Long Uy Chiến Thần
Chương 969: Không biết
Dù Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy bị bắt vào xe nhưng tay chân cũng không bị trói vẫn có thể cử động được.
Lê Tuyết Tương thực sự muốn nhờ đến sự giúp đỡ của đưa con trai làm hộ soái bảo vệ của mình, nhưng bà ấy và Lê Uy Long đã xa cách nhiều năm nên không có số điện thoại của anh.
Bà ấy không biết rằng Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc đều quen biết con trai và con dâu của bà ấy, càng không biết nhân vật lớn mà hai anh em đã nhắc đến chính là con trai của bà.
Advertisement
Cảm thấy vì bản thân mình, mà đã làm phiền hai anh em họ đến giờ phút này, bà ấy cảm thấy thực sự rất có lỗi.
Mà Triệu Vũ Ngọc lúc này đã lấy điện thoại ra và đang bí mật viết một tin nhắn cho Chu Nhược Mai…
Advertisement
Lúc này, ở nghĩa trang liệt sĩ.
Trước khi bị hành quyết, người nhà họ Trần và nhà họ Phan không ngừng khóc lóc van xin lòng thương xót, vô cùng hối hận về những chuyện đã làm.
Lê Uy Long muốn nói vài lời với Chu Phi Dương, người sắp bị hành quyết, vì vậy anh đã không lập tức ra lệnh hành quyết.
“Phi Dương, đừng trách anh rể độc ác, chuyện này hoàn toàn là do anh, gieo gió gặt bão.” Lê Uy Long nói với Chu Phi Dương.
“Anh rể, tôi biết rồi, trước đây vì quá hận anh, mà tôi đã để cho thù hận che mờ lý trí, cho nên mới nghĩ đến việc đầu quân cho nước Liệp Ưng. Muốn dẫm đạp lên anh, và muốn nhà họ Chu thành gia tộc hàng đầu. Tôi đã biết mình đã sai rồi, dù cho có ra sao, cũng không nên phản quốc để theo địch.” Chu Phi Dương nói.
“Anh hiểu được là tốt rồi. Tôi chưa từng đụng chạm đến anh. Tại sao trước đây cậu lại ghét tôi đến vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Bởi vì anh từ một người con rể nhỏ bé của nhà họ Chu, bỗng nhiên trở thành một Hộ soái bảo vệ, nở mày mở mặt. Anh đã cướp hết đi sự vinh quang của tôi, nên tôi đã ganh tị với anh.” Phi Dương nói.
“Trước khi đến nhà họ Chu, tôi cũng đã là một hộ soái bảo vệ. Làm người phải có lòng bao dung rộng lớn. Đừng lấy người khác so sánh với bản thân mình, nhưng cũng có một số người, chẳng thả nhìn người xa lạ công thành danh toại, cũng không chấp nhận người trong nhà thành công hơn mình, cậu chính là người như vậy.” Lê Uy Long nói.
“Bây giờ bản thân tôi mới hiểu ra những đạo lý này, thì cũng đã quá muộn. Anh rể, trước khi chết, tôi muốn xin anh hai điều.” Chu Phi Dương nói.
“Anh hãy nói đi, chỉ cần nó không vi phạm đại nghĩa của đất nước và đạo đức con người, và trong khả năng giúp đỡ của tôi, tôt nhất định sẽ giúp anh thực hiện.” Lê Uy Long nói.
“Tôi biết, tất nhiên tôi sẽ không để anh làm những việc trái với lẽ phải và đạo lý của đất nước. Tôi nghĩ điều đầu tiên tôi muốn nhờ anh giúp đỡ là sau khi tôi chết, hãy giúp tôi chăm sóc cha mẹ và bà nội thật tốt.”Chu Phi Dương nói.
“Chuyện này không thành vấn đề, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ. Dù sao tôi cũng cưới Nhược Mai, trở thành con rể nhà họ Chu, gia đình của anh cũng là gia đình của tôi.” Lê Uy Long nói..
“Người nhà họ Chu của chúng tôi, ngoại trừ tôi, tất cả đều trung thành với Long quốc và yêu mến Long quốc. Lúc đầu, tôi đã từng đề nghị với nhà họ Chu rằng chúng tôi sẽ đầu quân cho nước Liệp Ưng, nhưng họ đã từ chối. Đặc biệt là chị hai của tôi là Chu Lệ Ngọc, chị ấy đã bị kẻ thù đánh cho tơi tả, những chị ấy thà chết chứ không đầu hàng.”Chu Phi Dương nói.
“Tôi biết tất cả những điều này, anh không cần phải nói thêm.” Lê Uy Long nói.
“Được, nếu anh đã biết tất cả thì tôi sẽ không nói thêm nữa. Điều thứ hai là sau khi tôi chết, xin hãy giúp tôi chăm sóc chị hai, người tôi không yên tâm nhất chính là chị ấy.” Chu Phi Dương nói.
“Chị hai của anh còn trẻ như vậy và đang ở tuổi thanh xuân, sao anh lại lo lắng cho cô ta như vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Bởi vì chị ấy đã từng kết hôn, tôi sợ chị ấy sau này sẽ khó kết hôn lại. Cho dù có thể kết hôn, e rằng cũng sẽ là người không được tốt.” Chu Phi Dương nói.
“Việc hôn nhân, tôi không thể can thiệp nhiều, tất cả đều tùy vào duyên số. Chị hai của anh cũng rất xinh đẹp, tôi nghĩ cô ta chắc chắn sẽ tìm được một người chồng như ý.” Lê Uy Long nói.
“Anh rể, trước khi chết, tôi muốn nói cho anh một bí mật, bí mật của chị hai.” Chu Phi Dương nói.
“Cô còn có thể có bí mật gì?” Lê Uy Long hỏi.
“Dù cho đã kết hôn với Trần An Khang, nhưng chị ấy vẫn là cô gái trong trắng.” Chu Phi Dương nói.
Lê Uy Long sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Chu Lệ Ngọc vẫn là một thiếu nữ trong trắng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô ta cũng giống như Chu Nhược Mai, không cho chồng đụng vào người khi kết hôn sao?
Chu Phi Dương thấy Lê Uy Long sững sờ, liền biết anh không hiểu nên nói tiếp: “Bởi vì Trần Anh Khang vốn dĩ không phải đàn ông, không thể làm chuyện nam nữ, cho nên chị hai của tôi vẫn vậy là một thiếu nữ.”
Trần An Khang ở một bên vẫn đang gào khóc, không ngờ trước khi chết còn bị Chu Phi Dương vạch trần, thật sự không còn mặt mũi. Trước khi chết còn phải mất mặt lần nữa, không còn chút tôn nghiêm nào!
“Anh nói chuyện đó cho tôi để làm gì?” Lê Uy Long không biết Chu Phi Dương nói cho mình chuyện Chu Lệ Ngọc vẫn còn là thiếu nữ là muốn bày tỏ điều gì.
“Tôi nói cho anh biết điều này, là muốn anh giúp chị hai của tôi tìm được một người đàn ông tốt, biết trân trọng cô ấy.” Chu Phi Dương nói.
Lê Tuyết Tương thực sự muốn nhờ đến sự giúp đỡ của đưa con trai làm hộ soái bảo vệ của mình, nhưng bà ấy và Lê Uy Long đã xa cách nhiều năm nên không có số điện thoại của anh.
Bà ấy không biết rằng Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc đều quen biết con trai và con dâu của bà ấy, càng không biết nhân vật lớn mà hai anh em đã nhắc đến chính là con trai của bà.
Advertisement
Cảm thấy vì bản thân mình, mà đã làm phiền hai anh em họ đến giờ phút này, bà ấy cảm thấy thực sự rất có lỗi.
Mà Triệu Vũ Ngọc lúc này đã lấy điện thoại ra và đang bí mật viết một tin nhắn cho Chu Nhược Mai…
Advertisement
Lúc này, ở nghĩa trang liệt sĩ.
Trước khi bị hành quyết, người nhà họ Trần và nhà họ Phan không ngừng khóc lóc van xin lòng thương xót, vô cùng hối hận về những chuyện đã làm.
Lê Uy Long muốn nói vài lời với Chu Phi Dương, người sắp bị hành quyết, vì vậy anh đã không lập tức ra lệnh hành quyết.
“Phi Dương, đừng trách anh rể độc ác, chuyện này hoàn toàn là do anh, gieo gió gặt bão.” Lê Uy Long nói với Chu Phi Dương.
“Anh rể, tôi biết rồi, trước đây vì quá hận anh, mà tôi đã để cho thù hận che mờ lý trí, cho nên mới nghĩ đến việc đầu quân cho nước Liệp Ưng. Muốn dẫm đạp lên anh, và muốn nhà họ Chu thành gia tộc hàng đầu. Tôi đã biết mình đã sai rồi, dù cho có ra sao, cũng không nên phản quốc để theo địch.” Chu Phi Dương nói.
“Anh hiểu được là tốt rồi. Tôi chưa từng đụng chạm đến anh. Tại sao trước đây cậu lại ghét tôi đến vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Bởi vì anh từ một người con rể nhỏ bé của nhà họ Chu, bỗng nhiên trở thành một Hộ soái bảo vệ, nở mày mở mặt. Anh đã cướp hết đi sự vinh quang của tôi, nên tôi đã ganh tị với anh.” Phi Dương nói.
“Trước khi đến nhà họ Chu, tôi cũng đã là một hộ soái bảo vệ. Làm người phải có lòng bao dung rộng lớn. Đừng lấy người khác so sánh với bản thân mình, nhưng cũng có một số người, chẳng thả nhìn người xa lạ công thành danh toại, cũng không chấp nhận người trong nhà thành công hơn mình, cậu chính là người như vậy.” Lê Uy Long nói.
“Bây giờ bản thân tôi mới hiểu ra những đạo lý này, thì cũng đã quá muộn. Anh rể, trước khi chết, tôi muốn xin anh hai điều.” Chu Phi Dương nói.
“Anh hãy nói đi, chỉ cần nó không vi phạm đại nghĩa của đất nước và đạo đức con người, và trong khả năng giúp đỡ của tôi, tôt nhất định sẽ giúp anh thực hiện.” Lê Uy Long nói.
“Tôi biết, tất nhiên tôi sẽ không để anh làm những việc trái với lẽ phải và đạo lý của đất nước. Tôi nghĩ điều đầu tiên tôi muốn nhờ anh giúp đỡ là sau khi tôi chết, hãy giúp tôi chăm sóc cha mẹ và bà nội thật tốt.”Chu Phi Dương nói.
“Chuyện này không thành vấn đề, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ. Dù sao tôi cũng cưới Nhược Mai, trở thành con rể nhà họ Chu, gia đình của anh cũng là gia đình của tôi.” Lê Uy Long nói..
“Người nhà họ Chu của chúng tôi, ngoại trừ tôi, tất cả đều trung thành với Long quốc và yêu mến Long quốc. Lúc đầu, tôi đã từng đề nghị với nhà họ Chu rằng chúng tôi sẽ đầu quân cho nước Liệp Ưng, nhưng họ đã từ chối. Đặc biệt là chị hai của tôi là Chu Lệ Ngọc, chị ấy đã bị kẻ thù đánh cho tơi tả, những chị ấy thà chết chứ không đầu hàng.”Chu Phi Dương nói.
“Tôi biết tất cả những điều này, anh không cần phải nói thêm.” Lê Uy Long nói.
“Được, nếu anh đã biết tất cả thì tôi sẽ không nói thêm nữa. Điều thứ hai là sau khi tôi chết, xin hãy giúp tôi chăm sóc chị hai, người tôi không yên tâm nhất chính là chị ấy.” Chu Phi Dương nói.
“Chị hai của anh còn trẻ như vậy và đang ở tuổi thanh xuân, sao anh lại lo lắng cho cô ta như vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Bởi vì chị ấy đã từng kết hôn, tôi sợ chị ấy sau này sẽ khó kết hôn lại. Cho dù có thể kết hôn, e rằng cũng sẽ là người không được tốt.” Chu Phi Dương nói.
“Việc hôn nhân, tôi không thể can thiệp nhiều, tất cả đều tùy vào duyên số. Chị hai của anh cũng rất xinh đẹp, tôi nghĩ cô ta chắc chắn sẽ tìm được một người chồng như ý.” Lê Uy Long nói.
“Anh rể, trước khi chết, tôi muốn nói cho anh một bí mật, bí mật của chị hai.” Chu Phi Dương nói.
“Cô còn có thể có bí mật gì?” Lê Uy Long hỏi.
“Dù cho đã kết hôn với Trần An Khang, nhưng chị ấy vẫn là cô gái trong trắng.” Chu Phi Dương nói.
Lê Uy Long sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Chu Lệ Ngọc vẫn là một thiếu nữ trong trắng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô ta cũng giống như Chu Nhược Mai, không cho chồng đụng vào người khi kết hôn sao?
Chu Phi Dương thấy Lê Uy Long sững sờ, liền biết anh không hiểu nên nói tiếp: “Bởi vì Trần Anh Khang vốn dĩ không phải đàn ông, không thể làm chuyện nam nữ, cho nên chị hai của tôi vẫn vậy là một thiếu nữ.”
Trần An Khang ở một bên vẫn đang gào khóc, không ngờ trước khi chết còn bị Chu Phi Dương vạch trần, thật sự không còn mặt mũi. Trước khi chết còn phải mất mặt lần nữa, không còn chút tôn nghiêm nào!
“Anh nói chuyện đó cho tôi để làm gì?” Lê Uy Long không biết Chu Phi Dương nói cho mình chuyện Chu Lệ Ngọc vẫn còn là thiếu nữ là muốn bày tỏ điều gì.
“Tôi nói cho anh biết điều này, là muốn anh giúp chị hai của tôi tìm được một người đàn ông tốt, biết trân trọng cô ấy.” Chu Phi Dương nói.
Bình luận truyện