Không Có Ngày Mai
Chương 64
SAU ĐÓ TÔI GÁC MÁY,
BỎ ĐĨA DVD vào túi, cố gắng bước vào nhà vệ sinh ở sảnh và nôn vào bồn
tiểu. Không hẳn vì hình ảnh trong đó. Tôi từng chứng kiến những cảnh tệ
hơn thế. Mà vì cơn giận dữ, thịnh nộ và thất vọng. Tất cả những cảm xúc
có tính ăn mòn ấy tích tụ bên trong tôi và phải tìm chỗ xả ra. Tôi súc
miệng, rửa mặt và uống chút nước từ vòi rồi đứng một lúc trước gương.
Rồi tôi dốc hết các thứ đồ trong túi ra. Tôi giữ lại tiền mặt, cuốn hộ chiếu, thẻ ATM, thẻ đi tàu điện ngầm và danh thiếp NYPD của Theresa Lee. Tôi giữ lại chiếc bàn chải đánh răng. Tôi giữ lại chiếc di động đã nhận cuộc gọi. Tôi ném hai chiếc kia vào thùng rác, cùng cái sạc khẩn cấp, cả tấm danh thiếp giả của bốn gã đàn ông đã chết và những tờ Theresa Lee dùng để ghi lại tin nhắn từ đồng sự của mình.
Tôi cũng ném cả chiếc đĩa DVD.
Và chiếc USB mua ở cửa hàng Radio Shack, cùng lớp vỏ màu hồng.
Tôi chẳng cần mồi nhử nữa.
Rồi, sạch sẽ gọn gàng, tôi ra ngoài xem Springfield còn quanh đây không.
Vẫn còn. Anh ta đang ngồi trên ghế ở quán bar ngoài sảnh, lưng tựa vào một góc vuông trong tường. Trên bàn trước mặt Springfield có một cốc nước. Trông anh ta thoải mái song vẫn đang quan sát hết mọi thứ. Ta có thể đưa người này ra khỏi Lực lượng Đặc biệt, vân vân và vân vân. Springfield trông thấy tôi tới. Tôi ngồi xuống cạnh anh ta. Anh ta hỏi, “Đó có phải dân ca không?”
“Đúng,” tôi nói. “Là dân ca.”
“Trong một đĩa DVD à?”
“Còn có một chút nhảy nhót nữa.”
“Tôi không tin ông đâu. Trông mặt ông tái xám hết cả. Nhảy dân tộc kiểu Afghanistan tệ cực, tôi biết chứ, nhưng chẳng tệ đến mức khiến ông phải thế đâu.”
“Có hai người đàn ông,” tôi nói. “Cả hai đều bị rạch bụng và lôi hết ruột ra ngoài.”
“Họ sống lúc ghi hình à?”
“Rồi họ chết lúc đang ghi hình.”
“Có âm thanh không?”
“Phim câm.”
“Hai người đó là ai?”
“Một người là lái xe taxi từ Kabul và người còn lại là con trai của Susan Mark.”
“Tôi không đi taxi ở Kabul. Tôi thích dùng phương tiện của mình hơn. Nhưng với USC thì tệ quá. Họ mất một vị trí phòng thủ rồi. Khó tìm đấy. Tôi đã kiểm tra thông tin về thằng bé. Họ bảo là nó có đôi chân tuyệt vời.”
“Giờ thì không còn nữa.”
“Mẹ con Hoth có xuất hiện trong đĩa không?”
Tôi gật đầu. “Như một lời thú tội.”
“Chẳng quan trọng. Chúng biết rằng kiểu gì ta cũng giết chúng. Chúng ta giết chúng vì lý do gì đâu thành vấn đề.”
“Với tôi thì có.”
“Tỉnh lên đi, Reacher. Đó là toàn bộ mục đích của việc gửi cho ông chiếc phong bì. Chúng muốn làm cho ông nổi điên và cuốn ông vào. Chúng không thể tìm ra ông. Thế nên chúng muốn ông tới tìm chúng.”
“Đó là điều tôi sẽ làm.”
“Kế hoạch cho tương lai của ông là chuyện riêng của ông. Nhưng ông cần cẩn trọng. Ông cần hiểu. Bởi đây đã là chiến thuật của chúng trong suốt hai trăm năm qua. Đó là lý do những vụ hành hạ của chúng luôn diễn ra trong phạm vi có thể nghe thấy được rất gần chiến tuyến. Chúng muốn thu hút các lực lượng giải cứu. Hoặc kích động người ta tấn công trả thù. Chúng muốn nguồn cung cấp tù nhân không bao giờ cạn. Cứ hỏi người Anh ấy. Hoặc người Nga cũng được.”
“Tôi sẽ rất thận trọng.”
“Tôi chắc chắn là ông sẽ gắng thế. Nhưng ông sẽ không đi đâu cả chừng nào chúng tôi chưa xong việc với ông, về chuyến tàu.”
“Người của các ông đã thấy những gì tôi thấy.”
“Giúp chúng tôi thì có lợi cho ông đấy.”
“Cho tới giờ thì không. Tất cả những gì tôi có là những lời hứa.”
“Tất cả các cáo buộc sẽ được bãi hết khi chúng tôi có trong tay chiếc USB.”
“Chưa đủ.”
“Ông cần cam kết bằng văn bản à?”
“Không, tôi muốn các cáo buộc được bãi bỏ ngay bây giờ. Tôi cần chút tự do hành động ở đây. Tôi không thể lúc nào cũng phải canh chừng cảnh sát.”
“Tự do hành động để làm gì?”
“Ông biết là gì rồi.”
“Được rồi, tôi sẽ làm điều tôi có thể làm.”
“Chưa đủ.”
“Tôi không thể đảm bảo với ông. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng.”
“Cơ hội thành công của ông là bao nhiêu?”
“Không hề có. Nhưng Sansom có thể.”
“Ông được quyền phát ngôn thay ông ta không?”
“Tôi sẽ phải gọi cho ông ấy.”
“Bảo ông ta rằng không bày chuyện vớ vẩn nữa, được chứ? Giờ chúng ta qua giai đoạn ấy rồi.”
“OK.”
“Và cũng nói cho ông ta nghe về Theresa Lee và Jacob Mark nữa. Cả Docherty. Tôi muốn tất cả họ được sạch sẽ mọi tội.”
“OK.”
“Và Jacob Mark sẽ cần được tư vấn tâm lý. Đặc biệt nếu anh ấy xem một đĩa DVD như thế.”
“Anh ta sẽ không xem.”
“Nhưng tôi muốn anh ấy được quan tâm. Cũng như người chồng cũ, ông Molina.”
“OK.”
“Thêm hai việc nữa,” tôi nói.
“Ông ngã giá quá nhiều, đối với một tay chẳng có gì để trao.”
“Bộ An ninh Quốc gia đã lần ra rằng mẹ con nhà Hoth đã cùng đội của chúng từ Tajikistan tới. Cách đây ba tháng. Một loại thuật toán do máy tính thực hiện. Tôi muốn biết chúng có bao nhiêu người.”
“Để đánh giá lực lượng địch hả?”
“Chính xác.”
“Và gì nữa?”
“Tôi muốn gặp Sansom một lần nữa.”
“Vì sao?”
“Tôi muốn ông ta nói cho tôi nghe trong chiếc USB đó có gì.”
“Sẽ không có chuyện đó.”
“Thế thì ông ta sẽ không lấy lại được nó. Tôi sẽ giữ nó và tự xem.”
“Gì cơ?”
“Ông nghe thấy tôi nói rồi đấy.”
“Thực sự ông đã có chiếc USB rồi hả?”
“Không,” tôi nói. “Nhưng tôi biết nó đang ở đâu.”
Rồi tôi dốc hết các thứ đồ trong túi ra. Tôi giữ lại tiền mặt, cuốn hộ chiếu, thẻ ATM, thẻ đi tàu điện ngầm và danh thiếp NYPD của Theresa Lee. Tôi giữ lại chiếc bàn chải đánh răng. Tôi giữ lại chiếc di động đã nhận cuộc gọi. Tôi ném hai chiếc kia vào thùng rác, cùng cái sạc khẩn cấp, cả tấm danh thiếp giả của bốn gã đàn ông đã chết và những tờ Theresa Lee dùng để ghi lại tin nhắn từ đồng sự của mình.
Tôi cũng ném cả chiếc đĩa DVD.
Và chiếc USB mua ở cửa hàng Radio Shack, cùng lớp vỏ màu hồng.
Tôi chẳng cần mồi nhử nữa.
Rồi, sạch sẽ gọn gàng, tôi ra ngoài xem Springfield còn quanh đây không.
Vẫn còn. Anh ta đang ngồi trên ghế ở quán bar ngoài sảnh, lưng tựa vào một góc vuông trong tường. Trên bàn trước mặt Springfield có một cốc nước. Trông anh ta thoải mái song vẫn đang quan sát hết mọi thứ. Ta có thể đưa người này ra khỏi Lực lượng Đặc biệt, vân vân và vân vân. Springfield trông thấy tôi tới. Tôi ngồi xuống cạnh anh ta. Anh ta hỏi, “Đó có phải dân ca không?”
“Đúng,” tôi nói. “Là dân ca.”
“Trong một đĩa DVD à?”
“Còn có một chút nhảy nhót nữa.”
“Tôi không tin ông đâu. Trông mặt ông tái xám hết cả. Nhảy dân tộc kiểu Afghanistan tệ cực, tôi biết chứ, nhưng chẳng tệ đến mức khiến ông phải thế đâu.”
“Có hai người đàn ông,” tôi nói. “Cả hai đều bị rạch bụng và lôi hết ruột ra ngoài.”
“Họ sống lúc ghi hình à?”
“Rồi họ chết lúc đang ghi hình.”
“Có âm thanh không?”
“Phim câm.”
“Hai người đó là ai?”
“Một người là lái xe taxi từ Kabul và người còn lại là con trai của Susan Mark.”
“Tôi không đi taxi ở Kabul. Tôi thích dùng phương tiện của mình hơn. Nhưng với USC thì tệ quá. Họ mất một vị trí phòng thủ rồi. Khó tìm đấy. Tôi đã kiểm tra thông tin về thằng bé. Họ bảo là nó có đôi chân tuyệt vời.”
“Giờ thì không còn nữa.”
“Mẹ con Hoth có xuất hiện trong đĩa không?”
Tôi gật đầu. “Như một lời thú tội.”
“Chẳng quan trọng. Chúng biết rằng kiểu gì ta cũng giết chúng. Chúng ta giết chúng vì lý do gì đâu thành vấn đề.”
“Với tôi thì có.”
“Tỉnh lên đi, Reacher. Đó là toàn bộ mục đích của việc gửi cho ông chiếc phong bì. Chúng muốn làm cho ông nổi điên và cuốn ông vào. Chúng không thể tìm ra ông. Thế nên chúng muốn ông tới tìm chúng.”
“Đó là điều tôi sẽ làm.”
“Kế hoạch cho tương lai của ông là chuyện riêng của ông. Nhưng ông cần cẩn trọng. Ông cần hiểu. Bởi đây đã là chiến thuật của chúng trong suốt hai trăm năm qua. Đó là lý do những vụ hành hạ của chúng luôn diễn ra trong phạm vi có thể nghe thấy được rất gần chiến tuyến. Chúng muốn thu hút các lực lượng giải cứu. Hoặc kích động người ta tấn công trả thù. Chúng muốn nguồn cung cấp tù nhân không bao giờ cạn. Cứ hỏi người Anh ấy. Hoặc người Nga cũng được.”
“Tôi sẽ rất thận trọng.”
“Tôi chắc chắn là ông sẽ gắng thế. Nhưng ông sẽ không đi đâu cả chừng nào chúng tôi chưa xong việc với ông, về chuyến tàu.”
“Người của các ông đã thấy những gì tôi thấy.”
“Giúp chúng tôi thì có lợi cho ông đấy.”
“Cho tới giờ thì không. Tất cả những gì tôi có là những lời hứa.”
“Tất cả các cáo buộc sẽ được bãi hết khi chúng tôi có trong tay chiếc USB.”
“Chưa đủ.”
“Ông cần cam kết bằng văn bản à?”
“Không, tôi muốn các cáo buộc được bãi bỏ ngay bây giờ. Tôi cần chút tự do hành động ở đây. Tôi không thể lúc nào cũng phải canh chừng cảnh sát.”
“Tự do hành động để làm gì?”
“Ông biết là gì rồi.”
“Được rồi, tôi sẽ làm điều tôi có thể làm.”
“Chưa đủ.”
“Tôi không thể đảm bảo với ông. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng.”
“Cơ hội thành công của ông là bao nhiêu?”
“Không hề có. Nhưng Sansom có thể.”
“Ông được quyền phát ngôn thay ông ta không?”
“Tôi sẽ phải gọi cho ông ấy.”
“Bảo ông ta rằng không bày chuyện vớ vẩn nữa, được chứ? Giờ chúng ta qua giai đoạn ấy rồi.”
“OK.”
“Và cũng nói cho ông ta nghe về Theresa Lee và Jacob Mark nữa. Cả Docherty. Tôi muốn tất cả họ được sạch sẽ mọi tội.”
“OK.”
“Và Jacob Mark sẽ cần được tư vấn tâm lý. Đặc biệt nếu anh ấy xem một đĩa DVD như thế.”
“Anh ta sẽ không xem.”
“Nhưng tôi muốn anh ấy được quan tâm. Cũng như người chồng cũ, ông Molina.”
“OK.”
“Thêm hai việc nữa,” tôi nói.
“Ông ngã giá quá nhiều, đối với một tay chẳng có gì để trao.”
“Bộ An ninh Quốc gia đã lần ra rằng mẹ con nhà Hoth đã cùng đội của chúng từ Tajikistan tới. Cách đây ba tháng. Một loại thuật toán do máy tính thực hiện. Tôi muốn biết chúng có bao nhiêu người.”
“Để đánh giá lực lượng địch hả?”
“Chính xác.”
“Và gì nữa?”
“Tôi muốn gặp Sansom một lần nữa.”
“Vì sao?”
“Tôi muốn ông ta nói cho tôi nghe trong chiếc USB đó có gì.”
“Sẽ không có chuyện đó.”
“Thế thì ông ta sẽ không lấy lại được nó. Tôi sẽ giữ nó và tự xem.”
“Gì cơ?”
“Ông nghe thấy tôi nói rồi đấy.”
“Thực sự ông đã có chiếc USB rồi hả?”
“Không,” tôi nói. “Nhưng tôi biết nó đang ở đâu.”
Bình luận truyện