Kẻ Thắng Cuộc

Chương 37



Hiểu nhầm? Giữa bọn họ có thể có hiểu nhầm gì. Bắt đầu từ chuyện tình một đêm, tiếp tục dưới hình thức một trò chơi. Cậu ôm mục đích sáng tác dồn hết tâm trí tiếp cận, lại chẳng những không được gì mà còn mất, trả giá bằng một tấm chân tình.

Quý Khâm Sinh thoạt trông giống như thích cậu, dịu dàng, chiều chuộng, cho dù có tức giận cũng rất dễ dỗ nguôi. Mà trong lòng có người, còn còn dây dưa không rõ với vị hôn thê. Thành thật mà nói, bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai có thể chê trách được ai.

Du Dã nắm tay Quý Khâm Sinh, đón nhận tầm mắt của người này. Cậu nhìn thấy ảnh phản chiếu của chính mình ở trong mắt của người này, cười đến là tự nhiên, nói chúng ta có thể có hiểu nhầm gì, không có.

Cậu còn nói, cứ quyết định đặt biệt danh như vậy sao, gọi cậu là "Tiểu Dã? Quý Khâm Sinh nhìn cậu chằm chằm, hỏi cậu không thích? Du Dã nhìn sang chỗ khác, là thích, chỉ cần không gọi cậu là Văn Văn, gọi là gì cũng được.

Đôi tình nhân ở bên kia, xem cãi nhau như là tình thú, hôn xong rồi lại mỉm cười với nhau, lại hòa hảo như lúc ban đầu. So với Yến Vũ, Quý Khâm Sinh trái lại là càng thân thiết với Văn Diên hơn. Ban nãy Quý Khâm Sinh giải thích với cậu chuyện của hắn và Yến Vũ, tuy vậy quen biết Văn Diên như thế nào, thì lại không hề nói.

Quý Khâm Sinh và Văn Diên cứ như là bạn bè đã lâu không gặp tụ tập với nhau, tránh khỏi đám đông, bắt đầu trò chuyện. Yến Vũ đi tới chỗ Du Dã, tán gẫu với cậu. Có lẽ anh ta hiểu nhầm rằng Du Dã hiện đang là người tình của Quý Khâm Sinh, bởi vậy giải thích với cậu chuyện đi du lịch lúc ấy.

Du Dã không muốn nghe cho lắm, nhưng lại hiếu kỳ. Lời giải thích của Yến Vũ không khác so với của Quý Khâm Sinh là bao, anh ta nói bọn họ chẳng có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là thể theo nhu cầu của mỗi bên. Yến Vũ học thiết kế, muốn đi Paris lấy kinh nghiệm. Quý Khâm Sinh nhờ anh ta giúp đỡ, nhân tiện xuất hầu bao trả tiền vé máy bay, chi phí ăn uống, thuê khách sạn, anh ta tội gì đâu mà không làm, không phải chỉ là lan truyền một vụ bê bối, cho người khác thêm chút đề tài để bàn tán thôi sao.

Yến Vũ nói chuyện vô cùng thoải mái, tầm mắt lại không tự chủ được mà trôi dạt đến chỗ Văn Diên, sau khi bị Du Dã phát hiện, còn nở nụ cười ngượng ngùng: "Tôi vẫn luôn biết là hắn có sức hút, cứ ăn giấm suốt."

Về phần "hắn" ở trong miệng của Yến Vũ rốt cuộc là ai, vậy thì tùy theo cách lý giải của từng người. Du Dã nhìn hai người đàn ông xuất sắc ngang nhau ở cách đó không xa, gật đầu tán thành.

Bọn họ không ở lại quá lâu, Trình Sở đã đi quẩy ở xó nào rồi chẳng biết, bởi vì chuyện trong nhà của Trình Sở, Du Dã biết Trình Sở tuy rằng giả vờ tỏ ra vui vẻ, trên thực tế tâm trạng không tốt, cho dù phải rời đi, cũng không quá yên tâm để người ở lại đây càn quấy.

Yến Vũ thấy cậu nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm Trình Sở, bèn cười bảo cậu cứ yên tâm. Anh ta chơi thân với Trình Sở đã lâu, làm người chủ trì của bữa tiệc, tự nhiên sẽ phụ trách đưa bạn tốt về nhà bình an vô sự.

Anh ta nói vậy là để Du Dã rời đi, tiện thể mang theo kẻ gieo rắc tai họa, Quý Khâm Sinh, ra khỏi chốn này. Quý Khâm Sinh và Văn Diên ở đằng kia trò chuyện hết sức vui vẻ, hai người thi thoảng khẽ nhếch môi cười, khiến cho Du Dã nhịn không được mà thoáng nghiến răng kèn kẹt.

Sau khi Yến Vũ đi qua, cuộc đối thoại giữa hai người ngừng lại. Văn Diên ôm eo Yến Vũ, nói gì đó không biết ở bên tai người nọ, dẫn đến Yến Vũ kinh ngạc trông sang, lại không chỉ là trông một mình cậu, mà là ánh mắt quét tới quét lui, ở trên người cậu và Quý Khâm Sinh.

Anh ta hỏi một câu gì đó, Quý Khâm Sinh cười khổ lắc đầu, hai người nói chuyện một lát, Quý Khâm Sinh lại đi về phía cậu, đưa tay ra, muốn dắt cậu: "Về nhà thôi."

Du Dã nhạy cảm với ánh mắt của người khác, huống chi ánh mắt kinh ngạc kia của Yến Vũ quá mức lộ liễu. Cậu hỏi Quý Khâm Sinh: "Các anh đang nói chuyện gì?" Quý Khâm Sinh nắm chặt tay cậu, lắc đầu.

Không nói thì thôi, cậu cũng lười truy vấn, Du Dã có hơi giận dỗi mà nghĩ.

Quý Khâm Sinh lái xe, đưa cậu về nhà, cậu chỉ cho người nọ đậu xe ở trong bãi đậu xe tầng hầm của khu dân cư. Cậu có mua một vị trí đậu xe, nhưng hiện đang để xe của chính cậu. Vừa khéo bên cạnh vị trí đậu xe riêng còn có một chỗ trống, Quý Khâm Sinh bèn đậu xe vào đó.

Hai chiếc xe được đậu ngang hàng cạnh nhau, Du Dã liếc nhìn mấy lần, chỉ cảm thấy sự nôn nóng vừa rồi, dần dần bình ổn lại. Cậu phát hiện Quý Khâm Sinh rất thích nắm tay, hay nói cách khác là tiếp xúc thân thể.

Ôm eo, cọ mặt, những hành vi thân mật mà lại mang tính trẻ con đó, thường xuyên xuất hiện. Du Dã ngay từ đầu đã không có ý định ngăn cản, hiện giờ càng không có, cậu thích Quý Khâm Sinh thân cận mình.

Hai người lên lầu, vừa mở cửa, con chó trắng nhảy tới trước mặt, vẫy đuôi điên cuồng, chỉ thiếu mỗi chưa giơ hai chân trước lên thật cao, bám lên người. Quý Khâm Sinh thích chó, hắn thò tay sờ nó, thích thú nhìn con chó ra sức dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn.

Cả người Du Dã đầy mùi rượu, khó chịu cực kỳ, cậu chuẩn bị đi tắm, bởi vậy đi vào phòng ngủ, lấy quần áo để thay, đỡ khung cửa, cậu hỏi Quý Khâm Sinh đã tắm chưa, có muốn tắm chung hay không.

Vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Quý Khâm Sinh lại gật đầu nói được. Tuy vậy định nghĩa của "tắm chung" trong miệng Quý Khâm Sinh, chẳng giống với suy nghĩ ở trong lòng của Du Dã. Vốn tưởng rằng sẽ là một trận hoan lạc, không ngờ tới lại là ôn nhu. Quý Khâm Sinh xả đầy một bồn nước ấm, muốn gội đầu cùng cậu. 

Du Dã vốn đã hơi ngà ngà say, nhìn bồn tắm ấm áp thư thái, bèn không hề chống cự mà nằm vào. Quý Khâm Sinh giúp cậu gội đầu, từ lúc ban đầu còn vụng về lúng túng, đến lúc sau dần dần thuần thục, động tác nhẹ nhàng, thoải mái đến nỗi Du Dã suýt thì ngủ quên mất.

Trong cơn mơ hồ, cậu cảm giác được trên trán bị người hôn một cái, một nụ hôn ướt át, nhẹ hều. Trái tim của Du Dã cũng tựa như được ngâm trong nước ấm, ngâm đến yếu mềm. Cậu mở mắt ra, cảm nhận ngón tay ướt nhẹp của Quý Khâm Sinh quệt qua hàng lông mày của cậu.

Biểu cảm của Quý Khâm Sinh vô cùng kỳ quái, hắn nhìn cậu, ánh mắt vô cùng trĩu nặng, như là đang suy nghĩ một điều gì đó mà cậu không biết, là đang nhìn cậu, lại không giống như là đang nhìn cậu.

Du Dã ngồi dậy từ trong bồn tắm, xoay người, cậu giơ tay lên bịt kín đôi mắt của Quý Khâm Sinh, cậu tìm đến bờ môi của Quý Khâm Sinh, hôn lên. Đây là một nụ hôn không mang theo bất kỳ hương vị tình dục nào, dây dưa lẫn nhau triền miên, cậu biết biểu cảm trên mặt mình lúc này, nhất định là đong đầy yêu thương, chan chứa sự quý trọng. 

Cậu không muốn để cho Quý Khâm Sinh nhìn thấy biểu cảm của cậu hiện giờ, cứ như thể hết thảy mọi lá bài tẩy đều bị lật ngửa, mà Quý Khâm Sinh, trở thành kẻ thắng cuộc. Trước lúc nói cho rõ ràng, làm sáng tỏ mọi chuyện, cậu sẽ không dễ gì để cho Quý Khâm Sinh biết, cậu đã yêu hắn.

Đi ra khỏi phòng tắm, cậu mang đầu tóc ướt rượt, ngồi ở trên ghế sô pha chà lau tóc mình một cách qua loa có lệ. Quý Khâm Sinh còn ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách, khiến cho bên trong căn hộ này ngập tràn hơi thở của một người khác.

Cậu nhắm mắt lại, khe khẽ ngửi mùi hương sữa tắm thoang thoảng trong không khí. Rõ ràng là loại sữa tắm ngày thường đã dùng quen, thế nhưng vẫn cứ không giống. Cậu hơi buồn ngủ, lại kìm lòng không đặng mà nhìn về phía cửa phòng tắm.

Bóng người thấp thoáng sau cửa kính mờ ảo, Quý Khâm Sinh là đang ở nơi đó, ở trong phòng tắm, trong căn nhà của cậu. Du Dã không nhịn được cười, cứ như thể có được một món bảo bối, không muốn cho ai biết, chỉ muốn giấu đi thật kỹ, thi thoảng liếm vài cái, vị nhất định là ngọt, ngọt vào tận trong tim.

Du Dã tựa vào ghế sô pha, dần dần chìm vào giấc ngủ. Thế rồi lại là một giấc mơ, nhưng không quá tốt đẹp. Trong buồng xe tăm tối, chao đảo lắc lư, cậu ngửi thấy mùi rỉ sắt, đến từ trong khoang miệng của chính mình, khắp nơi đều đau nhức.

Hai tay cậu bị trói chặt, có người thô bạo đưa điện thoại đến bên tai cậu, bảo cậu nói chuyện với đầu dây bên kia. Cậu ho khan, giọng nói khàn đặc. Điện thoại ở chế độ mở loa ngoài, cậu nghe thấy đầu dây bên kia lạnh lùng mà trả lời một câu, "cái gì".

Một nỗi đau xé lòng siết chặt trái tim của Du Dã, ngay sau đó trời đất đảo lộn, Du Dã bị lay tỉnh, cậu hoảng hốt nhìn Quý Khâm Sinh vừa tắm xong ở trước mặt. Người này kinh ngạc nhìn cậu, dùng ngón tay cái cọ qua khóe mắt của cậu. Du Dã lúc này mới phát hiện mình rơi nước mắt, cậu miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên: "Mơ thấy ác mộng."

Quý Khâm Sinh ôm cậu, vỗ lên sống lưng của cậu, hỏi cậu mơ thấy cái gì. Một luồng cảm giác yếu đuối chưa từng có khiến cho Du Dã vòng tay ôm đáp trả Quý Khâm Sinh, cậu lắc đầu: "Không có gì, một cơn ác mộng mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện