Khúc Cầu Hồn

Chương 10



Johnny ẩn mình trên những con đường nhỏ vắng người qua lại và lái xe từ bên này thị trấn qua phía bên kia. Jack sống trong khu phố có những căn nhà nhỏ và mảnh vườn tươm tất, nhiều cư dân ở đó thuộc thành phần cớm, buôn bán lẻ và vận chuyển hàng hóa. Đó đây trên các sân cỏ vườn nhà là những xích đu và đồ chơi. Trong những ngày chủ nhật, trẻ con thường chơi cút bắt trên đường phố. Thật yên bình khi sinh sống ở đây. Johnny quan sát thấy có nhiều ô tô kỳ dị nổi bật đang đậu ở đó, nên cậu đỗ xe cách hai dãy phố và đi bộ trong trời mưa. Đèn trong phòng Jack còn sáng. Johnny nhìn trộm vào bên trong qua khe cửa sổ và thấy bạn cậu. Hắn nằm dài ngang giường, xung quanh vứt bừa bãi truyện tranh. Hắn vừa đọc truyện vừa gãi. Johnny vừa định gõ nhẹ cửa kính thì cửa phòng mở ra. Gerald bước vào trong. Cao lớn và bắp thịt cuồn cuộn, anh ta mặc quần jeans và cởi trần, trên đầu đội chiếc mũ Clemson quặt ngược ra phía đằng sau. Anh ta nói điều gì đó chọc giận thằng em, vì Jack chọi mạnh cuốn truyện tranh, sau đó đẩy ông anh của hắn ra và đóng cửa phòng lại.

Johnny gõ nhẹ cửa kính, nhìn thấy Jack ngước đầu lên. Cậu gõ một lần nữa và bạn cậu bước đi ngang phòng. Cửa sổ kéo lên cao vài phân. Jack quỳ xuống chỗ khe hở. “Chúa ơi, Johnny. Cậu không sao chứ? Tớ nghe về chuyện xảy ra. Chán thật. Tớ bị nhỡ chuyến tàu. Một cái thây ma ngay trước mắt chúng ta.”

Johnny kiểm tra cánh cửa phía trên vai Jack. “Cậu có thể ra ngoài được không?”

“Không được đâu.” Jack nhìn với gương mặt xấu hổ. “Cậu biết về chuyện đóng cửa, đúng không? Vụ Tiffany Shore ấy?”

“Mình biết chuyện đó.”

“Trường học gọi điện cho bố tớ khi ông ấy không tìm thấy tớ.”

“Mẹ tớ cũng vậy.”

“Ừ. Thì, bố tớ bắt gặp tớ lấy cắp bia và tớ vẫn còn xỉn. Tớ trong tình trạng rất kẹt. Mẹ tớ đang ở nhà thờ, cầu nguyện cho tính mạng của Tiffany và linh hồn bất diệt của tớ.” Jack đảo mắt rồi ngéo ngón tay cái móc vào cửa. “Thằng anh ba trợn điều hành mọi chuyện. Hắn là người trông chừng tớ.” Jack ép sát gần khe hở. “Nhưng cái gã chết rồi đó. Chắc chắn phải ghê gớm lắm. Mọi chuyện bây giờ như thế nào? Tớ nghe một số chuyện bố tớ nói. Gã đó có liên quan gì đến Tiffany không?”

“Em gái tớ chứ?”

“Tớ nghi ngờ điều này lắm.”

“Có thể là em gái tớ lắm chứ.”

“Chuyện xảy ra đã cả năm rồi Johnny. Cậu cũng nên thực tế. Rất có thể...”

"Đừng nói với tớ về chuyện rất có thể.” Xấu nhất thì...

Jack ngần ngại. “Cậu sẽ đi bụi chứ hả, có đi không?”

“Tớ phải đi.”

Jack lắc đầu, mặt nghiêm nghị. “Đừng có đi, bạn ơi. Đêm nay không phải là đêm trốn nhà đi hoang. Tất cả cớm của thị trấn đều có mặt ngoài kia. Ai đó làm cái chuyện này sẽ ngó trước nhìn sau. Gã ta sẽ cẩn thận tối đa đấy.”

Johnny lắc đầu. “Tiffany bị bắt cóc hôm nay. Giờ này còn sớm lắm. Lúc này là lúc người ta sẽ phạm lỗi lầm.”

“Vậy cậu dự định đi đâu?”

“Cậu biết tớ đi đâu mà.”

“Đừng đi, bạn ơi. Tớ nói thật. Tớ có cái cảm giác không ổn.”

Johnny không hề nao núng. “Tớ muốn cậu đi với tớ.” Jack nghiêng đầu nhìn qua vai của hắn. Cửa phòng vẫn đóng. Johnny đặt những ngón tay lên cửa sổ. “Tớ cần sự trợ giúp.”

“Tớ không bao giờ đồng ý đi vào những căn nhà đó. Đó luôn luôn là quy tắc đầu tiên của tớ. Cậu biết mà.”

“Nhưng cái này khác.”

“Cậu sẽ bị giết. Một kẻ điên khùng nào đó sẽ tóm cổ cậu, và hắn sẽ làm thịt cậu.” Khuôn mặt của Jack xám xịt và hắn van nài bằng cả cơ thể. “Đừng làm chuyện đó.”

Johnny nhìn đi chỗ khác, vào cõi tối tù mù của những nhà hàng xóm xung quanh. “Tớ đã chết lặng người đi, Jack ạ.”

“Ý cậu là sao?”

“Gã đàn ông đó bị gãy chân. Tớ nghe tiếng xương cốt gãy vụn. Máu me vung vãi khắp nơi. Một con mắt sắp sửa lòi văng ra ngoài.”

“Thôi đi cậu. Thật không đấy?”

“Gã biết cô bé ở đâu. Cậu có hiểu không? Ai đó tống văng gã ra khỏi đường với chủ đích để gã không bao giờ nói nữa.” Johnny giơ nắm đấm lên. “Tớ có mặt ngay tại chỗ đó.”

“Thì sao?”

“Tớ quá sợ hãi. Tớ bỏ chạy.”

“Thì cậu bỏ chạy. Rồi sao?”

Johnny không nghe Jack nói. Cậu vẫn có thể hình dung được sự việc diễn ra. “Gã kia đi vòng ra sau xe.” Cậu lắc đầu. “Tớ nghe tiếng kim loại, y như gã kéo lê một cái ống nước. Động cơ lớn, tiếng máy gầm rú. Và cái gã đàn ông sắp chết, trời ơi, gã quá sợ hãi đến nỗi vãi ra quần. Gã nói tớ chạy đi.”

“Lại cậu nữa. Gã nói với cậu à?”

“Cậu không hiểu sao? Gã biết cô bé ấy ở đâu và tớ cắm đầu chạy. Cô bé là em gái tớ. Bọn tớ là anh em song sinh.”

“Đừng, Johnny.”

“Tớ phải làm sáng tỏ chuyện này.” Khuôn mặt Johnny lấp đầy khe hở bên dưới cửa sổ.

“Và phải là tối hôm nay. Đây là cơ hội của tớ, Jack. Tớ có thể làm, nhưng tớ không chắc tớ có thể làm một mình. Tớ cần cậu đi với tớ.”

Jack bồn chồn, nhìn trừng trừng vào cánh cửa đang đóng. “Đừng yêu cầu tớ, Johnny. Tớ không thể giúp cậu. Đêm nay thì không.”

Johnny ngả người về phía sau, thất vọng và bực tức. “Cậu bị sao vậy Jack? Hồi sớm hôm nay, điều duy nhất cậu muốn là phóng ra ngoài kia và tìm kiếm. Cậu không thể trở thành kẻ phạm pháp được.”

Jack van nài. “Nhưng đây đâu phải chuyện chơi, đúng không? Chuyện này mới xảy ra. Chuyện này còn mới mẻ. Chuyện thật. Thí dụ nếu cậu tìm được gã này... cậu sẽ bị giết toi mạng.”

“Đây là lúc đó. Bây giờ. Ngay giây phút này.”

“Johnny... ”

“Chơi hay không, Jack?”

“Bạn ơi...” Câu trả lời quá rõ ràng.

Johnny thấy nó, rõ như ban ngày. “Không sao,” Johnny nói, và sau đó cậu biến mất.

Katherine Merrimon loạng choạng vấp bậc cuối cùng và ngã vào trời mưa. Bà cong gập người, cắm đầu chúi nhủi trong sân. “Johnny!” Môi bà nhợt nhạt. Bà đi chân không, đôi mắt hoang dại, đồng tử giãn. Bà lại vấp lần nữa, té nhào vào vũng bùn. Chiếc áo thun quá cỡ dài lê thê đến đầu gối, và chỉ trong giây lát nó ướt sũng nước. Bùn lầy bóng trên hai chân.

Bà hốt hoảng, có thể do say thuốc, vì thế Hunt di chuyển thận trọng. Ông từng chứng kiến những trường hợp suy sụp thần kinh, và trong trường hợp này cũng giống như vậy, như chừng mép vải áo của bà đã bị xé rách. Ông chìa đôi tay, các ngón tay xoè ra. “Bà Merrimon.”

“Johnny. Thật là phi lý!” Mặt bà ngửa lên trời khi mưa tầm tã trút xuống. Hunt đoán chừng vụ bắt cóc Tiffany Shore đã cào tung đất cát cái huyệt mộ mà bà tưởng tượng ra cho định mệnh của cô con gái. Bà tỉnh giấc trong ngôi nhà trống vắng trên một chiếc giường trống trơn.

“Bà Merrimon,” Hunt gọi nhẹ nhàng.

Bà nhìn lên, và cho dù ánh đèn thắp sáng khuôn mặt của bà, đôi mắt bà vẫn hoang dại và tối mù. “Con trai của tôi đâu?”

Hunt quỳ xuống và đặt hai tay lên đôi vai bà. “Không có gì cả,” ông nói. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Giây phút đó, bà yên lặng; rồi khuôn mặt của bà như rạn vỡ, và khi lên tiếng, giọng bà quá yếu ớt đến mức không tài nào nghe được gì. “Alyssa đang ở đâu?” Bà hỏi, nhưng Hunt không có câu trả lời. Ông nhìn nỗi vật vã đổ ập lên người bà, như bẻ gãy vùng thắt lưng bà. Bà quờ quạng dang rộng đôi tay dưới đất, đào sâu những ngón tay vào đất mềm. “Làm cho nó chấm dứt đi,” bà thều thào.

Trách nhiệm của Hunt thật rõ ràng. Bà ta cần sự giúp đỡ. Johnny cần được mang ra khỏi ngôi nhà này và sống trong một môi trường ổn định. Lẽ ra ông phải gọi điện nói chuyện với Sở xã hội; ông biết điều này. Nhưng ông cũng biết những điều khác. Nếu ông mang đứa con trai của bà đi, điều đó sẽ tàn phá những gì còn sót lại trong bà, và ông cũng không thể làm như vậy. Bà ta quay cuồng trong đống bùn.

“Làm ơn làm cho nó chấm dứt.”

“Katherine...”

“Các con tôi...”

Hunt ngồi tì trên gót chân, đặt một tay lên vai bà. “Hãy tin tôi,” ông nói. Khi bà ngước nhìn lên, đôi mắt như bị tra tấn và lạc lõng, ông lặp lại tên bà, cầm tay và giúp bà đứng dậy.

Hai mươi phút sau, mưa ngừng hẳn. Một chiếc xe tuần tra gắn huy hiệu rẽ vào đường vào nhà. Hunt thấy một bóng tóc vàng khi đèn trong xe bật sáng và cảnh sát Laura Taylor bước vào hiên nhà. Cô gần ba mươi tuổi, thân hình to lớn nhưng khuôn mặt hẹp. Cô ta đã từng có một thời có mối quan hệ với Hunt, nhưng bây giờ chuyện đó chẳng khác nào lịch sử cổ đại. Hiện tại cô yêu một anh quái xế xe đua NASCAR ở Charlotte. Anh chàng quái xế không hề biết cô là ai, nhưng điều này không làm phiền lòng cô. Tính khí bền bỉ, với Taylor, là một đức hạnh. Cô bước lên bậc thềm và cau mày khi lên tiếng. “Hunt, trông anh rất bảnh trai.”

“Ý cô là sao?”

Cô chỉ vào quần áo của ông. “Quần áo ướt. Bùn văng trên áo vest.” Ngón tay giơ lên ám chỉ luôn cả đầu tóc ông. “Anh làm gì vậy, trượt ván à?”

“Trượt ván?” Hunt rờ tóc. Ướt đẫm.

“Tôi có thể cắt tóc cho anh.”

“Không sao đâu.”

“Tùy anh.” Cô đi lên vượt qua ông để nhìn vào bên trong cửa mở. “Anh nói rất mơ hồ trong điện thoại.”

Taylor là mẫu người theo sát nội quy, nhưng Hunt chọn cô vì một lý do. Đằng sau tất cả các vỏ bọc cảnh sát, điều lệ, thái độ vượt quyền, Taylor là người nhẹ nhàng. Hunt tin tưởng cô sẽ làm những điều phải. “Tôi chỉ cần cô để ý bà ấy,” ông nói. “Cố gắng giữ cho bà ấy đừng làm bất cứ điều gì ngu xuẩn.”

“Tình hình tệ như thế nào?”

“Bà ta đang nằm trên giường, tạm ổn trong lúc này; nhưng bà ta đang dùng cái gì đó, có thể là thuốc. Bà ta đã một lần buông xuôi tất cả. Có thể dở chứng lần nữa. Nhưng bà ta là một người tử tế và ngày mai là một ngày khác. Tôi nghĩ bà ấy cần thêm một cơ hội.”

Khi Taylor ngả người lại, có vẻ không xúc động gì. “Ở cái thị trấn này người ta đồn đại là bà ta rất lộn xộn.”

“Lộn xộn, như thế nào?

“Đừng có phản ứng như vậy.”

“Tôi đâu có.”

Một nụ cười dưới đôi mắt long lanh. “Tào lao. Nhìn anh kìa. Môi trắng dã, mạch máu nổi trên cổ. Anh nhìn tôi như thể tôi đang nói về mẹ của anh không bằng. Hoặc bà xã của

anh vậy.”

Hunt hạ giọng xuống, tự ép mình bớt căng thẳng. “Lộn xộn như thế nào?”

Taylor nhún vai không thông cảm và nghiêng đầu hướng vào nhà. “Bà ta đến trường một lần để đón cô con gái. Lúc đó đã bốn tháng sau ngày con gái bà ta bị bắt cóc. Khi nhà trường cho biết con gái bà ta không có ở đó, bà ta từ chối không chịu ra về, yêu cầu phải được gặp con. Bắt đầu gào thét khi họ cố gắng giải thích. Chuyện náo loạn đến mức một cảnh sát viên phải hộ tống bà rời khỏi trường. Bà ấy ngồi trên xe cảnh sát ba giờ đồng hồ, khóc. Và anh có biết cảnh sát Daniels không?”

“Nhân viên mới vào nghề?”

“Anh ta được phái đến để giải quyết vụ bà ta gọi điện báo có phá cổng đột nhập khoảng sáu tuần trước và thấy bà ta nằm ngủ trong một ngôi nhà cũ, nằm co quắp trên ghế sofa. Nằm như hài nhi mới sinh, anh ta nói lại.” Taylor nhìn xung quanh căn nhà xác xơ. “Lộn xộn quá.”

Hunt yên lặng trong giây lát, khi nói, ông cố gắng giải thích cho cô hiểu. “Cô có mấy cháu rồi, Laura?”

“Anh biết là tôi không có con mà.” Cô nói. “Con cái sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.”

“Vậy cô phải tin tôi ở điểm này. Bà ấy cần sự cảm thông.” Taylor đón cái nhìn chằm chằm của ông, và ông biết cô đang tính toán. Taylor là cảnh sát tuần tra, không phải người giữ trẻ; và yêu cầu của Hunt không phải kênh cấp hay thủ tục. “Một người nào đó cần có mặt ở đây trong trường hợp con trai bà ấy trở về. Điều này là hợp lý.”

"Và những chuyện khác thì sao?"

“Chỉ cần giữ cho bà ta đừng đi lang thang ngoài đường hoặc uống thêm thuốc.”

“Anh đang lấy chỉ mành treo mạng anh lên vì chuyện này đấy Hunt, và anh đang yêu cầu tôi giơ cái lưng trần của tôi ra đỡ cho anh nữa.”

“Tôi biết.”

“Nếu bà ta tệ như thế này - rượu, thuốc, cái gì nữa - thì cậu con trai phải được tiểu bang chăm sóc. Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu bé nếu anh từ chối không làm tròn trách nhiệm của anh...”

“Đó là sự mạo hiểm của tôi.”

Cô nhìn ra ngoài trời mưa, và sự lo lắng hiện rõ. “Ngoài kia người ta đang xì xào bàn tán. Về anh và bà ấy.”

“Những lời xì xào nhảm nhí.”

“Thật không?”

“Bà ấy là nạn nhân,” Hunt nói lạnh lùng. “Và bà ấy đã có gia đình. Tôi không có tham vọng nào khác ngoài công việc chuyên môn.”

“Tôi nghĩ anh đang nói dối,” Taylor nói.

“Có thể,” ông trả lời. “Nhưng không với cô.”

Taylor gõ nhịp những ngón tay lên thắt lưng trơn láng giữ súng, còng, hơi cay. “Anh lún quá sâu. Quá sâu rồi.” Những lời nói kém tử tế phát ra.

“Cô sẽ giúp tôi chứ?”

“Tôi là bạn anh. Đừng mang tôi vào chuyện gì nhớp nhúa.”

“Bà ta là người phụ nữ tử tế và tôi đánh mất đứa con của bà ấy. Chỉ có vậy thôi.” Thời gian như kéo dài ra. “Johnny Merrimon,” Hunt hỏi. “Cô có biết cậu bé không?”

“Có một cậu bé nào đó xuất hiện, tôi cho rằng đó là cậu ta.”

Hunt gật đầu. “Tôi nợ cô.”

Ông quay đi nhưng cô chặn ông lại. “Bà ta phải có gì đó đặc biệt.”

Hunt ngập ngừng, nhưng không có lý do nào để nói dối. “Cả hai người họ,” ông nói. “Bà ấy và con trai bà ấy.”

“Không lấy bất cứ một thứ gì từ những người này, nhưng tại sao?”

Hunt hình dung cậu trai trẻ, cái kiểu cậu ta hiểu những điểm yếu của mẹ và đã làm những gì để bảo vệ bà ấy khi không một ai muốn. Hunt thấy cậu ta mua đồ lúc sáu giờ sáng, ném đá vào cửa sổ nhà Ken Holloway, không phải một lần, mà năm lần, chỉ để lôi gã ta rời xa mẹ của cậu. “Tôi thường trông thấy họ ở trong thị trấn trước khi chuyện này xảy ra. Họ bao giờ cũng đi cùng nhau, cả bốn người họ. Nhà thờ. Công viên. Những buổi ca hát ngoài công viên. Họ là một gia đình tuyệt vời.” Ông nhún vai, và cả hai đều biết những điều còn lại chưa nói ra hết. “Tôi không thích thảm kịch.”

Taylor cười không đùa cợt.

“Sao cô lại cười?” Hunt hỏi.

“Anh là cảnh sát,” cô nói. “Mọi chuyện với anh luôn là một thảm kịch.”

“Có thể.”

“Đúng rồi, phải.” Giọng cô ta hoài nghi. “Có thể.”

Johnny quan sát xe ô tô ông Hunt rời khỏi căn nhà cậu từ khoảng cách chín mươi mét. Cậu hụp người xuống khi chiếc xe phóng qua, nhưng một chiếc xe khác vẫn đậu đúng chỗ xe mẹ cậu thường đỗ. Johnny vừa thấy chiếc ô tô này đúng lúc, chiếc ô tô bốn chỗ ngồi của Hunt, chiếc xe có gắn huy hiệu cùng dàn đèn trên nóc mui. Cậu cắn móng tay, nếm mùi đất bẩn. Cậu chỉ muốn kiểm tra mẹ cậu. Chỉ một chốc. Nhưng còn cảnh sát...

Tổ cha!

Một cặp vợ chồng già sống trong căn nhà nơi Johnny đậu xe. Những ngày trời ấm, ông chồng ngồi bên hàng hiên, hút thuốc lá rê và quan sát bà vợ làm vườn trong bộ váy rách bạc màu phía đằng trước, lộ ra làn da trắng và những gân máu xanh chằng chịt nhiều hơn những gì Johnny nghĩ cơ thể nên có. Nhưng họ luôn vẫy tay và cười khi cậu đạp xe đi ngang qua, người đàn bà với đôi tay bẩn, người đàn ông với hàm răng bẩn.

Johnny trèo ra khỏi xe và đóng cửa. Cậu nghe thấy tiếng xào xạc của lá và nước nhỏ giọt róc rách, tiếng ếch kêu ộp oạp và tiếng rít của bánh xe khi chiếc xe khác đổ dốc xuống ngọn đồi và hắt ánh sáng đèn pha rọi vào những căn nhà thấp lè tè. Cúi mình, cậu lò mò vào hướng bên hông nhà và bắt đầu tiến dần qua khoảng sân sau ngăn cách giữa chiếc xe và nhà cậu. Cậu đi ngang qua nhà kho nặng mùi cỏ cắt và lá mục, tấm bạt lò xo bị rỉ sét chỗ những góc buộc và tròng trành rất nguy hiểm. Cậu khom người tránh dây phơi quần áo, phóng qua hàng rào, và thoắt thấy bóng những người hàng xóm mà cậu chỉ biết lờ mờ.

Cậu chậm rãi khi đến gần cửa sổ phòng mẹ. Đèn trong phòng tỏa ánh sáng vàng vọt, và khi thò đầu lên nhìn, cậu thấy mẹ đang ngồi ở cạnh giường. Mặt đẫm nước mắt và bùn sình bắn lên, bà ủ rũ như thể những dây chằng đời sống đã bị cắt đứt. Bà cầm một bức ảnh trong khung, môi mấp máy khi bà đặt một ngón tay trên mặt kính và xoay lưng như thể có một lực nào đè nặng. Nhưng Johnny không cảm được mối thương cảm. Ngực cậu thình lình trào lên nỗi uất hận. Bà làm như thể Alyssa đã ra đi mãi mãi, như thể không còn một hy vọng nào nữa.

Bà quá yếu đuối.

Nhưng khi khung ảnh được xoay ngang, Johnny thấy không phải hình chụp cô em gái Alyssa của cậu đã làm bà suy sụp.

Đó là bức ảnh bố cậu.

Johnny hạ người xuống dưới đáy cửa sổ. Bà đã từng đốt chúng. Johnny nhớ rõ buổi trưa rực nắng với lửa cháy phừng phừng sau sân vườn hôm đó và cái mùi đắng khét của tranh ảnh cháy rụi không còn gì. Cậu thấy như vừa mới hôm qua, khi cậu lấy cắp được ba tấm ảnh từ chính tay mẹ cậu và chạy cuồng loạn vòng quanh khi bà ta vấp ngã và gào thét đòi cậu trả lại cho bà. Cậu biết rõ ba tấm ảnh hiện đang cất ở đâu: một trong ngăn kéo đựng tất, hai tấm cậu cất trong rương cho em Alyssa. Tấm ảnh mẹ cậu đang cầm trong tay là cái khác. Trong đó bố cậu còn trẻ, hai môi mở và mắt rực sáng. Ông mặc đồ vest với cà-vạt. Ông nhìn như một minh tinh điện ảnh. Trong một giây phút, hình ảnh mờ dần trong trí óc cậu, sau đó Johnny dụi hơi ẩm trong mắt phải và đi qua sân vườn đến hàng cây thấp lè tè. Cậu lao nhanh trong bóng đêm, cố gắng quên đi cảnh tượng mẹ mình với tấm ảnh. Điều đó khiến cậu buồn, và sự buồn phiền làm cậu yếu đuối.

Johnny nhổ nước bọt xuống đất.

Đêm nay không phải là đêm cho kẻ yếu đuối.

Một con đường mòn dẫn cậu đi dưới lùm cây. Nó cào lên bầu trời đêm với cái tàng quá lớn và dày đặc, đem đến cảm giác hoàn toàn mới về bóng tối. Ngoài xa là một nông trại trồng thuốc lá đã đi vào quên lãng. Những cây cao to biến mất. Dây leo độc bò đầy trên mặt đất trơ và cỏ dại mọc cao quá đầu của cậu. Đi khoảng chín mươi mét, cậu phóng qua một con lạch nước dâng cao màu nâu vàng. Gai tầm xuân xé toạc da thịt hai cánh tay cậu. Khi đi đến nhà kho thuốc lá cũ, cậu dừng lại và lắng nghe. Cậu có lần phát hiện hai gã thanh niên lớn tuổi hơn ở bên trong hút xì-ke. Chuyện xảy ra đã nhiều tháng qua, nhưng Johnny không bao giờ quên cuộc rượt đuổi của họ. Cậu đặt một tay lên nhà kho. Những khúc gỗ vuông cạnh giờ xiêu vẹo vì năm tháng, và phần lớn các kẽ hở nứt nẻ đã nát vụn khiến nhà kho có khả năng sụp đổ, nhưng trông nó vẫn cứng cáp. Johnny dán mắt vào khe hở và nhìn thấu vào bên trong. Đen đặc. Yên lặng. Cậu đi đến cánh cửa.

Cậu bước chân lên một cái xô cũ và vươn tay lên phía bên trên cửa sổ. Mất cả chiều dài cánh tay mới với chạm được, nhưng cậu cảm thấy nó ở đó, ngay đúng chỗ cậu đã để nó. Cái túi được kéo ra và phân chuột rơi đầy xuống đất. Nó màu xanh và ẩm mốc, vẫn dính vết bẩn màu nâu đỏ dọc theo mép dưới đáy. Johnny hít thở mùi của nó, mùi thối của đất, của chim chóc và cây cối chết. Cậu nhảy xuống và cảm thấy hơi thở mình yếu ớt. Johnny nhìn vào trong bụi và nghe thật rõ. Sau đó kéo gỗ khô từ nhà kho và đốt lửa.

Một đám cháy lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện