Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 223



Dực Long một nửa đang ở trong nước, đầu ngẩng cao, gầm thét từng hơi dài, đôi mắt đỏ đậm nhìn nhóm người Lạc Y như nhìn kẻ địch ân oán nhiều đời. thoạt trông vô cùng dữ tợn.

Lạc Y nắm chặt bàn tay, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, nhưng chẳng ai biết được, lúc này trong lòng nàng lo lắng đến mức nào, mồ hôi từ trong nắm tay không khỏi rỉ ra, thời khắc đều nhắc nhở nàng đang đứng trước một con đường vô cùng nguy hiểm.

Dực Long vốn là Thần thú của nàng, nhưng bây giờ hắn đã phát điên. Cơ bản không nhận được nàng là ai. Chỉ là, hắn trốn vào trong cốc này, bảo tồn lực lượng chứ không chịu bó tay chịu trói trước bọn người Thần điện. điều đó chứng tỏ, hắn vẫn còn nhớ sứ mệnh của hắn, chỉ là không thể phân biệt được địch ta mà thôi.

Nhìn Dực Long thế này, trong lòng Lạc Y có một chút đau xót. Hắn rốt cuộc đã trải qua điều kinh khủng thế nào mới khiến cho hắn phát điên. Nàng biết được, Dực Long là Thần thú, còn là Thần thú đứng thứ hai chỉ sau Bạch Long. Hắn cường đại như thế nào, nàng không phảo không biết. thế lực kia, thế lực mà nàng sắp phải đương đầu, là dạng thế lực như thế nào đây?

- Thần nữ, người lui lại đăng sau đi, để cho chúng ta…

Lãnh Như Như đứng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay nàng, vẻ mặt cũng không có một chút thả lỏng, chứng tỏ trong lòng nàng ta kì thực cũng rất lo sợ. Thế nhưng, kể cả như vậy, nàng ta cũng không quên bảo vệ nàng. Lãnh Hàn Thần, chàng không ở bên ta, Thần thú của chàng lại thay chàng bảo vệ ta. Chàng đã chuẩn bị cho ta tất thảy. tình cảm của chàng, ta thực trầm luân rồi…

Lạc Y nhìn Lãnh Như Như, bất giác lại nhớ đến Lãnh Hàn Thần, chỉ nghĩ đến hắn thôi nhwung nàng lại thấy bản thân càng thêm dũng cảm. nàng thật cảm động với sự bảo hộ của Như Như, nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ đẩy nàng ta vào đường chết. nầng tuyệt đối không cho phép Thần thú của Lãnh hàn Thần vì nàng mà dấn thân vào nguy hiểm. Hơn nữa, nàng còn có chút hi vọng, Dực Long là Thần thú của nàng, biết đâu trong giờ khắc giao phong, hắn tỉnh táo lại. Như vậy cũng xem như tránh được chút thương vong… Lỡ như không được thì cũng là tại số phận mà thôi…

Lãnh Như Như thấy Lạc Y đứng yên bất động lập tức hiểu được ý định của nàng, sắc mặc cực kì nghiêm trọng, dùng sức kéo tay nàng. Chỉ là, Lãnh Như Như thân thể quá mức nhỏ bé, dù là Thần Thú, cũng không có khả năng lôi kéo nàng. Nàng ta lo lắng đến hỏng, khuyên ngăn nàng.

- Thần nữ, người chưa truyền thừa kí ức, so với chúng ta còn yếu đuối hơn, làm sao có thể trở thành đối thủ của Dực Long đại thần. xem như ta xin người, nghĩ đến Nam thần của chúng ta đang lo lắng cho người nơi đó đi!

Nghịch Phong lẳng lặng đứng bên cạnh, khác với Lãnh Như Như, hắn im lặng, lựa chọn tin tưởng vào chủ nhân của mình. Nhóm người còn lại cũng thế, chỉ là, ánh mắt lo lắng đến an nguy của nàng vẫn không hề dời đi. Thế mới nói, trong giờ khắc nguy hiểm, chân tình vẫn đứng thứ nhất.

Mặc đang ôm Tiểu Hổ bé xíu trong lòng, Tiểu Hổ còn chưa hóa hình, vốn là nên bị giấu đi, chỉ là, nó không chịu, nhất định phải bám áo của Mặc không buông. Lạc Y không có sức kháng cự với gương mặt đáng yêu khi nhõng nhẽo của Tiểu Hổ, vậy nên chỉ cần có cơ hội nàng sẽ để nó ra ngoài cùng Mặc, hoặc đưa Mặc vào không gian chi giới. lần này cũng không ngoại lệ, nó nhất quyết cùng Mặc ra ngoài, nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi thế mọi người mới thấy cảnh Tiểu Hổ điềm nhiên ngủ trong lòng Mặc, còn Mặc lại cùng nhóm thú và Thần thú đứng đằng sau, bọn Lăng Ngạo và Độc Tà đứng lặng, ánh mắt phức tạp hết chuyển từ trên người nàng sang người Dực Long còn đang rống lớn, hung bạo xem xét bọn họ, mặc dù không vội tấn công, nhưng bọn họ đều biết, hôm nay Dực Long động sát khí rồi.

- Lão đại, chúng ta tin tưởng ngươi. Chẳng qua, chúng ta vẫn không muốn ngươi bán mạng mình như vậy…

Nhóm Lăng Ngạo là người đi theo nàng lâu nhất. dĩ nhiên là tin tưởng nàng. Có điều, tình cảm càng sau đậm, càng không nhịn được lo lắng.

- Đúng vậy, tỷ tỷ, đệ tin tưởng tỷ, nhưng mà…

Kỳ Phong mím chặt môi, không an tâm. Ngạn Hữu bên cạnh hắn cũng như vậy. làm sao an tâm cho được. hắn xem nàng như thân nhân, trừ đại ca của hắn ra, Lạc Y là người khiến cho hắn toàn tâm toàn ý kí thác sự bảo hộ nhất.lúc này, thấy nàng muốn liều mạng, hắn dù đã thấy nàng đối nghịch số trời nhiều lần vẫn không thể ngưng bận lòng. Nói gì thì đây cũng là Thần thú a… Còn đang phát điên nữa…

Lạc Y nhìn bọn người vì nàng mà suy nghĩ, nói không cảm động thì là nói dối. chỉ là, nàng không lùi được nữa…

Lạc Y hé môi, vốn muốn nói vài lời an ủi nhóm người này, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, thì Dực Long bỗng nhiên hướng lên trời rống to. Từ trong miệng nó, một viên cầu mang năng lượng ánh sáng mạnh đến bức người hiện ra.

Hơi thở của mọi người ở đây nháy mắt căng thẳng lên. Bọn họ biết rõ Thần thú nỳ không bình thường, chỉ là không ngờ lại mạnh đến thế. Quả cầu kia, đúng thật là mang theo hơi thở tử vong mà…

- Mau tránh ra! Nhanh lùi lại đằng sau!

Lạc Y bất ngờ quát to, cả nhóm người dều theo bản năng tuân theo lệnh của nàng. Quả nhiên, khi bọn họ vừa lui xuống, Quang cầu Dực Long đã bắn tới, vị trí kia chính là chỗ của nhóm Lăng Ngạo lúc nãy. Lạc Y nhìn cái hố lớn trên nềm đất, bốc ra từng đợt khói mù mịt càng trở nên căng thẳng. Nàng nên làm gì đây, ngưng tụ ma pháp cơ bản không thể chống lại Dực Long, còn có thể phản phệ…

- Lão đại, cẩn thận!

Lăng Ngạo trợn mắt, hét to với Lạc Y, nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Quang cầu đến gần sát. Lần này tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn, dường như không hề nhìn thấy quỹ tích đường đi. Không đúng, đây rõ ràng là bẻ cong không khí để tấn công!

Lạc Y cảm nhận nguy hiểm đến gần, lo lắng đến muốn nghẹt thở. Vốn đang định khởi động Lịch Không Gian rời đi, nhưng nàng lại nhận ra một điều, không được! Dực Long không chỉ là Thần thú hệ Quang mà còn là Thần thú hệ không gian, hắn không cho phép nàng mở cửa không gian…

Trong đầu Lạc Y nhảy loạn, muốn rời đi lại không thể, từ sớm đã bị Dực Long định thân rồi. Nàng biết, nàng không thể chết, Dực Long là Thần thú của nàng, tấn công nàng nặng nhất sẽ gây ra thương tích, chứ không thể lấy mạng nàng. Chẳng qua, nếu hắn phát lực quá mạnh, kết cục của nàng, chỉ có thể là bại liệt mà thôi…

Lạc Y mở mắt nhìn quang cầu đến gần, âm thanh quát to nhốn nháo của mọi người dường như bị át đi. Mãi cho đến khi nàng nghĩ quang cầu tới rồi, thì lại giật mình phát hiện ra cơ thể nàng có một dòng nhiệt lưu không ngừng chảy ngược, có một điều gì đó xẹt qua trong đầu nàng, rất nhanh, nhanh đến mức không thể nắm bắt, đợi đến lúc hồi thần đã phát hiện tấm da dê đấu giá được ở Tụ Bảo Trai che trước người nàng, cả tấm da dê được phủ một tầng ánh sáng màu đỏ, hoàn toàn ngăn lại quang cầu của Dực Long.

Hấp thu? Tấm da dê hấp thu năng lượng của quang cầu!

Mọi người đều giật mình vì chuyện xảy ra trước mắt. nhất là Lạc Y. Trước kia nàng chỉ cảm thấy tấm da dê kia có năng lượng đặc biệt, không nghĩ đến lại có tác dụng như vậy? Trong lúc vô thanh vô thức, năng lượng quang cầu đã nhanh chóng bị hấp thụ toàn bộ.

- Gào!

Là tiếng hổ gầm lên? Tiểu Hổ?

Mọi người đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Chỉ thấy, Tiểu Hổ vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Mặc nhảy lên, bật về phía tấm da dê, hàm răng sắc gặm thật chặt. trên người nó cũng đồng dạng phát ra ánh sáng, không phải màu đỏ, là màu trắng. năng lượng màu đỏ của tấm da dê sau khi hấp thu quang cầu càng lớn mạnh, lúc này vậy mà cùng năng lượng màu trắng của Tiểu Hổ dung hợp. Đi cùng tiếng hét to của Tiểu Hổ, năng lượng màu đỏ hoàn toàn biến mất, chỉ còn màu trắng tinh thuần, tia sáng này đánh thẳng về phía Dực Long, bao phủ khắp người hắn không chừa một chỗ. Điều kì lạ là Dực Long không hề kháng cự, thậm chí, sau khi ánh sáng biến mất, đôi mắt của hắn đã trở lại bình thường. mà trong ánh mắt này còn chứa đựng kinh ngạc vui sướng, nhất là khi nhìn thấy Lạc Y.

Dực Long tỉnh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện