Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 8: Chương 8




Nam Nhứ trong lòng định ra cho mình một cái mục tiêu nhỏ, đi theo mọi người tiến vào phủ đệ ở luyện võ trường.

Tới luyện võ trường, Lê Vân đã đứng ở nơi đó.

Chúng đệ tử hướng hắn hành lễ: “Sư tôn.


Hắn nhàn nhạt nói: “Ừm.


Đến lúc sau hắn đáp lại, chúng đệ tử mới ngẩng đầu.

Nam Nhứ cũng ngẩng đầu theo.

Thấy hắn một bộ huyền y, tóc trắng rũ trên vai, quần áo to rộng, cùng tóc dài bị thổi bay theo gió, làm cho hắn thanh lãnh lại mang theo vài phần lười biếng.

Cùng lúc hắn xuất hiện, Nam Nhứ thực mau lại nghe thấy một cỗ u đạm, lãnh hương quen thuộc.

Hắc hắc, thuốc giảm đau.

Vui quá đi!
Nam Nhứ trong lòng sảng khoái một chút.

Ánh mắt Lê Vân đảo qua mọi người, chỉ một chút sau đó, bên cạnh người xuất hiện một con rối, ôm một chồng sách phân phát cho mọi người.

“Đây là 《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》,” hắn nói, “Các ngươi đọc trong một canh giờ.


Đi bái sư đọc sách trước?
Nhóm tay mơ mới đến đều não có chút tàn.

Bất quá cũng không ai dám hỏi nhiều, đều thành thành thật thật mà cầm lấy quyển 《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》 lật lên xem.

Vừa lật trang sách, Nam Nhứ từ giữa cảm nhận được một tia quỷ dị quen thuộc.

Đầu tiên là thổi Thái Huyền Tông kiến tông ba ngàn năm.

Sau lại thổi Thái Huyền Tông ra quá nhiều sinh viên ưu tú tốt nghiệp.

Sau nữa là kiểm kê đại sự ký của Thái Huyền Tông từ trước cho đến nay! !
Này còn không phải là lúc học đại học, sinh viên cầm quyển《sách hướng dẫn sinh viên năm nhất》sao?
Cũng tốt, vừa lúc nàng ở Tu Tiên giới thất học tiện thể xóa nạn mù chữ.

Đỡ phải lần sau gặp một cái trận pháp nhận không ra, còn ngốc nghếch mà đụng phải đi.

Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc mà xem sách.

Thái Huyền Tông là tông môn đứng đầu trong năm đại tông môn ở đại lục Thiên Diễn, cũng không có chuyên tu cái nào, luyện kiếm cũng có, luyện khí cũng có, luyện đan cũng có, toàn bộ là một nồi lẩu thập cẩm.

Nói, tông môn này có điểm giống với đại học tổng hợp, dạy mọi thứ, dường như không có cái nào ko dạy.

So với kiếm thuật, có ngàn phong kiếm tông đứng ngạo nghễ.

So với luyện đan, có Bách Thảo Cốc đoạt giải nhất.

So với pháp thuật, có Tử Tiêu Cung nổi bật vô song.

So với luyện khí, có Phá Hư Tông thiên hạ vô song.

Nhưng cứ như vậy ở trạng thái nuôi thả, Thái Huyền Tông cũng ra không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Có là là bởi vì bên trong tông môn rộng mệnh mông, ngược lại nhảy ra không ít mãnh nam mãnh nữ.

Xem lịch sử Thái Huyền Tông, có 50 năm luyện đan không hề tiến bộ, các đệ tử chuyển sang tu luyện kiếm, lão tổ Nhất Kiếm Phong.

Có trăm năm làm đệ tử ngoại môn, cả ngày gánh nước đột nhiên ngộ đạo trở thành chiến thần.

Còn có luyện đan 10 năm, sau lại chạy tới luyện kiếm 50 năm, rồi lại chạy tới luyện khí trăm năm, cuối cùng vòng đi vòng lại trở lại làm đan tu Đan Đạo Tông Sư.

! !
Kỳ nhân quá nhiều, người thú vị quá nhiều.

Đây đều là thế giới ban đầu trong sách không có nói đến.


Nam Nhứ xem một quyển《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》, xem đến ngon lành.

Tu Tiên giới, thật sự xuất sắc sao.

Bất quá nàng nhìn đến một dòng chữ.

Trên sách viết:
“Thái Huyền Tông kiến tông 1300 năm, một vị tiền bối ngẫu nhiên gặp được ấu tể Kỳ Lân, thuộc tính băng, giết uống máu, tu vi tăng nhiều, nhất cử đột phá Nguyên Anh kỳ.


Nam Nhứ nhìn, cảm giác móng vuốt làm mình đau.

Là thần thú phải bị người ta lấy máu.

Tê ——
Cỡ nào sâu sắc lĩnh ngộ.

Tuy nhiên xem quyển sách hoàn chỉnh, Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên chuyển nghề nghiệp!.

À không phải, là tìm nghề phụ.

Hiển nhiên, ở Thái Huyền Tông tu luyện được một nửa lại đổi tu luyện cá khác cũng không phải chuyện gì to tát.

Mọi người ở Thái Huyền Tông sớm đã thành một thói quen.

Nhưng rốt cuộc thầy trò truyền thừa thì lại khác, đệ tử nội môn ở Thái Huyền Tông sau khi bái sư, là không thể chọn sư khác.

Nam Nhứ đối với cái này cũng hiểu được.

Nếu có đệ tử đổi tới đổi lui, trong cái tông môn to như vậy, chẳng phải quản lý loạn hết cả sao.

Cho nên văn bản Thái Huyền Tông có quy định rõ ràng, nếu sau khi ngươi bái sư muốn học cái khác, có thể, nhưng chỉ có thể trở thành đồ đệ tạp dịch.

Cái gọi là tạp dịch, cũng không có chính thức bái nhập môn hạ của sư phụ, địa vị ước tương đương cũng chỉ bằng bàng thính*.

*Tại hội nghị hoặc pháp đình, đến ngồi để được nghe nhưng không có quyền lên tiếng, gọi là “bàng thính” 旁聽.

Nếu là đồ đệ tạp dịch có thành tựu, cho sư phụ nở mày nở mặt, đều được sư phụ dạy dỗ tốt; nếu đồ đệ tạp dịch bại hoại nề nếp, cũng không phải việc liên quan đến sư phụ, sư phụ sẽ không bị liên lụy.

Nhưng nếu sư phụ xảy ra chuyện, thân là đồ đệ, phải toàn lực hỗ trợ.

! ! Đoán chừng chính là một cái vinh quang được sư phụ thổi phồng, đồ đệ có bối phận như vậy thật đúng là một cái địa vị xui xẻo.

Ý định muốn đổi nghề của Nam Nhứ lại rụt trở về.

Làm tạp dịch khảo nghiệm nhân phẩm sư phụ.

Gần như nghiên cứu sinh tuyển giáo viên, theo một cái lão bản không tốt, đọc nghiên mỗi ngày đều hận không thể từ sân thượng nhảy xuống đi.

Ài, trước tiên nàng vẫn lên làm kiếm tu một đạo khoảng hai năm đi.

Nhưng thật sự rất loạn, cũng không được.

Lấy kinh nghiệm nàng từ nhỏ đến lớn đi học trải qua tổng kết ra, trong một ban, học sinh có thành tích ưu tú nhất, cùng học sinh có thành tích kém cỏi nhất, đều dễ dàng bị người ta nhớ kỹ nhất.

Chỉ có học sinh học lực trung trung, tất cả mọi người sẽ theo bản năng mà bỏ qua bọn họ.

Đừng nói sau khi tốt nghiệp gặp lại, hay lúc còn đi học, đều có rất nhiều đồng học cùng lớp nhớ không ra tên của bọn họ.

Mục tiêu của Nam Nhứ, chính là trở thành một người như vậy, một người bị người khác nhớ không nổi tên, làm một nữ đồng học không có gì nổi bật.

Nằm vùng không để lại dấu vết, mới là nằm vùng hoàn mỹ nhất!
Huống chi ở lại làm kiếm tu, còn có thể ăn máu Lê Vân a!
Nhớ tới máu tươi mỹ vị của hắn, trong lòng Nam Nhứ dư vị vô hạn.

Dù sao nàng hiện tại…… Cũng không điều động được linh lực.

Không bằng mấy năm, ở lại làm kiếm tu, trước hết thương bệnh trên người chưa khỏi đã.

Nam Nhứ nhìn vào sách, như lạc vào cõi ngoại giới của thần tiên, bắt đầu ảo tường chính mình ngày sau đi tới con đường Tu chân giới.

Nàng cảm giác luyện đạn dược không thích hợp với nàng, nhưng nàng có thể luyện hoàn hương* a.

*Hoàn hương: mùi hương hoàn chỉnh.


Thần thú Toan Nghê, trời sinh chính là chơi với hương.

Tuy nói phần lớn tu sĩ đoạn tình tuyệt ái, nhưng cũng có không ít tu sĩ, như cũ vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi đùa ở nhân gian.

Đến lúc đó, nàng có thể nghiên cứu phát minh ra các loại mùi hương, hương cho nam nữ đều có thể điều chế, bán mấy cái đó cho những tu sĩ để họ đi phát ra mị lực! ! A, đương nhiên, hoàn hương ngàn vạn lần không thể kêu cái tên đen đủi như U Minh Nghiệp Hỏa.

Nam Nhứ thậm chí bắt đầu chu đáo phòng ngừa mà nghĩ, nếu là hoàn hương bán tốt bị người ta sao chép, nàng còn có thể khai phá một ít loại độc nhất vô nhị.

Tâm niệm nàng vừa động, bỗng nhiên nhớ tới mình đã từng ở trên người Trúc sư huynh ngửi được mùi hương trúc mát lạnh.

Còn có ở trên người Du Duyệt ngửi được mùi thơm kẹo bông gòn ngọt ngào, cùng với cỗ hương mộc ở trên người Chu Thắng Nam!.

.

Hương vị dễ ngửi như vậy, nàng có thể điều chế sao?
Nàng chính là thần thú a!
Thần thú hẳn là sẽ có chút bàn tay vàng đi!
!.

.

Tỉnh tỉnh.

Nam Nhứ rất nhanh từ bỏ ảo tưởng.

Nàng xuyên qua đã thảm như vậy, thay vì cầu trời ban cho nàng bàn tay vàng, đừng đem nàng ném xuống hố là nàng đã rất cảm ơn rồi.

Nàng tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nhìn nhìn, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người nói: “Một canh giờ đã đến, các vị sư đệ sư muội khép lại trang sách, cẩn nghe sư tôn dạy bảo.


Nam Nhứ theo âm thanh nhìn lại, người mở miệng cư nhiên là Liễu Lăng Ca.

Cũng không biết lần trước khóc lóc chạy đi xong, nàng giữa Lê Vân như thế nào?
Hòa thuận rồi sao?
Hiện tại nàng bày ra bộ dạng Đại sư tỷ, đứng ra làm ống loa cho Lê Vân, chắc là đã hòa thuận rồi đi.

Nam Nhứ nghĩ như vậy, giây tiếp theo liền nghe được thanh âm không nhanh không chậm của Lê Vân: “Ta biết được đại đa số bộ phận đệ tử đã học qua khóa này.


Tiếng nói của hắn thanh lãnh mang theo hơi trầm thấp: “Nếu là không kiên nhẫn được, hiện tại có thể rời đi, chớ tự tiện lên tiếng.


…… Này quả thực quá xấu hổ.

Đây chính là Liễu Lăng Ca bị vả mặt ở trước mặt mọi người a.

Nam Nhứ nhịn không được trộm nhìn về phía Liễu Lăng Ca, thấy nàng sâc mặt ngượng ngùng, ẩn bên trong lại là ủy khuất, nhưng nhóm lão đêh tử bên cạnh nàng, đều là vẻ mặt đã thấy nhiều lần, còn có trong ánh mắt một người toát ra một tia khinh thường.

Ơ này.

Loại cảnh tượng này…… Đã phát sinh rất nhiều lần?
Nam Nhứ cân nhắc một chút, loại cảm giác này cũng không phải rất kỳ quái.

Lúc Liễu Lăng Ca đối mặt với Lê Vân, luôn phát ra một cỗ!.

.

chuỗi khí nữ chủ nhân.

Không chỉ có tiểu đệ tử là bọn họ, ngay cả Lê Vân, thời điểm nào đó cũng sẽ bị nàng loại “Nữ chủ nhân” này chi phối bên trong.

Tục xưng, “Ta đều là vì muốn tốt cho ngươi”.

Lần trước là tự tiện thay Lê Vân thu đồ đệ.

Lần này là bỏ qua Lê Vân, thay hắn khống chế hoạt động đệ nhất khóa đường này.

Mà Lê Vân, lần trước là cảnh cáo Liễu Lăng Ca không cần nhúng tay vào chuyện của hắn; lần này lại cảnh cáo nàng không cần lên tiếng.


Lê Vân vẫn luôn cự tuyệt nàng, nhưng mỗi lần nàng vẫn luôn muốn một đầu đụng phải đi.

Ài, tình yêu khiến người ta mù quáng.

Liễu Lăng Ca hồng mắt, nhắm chặt đôi môi, không nói chuyện nữa.

Không khí trở nên có chút cứng đờ, nhóm tiểu đệ tử đều phát ra hô hấp nhẹ, khép sách lại, không dám phát ra một chút động tĩnh.

Diễn Võ Trường an tĩnh đến mức châm rơi đều có thể nghe thấy.

Lê Vân hỏi: “Chư vị đã đem《 Thái Huyền Tông ngàn năm chí 》đọc xong?”
Chúng đệ tử gật đầu như gà con mổ thóc.

Lê Vân chậm rãi nói: “Các ngươi là lần đầu bước lên con đường tu tiên này, thu các ngươi làm đồ đệ, tuy không phải ý của ta, nhưng ta đã làm sư của các ngươi, thuận tiện gánh vác giáo thụ.


“《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》, là bản sách có thể thường xuyên đọc.

” Hắn nói, “Nhưng rất nhiều người đều khinh thường mở ra.


Trong thanh âm hắn không có chút cảm xúc gì, lãnh đạm trước sau như một, như là đang nói chuyện cùng một đám người xa lạ không có quan hệ với hắn.

“Kiếm tu một đạo, ở chỗ minh tâm.


Hắn dừng một chút, nói, “Đây là một quyển sách minh tâm.


“Tiên lộ mênh mông cuồn cuộn, tiên duyên xa vời, vô luận chư vị về sau lâm vào cảnh ngộ gì, đều phải nhớ kỹ hải chữ ‘minh tâm’.


Ngữ khí của hắn vẫn bình đạm như cũ, không biết vì cái gì, mỗi câu từ đều giống như mang theo một luồng kiếm ý chính đại, khí thái ngão nghễ lại mạnh mẽ.

Hắn nói: “Kiếm tu một đạo, ở chỗ minh tâm.

Tâm nếu phủ bụi trần ——”
“Kiếm tự vô phong.


Lời hắn vừa dứt, đoạn kiếm đeo bên hông hắn bỗng nhiên hơi hơi chấn động vài phần.

“Ong ——”
Tức khắc, trên Diễn Võ Trường, kiếm minh vang một tiếng rung động đến tâm can.

Kiếm minh chỉ tồn tại ngân ngủi trong một cái chớp mắt.

Nhưng ngay trong một cái chớp này, Nam Nhứ trông thấy trước mắt là ngọn núi nguy nga, trông thấy sông nước dâng trào, trông thấy mặt trời mọc ở phương đông, trông thấy trăng sáng ngàn dặm.

Nàng khiếp sợ đến mức mở miệng, thấy những người xung quanh, cũng lộ ra biểu cảm giốn như nàng.

Mọi người đều bị kiếm ý cường đại này chấn động một hồi lâu, vẫn chưa hoàn hồn.

Kiếm ý này trút xuống, như núi cao, như sông nước, như bình minh, như trăng sáng.

Mà kiếm ý này, là phát ra từ một người mất toàn bộ tu vi, cùng một đoạn kiếm.

Sắc mặt Lê Vân vẫn như thường, phảng phất như luồng kiếm ý vừa rồi, chỉ là hắn tản bộ trong sân hái được một đóa hoa nhỏ.

Hắn bưng lên ly, đem ly trà uống một hơi cạn sạch.

“Trà bái sư ta đã uống, đệ nhất khóa đường hôm nay, cũng đã kết thúc.

” Hắn quay người đi, “Chư vị có thể xuống núi.


Bên trong chúng đệ tử vẫn còn khiếp sợ, theo bản năng mà nghe mệnh lệnh của hắn đứng dậy mà chuẩn bị rời đi.

Lại có giọng nói gọi hắn.

“Sư phụ!”
Liễu Lăng Ca đứng ở phía trước các đệ tử, biểu tình quật cường, hồng y bay trong gió, “Hôm nay ta muốn đi Giang Định Châu.


Nhìn bản《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》, Nam Nhứ bước đầu cũng đã hiểu biết một ít địa lí ở phiến đại lục này.

Tỷ như Giang Định Châu, ở phía tây đại lục, là giới hạn của Ma Vực cùng Tiên Vực.

Người tu tiên cùng ma tu lớn lên giữa hai mảnh đất này sẽ thường xuyên xảy ra xung đột, đây cũng là tuyến đầu chống đỡ ma tu xâm nhập, năm đại tông môn sẽ thay phiên nhau phái người đóng giữ ở Giang Định Châu.

Khó trách Liễu Lăng Ca hôm nay thay đổi sang hồng y.

Quy củ của Thái Huyền Tông cũng không phải nghiêm ngặt, ở trong tông môn phải mặc đạo bào của tông môn, nếu muốn ra bên ngoài, muốn mặc cái gì cũng được, chỉ cần không bôi nhọ nề nếp của gia đình là được.

Nam Nhứ ẩn ẩn đoán được, có phải Liễu Lăng Ca muốn rời khỏi tông môn để làm nhiệm vụ hay không, nhưng lại không nghĩ tới nàng sẽ đi đến nơi nguy hiểm như vậy! !.

Từ từ.


Liễu Lăng Ca là nữ chính, thích nàng là nam chính Ma Tôn a!
Bỗng nhiên Nam Nhứ nhớ tới, có đoạn trong truyện, dường như là nàng cùng Lê Vân cãi nhau, buồn bã bỏ đi, đi Giang Định Châu.

Ma Tôn ngụy trang thành người tu tiên bình thường, lại lần nữa tạo ra một cuộc gặp ngẫu nhiên, cùng nàng đồng hành một đường.

Haizz.

Nhân gia nam chính cùng nữ chính tán tỉnh, nàng làm pháo hôi thay người ta lo lắng cái gì a.

Bất quá trong nguyên thư, đoạn cốt truyện này xảy ra sớm như vậy sao?
Nam Nhứ suy tư nhìn hai người này.

Hiển nhiên Liễu Lăng Ca là đang giận dỗi.

Vì sao giận dỗi…… Bởi vì ngày hôm qua hai người tranh chấp, Lê Vân chưa cho nàng mặt mũi sao?
Nhưng nàng vì sao sẽ cho rằng, hôm nay Lê Vân sẽ cho nàng mặt mũi.

Lấy thân đi vào nơi nguy hiểm, giận dỗi lại thêm uy hiếp, đây là cái chỉ có người yêu nhau ở nhân gian mới có thể dùng.

Nhưng Liễu Lăng Ca cùng Lê Vân, cũng không phải là người yêu.

Rồi sau đó, Nam Nhứ liền nghe được Lê Vân nhàn nhạt đáp một câu: “Ừ, ta đã biết.


“Sơ Nhất,” hắn phân phó nói, “Loại bỏ lệnh bài bính tự số 5 đi.


Há?
Sơ Nhất???
Nam Nhứ thân khoác áo choàng, lỗ tai vừa động.

Con rối vừa rồi phân phát sách vở phát ra một âm thanh cổ quái: “Vâng, Tiên Tôn.


A.

Thì ra con rối này kêu là Sơ Nhất.

Nam Nhứ trong lòng phun tào: sư tôn này đặt tên thật đúng là không có tân ý.

Con rối lập tức đi đến trước mặt Liễu Lăng Ca, nói: “Lệnh bài bính tự số 5, loại bỏ.


Liễu Lăng Ca “Bá” đến chảy xuống cả hai hàng nước mắt, lệnh bài vừa dùng vào cửa khi nãy rơi xuống mặt đất.

Con rối nhặt lệnh bài lên, trong nháy mắt làm cho lệnh bài hóa thành bột mịn.

Nam Nhứ: “……”
Nàng liền biết.

! ! Tật xấu xấu hổ không thể gặp người khác này của nàng lại tái phát.

Nam Nhứ bắt đầu thấy xấu hổ thay Liễu Lăng Ca.

Ở chung một buổi tối cùng Lê Vân, Nam Nhứ đã có chút hiểu biết tính tình hắn.

Nam Nhứ đánh giá, hắn có thể là cảm thấy, nếu Liễu Lăng Ca đã phải đi, vậy đem lệnh bài của nàng thu hồi, miễn cho ở trên chiến trường bị ma tu nào đó nhặt được.

Liễu Lăng Ca tưởng hắn sẽ an ủi hoặc giữ nàng lại, hoặc một vài câu chúc nàng bình an!.

.

Ai ngờ lại chờ tới tư thế gấp không chờ nổi đem nàng đuổi đi.

Sau đó, Liễu Lăng Ca chịu không nổi ủy khuất này, lại ở trươc mặt chúng đệ tử phẫn hận xoay người, nghênh ngang mà đi.

Các tân đệ tử lại một lần nữa ăn dưa tụ ở bên nhau khe khẽ nói nhỏ, thấp giọng bàn luận.

Du Duyệt dùng khuỷu tay chọc chọc Nam Nhứ: “A Nhứ, muội thấy thế nào?”
“Ta thấy thế nào?”
Thanh âm Nam Nhứ mềm như bông, theo gió bay tới tai nam nhân vẫn chưa rời đi.

Hắn nghe nàng nói: “Cái gì tình, cái gì yêu a, cả trai lẫn gái, không khỏe mạnh.


Hắn liếc nàng một cái thật sâu.

Thiếu nữ khuôn mặt bình thản, cùng cảnh tượng dữ tợn như trong mơ, khác nhau rất lớn.

Hắn thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Trong gió chỉ còn sót lại tiếng cười đùa giữa thiếu nữ, càng lúc trôi càng xa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện