Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 102: Huynh đệ nói chuyện



Lục Thất thoáng suy nghĩ rồi nói:

- Ta đã bỏ sót một mặt trí giả của Chiết Duy Trung, chỉ cho y là một võ tướng trọng nghĩa. Tuy nhiên Hà Tây, ta không dám hoàn toàn giao cho Chiết Duy Trung. Phủ Châu Chiết thị tuy là một thế lực độc lập, nhưng lại thần phục Chu quốc.

Dương Côn gật đầu, nói:

- Hà Tây không thể giao cho Chiết thị, bằng không sau này sẽ trở thành mối họa lớn xâm phạm biên giới. Tuy nhiên trước mắt, cũng không nên cùng Chiết thị ly tâm.

Lục Thất gật đầu. Im lặng đi được vài chục bước, Dương Côn lại nói:

- Về sau huynh đệ có còn đi Khai Phong phủ hay không?

Lục Thất ngẩn ra, nói:

- Vẫn phải đi. Sở dĩ Chu hoàng đế dung túng chuyện ta xây dựng thế lực ở Tây bộ, kỳ thực là vì kiềm chế một thế lực quân đội khác trong Chu quốc. Nếu ta không xé rách da mặt với Chu quốc, có khả năng ẩn trong Chu quốc thu được càng nhiều thế lực.

- Thế nhưng huynh đệ làm như vậy, mạo hiểm quá lớn. Hiện giờ thực lực của Tấn quốc đã đủ sức chống lại Chu quốc, thêm vào binh lực của Hà Tây, Tấn quốc đã chiếm ưu thế rồi.

Dương Côn nói.

- Nói Tấn quốc chiếm ưu thế, đó là cái nhìn lạc quan mà thôi. Từ xưa đến nay, chiến tranh Nam Bắc, thường là phương Bắc thắng lợi. Cho dù Tấn quốc chiếm ưu thế, nhưng nếu cùng Chu quốc sa vào vũng bùn chiến tranh không ngừng, hậu quả sẽ là gì? Là lưỡng bại câu thương đấy. Tấn quốc không chỉ có một kẻ địch là Chu quốc, nội hoạn và họa ngoại xâm đều rất trầm trọng. Nếu vì chiến sự mà không ngừng trưng binh tăng thuế, sẽ dẫn phát nội hoạn kịch liệt bùng nổ.

Lục Thất lý trí giải thích.

Dương Côn nghe xong im lặng. Lục Thất lại nói:

- Mặt khác, họa ngoại xâm của Chu quốc cũng tương đương với Tấn quốc. Nếu Chu quốc và Tấn quốc lưỡng bại câu thương, Liêu quốc và Yến quốc ở phương Bắc sẽ làm ngư ông đắc lợi. Cho nên, phương pháp tốt nhất, chính là khiến cho Chu quốc tan rã từ bên trong.

- Muốn Chu quốc tan rã từ bên trong, chỉ sợ không dễ?

Dương Côn nói.

- Nội bộ Chu quốc trên thực tế được chia thành mấy quân thế đại công thần, cho nên Chu hoàng mới dễ dàng dung túng ta xây dựng thế lực ở Tây bộ. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ cho Chu quốc nội loạn, là có thể giành được kỳ ngộ chiếm lấy Trung Nguyên.

Dương Côn im lặng không tỏ rõ ý kiến. Lục Thất lại nói:

- Ngoài ra, ta không thể hại đến thân tộc ở Thọ Châu. Nếu ngang nhiên phản bội chiếm cứ Hà Tây, thân tộc ở Thọ Châu sẽ chịu liên lụy.

Dương Côn nghe vậy gật đầu. Lục Thất cười nói:

- Nguyên quán của ta là Thọ Châu. Hiện giờ ta đoạt lấy Hà Tây, chờ khi chiếm được vùng Giang Hoài, khi đó ta có thể không cần phải mạo hiểm nữa rồi.

Dương Côn ngẩn ra, nói:

- Chẳng lẽ huynh đệ muốn từ đường biển và Giang lộ đồng loạt tiến công, cướp lấy Giang Hoài sao?

- Đúng vậy. Một đường tiến công theo Giang lộ hấp dẫn quân lực của Chu quốc, sau đó lại từ đường biển tiến công. Nếu như Chu quốc mất đi Giang Hoài, sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu là đối mặt trực tiếp với Tấn quốc.

Lục Thất nói.

Dương Côn gật đầu, nói:

- Chu quốc đồng thời tiến quân Ba Thục và Giang Nam, không khỏi quá nóng vội. Nếu không thể sớm ngày công thành, thực lực quốc gia tất sẽ trở nên căng thẳng, quân lực tiến công Giang Nam cũng sẽ trở thành cô quân.

Lục Thất lắc đầu, nói:

- Vốn ta cũng cho rằng cách làm của Chu hoàng đế quá nóng vội, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy, Chu hoàng đế đang dùng chiến sự để hóa giải những nội hoạn tích lũy nhiều năm. Hơn nữa Chu hoàng đế phát động hai tuyến chiến sự với Ba Thục và Giang Nam, nếu xem xét kỹ lưỡng sẽ nhận ra, cả hai tuyến chiến sự đều là nhằm vào Tấn quốc mà phát động. Chu hoàng đế không muốn cho nền an trị của Tấn quốc tiếp tục phát triển vững vàng, muốn mau sớm kéo Tấn quốc vào vũng bùn chiến tranh.

Dương Côn gật đầu, trong lúc nói chuyện đã đi đến phủ nha trong thành, Lục Thất phân phó người đi thông báo cho quan viên chọn ra một tòa nhà tốt, mặt khác thông báo Chiết Duy Trung đến gặp, lập tức có cận vệ lĩnh mệnh đi.

Lục Thất nói với Dương Côn một tiếng, xoay người đi đến kiệu xa, đến bên phải kiệu xa, bình thản nói:

- Ta là Lục Thiên Phong, cho ta xem A Á nhé.

Trong xe có giọng nữ đáp lại. Lục Thất giơ tay mở chốt khóa cửa xe, mở ra cửa xe, ánh mắt của hắn trông thấy tình trạng trong xe. Ba người con gái xinh đẹp ngồi đối diện, Bạch Linh Nhi ngồi một mình một bên, có một vị mỹ nhân dung nhan thanh lịch đang ôm trong lòng một đứa bé bọc trong áo ngủ bằng gấm, gương mặt của đứa bé kia phấn nộn, một đôi mắt như điểm nước sơn đang rất tò mò nhìn Lục Thất ở ngoài xe.

Trái tim Lục Thất mềm nhũn, hắn ngắm con gái trong chốc lát, mới giương mắt nhìn mẫu thân của con gái, ôn hòa nói:

- Vân Nhi, ta khiến nàng phải chịu khổ rồi, hoàn cảnh nơi này kém xa Giang Nam, chờ khi đường xá an ổn rồi, ta sẽ cho người đưa các nàng trở về Giang Nam.

Tiêu Tam tiểu thư tên là Tiêu Vân Nhi, đối mặt với ánh mắt chăm chú và sự quan tâm của Lục Thất, nàng hơi ngượng ngùng, buông mắt xuống gật đầu. Lục Thất quay đầu nhìn về phía Bạch Linh Nhi, ánh mắt giao nhau, nhu tình như nước, đôi bên đều cảm thấy sung sướng, không chút hối hận.

Lục Thất và người trong lòng chỉ nhìn ngắm nhau giây lát, liền mỉm cười quay đầu nhìn sang một cung nhân khác bên cạnh Tiêu Vân Nhi. Nàng cung nhân kia xinh đẹp không thua kém Bạch Linh Nhi và Tiêu Vân Nhi, thấy Lục Thất nhìn tới, cũng hơi thẹn thùng rủ mắt. Lục Thất cười đóng cửa xe, hắn chỉ là không định không đếm xỉa làm tổn thương lòng người ta.

Nhận được lệnh của Đại tướng quân, quan viên đóng giữ thành Võ Uy tự nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng an bài chỗ ở, chọn một nơi đã từng là phủ trạch của quý tộc Đảng Hạng. Mà tòa kiến trúc tốt nhất trong thành Võ Uy chính là Vương cung, nhưng trước kia Lục Thất đã căn dặn không cho bất kỳ ai nhập cư. Còn thành Trương Dịch thì Lục Thất đã định làm Đô Hộ Phủ, cho nên ở Võ Uy không có nơi ở cố định.

Chiết Duy Trung phải đi huyện Dân Cần tuần tra, hơn nữa rất ít khi trở về thành Võ Uy. Ngăn cách giữa Lương Châu và Linh Châu cùng Hưng Khánh phủ của Hạ quốc là sa mạc Đằng Cách Lý (sa mạc Tengger). Dọc theo Trường Thành sát biên giới sa mạc Đằng Cách Lý, có thể đi một đường quanh co từ Lương Châu đến được Linh Châu và Hưng Khánh phủ. Có thể nói nếu Hạ quốc xuất đại quân phản công, hoặc là trực tiếp tiến công Lương Châu, hoặc là vòng qua phía bắc sa mạc và thảo nguyên đi Cư Diên Hải, lấy Cư Diên Hải làm nơi tiếp tế tiếp viện cho đại quân, đột kích Cam Châu.

Chờ Lục Thất tiến vào phủ trạch, là lúc đèn hoa vừa được treo lên. Chiết Duy Trung vội vàng chạy trở về, trực tiếp tới phủ trạch gặp Lục Thất. Đoạn thời gian này, Lục Thất không hề trở về Lương Châu, giờ lại đột nhiên trở về, làm Chiết Duy Trung cho là có đại sự, cho nên cấp bách chạy về.

Vừa gặp mặt, Lục Thất và Chiết Duy Trung vui sướng đấm nhẹ nhau vài cái, đây là động tác thể hiện tình hữu nghị giữa bọn họ. Tiếp theo Lục Thất giới thiệu Dương Côn với Chiết Duy Trung. Chiết Duy Trung cảm thấy bất ngờ, không ngờ Lục Thất lại gọi y tới gặp một nam nhân có khuôn mặt văn nhã. Nếu nói về văn nhã, nam nhân Tây Bắc, đa số đều có bề ngoài dũng mãnh, da thịt thô ráp.

Tiệc rượu được dọn lên, ba người ngồi xuống. Lục Thất tự mình đứng dậy rót rượu cho hai vị ‘ca ca’, sau khi cùng nhau uống cạn, buông bát rượu xuống, đều tự nâng vò rượu thong dong châm rượu uống.

Lục Thất uống một hớp rượu, mỉm cười nói:

- Tứ ca ở Lương Châu, thân là Phó Đô Hộ, nhưng chưa từng hỏi về chính vụ, cho ta ấn tượng không thích quan tâm chính vụ.

Chiết Duy Trung ngẩn ra, nói:

- Ta ngày đêm lo lắng Hạ quốc sẽ xuất quân ập đến Lương Châu, cho nên không có tâm tư để ý tới chính vụ.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Vị Dương Tứ huynh này của ta, sau khi nghe ta nói vậy, thì cho rằng Tứ ca không tham dự chính vụ là vì không muốn khiến ta hiểu lầm.

Chiết Duy Trung ngây người, liếc nhìn Dương Côn một cái, quay đầu nhìn Lục Thất nói:

- Huynh đệ nói chuyện, không cần làm ra vẻ bí hiểm, cứ nói thẳng mới tốt.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Tứ ca, ta không có làm ra vẻ bí hiểm đâu. Tính toán ban đầu của ta là muốn thỉnh Tứ ca nhường chức Phó Đô Hộ cho Dương Tứ huynh, tuy nhiên Dương Tứ huynh cho rằng, nếu làm như vậy, sẽ tạo thành mối họa ngầm nội chiến.

Chiết Duy Trung nghe vậy bình tĩnh nói:

- Huynh đệ, ngươi là người đứng đầu Hà Tây, chức quan của Đô Hộ Phủ, ngươi có thể ứng theo nhu cầu mà thay đổi. Ta chỉ nói một câu, ta thật lòng tin phục ngươi, sẽ không mang đến phiền phức cho ngươi.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ta biết lời của Tứ ca là lời tâm huyết. Ta đã từng nói, nguyện cùng Tứ ca hợp lực chiếm giữ Hà Tây, cũng đã hứa, cho Tứ ca trở thành Chiết Lan quận vương.

Chiết Duy Trung gật đầu, nói:

- Huynh đệ đã từng nói qua. Cho nên, ta vẫn sẽ đối đãi chân thành với huynh đệ, thành tâm phụ tá huynh đệ trở thành Vương của Hà Tây.

Lục Thất nhìn Chiết Duy Trung nói:

- Không dối gạt Tứ ca, Hà Tây ở trong lòng ta chỉ là một vùng lãnh thổ, ta sẽ không ở lại Hà Tây lâu dài, cho nên ta mới đồng ý với Tứ ca, ngày sau sẽ phong cho Tứ ca làm Chiết Lan quận vương.

Chiết Duy Trung nghe xong gật đầu, nói:

- Lấy tài năng của huynh đệ, mai sau vấn đỉnh (nhòm ngó ngôi báu) Trung Nguyên, khẳng định không phải là việc vọng tưởng. Hiện nay Trung Nguyên do Chu quốc chiếm cứ, sớm hay muộn cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh nội loạn. Tình hình của Chu quốc, căn bản cũng đã trở nên phức tạp như vương triều Trung Nguyên trước đây, đều có họa ngầm võ tướng cầm giữ binh, nhất là Triệu thị của Chu quốc, dã tâm của Triệu thị đã phơi bày rành rành.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Triệu Khuông Nghĩa trao đổi thu mua rất nhiều chiến mã, chính là hành động lộ liễu muốn dấy binh phản Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện