Không Có Ngày Mai
Chương 61
SPRINGFIELD UỐNG NƯỚC MẤT một lúc lâu rồi thoáng nở nụ cười mà bảo, “Chậm, nhưng rốt cuộc ông cũng nghĩ ra rồi đấy.”
“Vậy công việc của cô ấy là gì?”
“Cô ấy là nhân viên quản trị hệ thống, chịu trách nhiệm về một phần công nghệ thông tin.”
“Tôi không biết thế nghĩa là gì.”
“Nghĩa là cô ấy biết một số mật khẩu chủ của các máy tính.”
“Những máy tính nào?”
“Không phải các máy quan trọng. Cô ấy không thể phóng tên lửa hay những thứ gì khác. Nhưng rõ ràng cô ấy được phép truy cập các hồ sơ của HRC. Và một số tài liệu lưu trữ.”
“Nhưng không phải tài liệu lưu trữ của Delta, phải không? Chúng nằm ở Bắc Carolina. Ở Fort Bragg. Không ở Lầu Năm Góc.”
“Các máy tính được nối mạng với nhau. Bây giờ mọi thứ ở mọi nơi và chẳng ở nơi nào cả.”
“Và cô ấy có quyền truy cập hả?”
“Lỗi của con người.”
“Cái gì?”
“Có phần nào đó lỗi của con người.”
“Một phần nào đó?”
“Có nhiều nhân viên quản trị hệ thống. Họ chia sẻ các vấn đề chung. Họ giúp đỡ nhau. Họ có phòng chat riêng, họ có bảng tin riêng. Hình như có một dòng mã bị lỗi khiến các mật khẩu cá nhân không đảm bảo bí mật như người ta muốn. Vậy nên có sự rò rỉ. Chúng tôi nghĩ là trên thực tế tất cả họ biết điều ấy, nhưng họ thích như vậy. Một người có thể vào hệ thống đặng giúp đỡ người khác khi có những rắc rối nhỏ nhặt. Ngay cả khi dòng mã có đúng đi nữa, có khi họ cũng xóa nó đi.”
Tôi nhớ lại lời Jacob Mark đã nói, Chị ấy giỏi máy tính.
Tôi nói, “Vậy là cô ấy có quyền truy nhập các hồ sơ lưu trữ của Delta?”
Springfield chỉ gật đầu.
Tôi nói, “Nhưng ông và Sansom đã xuất ngũ trước tôi năm năm. Hồi ấy chẳng có gì được đưa vào máy tính. Hồ sơ lưu trữ thì chắc chắn lại càng không rồi.”
“Thời cuộc thay đổi,” Springfield nói. “Quân đội Hoa Kỳ như tôi và ông biết nay đã chín mươi tuổi rồi. Chúng ta đã có những thứ rác rưởi tích tụ chừng chín mươi năm. Những thứ vũ khí cổ han gỉ mà ông của ai đó mang về làm kỷ niệm, những lá cờ và quân phục thu được đang mốc meo lên, đủ thứ. Cộng thêm vài ngàn, vài chục ngàn tấn tài liệu. Có khi vài triệu tấn. Một rắc rối thực tiễn. Nguy cơ hỏa hoạn, chuột bọ, thay đổi nhà cửa.”
“Thế thì sao?”
“Thế nên trong vòng mười năm qua họ dọn dẹp nhà cửa. Các mẫu vật hoặc được gửi cho viện bảo tàng hoặc được tống vào thùng rác. Còn hồ sơ thì được quét và lưu trữ vào máy tính.”
Tôi gật đầu. “Và Susan truy cập và sao chép một hồ sơ.”
“Hơn cả sao chép một hồ sơ,” Springfield nói. “Cô ấy đã trích lấy một bộ. Chuyển nó sang một ổ lưu trữ bên ngoài rồi xóa hồ sơ gốc.”
“Ổ lưu trữ ngoài là chiếc USB phải không?”
Springfield gật đầu. “Và chúng tôi không biết hiện nó đang ở đâu.”
“Tại sao lại là cô ấy?”
“Bởi cô ấy thích hợp cho việc đó. Phần hồ sơ liên quan được lần ra qua việc tặng thưởng huy chương. Người của HRC lưu giữ hồ sơ về huân huy chương. Như ông nói đấy. Và cô ấy là quản trị hệ thống. Và cô ấy có thể bị tấn công thông qua con trai mình.”
“Tại sao cô ấy xóa hồ sơ gốc?”
“Tôi không biết.”
“Chắc chắn nó đã làm tăng nguy cơ lên.”
“Rất nhiều.”
“Hồ sơ ấy là gì?”
“Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Nó được đưa ra khỏi phòng lưu trữ và sao quét khi nào?”
“Hơn ba tháng trước một chút. Công việc ấy chậm chạp lắm. Chương trình thực hiện đã mười năm rồi mà người ta chỉ mới giải quyết đến đầu thập kỷ 1980 thôi.”
“Những ai làm?”
“Có đội ngũ chuyên môn.”
“Cùng một kẽ hở. Mẹ con nhà Hoth có mặt ở đây gần như là ngay lập tức.”
“Rõ ràng thế.”
“Ông có biết đó là ai không?”
“Các bước đang được thực hiện.”
“Hồ sơ ấy là gì?”
“Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Nhưng đó là hồ sơ lớn.”
“Khá lớn.”
“Và mẹ con nhà Hoth muốn có nó.”
“Tôi nghĩ chuyện đó thì rõ rồi.”
“Tại sao chúng muốn có nó?”
“Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Ông nói câu ấy lắm lần quá.”
“Tôi muốn nói ý đó lắm.”
“Mẹ con nhà Hoth là ai?”
Springfield cười và dùng tay làm cử chỉ hàm ý Một lần nữa. Nghĩa là Tôi không tình nguyện trao thông tin được. Câu trả lời tuyệt vời của một hạ sĩ quan. Tám từ, có lẽ từ “tình nguyện” quan trọng nhất.
Tôi nói, “Ông có thể đặt nhiều câu hỏi cho tôi. Tôi có thể tình nguyện đưa ra phỏng đoán. Ông có thể nhận xét về chúng.”
Anh ta nói, “Ông nghĩ mẹ con nhà Hoth là ai?”
“Tôi nghĩ bọn đó là người Afghanistan bản xứ.”
Springfield nói, “Tiếp đi.”
“Đó không đúng là lời nhận xét lắm.”
“Tiếp đi.”
“Có lẽ là những kẻ có tư tưởng ủng hộ Taliban hay al-Qaeda, hoặc mật vụ, hoặc bọn tay sai.”
Chẳng có phản ứng nào.
“Al-Qaeda,” tôi nói. “Chủ yếu cánh Taliban ở trong nước.”
“Tiếp đi.”
“Mật vụ,” tôi nói.
Không có phản ứng nào.
“Lãnh đạo?”
“Tiếp đi.”
“Al-Qaeda có sử dụng phụ nữ làm lãnh đạo không?”
“Chúng sử dụng bất kỳ thứ gì mang lại hiệu quả.”
“Nghe không hợp lý lắm.”
“Đó là điều chúng muốn ta nghĩ. Chúng muốn ta tìm kiếm những gã đàn ông không tồn tại.”
Tôi không nói gì.
“Tiếp đi,” Springfield nói.
“OK, kẻ tự xưng là Svetlana Hoth đã chiến đấu cùng lực lượng du kích Hồi giáo và biết rằng các ông đã thu được khẩu súng trường VAL từ Grigori Hoth. Chúng đã sử dụng tên và câu chuyện của Hoth để tìm kiếm sự thông cảm ở đây.”
“Vì cái gì?”
“Vì bây giờ al-Qaeda muốn có bằng chứng thành văn về bất cứ việc gì khác mà đám các ông đã làm vào đêm hôm ấy.”
“Tiếp đi.”
“Việc đã giúp Sansom được tặng một huy chương lớn. Thế nên việc đó phải trông ngon lành lắm, khi xửa khi xưa, mãi tận hồi ấy. Nhưng bây giờ các ông lo lắng về chuyện nó lộ ra. Thế nên tôi cho rằng việc đó không có vẻ hay ho gì nữa.”
“Tiếp đi.”
“Sansom thì khổ sở, nhưng chính phủ cũng chẳng yên tâm chút nào vì một chuyện con con. Thế nên chuyện này vừa ảnh hưởng tới cá nhân vừa có ảnh hưởng về chính trị.”
“Tiếp đi.”
“Đêm đó có giúp ông giành được huy chương không?”
“Huy chương Thành tích Xuất sắc.”
“Nhận thẳng từ Bộ trưởng Quốc phòng.”
Springfield gật đầu. “Món đồ trang sức rẻ tiền nho nhỏ và đẹp, dành cho một trung sĩ hèn mọn.”
“Thế nên chuyến đi ấy liên quan tới chính trị hơn là quân sự.”
“Rõ ràng thế. Hồi ấy chúng ta không chính thức có chiến tranh với ai hết.”
“Các ông biết rằng mẹ con Hoth đã giết bốn người, có khi cả con trai của Susan nữa, đúng không?”
“Chúng tôi không biết nhưng nghĩ là thế.”
“Tại sao ông không ngăn chặn chúng?”
“Tôi đảm bảo an ninh cho một nghị sĩ. Tôi không thể ngăn chặn ai.”
“Những tay nhân viên điều tra liên bang kia có thể làm.”
“Đám nhân viên điều tra ấy làm việc theo kiểu cách bí hiểm. Rõ ràng họ coi hai mẹ con Hoth là những chiến binh hàng đầu của kẻ thù, là mục tiêu rất quan trọng, cực kỳ nguy hiểm, nhưng hiện không có khả năng gây hại.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là ngay lúc này để yên cho chúng thì vẫn lợi nhiều hơn.”
“Thực tế điều đó có nghĩa là họ không thể tìm ra chúng.”
“Tất nhiên rồi.”
“Ông vui vì điều đó à?”
“Mẹ con nhà Hoth không giữ chiếc USB, nếu không sẽ chẳng có chuyện chúng vẫn đang tìm kiếm nó. Thế nên kiểu gì tôi cũng chẳng thực sự quan tâm.”
“Tôi nghĩ là ông nên quan tâm đấy,” tôi nói.
“Ông nghĩ đây là nơi của chúng à? Nơi ông đã có mặt à?”
“Dãy nhà này hoặc dãy bên cạnh.”
“Tôi nghĩ là dãy này,” Springfield nói. “Đám nhân viên điều tra liên bang ấy đã lục soát phòng khách sạn. Lúc bọn chúng ra ngoài.”
“Lila đã nói với tôi.”
“Chúng có các túi đựng đồ mua sắm. Như đồ trưng bày. Để tạo vỏ bọc hợp lý cho chỗ đó.”
“Tôi đã trông thấy chúng.”
“Hai chiếc từ cửa hiệu Bergdorf Goodman, hai chiếc từ Tiffany. Hai cửa hiệu đó ở gần nhau, cách những tòa nhà cổ đó chừng một dãy nhà. Nếu như căn cứ của chúng cách đại lộ Park một dãy nhà về phía Đông, chúng sẽ tới cửa hiệu của Bloomingdales thay vì hai cửa hiệu trên. Vì chúng không mua sắm thực sự. Chúng chỉ cần có các thứ phụ kiện trong phòng khách sạn của mình, để đánh lừa người khác.”
“Ý kiến hay đấy,” tôi nói.
“Đừng đi tìm mẹ con Hoth,” Springfield nói.
“Giờ ông lo lắng về tôi sao?”
“Cả hai cách ông đều có thể thất bại. Chúng sẽ tư duy hệt như chúng tôi, rằng thậm chí dù ông không giữ chiếc USB, bằng cách nào đó ông cũng biết nó đã biến đi đâu. Và thậm chí chúng có thể có sức thuyết phục hơn và xấu xa hơn chúng tôi nữa.”
“Và gì nữa?”
“Có thể chúng sẽ nói cho ông trong đó có gì. Trong trường hợp ấy, theo quan điểm của chúng tôi, ông sẽ trở thành một đầu mối sơ hở.”
“Như thế tệ hại đến mức nào?”
“Tôi không thấy xấu hổ. Nhưng thiếu tá Sansom sẽ thấy bối rối.”
“Và nước Mỹ nữa.”
“Đúng thế.”
Người phục vụ trở lại hỏi xem chúng tôi cần thêm gì khác hay không. Springfield bảo có. Anh ta gọi đồ cho cả hai chúng tôi. Nghĩa là người này còn có thêm chuyện để nói. Anh ta nói, “Hãy thuật lại chính xác những gì đã diễn ra trên tàu.”
“Tại sao ông không có mặt ở đó thay vì tay tham mưu trưởng? Có vẻ đó là việc của ông hơn là việc của ông ta.”
“Chuyện xảy ra với chúng tôi thật nhanh. Khi ấy tôi đang ở Texas, cùng Sansom. Gây quỹ. Chúng tôi không có thời gian để triển khai một cách hợp lý.”
“Tại sao cơ quan liên bang không có người trên tàu?”
“Có. Họ có hai người trên tàu. Hai phụ nữ. Giả trang, mượn từ FBI. Đặc vụ Rodriguez và đặc vụ Mbele. Ông đã lạng quạng lên nhầm toa và đi cùng họ suốt cả chặng đường.”
“Họ giỏi,” tôi nói. Và đúng là họ giỏi thật. Người phụ nữ gốc Tây Ban Nha nhỏ bé, nóng bức, mệt mỏi, chiếc túi siêu thị cũ rích quấn quanh cổ tay. Người phụ nữ Tây Phi mặc chiếc váy bằng vải nhuộm tay. “Họ rất giỏi. Nhưng làm thế nào mà tất cả các ông biết rằng cô ấy sẽ lên chuyến tàu đó?”
“Chúng tôi không biết,” Springfield đáp. “Đó là một chiến dịch rất lớn. Một vụ tranh giành lớn. Chúng tôi biết cô ấy lái xe đi. Thế nên chúng tôi có người đợi sẵn ở các đường hầm. Ý tưởng là bám theo cô ấy từ đó, tới bất kỳ nơi nào cô ấy sẽ tới.”
“Tại sao cô ấy không bị bắt ngay ở bậc thềm của Lầu Năm Góc?”
“Có một cuộc tranh cãi ngắn. Đám nhân viên điều tra liên bang đã thắng. Họ muốn chỉ một lần là lật tẩy cả đường dây. Và lẽ ra họ đã làm được.”
“Nếu như tôi không phá hỏng.”
“Đấy là ông nói nhé.”
“Cô ấy không cầm chiếc USB. Thế nên kiểu gì cũng sẽ chẳng có đường dây nào để mà lộ cả.”
“Cô ấy đã rời Lầu Năm Góc cùng với nó, mà nó lại không có trong nhà hay xe của cô ấy.”
“Ông chắc chắn chứ?”
“Nhà cô ấy đã bị đập ra đến từng mảnh, tôi có thể ăn được phần còn lại lớn nhất của chiếc xe cô ấy.”
“Họ đã lục soát đoàn tàu điện ngầm kỹ mức nào?”
“Toa số 7622 vẫn còn nằm ở sân ga trên phố 207. Người ta nói rằng để lắp ráp lại nó phải mất một tháng hoặc hơn.”
“Trong cái USB đó có cái quái quỷ gì vậy?”
Springfield không trả lời.
Một trong những chiếc điện thoại tôi thu được nằm trong túi bắt đầu rung.
“Vậy công việc của cô ấy là gì?”
“Cô ấy là nhân viên quản trị hệ thống, chịu trách nhiệm về một phần công nghệ thông tin.”
“Tôi không biết thế nghĩa là gì.”
“Nghĩa là cô ấy biết một số mật khẩu chủ của các máy tính.”
“Những máy tính nào?”
“Không phải các máy quan trọng. Cô ấy không thể phóng tên lửa hay những thứ gì khác. Nhưng rõ ràng cô ấy được phép truy cập các hồ sơ của HRC. Và một số tài liệu lưu trữ.”
“Nhưng không phải tài liệu lưu trữ của Delta, phải không? Chúng nằm ở Bắc Carolina. Ở Fort Bragg. Không ở Lầu Năm Góc.”
“Các máy tính được nối mạng với nhau. Bây giờ mọi thứ ở mọi nơi và chẳng ở nơi nào cả.”
“Và cô ấy có quyền truy cập hả?”
“Lỗi của con người.”
“Cái gì?”
“Có phần nào đó lỗi của con người.”
“Một phần nào đó?”
“Có nhiều nhân viên quản trị hệ thống. Họ chia sẻ các vấn đề chung. Họ giúp đỡ nhau. Họ có phòng chat riêng, họ có bảng tin riêng. Hình như có một dòng mã bị lỗi khiến các mật khẩu cá nhân không đảm bảo bí mật như người ta muốn. Vậy nên có sự rò rỉ. Chúng tôi nghĩ là trên thực tế tất cả họ biết điều ấy, nhưng họ thích như vậy. Một người có thể vào hệ thống đặng giúp đỡ người khác khi có những rắc rối nhỏ nhặt. Ngay cả khi dòng mã có đúng đi nữa, có khi họ cũng xóa nó đi.”
Tôi nhớ lại lời Jacob Mark đã nói, Chị ấy giỏi máy tính.
Tôi nói, “Vậy là cô ấy có quyền truy nhập các hồ sơ lưu trữ của Delta?”
Springfield chỉ gật đầu.
Tôi nói, “Nhưng ông và Sansom đã xuất ngũ trước tôi năm năm. Hồi ấy chẳng có gì được đưa vào máy tính. Hồ sơ lưu trữ thì chắc chắn lại càng không rồi.”
“Thời cuộc thay đổi,” Springfield nói. “Quân đội Hoa Kỳ như tôi và ông biết nay đã chín mươi tuổi rồi. Chúng ta đã có những thứ rác rưởi tích tụ chừng chín mươi năm. Những thứ vũ khí cổ han gỉ mà ông của ai đó mang về làm kỷ niệm, những lá cờ và quân phục thu được đang mốc meo lên, đủ thứ. Cộng thêm vài ngàn, vài chục ngàn tấn tài liệu. Có khi vài triệu tấn. Một rắc rối thực tiễn. Nguy cơ hỏa hoạn, chuột bọ, thay đổi nhà cửa.”
“Thế thì sao?”
“Thế nên trong vòng mười năm qua họ dọn dẹp nhà cửa. Các mẫu vật hoặc được gửi cho viện bảo tàng hoặc được tống vào thùng rác. Còn hồ sơ thì được quét và lưu trữ vào máy tính.”
Tôi gật đầu. “Và Susan truy cập và sao chép một hồ sơ.”
“Hơn cả sao chép một hồ sơ,” Springfield nói. “Cô ấy đã trích lấy một bộ. Chuyển nó sang một ổ lưu trữ bên ngoài rồi xóa hồ sơ gốc.”
“Ổ lưu trữ ngoài là chiếc USB phải không?”
Springfield gật đầu. “Và chúng tôi không biết hiện nó đang ở đâu.”
“Tại sao lại là cô ấy?”
“Bởi cô ấy thích hợp cho việc đó. Phần hồ sơ liên quan được lần ra qua việc tặng thưởng huy chương. Người của HRC lưu giữ hồ sơ về huân huy chương. Như ông nói đấy. Và cô ấy là quản trị hệ thống. Và cô ấy có thể bị tấn công thông qua con trai mình.”
“Tại sao cô ấy xóa hồ sơ gốc?”
“Tôi không biết.”
“Chắc chắn nó đã làm tăng nguy cơ lên.”
“Rất nhiều.”
“Hồ sơ ấy là gì?”
“Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Nó được đưa ra khỏi phòng lưu trữ và sao quét khi nào?”
“Hơn ba tháng trước một chút. Công việc ấy chậm chạp lắm. Chương trình thực hiện đã mười năm rồi mà người ta chỉ mới giải quyết đến đầu thập kỷ 1980 thôi.”
“Những ai làm?”
“Có đội ngũ chuyên môn.”
“Cùng một kẽ hở. Mẹ con nhà Hoth có mặt ở đây gần như là ngay lập tức.”
“Rõ ràng thế.”
“Ông có biết đó là ai không?”
“Các bước đang được thực hiện.”
“Hồ sơ ấy là gì?”
“Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Nhưng đó là hồ sơ lớn.”
“Khá lớn.”
“Và mẹ con nhà Hoth muốn có nó.”
“Tôi nghĩ chuyện đó thì rõ rồi.”
“Tại sao chúng muốn có nó?”
“Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Ông nói câu ấy lắm lần quá.”
“Tôi muốn nói ý đó lắm.”
“Mẹ con nhà Hoth là ai?”
Springfield cười và dùng tay làm cử chỉ hàm ý Một lần nữa. Nghĩa là Tôi không tình nguyện trao thông tin được. Câu trả lời tuyệt vời của một hạ sĩ quan. Tám từ, có lẽ từ “tình nguyện” quan trọng nhất.
Tôi nói, “Ông có thể đặt nhiều câu hỏi cho tôi. Tôi có thể tình nguyện đưa ra phỏng đoán. Ông có thể nhận xét về chúng.”
Anh ta nói, “Ông nghĩ mẹ con nhà Hoth là ai?”
“Tôi nghĩ bọn đó là người Afghanistan bản xứ.”
Springfield nói, “Tiếp đi.”
“Đó không đúng là lời nhận xét lắm.”
“Tiếp đi.”
“Có lẽ là những kẻ có tư tưởng ủng hộ Taliban hay al-Qaeda, hoặc mật vụ, hoặc bọn tay sai.”
Chẳng có phản ứng nào.
“Al-Qaeda,” tôi nói. “Chủ yếu cánh Taliban ở trong nước.”
“Tiếp đi.”
“Mật vụ,” tôi nói.
Không có phản ứng nào.
“Lãnh đạo?”
“Tiếp đi.”
“Al-Qaeda có sử dụng phụ nữ làm lãnh đạo không?”
“Chúng sử dụng bất kỳ thứ gì mang lại hiệu quả.”
“Nghe không hợp lý lắm.”
“Đó là điều chúng muốn ta nghĩ. Chúng muốn ta tìm kiếm những gã đàn ông không tồn tại.”
Tôi không nói gì.
“Tiếp đi,” Springfield nói.
“OK, kẻ tự xưng là Svetlana Hoth đã chiến đấu cùng lực lượng du kích Hồi giáo và biết rằng các ông đã thu được khẩu súng trường VAL từ Grigori Hoth. Chúng đã sử dụng tên và câu chuyện của Hoth để tìm kiếm sự thông cảm ở đây.”
“Vì cái gì?”
“Vì bây giờ al-Qaeda muốn có bằng chứng thành văn về bất cứ việc gì khác mà đám các ông đã làm vào đêm hôm ấy.”
“Tiếp đi.”
“Việc đã giúp Sansom được tặng một huy chương lớn. Thế nên việc đó phải trông ngon lành lắm, khi xửa khi xưa, mãi tận hồi ấy. Nhưng bây giờ các ông lo lắng về chuyện nó lộ ra. Thế nên tôi cho rằng việc đó không có vẻ hay ho gì nữa.”
“Tiếp đi.”
“Sansom thì khổ sở, nhưng chính phủ cũng chẳng yên tâm chút nào vì một chuyện con con. Thế nên chuyện này vừa ảnh hưởng tới cá nhân vừa có ảnh hưởng về chính trị.”
“Tiếp đi.”
“Đêm đó có giúp ông giành được huy chương không?”
“Huy chương Thành tích Xuất sắc.”
“Nhận thẳng từ Bộ trưởng Quốc phòng.”
Springfield gật đầu. “Món đồ trang sức rẻ tiền nho nhỏ và đẹp, dành cho một trung sĩ hèn mọn.”
“Thế nên chuyến đi ấy liên quan tới chính trị hơn là quân sự.”
“Rõ ràng thế. Hồi ấy chúng ta không chính thức có chiến tranh với ai hết.”
“Các ông biết rằng mẹ con Hoth đã giết bốn người, có khi cả con trai của Susan nữa, đúng không?”
“Chúng tôi không biết nhưng nghĩ là thế.”
“Tại sao ông không ngăn chặn chúng?”
“Tôi đảm bảo an ninh cho một nghị sĩ. Tôi không thể ngăn chặn ai.”
“Những tay nhân viên điều tra liên bang kia có thể làm.”
“Đám nhân viên điều tra ấy làm việc theo kiểu cách bí hiểm. Rõ ràng họ coi hai mẹ con Hoth là những chiến binh hàng đầu của kẻ thù, là mục tiêu rất quan trọng, cực kỳ nguy hiểm, nhưng hiện không có khả năng gây hại.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là ngay lúc này để yên cho chúng thì vẫn lợi nhiều hơn.”
“Thực tế điều đó có nghĩa là họ không thể tìm ra chúng.”
“Tất nhiên rồi.”
“Ông vui vì điều đó à?”
“Mẹ con nhà Hoth không giữ chiếc USB, nếu không sẽ chẳng có chuyện chúng vẫn đang tìm kiếm nó. Thế nên kiểu gì tôi cũng chẳng thực sự quan tâm.”
“Tôi nghĩ là ông nên quan tâm đấy,” tôi nói.
“Ông nghĩ đây là nơi của chúng à? Nơi ông đã có mặt à?”
“Dãy nhà này hoặc dãy bên cạnh.”
“Tôi nghĩ là dãy này,” Springfield nói. “Đám nhân viên điều tra liên bang ấy đã lục soát phòng khách sạn. Lúc bọn chúng ra ngoài.”
“Lila đã nói với tôi.”
“Chúng có các túi đựng đồ mua sắm. Như đồ trưng bày. Để tạo vỏ bọc hợp lý cho chỗ đó.”
“Tôi đã trông thấy chúng.”
“Hai chiếc từ cửa hiệu Bergdorf Goodman, hai chiếc từ Tiffany. Hai cửa hiệu đó ở gần nhau, cách những tòa nhà cổ đó chừng một dãy nhà. Nếu như căn cứ của chúng cách đại lộ Park một dãy nhà về phía Đông, chúng sẽ tới cửa hiệu của Bloomingdales thay vì hai cửa hiệu trên. Vì chúng không mua sắm thực sự. Chúng chỉ cần có các thứ phụ kiện trong phòng khách sạn của mình, để đánh lừa người khác.”
“Ý kiến hay đấy,” tôi nói.
“Đừng đi tìm mẹ con Hoth,” Springfield nói.
“Giờ ông lo lắng về tôi sao?”
“Cả hai cách ông đều có thể thất bại. Chúng sẽ tư duy hệt như chúng tôi, rằng thậm chí dù ông không giữ chiếc USB, bằng cách nào đó ông cũng biết nó đã biến đi đâu. Và thậm chí chúng có thể có sức thuyết phục hơn và xấu xa hơn chúng tôi nữa.”
“Và gì nữa?”
“Có thể chúng sẽ nói cho ông trong đó có gì. Trong trường hợp ấy, theo quan điểm của chúng tôi, ông sẽ trở thành một đầu mối sơ hở.”
“Như thế tệ hại đến mức nào?”
“Tôi không thấy xấu hổ. Nhưng thiếu tá Sansom sẽ thấy bối rối.”
“Và nước Mỹ nữa.”
“Đúng thế.”
Người phục vụ trở lại hỏi xem chúng tôi cần thêm gì khác hay không. Springfield bảo có. Anh ta gọi đồ cho cả hai chúng tôi. Nghĩa là người này còn có thêm chuyện để nói. Anh ta nói, “Hãy thuật lại chính xác những gì đã diễn ra trên tàu.”
“Tại sao ông không có mặt ở đó thay vì tay tham mưu trưởng? Có vẻ đó là việc của ông hơn là việc của ông ta.”
“Chuyện xảy ra với chúng tôi thật nhanh. Khi ấy tôi đang ở Texas, cùng Sansom. Gây quỹ. Chúng tôi không có thời gian để triển khai một cách hợp lý.”
“Tại sao cơ quan liên bang không có người trên tàu?”
“Có. Họ có hai người trên tàu. Hai phụ nữ. Giả trang, mượn từ FBI. Đặc vụ Rodriguez và đặc vụ Mbele. Ông đã lạng quạng lên nhầm toa và đi cùng họ suốt cả chặng đường.”
“Họ giỏi,” tôi nói. Và đúng là họ giỏi thật. Người phụ nữ gốc Tây Ban Nha nhỏ bé, nóng bức, mệt mỏi, chiếc túi siêu thị cũ rích quấn quanh cổ tay. Người phụ nữ Tây Phi mặc chiếc váy bằng vải nhuộm tay. “Họ rất giỏi. Nhưng làm thế nào mà tất cả các ông biết rằng cô ấy sẽ lên chuyến tàu đó?”
“Chúng tôi không biết,” Springfield đáp. “Đó là một chiến dịch rất lớn. Một vụ tranh giành lớn. Chúng tôi biết cô ấy lái xe đi. Thế nên chúng tôi có người đợi sẵn ở các đường hầm. Ý tưởng là bám theo cô ấy từ đó, tới bất kỳ nơi nào cô ấy sẽ tới.”
“Tại sao cô ấy không bị bắt ngay ở bậc thềm của Lầu Năm Góc?”
“Có một cuộc tranh cãi ngắn. Đám nhân viên điều tra liên bang đã thắng. Họ muốn chỉ một lần là lật tẩy cả đường dây. Và lẽ ra họ đã làm được.”
“Nếu như tôi không phá hỏng.”
“Đấy là ông nói nhé.”
“Cô ấy không cầm chiếc USB. Thế nên kiểu gì cũng sẽ chẳng có đường dây nào để mà lộ cả.”
“Cô ấy đã rời Lầu Năm Góc cùng với nó, mà nó lại không có trong nhà hay xe của cô ấy.”
“Ông chắc chắn chứ?”
“Nhà cô ấy đã bị đập ra đến từng mảnh, tôi có thể ăn được phần còn lại lớn nhất của chiếc xe cô ấy.”
“Họ đã lục soát đoàn tàu điện ngầm kỹ mức nào?”
“Toa số 7622 vẫn còn nằm ở sân ga trên phố 207. Người ta nói rằng để lắp ráp lại nó phải mất một tháng hoặc hơn.”
“Trong cái USB đó có cái quái quỷ gì vậy?”
Springfield không trả lời.
Một trong những chiếc điện thoại tôi thu được nằm trong túi bắt đầu rung.
Bình luận truyện