Liệt Tâm
Chương 8
Mộ Diệp nghe xong câu nói của Diệp Ảnh, đầu tiên là cả người chấn động, Sau đó triệt để thanh tỉnh lại. Hắn nguyên bản là trong tâm đã chết, Lâu Sâm nếu muốn lấy tính mệnh của hắn, hắn thế nào có thể thoát được?
Thế nhưng hiện tại …
Hiện tại thì là dù chỉ có một đường sống sót, hắn cũng muốn nghĩ biện pháp cứu người trong lòng này.
Hắn trong lòng vừa mới nghĩ, trong miệng cũng đã niệm động chú ngữ, thừa dịp Lâu Sâm quay đầu nhìn thần mộc liền xuất ngay pháp thuật quen thuộc tấn công tới.
Hô.
Trong nháy mắt chỉ thấy cuồng phong gào thét, khắp mặt đất hoa rơi phiêu đãng bay bay đầy trời, cuồng phong tựa như có ý thức vòng quanh xoay chuyển một cái, từ phía sau nhất tề đánh trúng Lâu Sâm khiến y ngã xuống.
Chút tài mọn như vậy Lâu Sâm đương nhiên sẽ không để vào mắt. Chỉ vì y bị bất ngờ, nên có chút sửng sốt.
Mộ Diệp liền nắm chặt chút sơ hở này của Lâu Sâm, nữa tha nữa kéo Diệp Ảnh đến bên dòng suối, không chút do dự nhảy vào.
Rầm!
Suối nước vẫn là lạnh lẽo thấu xương.
Mộ Diệp lần trước từng ở trong nước được một thời gian, đã nếm đủ vị đắng, lần này phía sau có truy binh, bên cạnh lại dẫn theo một người bị thương, càng thêm gian nan không gì sánh được. Hắn dọc theo đường đi chỉ lo dùng toàn thân linh lực bảo vệ Diệp Ảnh, chính mình cũng không biết uống bao nhiêu nước lạnh, tay chân đều bị đông lạnh đến mất cảm giác.
Tình hình như vậy, hắn vẫn như cũ hai tay cực lực hoạt động, ra sức hướng phía trước mà bơi, dù phía trước hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng gì.
Mộ Diệp vốn pháp thuật cũng không cao cường, thân thể cũng không được tốt lắm, nếu là bình thường đã sớm chống đỡ không được rồi, nhưng bên cạnh còn Diệp Ảnh nên hắn cắn răng kiên trì tới cùng. Hắn trong đầu một mảnh hỗn loạn, cái gì đều không thể tự suy nghĩ, chỉ là quyết tâm bằng mọi cách nhất định phải chạy thoát.
Thẳng đến thể lực dùng hết, toàn thân đều mất đi tri giác, hắn cũng nắm chặt tay Diệp Ảnh, hai người cùng nhau bị dòng nước suối chảy cuồn cuộn cuốn vào trong.
Cũng coi như bọn họ vận khí tốt, thời điểm trong dòng nước hỗn loạn cuốn trôi ra, thân họ lại không phải là ở trong địa lao hình đường, mà là ở trên một thảo nguyên rộng lớn bao la.
Thiên giới tuyệt đối không có cảnh trí như vậy.
Mộ Diệp không ngờ được rằng dòng nước suối kia thật có thể đi thông đến nhân giới, song song thở dài một hơi. Cũng biết rằng Lâu Sâm rất có bản lĩnh, rất nhanh là có thể đuổi theo bọn họ. Huống hồ Diệp Ảnh lại hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn là biết tình hình sớm tối rất nguy hiểm. Hôm nay gặp tình huống này, thực sự không được phép mất thời gian lo lắng.
Vì vậy Mộ Diệp không thể toan tính nhiều, lần thứ hai thôi động pháp thuật.
Một tầng ánh sáng chói mắt bao vây xung quanh thân ảnh hai người, sau đó ánh sáng rất nhanh lại tiêu thất, hai người họ theo tầng ánh sáng đó biến mất.
Khi địa điểm lần thứ hai xuất hiện thì cả hai đang ở một thôn dân cư rất thưa thớt.
Tiết trời hiện giờ ở Giang Nam có mưa bụi bay lất phất, hai bên bờ sông dương liễu theo gió lả lướt, dọc hai bên đường cây cỏ um tùm. Mưa phùn cứ kéo dài phiêu phiêu rơi xuống làm cảnh vật bốn phía mơ hồ tựa như ảo mộng, nói không nên lời như tình thơ ý hoạ.
Mộ Diệp vừa thấy hai bên bờ sông dương liễu rợp bóng, biết rằng không có tìm sai địa phương, đỡ Diệp Ảnh bán hôn mê đi vài bước, nhìn thấy dưới tàng cây có một nhân ảnh của đạo nhân.
Người nọ trường thân ngọc lập, hai tay để ở sau lưng, chăm chú nhìn xuống mặt hồ nước trong xanh, nhẹ nhàng ngâm: “Xuân hàn thúy tay áo bạc, nhật mộ ỷ tu trúc.”
Mộ Diệp đã có mấy trăm năm chưa từng cùng người này gặp mặt, đang muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng chợt thấy dưới chân mềm nhũn, rồi thẳng tắp ngã xuống. Mộ Diệp mất đi hoàn toàn khí lực trong người, lúc này vẫn một mực che chở người trong lòng, cũng không có bỏ rơi Diệp Ảnh.
Lúc ngả xuống đất lại phát ra tiếng động, không thể tránh được sẽ kinh động người bên ngoài.
Dưới tàng cây người nọ chậm rãi xoay người lại. Người này thanh y ngọc quan, dung mạo thập phần xuất sắc, mặt mày xinh đẹp hoàn mỹ như tranh vẽ, phảng phất như mỹ cảnh Giang Nam, khiến người nhìn thấy như là thần tiên thoát tục. Nhưng hắn thần tình rất lạnh lùng, mắt thấy Mộ Diệp té trên mặt đất, mà ngay cả lông mi cũng không gợn lên một chút, chỉ nói: “Nguyên lai là đệ à.”
Mộ Diệp để bảo vệ tâm mạch Diệp Ảnh, từ lâu hao hết linh lực của bản thân, lúc này nữa phần thân cũng không động nổi, nhưng vẫn mạnh mẽ cười nói: “Liễu huynh, đã lâu không gặp. ”
“Đệ không phải là thần tiên trên thiên giới sao? Thế nào lại biến trở về thành hình dạng này?”
“Việc này một lời khó nói hết, đệ lúc này đang bị người thiên giới truy sát, mong rằng Liễu huynh… có thể xuất thủ tương trợ… ”
Lời vừa mới nói xong, liền thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức ngất xỉu.
Hắn nằm ngủ, gặp ác mộng. Trong mộng đầy vẻ hắc ám.
Vô luận đi phương hướng nào điều tìm không được lối ra, tới tới lui lui, một lần lại một lần, lại thấy người kia, người mà hắn không quên vẫn ngày đêm mong nhớ.
Mộ Diệp biết là mình gặp ác mộng, nhưng lại vô lực giãy giụa không muốn thoát ra. Sau khi tỉnh mộng, lại phát giác hiện thực càng thêm đáng sợ.
Trong mộng gần như không thấy được người kia, mà ở hiện thực thì… Lâu sâm lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn nghĩ đến chuyện này trên người lại rét run, đang suy nghĩ đến xuất thần thì nghe hai bên trái phải vang lên một tiếng cười nhạo: “Lâu như vậy không gặp, đệ thế nào lại có hình dạng xuẩn ngốc như vậy?”
Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, bấy giờ mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện là mình đang ngủ ở trong một gian trúc phòng. Tuy rằng căn phòng nhỏ hẹp, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, vội vã nắm đầu giường nhìn nam tử vận một bộ thanh y, hỏi: “Liễu huynh, người thiếu niên theo đệ khi nãy giờ ở nơi nào?”
“Yên tâm,” nam tử họ Liễu giở hai tay hắn lên, cúi đầu phủi phủi xiêm y, nói, “Y đang ngủ ở sát vách, một chốc sẽ tỉnh dậy, không chết được. ”
Mộ Diệp tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng buông xuống nhẹ nhõm. Sau đó không quản thân thể của mình cũng suy yếu xốc chăn bước xuống giường.
Nam tử họ Liễu cũng không ngăn trở, khoanh hai cánh tay ở bên nhìn, lại nói: “Ta đã ở tại phụ cận thiết hạ kết giới, các ngươi tạm thời sẽ không bại lộ hành tung.”
“Đa tạ.”
Mộ Diệp lập tức chắp tay hành lễ, trong lòng biết người này thiết hạ kết giới, hẳn là có thể ngăn được cho mình một trận tử.
Nguyên lai tuấn mỹ nam tử này chính là liễu thụ tinh biến thành. Tự lấy một tên gọi là Liễu Duệ, không có mấy nghìn năm đạo hạnh, nhưng lại là một kỳ tài khó gặp. Phàm là thiên văn địa lý, tinh tượng số học, y dược bói toán cái gì cũng giỏi, ở phương diện đạo thuật lại có thể tự mở ra một con đường khác, làm kẻ khác thán phục.
Nhưng bản thân Liễu Duệ luôn tự phụ mình có khuôn mặt đẹp, cả ngày chỉ để ý đến mình, còn với tất cả đều bàng quan, chuyện gì cũng không để ở trong lòng, mà ngay cả thần tiên cũng không để tâm.
Mộ Diệp thời gian lúc còn đang ở nhân giới cùng với Liễu Duệ tu tiên, cũng coi như có chút giao tình. Lúc này khi xảy ra chuyện nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nương tựa vào hắn.
Liễu Duệ nghe nói hiểu hết duyên cớ trước sau, bên môi lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Xem ra đệ còn có chút đầu óc, biết tính toán tới tìm ta.”
“Đệ chỉ có huynh là bằng hữu, đâu ngờ huynh lại lợi hại như vậy?”
“Không sai, khắp sơn tinh quỷ mị, không có được nữa người so được với ta có khuôn mặt đẹp như vậy.”
“… ”
Mộ Diệp quả thực không biết nói gì.
Liễu Duệ này rõ ràng là kỳ tài khó gặp, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình xuất chúng nhất là có dung mạo xinh đẹp.
Bất quá Mộ Diệp lúc này có việc cầu người, chỉ phải chìu theo tính tình của hắn nói vài lời hữu ích, sau đó mới đi đến phòng sát vách nhìn Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, vẫn là hình dạng hôn mê bất tỉnh.
Mộ Diệp đi tới bên giường sờ khắp người y, cả người y chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo. Hắn nhất thời nhớ lại, vội hỏi: “Y bị thương…?”
Liễu Duệ nhàn nhàn đứng ở bên cạnh, chậm rãi nói những lời kinh tâm: “Y vốn là hồn phách không được đầy đủ, còn bị ngoại lực đả thương nghiêm trọng, nếu không nghĩ biện pháp giữ lại hồn phách sợ rằng sẽ không sống quá ngày mai đâu”
“Như vậy thì rất nghiêm trọng? Huynh có biện pháp cứu y không?”
“Lời vô ích” Liễu Duệ lườm Mộ Diệp một cái, nói tiếp: “Ta thấy đệ bất chấp tất cả vì tên tiểu tử này. Vậy đệ với hắn quan hệ thế nào?”
Mộ Diệp không chút nghĩ ngợi, lập tức đã nói: “Mạng của đệ là do y cứu.”
Liễu Duệ gật đầu, rốt cuộc minh bạch ý tứ của Mộ Diệp, sau đó nói: “Chuyện này khả năng không dễ làm, nếu là người bên ngoài chữa trị, sợ rằng sẽ tính đến biện pháp lấy mạng đổi mạng, đáng tiếc ta cũng không phải người thường.”
“Đó là đương nhiên, Liễu huynh là người có … Khuôn mặt đẹp vô song.”
Liễu Duệ cười cười, hiển nhiên rất thoả mãn với lời khen ngợi, lấy tay đánh nhẹ vào ngực Mộ Diệp, nói: “Muốn cứu người cũng rất dễ, chỉ cần đệ cho y nữa trái tim thì mọi việc tựu thành.”
Thế nhưng hiện tại …
Hiện tại thì là dù chỉ có một đường sống sót, hắn cũng muốn nghĩ biện pháp cứu người trong lòng này.
Hắn trong lòng vừa mới nghĩ, trong miệng cũng đã niệm động chú ngữ, thừa dịp Lâu Sâm quay đầu nhìn thần mộc liền xuất ngay pháp thuật quen thuộc tấn công tới.
Hô.
Trong nháy mắt chỉ thấy cuồng phong gào thét, khắp mặt đất hoa rơi phiêu đãng bay bay đầy trời, cuồng phong tựa như có ý thức vòng quanh xoay chuyển một cái, từ phía sau nhất tề đánh trúng Lâu Sâm khiến y ngã xuống.
Chút tài mọn như vậy Lâu Sâm đương nhiên sẽ không để vào mắt. Chỉ vì y bị bất ngờ, nên có chút sửng sốt.
Mộ Diệp liền nắm chặt chút sơ hở này của Lâu Sâm, nữa tha nữa kéo Diệp Ảnh đến bên dòng suối, không chút do dự nhảy vào.
Rầm!
Suối nước vẫn là lạnh lẽo thấu xương.
Mộ Diệp lần trước từng ở trong nước được một thời gian, đã nếm đủ vị đắng, lần này phía sau có truy binh, bên cạnh lại dẫn theo một người bị thương, càng thêm gian nan không gì sánh được. Hắn dọc theo đường đi chỉ lo dùng toàn thân linh lực bảo vệ Diệp Ảnh, chính mình cũng không biết uống bao nhiêu nước lạnh, tay chân đều bị đông lạnh đến mất cảm giác.
Tình hình như vậy, hắn vẫn như cũ hai tay cực lực hoạt động, ra sức hướng phía trước mà bơi, dù phía trước hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng gì.
Mộ Diệp vốn pháp thuật cũng không cao cường, thân thể cũng không được tốt lắm, nếu là bình thường đã sớm chống đỡ không được rồi, nhưng bên cạnh còn Diệp Ảnh nên hắn cắn răng kiên trì tới cùng. Hắn trong đầu một mảnh hỗn loạn, cái gì đều không thể tự suy nghĩ, chỉ là quyết tâm bằng mọi cách nhất định phải chạy thoát.
Thẳng đến thể lực dùng hết, toàn thân đều mất đi tri giác, hắn cũng nắm chặt tay Diệp Ảnh, hai người cùng nhau bị dòng nước suối chảy cuồn cuộn cuốn vào trong.
Cũng coi như bọn họ vận khí tốt, thời điểm trong dòng nước hỗn loạn cuốn trôi ra, thân họ lại không phải là ở trong địa lao hình đường, mà là ở trên một thảo nguyên rộng lớn bao la.
Thiên giới tuyệt đối không có cảnh trí như vậy.
Mộ Diệp không ngờ được rằng dòng nước suối kia thật có thể đi thông đến nhân giới, song song thở dài một hơi. Cũng biết rằng Lâu Sâm rất có bản lĩnh, rất nhanh là có thể đuổi theo bọn họ. Huống hồ Diệp Ảnh lại hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn là biết tình hình sớm tối rất nguy hiểm. Hôm nay gặp tình huống này, thực sự không được phép mất thời gian lo lắng.
Vì vậy Mộ Diệp không thể toan tính nhiều, lần thứ hai thôi động pháp thuật.
Một tầng ánh sáng chói mắt bao vây xung quanh thân ảnh hai người, sau đó ánh sáng rất nhanh lại tiêu thất, hai người họ theo tầng ánh sáng đó biến mất.
Khi địa điểm lần thứ hai xuất hiện thì cả hai đang ở một thôn dân cư rất thưa thớt.
Tiết trời hiện giờ ở Giang Nam có mưa bụi bay lất phất, hai bên bờ sông dương liễu theo gió lả lướt, dọc hai bên đường cây cỏ um tùm. Mưa phùn cứ kéo dài phiêu phiêu rơi xuống làm cảnh vật bốn phía mơ hồ tựa như ảo mộng, nói không nên lời như tình thơ ý hoạ.
Mộ Diệp vừa thấy hai bên bờ sông dương liễu rợp bóng, biết rằng không có tìm sai địa phương, đỡ Diệp Ảnh bán hôn mê đi vài bước, nhìn thấy dưới tàng cây có một nhân ảnh của đạo nhân.
Người nọ trường thân ngọc lập, hai tay để ở sau lưng, chăm chú nhìn xuống mặt hồ nước trong xanh, nhẹ nhàng ngâm: “Xuân hàn thúy tay áo bạc, nhật mộ ỷ tu trúc.”
Mộ Diệp đã có mấy trăm năm chưa từng cùng người này gặp mặt, đang muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng chợt thấy dưới chân mềm nhũn, rồi thẳng tắp ngã xuống. Mộ Diệp mất đi hoàn toàn khí lực trong người, lúc này vẫn một mực che chở người trong lòng, cũng không có bỏ rơi Diệp Ảnh.
Lúc ngả xuống đất lại phát ra tiếng động, không thể tránh được sẽ kinh động người bên ngoài.
Dưới tàng cây người nọ chậm rãi xoay người lại. Người này thanh y ngọc quan, dung mạo thập phần xuất sắc, mặt mày xinh đẹp hoàn mỹ như tranh vẽ, phảng phất như mỹ cảnh Giang Nam, khiến người nhìn thấy như là thần tiên thoát tục. Nhưng hắn thần tình rất lạnh lùng, mắt thấy Mộ Diệp té trên mặt đất, mà ngay cả lông mi cũng không gợn lên một chút, chỉ nói: “Nguyên lai là đệ à.”
Mộ Diệp để bảo vệ tâm mạch Diệp Ảnh, từ lâu hao hết linh lực của bản thân, lúc này nữa phần thân cũng không động nổi, nhưng vẫn mạnh mẽ cười nói: “Liễu huynh, đã lâu không gặp. ”
“Đệ không phải là thần tiên trên thiên giới sao? Thế nào lại biến trở về thành hình dạng này?”
“Việc này một lời khó nói hết, đệ lúc này đang bị người thiên giới truy sát, mong rằng Liễu huynh… có thể xuất thủ tương trợ… ”
Lời vừa mới nói xong, liền thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức ngất xỉu.
Hắn nằm ngủ, gặp ác mộng. Trong mộng đầy vẻ hắc ám.
Vô luận đi phương hướng nào điều tìm không được lối ra, tới tới lui lui, một lần lại một lần, lại thấy người kia, người mà hắn không quên vẫn ngày đêm mong nhớ.
Mộ Diệp biết là mình gặp ác mộng, nhưng lại vô lực giãy giụa không muốn thoát ra. Sau khi tỉnh mộng, lại phát giác hiện thực càng thêm đáng sợ.
Trong mộng gần như không thấy được người kia, mà ở hiện thực thì… Lâu sâm lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn nghĩ đến chuyện này trên người lại rét run, đang suy nghĩ đến xuất thần thì nghe hai bên trái phải vang lên một tiếng cười nhạo: “Lâu như vậy không gặp, đệ thế nào lại có hình dạng xuẩn ngốc như vậy?”
Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, bấy giờ mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện là mình đang ngủ ở trong một gian trúc phòng. Tuy rằng căn phòng nhỏ hẹp, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, vội vã nắm đầu giường nhìn nam tử vận một bộ thanh y, hỏi: “Liễu huynh, người thiếu niên theo đệ khi nãy giờ ở nơi nào?”
“Yên tâm,” nam tử họ Liễu giở hai tay hắn lên, cúi đầu phủi phủi xiêm y, nói, “Y đang ngủ ở sát vách, một chốc sẽ tỉnh dậy, không chết được. ”
Mộ Diệp tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng buông xuống nhẹ nhõm. Sau đó không quản thân thể của mình cũng suy yếu xốc chăn bước xuống giường.
Nam tử họ Liễu cũng không ngăn trở, khoanh hai cánh tay ở bên nhìn, lại nói: “Ta đã ở tại phụ cận thiết hạ kết giới, các ngươi tạm thời sẽ không bại lộ hành tung.”
“Đa tạ.”
Mộ Diệp lập tức chắp tay hành lễ, trong lòng biết người này thiết hạ kết giới, hẳn là có thể ngăn được cho mình một trận tử.
Nguyên lai tuấn mỹ nam tử này chính là liễu thụ tinh biến thành. Tự lấy một tên gọi là Liễu Duệ, không có mấy nghìn năm đạo hạnh, nhưng lại là một kỳ tài khó gặp. Phàm là thiên văn địa lý, tinh tượng số học, y dược bói toán cái gì cũng giỏi, ở phương diện đạo thuật lại có thể tự mở ra một con đường khác, làm kẻ khác thán phục.
Nhưng bản thân Liễu Duệ luôn tự phụ mình có khuôn mặt đẹp, cả ngày chỉ để ý đến mình, còn với tất cả đều bàng quan, chuyện gì cũng không để ở trong lòng, mà ngay cả thần tiên cũng không để tâm.
Mộ Diệp thời gian lúc còn đang ở nhân giới cùng với Liễu Duệ tu tiên, cũng coi như có chút giao tình. Lúc này khi xảy ra chuyện nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nương tựa vào hắn.
Liễu Duệ nghe nói hiểu hết duyên cớ trước sau, bên môi lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Xem ra đệ còn có chút đầu óc, biết tính toán tới tìm ta.”
“Đệ chỉ có huynh là bằng hữu, đâu ngờ huynh lại lợi hại như vậy?”
“Không sai, khắp sơn tinh quỷ mị, không có được nữa người so được với ta có khuôn mặt đẹp như vậy.”
“… ”
Mộ Diệp quả thực không biết nói gì.
Liễu Duệ này rõ ràng là kỳ tài khó gặp, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình xuất chúng nhất là có dung mạo xinh đẹp.
Bất quá Mộ Diệp lúc này có việc cầu người, chỉ phải chìu theo tính tình của hắn nói vài lời hữu ích, sau đó mới đi đến phòng sát vách nhìn Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, vẫn là hình dạng hôn mê bất tỉnh.
Mộ Diệp đi tới bên giường sờ khắp người y, cả người y chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo. Hắn nhất thời nhớ lại, vội hỏi: “Y bị thương…?”
Liễu Duệ nhàn nhàn đứng ở bên cạnh, chậm rãi nói những lời kinh tâm: “Y vốn là hồn phách không được đầy đủ, còn bị ngoại lực đả thương nghiêm trọng, nếu không nghĩ biện pháp giữ lại hồn phách sợ rằng sẽ không sống quá ngày mai đâu”
“Như vậy thì rất nghiêm trọng? Huynh có biện pháp cứu y không?”
“Lời vô ích” Liễu Duệ lườm Mộ Diệp một cái, nói tiếp: “Ta thấy đệ bất chấp tất cả vì tên tiểu tử này. Vậy đệ với hắn quan hệ thế nào?”
Mộ Diệp không chút nghĩ ngợi, lập tức đã nói: “Mạng của đệ là do y cứu.”
Liễu Duệ gật đầu, rốt cuộc minh bạch ý tứ của Mộ Diệp, sau đó nói: “Chuyện này khả năng không dễ làm, nếu là người bên ngoài chữa trị, sợ rằng sẽ tính đến biện pháp lấy mạng đổi mạng, đáng tiếc ta cũng không phải người thường.”
“Đó là đương nhiên, Liễu huynh là người có … Khuôn mặt đẹp vô song.”
Liễu Duệ cười cười, hiển nhiên rất thoả mãn với lời khen ngợi, lấy tay đánh nhẹ vào ngực Mộ Diệp, nói: “Muốn cứu người cũng rất dễ, chỉ cần đệ cho y nữa trái tim thì mọi việc tựu thành.”
Bình luận truyện