Kiếm Vực Vô Địch

Chương 293: 293: Văn Nhân Nguyệt 1




Nghe được Dương Diệp nói thế, thân thể con hổ càng cúi thấp xuống, ánh mắt nhìn về phía Tử Điêu, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.Tử Điêu vội vã lắc lắc đầu nhỏ, biểu thị không nên giết.Dương Diệp càng nở nụ cười khổ, nói:- Tiểu gia hỏa, ta không giết nó, cho dù sống sót trở lại cũng phải thất bại!Tử Điêu vẫn lắc đầu, dường như còn chưa đủ, hai trảo nhỏ sờ vào đầu Dương Diệp, sau đó dùng lắc.

.


.- Được rồi được rồi, chúng ta không giết nó còn không được sao?Ôm Tử Điêu vào trong ngực, Dương Diệp bất đắc dĩ nói.Nghe vậy, Tử Điêu vung trảo nhỏ lên, sau đó một tia sáng tím bao phủ con hổ đang nằm dưới đất, cũng thu nó vào vòng xoáy trong đan điền của Dương Diệp, dáng dấp như vậy, dường như nó lo lắng Dương Diệp đổi ý.Nhìn thấy Tử Điêu làm thế, Dương Diệp hơi buồn cười, kỳ thực hắn lúc trước chỉ đùa một chút, vào thời điểm con hổ thần phục, hắn cũng đã từ bỏ ý định giết đối phương.

Một con Huyền thú Vương giai làm tay chân, đầu của hắn bị cửa chẹt mới từ bỏ.

Còn nữa, bởi vì có quan hệ với Tử Điêu, hắn không có ác cảm với Huyền thú, trái lại còn có hảo cảm.Hơn nữa lần này hắn cũng cảm giác được thái độ của tiểu gia hỏa, đó là không hy vọng hắn giết Huyền thú, đương nhiên, hắn tin tưởng, nếu như có Huyền thú điếc không sợ súng, muốn giết hắn, tiểu gia hỏa cũng sẽ đứng ở bên hắn.Còn vấn đề nội đan Huyền thú, kỳ thực căn bản không thành vấn đề, tuy rằng hắn không giết Huyền thú, thế nhưng người khác sẽ không giết sao? Phải biết, trên đời này có thật nhiều người tự tìm đường chết, so với Huyền thú, giết nhân loại tự tìm đường chết, ví dụ như người Quỷ tông, Bách Hoa cung, hắn càng có hứng thú!Đột nhiên, Dương Diệp hơi cau mày, cổ tay hơi động, Tử Linh kiếm trong tay bay nhanh vào một cây đại thụ cách đó mười trượng.- Bành!Đại thụ ầm ầm biến mất, một bóng người tự trong đó vọt ra.Nhìn người tới, hai mắt Dương Diệp híp lại, tay phải rung động hóa thành tia sáng tím bay trở về trong tay, trong nháy mắt huyền khí trong cơ thể hắn tăng vọt, nhìn người đến, hắn trầm giọng nói:- Bách Hoa cung, Văn Nhân Nguyệt, ngươi đến bao lâu?Người đến không phải người khác, người này chính là đệ tử đại biểu Bách Hoa cung tham gia Thanh Vân Bảng, Văn Nhân Nguyệt!Văn Nhân Nguyệt nhìn Tử Linh kiếm trong tay Dương Diệp, nói:- Khống kiếm thuật thật tinh diêu, xem ra thực lực của ngươi còn mạnh hơn lời đồn nhiều.- Ngươi đến bao lâu?Dương Diệp lần thứ hai trầm giọng hỏi, hắn không hi vọng bí mật của chính mình bị người Bách Hoa cung biết, không phải vậy, sau này hắn không được bình yên!- Có trọng yếu không?Văn Nhân Nguyệt lên tiếng nói.Khóe miệng Dương Diệp xuất hiện nụ cười dữ tợn, nói:- Đúng thế, không trọng yếu một chút nào!Dương Diệp dứt lời, thân hình hơi động, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh lao nhanh về phía Văn Nhân Nguyệt, Tử Linh kiếm trong tay chém thẳng về phía thân thể Văn Nhân Nguyệt, một nói kiếm khí màu vàng óng đã bắn tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt.Đối với người Bách Hoa cung, hắn muốn gặp một giết một, nếu như vào lúc bình thường, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện ra tay, thế nhưng hiện tại.


.

.


Hiện tại chính là cơ hội tốt!Nhìn thấy Dương Diệp đột nhiên ra tay, Văn Nhân Nguyệt cũng không kinh sợ, tay phải của nàng điểm về phía trước, một cánh hoa dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy bắn về phía đạo kiếm khí vàng óng của Dương Diệp.- Bành!Kiếm khí màu vàng óng nhanh chóng phá tan cánh của của Văn Nhân Nguyệt, sau đó tốc độ không giảm bắn về phía Văn Nhân Nguyệt.Thấy thế, trong mắt Văn Nhân Nguyệt lộ ra một tia khiếp sợ, thấp giọng nói:- Kiếm khí thật bén nhọn, không đúng, ngươi là ngũ hành huyền khí!Nói xong, tay phải của nàng vung lên lần thứ hai, một cánh hoa xuất hiện lần thứ hai và bắn nhanh vào đạo kiếm khí kia, lần này, tốc độ của cánh hoa còn nhanh hơn trước kia rất nhiều, sức mạnh cũng khủng bố hơn lúc trước rất nhiều.- Bành!Kiếm khí màu vàng óng cùng cánh hoa va chạm kịch liệt cách thân thể Văn Nhân Nguyệt khoảng một trượng, ngay sau đó là âm thanh năng lượng nổ tung, hai đạo công kích hóa thành sóng khí lan tỏa ra xung quanh.Đúng vào lúc này, Dương Diệp đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, hắn không có phí lời và do dự chút nào, hắn trực tiếp rút kiếm chém thẳng từ trên cao xuống.Chiêu kiếm này nhanh như chớp giật, không, nhanh hơn cả chớp giật!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện