Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 63: Kính hoa thủy nguyệt
“Vị tiểu sư thúc nay của ngươi, có lai lịch thế nào? Ta cảm thấy không đúng.” Lưu Kính truyền âm nói, âm thầm chuyển động trận bàn, muốn xem cát hung.
Giọng nói của đối phương non nớt, tuổi tác không lớn, ít nhất trẻ hơn Kinh Địch. Lúc nói chuyện lại ra vẻ ông cụ non, hơn nữa khí phái toàn thân, uy áp sâu nặng, tu vi trên Kinh Địch, tất cả vừa hòa hợp lại quỷ dị.
Bốn người mồ hôi lạnh nhễ nhại, hổ trắng bất an gầm nhẹ.
Vẻ mặt của Kinh Địch mất tự nhiên: “Người này tên là Ninh Nguy, là đệ tử của Quy Thanh Chân Nhân, cùng ta có chút…khụ, thù cũ. Mọi người cẩn thận!”
Ninh Nguy vốn nên bái nhập Hàn Sơn. Năm đó ở trấn nhỏ biên giới nam bắc, là đám Trương Tố Nguyên phát hiện ra căn cốt hắn thích hợp luyện kiếm trước, muốn mang hắn trở về phía bắc. Kinh Địch nghe được tin tức, mang một đám đệ tử Minh Nguyệt Hồ chạy tới, biết mình chậm một bước, định từ bỏ, nhưng đệ tử bên dưới lại đánh cuộc với hắn, đánh cuộc hắn có thể cướp người từ trong tay Hàn Sơn Kiếm Phái hay không, tiền đặt cược chỉ là một vò rượu. Kinh Địch trẻ tuổi hiếu thắng, không chịu được khiêu khích, sau khi dò xét tình huống của Ninh Nguy, nghĩ ra một kế.
Đám người Minh Nguyệt Hồ chỉ thấy hắn giả gái, mặc váy cài trâm, không biết đã nói gì với đứa bé kia, chẳng mất nhiều công sức, đã bắt được đứa bé vào tay. Ngay cả ba người Hàn Sơn cũng bị hắn lừa, cho rằng Minh Nguyệt Hồ thật sự có nữ tu, sau khi biết chân tướng, căm hận bất bình nhiều năm, ít hôm trước còn tố cáo với Mạnh Tuyết Lý.
Đợi Ninh Nguy trở về Minh Nguyệt Hồ, mắt thấy ván đã đóng thuyền, Kinh Địch cởi bỏ ngụy trang, sư tỷ biến thành sư huynh, dọa đứa bé kia giật mình. Bên cạnh bọn họ, các đệ tử Minh Nguyệt Hồ nhẫn một đường ầm ầm cười to.
Kinh Địch năm đó thanh danh cường thịnh, kiêu căng phách lối, đệ tử Minh Nguyệt Hồ nàm dám cười hắn, liền cười nhạo Ninh Nguy sau lưng, tuổi còn nhỏ không học cái gì, lại học được tham hoa háo sắc, thấy sắc nảy lòng tham, nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Kinh sư huynh, bị trêu chọc là đáng đời.
Ninh Nguy giống như một trò hề trong cuộc sống tu hành khô khan của Minh Nguyệt Hồ, chỉ đành cắn răng chịu đựng, tính tình càng ngày càng u ám. Loại đùa giỡn này nhìn như thú vị, nhưng giấu diếm ác ý, nếu tức giận nổi nóng, người khác sẽ nói ngươi không độ lượng, đùa một chút thì có làm sao?
Chỉ có Kinh Địch biết, chuyện không buồn cười như những gì sư huynh đệ khác đã nghĩ.
Năm đó hắn âm thầm điều tra, biết được Ninh Nguy gia cảnh bần hàn. Cha ruột tính khí nóng nảy thường xuyên say rượu đánh hắn, chỉ có chị gái và mẹ đối xử tốt với hắn. Nhưng mẹ hắn năm ngoái mắc bệnh mà chết, chị gái năm ngoái cũng bị cha bán cho phú hộ làm tiểu thiếp, nhảy xuống giếng tự vẫn. Cha hắn thấy con trai có tiên duyên, sợ bị trả thù, đêm đó cầm theo tất cả đồ đáng tiền bỏ trốn.
Vì vậy Kinh Địch giả gái, bắt được cha Ninh Nguy, giao cho hắn xử trí. Ninh Nguy không ra tay đánh người, chỉ muốn lấy lại đồ trang sức của mẹ và chị, bèn đối với Kinh Địch tràn đầy cảm kích.
Kinh Địch vốn định nói, mấy thứ lặt vặt này không đáng tiền, nếu ngươi theo ta trở về Minh Nguyệt Hồ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng rồi lại thay đổi ý định, mở miệng nói:
“Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để ngươi nói cảm ơn, ngươi rất vừa mắt ta, chỉ hận ta tới chậm một bước, ôi. Hàn Sơn rất tốt, tiếc rằng hàng năm băng tuyết bao trùm, người cũng lạnh như băng. Minh Nguyệt Hồ thì khác, chúng ta ở phía nam, bốn mùa ấm áp như xuân. Nếu ngươi tới Minh Nguyệt Hồ, mỗi khi đông đến tay ngươi bị cước, sẽ không có nữa.”
Hắn kéo đôi tay nhỏ bé của Ninh Nguy, ở vết cước sưng tấy bôi linh dược. Mặc dù là dược cao rẻ nhất ở tu hành giới, nhưng chữa trị cước tay cước chân, hiệu quả nhanh chóng.
Hắn thấy đứa nhỏ ánh mắt phát sáng, dịu dàng dụ dỗ: “Ngươi xem ta thế nào? Nếu ngươi làm sư đệ của ta, sau này ta sẽ làm mẹ ngươi, không, làm chị của ngươi, đối xử với ngươi như em trai ruột vậy. Ngươi muốn có chị gái không?”
Đứa bé sợ hãi thử dò xét:”Kinh sư tỷ?”
Kinh Địch như nguyện cười cười, sờ sờ đầu hắn.
Cho nên, nếu nói đứa bé thật sự có “lòng tham” gì, cũng không phải tham luyến sự xinh đẹp khi Kinh Địch giả gái, mà là tham luyến tình thân ấm áp, một vị sư tỷ dịu dàng như chị ruột vậy. Đáng tiếc hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, giả tạo nói dối.
Kinh Địch lúc này nhớ lại chuyện xưa, nội tâm vốn không có ranh giới đạo đức cuối cùng, hiếm thấy sinh ra chút áy náy. Mặc dù chỉ có chút chút, giống như mạng nhện yếu ớt, gió thổi liền tan.
Đứa bé đáng thương kia đã trưởng thành, không ai dám cười nhạo hắn nữa. Sau khi Ninh Nguy làm đệ tử của Quy Thanh Chân Nhân, bối phận còn cao hơn cả Kinh Địch.
Bối phận còn dễ nói, “Sư huynh” “Sư chất” chẳng qua chỉ là xưng hô đầu môi chót lưỡi. Về phần tại sao tu vi của đối phương cũng cao hơn mình, Kinh Địch chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng – “thôi quán”.
“Thôi quán” là một cách truyền công, có thể nhanh chóng tăng lên số lượng dự trữ của chân nguyên, đột phá cảnh giới. Trong quá khứ có đoạn thời gian, tông sư các đại môn phái ưa chuộng dùng phương pháp này đào tạo hậu bối đệ tử, nhưng rất nhanh bị chứng thực là dục tốc bất đạt. Đệ tử từ đó về sau nếu tự đột phá, sẽ gặp phải nguy hiểm lớn. Thiên đạo trước nay rất công bằng, không đường tắt có thể đi.
Phong thủy luân lưu chuyển, hôm nay đến phiên Kinh Địch cẩn thận dò xét: “Sư thúc đừng gạt ta, Thánh nhân bảo ngươi đến tìm Mạnh Tuyết Lý? Ta là đệ tử của Minh Nguyệt Hồ, nếu như Chưởng môn và Quy Thanh Chân Nhân có phân phó gì đó, sao ta có thể chưa từng nghe nhắc đến?”
Trong rừng vang lên giọng nói lạnh lùng, không mang theo cảm tình của Ninh Nguy: “Thánh nhân khẩu dụ, chuyện này can hệ trọng đại, ngươi chưa đủ tư cách để biết.”
Kinh Địch nghe lời này chói tai, khẽ cau mày: “Ngươi biết ta trước đó đi cùng Mạnh Tuyết Lý? Chẳng lẽ ít ngày trước ngươi đã gặp chúng ta?”
Bờ suối nhất thời yên tĩnh, chỉ có mưa gió đánh vào tán lá, nước suối chảy băng băng.
Kinh Địch đang muốn tiếp tục truy hỏi, bỗng nhiên một tia lạnh lẽo chui vào sống lưng. Kèm theo tiếng động huyên náo, rừng rậm xung quanh bọn họ, bờ bên kia dòng suối, lặng lẽ hiện ra hơn mười bóng đen như quỷ mị. Cách đó chừng mười trượng, tạo thành vòng vây nhìn qua như phân tán, nhưng lại phong tỏa các hướng.
Từ Tam Sơn hô: “Hắn thật sự đã gặp chúng ta!”
Trịnh Mộc: “Những người này, chính là đám người mai phục chúng ta ở Hắc Thủy Hà.”
Sáng sớm hôm đó Kinh Địch đang định bày tỏ với Mạnh Tuyết Lý. Kẻ địch trốn dưới nước đã lâu, lúc hành động lại bị Mạnh Tuyết Lý phát hiện. Sau đó bọn họ chung nhau kháng địch, rồi mỗi người một ngả.
“Ngày đó ta không ra tay, tối nay chưa chắc.” Ninh Nguy hờ hững nói: “Ta hỏi lại lần cuối cùng. Mạnh Tuyết Lý đi đâu?”
Kinh Địch nghẹn một hơi ở ngực, hắn biết sự thực trước mắt có ý nghĩa như thế nào, nhưng bị khiêu khích nổi lên tính bướng bỉnh, cầm Băng Kính Ngọc Luân, nhướng mày nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, Mạnh Tuyết Lý biến thành chong chóng bay mất rồi.”
Ba đồng đội của hắn đồng loạt trợn mắt, nhớ lại chong chóng to lớn xuất hiện ở cửa sơn động, bùng nổ trận cười to: “Ha ha ha ha ha bay rồi!”
Có điều trận cười này quả thực không đúng lúc, chân nguyên quanh thân Ninh Nguy cuồng bạo tràn ra, rừng rậm mưa rào càng lớn, lá rụng quay cuồng trong gió.
Hắn nói: “Ra tay đi.”
Nụ cười của ba người đọng lại trên mặt.
Lưu Kính cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào, trận bàn chuyển động đã dừng lại. Tất cả đường cong phức tạp đều chỉ về một kết quả- đại hung.
…
“Đình Vân, ngươi nghe thấy gì không?” Mạnh Tuyết Lý đột nhiên dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng. Dưới bầu trời quang đãng, sau cơn mưa gió lạnh thổi qua tai, mang đến tiếng binh khí giao nhau ở xa xa.
Tễ Tiêu ngũ giác nhạy bén, không chút nghĩ ngợi đáp: “Bên kia có người đang đánh nhau. Một đánh ba, đều là võ tu.”
Đội đào mỏ hôm nay nghe thấy thấy “đánh nhau”, “cản đường cướp của”, chẳng những không sợ, ngược lại tình thần hưng phấn, trên mặt viết muốn thử.
Mạnh Tuyết Lý quay đầu hỏi: “Sắp tới Truyền tống trận, mọi người muốn nắm chặt thời gian lên đường, hay là muốn đi xem náo nhiệt?”
Vương Hiểu Hoa nói: “Ta muốn xem, ta xuất thân môn phái nhỏ, chưa thấy qua cảnh đời. Nhìn thêm được một ít, cũng không uổng mạo hiểm tính mạng, thật xa chạy tới đây.”
Lý Thuận Kỳ nói: “Đúng vậy, lần này ta tới, còn có thể bình an trở về, đã đủ bốc phét nửa đời.”
Mọi người rối rít phụ họa, bọn họ đã lăn lộn quen thuộc với Mạnh Tuyết Lý, nói thật, cũng không có gì khách sáo.
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Được, chúng ta đi.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn vượt núi băng đèo.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu:
“Vi sư không phải muốn mưu lợi bất chính, chỉ là nghe thấy tiếng kiếm, muốn xem thử có phải đệ tử Hàn Sơn chúng ta một đánh ba, chẳng may là người quen, có thể giúp một tay liền giúp một tay. Dù sao hai ta đã tích đủ ngọc phù, không sợ điểm số của người khác vượt qua chúng ta…”
Tễ Tiêu nghe y giải thích với mình, thật giống sợ mình không vui vậy, trong lòng ấm áp: “Ừm.”
Giọng nói của đối phương non nớt, tuổi tác không lớn, ít nhất trẻ hơn Kinh Địch. Lúc nói chuyện lại ra vẻ ông cụ non, hơn nữa khí phái toàn thân, uy áp sâu nặng, tu vi trên Kinh Địch, tất cả vừa hòa hợp lại quỷ dị.
Bốn người mồ hôi lạnh nhễ nhại, hổ trắng bất an gầm nhẹ.
Vẻ mặt của Kinh Địch mất tự nhiên: “Người này tên là Ninh Nguy, là đệ tử của Quy Thanh Chân Nhân, cùng ta có chút…khụ, thù cũ. Mọi người cẩn thận!”
Ninh Nguy vốn nên bái nhập Hàn Sơn. Năm đó ở trấn nhỏ biên giới nam bắc, là đám Trương Tố Nguyên phát hiện ra căn cốt hắn thích hợp luyện kiếm trước, muốn mang hắn trở về phía bắc. Kinh Địch nghe được tin tức, mang một đám đệ tử Minh Nguyệt Hồ chạy tới, biết mình chậm một bước, định từ bỏ, nhưng đệ tử bên dưới lại đánh cuộc với hắn, đánh cuộc hắn có thể cướp người từ trong tay Hàn Sơn Kiếm Phái hay không, tiền đặt cược chỉ là một vò rượu. Kinh Địch trẻ tuổi hiếu thắng, không chịu được khiêu khích, sau khi dò xét tình huống của Ninh Nguy, nghĩ ra một kế.
Đám người Minh Nguyệt Hồ chỉ thấy hắn giả gái, mặc váy cài trâm, không biết đã nói gì với đứa bé kia, chẳng mất nhiều công sức, đã bắt được đứa bé vào tay. Ngay cả ba người Hàn Sơn cũng bị hắn lừa, cho rằng Minh Nguyệt Hồ thật sự có nữ tu, sau khi biết chân tướng, căm hận bất bình nhiều năm, ít hôm trước còn tố cáo với Mạnh Tuyết Lý.
Đợi Ninh Nguy trở về Minh Nguyệt Hồ, mắt thấy ván đã đóng thuyền, Kinh Địch cởi bỏ ngụy trang, sư tỷ biến thành sư huynh, dọa đứa bé kia giật mình. Bên cạnh bọn họ, các đệ tử Minh Nguyệt Hồ nhẫn một đường ầm ầm cười to.
Kinh Địch năm đó thanh danh cường thịnh, kiêu căng phách lối, đệ tử Minh Nguyệt Hồ nàm dám cười hắn, liền cười nhạo Ninh Nguy sau lưng, tuổi còn nhỏ không học cái gì, lại học được tham hoa háo sắc, thấy sắc nảy lòng tham, nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Kinh sư huynh, bị trêu chọc là đáng đời.
Ninh Nguy giống như một trò hề trong cuộc sống tu hành khô khan của Minh Nguyệt Hồ, chỉ đành cắn răng chịu đựng, tính tình càng ngày càng u ám. Loại đùa giỡn này nhìn như thú vị, nhưng giấu diếm ác ý, nếu tức giận nổi nóng, người khác sẽ nói ngươi không độ lượng, đùa một chút thì có làm sao?
Chỉ có Kinh Địch biết, chuyện không buồn cười như những gì sư huynh đệ khác đã nghĩ.
Năm đó hắn âm thầm điều tra, biết được Ninh Nguy gia cảnh bần hàn. Cha ruột tính khí nóng nảy thường xuyên say rượu đánh hắn, chỉ có chị gái và mẹ đối xử tốt với hắn. Nhưng mẹ hắn năm ngoái mắc bệnh mà chết, chị gái năm ngoái cũng bị cha bán cho phú hộ làm tiểu thiếp, nhảy xuống giếng tự vẫn. Cha hắn thấy con trai có tiên duyên, sợ bị trả thù, đêm đó cầm theo tất cả đồ đáng tiền bỏ trốn.
Vì vậy Kinh Địch giả gái, bắt được cha Ninh Nguy, giao cho hắn xử trí. Ninh Nguy không ra tay đánh người, chỉ muốn lấy lại đồ trang sức của mẹ và chị, bèn đối với Kinh Địch tràn đầy cảm kích.
Kinh Địch vốn định nói, mấy thứ lặt vặt này không đáng tiền, nếu ngươi theo ta trở về Minh Nguyệt Hồ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng rồi lại thay đổi ý định, mở miệng nói:
“Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để ngươi nói cảm ơn, ngươi rất vừa mắt ta, chỉ hận ta tới chậm một bước, ôi. Hàn Sơn rất tốt, tiếc rằng hàng năm băng tuyết bao trùm, người cũng lạnh như băng. Minh Nguyệt Hồ thì khác, chúng ta ở phía nam, bốn mùa ấm áp như xuân. Nếu ngươi tới Minh Nguyệt Hồ, mỗi khi đông đến tay ngươi bị cước, sẽ không có nữa.”
Hắn kéo đôi tay nhỏ bé của Ninh Nguy, ở vết cước sưng tấy bôi linh dược. Mặc dù là dược cao rẻ nhất ở tu hành giới, nhưng chữa trị cước tay cước chân, hiệu quả nhanh chóng.
Hắn thấy đứa nhỏ ánh mắt phát sáng, dịu dàng dụ dỗ: “Ngươi xem ta thế nào? Nếu ngươi làm sư đệ của ta, sau này ta sẽ làm mẹ ngươi, không, làm chị của ngươi, đối xử với ngươi như em trai ruột vậy. Ngươi muốn có chị gái không?”
Đứa bé sợ hãi thử dò xét:”Kinh sư tỷ?”
Kinh Địch như nguyện cười cười, sờ sờ đầu hắn.
Cho nên, nếu nói đứa bé thật sự có “lòng tham” gì, cũng không phải tham luyến sự xinh đẹp khi Kinh Địch giả gái, mà là tham luyến tình thân ấm áp, một vị sư tỷ dịu dàng như chị ruột vậy. Đáng tiếc hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, giả tạo nói dối.
Kinh Địch lúc này nhớ lại chuyện xưa, nội tâm vốn không có ranh giới đạo đức cuối cùng, hiếm thấy sinh ra chút áy náy. Mặc dù chỉ có chút chút, giống như mạng nhện yếu ớt, gió thổi liền tan.
Đứa bé đáng thương kia đã trưởng thành, không ai dám cười nhạo hắn nữa. Sau khi Ninh Nguy làm đệ tử của Quy Thanh Chân Nhân, bối phận còn cao hơn cả Kinh Địch.
Bối phận còn dễ nói, “Sư huynh” “Sư chất” chẳng qua chỉ là xưng hô đầu môi chót lưỡi. Về phần tại sao tu vi của đối phương cũng cao hơn mình, Kinh Địch chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng – “thôi quán”.
“Thôi quán” là một cách truyền công, có thể nhanh chóng tăng lên số lượng dự trữ của chân nguyên, đột phá cảnh giới. Trong quá khứ có đoạn thời gian, tông sư các đại môn phái ưa chuộng dùng phương pháp này đào tạo hậu bối đệ tử, nhưng rất nhanh bị chứng thực là dục tốc bất đạt. Đệ tử từ đó về sau nếu tự đột phá, sẽ gặp phải nguy hiểm lớn. Thiên đạo trước nay rất công bằng, không đường tắt có thể đi.
Phong thủy luân lưu chuyển, hôm nay đến phiên Kinh Địch cẩn thận dò xét: “Sư thúc đừng gạt ta, Thánh nhân bảo ngươi đến tìm Mạnh Tuyết Lý? Ta là đệ tử của Minh Nguyệt Hồ, nếu như Chưởng môn và Quy Thanh Chân Nhân có phân phó gì đó, sao ta có thể chưa từng nghe nhắc đến?”
Trong rừng vang lên giọng nói lạnh lùng, không mang theo cảm tình của Ninh Nguy: “Thánh nhân khẩu dụ, chuyện này can hệ trọng đại, ngươi chưa đủ tư cách để biết.”
Kinh Địch nghe lời này chói tai, khẽ cau mày: “Ngươi biết ta trước đó đi cùng Mạnh Tuyết Lý? Chẳng lẽ ít ngày trước ngươi đã gặp chúng ta?”
Bờ suối nhất thời yên tĩnh, chỉ có mưa gió đánh vào tán lá, nước suối chảy băng băng.
Kinh Địch đang muốn tiếp tục truy hỏi, bỗng nhiên một tia lạnh lẽo chui vào sống lưng. Kèm theo tiếng động huyên náo, rừng rậm xung quanh bọn họ, bờ bên kia dòng suối, lặng lẽ hiện ra hơn mười bóng đen như quỷ mị. Cách đó chừng mười trượng, tạo thành vòng vây nhìn qua như phân tán, nhưng lại phong tỏa các hướng.
Từ Tam Sơn hô: “Hắn thật sự đã gặp chúng ta!”
Trịnh Mộc: “Những người này, chính là đám người mai phục chúng ta ở Hắc Thủy Hà.”
Sáng sớm hôm đó Kinh Địch đang định bày tỏ với Mạnh Tuyết Lý. Kẻ địch trốn dưới nước đã lâu, lúc hành động lại bị Mạnh Tuyết Lý phát hiện. Sau đó bọn họ chung nhau kháng địch, rồi mỗi người một ngả.
“Ngày đó ta không ra tay, tối nay chưa chắc.” Ninh Nguy hờ hững nói: “Ta hỏi lại lần cuối cùng. Mạnh Tuyết Lý đi đâu?”
Kinh Địch nghẹn một hơi ở ngực, hắn biết sự thực trước mắt có ý nghĩa như thế nào, nhưng bị khiêu khích nổi lên tính bướng bỉnh, cầm Băng Kính Ngọc Luân, nhướng mày nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, Mạnh Tuyết Lý biến thành chong chóng bay mất rồi.”
Ba đồng đội của hắn đồng loạt trợn mắt, nhớ lại chong chóng to lớn xuất hiện ở cửa sơn động, bùng nổ trận cười to: “Ha ha ha ha ha bay rồi!”
Có điều trận cười này quả thực không đúng lúc, chân nguyên quanh thân Ninh Nguy cuồng bạo tràn ra, rừng rậm mưa rào càng lớn, lá rụng quay cuồng trong gió.
Hắn nói: “Ra tay đi.”
Nụ cười của ba người đọng lại trên mặt.
Lưu Kính cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào, trận bàn chuyển động đã dừng lại. Tất cả đường cong phức tạp đều chỉ về một kết quả- đại hung.
…
“Đình Vân, ngươi nghe thấy gì không?” Mạnh Tuyết Lý đột nhiên dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng. Dưới bầu trời quang đãng, sau cơn mưa gió lạnh thổi qua tai, mang đến tiếng binh khí giao nhau ở xa xa.
Tễ Tiêu ngũ giác nhạy bén, không chút nghĩ ngợi đáp: “Bên kia có người đang đánh nhau. Một đánh ba, đều là võ tu.”
Đội đào mỏ hôm nay nghe thấy thấy “đánh nhau”, “cản đường cướp của”, chẳng những không sợ, ngược lại tình thần hưng phấn, trên mặt viết muốn thử.
Mạnh Tuyết Lý quay đầu hỏi: “Sắp tới Truyền tống trận, mọi người muốn nắm chặt thời gian lên đường, hay là muốn đi xem náo nhiệt?”
Vương Hiểu Hoa nói: “Ta muốn xem, ta xuất thân môn phái nhỏ, chưa thấy qua cảnh đời. Nhìn thêm được một ít, cũng không uổng mạo hiểm tính mạng, thật xa chạy tới đây.”
Lý Thuận Kỳ nói: “Đúng vậy, lần này ta tới, còn có thể bình an trở về, đã đủ bốc phét nửa đời.”
Mọi người rối rít phụ họa, bọn họ đã lăn lộn quen thuộc với Mạnh Tuyết Lý, nói thật, cũng không có gì khách sáo.
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Được, chúng ta đi.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn vượt núi băng đèo.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu:
“Vi sư không phải muốn mưu lợi bất chính, chỉ là nghe thấy tiếng kiếm, muốn xem thử có phải đệ tử Hàn Sơn chúng ta một đánh ba, chẳng may là người quen, có thể giúp một tay liền giúp một tay. Dù sao hai ta đã tích đủ ngọc phù, không sợ điểm số của người khác vượt qua chúng ta…”
Tễ Tiêu nghe y giải thích với mình, thật giống sợ mình không vui vậy, trong lòng ấm áp: “Ừm.”
Bình luận truyện