Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn
Chương 15
“Chứ sao!”
Triệu Văn hất cao đầu lên, chỉ thiếu chút nữa đắc ý đến mức hai tay chống nạnh.
Hùng Bá rất là phối hợp, hai người cười cười nói nói suốt dọc đường trên trấn.
Da mà Hùng Bá đã thu thập xong được đưa đến một quán rượu nhỏ trên trấn.
Mười tấm da lông bán hai lượng bạc, Triệu Văn nhìn liền đau lòng, loại da lông lột hoàn chỉnh, xử lý cũng rất tốt này ở trong huyện ít nhất cũng có thể bán ra năm lượng bạc.
Nhưng Hùng Bá cùng đối phương định giá đã mấy năm, Triệu Văn cũng không thể đột nhiên nói cái giá này không đáng, cùng lắm thì, biện pháp duy nhất chính là không bán cho nhà này nữa.
“Được, không bán ta có thể làm áo choàng ấm áp cho đệ.”
Triệu Văn nhéo Hùng Bá một cái.
“Bán! Làm sao lại không bán, chỉ là chuyển sang nơi khác bán thôi.”
Hùng Bá nhíu nhíu mặt, ghé sát vào Triệu Văn nhỏ giọng nói: “Chỉ có nhà họ thu mua da ở trấn trên.”
Lòng Triệu Văn hơi động, lập tức hỏi: “Đồ hoang dã cũng chỉ có nhà bọn họ thu?”
“Đúng.”
Triệu Văn gật gật đầu, nhếch khóe môi đi trước, “Vậy thật sự là quá tốt.”
Hùng Bá:??
Mắt thấy thân ảnh Triệu Văn sắp bị đoàn người che mất, Hùng Bá nhanh chóng đuổi theo, “Phu lang muốn đi đâu?”
Triệu Văn liếc mấy cái tiệm rìa đường, “Tìm cái tiệm nằm ở đoạn đường thanh tịnh chút.”
Hùng Bá suy nghĩ một chút, kéo Triệu Văn đi đến hướng đông, “Con phố kia thanh tịnh.”
Triệu Văn theo Hùng Bá đi đến chỗ đường mà hắn nói, chỉ thấy căn nhà đầu tiên ở đầu đường là tiệm thợ rèn, nhà thứ hai là tiệm thợ mộc, nhà thứ ba khóa cửa nhưng có bảng hiệu, chỉ có căn cửa hàng bên cạnh bị khóa lại, không có bảng hiệu, nhìn như là vô chủ.
“Nhìn dáng dấp cũng không lớn lắm.”
Hùng Bá đi tới trước cửa tiệm, từ khe cửa nhìn vào bên trong một chút.
“Các người tìm ai?”
Triệu Văn cùng Hùng Bá quay đầu, chỉ thấy một đại hán tử mặt đen đứng ở trước cửa hàng thợ mộc, lắc lắc đầu nhìn bọn họ kêu lên.
“Chúng ta muốn thuê cửa hàng, chỗ này không bảng hiệu cũng không mở cửa, cho nên nhìn.”
Triệu Văn cười nói.
Đại hán mặt đen quét mắt nhìn hai người bọn họ, cuối cùng tay to chỉ về phía nam, “Cửa hàng kia là của nhà Dương địa chủ, nếu các người muốn thuê thì đến Dương gia xem một chút đi.”
“Đa tạ.”
Hùng Bá cao giọng trả lời một câu, cùng Triệu Văn đi đến Dương gia.
Dương địa chủ là người dễ nói chuyện, điều kiện tiên quyết là ngươi có tiền.
“Một năm tiền thuê mười lạng, không khất nợ, đến kỳ không có tiền thì người phải đi, muốn tiếp tục thuê phải giao tiền thuê năm tiếp theo.”
Triệu Văn gật đầu.
“Ta muốn nhìn bên trong cửa hàng một chút.”
Dương địa chủ nhíu lông mày lại, ca nhi này nhìn rất có khí chất, không ngờ khi nói chuyện cũng người có chủ kiến, không đơn giản.
“Lão Dương, mang hai vị đi xem, ” Dương địa chủ phân phó một câu với hán tử trung niên khôi ngô bên cạnh, sau đó híp mắt cười nói, “Việc mở cửa hàng để xem cũng cần có người, năm mươi văn.”
Triệu Văn cười mà như không cười liếc mắt nhìn Dương địa chủ, sau đó gật đầu với Hùng Bá.
Thật đúng là đồ xấu xa!
Hùng Bá hung tợn hừ lạnh ở trong lòng, lập tức móc ra năm mươi văn đặt lên bàn.
“Đi thôi.”
Hùng Bá đưa tiền, cho dù ngữ khí không tốt, Dương địa chủ cũng cười híp mắt đưa bọn họ ra đại sảnh.
Cửa hàng thật sự không lớn, nhưng Triệu Văn lại coi trọng, Hùng Bá tất nhiên là Triệu Văn nói coi trọng thì hắn cũng coi trọng.
“Ngài có bán hay không?”
Dương địa chủ nghe vậy hơi kinh ngạc, hắn liếc nhìn Hùng Bá cùng Triệu Văn mấy cái, “Không bán, đây là tổ nghiệp do ông nội ta tích cóp, chỉ thuê không bán.”
Triệu Văn nghe vậy thầm nghĩ đáng tiếc trong lòng, song phương định ra việc xử lý cửa hàng vào ngày mai.
Tại sao phải ngày mai? Nguyên nhân rất đơn giản, trên người Hùng Bá cùng Triệu Văn không mang nhiều bạc.
Mua hai mươi cân gạo, mấy cân thịt, hai người tìm một chiếc xe lừa, trở về thôn, bởi vì Hùng Bá nghĩ đến chuyện sáng sớm, cho nên lần này hắn liền cho nhiều thêm hai đồng tiền, để chủ nhân của xe lừa chỉ kéo hai người bọn họ.
Tất nhiên là Triệu Văn không có dị nghị.
Lúc này trên đường có thể nhìn thấy không ít các thôn dân cõng đồ hồi thôn, chỉ cần có thể dùng lưng cõng, mọi người cũng không muốn lãng phí tiền xe, không ngờ ngẩng đầu liền thấy Hùng Bá cùng Triệu Văn ngồi xe lừa thong thả biến mất ở trước mặt bọn họ.
“Ôi, thật sự là đồ bại gia!”
Một lão phụ nhân đau lòng la mắng.
“Trước đây có khi nào thấy Hùng Bá ngồi xe lừa chứ!”
“Thực sự là cưới một ca nhi bại gia mà!”
Trong khoảng thời gian ngắn, những người biết Hùng Bá bắt đầu đông một câu tây một câu nói chuyện, không quen biết thì ở bên cạnh bàng thính náo nhiệt, khi đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng cùng than thở.
Đem gạo cho Hùng Phong xong, hai người mới mang theo đồ vật về đến nhà.
Thong thả rửa mặt, uống một hớp nước xong, hai người vùi ở trên ghế nghỉ ngơi.
“Sáng sớm hôm nay hình như là cô dâu mới, vì sao huynh gọi nàng là Đặng Nhị thẩm tử? Hán tử nhà nàng có bối phận lớn hơn huynh à?”
Triệu Văn hiếu kỳ về người bị cả xe làm ngơ, liền hỏi.
Hùng Bá nhếch khóe miệng, “Không chỉ có bối phận lớn, số tuổi còn lớn hơn, năm nay đã sắp năm mươi.”
“Ồ, có phúc khí như thế à?”
Người phụ nữ trẻ kia nhiều lắm thì tuổi tròn đôi mươi thôi.
Ở nhà quê một hán tử năm mươi tuổi có thể lấy được một nữ nhân trẻ tuổi như thế, cũng coi như là có phúc khí.
Hùng Bá hất đầu, “Đệ không biết thôi, Đặng Nhị thẩm tử này, vốn là con dâu mà Đặng Nhị thúc định cho nhi tử Đặng lão tam của ông ấy, kết quả không biết như thế nào, con dâu không thành, cuối cùng thành vợ ông ta, Đặng lão tam bị chọc tức, phân gia, người trong thôn cũng nhìn không lọt nữ nhân như vậy.”
Triệu Văn nghe được trợn to hai mắt, còn có loại chuyện này à!
“Trong tộc lại chịu cho bọn họ kết hôn à? Cô nương này nàng cũng thật sự nguyện ý gả cho người lớn hơn cả cha mình à?”
“Không có cách nào, lúc đó hai nhà cũng chỉ nói chuyện bằng miệng, Đặng Nhị thúc nói thẳng không nhận định hôn sự này, cũng không coi là con dâu, quái lạ chính là nàng ta lại nguyện ý gả tới, cho nên, tuy nói mọi người đều hiểu, nhưng vẫn không rõ cho lắm.”
Triệu Văn kinh ngạc lắc đầu, nhớ tới sáng sớm Hùng Bá vẫn luôn duy trì một khoảng cách giữa mình và Đặng Nhị thẩm tử, “Huynh cũng chướng mắt nàng ta à?”
Hùng Bá uống một hớp trà lớn.
“Ta không phải là xem thường, ta không chịu được tính tình của nàng ta, động một chút là khóc, cho dù không phải lỗi của nàng ta, người khác nhận lỗi với nàng ta, nàng ta vẫn khóc lợi hại, làm như kiểu nhận hết oan ức, ta nhìn mà nắm đấm ta ngứa.”
“Huynh còn muốn đánh nàng ta à.”
Triệu Văn buồn cười nói.
“Ha, phu lang đệ đừng nói, sáng sớm hôm nay ta còn thực sự muốn cho nàng ta một đấm, lại còn bắt nạt đệ, nếu còn có lần sau, xem ta có đánh nàng ta không.”
Hùng Bá không có nguyên tắc không đánh nữ nhân không đánh ca nhi, trong mắt hán tử Hùng gia bọn họ, chỉ có gia quy không cho đánh phu lang! Người ngoài nhìn ai không vừa mắt cũng có thể hạ nắm đấm.
Triệu Văn run lông mày, đối phương từng bắt nạt hắn khi nào vậy? Nhưng dù sao thì tác phong của Đặng Nhị thẩm tử cũng thật là…. Kỳ lạ.
Triệu Văn hất cao đầu lên, chỉ thiếu chút nữa đắc ý đến mức hai tay chống nạnh.
Hùng Bá rất là phối hợp, hai người cười cười nói nói suốt dọc đường trên trấn.
Da mà Hùng Bá đã thu thập xong được đưa đến một quán rượu nhỏ trên trấn.
Mười tấm da lông bán hai lượng bạc, Triệu Văn nhìn liền đau lòng, loại da lông lột hoàn chỉnh, xử lý cũng rất tốt này ở trong huyện ít nhất cũng có thể bán ra năm lượng bạc.
Nhưng Hùng Bá cùng đối phương định giá đã mấy năm, Triệu Văn cũng không thể đột nhiên nói cái giá này không đáng, cùng lắm thì, biện pháp duy nhất chính là không bán cho nhà này nữa.
“Được, không bán ta có thể làm áo choàng ấm áp cho đệ.”
Triệu Văn nhéo Hùng Bá một cái.
“Bán! Làm sao lại không bán, chỉ là chuyển sang nơi khác bán thôi.”
Hùng Bá nhíu nhíu mặt, ghé sát vào Triệu Văn nhỏ giọng nói: “Chỉ có nhà họ thu mua da ở trấn trên.”
Lòng Triệu Văn hơi động, lập tức hỏi: “Đồ hoang dã cũng chỉ có nhà bọn họ thu?”
“Đúng.”
Triệu Văn gật gật đầu, nhếch khóe môi đi trước, “Vậy thật sự là quá tốt.”
Hùng Bá:??
Mắt thấy thân ảnh Triệu Văn sắp bị đoàn người che mất, Hùng Bá nhanh chóng đuổi theo, “Phu lang muốn đi đâu?”
Triệu Văn liếc mấy cái tiệm rìa đường, “Tìm cái tiệm nằm ở đoạn đường thanh tịnh chút.”
Hùng Bá suy nghĩ một chút, kéo Triệu Văn đi đến hướng đông, “Con phố kia thanh tịnh.”
Triệu Văn theo Hùng Bá đi đến chỗ đường mà hắn nói, chỉ thấy căn nhà đầu tiên ở đầu đường là tiệm thợ rèn, nhà thứ hai là tiệm thợ mộc, nhà thứ ba khóa cửa nhưng có bảng hiệu, chỉ có căn cửa hàng bên cạnh bị khóa lại, không có bảng hiệu, nhìn như là vô chủ.
“Nhìn dáng dấp cũng không lớn lắm.”
Hùng Bá đi tới trước cửa tiệm, từ khe cửa nhìn vào bên trong một chút.
“Các người tìm ai?”
Triệu Văn cùng Hùng Bá quay đầu, chỉ thấy một đại hán tử mặt đen đứng ở trước cửa hàng thợ mộc, lắc lắc đầu nhìn bọn họ kêu lên.
“Chúng ta muốn thuê cửa hàng, chỗ này không bảng hiệu cũng không mở cửa, cho nên nhìn.”
Triệu Văn cười nói.
Đại hán mặt đen quét mắt nhìn hai người bọn họ, cuối cùng tay to chỉ về phía nam, “Cửa hàng kia là của nhà Dương địa chủ, nếu các người muốn thuê thì đến Dương gia xem một chút đi.”
“Đa tạ.”
Hùng Bá cao giọng trả lời một câu, cùng Triệu Văn đi đến Dương gia.
Dương địa chủ là người dễ nói chuyện, điều kiện tiên quyết là ngươi có tiền.
“Một năm tiền thuê mười lạng, không khất nợ, đến kỳ không có tiền thì người phải đi, muốn tiếp tục thuê phải giao tiền thuê năm tiếp theo.”
Triệu Văn gật đầu.
“Ta muốn nhìn bên trong cửa hàng một chút.”
Dương địa chủ nhíu lông mày lại, ca nhi này nhìn rất có khí chất, không ngờ khi nói chuyện cũng người có chủ kiến, không đơn giản.
“Lão Dương, mang hai vị đi xem, ” Dương địa chủ phân phó một câu với hán tử trung niên khôi ngô bên cạnh, sau đó híp mắt cười nói, “Việc mở cửa hàng để xem cũng cần có người, năm mươi văn.”
Triệu Văn cười mà như không cười liếc mắt nhìn Dương địa chủ, sau đó gật đầu với Hùng Bá.
Thật đúng là đồ xấu xa!
Hùng Bá hung tợn hừ lạnh ở trong lòng, lập tức móc ra năm mươi văn đặt lên bàn.
“Đi thôi.”
Hùng Bá đưa tiền, cho dù ngữ khí không tốt, Dương địa chủ cũng cười híp mắt đưa bọn họ ra đại sảnh.
Cửa hàng thật sự không lớn, nhưng Triệu Văn lại coi trọng, Hùng Bá tất nhiên là Triệu Văn nói coi trọng thì hắn cũng coi trọng.
“Ngài có bán hay không?”
Dương địa chủ nghe vậy hơi kinh ngạc, hắn liếc nhìn Hùng Bá cùng Triệu Văn mấy cái, “Không bán, đây là tổ nghiệp do ông nội ta tích cóp, chỉ thuê không bán.”
Triệu Văn nghe vậy thầm nghĩ đáng tiếc trong lòng, song phương định ra việc xử lý cửa hàng vào ngày mai.
Tại sao phải ngày mai? Nguyên nhân rất đơn giản, trên người Hùng Bá cùng Triệu Văn không mang nhiều bạc.
Mua hai mươi cân gạo, mấy cân thịt, hai người tìm một chiếc xe lừa, trở về thôn, bởi vì Hùng Bá nghĩ đến chuyện sáng sớm, cho nên lần này hắn liền cho nhiều thêm hai đồng tiền, để chủ nhân của xe lừa chỉ kéo hai người bọn họ.
Tất nhiên là Triệu Văn không có dị nghị.
Lúc này trên đường có thể nhìn thấy không ít các thôn dân cõng đồ hồi thôn, chỉ cần có thể dùng lưng cõng, mọi người cũng không muốn lãng phí tiền xe, không ngờ ngẩng đầu liền thấy Hùng Bá cùng Triệu Văn ngồi xe lừa thong thả biến mất ở trước mặt bọn họ.
“Ôi, thật sự là đồ bại gia!”
Một lão phụ nhân đau lòng la mắng.
“Trước đây có khi nào thấy Hùng Bá ngồi xe lừa chứ!”
“Thực sự là cưới một ca nhi bại gia mà!”
Trong khoảng thời gian ngắn, những người biết Hùng Bá bắt đầu đông một câu tây một câu nói chuyện, không quen biết thì ở bên cạnh bàng thính náo nhiệt, khi đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng cùng than thở.
Đem gạo cho Hùng Phong xong, hai người mới mang theo đồ vật về đến nhà.
Thong thả rửa mặt, uống một hớp nước xong, hai người vùi ở trên ghế nghỉ ngơi.
“Sáng sớm hôm nay hình như là cô dâu mới, vì sao huynh gọi nàng là Đặng Nhị thẩm tử? Hán tử nhà nàng có bối phận lớn hơn huynh à?”
Triệu Văn hiếu kỳ về người bị cả xe làm ngơ, liền hỏi.
Hùng Bá nhếch khóe miệng, “Không chỉ có bối phận lớn, số tuổi còn lớn hơn, năm nay đã sắp năm mươi.”
“Ồ, có phúc khí như thế à?”
Người phụ nữ trẻ kia nhiều lắm thì tuổi tròn đôi mươi thôi.
Ở nhà quê một hán tử năm mươi tuổi có thể lấy được một nữ nhân trẻ tuổi như thế, cũng coi như là có phúc khí.
Hùng Bá hất đầu, “Đệ không biết thôi, Đặng Nhị thẩm tử này, vốn là con dâu mà Đặng Nhị thúc định cho nhi tử Đặng lão tam của ông ấy, kết quả không biết như thế nào, con dâu không thành, cuối cùng thành vợ ông ta, Đặng lão tam bị chọc tức, phân gia, người trong thôn cũng nhìn không lọt nữ nhân như vậy.”
Triệu Văn nghe được trợn to hai mắt, còn có loại chuyện này à!
“Trong tộc lại chịu cho bọn họ kết hôn à? Cô nương này nàng cũng thật sự nguyện ý gả cho người lớn hơn cả cha mình à?”
“Không có cách nào, lúc đó hai nhà cũng chỉ nói chuyện bằng miệng, Đặng Nhị thúc nói thẳng không nhận định hôn sự này, cũng không coi là con dâu, quái lạ chính là nàng ta lại nguyện ý gả tới, cho nên, tuy nói mọi người đều hiểu, nhưng vẫn không rõ cho lắm.”
Triệu Văn kinh ngạc lắc đầu, nhớ tới sáng sớm Hùng Bá vẫn luôn duy trì một khoảng cách giữa mình và Đặng Nhị thẩm tử, “Huynh cũng chướng mắt nàng ta à?”
Hùng Bá uống một hớp trà lớn.
“Ta không phải là xem thường, ta không chịu được tính tình của nàng ta, động một chút là khóc, cho dù không phải lỗi của nàng ta, người khác nhận lỗi với nàng ta, nàng ta vẫn khóc lợi hại, làm như kiểu nhận hết oan ức, ta nhìn mà nắm đấm ta ngứa.”
“Huynh còn muốn đánh nàng ta à.”
Triệu Văn buồn cười nói.
“Ha, phu lang đệ đừng nói, sáng sớm hôm nay ta còn thực sự muốn cho nàng ta một đấm, lại còn bắt nạt đệ, nếu còn có lần sau, xem ta có đánh nàng ta không.”
Hùng Bá không có nguyên tắc không đánh nữ nhân không đánh ca nhi, trong mắt hán tử Hùng gia bọn họ, chỉ có gia quy không cho đánh phu lang! Người ngoài nhìn ai không vừa mắt cũng có thể hạ nắm đấm.
Triệu Văn run lông mày, đối phương từng bắt nạt hắn khi nào vậy? Nhưng dù sao thì tác phong của Đặng Nhị thẩm tử cũng thật là…. Kỳ lạ.
Bình luận truyện