Không Có Ngày Mai
Chương 62
TÔI RÚT CẢ BA
ĐIỆN THOẠI RA KHỎI TÚI đặt lên bàn. Một chiếc đang xê dịch, mỗi lần
chừng ba milimét. Rung mạnh. Trên màn hình của nó hiện dòng chữ Cuộc gọi hạn chế. Tôi mở nắp máy, đặt lên tai và nói: “Alô?”
Lila Hoth hỏi, “Ông vẫn còn ở New York à?”
Tôi đáp: “Đúng.”
“Ông ở gần khách sạn Four Seasons không?”
Tôi đáp, “Không gần lắm.”
“Đến đó bây giờ đi. Tôi gửi một cái gói cho ông ở quầy lễ tân.”
“Khi nào?”
Nhưng cuộc gọi đã kết thúc.
Tôi liếc Springfield bảo: “Đợi ở đây nhé.” Rồi tôi vội vã chạy ra sảnh. Không thấy ai lui ra phía cửa. Nơi này yên tĩnh. Nhân viên chào đón khách mặc áo đuôi tôm đang đứng im. Tôi bước về quầy lễ tân, xưng tên và hỏi xem họ có giữ gì gửi cho tôi không. Một phút sau trong tay tôi có một phong bì. Mặt trước của nó ghi tên tôi bằng chữ viết tay đen đậm. Tên của Lila Hoth ghi ở góc trên bên trái, nơi ghi địa chỉ người gửi. Tôi hỏi nhân viên lễ tân chiếc phong bì được chuyển tới khi nào. Anh ta bảo nó được chuyển tới hơn một giờ trước.
Tôi hỏi, “Anh có trông thấy người mang nó tới không?”
“Một ông người nước ngoài.”
“Anh có nhận ra ông ta không?”
“Không, thưa ngài.”
Chiếc phong bì có đồ độn, dài hai mươi ba phân rộng mười lăm phân. Nhẹ. Bên trong có thứ gì đó cứng. Tròn, đường kính có lẽ khoảng mười hai phân. Tôi mang nó trở lại phòng trà và lại ngồi cùng Springfield. Anh ta hỏi, “Từ nhà Hoth đấy à?”
Tôi gật đầu.
Anh ta bảo, “Nó có thể đầy bột chứa vi khuẩn bệnh than đấy.”
“Có vẻ là đĩa CD hơn,” tôi nói.
“Chứa cái gì?”
“Có thể là dân ca Afghanistan.”
“Tôi hy vọng là không phải,” Springfield nói. “Tôi đã từng nghe dân ca Afghanistan, cả từ xa và ở cự ly gần.”
“Ông muốn tôi đợi rồi mới mở nó chứ?”
“Cho đến khi nào?”
“Đến khi ông đã tránh xa.”
“Tôi sẽ chấp nhận rủi ro.”
Thế là tôi xé phong bì rồi lắc. Một chiếc đĩa duy nhất trượt ra, nhựa va vào bàn gỗ gây ra một tiếng động nhẹ.
“Đĩa CD,” tôi nói.
“Thật ra là đĩa DVD,” Springfield bảo.
Đây là đĩa tự ghi. Nó là một chiếc đĩa trắng do Memorex sản xuất. Dòng chữ Hãy xem đĩa này được ghi bằng bút dạ đen ở mặt ghi nhãn đĩa. Cùng loại chữ viết trên phong bì. Cùng một cây bút. Chắc là chữ viết tay và bút của Lila Hoth.
Tôi nói, “Tôi không có đầu chạy DVD.”
“Thế thì đừng xem.”
“Tôi nghĩ là tôi phải xem.”
“Chuyện gì đã xảy ra trên tàu?”
“Tôi không biết.”
“Ông có thể xem đĩa DVD trên máy tính. Như người ta xem phim bằng máy tính xách tay khi đi máy bay ấy.”
“Tôi không có máy tính.”
“Khách sạn nào cũng có máy tính.”
“Tôi không muốn ở lại đây.”
“Trong thành phố có nhiều khách sạn.”
“Ông đang ở chỗ nào?”
“Khách sạn Sheraton. Nơi trước đây chúng ta đã tới.”
Rồi Springfield thanh toán hóa đơn của phòng trà bằng thẻ tín dụng hạng titan, và chúng tôi đi bộ từ khách sạn Four Seasons tới khách sạn Sheraton. Đây là lần thứ hai tôi thực hiện hành trình này. Cũng mất chừng đó thời gian. Các vỉa hè chật người, người ta đi lại chậm chạp trong cái nóng. Đã 1 giờ chiều, trời rất ấm. Trên suốt chặng đường tôi trông chừng các cảnh sát, việc này chẳng giúp chúng tôi đi được nhanh hơn. Nhưng rốt cuộc chúng tôi cũng tới nơi. Màn hình plasma ngoài sảnh liệt kê cả loạt sự kiện. Phòng khiêu vũ chính đã được một tổ chức đại diện thương mại đặt. Liên quan tới truyền hình cáp. Điều này khiến tôi nghĩ tới kênh National Geographic và con đười ươi lưng trắng.
Springfield dùng thẻ từ của mình mở cửa dẫn vào trung tâm văn phòng. Anh ta không vào cùng tôi. Anh ta bảo sẽ đợi tôi ngoài sảnh, rồi bước đi. Ba trong bốn ô làm việc đã có người. Hai phụ nữ, một nam giới, tất cả đều mặc com lê sẫm màu, tất cả đều có cặp da bật mở, giấy tờ khắp nơi. Tôi lấy một chiếc ghế và bắt đầu cố gắng tìm hiểu cách mở đĩa DVD bằng máy tính. Tôi tìm thấy một cái khe trên cục CPU trông thích hợp với mục đích ấy. Tôi đút chiếc đĩa vào, thấy máy tạm thời cưỡng lại, rồi thì động cơ kêu vo vo, CPU nuốt cái đĩa và kéo khỏi tay tôi.
Trong năm giây chẳng có gì xảy ra. Chỉ có nhiều tiếng dừng, chạy và tiếng vo vo. Rồi một cửa sổ lớn mở ra trên màn hình. Nó trống trơn. Nhưng ở góc dưới cùng có các biểu tượng. Như ảnh vẽ các nút điều khiển của một đầu DVD. Chạy, tạm dừng, tua xuôi, tua ngược, bỏ qua. Tôi di chuột, con trỏ hình mũi tên biến thành hình bàn tay mũm mĩm khi lướt qua các nút điều khiển.
Điện thoại trong túi tôi bắt đầu rung.
Lila Hoth hỏi, “Ông vẫn còn ở New York à?”
Tôi đáp: “Đúng.”
“Ông ở gần khách sạn Four Seasons không?”
Tôi đáp, “Không gần lắm.”
“Đến đó bây giờ đi. Tôi gửi một cái gói cho ông ở quầy lễ tân.”
“Khi nào?”
Nhưng cuộc gọi đã kết thúc.
Tôi liếc Springfield bảo: “Đợi ở đây nhé.” Rồi tôi vội vã chạy ra sảnh. Không thấy ai lui ra phía cửa. Nơi này yên tĩnh. Nhân viên chào đón khách mặc áo đuôi tôm đang đứng im. Tôi bước về quầy lễ tân, xưng tên và hỏi xem họ có giữ gì gửi cho tôi không. Một phút sau trong tay tôi có một phong bì. Mặt trước của nó ghi tên tôi bằng chữ viết tay đen đậm. Tên của Lila Hoth ghi ở góc trên bên trái, nơi ghi địa chỉ người gửi. Tôi hỏi nhân viên lễ tân chiếc phong bì được chuyển tới khi nào. Anh ta bảo nó được chuyển tới hơn một giờ trước.
Tôi hỏi, “Anh có trông thấy người mang nó tới không?”
“Một ông người nước ngoài.”
“Anh có nhận ra ông ta không?”
“Không, thưa ngài.”
Chiếc phong bì có đồ độn, dài hai mươi ba phân rộng mười lăm phân. Nhẹ. Bên trong có thứ gì đó cứng. Tròn, đường kính có lẽ khoảng mười hai phân. Tôi mang nó trở lại phòng trà và lại ngồi cùng Springfield. Anh ta hỏi, “Từ nhà Hoth đấy à?”
Tôi gật đầu.
Anh ta bảo, “Nó có thể đầy bột chứa vi khuẩn bệnh than đấy.”
“Có vẻ là đĩa CD hơn,” tôi nói.
“Chứa cái gì?”
“Có thể là dân ca Afghanistan.”
“Tôi hy vọng là không phải,” Springfield nói. “Tôi đã từng nghe dân ca Afghanistan, cả từ xa và ở cự ly gần.”
“Ông muốn tôi đợi rồi mới mở nó chứ?”
“Cho đến khi nào?”
“Đến khi ông đã tránh xa.”
“Tôi sẽ chấp nhận rủi ro.”
Thế là tôi xé phong bì rồi lắc. Một chiếc đĩa duy nhất trượt ra, nhựa va vào bàn gỗ gây ra một tiếng động nhẹ.
“Đĩa CD,” tôi nói.
“Thật ra là đĩa DVD,” Springfield bảo.
Đây là đĩa tự ghi. Nó là một chiếc đĩa trắng do Memorex sản xuất. Dòng chữ Hãy xem đĩa này được ghi bằng bút dạ đen ở mặt ghi nhãn đĩa. Cùng loại chữ viết trên phong bì. Cùng một cây bút. Chắc là chữ viết tay và bút của Lila Hoth.
Tôi nói, “Tôi không có đầu chạy DVD.”
“Thế thì đừng xem.”
“Tôi nghĩ là tôi phải xem.”
“Chuyện gì đã xảy ra trên tàu?”
“Tôi không biết.”
“Ông có thể xem đĩa DVD trên máy tính. Như người ta xem phim bằng máy tính xách tay khi đi máy bay ấy.”
“Tôi không có máy tính.”
“Khách sạn nào cũng có máy tính.”
“Tôi không muốn ở lại đây.”
“Trong thành phố có nhiều khách sạn.”
“Ông đang ở chỗ nào?”
“Khách sạn Sheraton. Nơi trước đây chúng ta đã tới.”
Rồi Springfield thanh toán hóa đơn của phòng trà bằng thẻ tín dụng hạng titan, và chúng tôi đi bộ từ khách sạn Four Seasons tới khách sạn Sheraton. Đây là lần thứ hai tôi thực hiện hành trình này. Cũng mất chừng đó thời gian. Các vỉa hè chật người, người ta đi lại chậm chạp trong cái nóng. Đã 1 giờ chiều, trời rất ấm. Trên suốt chặng đường tôi trông chừng các cảnh sát, việc này chẳng giúp chúng tôi đi được nhanh hơn. Nhưng rốt cuộc chúng tôi cũng tới nơi. Màn hình plasma ngoài sảnh liệt kê cả loạt sự kiện. Phòng khiêu vũ chính đã được một tổ chức đại diện thương mại đặt. Liên quan tới truyền hình cáp. Điều này khiến tôi nghĩ tới kênh National Geographic và con đười ươi lưng trắng.
Springfield dùng thẻ từ của mình mở cửa dẫn vào trung tâm văn phòng. Anh ta không vào cùng tôi. Anh ta bảo sẽ đợi tôi ngoài sảnh, rồi bước đi. Ba trong bốn ô làm việc đã có người. Hai phụ nữ, một nam giới, tất cả đều mặc com lê sẫm màu, tất cả đều có cặp da bật mở, giấy tờ khắp nơi. Tôi lấy một chiếc ghế và bắt đầu cố gắng tìm hiểu cách mở đĩa DVD bằng máy tính. Tôi tìm thấy một cái khe trên cục CPU trông thích hợp với mục đích ấy. Tôi đút chiếc đĩa vào, thấy máy tạm thời cưỡng lại, rồi thì động cơ kêu vo vo, CPU nuốt cái đĩa và kéo khỏi tay tôi.
Trong năm giây chẳng có gì xảy ra. Chỉ có nhiều tiếng dừng, chạy và tiếng vo vo. Rồi một cửa sổ lớn mở ra trên màn hình. Nó trống trơn. Nhưng ở góc dưới cùng có các biểu tượng. Như ảnh vẽ các nút điều khiển của một đầu DVD. Chạy, tạm dừng, tua xuôi, tua ngược, bỏ qua. Tôi di chuột, con trỏ hình mũi tên biến thành hình bàn tay mũm mĩm khi lướt qua các nút điều khiển.
Điện thoại trong túi tôi bắt đầu rung.
Bình luận truyện