Liệt Tâm

Chương 7



Mộ Diệp ngẩn ngơ, trong đầu đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Hắn nhớ lại một buổi chiều không lâu trựớc đây, cùng Lâu Sâm ngồi ở một chỗ uống trà, chuyện trò không dứt về việc vặt của thiên hạ. Lâu Sâm ngón tay thon dài trắng nõn cầm chén trà, vô luận Mộ Diệp nói cái gì, đều ôn hòa cười đáp lời, tựa hồ có chút thất thần. Sau đó cũng không biết hắn nói câu gì, người nọ ánh mắt bỗng nhiên lưu chuyển, thần thái rung động lòng người, không hề dự báo áp đến hôn lên môi hắn.

Loại hơi thở triền miên kia, cho dù đã qua lâu như vậy, cũng vẫn như cũ khiến người ta động tâm.

Mộ Diệp nghĩ như vậy, hai tay vô thức đẩy Diệp Ảnh ra.

Diệp Ảnh bị đẩy, lập tức té ngã trên mặt đất.

Diệp Ảnh thân thể rắn chắc phỏng chừng cũng không bị thương, nhưng cố tình nằm trên mặt đất không đứng dậy, nhìn thẳng vào Mộ Diệp, ánh mắt vừa vô tội vừa ủy khuất.

Mộ Diệp trong lòng rất loạn, do dự một hồi, cuối cùng không dìu y đứng lên, trái lại xoay người bỏ đi.

“Mộ… ”

Diệp Ảnh trên mặt đất lăn lăn, còn mềm nhũn kêu lên, chờ nửa ngày không thấy bóng người, mới không tình nguyện đứng dậy, khốn quẫn vò đầu. Bất quá hắn vốn là tính tình khoái hoạt, không qua một khắc lại tươi cười rạng rỡ, tiếp tục chạy đến chỗ khác náo loạn.

Chỉ là từ ngày hôm ấy, Mộ Diệp cố ý xa cách y.

Diệp Ảnh hôm nay cái gì cũng không hiểu, chỉ vì từ lúc tụ hồn biến hình đến nay đều chỉ thấy mỗi một mình Mộ Diệp, cho nên đối với hắn đặc biệt thân cận. Mộ Diệp trong lòng cũng rất rõ ràng, hắn trước đó không lâu vì tình mới bị thương tích đầy người, đương nhiên không muốn lại dính dáng đến người bên cạnh.

Nhưng cũng có lúc tâm hắn vô thức nhiễu loạn không hiểu đến tột cùng là do người thiếu niên đơn thuần vô tri trước mặt,… hay là người ẩn sâu trong trí nhớ kia?

Mộ Diệp nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy thiên giới không thích hợp ở lâu, dù sao sớm một chút đi đến nhân giới mới tốt. Hắn bên này đang lo lắng lúc nào rời đi, bên kia Diệp Ảnh hoàn toàn không biết gì cả, như cũ quấn quít lấy hắn không tha, thấy Mộ Diệp lãnh đạm cũng không thèm để ý.

Ngày hôm đó khí trời rất tốt, Diệp Ảnh sáng sớm đã đến bên dòng suối nhàn rỗi, đem từng cánh hoa màu đen rơi lả tả trên bãi cỏ nhặt lên, sau khi nhặt được lại ôm vào trong ngực lặng yên không một tiếng động đi ra phía sau Mộ Diệp.

Mộ Diệp đang ngưng thần tu luyện, đương nhiên không có phát hiện, thẳng đến khi bên tai vang lên một tiếng kêu kỳ quái, mới bỗng dưng mở mắt, chỉ thấy khắp bầu trời cánh hoa bay lả tả rơi xuống, thoáng chốc rơi đầy người mình.

Trên mặt Mộ Diệp lộ vẻ kinh ngạc, vừa đứng lên phủi phủi những cánh hoa, vừa hướng Diệp Ảnh trừng mắt.

Diệp Anh thế nhưng chỉ cười cười, bước đến hôn lên má Mộ Diệp một cái, sau đó thấy Mộ Diệp tức giận lại cười hì hì chạy đi.

Thực sự tính tình rất trẻ con!

Cấm địa tuy rằng không lớn nhưng muốn tìm một người có ý định lẩn trốn cũng rất phiền phức. Mộ Diệp kêu y không được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo phủi những cánh hoa dính trên người. Nhớ tới biểu tình dương dương tự đắc của Diệp Ảnh, thật không biết nên tức hay cười.

“Meo meo.”

Giữa lúc Mộ Diệp lắc đầu cười khổ, bỗng dưng có tiếng mèo kêu phá vỡ không gian yên tĩnh.

Mộ Diệp thất kinh, thân thể lập tức liền cứng lại. Cách một hồi lâu, mới theo tiếng mèo nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một con mèo có bộ lông đen nhánh trong bụi cỏ đi ra, sôi nổi đuổi bắt hồ điệp.

Thình thịch thình thịch.

Mộ Diệp siết chặt quả đấm, đơn giản nghe thấy tiếng tim đập của mình, tầm mắt dời lên, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Người nọ mặc một bộ sam tử màu thủy lam, khuôn mặt nhã nhặn, tuấn tú, mắt hàm chứa ý cười ôn hòa, khiến người khác cảm thấy như gió xuân. Hắn mở miệng nói, thanh âm ôn nhu vô hạn: “Hoa thần, lâu ngày không gặp?”

“Bệ hạ…”

“Ta lần này tìm đệ thật là mất không ít công phu.” Lâu Sâm vừa nói vừa đi từng bước về phía trước, phất tay phủi đi cánh hoa rơi trên người Mộ Diệp, cười nói: “Cũng là ta quá sơ sót, dĩ nhiên đã quên bên dưới hình đường còn có một cấm địa. ”

Khí tức quen thuộc cách Mộ Diệp thật gần.

Thân thể Mộ Diệp vẫn cứng ngắc, không có cách nào dời mắt khỏi người Lâu Sâm.

Lâu Sâm liền nhìn quanh bốn phía một chút, lại nói: “Đệ làm thế nào đến được nơi này? Nơi này hoang tàn vắng vẻ, đệ một thân một mình chắc là rất tịch mịch”

Mộ Diệp nghe những lời này, mới đột nhiên nhớ tới Diệp Ảnh. Chính là hắn không thể trốn thoát, không nên liên lụy người bên cạnh cho nên lập tức hỏi ngược lại. “Bệ hạ muốn bắt ta trở lại sao?”

Lâu Sâm gật đầu, nói: “Nguyên bản là dự định như thế. Đệ mặc dù tính tình nhàm chán, nhưng khuôn mặt vẫn xem như xinh đẹp, không thấy đừợc ta cũng có chút luyến tiếc. Bất quá…”

Lâu Sâm dừng một chút, tiếng nói phút chốc chuyển thấp, ngữ khí không giống như ngày thường: “Vì sao đệ lại đến cấm địa? Phàm là người bước vào nơi này, vô luận ta thích cỡ nào đều không có khả năng tha cho tính mạng của hắn.”

Mộ Diệp nghe vậy chỉ là cười nhạt: “Bệ hạ đã từng thật lòng thích người nào sao?”

“Ha ha.” Lâu Sâm vừa nghe xong cười ha hả, nói: “Quả thật không có.”

Mộ Diệp đã biết đáp án từ lâu, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng nhói đau, cất cao giọng nói: “Đã như vậy, xin mời bệ hạ động thủ đi.”

“Hỏng thật, nếu không phải hôm nay phải giết đệ, nói không chừng một ngày nào đó, ta thật sự sẽ có hứng thú đối với đệ.”

Lâu Sâm tiếc hận cười cười, ánh mắt ôn nhu động lòng người, phảng phất giống như Mộ Diệp là người y thật lòng thích, đầu ngón tay y dần dần xuất hiện bạch quang nhàn nhạt.

Mộ Diệp nghĩ thầm để Thiên đế tự mình động thủ, ngược lại thực sự là khó có được, lại thâm sâu liếc nhìn Lâu Sâm một lúc mới nhắm hai mắt lại.

Thế nhưng đau đớn trong tưởng tượng cũng không đến.

Trái lại là bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo một người nào đó nhào lên người hắn.

Mộ Diệp vừa nghe thanh âm này, đã cảm thấy trong lòng căng thẳng. Mở mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Diệp Ảnh che chắn trước người mình, một chưởng này của Lâu Sâm trúng ngay ngực Diệp Ảnh.

“Khụ khụ…”

Thiên đế uy nghiêm, sức lực vô cùng kinh người?

Diệp Ảnh lập tức phun ra máu.

Mà Lâu Sâm cũng không có đánh ra chưởng thứ hai, chỉ là thu hồi tay phải của mình, cúi đầu nhìn lại bàn tay. Lâu Sâm ngay cả lúc bị người ám sát cũng chỉ nói nói cười cười, lúc này thần tình đã có chút quái dị, thì thào lẩm bẩm: “Thế nào lại…”

Mộ Diệp ôm lấy thân thể ngã xuống của Diệp Ảnh, đem hết toàn lực sử dụng pháp thuật trị thương tới cứu y.

Diệp Ảnh cái gì cũng không hiểu, rõ ràng người đầy máu nhưng vẫn hướng về phía Mộ Diệp mỉm cười, đôi mắt trước sau vẫn sáng ngời, khóe miệng cật lực động đậy, tựa hồ như đang nói chuyện.

Mộ Diệp cúi đầu, mới nghe rõ Diệp Ảnh nói cái gì.

“Mộ… Ta thích huynh… ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện