Chương 55: Bắt Nhầm Quỷ Rồi.
Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Ngay trước khi tôi ngất đi, cảnh tượng cuối cùng mà tôi nhìn thấy chính là sự khinh bỉ từ trong đôi mắt của Liêu Tinh Thiên. Rõ ràng là cô ấy cũng nghĩ rằng tôi đang cản trở người ta.
Đến cô ấy tôi còn không chống nổi, làm sao để tôi có thể giúp cô ấy chứ? Đời làm gì có cái đạo lý giúp người kiểu đấy.
Nhưng trước khi ngất đi, tôi dường như lại thấy có ai đó đi ngang qua bên cạnh tôi, sau đó trực tiếp đi ra cửa sổ nhảy thẳng xuống dưới. Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu. Đột nhiên tôi cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người, sàn nhà truyền đến từng trận lạnh cóng, sau đó thì tôi liền tỉnh dậy. Vô thức hét lên một câu: "Tôi có thể giúp cô, tôi thực sự có thể giúp cô mà."
Nhưng ngay sau đó vài giây, tôi tỉnh táo lại và quay đầu lại nhìn. Lúc này, có một vài người đang đứng ở bên cạnh nhìn tôi.
Tảng băng Vạn Thạc Minh kia cứ như ăn phải cục cứt nào vậy. Anh ta nhìn tôi một cách lạnh nhạt rồi nói với tôi: "Hửmm, cậu vẫn còn muốn đi giúp người? Nếu không phải tại cậu, người kia sẽ không chết. Nếu không phải tại cậu, hôm nay sẽ không suýt chút nữa là con quỷ chạy thoát như vậy."
Tôi đần mặt nhìn Vạn Thạc Minh, nghe ý tứ của câu nói đó, xem ra con quỷ kia đã bị bắt rồi.
Lúc này Tề Đồng ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo vạt áo của Vạn Thạc Minh, ra hiệu cho anh ta đừng nói gì cả.
Vạn Thạc Minh chỉ nhìn tôi một cách khinh thường rồi nói: "Sự việc lần này, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên của Thiên Sư Đường, để cho bọn họ hủy bỏ hết điểm của cậu. Bởi vì đã có người chết, cho nên cậu phải gánh toàn bộ trách nhiệm."
"Hủy thì hủy đi! Ai thèm quan tâm mấy cái điểm đấy chứ?" Nhìn bộ dạng khinh người của Vạn Thạc Minh, trong lòng tôi bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa không tên. Trong thâm tâm thì không ngừng chửi rủa anh ta cả vạn lần. Người chết nên trách tôi? Tôi chỉ đến phối hợp giúp đỡ thôi, anh ta tự mình không lo được còn nói ai?
Vạn Thạc Minh hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt buông ra một câu: "Cái thứ bùn nhão cũng không thể dính được lên tường." Nói xong liền quay người đi thẳng.
"Anh đang chửi ai đấy hả?" Tôi không phục hướng về Vạn Thạc Minh mà hét lên. Nhưng thằng cha này căn bản chính là không thèm đếm xỉa đến tôi.
Vào lúc này, Tề Đồng liền nói với tôi rằng: "Anh hãy cứ yên tâm đi. Em sẽ không để anh ấy đi báo cáo với Thiên Sư Đường đâu."
Tề Đồng cũng nói như vậy khiến lòng tự trọng của tôi dường như bị tổn thương: "Đừng. Tề Đồng, em cứ để cho tên tiểu tử đó đi đi. Không phải chỉ chút điểm thôi sao, lão tử không có cần. Tề Đồng, em nói như vậy chẳng khác gì đang đánh vào mặt anh. Cứ để anh ta đi đi."
Tề Đồng nhìn tôi có một chút xấu hổ, thở dài một hơi, sau đó liền gật đầu và nói: "Vậy anh tự chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé."
Nói rồi cũng quay đầu bỏ đi, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng hét lên với Tề Đồng: "Này, em có bao nhiêu chị em vậy?"
Tề Đồng nghe thấy lời này của tôi thì có vẻ như hơi ngạc nhiên, sau đó nói với tôi: "Một người."
"Vậy anh ta há chẳng phải là .." không đợi tôi nói xong điều gì đó, Tề Đồng trực tiếp gật đầu, dường như cô ấy biết tôi sẽ nói cái gì tiếp theo cho nên đã ngắt lời tôi: "Đúng đó. Nếu anh làm việc không chăm chỉ, rất có thể Vạn Thạc Minh sẽ là anh rể của em."
Sau khi cô ấy nói điều đó, tôi vô cùng ngạc nhiên, thảo nào tên Vạn Thạc Minh kia chỗ nào cũng đều không vừa mắt tôi, cứ như thể tôi đã đào mả tổ tiên của anh ta lên hết vậy. Hóa ra là tình địch của nhau.
Lúc này, Xa Dục liền đi đến bên cạnh tôi rồi nhẹ nhàng đá tôi một cái: "Chung Xuyên, cậu có phải mất não nên ngu luôn rồi không? Sự việc lần này rõ ràng là anh sai lè lè ra đấy, muốn sĩ diện cái mẹ gì chứ, đã chẳng nói được lời nào cho tử tế, cũng không thèm nhận sai. Điểm của chúng ta xem như là mất rồi."
Tôi liếc nhìn Xa Dục và hỏi anh ta: "Vạn Thạc Minh có bắt được ma nữ kia không?"
Xa Dục gật đầu với tôi nói: "Vạn Thạc Minh ở trên tầng thượng đã thiết lập một trận pháp, mượn âm khí của buổi đêm trực tiếp phong tỏa toàn bộ tầng thứ mười. Tuy nhiên, sau đó thông qua bộ đàm liên lạc liền biết cậu đã đi mẹ nó lên tầng mười rồi."
"Ngay sau khi cậu lên tầng mười, vì khi có sự xâm nhập của con người cho nên toàn bộ trận pháp sẽ bị phá hủy, hồn ma nữ có thể thừa cơ chạy trốn mất. Vì vậy, Vạn Thạc Minh liền vội vã chạy xuống tầng mười để xem, nhưng sau khi tới nơi thì lại không tìm thấy cậu. Nhưng mà bởi vì chúng tôi đã vào đến tầng mười, cho nên cũng đã phá vỡ trận pháp, và khiến cho ma nữ có thể trốn thoát. May mắn thay, Vạn Thạc Minh cũng rất giỏi. Anh ta chạy thẳng ra ngoài, đuổi theo vài cây số thì bắt được hồn ma nữ. Sau đó liền phát hiện ra tên tiểu tử nhà cậu làm gì ở tầng mười đâu, rõ ràng cậu ở tầng chín. Nhưng dù sao sau đó bi kịch vẫn xảy ra. Có một người đàn ông nhảy từ tầng mười xuống tự tử rồi."
"Tôi ở tầng chín á?" Tôi hỏi lại Xa Dục. Xa Dục gật đầu xác nhận lại với tôi và nói với tôi rằng, cả tôi và cậu nhân viên bảo vệ kia đều nằm thẳng cẳng ở trên sàn nhà tầng chín.
Không đúng. Nếu theo như lời Xa Dục nói, thì là tôi đã gặp Liêu Tinh Thiên ở tầng chín. Nhưng trong lúc đó, bọn họ lại lao lên tầng mười hay sao.
Tôi tiếp tục hỏi Xa Dục: "Vạn Thạc Minh có từng gọi tôi lên tầng mười không?"
"Anh ta ăn no rửng mỡ hay sao mà bảo cậu lên tầng mười." Xa Dục nói với tôi.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh và sau đó nói với Xa Dục rằng: "Thằng cha này ra cái vẻ đàn ông mạnh mẽ mãnh liệt cái gì chứ. Tự mình bắt nhầm quỷ còn đách biết cơ mà."
Xa Dục nghe thấy tôi nói vậy, lại thấy vẻ mặt của tôi cũng không có chút gì gọi là đùa giỡn, liền hỏi tôi tại sao lại nói như vậy.
Tôi hơi nhíu mày lại và suy nghĩ một chút. Nếu tôi đoán không sai, thì toàn bộ chuyện ngày hôm nay đều là do tên nuôi quỷ kia một tay bố trí lừa bịp chúng tôi rồi.
Bởi vì căn bản tôi chưa hề lên đến tầng mười, ngay khi đang ở tầng một, tôi và cậu nhân viên bảo vệ đã bị trúng tà rồi. Còn làm sao mà trúng tà dễ dàng như vậy, tôi vẫn chưa làm rõ được.
Tuy nhiên, giọng của Vạn Thạc Minh mà chúng tôi nghe thấy lúc đó căn bản là rất kỳ quái, mà nó lại sinh ra ảo giác cho chúng tôi. Ảo giác nghe thấy Vạn Thạc Minh bảo chúng tôi đi lên tầng mười, lúc thang máy dừng ở tầng chín chúng tôi không hề biết gì. Sau đó thì lại gặp phải phép ma dẫn đường kia.
Lúc đó, tôi còn thực sự đã tin rằng mình đang ở tầng mười. Sau đó, tôi căn bản cũng không dùng nổi chú để phá thuật ma che mắt kia. Là Liêu Tinh Thiên sau khi nhìn thấy tôi sử dụng câu thần chú đó, liền chủ động giải trừ thuật ma che mắt cho tôi. Sau đó lợi dụng thời cơ để cho Vạn Thạc Minh gọi bộ đàm cho tôi, dụ những người kia lên tầng 10 phá trận.
Sau khi tôi nghe bộ đàm gọi đến của Vạn Thạc Minh, tôi đã cung cấp thông tin sai cho Vạn Thạc Minh, đó là tôi đang ở tầng 10. Vạn Thạc Minh sợ rằng tôi sẽ phá hỏng trận pháp, nên ngay sau đó đã chạy từ tầng thượng xuống.
Điều đó có nghĩa là, người phá vỡ trận pháp ở tầng mười thực sự là Vạn Thạc Minh, vào đúng thời điểm đó, ở tầng thứ mười lại xuất hiện một ma nữ đi chết thay Liêu Tinh Thiên. Mục đích của việc ma nữ chết thay đó là khiến cho Vạn Thạc Minh tin rằng, con ma đã chết chính là ma nữ Liêu Tinh Thiên.
Còn Liêu Tinh Thiên thật sự sau khi khiến tôi ngất đi, liền đi giết người mà cô ấy muốn giết, trực tiếp đẩy từ trên tầng chín xuống dưới. Dù sao thì cũng là bị rơi từ trên cao xuống mà chết, mà tất cả các cửa sổ của tầng 9 đều được đóng rất chặt. Còn cửa sổ ở tầng mười thì lại bị mở ra, cho nên cho mọi người đều lầm tưởng rằng người kia là bị rơi từ tầng mười xuống mà chết.
Thế có nghĩ là, cái gọi là quy tắc giết người theo số tầng chẵn kia, cũng đều là giả sao? Mặc dù lúc đó tôi đã bị Liêu Tinh Thiên làm cho ngất xỉu, nhưng trước khi tôi hoàn toàn ngất đi, tôi rõ ràng có thấy người đó nhảy xuống khỏi tòa nhà trước mắt tôi.
Tôi nói với Xa Dục về suy đoán của mình, sau đó Xa Dục nói với tôi bằng vẻ mặt không tin tưởng tôi chút nào: "Tôi thấy cậu có vẻ là vẫn chưa tỉnh đâu. Làm gì có nhiều uẩn khúc như cậu nói, chẳng nhẽ họ làm nhiều việc như vậy chỉ để bảo vệ một con ma sao? Hơn nữa, mặc dù Vạn Thạc Minh khiến cho hồn ma kia biến mất ngay tại chỗ, nhưng anh ta vẫn nhận được xác nhận từ người cung cấp nhiệm vụ, rằng đó chính là một người phụ nữ."
Xa Dục nói xong liền đưa cho tôi xem một bức ảnh, người phụ nữ trong ảnh đó chính là Liêu Tinh Thiên.
"Làm sao có thể như vậy được? Thực sự là do tôi nghĩ nhiều rồi sao? Có khi nào sao khi tôi bất tỉnh, Liêu Tinh Thiên liền đưa tôi xuống tầng chín? Không thể nào như vậy, cô ấy ăn no rửng mỡ quá hay sao?" Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi Xa Dục: "Sau khi phát hiện ra chúng tôi, các anh có phát hiện ra một bà cụ nào không?"
Xa Dục lắc đầu và nói rằng anh ta không hề phát hiện thấy một bà cụ nào. Xa Dục nhìn tôi cằn nhằn: "Tôi không nghĩ rằng cậu đã thực sự tỉnh táo. Vụ việc này đã kết thúc rồi, cậu biết chưa? Ai điên mà đi làm nó phức tạp thêm thế? Cậu đọc tiểu thuyết hư cấu nhiều quá rồi đấy. Vụ này rất đơn giản. Chỉ có một nữ nhân viên thất bại trong việc tống tiền ông chủ của mình, rồi bị đồng nghiệp cô lập, xa lánh. Sau đó suy nghĩ không thông, liền biến thành quỷ. Vậy mà cậu lại kể nó thành một câu chuyện kỳ quái đến như vậy."
Tôi thở dài một cái, lúc này tôi không muốn giải thích điều gì cả. Vì dù sao Xa Dục cũng không tin. Khi bọn họ có thêm người chết vào tháng tới, có lẽ họ sẽ biết rằng tôi không bị điên. Nhưng dù sao, tôi vẫn lo lắng cho Liêu Tinh Thiên nhiều hơn.
Rõ ràng, người nuôi quỷ kia rất coi trọng Liêu Tinh Thiên. Để có thể cứu được Liêu Tinh Thiên, anh ta đã không hề ngần ngại sắp xếp một màn linh miêu tráo thái tử. Chắc chắn ở Liêu Tinh Thiên phải có một chỗ nào đó hơn người. Với lại, không hiểu sao trong lòng tôi luôn có một linh cảm rằng kẻ nuôi quỷ đứng đằng sau Liêu Tinh Thiên cùng với kẻ nuôi ma kiểm soát Vương Vân mà chúng tôi đã gặp trước đây là cùng một người. Trong cùng một thành phố, không thể có nhiều người nuôi quỷ đến thế được. Theo các ghi chép trong cuốn "Thợ Săn Ma", người nuôi ma nuôi quỷ đều có những quy tắc riêng. Nói dễ hiểu là trong cùng một khu vực, thì sẽ không thể xuất hiện hai người nuôi quỷ có bè phái khác nhau. Cho nên rất có khả năng người lần này với người chúng tôi tìm là một.
Lúc này trời đã tảng sáng, Xa Dục cười cười vài cái rồi bảo tôi xuống tầm hầm lấy xe đi. Tôi bảo anh ta đi cùng tôi. Nhưng tên tiểu tử anh ta nói rằng anh ta quá mệt để đi bộ xuống. Anh ta đã chạy vài cây số với Vạn Thạc Minh chỉ để đuổi theo con ma nữ, hiện tại thì chân anh ta gần như sắp què đến nơi rồi. Sau đó lại cười nhếch mép với tôi rồi nói: "Không phải là cậu sợ rồi đó chứ?"
Được lắm, tôi vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng bị anh ta chế giễu như vậy, nên tôi chỉ có thể một mình đi bộ xuống tầng hầm. Vào lúc này, tầng hầm trống rỗng. Thành thật mà nói, tôi khá sợ nơi này, một bãi đậu xe rộng thênh thang nhưng lại chỉ có một vài ánh đèn, cho nên nó luôn không sáng sủa cho lắm.
Lê bước chân nặng nề đi lấy xe, toàn bộ tiếng chân của tôi đều bị vang vọng lại. Tôi không biết tại sao, tôi càng cảm thấy sợ hãi, lại càng dễ suy nghĩ lung tung, nên tôi chạy một mạch, vừa chạy cố gắng ngâm nga một chút nhạc.
Nhưng sau đó cũng không có gì lạ xảy ra cả, khi tôi chạy đến chỗ xe, tôi chỉ tự lắc đầu và cười khẩy một cái. Thực sự là tự mình hù dọa mình.
Tôi mở cửa xe rồi ngồi vào phía bên trong. Trong đầu nghĩ lại những suy nghĩ vừa nãy, sau đó tôi bắt đầu khởi động xe. Theo bản năng liền nhìn vào gương chiếu hậu một cái. Sau cái nhìn này, hồn tôi trực tiếp bay mẹ ra ngoài, chiếc xe cũng đột nhiên tắt máy. Bởi vì ở trên ghế đằng sau, lúc này có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang ngồi đó.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.
Bình luận truyện