Hệ Thống Sủng Phi Thứ Hai
Chương 2
Editor: La Mạn Vân Linh
Liễu Tĩnh Hoa khẽ dụ dỗ trẻ con trong lòng: "Thụy Nhi, Tiểu Thụy." Nhìn khuôn mặt hài tử ngủ say, không khỏi mỉm cười, là một nhi tử?
Thanh Trúc di chuyển bước nhỏ đi vào, thấy Liễu Tĩnh Hoa lại dỗ tiểu thiếu gia, tiếng bước chân càng nhẹ, nhỏ giọng nói: "Phu nhân..."
Liễu Tĩnh Hoa thu hồi nụ cười: "Như thế nào?"
Thanh Trúc đem chuyện ở chỗ Thẩm thị vừa xảy ra kể rõ ràng: "Chẳng qua nói Thẩm thị sau này ít đi ra ngoài."
Liễu Tĩnh Hoa cau mày, nàng để Hứa Thanh Thư nổi giận đùng đùng qua đó chính là làm Hứa Thanh Thư sẽ không cho sắc mặt tốt Thẩm thị, Thẩm thị tuy ôn nhu nhưng cũng quật cường, nhất định không chịu được Hứa Thanh Thư nói xấu chính mình, chỉ cần nàng phản bác, Hứa Thanh Thư tuyệt đối sẽ không khoan dung Thẩm thị, lúc này mọi việc sẽ diễn ra theo ý của nàng. Vậy mà...
Thanh Trúc tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nghe nói là đại tiểu thư ở trước mặt lão gia cầu tình."
Liễu Tĩnh Hoa nhíu mày, ngón tay thon dài tinh tế chậm rãi vuốt tóc dài của mình: "Xin tha thứ?" Lúc nổi nóng xin tha thứ thì không phải là tự tìm đường chết sao? Chỉ sợ không phải xin tha thứ đơn giản như vậy.
Thanh Trúc suy nghĩ một chút: "Cũng không tính là xin tha thứ, nói đúng là lão gia rất lâu chưa có tới nhìn nàng..." Nỗ lực nhớ lại.
Bỗng nhiên Liễu Tĩnh Hoa cười: "Tiểu nha đầu này đúng là thông minh." Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Hứa Thanh Thư người này nàng hiểu rõ, quá chú trọng tình nghĩa trước đây, cho dù rất tức giận, thế nhưng nếu xúc động đến nội tâm của hắn, trong nháy mắt hắn liền mềm nhũn ra. Nhưng cũng bởi vì thế nàng mới dám to gan ức hiếp Thẩm thị, một là nàng biết thứ uy hiếp Hứa Thanh Thư, hai là nàng biết Thẩm thị xưa nay chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ mà không chịu nói cho người khác. Nếu mọi người đều phối hợp như vậy, nàng tại sao không làm chút chuyện hài lòng mình?
Thanh Trúc nghe đầu óc mơ hồ: "Phu nhân, ngài đây là đang nói đại tiểu thư sao?" Nàng đến cùng cũng chỉ tiếp xúc Hứa Kim Lăng qua mấy lần, bất quá đều có Thẩm thị ở bên cạnh, nàng chỉ là một nha hoàn cũng không thể lôi kéo nhìn Hứa gia đại tiểu thư, chẳng qua lúc tình cờ nhìn thấy nàng, ánh mắt tan rã, tựa hồ xem ra còn có chút khô khan.
Liễu Tĩnh Hoa vung vung tay: "Ngươi còn nhỏ, tự nhiên không hiểu." Nghĩ một lát không khỏi cau mày, hài tử dù sao cũng là hài tử, dù thông minh cũng không có thể khôn khéo được chỗ nào, ngoại trừ phía sau có người dạy nàng, nhưng theo nàng hiểu biết, tiểu cô nương này ngoại trừ Thẩm thị chăm sóc cũng không có bất kỳ người nào tiếp nhận.
Trừ khi, Thẩm thị này cố ý ở trước mặt nàng giả vờ ôn nhu, chọc nàng tức giận, nếu như là...
Không khỏi nhíu mày sâu hơn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong chớp mắt cũng đã một tháng.
Không biết Thẩm thị đối với Hứa Thanh Thư bỏ đi tâm tư, hay là đang tức giận, một tháng qua thật sự không bước ra khỏi phòng một bước, Hứa Kim Lăng cũng không khuyên bảo, bởi vì không cần thiết.
Hứa Kim Lăng lẳng lặng ngồi ở bàn học đọc sách, đối với nàng mà nói, ở hiện đại mê hoặc quá lớn, máy vi tính, trò chơi,... những thứ đó căn bản không làm nàng có cách bình tĩnh lại tâm tình đọc sách, bất quá hiện tại ở nơi cổ đại này nàng đúng là trở nên rất nhàn tình nhã trí, thậm chí chủ động yêu cầu mời lão sư dạy nàng đánh đàn.
Hứa Thanh Thư tự nhiên rất tình nguyện, chính mình dù sao cũng là xuất thân tú tài, con gái đọc thêm nhiều sách cũng không có vấn đề gì, thậm chí đem tòan bộ sách mình yêu thích đưa cho Hứa Kim Lăng.
Hôm nay vừa lúc là ngày tiểu thiếu gia Hứa gia tròn một trăm ngày.
Thẩm thị làm chủ mẫu, mặc kệ thế nào cũng phải dự họp tiệc rượu, cho nên cũng cố ý trang điểm một lần, Hứa Kim Lăng cũng cột búi tóc, hai bên dùng dây đỏ trói chặt.
Hứa Kim Lăng ngoái cổ nhìn Thẩm thị được nha hoàn hầu hạ trang điểm: "Nương, ngươi thật là đẹp." Lời này là thật tâm, Thẩm thị bởi vì thường thường vất vả việc nhà, đã sớm không còn trang điểm, hiện tại bị cấm túc ở trong phòng, mặc dù có thời gian, nhưng cũng không chăm chút.
Thẩm thị khóe mắt nhếch lên, sau khi trang điểm có vẻ quyến rũ hơn.
Thẩm thị nghe được lời của Hứa Kim Lăng xong không khỏi mỉm cười, bởi vì đang trang điểm nên trên mặt không có quá nhiều biến hóa, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên.
...
Hứa Thanh Thư đứng cửa đón khách, Thẩm thị ở bên trong bắt chuyện, Liễu thị bởi vì còn bận trang điểm lộng lẫy nên chưa hề đi ra.
Thẩm thị bưng chén nước đi tới: "Uống nước đi." Nụ cười nhợt nhạt.
Hứa Thanh Thư nhìn ly trà trên tay Thẩm thị, lại nhìn lên trên,,sững sờ: "Ừ..." Quay đầu liền tiếp tục đón khách.
Lức quay đầu lại phát hiện Thẩm thị đã vào trong.
Mà vào lúc này cũng là đám con nít vui vẻ nhất, đương nhiên không bao gồm Hứa Kim Lăng, bởi vì là chủ nhân, Hứa Kim Lăng bị Thẩm thị phái đi bắt chuyện mấy người bạn nhỏ.
Hứa Kim Lăng mặt không cảm xúc nhìn mấy bạn nhỏ khắp nơi nhảy nhót oa oa kêu to, cộng thêm tiếng pháo bên ngoài, một bên một bên kích thích màng nhĩ của nàng, nếu như có thể, nàng hiện tại nhất định sẽ không xuất hiện ở đây.
Sau đó ước chừng năm phút, một tiểu cô nương sáu tuổi khóc lóc chạy tới: "Ô ô ô..." Liền đứng trước mặt Hứa Kim Lăng khóc.
Hứa Kim Lăng cảm thấy có thể là chính mình cản trở đường đi của tiểu cô nương này cho nên yên lặng nhích nhích qua bên cạnh.
Kết quả tiểu cô nương kia thấy Hứa Kim Lăng không hỏi nàng tại sao khóc, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nàng lại đứng ở bên cạnh, cho nên: "Ô ô ô..." Lại đi tới trước mặt nàng.
Bất đắc dĩ, Hứa Kim Lăng móc khăn ra, đem tay nhỏ nàng dụi ở mắt lấy xuống: "Có chuyện gì cứ nói!" Nói xong nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng.
Tiểu cô nương chớp chớp con mắt: "Bọn họ ức hiếp ta..." Nói xong chỉ về mấy đứa bé trai cười vui vẻ phía sau.
Cầm đầu là một nam hài khá đẹp đẽ, gần như giống Kim Lăng, hắn lúc này đang giương cái miệng lớn như chậu máu hù dọa mấy tiểu cô nương này.
Hứa Kim Lăng tiện tay cầm một khối bánh ngọt trên bàn, tiến lên, vừa nhanh vừa chuẩn, nhét vào miệng nam hài.
Nam hài bị nghẹn: "Khụ khụ khụ..."
Hứa Kim Lăng cười hì hì nói: "Ăn ngon không?"
Nam hài một hơi phun ra bánh ngọt, vừa định nổi giận.
"Hứa huynh viết chữ đẹp, hôm nay cố ý mang khuyển tử tới, hi vọng có thể được Hứa huynh chỉ điểm một chút..." Cách đó không xa truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Phương huynh quá khen, làm sao hơn được ngươi chứ?" Hứa Thanh Thư cười cười nói xong: "Không bằng chờ tiệc rượu kết thúc, chúng ta đi thư phòng lại tinh tế lĩnh giáo."
"Đương nhiên... Đương nhiên.."
Hai người ngươi một lời ta một lời khách khí, dần dần âm thanh liền bị tiếng bao phủ lui tới nói chúc mừng lại.
Phương Cảnh Húc đột nhiên lòng sinh một tính toán, không công ngón tay út chỉ Hứa Kim Lăng nói: "Ta và ngươi so coi ai viết chữ tốt, người nào thua coi như làm nô lệ cho người kia!"
Hứa Kim Lăng mắt trợn trắng, đứa nhỏ a đứa nhỏ: "Không được." Ngược lại đã ngăn trở hắn hù dọa người khác.
Ai biết Phương Cảnh Húc tiến lên một bước cầm lấy dây cột tóc của Hứa Kim Lăng, bởi vì sợ tóc rớt xuống cho nên trói đặc biệt chặt, kéo như vậy một cái, Hứa Kim Lăng cả người đều dừng lại.
Nàng rất tức giận, đối với đứa nhỏ không lễ phép như thế nàng đặc biệt không khách khí, hướng hắn rống lên: "Làm sao so hả!"
Phương Cảnh Húc bị nàng như hống một tiếng nên kinh hoảng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm: "Chúng ta một người viết một chữ, sau đó cho cha ngươi cùng cha ta nhìn, nhìn bọn họ nói ai viết chữ đẹp hơn, người đó liền thắng, điều kiện tiên quyết là không thể để cho bọn họ biết là ai viết."
Phí lời!
Hứa Kim Lăng vô cùng không tình nguyện đem những đứa bé này mang tới thư phòng nhỏ của mình, sau đó từng người ở một bên viết chữ.
Ở trong thế giới của Phương Cảnh Húc, bản thân hắn nhìn thấy tất cả mọi người nói chữ viết của hắn tốt, thậm chí trong đám hài tử cùng tuổi cũng không có ai thắng nổi hắn! Huống hồ cha hắn nổi danh chữ đẹp! Điều này làm cho hắn luôn luôn đắc ý, vốn cho rằng khoe khoang...
...
Một chữ 'Nhất' cùng một chữ 'Hồng'.
Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc, hai người liếc mắt nhìn, thu được bình luận là chữ "Nhất" này tuy đơn giản nhưng cách viết mạnh mẽ, phần kết hoàn mỹ, còn chữ "Hồng" này dù hợp quy tắc nhưng bởi bút họa quá nhiều, không có tỏ rõ khí thế của chữ này, chỉ là đúng quy đúng củ. Cho nên tổng hợp mà nói, vẫn là chữ "Nhất " tốt hơn.
Lúc Phương Cảnh Húc nghe nói như thế, cả người cũng không tốt, chỉ có điều Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc cũng không hỏi chữ nào là do ai viết, bởi vì bọn họ đều đối với con mình rất tự tin, không hỏi giữ mặt mũi cho đối phương.
Chờ Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc đi rồi, Hứa Kim Lăng hướng hắn nói: "Nhớ kỹ lời của ngươi nói." Sau đó cười cười rời đi.
Chỉ có điều chưa đi được hai bước, đột nhiên quay đầu hướng Phương Cảnh Húc cười.
Phương Cảnh Húc sững sờ, nhìn chằm chằm nàng.
Ai biết mặt Hứa Kim Lăng liền biến sắc, hủy hình tượng hướng hắn làm mặt quỷ, tuyệt đối so với lúc trước hắn làm còn kinh khủng hơn.
"Oa ô ô ô..." Phương Cảnh Húc đột nhiên khóc, một nửa là sợ, một nửa là oan ức trong lòng.
Rốt cục Hứa Kim Lăng không nhịn được bật cười: "Ha ha..." Nàng quả nhiên còn là một đứa nhỏ hư.
...
Khi Hứa Kim Lăng tới tìm Thẩm thị, Liễu Tĩnh Hoa đang nói chuyện cùng nàng, từ xa nhìn như là Liễu Tĩnh Hoa thân mật cùng Thẩm thị tán gẫu, thế nhưng Thẩm thị vẻ mặt cũng không phải rất tốt cùng nụ cười của Liễu thị căn bản không hợp.
Hứa Kim Lăng tăng nhanh bước chân xuyên qua đám người đi tới bên người Thẩm thị.
"Tỷ tỷ bây giờ thật xinh đẹp, Thanh Thư hôm qua đưa cho ta hộp phấn rất tốt, không bằng đưa tỷ tỷ đi, tỷ tỷ dùng sẽ càng đẹp mặt hơn." Sau đó nói với Thanh Trúc bên cạnh: "Nhớ kỹ, đợi lát nữa đi phòng ta lấy nhiều mấy hộp."
Thẩm thị sắc mặt khó coi: "Không cần." Dứt lời xoay người nghĩ rời đi.
Liễu thị đột nhiên kéo lại tay Thẩm thị, vô cùng đáng thương nói: "Tỷ tỷ không thích phấn sao?" Ánh mắt nhưng liếc Hứa Thanh Thư cách đó không xa.
Hứa Kim Lăng nhanh một bước chạy lên trước đột nhiên ôm lấy hai chân Liễu thị, Liễu thị bị va hướng về sau lùi lại mấy bước, thoát khỏi tay Thẩm thị tay, lúc Hứa Thanh Thư nhìn sang chính là cảnh Hứa Kim Lăng ngây thơ nhìn Liễu thị.
Liễu thị sắc mặt khó coi, nhưng làm bộ rất khoan dung: "Kim Lăng sao thế."
Hứa Kim Lăng cười, lộ ra hai viên răng nanh nhỏ: "Liễu di nương, tiểu đệ luôn khóc rống, nhũ mẫu đều không làm gì được hắn nhưng lại không dám nói cho ngươi biết, ta xem tiểu đệ khóc thật đau lòng a..." Sau đó trong nháy mắt chuyển hết sức bi thương vào vẻ mặt.
Liễu thị vừa nghe là con trai của chính mình, tự nhiên vừa ý vô cùng, nơi nào còn có tâm tư đi chỉnh Thẩm thị, vội vã bỏ lại Thẩm thị rời đi.
Liễu Tĩnh Hoa khẽ dụ dỗ trẻ con trong lòng: "Thụy Nhi, Tiểu Thụy." Nhìn khuôn mặt hài tử ngủ say, không khỏi mỉm cười, là một nhi tử?
Thanh Trúc di chuyển bước nhỏ đi vào, thấy Liễu Tĩnh Hoa lại dỗ tiểu thiếu gia, tiếng bước chân càng nhẹ, nhỏ giọng nói: "Phu nhân..."
Liễu Tĩnh Hoa thu hồi nụ cười: "Như thế nào?"
Thanh Trúc đem chuyện ở chỗ Thẩm thị vừa xảy ra kể rõ ràng: "Chẳng qua nói Thẩm thị sau này ít đi ra ngoài."
Liễu Tĩnh Hoa cau mày, nàng để Hứa Thanh Thư nổi giận đùng đùng qua đó chính là làm Hứa Thanh Thư sẽ không cho sắc mặt tốt Thẩm thị, Thẩm thị tuy ôn nhu nhưng cũng quật cường, nhất định không chịu được Hứa Thanh Thư nói xấu chính mình, chỉ cần nàng phản bác, Hứa Thanh Thư tuyệt đối sẽ không khoan dung Thẩm thị, lúc này mọi việc sẽ diễn ra theo ý của nàng. Vậy mà...
Thanh Trúc tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nghe nói là đại tiểu thư ở trước mặt lão gia cầu tình."
Liễu Tĩnh Hoa nhíu mày, ngón tay thon dài tinh tế chậm rãi vuốt tóc dài của mình: "Xin tha thứ?" Lúc nổi nóng xin tha thứ thì không phải là tự tìm đường chết sao? Chỉ sợ không phải xin tha thứ đơn giản như vậy.
Thanh Trúc suy nghĩ một chút: "Cũng không tính là xin tha thứ, nói đúng là lão gia rất lâu chưa có tới nhìn nàng..." Nỗ lực nhớ lại.
Bỗng nhiên Liễu Tĩnh Hoa cười: "Tiểu nha đầu này đúng là thông minh." Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Hứa Thanh Thư người này nàng hiểu rõ, quá chú trọng tình nghĩa trước đây, cho dù rất tức giận, thế nhưng nếu xúc động đến nội tâm của hắn, trong nháy mắt hắn liền mềm nhũn ra. Nhưng cũng bởi vì thế nàng mới dám to gan ức hiếp Thẩm thị, một là nàng biết thứ uy hiếp Hứa Thanh Thư, hai là nàng biết Thẩm thị xưa nay chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ mà không chịu nói cho người khác. Nếu mọi người đều phối hợp như vậy, nàng tại sao không làm chút chuyện hài lòng mình?
Thanh Trúc nghe đầu óc mơ hồ: "Phu nhân, ngài đây là đang nói đại tiểu thư sao?" Nàng đến cùng cũng chỉ tiếp xúc Hứa Kim Lăng qua mấy lần, bất quá đều có Thẩm thị ở bên cạnh, nàng chỉ là một nha hoàn cũng không thể lôi kéo nhìn Hứa gia đại tiểu thư, chẳng qua lúc tình cờ nhìn thấy nàng, ánh mắt tan rã, tựa hồ xem ra còn có chút khô khan.
Liễu Tĩnh Hoa vung vung tay: "Ngươi còn nhỏ, tự nhiên không hiểu." Nghĩ một lát không khỏi cau mày, hài tử dù sao cũng là hài tử, dù thông minh cũng không có thể khôn khéo được chỗ nào, ngoại trừ phía sau có người dạy nàng, nhưng theo nàng hiểu biết, tiểu cô nương này ngoại trừ Thẩm thị chăm sóc cũng không có bất kỳ người nào tiếp nhận.
Trừ khi, Thẩm thị này cố ý ở trước mặt nàng giả vờ ôn nhu, chọc nàng tức giận, nếu như là...
Không khỏi nhíu mày sâu hơn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong chớp mắt cũng đã một tháng.
Không biết Thẩm thị đối với Hứa Thanh Thư bỏ đi tâm tư, hay là đang tức giận, một tháng qua thật sự không bước ra khỏi phòng một bước, Hứa Kim Lăng cũng không khuyên bảo, bởi vì không cần thiết.
Hứa Kim Lăng lẳng lặng ngồi ở bàn học đọc sách, đối với nàng mà nói, ở hiện đại mê hoặc quá lớn, máy vi tính, trò chơi,... những thứ đó căn bản không làm nàng có cách bình tĩnh lại tâm tình đọc sách, bất quá hiện tại ở nơi cổ đại này nàng đúng là trở nên rất nhàn tình nhã trí, thậm chí chủ động yêu cầu mời lão sư dạy nàng đánh đàn.
Hứa Thanh Thư tự nhiên rất tình nguyện, chính mình dù sao cũng là xuất thân tú tài, con gái đọc thêm nhiều sách cũng không có vấn đề gì, thậm chí đem tòan bộ sách mình yêu thích đưa cho Hứa Kim Lăng.
Hôm nay vừa lúc là ngày tiểu thiếu gia Hứa gia tròn một trăm ngày.
Thẩm thị làm chủ mẫu, mặc kệ thế nào cũng phải dự họp tiệc rượu, cho nên cũng cố ý trang điểm một lần, Hứa Kim Lăng cũng cột búi tóc, hai bên dùng dây đỏ trói chặt.
Hứa Kim Lăng ngoái cổ nhìn Thẩm thị được nha hoàn hầu hạ trang điểm: "Nương, ngươi thật là đẹp." Lời này là thật tâm, Thẩm thị bởi vì thường thường vất vả việc nhà, đã sớm không còn trang điểm, hiện tại bị cấm túc ở trong phòng, mặc dù có thời gian, nhưng cũng không chăm chút.
Thẩm thị khóe mắt nhếch lên, sau khi trang điểm có vẻ quyến rũ hơn.
Thẩm thị nghe được lời của Hứa Kim Lăng xong không khỏi mỉm cười, bởi vì đang trang điểm nên trên mặt không có quá nhiều biến hóa, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên.
...
Hứa Thanh Thư đứng cửa đón khách, Thẩm thị ở bên trong bắt chuyện, Liễu thị bởi vì còn bận trang điểm lộng lẫy nên chưa hề đi ra.
Thẩm thị bưng chén nước đi tới: "Uống nước đi." Nụ cười nhợt nhạt.
Hứa Thanh Thư nhìn ly trà trên tay Thẩm thị, lại nhìn lên trên,,sững sờ: "Ừ..." Quay đầu liền tiếp tục đón khách.
Lức quay đầu lại phát hiện Thẩm thị đã vào trong.
Mà vào lúc này cũng là đám con nít vui vẻ nhất, đương nhiên không bao gồm Hứa Kim Lăng, bởi vì là chủ nhân, Hứa Kim Lăng bị Thẩm thị phái đi bắt chuyện mấy người bạn nhỏ.
Hứa Kim Lăng mặt không cảm xúc nhìn mấy bạn nhỏ khắp nơi nhảy nhót oa oa kêu to, cộng thêm tiếng pháo bên ngoài, một bên một bên kích thích màng nhĩ của nàng, nếu như có thể, nàng hiện tại nhất định sẽ không xuất hiện ở đây.
Sau đó ước chừng năm phút, một tiểu cô nương sáu tuổi khóc lóc chạy tới: "Ô ô ô..." Liền đứng trước mặt Hứa Kim Lăng khóc.
Hứa Kim Lăng cảm thấy có thể là chính mình cản trở đường đi của tiểu cô nương này cho nên yên lặng nhích nhích qua bên cạnh.
Kết quả tiểu cô nương kia thấy Hứa Kim Lăng không hỏi nàng tại sao khóc, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nàng lại đứng ở bên cạnh, cho nên: "Ô ô ô..." Lại đi tới trước mặt nàng.
Bất đắc dĩ, Hứa Kim Lăng móc khăn ra, đem tay nhỏ nàng dụi ở mắt lấy xuống: "Có chuyện gì cứ nói!" Nói xong nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng.
Tiểu cô nương chớp chớp con mắt: "Bọn họ ức hiếp ta..." Nói xong chỉ về mấy đứa bé trai cười vui vẻ phía sau.
Cầm đầu là một nam hài khá đẹp đẽ, gần như giống Kim Lăng, hắn lúc này đang giương cái miệng lớn như chậu máu hù dọa mấy tiểu cô nương này.
Hứa Kim Lăng tiện tay cầm một khối bánh ngọt trên bàn, tiến lên, vừa nhanh vừa chuẩn, nhét vào miệng nam hài.
Nam hài bị nghẹn: "Khụ khụ khụ..."
Hứa Kim Lăng cười hì hì nói: "Ăn ngon không?"
Nam hài một hơi phun ra bánh ngọt, vừa định nổi giận.
"Hứa huynh viết chữ đẹp, hôm nay cố ý mang khuyển tử tới, hi vọng có thể được Hứa huynh chỉ điểm một chút..." Cách đó không xa truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Phương huynh quá khen, làm sao hơn được ngươi chứ?" Hứa Thanh Thư cười cười nói xong: "Không bằng chờ tiệc rượu kết thúc, chúng ta đi thư phòng lại tinh tế lĩnh giáo."
"Đương nhiên... Đương nhiên.."
Hai người ngươi một lời ta một lời khách khí, dần dần âm thanh liền bị tiếng bao phủ lui tới nói chúc mừng lại.
Phương Cảnh Húc đột nhiên lòng sinh một tính toán, không công ngón tay út chỉ Hứa Kim Lăng nói: "Ta và ngươi so coi ai viết chữ tốt, người nào thua coi như làm nô lệ cho người kia!"
Hứa Kim Lăng mắt trợn trắng, đứa nhỏ a đứa nhỏ: "Không được." Ngược lại đã ngăn trở hắn hù dọa người khác.
Ai biết Phương Cảnh Húc tiến lên một bước cầm lấy dây cột tóc của Hứa Kim Lăng, bởi vì sợ tóc rớt xuống cho nên trói đặc biệt chặt, kéo như vậy một cái, Hứa Kim Lăng cả người đều dừng lại.
Nàng rất tức giận, đối với đứa nhỏ không lễ phép như thế nàng đặc biệt không khách khí, hướng hắn rống lên: "Làm sao so hả!"
Phương Cảnh Húc bị nàng như hống một tiếng nên kinh hoảng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm: "Chúng ta một người viết một chữ, sau đó cho cha ngươi cùng cha ta nhìn, nhìn bọn họ nói ai viết chữ đẹp hơn, người đó liền thắng, điều kiện tiên quyết là không thể để cho bọn họ biết là ai viết."
Phí lời!
Hứa Kim Lăng vô cùng không tình nguyện đem những đứa bé này mang tới thư phòng nhỏ của mình, sau đó từng người ở một bên viết chữ.
Ở trong thế giới của Phương Cảnh Húc, bản thân hắn nhìn thấy tất cả mọi người nói chữ viết của hắn tốt, thậm chí trong đám hài tử cùng tuổi cũng không có ai thắng nổi hắn! Huống hồ cha hắn nổi danh chữ đẹp! Điều này làm cho hắn luôn luôn đắc ý, vốn cho rằng khoe khoang...
...
Một chữ 'Nhất' cùng một chữ 'Hồng'.
Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc, hai người liếc mắt nhìn, thu được bình luận là chữ "Nhất" này tuy đơn giản nhưng cách viết mạnh mẽ, phần kết hoàn mỹ, còn chữ "Hồng" này dù hợp quy tắc nhưng bởi bút họa quá nhiều, không có tỏ rõ khí thế của chữ này, chỉ là đúng quy đúng củ. Cho nên tổng hợp mà nói, vẫn là chữ "Nhất " tốt hơn.
Lúc Phương Cảnh Húc nghe nói như thế, cả người cũng không tốt, chỉ có điều Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc cũng không hỏi chữ nào là do ai viết, bởi vì bọn họ đều đối với con mình rất tự tin, không hỏi giữ mặt mũi cho đối phương.
Chờ Hứa Thanh Thư cùng Phương Ngọc đi rồi, Hứa Kim Lăng hướng hắn nói: "Nhớ kỹ lời của ngươi nói." Sau đó cười cười rời đi.
Chỉ có điều chưa đi được hai bước, đột nhiên quay đầu hướng Phương Cảnh Húc cười.
Phương Cảnh Húc sững sờ, nhìn chằm chằm nàng.
Ai biết mặt Hứa Kim Lăng liền biến sắc, hủy hình tượng hướng hắn làm mặt quỷ, tuyệt đối so với lúc trước hắn làm còn kinh khủng hơn.
"Oa ô ô ô..." Phương Cảnh Húc đột nhiên khóc, một nửa là sợ, một nửa là oan ức trong lòng.
Rốt cục Hứa Kim Lăng không nhịn được bật cười: "Ha ha..." Nàng quả nhiên còn là một đứa nhỏ hư.
...
Khi Hứa Kim Lăng tới tìm Thẩm thị, Liễu Tĩnh Hoa đang nói chuyện cùng nàng, từ xa nhìn như là Liễu Tĩnh Hoa thân mật cùng Thẩm thị tán gẫu, thế nhưng Thẩm thị vẻ mặt cũng không phải rất tốt cùng nụ cười của Liễu thị căn bản không hợp.
Hứa Kim Lăng tăng nhanh bước chân xuyên qua đám người đi tới bên người Thẩm thị.
"Tỷ tỷ bây giờ thật xinh đẹp, Thanh Thư hôm qua đưa cho ta hộp phấn rất tốt, không bằng đưa tỷ tỷ đi, tỷ tỷ dùng sẽ càng đẹp mặt hơn." Sau đó nói với Thanh Trúc bên cạnh: "Nhớ kỹ, đợi lát nữa đi phòng ta lấy nhiều mấy hộp."
Thẩm thị sắc mặt khó coi: "Không cần." Dứt lời xoay người nghĩ rời đi.
Liễu thị đột nhiên kéo lại tay Thẩm thị, vô cùng đáng thương nói: "Tỷ tỷ không thích phấn sao?" Ánh mắt nhưng liếc Hứa Thanh Thư cách đó không xa.
Hứa Kim Lăng nhanh một bước chạy lên trước đột nhiên ôm lấy hai chân Liễu thị, Liễu thị bị va hướng về sau lùi lại mấy bước, thoát khỏi tay Thẩm thị tay, lúc Hứa Thanh Thư nhìn sang chính là cảnh Hứa Kim Lăng ngây thơ nhìn Liễu thị.
Liễu thị sắc mặt khó coi, nhưng làm bộ rất khoan dung: "Kim Lăng sao thế."
Hứa Kim Lăng cười, lộ ra hai viên răng nanh nhỏ: "Liễu di nương, tiểu đệ luôn khóc rống, nhũ mẫu đều không làm gì được hắn nhưng lại không dám nói cho ngươi biết, ta xem tiểu đệ khóc thật đau lòng a..." Sau đó trong nháy mắt chuyển hết sức bi thương vào vẻ mặt.
Liễu thị vừa nghe là con trai của chính mình, tự nhiên vừa ý vô cùng, nơi nào còn có tâm tư đi chỉnh Thẩm thị, vội vã bỏ lại Thẩm thị rời đi.
Bình luận truyện