Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 162: Lấy Đầu Của Ta?



Binh sĩ phụ trách giữ chân nữ tù binh buông ra, rút dao găm hướng nơi cao ngất trước ngực cắt một đường. Ánh đao chớp một cái, cặp nhũ hoa bị cắt rời khỏi cơ thể, trên ngực lưu lại hai miệng vết thương lớn hình số tám.

Dao găm không ngừng dao động, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ra màu máu đổ sậm. Mắt tù binh bị khoét, đầu lưỡi bị rút, trái tim bị móc, đầu bị chặt bỏ.

Đao nhọn sắc cắt qua đầu người để lại một lỗ hổng, làn da bị tróc ra, lộ ra thân thể màu đỏ còn đang giãy lên.

Một đám những thứ gọi là tế phẩm được bỏ vào trong các dụng cụ bạc khác nhau theo thứ tự, thỉnh thoảng binh sĩ còn đổ vào trong dụng cụ dung dịch nước trong suốt màu lục nhạt không biết tên.

Sống sao! Thân thể bị rút ruột cắt nhũ hoa, móc tim lột da, rút lưỡi chặt đầu kia từng là người sống sao!

Cảnh tượng cực kỳ huyết tinh khủng bố, biến thái hung tàn trước mắt, tầm nhìn tràn ngập màu đỏ.

Một khắc lúc này, bọn họ cảm nhận được sự thê lương thống khổ như ngan ngỗng sống bị móc ruột, khỉ sống bị lấy não, hươu nai sống bị cắt sừng, gấu sống bị rút mật.

Mùi máu người tươi nồng đậm tỏa khắp trong gió, máu cuồn cuộn chảy nhuộm đỏ sẫm mặt đất. Tiếng kêu thảm trước khi chết liên tục vang lên, âm thanh chói tai như muốn xé thủng bầu trời, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một bức tranh địa ngục khủng khiếp.

Mà vị Vương cao lớn đứng giữa mặt lại không hề đổi sắc, thậm chí trên vẻ mặt còn có một tia mỉm cười thưởng thức.

Không chỉ hắn, tên Thượng Sư kia, tướng lãnh này, tất cả binh sĩ đều không lộ ra một chút kinh sợ, không có một chút biến sắc, giống như những người bọn họ chém giết kia không phải là người, đối với chúng những người này chỉ là súc sinh thấp kém.

Cầm thú, một đám cầm thú. Không, cầm thú chân chính giết chóc chỉ vì muốn no bụng, bọn họ là một đám cầm thú cũng không bằng, là đám quái vật tanh máu không có nửa phần nhân tính.

Người không phải là người, mà chính là súc vật bị giết, chính xác là so với súc vật bị giết còn thê thảm hơn.

- A A A!!!

Nữ nhân đứng nhìn phía xa đột nhiên ôm lấy đầu giống như phát điên, lồng lộn rú lên.

Xẹt!

Binh sĩ tuần tra rút đại đao bên hông, chém xuống, đầu nữ nhân nhanh như chớp rơi xuống, ngũ quan vặn vẹo phủ đầy sự sợ hãi cực độ. Thân mình không đầu ngã xuống, máu tanh nồng không ngừng chảy ra từ chỗ bị chặt, mặt cỏ nháy mắt nhiễm màu đỏ thẫm.

Phía sau lại vang lên tiếng hét sợ hãi, liền lại là một cái đầu người lăn xuống đất, mọi người không ai khỏi kinh hoàng, tất cả đều bịt miệng lại không dám phát ra tiếng nào, nếu không bọn cầm thú này sẽ giết bọn họ không nương tay.

Đây là ác mộng! Là ác mộng khủng khiếp nhất! Mọi người chỉ mong cơn ác mộng này hãy mau mau trôi qua.

...

- Chủ nhân, phía trước có mùi máu tanh rất nồng nặc, có vẻ như đang chém giết rất nhiều!

Tiểu Bạch nhân tính hóa, thần sắc hưng phấn nói, nó thân chính là yêu thú đương nhiên mấy chuyện máu tanh này đối với nó không thành vấn đề, hơn nữa làm nó có chút kích thích.

- Hử? Máu tanh? Ngươi đi nhanh về phía trước xem thử một chút, chắc bọn họ đang tế lễ hay gì đó thôi!

Hắn cũng không nghĩ nhiều, bình thường người dân thường bắt con này con kia để tế lung tung, khi nghe Tiểu Bạch nói như vậy nên hắn cho là những người dân kia đang làm tế lễ.

Một người một sói nhanh chóng chạy lại gần Thôn Tiền Trang, nhưng trái mới suy nghĩ của hắn, từ xa xa nhìn lại, trước mặt là một mãnh hoang tàng, đằng xa còn trông thấy một đám người mặc áo giáp vây quanh đám người bên trong.

Phía trên còn có những thân thể màu đỏ hình người trông như vừa bị lột da, làm người khác không khỏi tê dại da đầu.

- Xem ra có chuyện lớn rồi, chúng ta tiến gần về phía đó xem đi!

Tiểu Vũ ra lệnh, Tiểu Bạch không chần chừ liền nhanh chóng tiến lại gần vì nó thấy phía trước có rất nhiều mãnh thú, xem ra lần này nó được ăn thoải mái rồi, không cần lo lắng chuyện đói bụng nữa.

...

- Vương, trong số tế phẩm cống cho Pháp Vương còn thiếu một đầu người!

Một tên binh sĩ phụ trách kiểm kê liền chay lại sĩ bẩm báo, trái tim mọi người co rút đột nhiên dừng lại, tiếp đó lại đập thật mãnh liệt.

- Báo, phía trước có một người một thú đang tiến lại, hình dạng có vẻ như là yêu thú, nhưng khoảng cách xa quá không thể xác định được cấp độ yêu thú.

Một tên binh sĩ khác liền chạy vào trong quỳ một chân xuống bẩm báo, Cổ Cách Vương nghe vậy thì không khỏi nhíu mày lại, hắn đang nghi ngờ không lẽ mình đã bỏ sót một người sao.

- Cống Dát kỵ lĩnh, ngươi đến bắt tên đó lại, dùng đầu tên đó bù vào cho đủ số lượng đi!

- Dạ! Vương đợi một chút!

Cổ Cách Vương lạnh lùng lên tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn về phía đó, Cống Dát kỵ lĩnh cùng binh sĩ kia nghe vậy liền nhanh chóng tiến về phía một người một thú kia.

Những người dân trong thôn nghe vậy, liền không khỏi nói may mắn, xem ra lần này bọn họ thoát được một kiếp rồi, nhưng chỉ là tội cho thiếu niên kia đã chết thay cho họ.

Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch tiến lại gần, thấy cảnh tượng rõ mồn một trước mặt, khóe mắt không khỏi co giật vài cái, liền nhào xuống phía dưới nôn lấy nôn để, chừng vài giây sau hắn mới chấn tỉnh lại tinh thần.

- Tiểu Bạch, có phải ngươi đã đi nhầm xuống địa ngục rồi không?

Hắn không nhịn được vỗ lên đâu Tiểu Bạch, mắng một trận, hắn thật sự không ngờ rằng trên đời lại có chuyện ác độc như vậy xảy ra, nơi đây không khác gì địa ngục ở trần gian.

- Không có đâu chủ nhân, ta y theo hướng ngươi chỉ mà đi nên sẽ không có nhầm lẫn, mà chủ nhân, bọn phía trước hình như có địch ý với chúng ta!

Tiểu Bạch thân là yêu thú nên rất mẫn cảm với những thứ này, nên nó đưa tin tức này cho hắn, nhưng nó không một chút sợ hãi nào mà trái lại nhìn những người kia như những cái đùi gà biết đi.

- Hừ! Chỉ là Bạo Khí Cảnh trung kỳ mà thôi! Chỉ là đám tôm tép, không đáng quan tâm, cái ta quan tâm là tên cầm đầu đằng kia!

Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, nhảy lên lưng Tiểu Bạch ngước đầu nhìn về phía trước đánh giá đối phương, liền thấy một nhóm người hơn mười người đang đi tới, mỗi người đều dẫn theo một đầu chó săn.

- Gâu gâu ẳng ẳng...

Tiếng chó săn Tàng Ngao vang lên, nhưng lại không dám đi về phía trước, bọn người kia lại gần thấy Lang Vương đều không khỏi lạnh người, bọn hắn không ngờ thú cưỡi lại là yêu thú.

Mà còn lại không phải là yêu thú cấp thấp, mà ít nhất cũng là từ tam cấp trở lên, nhưng đã được Vương ra lệnh nên Cống Dát kỵ lĩnh lớn tiếng, nói:

- Mau lấy đầu tên đó nộp cho Vương, chỉ là một đầu tam cấp yêu thú mà thôi, chúng ta ở đây có rất nhiều người, không sợ không bắt được!

Một tên binh lính nghe thế liền dẫn đầu, cầm trường thương la lớn chạy lại đâm thẳng vào người Tiểu Bạch.

Không cần đợi hắn phân phó, Tiểu Bạch liền nhảy sang một bên, há cái miệng to lớn như cái chậu của mình cắn nát đầu đối phương nhai nhai vài cái rồi phun ra.

- Thật là khó ăn mà, không ngon một chút nào!

Tiểu Bạch lẩm bẩm cào nhào với hắn, làm hắn phì cười, cắn nát đầu người ta rồi mà nói không ngon, tên kia trên đường đi xuống hoàng tuyền nghe vậy chắc chết thêm lần nữa mất.

Mấy tên binh sĩ khác thấy vậy thì không khỏi đứng sựng lại, còn đám mãnh thú Tàng Ngao kia càng rung lẩy bẩy khi thấy ông tổ của mình.

- Lấy đầu ta? Các ngươi còn chưa có đủ bản lĩnh đó đâu? Chuyện này là do các ngươi làm?

Hắn chỉ tay về phía trước, đoán tám chín phần mười là bọn binh sĩ giả dạng thổ phỉ này làm rồi, nhìn cảnh tượng trước mặt hắn không khỏi giận dữ, cùng là người với nhau lại làm ra những chuyện trời đất bất dung như thế này.

P/s: hôm nay bận nên chỉ một chương thôi nha, mai bù ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện