Không Có Ngày Mai

Chương 49



THERESA LEE CẦM ĐIỆN THOẠI lên giữ một lúc như thể nó là món nữ trang quý hiếm. Rồi cô đặt nó lên giá đầu giường và hỏi, “Điều gì khiến ông nghĩ là còn nhiều chuyện nữa?”

Tôi đáp, “Nhìn chung còn thêm nhiều. Sansom giành được bốn huy chương, không chỉ một. Ông ta là dạng sĩ quan hành động thực hiện nhiệm vụ thường xuyên. Chắc chắn ông ta đã thực hiện đủ loại việc rồi.”

“Chẳng hạn việc gì?”

“Bất kỳ việc gì cần làm. Cho bất kỳ kẻ nào muốn việc ấy được thực hiện. Không chỉ quân đội đâu. Thi thoảng lực lượng Delta cũng được cho mướn. Đôi khi cho CIA mượn.”

“Để thực hiện việc gì?”

“Các vụ can thiệp bí mật. Đảo chính. Ám sát.”

“Tướng Tito chết năm 1980. Ở Nam Tư. Ông có nghĩ là Sansom đã làm việc đó không?”

“Không, tôi nghĩ là Tito bị bệnh. Nhưng tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu có kế hoạch dự bị, phòng trường hợp ông ta vẫn khỏe.”

“Brezhnev chết năm 1982. Ở Nga. Rồi Andropov, ngay sau đó. Rồi tới Chemenko, thực sự nhanh. Cứ như đại dịch ấy.”

“Cô là người thế nào đây? Sử gia à?”

“Nghiệp dư. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tất cả cũng dẫn đến Gorbachev, và sự tiến bộ. Ông nghĩ việc đó là do chúng ta à? Ông nghĩ là do Sansom hả?”

“Có thể,” tôi nói. “Tôi không biết.”

“Nhưng dù là gì đi chăng nữa, chẳng có chuyện nào trong những chuyện kiểu này liên quan tới tháng Ba năm 1983 ở Afghanistan.”

“Nhưng hãy nghĩ mà xem. Chạm trán một đội bắn tỉa của Liên Xô trong đêm tối là một khả năng hoàn toàn ngẫu nhiên. Liệu họ có điều một tay hành động xuất sắc như Sansom đến chỉ để lang thang quanh đồi và cầu gặp vận may không? Đi trăm lẻ một lần thì cả trăm lần ông ta sẽ về tay trắng. Đó là rủi ro rất lớn chỉ để tìm kiếm phần thưởng rất nhỏ. Thế là chẳng có kế hoạch hành động gì sất. Một phi vụ thì phải có mục tiêu có thể đạt được.”

“Rất nhiều kế hoạch đã thất bại.”

“Dĩ nhiên là thế. Nhưng tất cả đều bắt đầu với một mục tiêu thực tế. Thực tế hơn cái chuyện lang thang ở vùng núi không người rộng cả ngàn dặm vuông chỉ để hy vọng ngẫu nhiên chạm mặt đối thủ. Thế nên chắc chắn đã có việc gì đó khác diễn ra.”

“Thế thì mơ hồ lắm.”

“Còn nữa,” tôi nói. “Không mơ hồ đâu. Người ta đã nói chuyện với tôi suốt cả vài ngày. Và tôi đã lắng nghe. Một số trong những điều tôi nghe thấy không dễ hiểu lắm. Mấy tay nhân viên điều tra liên bang ấy khiến tôi thấy rối tung ở Watergate, Washington. Tôi hỏi họ đang có chuyện gì. Phản ứng của họ thật kỳ quặc. Như trời sắp sập ấy. Có vẻ không phù hợp với một vụ dùng biện pháp kỹ thuật thu thập thông tin trái phép cách đây hai mươi lăm năm.”

“Địa chính trị không đơn giản đâu.”

“Nhất trí. Và tôi là người đầu tiên thừa nhận rằng mình chẳng phải chuyên gia. Nhưng ngay cả thế đi nữa, có vẻ chuyện này liên quan đến cấp cao nhất.”

“Thế vẫn mơ hồ.”

“Tôi đã nói chuyện với Sansom ở Washington. Trong văn phòng ông ta. Ông ta có vẻ khó chịu về toàn bộ chuyện này. Sầu muộn, bất ổn.”

“Đang mùa bầu cử mà.”

“Nhưng giành được khẩu súng trường là việc hay đấy chứ, đúng không? Chuyện đó chẳng có gì đáng xấu hổ. Đó là tất cả những gì quân đội gọi là mạnh mẽ và dũng cảm. Thế nên phản ứng của ông ta là không phù hợp.”

“Vẫn mơ hồ.”

“Ông ta biết tên tay súng bắn tỉa. Grigori Hoth. Từ thẻ tên của người này. Tôi nghĩ ông ta đã giữ những chiếc thẻ tên làm vật kỷ niệm. Sansom bảo không, các thẻ tên đã bị khóa kỹ cùng các báo cáo sau hành động và mọi thứ khác. Cứ như thể lỡ lời. Và mọi thứ khác là sao? Điều này nghĩa là gì?”

Lee chẳng nói gì.

Tôi nói, “Chúng tôi đã nói về số phận của tay bắn tỉa và người phát hiện mục tiêu. Sansom bảo ông ta không có vũ khí giảm thanh. Lại nghe như thêm một lần lỡ lời nữa. Delta không bao giờ thực hiện những phi vụ bí mật trong đêm mà không có vũ khí giảm thanh. Họ rất cẩn thận về những chuyện như thế. Vậy nên tôi nghĩ toàn bộ câu chuyện khẩu súng VAL là sản phẩm phụ hoàn toàn ngẫu nhiên của một chuyện hoàn toàn khác. Tôi nghĩ khẩu súng bắn tỉa đúng là một câu chuyện. Nhưng việc này như một tảng băng. Phần lớn của nó vẫn còn đang ẩn đi.”

Lee không nói gì.

Tôi tiếp, “Rồi chúng tôi nói về địa chính trị. Ông ta nhận thấy một mối đe dọa, cái này thì rõ rồi. Ông ta lo về Nga, hay về Liên bang Nga, tùy họ tự gọi mình là gì cũng được. Sansom nghĩ rằng họ bất ổn. Ông ta bảo rằng mọi thứ sẽ vỡ tóe loe ra, nếu cái phần về đồi Korengal trong câu chuyện lọt ra ngoài. Nghe thấy gì không? Phần về đồi Korengal của câu chuyện. Nghe cứ như lần lỡ lời thứ ba. Đó rõ là lời thú nhận trực tiếp rằng còn nhiều nữa. Từ chính miệng kẻ trong cuộc.”

Lee không nói gì. Jacob Mark hỏi, “Còn cái gì nữa?”

“Tôi không biết. Nhưng dù là gì, nó chứa đựng rất nhiều thông tin. Ngay từ đầu Lila Hoth tìm kiếm một chiếc USB. Và cánh nhân viên điều tra liên bang cho rằng có một chiếc như vậy nằm đâu đó. Họ bảo nhiệm vụ của họ là thu hồi chiếc USB thật. Thật, bởi vì họ đã lấy chiếc USB mà tôi mua và cho rằng đó là mồi nhử. Họ bảo, nó không chứa gì và kiểu gì đi nữa thì cũng quá nhỏ. Nghe thấy chứ? Quá nhỏ? Nghĩa là có một số tệp lớn. Rất nhiều thông tin.”

“Nhưng Susan đã không mang gì theo mình.”

“Đúng. Nhưng tất cả đều cho rằng cô ấy đã mang theo nó.”

“Loại thông tin nào?”

“Tôi không biết. Trừ việc Springfield đã nói chuyện với tôi ở đây, tại New York. Tay phụ trách an ninh của Sansom, ở khách sạn Sheraton. Trong một hành lang yên tĩnh. Anh ta rất căng. Anh ta cảnh báo tôi rời cuộc chơi. Anh ta chọn một cách nói ẩn dụ cụ thể. Anh ta bảo: ông không thể lật được tảng đá không vừa với sức ông đâu.”

“Thế thì sao?”

“Nếu cô lật một tảng đá thì sao?”

“Nhiều thứ lộ ra.”

“Chính xác. Nhiều thứ lộ ra. Bây giờ đây chớ chả phải lúc nào. Chuyện này không phải là những thứ nằm trơ đó, đã chết cách đây hai mươi lăm năm. Chuyện này liên quan đến những thứ đang vận động, diễn biến lúc này. Chuyện này liên quan tới những vấn đề đang tồn tại hiện nay.”

Tôi thấy Theresa Lee đang suy nghĩ hết mọi vấn đề. Cô liếc chiếc điện thoại di động trên giá. Hai mắt cô nhíu lại. Tôi đoán nữ thám tử đang thảo trước nội dung cú điện thoại sẽ gọi cho Sansom vào sáng mai. Cô nói, “Ông ta thuộc dạng bất cẩn, phải không? Ông bảo rằng ông ta lỡ miệng ba lần.”

Tôi nói, “Ông ta là sĩ quan Delta ở những thời kỳ rực rỡ nhất trong mười bảy năm quân ngũ.”

“Và gì nữa?”

“Cô không sống nổi mười bảy ngày nếu bất cẩn.”

“Vậy thì sao?”

“Ông ta có vẻ rất chú ý đến tôi. Sansom ý thức về mọi chuyện có liên quan đến chiến dịch tranh cử. Phải trông thế nào, ăn nói ra sao, đi lại kiểu gì. Tất cả những hàm ý nhỏ nhặt đến cùng.”

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì tôi không nghĩ rằng ông ta bất cẩn.”

“Ông ta đã lỡ lời ba lần.”

“Vậy sao? Tôi không dám chắc lắm. Tôi tự hỏi có phải chăng là thay vì như vậy, ông ta đang giăng bẫy. Sansom đã đọc hồ sơ của tôi. Ông ta biết tôi là quân cảnh giỏi, lại rất gần với thế hệ ông ta. Tôi nghĩ có thể ông ta đang cần giúp đỡ, bằng bất cứ cách thức xưa cũ nào mà ông ta có thể tìm được.”

“Ông cho là Sansom đang tuyển mộ ông à?”

“Có thể,” tôi nói. “Tôi nghĩ ông ta đã rắc chút vụn bánh mì, và chờ xem liệu tôi có lần theo hay không.”

“Bởi vì cái gì?”

“Bởi ông ta muốn đậy nắp lại, và ông ta không chắc chắn kẻ nào sẽ làm được việc ấy cho mình.”

“Ông ta không tin tưởng đám người của Bộ Quốc phòng à?”

“Cô có tin không?”

“Đó đâu phải thế giới của tôi. Ông tin họ chứ?”

“Tin được mới lạ.”

“Ông ta không tin tưởng Springfield à?”

“Tin cả đời. Nhưng Springfield chỉ là một cá nhân. Mà Sansom có một vấn đề lớn. Thế nên có thể ông ta tính toán rằng nếu một kẻ khác dính vào, có thể ông ta sẽ ổn. Càng đông càng vui.”

“Vậy là ông ta sẽ bắt buộc phải giúp ta.”

“Không phải bắt buộc,” tôi nói. “Thẩm quyền của Sansom rất hạn chế. Nhưng có thể ông ta có khuynh hướng ngả về phe chúng ta. Đó là lý do tôi muốn cô gọi cho ông ta.”

“Tại sao ông không gọi?”

“Bởi tôi sẽ không ở đây khi bắt đầu công việc ngày mai.”

“Ông sẽ không ở đây à?”

“Tôi sẽ gặp hai người lúc 10 giờ, ở công viên quảng trường Madison. Cách đây vài khu nhà về phía Nam. Khi đến đó nhớ cẩn thận nhé.”

“Ông định đi đâu?”

“Ra ngoài.”

“Tới đâu?”

“Tìm mẹ con nhà Hoth.”

“Ông sẽ không tìm thấy cô ta đâu.”

“Có lẽ không. Nhưng cô ta có một đội. Có thể chúng sẽ tìm ra tôi. Tôi chắc chắn là chúng đang ra ngoài tìm tôi. Và chúng có ảnh của tôi rồi.”

“Ông sẽ dùng bản thân làm mồi nhử à?”

“Bất kỳ điều gì có tác dụng.”

“Tôi chắc chắn là cảnh sát cũng đang truy tìm ông. Cả Bộ Quốc phòng, FBI nữa. Có thể là những người mà ta chưa bao giờ nghe tới.”

“Bận rộn suốt cả đêm.”

“Bảo trọng nhé, được không?”

“Lúc nào cũng thế.”

“Bao giờ ông đi?”

“Bây giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện