Kiếm Vực Vô Địch

Chương 294: 294: Văn Nhân Nguyệt 2




Nhưng mà một chiêu kiếm nhanh như chớp giật này lại thất bại rồi!Không thể nói là thất bại, bởi vì chiêu kiếm này chém xuống một lọn tóc của Văn Nhân Nguyệt!Hồi tưởng lại lúc trước, vào lúc Dương Diệp rút kiếm chém xuống, chỉ thấy thân thể Văn Nhân Nguyệt hóa thành vô số cánh hoa quỷ dị và biến mất, bản thể cũng dùng năng lực quỷ dị xuất hiện cách đó mười trượng, mà lúc này, những cánh hoa kia dùng tốc độ kinh người cắt chém thân thể của Dương Diệp.Bởi vì khoảng cách quá gần, Dương Diệp căn bản không thể tránh né, chỉ có thể mặc cho những đóa hoa kia bắn lên người của mình!- Bành, bành, bành.

.


.Trên người của Dương Diệp xuất hiện tiếng nổ vang như pháo, đó là âm thanh của từng sóng năng lượng nổ tung trên người…Văn Nhân Nguyệt sờ sờ trán nơi mái tóc của mình bị Dương Diệp chém đứt, lại nhìn cánh hoa cắt chém Dương Diệp, nói:- Kiếm thật nhanh, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này hay sao? Như.

.

.Đột nhiên, nàng dừng nói, ánh mắt co rụt kịch liệt.Chỉ thấy Dương Diệp vỗ vỗ y phục rách rưới trên người, sau đó chậm rãi đi về phía nàng.Uy lực của những cánh hoa kia rất mạnh, nhưng đối với hắn Dương Diệp mà nói, chúng còn hơi không đủ, dù sao phòng ngự cơ thể hắn còn mạnh hơn Huyền thú Vương giai bình thường!Tuy rằng ngăn cản công kích của Văn Nhân Nguyệt, thế nhưng sắc mặt Dương Diệp lúc này càng thêm nghiêm túc.


Thực lực của nữ tử trước mắt còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều! Một chiêu kiếm lúc trước, đối phương không chỉ không tránh né, hơn nữa đồng thời tránh né còn phát động công kích nhắm vào hắn, phản ứng như vậy có thể dùng từ khủng bố để hình dung.Đối với huyền giả chuyên hậu phát chế nhân như hắn chính là một sự thất bại to lớn!- Phòng ngự thân thể thật mạnh!Văn Nhân Nguyệt nhìn Dương Diệp, nói:- Thì ra chúng ta xưa nay vẫn xem thường ngươi, không nói những chuyện khác, chỉ bằng thân thể này của ngươi, đối với chúng ta mà nói chính là một uy hiếp không nhỏ! Ta rất hiếu kì, Nam vực hiện tại cơ bản không còn thể tu, cho dù có cũng chỉ là một ít người vô dụng, ngươi làm cách nào gia tăng thân thể của mình lên?- Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?Khóe miệng Dương Diệp xuất hiện nụ cười châm chọc, hắn chậm rãi đi về hướng Văn Nhân Nguyệt.Văn Nhân Nguyệt gật gật đầu, nói:- Cũng phải, ngươi chắc chắn không nói cho ta biết, ta rất hiếu kì, ngươi còn có lá bài tẩy gì, cứ việc thi triển đi.Dương Diệp hơi cau mày, thái độ của đối phương thật sự không đúng, chẳng lẽ muốn dò xét nội tình của hắn?Lắc lắc đầu, Dương Diệp không có nghĩ những việc này, khi hắn đi tới cách Văn Nhân Nguyệt ba trượng, huyền khí trong cơ thể hắn nhanh chóng tràn vào trong Tật Phong ngoa, đồng thời sử dụng Tật Phong bộ, thân thể của hắn hóa thành từng đạo tàn ảnh tiến lên phía trước, những tàn ảnh kia còn chưa biến mất, mà bản thể của hắn đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt.Cũng giống như lúc trước, Dương Diệp rút kiếm chém.Lần này, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.Nhưng mà Văn Nhân Nguyệt lại không sợ hãi, nàng vẫn thi triển chiêu cũ, trong nháy mắt Dương Diệp rút kiếm ra, thân thể của nàng biến mất tại chỗ, vô số đóa hoa cũng bay thẳng về phía Dương Diệp.Thấy thế, sắc mặt Dương Diệp cũng không thay đổi, tùy ý cho những đóa hoa kia chém vào người hắn, cùng lúc đó, Tử Linh kiếm trong tay hắn bắn thẳng về phía Văn Nhân Nguyệt đang đứng cách đó vài chục trượng, Tử Linh kiếm bay đi nhanh như thiểm điện.

Mà thân hình hơi động lần thứ hai, hắn theo sát phía sau Tử Linh kiếm, cả hai cùng lao thẳng về phía Văn Nhân Nguyệt.Nhìn thấy kiếm của Dương Diệp bay tới nhanh như thiểm điện, Văn Nhân Nguyệt cong ngón tay búng một cái, hai đóa hoa bắn ra ngoài, cũng bắn bay Tử Linh kiếm ra xa!Vào lúc này, Dương Diệp đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, nhìn thấy Dương Diệp tay không mà đến, Văn Nhân Nguyệt hơi cau mày, lẽ nào nam tử trước mặt định dùng nắm đấm đối phó nàng?Đột nhiên, một luồng cảm giác nguy hiểm sinh ra trong nội tâm Văn Nhân Nguyệt, Văn Nhân Nguyệt biến sắc, tay phải cuốn một cái, vô số đóa hoa bao phủ trong bàn tay, nàng dùng cánh hoa bảo hộ đầu của mình.- Bành!Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh tay của Văn Nhân Nguyệt tê rần, đóa hoa trên cánh tay tan vỡ trong nháy mắt, vào lúc nàng muốn lui về phía sau, một nắm đấm mang theo hào quang màu vàng đất đấm thẳng vào bụng của nàng.Tròng mắt Văn Nhân Nguyệt thay đổi, hét to nói:- Hiện!Dứt lời, một đóa hoa sen xuất hiện trên bụng của nàng, cũng ngăn cản nắm đấm của Dương Diệp!- Bành!Văn Nhân Nguyệt rút lui về phía sau mười mấy bước, Dương Diệp cũng không chiếm được chỗ tốt, trong nháy mắt tiếp xúc với cánh hoa kia, cả cánh tay của hắn tê rần, chợt, một nguồn sức mạnh truyền vào tay của hắn, cũng ép hắn phải lui về phía sau, hắn lùi còn xa hơn Văn Nhân Nguyệt, hắn lui hai mươi mấy bước mới dừng lại được!Hai người cách không nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều có khiếp sợ và nghiêm túc.Đúng vào lúc này, Tử Linh kiếm vốn bị Văn Nhân Nguyệt đánh bay cũng hóa thành tia sáng tím, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, nó cũng đâm thẳng vào ngực của nàng.


Biến cố xuất hiện đột nhiên làm cho Văn Nhân Nguyệt khiếp sợ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện