Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 169: Dựa vào việc cô ấy là chị dâu của cậu



Cố Thần Hi vừa nghe nói Niên Nhã Tuyền định rời đi, đương nhiên không chấp nhận, cản cô gái đang nói tạm biệt với Trịnh Hiểu Kha, "Niên Nhã Tuyền mày không được đi đâu cả!" Người do cô ta gọi tới còn vài phút nữa thôi là tới rồi, thả Niên Nhã Tuyền đi, chẳng phải là dễ dàng cho Niên Nhã Tuyền quá hay sao?

Không đợi Niên Nhã Tuyền đáp lại, Hoắc Úy Trầm bực bội kéo Cố Thần Hi ra, "Cố Thần Hi cô có thấy phiền không, lúc trước cảm giác cô cũng lạnh lùng lắm mà, sao thực tế lại cứ quấn quýt không buông mãi vậy chứ?"

Bởi vì lúc trước anh ta thấy ngoài mặt Cố Thần Hi cũng khá lạnh lùng, nên mới thử chơi với cô ta một lúc.

Cố Thần Hi bị Hoắc Úy Trầm cáu cho một trận, chỉ thẳng vào mặt anh ta hét, "Chia tay! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ bàn chuyện hủy hôn."

Niên Nhã Tuyền vậy mà lại đoán đúng, hai người này thực sự sắp đính hôn rồi.

"Cứ việc!" Hoắc Úy Trầm chẳng mấy để tâm quay người bước lên xe, thấy Niên Nhã Tuyền đứng bất động ngoài xe thì cũng có chút sốt ruột, "Bà chị của tôi ơi chừng nào mới chịu lên xe vậy, cẩn thận bị ả đàn bà chanh chua họ Cố lây bệnh cho giờ."

Lần này Cố Thần Hi tức không chịu nổi la ầm lên, "Hoắc Úy Trầm cái thứ khốn nạn nhà anh! Cả nhà anh mới chanh chua ấy!"

Niên Nhã Tuyền nín cười ngồi vào trong xe, Hoắc Úy Trầm bị chửi không giận, ngược lại thảnh thơi nói với Cố Thần Hi, "Cả nhà của tôi? Có tính Hoắc Lăng Trầm là người nhà tôi không, cô đang mắng Hoắc Lăng Trầm đấy à?"

Nhắc đến Hoắc Lăng Trầm, Cố Thần Hi lập tức ngậm miệng lại, cuối cùng hung hăng trừng mắt liếc Niên Nhã Tuyền, "Mày chờ đó cho tao!"

Niên Nhã Tuyền mỉm cười, "Đừng quên đi tìm anh trai cô mắng vốn đấy nhé, bản mặt của cô là do tôi đánh, tóc của cô cũng là do tôi cắt!"

Cố Thần Hi, "Niên Nhã Tuyền.. Mày!"

Xe rời đi nhanh như tên bắn, chỉ còn lại Cố Thần Hi siết tay thành nắm đấm nghiến răng nghiến lợi nhìn xe rời đi.

Tập đoàn ZL

Hoắc Úy Trầm và Niên Nhã Tuyền trực tiếp đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc, mọi người không biết Niên Nhã Tuyền, nhưng vẫn đủ kiến thức nhận ra Hoắc Úy Trầm.

Thang máy dừng lại ở tầng thứ 66, Hoắc Úy Trầm nhìn cửa gỗ vẫn đang đóng chặt, đẩy Niên Nhã Tuyền một cái, "Không phải lúc trên đường đã nói rồi à, cô vào trước."

Niên Nhã Tuyền, ".. Hàn Huệ Minh mỗi lần gặp Hoắc Lăng Trầm thì sẽ bị dọa bay mất màu thì cũng thôi đi, ngay cả Hoắc Úy Trầm một đứa em trai họ của Hoắc Lăng Trầm, sao cũng bị dọa đến nỗi này? Sao cô chẳng cảm thấy Hoắc Lăng Trầm đáng sợ như vậy nhỉ..

Khu vực thư ký chỉ còn lại mỗi Trọng Hải Trình và Diệp Vân, nhìn thấy hai người bọn họ, Diệp Vân đứng lên chào hỏi," Tiểu Hoắc tổng, chào buổi tối. "

Lúc nhìn thấy Niên Nhã Tuyền, hiển nhiên có hơi kinh ngạc.

Hoắc Úy Trầm huýt sáo coi như trả lời Diệp Vân, tỏ vẻ buồn thảm một cách phô trương nháy mắt với Diệp Vân," Trợ lý Diệp vẫn luôn xinh đẹp như vậy! Tôi thích! "

Diệp Vân đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ gọi một tiếng Tiểu Hoắc tổng, sau đó trực tiếp ngồi xuống tiếp tục công việc.

Trọng Hải Trình đi tới, cung kính nói với Hoắc Úy Trầm," Tiểu Hoắc tổng, Hoắc tổng nói khi nào ngài tới thì trực tiếp đi vào. "

Cuối cùng, còn nhỏ giọng hỏi Niên Nhã Tuyền," Sao phu nhân lại đi cùng hắn ta vậy? Nếu không phải có mặt Hoắc Úy Trầm ở đây, Trọng Hải Trình đã nói thẳng với Niên Nhã Tuyền, rằng tên Hoắc Úy Trầm chẳng tốt lành gì, sau này cách xa anh ta ra càng xa càng tốt.

Niên Nhã Tuyền thở hắt ra, nhún nhún vai, "Bị cậu ta lôi tới đây đấy."

Hoắc Úy Trầm đã đi tới cửa rồi, chợt phát hiện Niên Nhã Tuyền không cùng đi theo, quay lại xem thì thấy cô đang nói to nói nhỏ với Trọng Hải Trình, "Niên Nhã Tuyền cô làm gì vậy! Đi mở cửa nhanh lên!"

Trọng Hải Trình nhanh hơn Niên Nhã Tuyền một bước, gõ gõ cửa phòng làm việc, nhận được sự cho phép của người bên trong, Trọng Hải Trình mới đẩy cửa ra, "Tiểu Hoắc tổng mời ngài. "

Hoắc Úy Trầm đẩy đẩy Niên Nhã Tuyền còn đang ở sau lưng ra phía trước, Niên Nhã Tuyền không phòng bị, trực tiếp bị đẩy vào, lảo đảo một cái, xém chút ngã sấp xuống sàn.

Người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế làm việc, nhìn thấy cô gái lảo đảo bước vào, vội vàng đứng lên, bước nhanh tới ôm cô gái vào lòng," Đã trễ vậy rồi sao còn chưa về nhà nữa? Ở đó có bị thương gì không? Mặt bị sao đây? "

Nhìn thấy nửa bên mặt của Niên Nhã Tuyền bị sưng đỏ, trong nháy mắt giọng nói của anh chợt lạnh lùng khủng bố.

" Không sao cả, em đến.. Thăm anh, em muốn đợi anh cùng về nhà. "Ngay trước mặt Hoắc Úy Trầm, Niên Nhã Tuyền tự động ôm ngược lại Hoắc Lăng Trầm, ánh mắt đắc ý nhìn Hoắc Úy Trầm kinh ngạc đứng sững ra đó.

Hoắc Lăng Trầm kéo cô gái có ý đồ ba phải từ trong ngực mình ra, sắc mặt cực kì âm trầm," Ai đánh? "Hỏi xong câu này, ánh mắt sắc bén của anh trực tiếp phóng tới người cũng đang mang thương tích là Hoắc Úy Trầm.

Buông Niên Nhã Tuyền ra, ngay lúc Hoắc Úy Trầm không kịp phản ứng, đạp anh ta mọt cước," Ai ui! "Hoắc Úy Trầm không kịp phòng bị, bị một cước của Hoắc Lăng Trầm đạp văng ra đất.

Đôi giày da không nhiễm một hạt bụi đạp lên ngực Hoắc Úy Trầm, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm," Có phải do cậu đánh không! "

Nơi Hoắc Úy Trầm ngã xuống, vừa hay nằm cách bàn trà không xa, Hoắc Lăng Trầm tiện tay cầm ấm trà Tử Sa lên, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nện vào mặt anh ta.

Hoắc Úy Trầm bị dọa mặt mũi trắng bệch," Anh, không phải, anh, không phải em! Là do con ả đê tiện Cố Thần Hi ấy! "

Lần đầu tiên thấy Hoắc Lăng Trầm đánh người, Niên Nhã Tuyền cũng bị dọa sợ, cũng ngay tại giờ khắc này mới ý thức được lúc trước cô đối đầu với Hoắc Lăng Trầm, anh "xử" cô như vậy đã là nhân từ với cô rồi..

Hoắc Úy Trầm thảm thiết cầu xin tha thứ kéo Niên Nhã Tuyền từ trong mạch suy nghĩ quay về, vội vàng tới kéo Hoắc Lăng Trầm lại," Không phải cậu ta, không phải cậu ta, cậu ta không đánh em, mà là bị em đánh! "

Lúc này Hoắc Lăng Trầm mới chịu buông tha cho Hoắc Úy Trầm, cử chỉ ưu nhã đặt cái ấm Tử Sa trong tay xuống, cảnh cáo Hoắc Úy Trầm," Sau này cô ấy có đánh cậu đi nữa, cậu cũng không được đánh trả lại! "

Hoắc Úy Trầm khơi dậy gan hùm hỏi thêm bốn chữ," Dựa vào đâu chứ. "

Hoắc Lăng Trầm chỉnh lý lại một chút trang phục của mình, nhàn nhạt nói cho Hoắc Úy Trầm nghe," Dựa vào cô ấy là chị dâu của cậu! "

* * * Niên Nhã Tuyền vậy mà lại là vợ của Hoắc Lăng Trầm, chị dâu của anh ta.. Hoắc Úy Trầm lần này xém bị nước bọt của chính mình làm sặc chết.

Chẳng thèm để ý đến tên Hoắc Úy Trầm chán sống thèm chết lăn lộn trên đất, Hoắc Lăng Trầm nhấn nút điện thoại nội bộ," Đem một viên đá tới đây. "

Nói xong, người đàn ông kéo Niên Nhã Tuyền đến một cái ghế sofa ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt sưng đỏ của cô," Cố Thần Hi phải không? "

Giọng nói rất ôn nhu, nhưng Niên Nhã Tuyền nhìn thấy trong mắt Hoắc Lăng Trầm xẹt qua một tia sát ý..

Nhớ lại lúc trước có lần cô nghe một lời đồn rằng, thủ đoạn của Hoắc Lăng Trầm rất tàn nhẫn.. Cô túm lấy tay của Hoắc Lăng Trầm lại," Không sao cả, em đánh lại gấp đôi rồi, mái tóc cô ta yêu thích nhất bị em cắt không ra một cái dạng gì, anh đừng để tâm cô ta nữa có được không? "

Dám động đến người phụ nữ của Hoắc Lăng Trầm, sao anh có thể mặc kệ bỏ qua cho được?" Cố Thần Hi cứ giao cho anh. "

Niên Nhã Tuyền nghe câu nói này của Hoắc Lăng Trầm cứ có cảm giác như anh muốn giết Cố Thần Hi vậy nhỉ," Đừng, Đừng, mâu thuẫn giữa em với cô ta, hôm nay đến mức này là cùng, cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, chồng à chuyện giữa đàn bà phụ nữ với nhau thôi anh đừng quan ta đến nữa được không? "

Trọng Hải Trình đem một viên đá tới, Hoắc Lăng Trầm nhận lấy viên đá.

Lúc Trọng Hải Trình nhìn thấy Hoắc Úy Trầm đang vật vờ ngồi dưới đất, không hề có chút phản ứng gì, ngược lại nhìn thấy Niên Nhã Tuyền bị đánh sưng nửa bên mặt, liền vội vàng hỏi," Mặt của phu nhân bị làm sao thế? Bị ai đánh à? Rất đau nhỉ?"

Rốt cuộc là đứa nào ăn gan hùm, dám động đến người của Hoắc tổng! Nhìn mà xem, khuôn mặt nhỏ nhắn được Hoắc tổng vất vả tẩm bổ cho trắng nõn nà giờ thì bị đánh sưng đỏ hết một bên, nhìn kiểu gì cũng thấy đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện