Chương 142: 142: Còn Có Gì Nữa
Sáng sớm Trì Tuyết đã chạy sang nhà Quế Chi, cầm giỏ lớn giỏ nhỏ đứng trước cổng chờ mười lăm phút, mới thấy Quế Chi ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi phòng, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Quế Chi đi sang cạnh cô không nói hai lời ngồi xuống tựa hẳn vào vai cô lơ mơ ngủ tiếp, trước đó vẫn không quên lầm bầm: "Mới sáng ra cậu không ôm chồng ngủ đi đến đây tìm tớ làm gì?"
“Tớ thương cậu nhiều hơn chồng tớ nữa còn gì".
“Thì đúng mà, chồng cậu phải thương cậu chứ thương gì tớ mà không hơn."
Trì Tuyết cạn lời, sau đó tủm tỉm cười chọt má Quế Chi, “Cậu buồn ngủ mà đầu óc vẫn tỉnh táo ghê nhỉ".
Quế Chi đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, “Được rồi, nói đi, cậu đến đây làm gì?"
“Cậu quên hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra lại à?”
Quế Chi phẩy tay, “Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, tớ khỏe rồi.
Mà cho dù có kiểm tra thì cậu cũng có cần mới năm giờ sáng đã chạy đến đứng trước cổng nhà tớ không? Chịu rét chịu gió là sở thích của cậu à?"
"Anh Nhiên đưa tớ đến".
Trì Tuyết chớp mắt.
"Tớ ngồi trong xe đợi đến khi cậu mở cổng..."
Trì Tuyết lại nói, Quế Chi nghe xong tỉnh hẳn.
Cốc đầu Trì Tuyết một cái.
"Được rồi tôi xin bà, đừng có khoe nữa.
Tôi còn đang độc thân đây này".
Trì Tuyết bật cười, Quế Chi đã kéo cô vào phòng, sau đó vào nhà vệ sinh, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước mới ra ngoài lượn một vòng phòng của Quế Chi.
Đây là lần đầu tiên Trì Tuyết nhìn thấy phòng của Quế Chi ở nhà anh Minh, cả phòng có màu xanh lá pha trắng, giường đón nắng cạnh cửa sổ, bên giường có một bàn trang điểm nhỏ.
Đối diện giường có một tủ đồ và kệ sách, bên cạnh kệ sách còn có một kệ trang sức giày dép.
Trên kệ có mấy con búp bê vải, một số đồ linh tinh như cục gôm hay giấy bút.
Phần ấn tượng nhất vẫn là thảm giữa phòng, trong phòng không có bộ bàn ghế, chỉ có thảm trải để có thể ngồi bệt xuống đất.
Trên tường có rất nhiều hộc tủ chứa đá vụn, ngoài ra còn có phụ kiện thành phẩm đi kèm.
Trì Tuyết cầm lên một sợi dây chuyền, dường như là làm bằng thủ công có hình giọt nước màu xanh lam, vòng không quá dài, trên giọt nước có mấy chiếc lá khép hờ ôm lấy như thể nước nhỏ từ lá ra.
Trì Tuyết vuốt ve mặt ngọc, chưa đặt xuống Quế Chi đã mở cửa ra ngoài.
Quế Chi cầm lược chải tóc cho thẳng, kẹp nửa đầu rồi nhìn sợi dây nọ.
“Cậu thấy sao? Tối qua tớ làm đấy.
Tận hai giờ sáng mới xong, chưa kịp ngủ cậu đã đến làm phiền rồi."
Trên mặt Quế Chi viết đầy mấy chữ, tôi phiền muốn chết, tôi ngủ không ngon, tôi muốn đi ngủ, Trì Tuyết khẽ cười rồi gật đầu.
"Đẹp lắm, cậu muốn thiết kế trang sức à?"
Quế Chi cầm giỏ.
"Tớ không nhớ gì chuyện cũ cả, bây giờ cũng chẳng biết bắt đầu từ đầu.
Hôm qua ngồi trên thảm, bày ra một đống đá quý, ngồi mày mò một lúc, chẳng hiểu sao thấy như trước đây mình có thói quen làm trang sức.
Chỉ là tay vẫn hơi run, chưa cầm nắm chi tiết được".
Quế Chi nói thản nhiên như không, sau vụ tai nạn, cô đã đi lại được nhưng vẫn còn những di chứng nhỏ để lại.
Trì Tuyết thôi không hỏi nữa, đặt lại đồ vào vị trí cũ, cầm tay Quế Chi đầy áy náy.
“Xin lỗi, vì tớ mà cậu thế này.
"
“Thôi đi, cậu nói nhiều lần lắm rồi.
Tớ không biết sao tớ lại cứu cậu, nhưng tớ tin đó là lựa chọn đúng đắn nhất đời tớ".
Quế Chi chớp mắt, nhéo má Trì Tuyết một cái.
"Đi thôi cô, đến bệnh viện đi".
Trì Tuyết còn biết làm sao được, Quế Chi đã nói vậy cô đành tuân lệnh dẫn Quế Chi ra ngoài.
Hai người đi ngang phòng Minh, chưa kịp rời nhà thì Minh đã mở cửa.
Minh mới ngủ dậy, vẫn chưa kịp thay đồ ngủ ra, nhìn thấy Trì Tuyết ở nhà mình khá sớm thì khá kinh ngạc, quay sang thấy Quế Chi thay đồ chuẩn bị đi với cô mới hỏi.
“Hai đứa đi đâu vậy?"
“Em định đưa Quế Chi đi khám tổng quát lại”.
Trì Tuyết giải thích, cầm tay Quế Chi.
Quế Chi không nói gì, Minh cũng quen với thái độ lầm lì này của cô, nên không lấy làm lạ nữa.
Anh chỉ gật đầu.
“Để tôi bảo tài xế đưa hai người đi".
Trì Tuyết không từ chối, đưa Quế Chi đến bệnh viện gặp Hoàng Bách.
Hoàng Bách bề ngoài còn khá trẻ, trước đây Trì Tuyết cứ nghĩ anh trẻ như vậy sẽ không có kinh nghiệm gì đặc biệt, mãi đến khi Quế Chi xuất viện cô mới có thời gian ngồi đọc tiểu sử của Hoàng Bách, mới hay bên cạnh chồng mình có một người trâu bò như vậy.
Theo cô, Hoàng Bách là một trường hợp đặc biệt cho việc không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Học hơn chục năm, từ đa khoa lên đến nội trú, rồi sang nước ngoài thêm ba năm, giao Quế Chi cho anh, Trì Tuyết hoàn toàn yên tâm.
Hoàng Bách nể mặt anh, nên thái độ với Quế Chi cũng cẩn thận hơn người khác.
Như hôm nay, dù anh bận rộn là vậy vẫn tự mình khám cho Quế Chi.
Quế Chi ngồi trước bàn cao, Trì Tuyết ngồi xa xa.
Hoàng Bách bắt đầu từ những câu hỏi bình thường, "Dạo gần đây em ngủ ngon không?"
Quế Chi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hoàng Bách ghi chép gì đó trên quyển sổ trên bàn, rồi lại hỏi: “Đêm có mơ thấy gì không? Dễ bị giật mình không?”
Quế Chi lắc đầu, "Không có".
Anh gật đầu, ra hiệu Quế Chi đưa tay ra.
Hoàng Bách sờ nắn một hồi, rồi mới thả ra.
“Em thử co ngón tay như anh xem."
Quế Chi làm theo, Hoàng Bách ban đầu làm khá chậm, sau lại tăng dần lên.
Quế Chi ban đầu làm rất dễ dàng, càng về sau càng chậm dần, cuối cùng thấy tay cô hơi run.
Hoàng Bách vẫn tiếp tục một chuỗi động tác, đến khi Quế Chi không duỗi được ngón tay mới ngừng.
"Em bị vậy lâu chưa?"
"Lúc trước trong viện không thể cầm nắm được đồ, gần đây mới như vậy”.
Hoàng Bách gật đầu.
Tiếp tục chuyển sang những chi khác.
Trì Tuyết nhìn Quế Chi làm theo, từ đơn giản đến phức tạp, rồi đứng dậy chạy sang đỡ Quế Chi.
Quế Chi thở hồng hộc, nương theo Trì Tuyết ngồi xuống lại.
Trì Tuyết có vẻ không ngờ bệnh của Quế Chi nghiêm trọng như vậy, khóe mắt hơi nhoè.
"Quế Chi, sao cậu không nói gì với tớ"
Quế Chi nhìn cô.
“Tớ sợ cậu thế này đấy, tớ không biết dỗ"
"." Trì Tuyết sụt sịt.
Quế Chi vẫn còn là người bệnh, cô không đập Quế Chi được, đành chuyển sang ôm Quế Chi.
Cô ôm rất chặt, suýt thì ngộp chết Quế Chi.
“Được rồi, trước mặt người khác ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì".
Người-khác-Hoàng-Bách vừa viết xong những dòng cuối cùng của báo cáo, ngẩng đầu lên nói với Quế Chi.
“Không sao, mới ôm còn chưa là gì.
Với người đã quen với bộ phận của cơ thể người như anh, trước mặt anh chỉ có người bệnh và người bình thường mà thôi."
Quế Chi tiu nghỉu, oán trách bác sĩ này không tâm lí, thì Trì Tuyết đã ngượng ngùng buông cô ra.
Quế Chi thở phào nhẹ nhõm, hít lấy hít để không khí như cá mắc cạn, Trì Tuyết nhìn chỉ thấy ngứa tay, suýt đã lao lên bạo hành một trận, nhưng vẫn kiềm lại được.
Hoàng Bách nhìn cô, "Quế Chi bị chấn thương sọ não, dẫn đến việc mất trí nhớ.
Sau này tỉnh dậy vẫn phải làm vật lí trị liệu, trường hợp của Quế Chi khá khả quan, nên em đừng lo lắng”.
Trì Tuyết nghe vậy cũng an tâm, "Vậy sau này Quế Chi có trở lại bình thường không?”
Hoàng Bách gật đầu chắc chắn.
"Được chứ, Quế Chi hồi phục khá nhanh, về nhà cứ tự làm vật lí trị liệu tại nhà, tầm tháng nữa sẽ ổn thôi.
Lát nữa hai em sang khu B lấy thuốc, anh sẽ kê cho Quế Chi một ít thuốc bổ."
Hoàng Bách học y, trên người anh khi nào cũng trầm tĩnh thong dong, như thể đối mặt với chuyện lớn gì anh cũng nhàn nhạt như nước.
Đối diện với bác sĩ như vậy, có cảm giác anh nắm trong tay tất cả, bệnh gì cũng có thể chữa được, nên khiến người bệnh khá yên tâm.
Trì Tuyết không biết đặc điểm này chỉ có mỗi Hoàng Bách có, hay bác sĩ nào cũng có không ít thì nhiều.
Cô chớp mắt nhìn Hoàng Bách, rồi gật đầu.
"Cảm ơn anh nhiều lắm".
Hoàng Bách lắc đầu, kê đơn thuốc rồi đưa cho hai cô, "Được rồi, ơn nghĩa gì.
Đây là công việc của anh.
Hai em đi đi.
Nhớ tháng sau ngày này đến tái khám."
Trì Tuyết đi một lúc đến khu B, sang bên khu hồi sức, mùi thuốc sát khuẩn ập vào khiến cô buồn nôn.
Trì Tuyết vừa che miệng cố nén cơn nôn, thì Quế Chi đã đến gần vuốt nhẹ lưng cho cô.
"Cậu sao vậy?"
Trì Tuyết lắc đầu, ra hiệu Quế Chi đi nhanh, sang bên thông thoáng một chút, Trì Tuyết mới bớt nôn nao.
Cô nén nôn đến chảy cả nước mắt, Quế Chi nhìn thấy chỉ nói.
"Cậu sao vậy? Khi không buồn nôn? Không phải có rồi chứ?”
“Có cái gì? Cậu nói bậy bạ gì vậy?" Trì Tuyết lườm Quế Chi.
Quế Chi vô tội hoang mang nhìn cô.
“Còn có gì nữa, cậu có chồng rồi, không lẽ không biết có cái gì?"
“Làm gì.” Trì Tuyết ngưng bặt, gần đây cô ăn không ngon ngủ không yên.
Hình như kì sinh lí của cô cũng chậm cả tuần rồi.
Trì Tuyết chớp mắt, nói với Quế Chi.
“Tớ đi làm xét nghiệm..."
Vậy là hai người vòng lại vào khoa sản..
Bình luận truyện