Hồ Đồ

Chương 11



Du Giai Giai không đoán được ý của Lục Ứng Khâm. Mấy năm nay, Lục Ứng Khâm càng ngày càng trở nen thâm trầm khiến cô cảm thấy rất xa lạ. Tuy trước kia anh ta không phải hạng người lương thiện gì nhưng ít nhất cũng là Lục Ứng Khâm mà cô từng biết. Còn bây giờ, Du Giai Giai luôn cảm thấy sự dịu dàng, chiều chuộng của anh ta có vẻ giả dối.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lục Ứng Khâm rất yêu Du Giai Giai. Trước kia, khi còn bị TRình gia khống chế, người mà anh ta dẫn đi chạy trốn chính là cô, sau đó anh ta đảo ngược thời thế, đoạt lấy ngôi vị đại ca thì người sánh vai với anh ta cũng chỉ là cô. Nhưng cô lại cảm thấy mình như đang bước trên một lớp băng mỏng, cô hiểu rằng người đứng càng cao thì ngã càng đau.

Lục Ứng Khâm thích cô vì cô nghe lời anh ta, dựa dẫm vào anh ta. Cô chính là tác phảm tinh xảo và hoàn mỹ do chính ta anh tạo ra, anh ta bị mê hoặc bởi tác phẩm của chính mình được mợi người tán thưởng và ngưỡng mộ. còn cô thì sao? Tình cảm của cô đối với Lục Ứng Khâm cũng theo thời gian mà ngày càng trở nên phúc tạp cuối cùng cũng biến thành cảm giác hoang mang, lo sợ, nhưng cô không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể kiên trì đi trên sợi dây thép đó mà thôi.

Cô cũng hiểu mình không phải là một cô gái thông minh, nhưng so với những người khác trong cô nhi viện thì cô trưởng thành sớm hơn họ, cô cũng hiểu được như thế nào là sự quý trọng. Đã nhiều năm như vậy mà Lục Ứng Khâm vẫn chưa cưới cô. Mỗi lần anh ta đề cập đến chuyện kết hôn, thì vài ngày sau lại quên mất, Du Giai Giai cũng thấy lo lắng nhưng cô chưa bao giờ giục anh ta, đối xử với anh ta vẫn trước sau như một. cô mãi mãi giống như cô bé trong cô nhi viện, ngoài việc dựa dẫm vào Lục Ứng Khâm chẳng biết làm gì nữa. Cô biết rằng Lục Ứng Khâm thích mẫu người phụ nữ như cô. Nhưng giờ đây, cô lại có dự cảm không hay. Từ hôm vô tình chạm mặt Trình Đoan Ngọ ở phòng làm việc của Lục Ứng Khâm, cô thấy mọi chuyện biến đổi theo chiều hương không thể kiểm soát được.

Trước đây, Lục Ứng Khâm không đề cập đến chuyện kết hôn, cô cũng cảm thấy không vội, bởi thái độ của anh ta đối với cô rất đặc biệt, cô có thể chờ đợi. Còn bây giờ, thái độ của Lục Ứng Khâm đối với Trình Đoan Ngọ cũng rất đặc biệt, khiến cô đứng ngồi không yên.

Lục Ứng Khâm là người như thế nào đây? Từ trước đến giờ, anh ta quyết định làm việc gì phải làm bằng được, cũng chẳng cần bàn bạc hay thương lượng với bất cứ ai.

Nhưng tại sao lần này anh ta lại phải gọi Du Đông đến để bàn chuyện kết hôn?

Du Giai Giai không hiểu nổi anh ta nhưng cô thấy thật sự rất gấp rồi, bất kể là Lục Ứng Khâm muốn bàn việc kết hôn hay có ý gì khác, cô cũng không cần quan tâm, cũng chẳng cần biết lý do là gì, anh ta đã chủ động nói đến chuyện kết hôn thì lần này nhất định cô sẽ không để tuột mất cơ hội.

Gọi điện cho Du Đông để hẹn thời gian, Du Giai Giai thay đôi dép lê, đi lên tầng.

Không chịu bỏ qua Đông Thiên, Lục Ứng Khâm lên phòng đối chất với cậu bé bướng bỉnh đó.

Vẻ mặt anh rất tức giận, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống, lớn tiếng răn dạy: “Ai dạy con hư hỏng như vậy hả? đúng thật là đàn bà mà không có văn hóa thì cũng dạy con chẳng ra gì. Mẹ dạy con như thế à?”

Đông Thiên trợn trừng mắt, đôi mắt ấy giống như hai quả nho trên khuôn mặt trắng nõn. Ban đầu Đong Thiên không định để ý đến Lục Ứng Khâm, nhưng vì Lục Ứng Khâm nhắc đến Trình Đoan Ngọ nên cậu bé nhất quyết cho người khác sỉ nhục mẹ mình. Cậu ngay lập tức dùng hết sức mình xông tới chỗ Lục Ứng Khâm, nắm chặt tay, đấm mạnh vào người anh ta.

Nhưng sức của cậu làm sao đấu nổi Lục Ứng Khâm cớ chứ? Lục Ứng Khâm chẳng tốn chút sức lực, túm cổ áo cậu bé, tay cậu huơ huơ trong không trung vẻ bất lực. nhưng cậu bé vẫn không chịu khuất phục cố vung tay vung chân giằng co với Lục Ứng Khâm.

Cuối cùng, Lục Ứng Khâm không kiên nhẫn được nữa. Anh ta xách thằng bé bằng một tay, thô lỗ vứt xuống giường, “con thử không nghe lời xem, đừng có tưởng rằng bố không thu phục được con!”

Đông Thiên ngã xuống chiếc giường mềm mại, lúc lâu sau mới bò dậy được. Nó tức giận hét lên: “Cháu muốn về nhà! Cháu muốn mẹ! Bác là người xấu! Cháu ghét bác!”

Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng. “Về nhà? Mẹ con đã bán con cho bố rồi, con còn nhà sao? Thật đáng thương, con là đứa bé mà chẳng ai muốn cả!”

Đông Thiên trợn trừng mắt, phản bác vẻ không phục : “Không phải như vậy! mẹ chỉ là không có tiền thôi! Không phải mẹ không cần cháu!” Cậu bé hét to, lúc lâu sau, sâu trong đáy mắt cậu toát lên nỗi buồn sâu sắc, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết cách ngụy trang khéo léo như người lớn, la hét một hồi rồi ào khóc, vừa khóc vừa nói: “Không phải mẹ không cần cháu, cả bác cháu nữa, không phải bác không cần cháu! Đợi khi họ có tiền rồi, nhất định họ sẽ đón cháu về nhà…”

Nhìn ánh mắt hoang mang của cậu bé, Lục Ứng Khâm bỗng cảm thấy sao nó giống Trình Đoan Ngọ đến vậy, Trình Đoan Ngọ chết tiệt kia không dám hỏi anh ta: “Lục Ứng Khâm, có phải anh yêu tôi rồi không?”

Lục Ứng Khâm tức giận vô cùng, nắm chặt bàn tay, trán cũng nổi gân xanh. Cảm xúc đó khiến anh ta cảm thấy hổ thẹn với chính mình.

Anh ta chằm chằm nhìn Đông Thiên đang la khóc, đứng lặng người một lúc, chau mày, không nói thêm lời nào.

Du Giai Giai từ nãy đến giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn hai bố con. Cô thấy thật may là thằng bé không thông minh, không trưởng thành sớm và cũng không lấy lòng Lục Ứng Khâm. Mặc dù không biết rõ là Lục Ứng Khâm có tình cảm như thế nào với Trình Đoan Ngọ nhưng cô có thể khẳng định, thái độ của anh ta đối với người phụ nữ ấy khiến cô vô cùng lo lắng.

Lục Ứng Khâm chẳng phải hạng người lương thiện, anh ta chẳng thèm để ý đến người phụ nữ nào, cũng chẳng quan tâm đến đứa trẻ nào, cho dù họ có chết ở ngoài đường đi chăng nữa thì anh ta cũng không nhăn mặt, chau mày. Vậy mà với con của Trình Đoan Ngọ, anh ta cố sống cố chết cướp về bằng được.

Cô sợ thằng bé sẽ là quả bom hẹn giờ và trở thành sợi dây vô hình ràng buộc mối quan hệ của bố mẹ nó, vì thế cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Trình Đoan Ngọ sẽ không lợi dụng thằng bé để tiếp cận Lục Ứng Khâm, đồng thời cô cũng không hi vọng Lục Ứng Khâm sẽ không lấy danh nghĩ thằng bé để gặp Trình Đoan Ngọ…

Cô hít một hơi thật sâu, đẩy mạnh cánh cửa đang khép hờ, bước vào, vẻ mặt đầy thân thiện ôm Đông Thiên vào lòng. Sau vài ngay sống chung, thằng bé cũng không còn chống đối mạnh mẽ với cô như mấy ngày đầu nữa. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, hồi lâu mới quay ra trách móc Lục Ứng Khâm với vẻ không chút mưu đồ gì: “Ứng Khâm, hôm nay anh hơi quá đáng rồi đấy! Đông Thiên chỉ là một đứa trẻ, anh đang làm gì vậy?!”

Nói xong, cô ôm cậu bé ra khỏi phòng. Lúc đi sát qua người anh ta, cô chau mày, nói: “Nó là con trai anh, anh đón nó về đây là để mắng mỏ nó à? Ứng Khâm, anh làm sao vậy? Chẳng giống con người anh chút nào!”

“…”

Lục Ứng Khâm im lặng. Một lúc sau, anh ta quay đầu nhìn bóng dang Du Giai Giai ôm đứa bé rời đi, bỗng giật mình vì chính hành động không kiểm soát được của mình. Anh ta ngây người, tự hỏi: Lục Ứng Khâm, rốt cuộc mày bị làm sao vậy?

Trình Đoan Ngọ bận rộn cả buổi tối.

Lẽ ra hôm nay Du Đông sẽ đưa cô đến một nhà hàng thật lãng mạn nhưng con gái anh đột nhiên bị viêm phổi cấp tính, thế là họ vội vã đưa cô bé đến bệnh viện, lo việc nọ việc kia suốt buổi tối.

Trên mặt Du Đông hiện rõ sự mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, những sợi râu dưới cằm cũng mọc ra lởm chởm, nhưng chính biểu hiện lo lắng đó của anh lại khiến người anh tỏa ánh hào quang, có gì đó thật thần thánh khiến người khác phải sùng bái.

Nỗi lòng của người làm cha làm mẹ, Trình Đoan Ngọ cũng hiểu. Cô chợt thấy nhớ Đông Thiên đến phát điên. Đông Thiên của cô rất ngoan ngoãn và khéo leo, thích đá bóng, mỗi khi nói dối nháy mắt liên hồi…

Cô nhớ hồi ba tuổi, Đông Thiên cũng từng bị viêm ruột thừa cấp tính. Thằng bé gầy yếu, nửa đêm bị cơn đau bụng hành hạ, không ngừng kêu rên. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà nó kiên cường chịu đựng cho đến khi không thể chịu đựng được nữa mới gọi cô. Đêm hôm đó, ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, trên đường không có một bóng xe. Anh cô cỗng Đông Thiên, còn cô bám sát theo, đỡ thằng bé cho anh đỡ mệt.

Đông Thiên đau đến mức không còn sức mà kêu rên nữa. Trình Đoan Ngọ ở phía sau nhìn thằng bé thoi thóp thở mà vô cùng đau xót, nước mắt cứ lăn dài trên má.

Cô run rẩy nói với con: “Con ơi, con đừng ngủ…Đừng sợ, có mẹ đây rồi!” Cô giống như một con vẹt, cứ nhắc đi nhắc lại: “Con ngoan, đừng ngủ nhé! Cố gắng chịu đựng một chút nữa là đến bệnh viện rồi…”

Lúc đến bệnh viện, Đông Thiên đau đến mức rơi vào hôn mê. Sau khi bác sĩ chẩn đoán kĩ càng thì lập tức cho mổ.

Trình Đoan Ngọ lấy từ trong túi ra tờ một trăm tệ vẫn còn hơi ấm. Chỗ đó còn không đủ để đặt cọc. Bác sĩ không thể tự mình mổ cho thằng bé khi không có sự cho phép của bệnh viện. Trình Đoan Ngọ òa khóc một cách bất lực, nắm chặt chiếc áo blouse của vị bác sĩ đó, quỳ xuống xon cứu mạng con cô.

Là một người mẹ, Trình Đoan Ngọ lúc đó không màng đến sự kiêu hãnh nữa, cô chỉ mong con được cứu sống, dù có đổi mạng sống của mình cô cũng bằng lòng.

Cuối cùng thì vị bác sĩ đó cũng động lòng trước sự khẩn thiết van xin của Trình Đoan Ngọ. Ông ta tự rút tiền túi ra để ứng trước tiền viện phí cho thằng bé.

Nhờ trời, cuối cùng Đông Thiên đã được cứu sống. Suốt một đêm suy nghĩ, lo lắng trong viện khiến cô kiệt sức. Mặc dù đã quá mệt nhưng cô vẫn cảm tạ ông trời đã trả đứa bé lại cho cô.

Ngày hôm sau, cô không còn cách nào khác, đành ra chợ đen bán 400cc máu. Thật may mắn là cô có nhóm máu O, lúc ấy nhóm máu này rất khan hiếm nên cô cũng kiếm được một khoản tiền kha khá. Cô lết cơ thể yếu đuối trở về bệnh viện, đưa số tiền bán máu đó cho anh có. Không ngờ đúng lúc ấy, anh trai cô cũng lấy từ trong túi ra những tờ tiền vẫn còn hơi ấm, đưa cho cô…

Cũng may mán như cô, là nhóm máu O nên anh cô cũng bán được một khoản tiền kha khá. Khoảnh khắc ấy, Trình Đoan Ngọ cảm thấy đau xót vô cùng, cô nghẹn ngào đến nỗi không thốt nên lời.

Thậm chí có lúc cô oán hận vì Đông Thiên xuất hiện không đúng lúc nên cuộc sống của cô mới vất vả như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên của thằng bé, cô lại thầm cảm kích vì nếu không có con, có lẽ cô không thế sống đến hôm nay…

Trình Đoan Ngọ nghĩ đến Đông Thiên rồi nhìn ánh mắt của Du Đông mà thấy đau lòng. Cô hiểu rất rõ tâm trạng của anh lúc này. con cái dù sao cũng là cốt nhục của bố mẹ, nó đau thì bố mẹ cũng đau.

Trình Đoan Ngọ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Du Đong, an ủi: “Ca mở rất thành công , anh đừng quá lo lắng!”

Du Đông cảm kích nắm chặt tay cô, vừa dịu dàng vừa thành khẩn nói: “Đoan Ngọ, cảm ơn em!”

Trình Đoan Ngọ cười và trách: “Khách sáo với em như vậy ư?”

Du Đông lắc đầu rồi rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ rất xinh xắn. Trình Đoan Ngọ chỉ cần liếc mắt một cái cũng đoán ra đó chính là chiếc hộp đựng nhẫn.

Du Đông mở chiếc hộp, nắm lấy tay Trình Đoan Ngọ. “Đoan Ngọ!...” ánh mắt trong trẻo của anh không hề có chút âm mưu hay tính toán, rất thân tiết, chân thành. “Định đưa em đến một nơi lãng mạn một chút để lưu lại ấn tượng đẹp, không ngờ Lạc Lạc lại bị bệnh…Đến bây giowg anh không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa…” Anh đứng dậy, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt cô, chậm rãi nói từng từ: “Đoan Ngọ, lấy anh nhé!”

Đêm khuya, giữa hành lang trống trải của bệnh viện cả y tá trực đêm cũng đang ngồi lì trong phòng trực của họ, khung cảnh ấy không lãng mạn chút nào, nhưng biểu hiện chân thành đó của Du Đông khiến Trình Đoan Ngọ không thể làm ngơ. Cô thấy lòng chua xót. Cô cũng không hiểu cảm xúc của mình xuất phát từ đâu nhưng biết rõ một điều rằng, người đàn ông trước mắt đáng gửi gắm cả đời mình.

Cô ngẩng lên, ánh mắt vô hồn hướng về phía của Lạc Lạc rồi quay lại nhìn Du Đông.

Cô nghĩ, một người đàn ông yêu thương trẻ con như vậy chắc sẽ không phải là người xấu.

Cô hít một nơi thật sâu, mỉm cười và nói: “Vâng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện