, bước vài bước tới trước mặt Dịch Trúc Quân:
– Thôi phu nhân, xin bà đưa tay ra!
Dịch Trúc Quân nhìn cái còng một cái, cười buồn một tiếng, đưa hai tay ra.
Nàng không có phản ứng, thậm chí cả một câu nói cũng không có, vóc dáng đó, thần tình đó, mình nói đáng thương cỡ nào thì còn đáng tội nghiệp hơn thế nữa.
Diêu Khôn nhìn mà tim muốn tan vỡ, làm sao mà khóa cái còng đó lại được.
Dương Tấn tâm trường lại như đúc bằng sắt, lại thôi thúc:
– Còng lại!
Diêu Khôn cũng chỉ còn nước làm cứng nhấc tay lên, đang muốn đưa còng đặt lên tay Dịch Trúc Quân, một thanh âm từ trong căn gác truyền ra:
– Chậm đã!
Thanh âm của Thường Hộ Hoa, người của chàng cũng hiện thân tiếp đó. Đối với lời nói của chàng, Diêu Khôn lại rất phục tùng, lập tức đình thủ.
Dương Tấn có vẻ lại tức khí lên, y không ngờ lại nhịn không phát tác.
Bởi vì y còn chưa quên Thường Hộ Hoanãy đã cứu mạng y trong thư trai. Y chầm chậm ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thường Hộ Hoa.
Thường Hộ Hoa bước xuống thang, bước đến bên Dương Tấn.
Dương Tấn tới giờ mới nói:
– Thường huynh trên gác có phải lại phát hiện ra gì khác?
Thường Hộ Hoa lắc đầu.
Dương Tấn hỏi tiếp:
– Vậy tại sao lại cản trở bọn ta còng bắt ả?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Cho đến bây giờ còn chưa có chứng cớ chứng minh nàng là hung thủ giết chết Thôi Bắc Hải.
Dương Tấn nói:
– Phần ký lục của Thôi Bắc Hải là chứng cớ.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Phần ký lục đó không phải là quá quái dị, quá khó để làm cho người ta tin sao?
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi không tin?
Thường Hộ Hoa không đáp mà hỏi ngược:
– Lẽ nào ngươi tin?
Dương Tấn đáp:
– Không tin cũng không được.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Phần ký lục đó là phiến diện, chỉ là một mặt của câu chuyện.
Dương Tấn hỏi:
– Hồi nãy đám Hấp Huyết Nga từ trong bay ra dưới những con mắt trợn tròn của mọi người, đám Hấp Huyết Nga đó đích xác đã hút máu của Thôi Bắc Hải trong gác, ăn thịt của Thôi Bắc Hải, ngươi và ta không phải cũng đã nhìn thấy tận mắt sao?
Mấy câu nói đó vừa thoát khỏi miệng, chính y cũng không khỏi rùng mình hai lần, y lại nhớ tới tình cảnhnãy.
Người khác tuy không nhìn thấy, nhưng nghe Dương Tấn nói như vậy cũng không khỏi phát lãnh.
Dịch Trúc Quân mặt mày vốn đã trắng nhợt, tới bây giờ tựa hồ lại trắng nhợt hơn mấy phần.
Thường Hộ Hoa không nói gì, bởi vì lời nói của Dương Tấn đều là sự thật.
Hiện giờ trong thất đã tĩnh mịch lại, sự tịch mịch đó lại liền bị giọng nói của Dịch Trúc Quân phá vỡ:
– Lời ngươi nói là sự thật?
Dịch Trúc Quân hỏi Dương Tấn, môi nàng đang run run, giọng nói cũng run run.
Giữa tĩnh mịch mà nghe, thanh âm run run đó nổi trôi xa xăm, tựa hồ không giống thanh âm người.
Dương Tấn không trả lời Dịch Trúc Quân, lại kề sát tai hỏi Thường Hộ Hoa:
– Ngươi có nghe thanh âm của ả không?
Thường Hộ Hoa ngạc nhiên hỏi:
– Thanh âm của nàng làm sao?
Giọng Dương Tấn càng nhỏ:
– Ngươi nghe không ra sao?
Thường Hộ Hoa lắc đầu.
Dương Tấn nói:
– Thứ thanh âm đó quái quá, giống như là lời hô hoán của u minh quỷ hồn.
Thường Hộ Hoa bỗng cười một tiếng:
– Ngươi trước đây có từng nghe qua lời hô hoán của u minh quỷ hồn chưa?
Dương Tấn không khỏi ngây người:
– Ta chưa từng nghe thấy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Vậy sao ngươi biết tiếng hô hoán của u minh quỷ hồn ra làm sao?
Dương Tấn ngậm miệng.
Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Đám Hấp Huyết Nga đó tuy là từ trong đó bay ra, vị tất là do nàng nuôi.
Dương Tấn hỏi:
– Không phải ả thì là ai?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Nếu ta biết thì tốt rồi.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi đã không biết thì sao có thể khẳng định đám Hấp Huyết Nga đó không phải do ả nuôi?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Ta không có khẳng định.
Dương Tấn nói:
– Ngươi lại đi ngăn trở.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Bởi vì ta nghĩ còn chưa có chứng cớ đầy đủ, chưa thể chứng minh nàng là hung thủ sát nhân thì không nên bắt giữ nàng.
Dương Tấn thốt:
– Ồ?
Thường Hộ Hoa nói:
– Vạn nhất sự tình không có bất cứ quan hệ gì với nàng ...
Dương Tấn thốt:
– Bọn ta đương nhiên là sẽ phóng thích nàng.
Thường Hộ Hoa nói:
– Điều đó đối với tôn nghiêm, danh dự của một người ...
Dương Tấn giơ tay cắt ngang lời nói của Thường Hộ Hoa:
– Tin rằng không có ảnh hưởng gì lớn, đó là chuyện vạn bất đắc dĩ mà.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ồ?
Dương Tấn nói:
– Bởi vì trên quy củ, bọn ta phải làm như vậy.
Thường Hộ Hoa không nói gì được.
Lời nói cửa miệng quan quyền, chuyện không có đạo lý cũng thành đạo lý, hà huống là quy củ.
Dương Tấn nói tiếp:
– Đại khái ngươi không thể phủ nhận rằng người bị hiềm nghi nặng nề nhất trước mắt chính là ả.
Thường Hộ Hoa không phủ nhận.
Dương Tấn nói:
– Một nghi phạm sát nhân như vậy, bọn ta thật không thể không bắt giải về trước cái đã.
Y ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
– Nếu không để ả tẩu thoát, tội danh của bọn ta e rằng cũng không nhẹ gì, Thường huynh đáng lẽ phải minh bạch điểm đó.
Thường Hộ Hoa nói:
– Các người có thể phái người giám thị quanh nàng.
Dương Tấn thoát miệng:
– Nếu thật sự là một nga tinh, thật là hóa thân của Hấp Huyết Nga, ai có thể giám thị được chứ?
Thường Hộ Hoa nói:
– Cho dù là vậy, bọn ta cũng nên giải thích cặn kẽ.
Thường Hộ Hoa thở dài nhè nhẹ, cất bước từ bên Dương Tấn đi sang trước mặt Dịch Trúc Quân:
– Tẩu tẩu nghe rồi chứ?
Dịch Trúc Quân u uẩn thở dài:
– Chỉ là nghe không hiểu mấy.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không hiểu bọn ta đang nói gì?
Dịch Trúc Quân thở dài:
– Cũng căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thường Hộ Hoa hỏi lại:
– Tẩu tẩu có thật hoàn toàn không biết tình cảnh ra sao?
Dịch Trúc Quân đáp:
– Các người nếu nói láo thì ta cũng không thể nói gì hơn.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nói thật, hiện tại ta sẽ đem toàn bộ câu chuyện thuật lại một lần.
Dịch Trúc Quân gật đầu.
Thường Hộ Hoa trầm ngâm:
– Sự tình bắt đầu vào đêm mùng một tháng này, từ mùng một cho đến mười lăm, Thôi huynh không có ngày nào là không bị Hấp Huyết Nga hù dọa, tình hình tận tường có liên quan đến chuyện này, y đã viết trọn một phần ký lục, ghi chú rõ ràng phi thường.
Dịch Trúc Quân tĩnh lặng lắng nghe.
Thường Hộ Hoa nói tiếp:
– Đọc phần ký lục đó, quái sự do Hấp Huyết Nga dẫn khởi quả thật khủng bố phi thường, vì nguyên nhân đó, cái ngày mùng bảy y mới phái Thôi Nghĩa phi ngựa đến Vạn Hoa Sơn Trang, kêu ta đến đây, hiệp trợ y ứng phó đám Hấp Huyết Nga.
Dịch Trúc Quân nói:
– Thôi Nghĩa mười mấy ngày không có ở nhà, nguyên là đi Vạn Hoa Sơn Trang.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Chỉ tiếc tới sáng sớm hôm nay ta mới tới, Thôi huynh lại đã thất tung mất ba ngày.
Dịch Trúc Quân không nói gì.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nội trong ba ngày đó, bọn Dương bộ đầu nghe nói đã lục tìm toàn thành, lại không phát hiện chỗ hạ lạc của Thôi huynh, chỉ còn lại chỗ này, hiện tại bọn ta đã đến đây ...
Mục quang của Thường Hộ Hoa quay lên căn gác:
– Ta muốn nói đã phát hiện ra thi thể của y trong căn gác.
Dịch Trúc Quân chợt hỏi:
– Thật là thi thể của y sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Xem ra là vậy.
Dịch Trúc Quân hỏi:
– Ngươi nói tựa hồ chưa khẳng định lắm?
Thường Hộ Hoa thừa nhận.
Dịch Trúc Quân nghĩ ngợi:
– Để tôi lên xem.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Tẩu tẩu cho dù có lên cũng khó mà phân biệt ra được.
Dịch Trúc Quân nói:
– Ồ?
Thường Hộ Hoa thốt:
– Máu thịt trên đầu Thôi huynh đã bị Hấp Huyết Nga hút ăn sạch, chỉ còn dư lại khô lâu, song thủ chỉ còn lại xương trắng.
Bình luận truyện