Khuynh Thế Thiên Tài
Chương 211: Lãnh Hàn Thần trở về
Kể từ ngày Lãnh Hàn Thần rời đi đã qua năm ngày. So với Lạc Y vẫn thoải mái nhàn nhã đứng ở bên hồ cho cá ăn, có thời gian lại đi bái kiến đại tẩu tẩu, thì nhóm người Lục Vinh cùng Độc Tà đều bị bẻ mặt hời hợt của nàng khiến cho tức muốn chết.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lạc Y đem toàn bộ ma thú trong không gian đưa ra ngoài hóng gió. Trừ Vượn Vượn có kích thước quá lớn không thể đưa ra dọa sợ người khác thì cả ma thú chưa hóa hình như Tiểu Hổ và Tiểu Cầu đều được thoát ly không gian thị chúng. Đã thật lâu không được ôm nhúm lông nhỏ của Tiểu Hổ trong tay, lần này ôm vào trong ngực, nàng rõ ràng thấy Tiểu Hổ đang hướng nàng bày ra tiểu tính tính.
Giận dỗi...
Mẫu thân không thương nó, lâu như vậy mới ôm tới người ta, nếu không phải hằng ngày còn có mẹ hai và Mặc ca ca đùa với nó thì nó thật là đáng thương a!
Tiểu Cầu đối với hành vi của Tiểu Hổ liền hừ một tiếng, nhón chân nhảy lên vai Lạc Y, chổng mông lại làm ra vẻ khinh thường không thèm nhìn. Được chủ nhân yêu thương còn muốn khoe mẽ, tức chết bản long.
" Lão đại, người kia đã đi lâu như vậy, ngươi một chút cũng không quan tâm sao?"
Lục Vinh nhìn thấy Lạc Y thư thả thoải mái, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng rối rắm, không biết phải nói gì mới tốt.
Lạc Y đang gãi lông cho Tiểu Hổ, cuối cùng cũng có thể dụ được nó dụi vào lòng nàng, nghe Lục Vinh nói vậy liền ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều gật đầu đồng ý thì chỉ cười nhạt.
" Ta vì cái gì phải sốt ruột?"
Nói xong lại cúi đầu gãi lông Tiểu Hổ, điệu bộ đúng là cái gì cũng không để ý.
Nhóm Lục Vinh cùng Độc Tà thấy nàng thờ ơ như vậy rất có cảm giác hoàng thượng chưa lo thái giám đã gấp, khó chịu rên hừ hừ hai tiếng, ai oán bổ sung.
" Lão đại, ngươi không phải không biết người kia tuấn tú suất khí thế nào chứ, để hắn đi ra ngoài lây như vậy ngươi lại không sợ hắn trêu hoa ghẹo nguyệt sao. Ngươi quả thực xinh đẹp, nhưng trên đời có nam nhân nào không tham luyến vùng đất lạ. Ngươi cứ như vậy khi hối hận thì đã quá trễ rồi!"
" Các ngươi nói cái gì?"
Lạc Y một lần nữa ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn đạm mạc thản nhiên, nhưng đôi mắt đen láy mang theo màu sắc ám trầm làm không khí xung quanh đều giống như phủ một tầng tê tái lạnh buốt. Nhóm Lục Vinh cùng Độc Tà đều sợ đến mức nói không ra lời, ấp úng nói.
" Chúng ta... chúng ta... "
Lạc Y không chờ bọn họ nghĩ ra nên trả lời như thế nào, nàng thoáng câu môi cười lạnh, ánh mắt liếc qua mọi người, hờ hững nhả ra từng chữ.
" Hắn đã nghĩ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, tốt nhất là chuẩn bị đừng làm nam nhân nữa đi!"
Ách... Lão đại ngươi thật quá uy vũ...
Nhóm người Lục Vinh cùng Độc Tà quay đâug nhìn nhau. Từ trong đáy mắt phát hiện ai nấy cũng đều sợ hãi liền liên tục rùng mình mấy cái, mạnh mẽ vuốt vuốt một tầng lại một tầng gai ốc trên tay. Bọn hắn đã hiểu được, người kia nhất định không dám ngoại tình. Đừng làm nam nhân, trả giá cao như vậy còn có ai dám liều mạng nữa.
Chỉ là, bọn hắn vừa rồi chẳng phải chỉ muốn cảnh tỉnh nàng thôi sao. Cũng không phải bọn hắn ngoại tình, nàng đâu có cần phải nhìn bọn hắn đáng sợ như vậy chứ? Ánh mắt đó thật giống như phanh phui da thịt người khác. Thật sự quá đáng sợ.
Tuy nói lão đại nhà bọn hắn không có mạnh bằng người kia, nhưng nói về cảm giác khiến cho người khác bị đè ép sợ hãi, người kia nhất định không thể bằng được. Hai người này phối hợp như vậy, quả thật là trời sinh một cặp, không thể tách rời!
Thời gian tiếp tục trôi qua hai ngày, hôm nay Lạc Y đi bồi đại tẩu tẩu nói chuyện. Nam Cung Thủy vốn là muội muội của một vị vương gia khác họ, nhờ lập nhiều đại công mà được ban họ Nam Cung. Tính tình nàng rất sảnh khoái, không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng rất bưu hãn. Nghe nói Lạc Kiến chỉ là tình cờ cứu nàng trong sâm lâm một lần từ đó về sau liền bị nàng truy đuổi. Đúng là một đoạn nhân duyên thần kỳ.
Nam Cung Thủy năm nay đã mười sáu, hơn Lạc Y chỉ một tuổi nhưng từ gương mặt đến dáng người đều trưởng thành hơn rất nhiều so với nàng. Nghĩ kĩ bản thân mình không thể tự do phát triển như người thường ở thế giới này, nàng lại không khỏi mủi lòng.
" Đại tẩu, chúc mừng tẩu, không nghĩ đến lần đầu mang thân mình lại là long phụng song thai!"
Lạc Y đỡ Nam Cung Thủy ngồi xuống tiểu đình, cười cười nói với nàng ta. Nam Cung Thủy tuổi lớn hơn Lạc Y, tính tình bưu hãn nhưng da mặt đặc biệt mỏng. Hôm qua nàng đến thăm tẩu tử, vừa lúc nàng ta đang khó chịu trong người, liền gấp gáp kiểm tra một chút. Không nghĩ tới mọi thứ rất bình thường nhưng lại phát hiện bên trong hàm chứa chính là bào thai long phụng.
Nam Cung Thủy nghe tin hết sức vui mừng, nhưng chỉ cần có người nhắc lại nàng ta sẽ liền đỏ mặt, qua quýt nói.
" Còn không phải tại đại ca của muội sao! Nếu không phải hắn ta mới không như thế này!"
" Vậy là lỗi tại đại ca hắn quá hung mãnh sao?"
" Chẳng lẽ lại không... A , ý ta không phải như vậy... Muội... Muội... "
Lạc Y nhìn Nam Cung Thủy đã ngại ngùng sắp nghẹn lên, sợ gây ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng liền tốt bụng không trêu đùa nàng nữa. Khóe môi thoáng gợn lên một đường cong, hòa phóng nhận thua.
" Được, được, là muội muội sai rồi! Tẩu tẩu đừng trách tội!"
Nam Cung Thủy dùng dằng mím môi, cuối cùng cũng chỉ có thể giả lơ không nói gì. Nàng bây giờ đang rơi vào thế hạ phong, không trêu chọc vào thì mới tốt.
" Muội muội, muội cũng là nữ xuyên không sao?"
Nam Cung Thủy nghẹn vấn đề này cả mấy ngày, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nhỏ giọng hỏi. Nam Cung Thủy thật ra rất sùng bái Lạc Y. Trước khi biết Lạc Kiến cũng từng nhìn thấy Lạc Y trị người, cảm giác nàng là người rất cương trực lại mạnh mẽ. Người đến ngay cả nam nhân cũng không dám liều mạng so sánh là đáng khâm phục cỡ nào.
Nam Cung Thủy ở hiện đại đã là ba mươi tuổi nhưng khi xuyên đến thế giới này thì mới là đứa bé ba tuổi. chỉ là nàng không có thiên phú tu luyện, nên đành dùng kiến thức của nữ toàn năng thế kỉ hai mươi mốt phát triển thương nghiệp. Gia sản chủ yếu là các mặt hàng làm đẹp là chủ yếu nên trong thế giới cường giả vi tôn không được biết đến ngược lại truyền lưu rất rộng trong số nữ quyến quan lại hoàng tộc.
Tận sau này vô tình gặp nạn ở Sâm Lâm, gặp được Lạc Kiến, nàng đối với hắn chính là nhất kiến chung tình, theo đuổi bao lâu mới cướp được đến tay, khi biết hắn là đại ca của thiếu nữ thiên tài Âu Dương Lạc Y cũng thật sự rất bất ngờ. Nhưng cũng không thể bất ngờ bằng việc nàng và mình cư nhiên lại đều là thiếu nữ xuyên không.
Chỉ là, tại sao cả hai người đều là xuyên không nhưng lại có khác biệt lớn như vậy, người ta có thể trở thành thiên tài còn nàng nếu không phải biết kinh doanh thì so với phế vật cũng không khác nhau là mấy. Aiz, thế đạo thế này, người so với người càng muốn làm người ta tức chết mà...
" Tẩu nói xem?"
Lạc Y không đáp rõ mà chỉ cười buông xuống một câu. Nam Cung Thủy nghe được cười rộ lên, vươn tay kéo gò má mềm mại của nàng mắng.
" Đúng vậy, đâu cần phải hỏi nữa chứ, ô tô gì đó bản tiểu thư còn chưa có cách sáng chế ra, trong đại lục không truyền lưu được mà muội lại biết đến, thế còn có thể là không xuyên không sao?"
" Tẩu tẩu, ngươi giờ mang theo song bào thai, sao có thể làm như hoàng hoa khuê nữ gọi ba tiếng bản tiểu thư. Thật sự quá không thích hợp rồi!"
Lạc Y quay mặt né đi móng vuốt sói đang vươn đến, tùy tiện trêu đùa một câu. Lại một lầm nữa đem người nào đó tức giận muốn giậm chân. Chỉ là nàng ta còn chưa kịp phát tác thì từ phía xa đã có sáu người chạy tới. Ngoại trừ Kỳ Phong và Ngạn Hữu ra thì còn có nhóm người Lục Vinh và Độc Tà. Sở dĩ khiến nàng nhìn bọn hắn lâu như vậy chính là vì bốn người này ai nấy đều mang theo gương mặt bầm tím sưng phù, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Không phải chứ, hai hôm trước nhóm người này mới nói Lãnh Hàn Thần vài câu, hôm nay bị đánh thành như vậy, lẽ nào... Hắn trở về?
Quả nhiên không để nàng vội thắc mắc, Lục Vinh đã nâng cao gương mặt bánh bao, dẫm đầu nhóm người quỳ xuống, hô to.
" Lão đại, chúng ta sai lầm rồi. Người kia nhất định là tuyệt đối chung tình!"
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lạc Y đem toàn bộ ma thú trong không gian đưa ra ngoài hóng gió. Trừ Vượn Vượn có kích thước quá lớn không thể đưa ra dọa sợ người khác thì cả ma thú chưa hóa hình như Tiểu Hổ và Tiểu Cầu đều được thoát ly không gian thị chúng. Đã thật lâu không được ôm nhúm lông nhỏ của Tiểu Hổ trong tay, lần này ôm vào trong ngực, nàng rõ ràng thấy Tiểu Hổ đang hướng nàng bày ra tiểu tính tính.
Giận dỗi...
Mẫu thân không thương nó, lâu như vậy mới ôm tới người ta, nếu không phải hằng ngày còn có mẹ hai và Mặc ca ca đùa với nó thì nó thật là đáng thương a!
Tiểu Cầu đối với hành vi của Tiểu Hổ liền hừ một tiếng, nhón chân nhảy lên vai Lạc Y, chổng mông lại làm ra vẻ khinh thường không thèm nhìn. Được chủ nhân yêu thương còn muốn khoe mẽ, tức chết bản long.
" Lão đại, người kia đã đi lâu như vậy, ngươi một chút cũng không quan tâm sao?"
Lục Vinh nhìn thấy Lạc Y thư thả thoải mái, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng rối rắm, không biết phải nói gì mới tốt.
Lạc Y đang gãi lông cho Tiểu Hổ, cuối cùng cũng có thể dụ được nó dụi vào lòng nàng, nghe Lục Vinh nói vậy liền ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều gật đầu đồng ý thì chỉ cười nhạt.
" Ta vì cái gì phải sốt ruột?"
Nói xong lại cúi đầu gãi lông Tiểu Hổ, điệu bộ đúng là cái gì cũng không để ý.
Nhóm Lục Vinh cùng Độc Tà thấy nàng thờ ơ như vậy rất có cảm giác hoàng thượng chưa lo thái giám đã gấp, khó chịu rên hừ hừ hai tiếng, ai oán bổ sung.
" Lão đại, ngươi không phải không biết người kia tuấn tú suất khí thế nào chứ, để hắn đi ra ngoài lây như vậy ngươi lại không sợ hắn trêu hoa ghẹo nguyệt sao. Ngươi quả thực xinh đẹp, nhưng trên đời có nam nhân nào không tham luyến vùng đất lạ. Ngươi cứ như vậy khi hối hận thì đã quá trễ rồi!"
" Các ngươi nói cái gì?"
Lạc Y một lần nữa ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn đạm mạc thản nhiên, nhưng đôi mắt đen láy mang theo màu sắc ám trầm làm không khí xung quanh đều giống như phủ một tầng tê tái lạnh buốt. Nhóm Lục Vinh cùng Độc Tà đều sợ đến mức nói không ra lời, ấp úng nói.
" Chúng ta... chúng ta... "
Lạc Y không chờ bọn họ nghĩ ra nên trả lời như thế nào, nàng thoáng câu môi cười lạnh, ánh mắt liếc qua mọi người, hờ hững nhả ra từng chữ.
" Hắn đã nghĩ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, tốt nhất là chuẩn bị đừng làm nam nhân nữa đi!"
Ách... Lão đại ngươi thật quá uy vũ...
Nhóm người Lục Vinh cùng Độc Tà quay đâug nhìn nhau. Từ trong đáy mắt phát hiện ai nấy cũng đều sợ hãi liền liên tục rùng mình mấy cái, mạnh mẽ vuốt vuốt một tầng lại một tầng gai ốc trên tay. Bọn hắn đã hiểu được, người kia nhất định không dám ngoại tình. Đừng làm nam nhân, trả giá cao như vậy còn có ai dám liều mạng nữa.
Chỉ là, bọn hắn vừa rồi chẳng phải chỉ muốn cảnh tỉnh nàng thôi sao. Cũng không phải bọn hắn ngoại tình, nàng đâu có cần phải nhìn bọn hắn đáng sợ như vậy chứ? Ánh mắt đó thật giống như phanh phui da thịt người khác. Thật sự quá đáng sợ.
Tuy nói lão đại nhà bọn hắn không có mạnh bằng người kia, nhưng nói về cảm giác khiến cho người khác bị đè ép sợ hãi, người kia nhất định không thể bằng được. Hai người này phối hợp như vậy, quả thật là trời sinh một cặp, không thể tách rời!
Thời gian tiếp tục trôi qua hai ngày, hôm nay Lạc Y đi bồi đại tẩu tẩu nói chuyện. Nam Cung Thủy vốn là muội muội của một vị vương gia khác họ, nhờ lập nhiều đại công mà được ban họ Nam Cung. Tính tình nàng rất sảnh khoái, không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng rất bưu hãn. Nghe nói Lạc Kiến chỉ là tình cờ cứu nàng trong sâm lâm một lần từ đó về sau liền bị nàng truy đuổi. Đúng là một đoạn nhân duyên thần kỳ.
Nam Cung Thủy năm nay đã mười sáu, hơn Lạc Y chỉ một tuổi nhưng từ gương mặt đến dáng người đều trưởng thành hơn rất nhiều so với nàng. Nghĩ kĩ bản thân mình không thể tự do phát triển như người thường ở thế giới này, nàng lại không khỏi mủi lòng.
" Đại tẩu, chúc mừng tẩu, không nghĩ đến lần đầu mang thân mình lại là long phụng song thai!"
Lạc Y đỡ Nam Cung Thủy ngồi xuống tiểu đình, cười cười nói với nàng ta. Nam Cung Thủy tuổi lớn hơn Lạc Y, tính tình bưu hãn nhưng da mặt đặc biệt mỏng. Hôm qua nàng đến thăm tẩu tử, vừa lúc nàng ta đang khó chịu trong người, liền gấp gáp kiểm tra một chút. Không nghĩ tới mọi thứ rất bình thường nhưng lại phát hiện bên trong hàm chứa chính là bào thai long phụng.
Nam Cung Thủy nghe tin hết sức vui mừng, nhưng chỉ cần có người nhắc lại nàng ta sẽ liền đỏ mặt, qua quýt nói.
" Còn không phải tại đại ca của muội sao! Nếu không phải hắn ta mới không như thế này!"
" Vậy là lỗi tại đại ca hắn quá hung mãnh sao?"
" Chẳng lẽ lại không... A , ý ta không phải như vậy... Muội... Muội... "
Lạc Y nhìn Nam Cung Thủy đã ngại ngùng sắp nghẹn lên, sợ gây ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng liền tốt bụng không trêu đùa nàng nữa. Khóe môi thoáng gợn lên một đường cong, hòa phóng nhận thua.
" Được, được, là muội muội sai rồi! Tẩu tẩu đừng trách tội!"
Nam Cung Thủy dùng dằng mím môi, cuối cùng cũng chỉ có thể giả lơ không nói gì. Nàng bây giờ đang rơi vào thế hạ phong, không trêu chọc vào thì mới tốt.
" Muội muội, muội cũng là nữ xuyên không sao?"
Nam Cung Thủy nghẹn vấn đề này cả mấy ngày, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nhỏ giọng hỏi. Nam Cung Thủy thật ra rất sùng bái Lạc Y. Trước khi biết Lạc Kiến cũng từng nhìn thấy Lạc Y trị người, cảm giác nàng là người rất cương trực lại mạnh mẽ. Người đến ngay cả nam nhân cũng không dám liều mạng so sánh là đáng khâm phục cỡ nào.
Nam Cung Thủy ở hiện đại đã là ba mươi tuổi nhưng khi xuyên đến thế giới này thì mới là đứa bé ba tuổi. chỉ là nàng không có thiên phú tu luyện, nên đành dùng kiến thức của nữ toàn năng thế kỉ hai mươi mốt phát triển thương nghiệp. Gia sản chủ yếu là các mặt hàng làm đẹp là chủ yếu nên trong thế giới cường giả vi tôn không được biết đến ngược lại truyền lưu rất rộng trong số nữ quyến quan lại hoàng tộc.
Tận sau này vô tình gặp nạn ở Sâm Lâm, gặp được Lạc Kiến, nàng đối với hắn chính là nhất kiến chung tình, theo đuổi bao lâu mới cướp được đến tay, khi biết hắn là đại ca của thiếu nữ thiên tài Âu Dương Lạc Y cũng thật sự rất bất ngờ. Nhưng cũng không thể bất ngờ bằng việc nàng và mình cư nhiên lại đều là thiếu nữ xuyên không.
Chỉ là, tại sao cả hai người đều là xuyên không nhưng lại có khác biệt lớn như vậy, người ta có thể trở thành thiên tài còn nàng nếu không phải biết kinh doanh thì so với phế vật cũng không khác nhau là mấy. Aiz, thế đạo thế này, người so với người càng muốn làm người ta tức chết mà...
" Tẩu nói xem?"
Lạc Y không đáp rõ mà chỉ cười buông xuống một câu. Nam Cung Thủy nghe được cười rộ lên, vươn tay kéo gò má mềm mại của nàng mắng.
" Đúng vậy, đâu cần phải hỏi nữa chứ, ô tô gì đó bản tiểu thư còn chưa có cách sáng chế ra, trong đại lục không truyền lưu được mà muội lại biết đến, thế còn có thể là không xuyên không sao?"
" Tẩu tẩu, ngươi giờ mang theo song bào thai, sao có thể làm như hoàng hoa khuê nữ gọi ba tiếng bản tiểu thư. Thật sự quá không thích hợp rồi!"
Lạc Y quay mặt né đi móng vuốt sói đang vươn đến, tùy tiện trêu đùa một câu. Lại một lầm nữa đem người nào đó tức giận muốn giậm chân. Chỉ là nàng ta còn chưa kịp phát tác thì từ phía xa đã có sáu người chạy tới. Ngoại trừ Kỳ Phong và Ngạn Hữu ra thì còn có nhóm người Lục Vinh và Độc Tà. Sở dĩ khiến nàng nhìn bọn hắn lâu như vậy chính là vì bốn người này ai nấy đều mang theo gương mặt bầm tím sưng phù, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Không phải chứ, hai hôm trước nhóm người này mới nói Lãnh Hàn Thần vài câu, hôm nay bị đánh thành như vậy, lẽ nào... Hắn trở về?
Quả nhiên không để nàng vội thắc mắc, Lục Vinh đã nâng cao gương mặt bánh bao, dẫm đầu nhóm người quỳ xuống, hô to.
" Lão đại, chúng ta sai lầm rồi. Người kia nhất định là tuyệt đối chung tình!"
Bình luận truyện