Chương 346: Cơ hội trong một ngày một đêm
- Thật ra Bắc Minh vương bày ra chuyện này còn có dụng ý của nó. Lão cũng không muốn có chuyện gì bất ngờ mà giết chết Kỳ Liên Liên Thành. - Lão Triệu Nam nhìn Lạc Bắc mà nói:
- Trên thực tế, lão thực sự không mong có thể giết được Kỳ Liên Liên Thành. Lão sắp xếp để cho ta gặp thiếu chủ cũng là vì ta biết được chuyện mà rất ít người biết.
- Ta là một trong số rất ít người biết cách đối phó với Hạo Thiên kính. Hơn nữa, ta còn biết được cái pháp bảo có thể đối phó được với nó đang ở đâu. - Sau khi nói xong câu đó, lão Triệu Nam lại nhìn thanh phi kiếm trong tay hắn:
- Thanh phi kiếm này được chủ nhân sử dụng chân nguyên luyện thành. Có lẽ ngoại trừ hai thanh song kiếm của Nga Mi ra thì thế gian không còn thanh phi kiếm nào có cấp bậc như vậy nữa. Nếu thiếu chủ dùng thanh phi kiếm này tu luyện tới bản mệnh kiếm nguyên rồi dùng chân nguyên rèn giũa thì cũng có thể phá hủy được. Nhưng thời gian đã không còn kịp nữa rồi. Kỳ Liên Liên Thành sử dụng Thế thân thần ngẫu trốn thoát, sẽ không mất nhiều thời gian để hồi phục tu vi. Cho nên, thiếu chủ chỉ còn cách sử dụng Ly thiên thần mang mới có thể phá được Hạo Thiên Kính. Nếu không, cho dù tu vi của thiếu chủ có cao hơn Kỳ Liên Liên Thành thì cũng không phải là đối thủ của gã.
- Ly Thiên thần mang là thứ pháp bảo như thế nào?
Mặc dù hai tay vô cùng lạnh, nhưng tâm trạng của Lạc Bắc cũng trở nên cứng cỏi hơn nhiều. Trước mắt, lão Triệu Nam và nhiều người xung quanh nhắc cho hắn nếu không đối phó được với Kỳ Liên Liên Thành thì sẽ mất hết công sức của những người vì hắn. Cho nên hiện tại không phải nghĩ hay muốn người khác có thể làm được gì cho mình mà là mình có thể làm gì cho họ.
- Ly Thiên thần mang được luyện chế cùng với Hạo Thiên Kính. - Lão Triệu Nam nhìn Lạc Bắc rồi nói:
- Năm đó, Trường Mi chân nhân sau khi luyện chế được Hạo Thiên kính liền cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó. Ngài sợ Hạo thiên kính rơi vào tay tà đạo nên mới luyện thêm Ly Thiên thần mang. Ly Thiên thần mang không phải là pháp bảo có lực công kích mạnh nhưng giống như nước có thể dập lửa, trong Ly Thiên thần mang có một thứ chuyên dùng để phá Hạo thiên kính. Chỉ cần sử dụng nó để đối phó với Hạo Thiên kinh thì cả hai cái sẽ tan rã như tuyết đọng.
- Cả hai cùng tan vỡ? - Lạc Bắc hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên hỏi.
- Bản thân Ly Thiên thần mang chính là vật chuyên dùng để đối phó với Hạo Thiên kính. Nếu như Hạo Thiên kính không còn thì Ly Thiên thần mang cũng mất đi tác dụng. - Lão Triệu Nam gật đầu, nói với khẩu âm độc đáo của người Miêu.
- Vậy Ly Thiên thần mang đang ở đâu?
- Nó ở Đại Tự tại cung.
- Đại Tự tại cung?
Lạc Bắc nở nụ cười khổ. Bởi vì hắn biết rõ Đại Tự tại cung không đứng về phía mình. Mà đó cũng không phải là một nơi dễ đối phó.
- Tại sao cái pháp bảo đó lại ở Đại Tự Tại cung?
- Lúc trước, sau khi Trường Mi chân nhân của Nga Mi luyện chế ra hai cái pháp bảo này liền giao Ly Thiên thần mang cho Thập Diệp tôn giả bảo quản. Khi đó, dụng ý của người đó là chẳng may Nga Mi xảy ra chuyện gì, Hạo Thiên Kính rơi vào tay đồ đệ gian tà thì Thập Diệp Tôn giả có thể dùng Ly Thiên thần mang để hủy diệt Hạo Thiên kính. - Lão Triệu Nam nói hết sức chậm rãi.
- Sau đó, Nga Mi thật sự xảy ra chuyện... Bốn trăm năm trước, trong trận chiến với U Minh huyết ma tại Kim Đỉnh, gần như toàn bộ nhân vật có tu vi cao của Nga Mi bị chết. Ngay cả Hạo Thiên kính cũng bị biến mất. Chỉ có điều, Trường Mi chân nhân không thể ngờ được rằng, dòng dõi của Diệp tôn giả cũng vì cái pháp bảo đó mà gặp tai họa. Sau đó, không biết vì sao mà Hạo Thiên kính lại rơi vào tay Huống Vô Tâm. Lúc trước, tu vi của Huống Vô Tâm cũng không cao tới mức như thế này, nên sợ có người dùng cái pháp bảo kia đối phó với mình cho nên y tìm cách điều tra vị trí của Ly Thiên thần mang rồi âm thầm loại bỏ dòng dõi Thập Diệp tôn giả, chiếm lấy Ly Thiên thần mang.
Lạc Bắc cảm thấy hơi khó hiểu mà hỏi:
- Vậy tại sao cái pháp bảo đó lại ở Đại Tự Tại cung?
- Đó là do Huống Vô Tâm không cam lòng chịu ở dưới Hoàng Vô Thần. Đối với người như y thì chuyện đánh với Hoàng Vô Thần là niềm vui. Nếu chỉ dựa vào một mình y thì không thể nào làm lung lay thế lực của Hoàng Vô Thần. Cho nên, những năm qua, y đã dựa vào Đại Tự Tại cung, dựa vào Trần Thanh Đế để lôi kéo rất nhiều thế lực. - Lão Triệu Nam nói tiếp:
- Trước kia vì để liên minh với Trần Thanh Đế, để thể hiện thành ý của mình, Huống Vô Tâm liền giao Ly Thiên thần mang cho Trần Thanh Đế. Ý của y đó là nếu ngày nào đó, y phá hoại hiệp ước, Trần Thanh Đế có thể dùng nó để đối phó với y. Lúc trước, y và Trần Thanh Đế còn chưa có được thế lực như thế này, tu vi cũng chưa cao như vậy. Hạo Thiên Kính có thể nói là vật để mà y dựa vào. Nhưng tu vi của Huống Vô Tâm khi đó không bằng bây giờ... Lúc này, y giao Hạo Thiên Kính cho Nam Ly Việt nhưng không ngờ nó lại rơi vào tay của Kỳ Liên Liên Thành. Có lẽ bản thân y cũng không ngờ được chuyện đó nhưng ta thấy với tu vi của y đã không cần phải dựa vào Hạo Thiên Kính. Nếu không, cho dù Nam Ly Việt có trung thành với y tới mấy, thì y cũng không giao nó cho Nam Ly Việt.
- Với phong cách của Huống Vô Tâm, trước đây làm sao mà y lại dám giao một thứ có thể uy hiếp tới mình cho Đại Tự Tại cung? - Lạc Bắc trầm ngâm một chút rồi lên tiếng tiếp:
- Cho dù muốn liên kết với người khác thì y cũng không nên dùng cách thức như vậy.
- Thiếu chủ nói đúng. Huống Vô Tâm thực sự là người như thế. - Ánh mắt của lão Triệu Nam có chút vui mừng. Càng ngày, lão càng thấy được Lạc Bắc có chút giống với Nguyên Thiên Y. Có lẽ không lâu nữa, hắn thật sự có thể trở thành một nhân vật như Nguyên Thiên Y. Sau khi gật đầu xong, lão lại giải thích với Lạc Bắc:
- Sở dĩ, Huống Vô Tâm yên tâm giao Ly Thiên thần mang cho Trần Thanh Đế đó là vì bọn họ không biết cách sử dụng Ly Thiên Thần Mang.
- Có pháp quyết độc đáo điều khiển Ly Thiên thần mang? - Một tia sáng lóe lên trong mắt Lạc Bắc.
- Đúng vậy. - Lão Triệu Nam gật đầu:
- Nếu không có pháp quyết đặc biệt để điều khiển thì cơ bản không thể sử dụng được Ly Thiên thần mang, chẳng thể đối phó được với Hạo Thiên Kính.
- Tại sao ngươi lại biết được điều này? - Lạc Bắc hơi kinh ngạc nhìn lão Triệu Nam. Hắn không hỏi lão có biết cái pháp quyết đó không mà lại đi hỏi câu đó.
Bởi vì hắn biết, lão Triệu Nam nhất định biết pháp quyết điều khiển Ly Thiên thần mang. Nếu không, lão Triệu Nam cũng chẳng nói với hắn muốn phá Hạo Thiên kính phải dùng Ly Thiên Thần mang. Hắn chỉ bất ngờ ở chỗ, cái bí mật này người bình thường không biết đúng là như lời lão Triệu Nam nói lúc đầu.
Ai có thể ngờ được Huống Vô Tâm lại đứng cùng một chiến tuyết với Đại Tự Tại cung có thực lực ngang hàng với Thục Sơn và núi Chiêu Diêu? Ai có thể ngờ được vì để cướp lấy cái pháp bảo uy hiếp bản thân mình, Huống Vô Tâm từng diệt cả dòng dõi của Thập Diệp tôn giả?
- Ta là truyền nhân của Thập Diệp tôn giả?
....
Chẳng trách lão Triệu Nam lại tu luyện pháp quyết Mật tông.
Câu trả lời của lão Triệu Nam khiến cho Lạc Bắc có phần khiếp sợ nhưng nó cũng hết sức đơn giản.
Lão nhìn Lạc Bắc rồi nói nhỏ:
- Thập Diệp tôn giả cũng không có cái gì đặc biệt. Sư phụ của ta chính là Liên Sinh tôn giả... Khi Huống Vô Tâm cho người tiêu diệt dòng dõi của Thập Diệp tôn giả, đúng lúc chủ nhân đi qua nên cứu được ta. Vì vậy mà ta mới tới được La Phù. Trong những năm qua, ta dốc sức đã điều tra được ai đứng sau hạ độc thủ và vị trí của Ly Thiên Thần mang.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Lúc này, hắn bất chợt lại nghĩ tới sư phụ của mình. Hơi ngửa lên nhìn bầu trời đêm, Lạc Bắc cất lời:
- Bản thân mình cho dù có mạnh nhưng cũng không coi người khác như con kiến mà tùy ý dẫm đạp... Đây là sự khác biệt của sư phụ với bọn họ... Cho nên đám người chỉ muốn một mình độc tôn đó thực sự không muốn để cho người như sư phụ có mặt trên đời.
Nghe thấy câu nói của Lạc Bắc, lão Triệu Nam nhếch miệng cười nói:
- Đúng vậy. Đám người tự nhận ở trên cao đó luôn muốn người khác phải theo ý của mình, để mặc cho chúng thao túng. Nhưng có người đã nói một câu mà ta cảm thấy rất có lý đó là “ trên đời này luôn có những người không chấp nhận làm theo ý người khác để mà sống. Vì vậy mà những kẻ đó không thể nào bao trùm chúng sinh một cách thực sự được. “
- Trên đời này luôn có những người không chấp nhận làm theo ý người khác để mà sống... - Lạc Bắc nghe thấy câu đó liền không nhịn được hỏi lão Triệu Nam:
- Câu đó là do ai nói?
Bình luận truyện