Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 407



"Dạ, hoàng thượng!"

Xuân Đường Thu Nguyệt vừa nói liền đi đến bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, mới vừa đụng vào áo hắn——

"Không biết xấu hổ!"

Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hô lên bốn chữ kia, làm Xuân Đường Thu Nguyệt run tay ngây người, động tác trên tay không biết nên làm thế nào mới tốt.

Mạc Kỳ Hàn cười thật thấp, không chút để ý nói: "Trẫm làm sao không biết xấu hổ? Nàng tắm rửa không cần nha hoàn hầu hạ là chuyện của nàng, còn trẫm có thói quen để nha hoàn hầu hạ. Không lẽ trẫm liền tắm rửa còn phải đợi nàng đồng ý."

"Chàng… chàng…… Chàng không phải có thái giám hầu hạ sao? An An chết đi đâu?" Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt đỏ tai gầm nhẹ.

"An An……" Mạc Kỳ Hàn co quắp gương mặt tuấn tú, mới nói: "Thái giám làm việc khác, không biết cái mật thất này, không biết quan hệ của nàng và trẫm, cho nên không thể hầu hạ trẫm!"

"Người nào có quan hệ với chàng? Có quan hệ với chàng chính là ái phi của chàng! Đi ra ngoài cho họ hầu hạ chàng đi!" Lăng Tuyết Mạn càng nói càng tức, trong đầu tựa hồ cũng có thể nghĩ đến hình ảnh Mạc Kỳ Hàn cùng với bọn họ lăn lộn ở trên giường, tức giận nhảy xuống, đẩy Xuân Đường Thu Nguyệt về phía cửa đá, "Đi ra ngoài thay chủ tử của các ngươi gọi ái phi đi, hoàng thượng lâm hạnh là chuyện cực tốt, vội vàng đi đi!"

"Nương nương! Hoàng thượng……" Xuân Đường Thu Nguyệt không biết như thế nào cho phải, vừa đi về phía trước vừa liên tục nghiêng đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, chờ đợi chỉ thị.

"Đi xuống đi!" Mạc Kỳ Hàn toét miệng bật cười, phất tay một cái.

"Dạ!"

Xuân Đường Thu Nguyệt như được lệnh ân xá, nhanh chóng biến mất như chạy loạn.

Lăng Tuyết Mạn thở gấp, muốn bỏ đi vào đường hầm, nhưng đi không tới hai bước đã bị hai bàn tay từ phía sau ôm lấy, lưng nàng ngã vào lồng ngực trần trụi của hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai,"Muốn đi nơi nào? nàng đuổi nha hoàn của trẫm đi, có phải nàng nên hầu hạ trẫm tắm rửa hay không?"

"Để cho ta hầu hạ chàng." Lăng Tuyết Mạn dùng sức nắm chặt lấy đôi bàn tay cứng như thép, không thèm lựa lời, "Ta cho dù hầu hạ tên ăn xin, hầu hạ lão đầu tử, cũng không hầu hạ một tên lường gạt như chàng!"

"Vậy sao? Vậy trẫm lại gọi Xuân Đường Thu Nguyệt đi vào……" Mạc Kỳ Hàn cười giảo hoạt, liền muốn kêu, lại la lên: "… A! Sao nàng cắn trẫm?"

"Buông ta ra!"

Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, lại tức hận đỏ mặt, cắn răng, "Đau chết đáng đời chàng! Gọi mấy ái phi xinh đẹp của chàng hầu hạ chàng đi, khẳng định họ không cắn chàng, nhất định nịnh hót lấy lòng chàng!"

"Không cần. Trẫm chỉ cần nàng. Thiên hạ vô số nữ tử, nhưng có thể để cho trẫm cam tâm hạ mình chỉ có nàng!" Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, cái trán dán lên trán của nàng, nhẹ giọng nói:"Mạn Mạn, trẫm biết trẫm nợ nàng rất nhiều giải thích, nhưng bây giờ trẫm cũng không cách nào giải thích với nàng. Trẫm đã từng nói với nàng, mắt thấy tai nghe đều không nhất định là sự thật. Nàng có thể không tin trẫm, nhưng phải tin tưởng chính lòng của nàng. Dụng tâm phán đoán, nó sẽ nói cho nàng biết đáp án, nói cho nàng biết trẫm có phải thật vậy hay không!"

"Cái gì……" Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình nói: "Nhưng… nhưng chàng nói cùng Ngô Đồng chàng là Đế Vương……"

"Đó cũng là vì để Ngô Đồng chết tâm mới nói như vậy. Nha đầu ngốc, nàng phải có lòng tin với chính mình a!" Mạc Kỳ Hàn khẽ chạm cái trán Lăng Tuyết Mạn, nụ cười bên môi sâu nồng, không nhịn được giễu giễu: "Ha ha, cái này coi như là lời ngon tiếng ngọt sao? Nàng phải tin tưởng, coi như nếu không tin trẫm vậy, cũng phải gả cho trẫm, vẫn phải mang họ trẫm, Mạc Lăng thị!"

"Khụ khụ, Mạc cái đầu của chàng! Mạc Hạ thị, Mạc Bạch thị, Mạc một đống thị, Lăng Tuyết Mạn ta khinh thường chui vào tam cung lục viện của chàng!" Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mới vừa có chút ngọt ngào, chợt nhớ tới mấy phi tử khác, lập tức lại bùng nổ. Text được lấy tại truyenbathu.vn

Mạc Kỳ Hàn kêu rên, gương mặt tuấn tú không ngừng co quắp, nói rất bất đắc dĩ: "Mạn Mạn, trẫm dầu gì cũng là quân vương, nàng cho dù tức giận cũng không cần mắng khó nghe như vậy đi! Lại nói trẫm cũng không tính toán để cho nàng làm……"

"Khốn kiếp! Ta càng không thể nào làm kẻ hầu ngủ cho chàng!" Lăng Tuyết Mạn không kịp nghe đoạn sau, đã tức giận ngắt lời.

"Mạn Mạn, nàng tỉnh táo lại được không? Giữa trẫm với nàng là có lời thề một đời một kiếp, nàng quên sao? Cho nên trẫm muốn nàng làm duy nhất của trẫm!" Mạc Kỳ Hàn nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, trong mắt thâm tình vô hạn, khóe môi nâng lên một độ cong đẹp mắt.

"Duy…… duy nhất cái gì? Lục cung đầy nữ nhân, Mạc Kỳ Hàn, chàng đã sớm phản bội của lời thề chúng ta, còn có mặt mũi nói cái gì một đời……" Lăng Tuyết Mạn đau buồn, lỗ mũi chua xót, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt.

Mạc Kỳ Hàn hơi nhắm mắt, mở mắt lần nữa, trong mắt thâm thúy lẫm liệt, không hề giải thích nữa, chỉ nói: "Ngày sau nàng sẽ rõ."

Ở trần lâu, xương cốt hắn khỏe mấy cũng chịu không nổi lạnh, liền nói tiếp: "Trẫm tắm cho nàng nhiều lần như vậy, giờ đổi thành nàng hầu hạ trẫm một lần được không?"

"Không có…… Tâm tình……" Lăng Tuyết Mạn đứt quãng khóc lóc kể lể, đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, ôm hai chân ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Mạc Kỳ Hàn cau mày nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, lại cố ý đứng ở trước mặt nàng, mặt không đỏ tim không đập mạnh mẽ cởi quần xuống.

Lăng Tuyết Mạn vừa ngước mắt lên, đập vào mắt chính là thứ quan trọng nhất của nam nhân, mắt trợn trắng, hút khí lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ giống tôm luộc chín, đầu lưỡi líu lại, "Chàng… chàng… chàng… chàng thật là mặt! Lộ cuồng!" Nói xong 囧 vội vàng quay mặt qua, toàn thân nóng lên.

Dù nàng cùng hắn triền miên vô số lần, nhưng lại chưa bao giờ dưới ánh sáng chói lọi xem qua thân thể hắn, ở hiện đại cũng chưa từng tận mắt nhìn qua nam nhân trần truồng a!

"Không cởi xuống làm sao tắm?" Mạc Kỳ Hàn trợn mắt nhấc chân nhảy qua thùng nước tắm, thử độ ấm của nước, cau mày nói: "Nước lạnh, thêm nước nóng."

"Ta không phải nha hoàn của chàng!" Lăng Tuyết Mạn giận đùng đùng.

"Được, vậy trẫm liền tắm nước lạnh, mùa này……" Mạc Kỳ Hàn ngừng lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, thong thả ung dung nói tiếp: "Chờ trẫm cảm lạnh mắc bệnh thương hàn nằm không dậy nổi mà chết nàng là được rời khỏi trẫm!"

Trong bụng Lăng Tuyết Mạn không tự chủ buộc chặt, do dự sơ qua, cuối cùng cắn răng đứng lên, im lặng nhấc nắp thùng gỗ lên, múc nước nóng cho thêm vào, nhưng lại quật cường ngạo khí không nhìn Mạc Kỳ Hàn, cũng sợ nhìn đến nửa người dưới của hắn sẽ làm mặt nàng đỏ thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện