Kiếm Vực Vô Địch

Chương 269: 269: Hoàn Khố 1




Ngày thứ hai, Dương Diệp đi tới Phù văn sư công hội tại đế đô.Phù văn sư công hội nằm ở phía nam đế đô, là thế lực siêu nhiên cực lớn tại Nam vực, toàn bộ kiến trúc chiếm diện tích hơn ba trăm trượng, cao hơn một trăm trượng, xuyên thẳng mây xanh, từ dưới nhìn lên không thể nhìn thấy đỉnh.Ở đế đô, quy mô kiến trúc của Phù văn sư công hội chỉ thấp hơn hoàng cung Đại Tần đế quốc, thế nhưng nói về độ xa hoa, cũng không phải hoàng cung Đại Tần đế quốc có thể so sánh.Toàn bộ Phù văn sư công hội đều làm từ Lam Tinh thạch, Lam Tinh thạch, bảo vật huyền giai hạ phẩm, nó còn cứng hơn cả sắt thép.

Dựa theo giá thị trường, một khối Lam Tinh thạch to bằng nắm đấm có thể bán được năm trăm kim tệ trở lên, mà năm trăm kim tệ chính là chi tiêu mấy năm của người bình thường trong Nam vực.


.

.

.Nếu bàn về thực lực, Phù văn sư công hội còn không bằng Nguyên Môn cùng Đại Tần đế quốc, nhưng nếu muốn bàn về tài lực, cho dù là Đại Tần đế quốc thì không ai có thể giàu hơn Phù văn sư công hội.

.


.Đứng ở cửa Phù văn sư công hội, sắc mặt Dương Diệp thay đổi, Phù văn sư công hội giàu có đã dọa hắn.

Nhìn thấy kiến trúc trước mắt, hắn mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là giàu nứt đố đổ vách, những kiến trúc của Kiếm tông đặt trước mặt tổng bộ Phù văn sư công hội chẳng khác gì nhà tranh rách nát!- Phù văn sư công hội, những người không có liên quan nhanh chóng rời đi!Vào lúc này, một âm thanh truyền ra từ Phù văn sư công hội, chợt, một bóng người lướt nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Dương Diệp.Nhìn thấy người trung niên, mí mắt Dương Diệp giật lên, bởi vì người trung niên trước mắt này lại là một cường giả Vương Giả cảnh, hơn nữa khí tức chất phác, vừa nhìn đã biết là Vương Giả cảnh ngũ phẩm trở lên!Cho cường giả Vương Giả ngũ phẩm cảnh trông cửa.

.


.

.Áp chế khiếp sợ trong lòng, cổ tay Dương Diệp hơi động, huy chương phù văn sư xuất hiện trên tay hắn, cong ngón tay búng một cái, huy chương bay về phía người trung niên.Tiếp nhận huy chương, sắc mặt người trung niên thay đổi, chợt vội vàng cung kính thi lễ với Dương Diệp, sau đó cung kính trả huy chương cho Dương Diệp, nói:- Lúc trước Vương Hán đắc tội rồi!Tiếp nhận huy chương, Dương Diệp cười cợt, nói:- Vô sự, phiền phức mang ta đi tìm Lâm Sơn đại sư!Đã lâu chưa thấy tiểu Dao, Dương Diệp đã không thể chờ đợi được nữa.- Lâm Sơn đại sư?Người trung niên cả kinh, nói:- Các hạ có hẹn trước?Dương Diệp lắc lắc đầu.Thấy thế, người trung niên mặt lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:- Vậy thì rất xin lỗi, tại hạ không thể mang các hạ đi vào gặp Lâm Sơn đại sư, bởi vì trừ phi các hạ có hẹn với Lâm Sơn đại sư, không phải vậy tại hạ không có quyền lợi một mình dẫn người đi vào gặp Lâm Sơn đại sư.Xem ra sư phụ mình có địa vị cao trong Phù văn sư công hội! Dương Diệp cười cợt, nói:- Là ta đồ đệ của hắn, ngươi dẫn ta đi tìm hắn đi, hắn sẽ không trách tội ngươi!- Ngươi là đồ đệ của Lâm Sơn đại sư?Đôi mắt người trung niên kia mở to, một lát sau, hắn nghi ngờ nói:- Nhưng mà Lâm Sơn đại sư chỉ có một cháu gái, các hạ có bằng chứng gì không? Xin lỗi, không phải ta không tin các hạ, chỉ là việc này tại hạ nhất định phải biết rõ, không phải vậy Lâm Sơn đại sư trách tội xuống, tại hạ thực sự không chịu đựng nổi, vẫn xin xem xét!Bằng chứng? Dương Diệp hơi cau mày, hắn nào có bằng chứng gì? Lắc lắc đầu, ngay khi hắn muốn dùng bùa truyền âm liên hệ Lâm Sơn, một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng Dương Diệp:- Ngươi là đệ tử của Lâm Sơn đại sư?Nghe vậy, Dương Diệp xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ nhìn hắn, hai người khoảng hai mươi tuổi, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, đặc biệt nữ tử dung mạo cùng vóc người làm cho Dương Diệp cảm thấy kinh diễm.Nữ tử mặc một bộ trường bào phù văn sư màu tím, không thể nói là tuyệt sắc, nhưng dung nhan xinh xắn, ngũ quan thanh tú, vóc người cao gầy thon thả, cực kỳ mê người.Rất nhanh, ánh mắt Dương Diệp nhìn vào ngực trái của nữ tử, chỉ thấy ngực trái của nữ tử mang một tấm huy chương màu bạc, trên huy chương có khắc một chữ nho nhỏ, Dương Diệp hơi kinh ngạc, bởi vì nữ tử trước mặt chính là phù sư!- Xin chào Bạch tiểu thư, Liễu công tử!Lúc này, người trung niên bên cạnh Dương Diệp thi lễ với hai người kia, cung kính nói.Nữ tử khẽ gật đầu, nói:- Vương Hán ngươi đi xuống trước đi!Nghe vậy, Vương Hán vội vã thối lui.Thấy Vương Hán rời đi, nữ tử nhìn về phía Dương Diệp, nói:- Ngươi lúc trước nói ngươi là đệ tử của Lâm Sơn đại sư?Dương Diệp gật đầu, nói:- Ngươi là?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện