Không Có Ngày Mai
Chương 48
DÙNG ĐIỆN THOẠI VÀ DI CHUYỂN ngay lập tức, đó là nguyên tắc. Chúng tôi theo đại lộ Broadway
đi về phía Bắc. Những chiếc taxi và xe cảnh sát lướt nhanh qua bộ ba
chúng tôi. Đèn pha quét khắp người chúng tôi. Chúng tôi đi xa tới tận
Astor Place rồi chui xuống lòng đất và sử dụng ba trong số bốn lượt đi
tàu điện ngầm còn lại trong thẻ của tôi cho tuyến 6 chạy về hướng Bắc.
Noi mọi chuyện bắt đầu. Một toa kiểu R142A mới toanh sáng sủa. Đã 11 giờ đêm, ngoài chúng tôi có mười tám hành khách nữa. Chúng chọn ba chỗ cạnh nhau trên một băng dành cho tám người. Lee ngồi giữa. Bên trái cô, Jake nửa như quay người và cúi đầu xuống sẵn sàng nói chuyện thầm thì. Bên
phải cô, tôi làm tương tự. Jake hỏi, “Vậy chuyện là gì? Mẹ con nhà Hoth
không có thật hay chính phủ đang che giấu tội lỗi bằng cách xóa thông
tin?”
Lee nói, “Có thể là một trong hai.”
Tôi nói, “Mẹ con nhà Hoth là giả.”
“Ông nghĩ thế hay là ông biết thế?”
“Vụ ở ga Penn quá dễ dàng.”
“Dễ thế nào?”
“Họ lừa cho tôi vào tròng. Leonid để cho tôi trông thấy hắn. Lúc ấy hắn mặc chiếc áo khoác dưới ánh đèn có màu cam sáng. Thực tế nó hệt như những chiếc áo bảo hộ trước đó tôi thấy các công nhân đường sắt mặc. Nó thu hút ánh mắt tôi. Người ta tính toán để tôi trông thấy nó. Rồi hắn để cho tôi hạ hắn. Bởi theo tính toán của họ tôi sẽ tước điện thoại của hắn và tìm ra thông tin về khách sạn Four Seasons. Họ đã thao túng được tôi. Chuyện này là âm mưu chồng chất âm mưu. Họ cần tôi nói chuyện với họ nhưng không muốn cho tôi biết mọi chuyện. Họ không muốn lộ hết tẩy của mình. Thế nên họ vẽ ra một con đường cho tôi vào. Họ dụ tôi tới khách sạn và thử một phương pháp dễ dàng, ngọt ngào. Chỉ một gã trong vai kẻ kém năng lực ở nhà ga xe lửa, rồi tới màn kịch nhẹ nhàng. Thậm chí họ còn có kế hoạch dự phòng là đến đồn cảnh sát khu vực trình báo về người mất tích. Bằng cách nào thì rốt cuộc tôi cũng sẽ xuất hiện.”
“Họ muốn gì ở ông?”
“Thông tin của Susan.”
“Là gì chứ?”
“Tôi không biết.”
“Họ là ai?”
“Không phải nhà báo,” tôi nói. “Tôi cho là tôi đã lầm về vấn đề này. Lila vừa diễn chuyện này vừa diễn chuyện khác. Tôi không biết cô ta thực sự là ai.”
“Thế bà già có thật không?”
“Tôi không biết.”
“Bây giờ họ ở đâu? Họ đã ra khỏi khách sạn rồi.”
“Họ luôn có một nơi khác. Họ có hai kênh hoạt động. Hoạt động công khai và hoạt động riêng. Thế nên tôi không biết giờ họ ở đâu. Rõ ràng là ở nơi còn lại rồi. Tôi cho là một nơi an toàn có thể sử dụng lâu dài. Có lẽ trong thành phố này. Có thể là một căn nhà chung sân với nhà khác. Bởi vì họ có một đội đi cùng. Lực lượng riêng của họ. Bọn xấu. Những tay điều tra thuê kia nói đúng, xấu thế nào, họ vừa mới biết được bằng một cách khủng khiếp. Bằng búa.”
Lee nói, “Thế là nhà Hoth cũng đang xóa dấu vết.”
“Dùng động từ không đúng thời,” tôi nói. “Họ đã xóa dấu vết rồi. Họ đang ẩn ở một nơi nào đó và bất kỳ kẻ nào có thể đã biết nơi đó thì lại chết rồi.”
Tàu dừng ở phố 23. Cửa mở. Không ai lên. Chẳng ai xuống. Theresa Lee đăm đăm nhìn xuống sàn. Jacob Mark lướt mắt qua cô sang tôi mà nói, “Nếu Bộ An ninh quốc gia thậm chí không thể nắm được việc Lila Hoth vào Mỹ thì họ cũng không thể biết cô ta đã tới California hay không. Nghĩa là có thể chính cô ta là người đi cùng với Peter.”
“Đúng,” tôi nói. “Có thể thế.”
Cửa khép lại. Con tàu tiếp tục hành trình.
Theresa Lee ngước mắt từ sàn lên, quay sang tôi bảo, “Chuyện xảy ra với bốn người đàn ông kia là lỗi của chúng ta, ông biết đấy. Bằng búa. Cụ thể là lỗi của ông. Ông đã bảo Lila là ông biết về bọn họ. Ông đã biến họ thành đầu mối cần xử lý.”
Tôi nói, “Cảm ơn cô đã chỉ ra.”
Tôi nghĩ ông đã đẩy cô ấy qua miệng vực.
Cụ thể là lỗi của ông.
Tàu lạch xạch chạy vào ga trên phố 28.
Chúng tôi ra khỏi ga ở phố 33. Chẳng ai trong chúng tôi muốn đi tới Ga Trung tâm. Có quá nhiều cảnh sát, và ít nhất đối với Jacob Mark thì có thể quá nhiều những điều liên đới không tốt. Trên phố, đại lộ Park thật bận rộn. Trong phút đầu tiên có hai xe cảnh sát chạy qua. Ở phía Tây là tòa nhà Empire State. Quá nhiều cảnh sát. Chúng tôi theo đường cũ trở lại hướng Nam và đi vào một con phố ngang yên tĩnh dẫn về đại lộ Madison. Lúc này tôi cảm thấy thoải mái. Tôi đã trải qua mười sáu trong tổng số mười bảy giờ để ngủ, trong người tràn đầy thức ăn và chất lỏng. Nhưng Lee và Jake trông rệu rã. Họ chẳng có nơi nào để đi và không quen với điều đó. Rõ ràng họ không thể về nhà rồi. Họ cũng chẳng thể tới chỗ bạn bè. Chúng tôi phải cho rằng tất cả những nơi họ thường lui tới mà cảnh sát biết đều đang bị theo dõi.
Lee nói, “Chúng ta cần có kế hoạch.”
Tôi thích kiểu khu nhà nơi chúng tôi đang đến. New York có vài trăm khu dân cư nhỏ tách biệt. Kiểu cách, dáng vẻ thay đổi qua từng con phố, thậm chí qua từng tòa nhà. Park và Madison ở khu 20 hơi xơ xác. Các con phố ngang hơi nhếch nhác. Có thể một thời chúng đã là nơi cao cấp, và có thể một ngày nào đó sẽ lại như thế, nhưng đúng thời điểm này thì dễ chịu. Chúng tôi náu dưới giàn giáo bên vỉa hè một lát rồi quan sát những kẻ say rượu lảo đảo từ quán bar trở về nhà, những người ở chung cư gần đó dắt chó đi dạo trước khi ngủ. Chúng tôi trông thấy một tay dắt con chó dòng Great Dane to ngang một con ngựa nhỏ, một cô gái dắt con chó sục to bằng đầu con Great Dane. Nhìn chung tôi thích con chó sục. Chó nhỏ, nhân cách lớn. Tay nhỏ bé kia nghĩ hắn là chủ thế giới. Chúng tôi đợi tới khi đồng hồ nhảy qua nửa đêm thì luồn lách khắp nơi cho tới khi tìm được khách sạn phù hợp. Đó là một khách sạn hẹp có tấm biển cổ lỗ được chiếu sáng nhờ các bóng điện hiệu điện thế thấp. Nó trông hơi xuống cấp và đầy bụi bẩn. Nhỏ hơn mức tôi thích. Những nơi rộng lớn hơn có hiệu quả hơn nhiều. Cơ hội lớn hơn để có phòng trống, ẩn danh tính hơn, ít bị theo dõi hơn. Nhưng nhìn chung lại thì nơi chúng tôi đang quan sát cũng khả dĩ.
Đó là mục tiêu hợp lý cho trò chơi năm mươi đô.
Hoặc có lẽ chúng tôi có thể thành công với bốn mươi đô.
Cuối cùng chúng tôi phải trả giá lên đến tận bảy mươi lăm đô, có lẽ do tay khuân đồ ban đêm nghi chúng tôi chơi trò làm tình tay ba. Có lẽ vì cái lối Theresa Lee đang nhìn tôi. Trong mắt cô hiện lên điều gì đó. Tôi không chắc là gì. Nhưng rõ ràng tay khuân đồ ban đêm đã trông thấy cơ hội nâng giá. Căn phòng hắn dành cho bọn tôi thuộc loại nhỏ. Nó nằm ở phần sau khách sạn, có một đôi giường và cửa sổ hẹp trên ống thông gió. Khách sạn này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong sổ tay hướng dẫn du lịch, nhưng có vẻ an toàn, kín đáo và tôi có thể chắc rằng Lee và Jake cảm thấy ổn khi qua đêm ở đây. Nhưng cũng chắc chắn tương tự như thế, tôi có thể nói rằng chẳng ai trong hai người cảm thấy ổn khi ngủ ở đây hai, năm hoặc mười đêm.
“Chúng ta cần người giúp đỡ,” Lee nói. “Ta không thể sống thế này mãi được.”
“Chúng ta có thể nếu muốn,” tôi nói. “Tôi từng sống thế này trong mười năm đấy!”
“OK, một người bình thường không thể sống thế này mãi mãi. Chúng ta cần giúp đỡ. Vấn đề này sẽ không tự mất đi đâu.”
“Có thể,” Jake nói. “Từ cách cô luận ra nó trước đây. Nếu ba ngàn người biết, nó sẽ không còn là vấn đề nữa. Thế nên tất cả những gì chúng ta phải làm là nói cho ba ngàn người biết.”
“Cho từng người một à?”
“Không, ta nên gọi cho báo chí.”
“Họ sẽ tin ta chứ?”
“Nếu chúng ta nói có sức thuyết phục.”
“Họ sẽ đăng câu chuyện này chứ?”
“Tại sao lại không?”
“Ai biết được bây giờ chuyện gì diễn ra với báo chí chứ? Có thể họ sẽ hỏi ý kiến chính phủ về thông tin cho một việc thế này. Có lẽ chính phủ sẽ lệnh cho họ dập nó đi.”
“Vậy tự do báo chí thì sao?”
Lee nói, “Có, tôi nhớ cái đó.”
“Thế thì ai sẽ giúp chúng ta kia chứ?”
“Sansom,” tôi nói. “Sansom sẽ giúp chúng ta. Trong việc này ông ta có rủi ro tổn hại cao nhất.”
“Sansom là chính phủ. Ông ta có người của riêng mình bám theo Susan.”
“Bởi ông ta có rất nhiều thứ để mất. Ta có thể sử dụng điều ấy.” Tôi lấy điện thoại di động của Leonid ra khỏi túi ném xuống giường cạnh Theresa Lee. “Đến sáng hãy nhắn tin cho Docherty. Lấy số máy của tòa nhà văn phòng Cannon ở Washington. Hãy gọi tới văn phòng của Sansom yêu cầu nói chuyện riêng với ông ta. Nói với ông ta rằng cô là một sĩ quan cảnh sát ở New York và cô đang ở cạnh tôi. Nói với ông ta rằng chúng ta biết người của ông ta đã ở trên tàu. Rồi bảo ông ta rằng chúng ta biết chiếc DSM không phải dành cho khẩu súng trường VAL. Nói với ông ta rằng chúng ta biết còn nhiều chuyện nữa.”
Lee nói, “Có thể là một trong hai.”
Tôi nói, “Mẹ con nhà Hoth là giả.”
“Ông nghĩ thế hay là ông biết thế?”
“Vụ ở ga Penn quá dễ dàng.”
“Dễ thế nào?”
“Họ lừa cho tôi vào tròng. Leonid để cho tôi trông thấy hắn. Lúc ấy hắn mặc chiếc áo khoác dưới ánh đèn có màu cam sáng. Thực tế nó hệt như những chiếc áo bảo hộ trước đó tôi thấy các công nhân đường sắt mặc. Nó thu hút ánh mắt tôi. Người ta tính toán để tôi trông thấy nó. Rồi hắn để cho tôi hạ hắn. Bởi theo tính toán của họ tôi sẽ tước điện thoại của hắn và tìm ra thông tin về khách sạn Four Seasons. Họ đã thao túng được tôi. Chuyện này là âm mưu chồng chất âm mưu. Họ cần tôi nói chuyện với họ nhưng không muốn cho tôi biết mọi chuyện. Họ không muốn lộ hết tẩy của mình. Thế nên họ vẽ ra một con đường cho tôi vào. Họ dụ tôi tới khách sạn và thử một phương pháp dễ dàng, ngọt ngào. Chỉ một gã trong vai kẻ kém năng lực ở nhà ga xe lửa, rồi tới màn kịch nhẹ nhàng. Thậm chí họ còn có kế hoạch dự phòng là đến đồn cảnh sát khu vực trình báo về người mất tích. Bằng cách nào thì rốt cuộc tôi cũng sẽ xuất hiện.”
“Họ muốn gì ở ông?”
“Thông tin của Susan.”
“Là gì chứ?”
“Tôi không biết.”
“Họ là ai?”
“Không phải nhà báo,” tôi nói. “Tôi cho là tôi đã lầm về vấn đề này. Lila vừa diễn chuyện này vừa diễn chuyện khác. Tôi không biết cô ta thực sự là ai.”
“Thế bà già có thật không?”
“Tôi không biết.”
“Bây giờ họ ở đâu? Họ đã ra khỏi khách sạn rồi.”
“Họ luôn có một nơi khác. Họ có hai kênh hoạt động. Hoạt động công khai và hoạt động riêng. Thế nên tôi không biết giờ họ ở đâu. Rõ ràng là ở nơi còn lại rồi. Tôi cho là một nơi an toàn có thể sử dụng lâu dài. Có lẽ trong thành phố này. Có thể là một căn nhà chung sân với nhà khác. Bởi vì họ có một đội đi cùng. Lực lượng riêng của họ. Bọn xấu. Những tay điều tra thuê kia nói đúng, xấu thế nào, họ vừa mới biết được bằng một cách khủng khiếp. Bằng búa.”
Lee nói, “Thế là nhà Hoth cũng đang xóa dấu vết.”
“Dùng động từ không đúng thời,” tôi nói. “Họ đã xóa dấu vết rồi. Họ đang ẩn ở một nơi nào đó và bất kỳ kẻ nào có thể đã biết nơi đó thì lại chết rồi.”
Tàu dừng ở phố 23. Cửa mở. Không ai lên. Chẳng ai xuống. Theresa Lee đăm đăm nhìn xuống sàn. Jacob Mark lướt mắt qua cô sang tôi mà nói, “Nếu Bộ An ninh quốc gia thậm chí không thể nắm được việc Lila Hoth vào Mỹ thì họ cũng không thể biết cô ta đã tới California hay không. Nghĩa là có thể chính cô ta là người đi cùng với Peter.”
“Đúng,” tôi nói. “Có thể thế.”
Cửa khép lại. Con tàu tiếp tục hành trình.
Theresa Lee ngước mắt từ sàn lên, quay sang tôi bảo, “Chuyện xảy ra với bốn người đàn ông kia là lỗi của chúng ta, ông biết đấy. Bằng búa. Cụ thể là lỗi của ông. Ông đã bảo Lila là ông biết về bọn họ. Ông đã biến họ thành đầu mối cần xử lý.”
Tôi nói, “Cảm ơn cô đã chỉ ra.”
Tôi nghĩ ông đã đẩy cô ấy qua miệng vực.
Cụ thể là lỗi của ông.
Tàu lạch xạch chạy vào ga trên phố 28.
Chúng tôi ra khỏi ga ở phố 33. Chẳng ai trong chúng tôi muốn đi tới Ga Trung tâm. Có quá nhiều cảnh sát, và ít nhất đối với Jacob Mark thì có thể quá nhiều những điều liên đới không tốt. Trên phố, đại lộ Park thật bận rộn. Trong phút đầu tiên có hai xe cảnh sát chạy qua. Ở phía Tây là tòa nhà Empire State. Quá nhiều cảnh sát. Chúng tôi theo đường cũ trở lại hướng Nam và đi vào một con phố ngang yên tĩnh dẫn về đại lộ Madison. Lúc này tôi cảm thấy thoải mái. Tôi đã trải qua mười sáu trong tổng số mười bảy giờ để ngủ, trong người tràn đầy thức ăn và chất lỏng. Nhưng Lee và Jake trông rệu rã. Họ chẳng có nơi nào để đi và không quen với điều đó. Rõ ràng họ không thể về nhà rồi. Họ cũng chẳng thể tới chỗ bạn bè. Chúng tôi phải cho rằng tất cả những nơi họ thường lui tới mà cảnh sát biết đều đang bị theo dõi.
Lee nói, “Chúng ta cần có kế hoạch.”
Tôi thích kiểu khu nhà nơi chúng tôi đang đến. New York có vài trăm khu dân cư nhỏ tách biệt. Kiểu cách, dáng vẻ thay đổi qua từng con phố, thậm chí qua từng tòa nhà. Park và Madison ở khu 20 hơi xơ xác. Các con phố ngang hơi nhếch nhác. Có thể một thời chúng đã là nơi cao cấp, và có thể một ngày nào đó sẽ lại như thế, nhưng đúng thời điểm này thì dễ chịu. Chúng tôi náu dưới giàn giáo bên vỉa hè một lát rồi quan sát những kẻ say rượu lảo đảo từ quán bar trở về nhà, những người ở chung cư gần đó dắt chó đi dạo trước khi ngủ. Chúng tôi trông thấy một tay dắt con chó dòng Great Dane to ngang một con ngựa nhỏ, một cô gái dắt con chó sục to bằng đầu con Great Dane. Nhìn chung tôi thích con chó sục. Chó nhỏ, nhân cách lớn. Tay nhỏ bé kia nghĩ hắn là chủ thế giới. Chúng tôi đợi tới khi đồng hồ nhảy qua nửa đêm thì luồn lách khắp nơi cho tới khi tìm được khách sạn phù hợp. Đó là một khách sạn hẹp có tấm biển cổ lỗ được chiếu sáng nhờ các bóng điện hiệu điện thế thấp. Nó trông hơi xuống cấp và đầy bụi bẩn. Nhỏ hơn mức tôi thích. Những nơi rộng lớn hơn có hiệu quả hơn nhiều. Cơ hội lớn hơn để có phòng trống, ẩn danh tính hơn, ít bị theo dõi hơn. Nhưng nhìn chung lại thì nơi chúng tôi đang quan sát cũng khả dĩ.
Đó là mục tiêu hợp lý cho trò chơi năm mươi đô.
Hoặc có lẽ chúng tôi có thể thành công với bốn mươi đô.
Cuối cùng chúng tôi phải trả giá lên đến tận bảy mươi lăm đô, có lẽ do tay khuân đồ ban đêm nghi chúng tôi chơi trò làm tình tay ba. Có lẽ vì cái lối Theresa Lee đang nhìn tôi. Trong mắt cô hiện lên điều gì đó. Tôi không chắc là gì. Nhưng rõ ràng tay khuân đồ ban đêm đã trông thấy cơ hội nâng giá. Căn phòng hắn dành cho bọn tôi thuộc loại nhỏ. Nó nằm ở phần sau khách sạn, có một đôi giường và cửa sổ hẹp trên ống thông gió. Khách sạn này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong sổ tay hướng dẫn du lịch, nhưng có vẻ an toàn, kín đáo và tôi có thể chắc rằng Lee và Jake cảm thấy ổn khi qua đêm ở đây. Nhưng cũng chắc chắn tương tự như thế, tôi có thể nói rằng chẳng ai trong hai người cảm thấy ổn khi ngủ ở đây hai, năm hoặc mười đêm.
“Chúng ta cần người giúp đỡ,” Lee nói. “Ta không thể sống thế này mãi được.”
“Chúng ta có thể nếu muốn,” tôi nói. “Tôi từng sống thế này trong mười năm đấy!”
“OK, một người bình thường không thể sống thế này mãi mãi. Chúng ta cần giúp đỡ. Vấn đề này sẽ không tự mất đi đâu.”
“Có thể,” Jake nói. “Từ cách cô luận ra nó trước đây. Nếu ba ngàn người biết, nó sẽ không còn là vấn đề nữa. Thế nên tất cả những gì chúng ta phải làm là nói cho ba ngàn người biết.”
“Cho từng người một à?”
“Không, ta nên gọi cho báo chí.”
“Họ sẽ tin ta chứ?”
“Nếu chúng ta nói có sức thuyết phục.”
“Họ sẽ đăng câu chuyện này chứ?”
“Tại sao lại không?”
“Ai biết được bây giờ chuyện gì diễn ra với báo chí chứ? Có thể họ sẽ hỏi ý kiến chính phủ về thông tin cho một việc thế này. Có lẽ chính phủ sẽ lệnh cho họ dập nó đi.”
“Vậy tự do báo chí thì sao?”
Lee nói, “Có, tôi nhớ cái đó.”
“Thế thì ai sẽ giúp chúng ta kia chứ?”
“Sansom,” tôi nói. “Sansom sẽ giúp chúng ta. Trong việc này ông ta có rủi ro tổn hại cao nhất.”
“Sansom là chính phủ. Ông ta có người của riêng mình bám theo Susan.”
“Bởi ông ta có rất nhiều thứ để mất. Ta có thể sử dụng điều ấy.” Tôi lấy điện thoại di động của Leonid ra khỏi túi ném xuống giường cạnh Theresa Lee. “Đến sáng hãy nhắn tin cho Docherty. Lấy số máy của tòa nhà văn phòng Cannon ở Washington. Hãy gọi tới văn phòng của Sansom yêu cầu nói chuyện riêng với ông ta. Nói với ông ta rằng cô là một sĩ quan cảnh sát ở New York và cô đang ở cạnh tôi. Nói với ông ta rằng chúng ta biết người của ông ta đã ở trên tàu. Rồi bảo ông ta rằng chúng ta biết chiếc DSM không phải dành cho khẩu súng trường VAL. Nói với ông ta rằng chúng ta biết còn nhiều chuyện nữa.”
Bình luận truyện