Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 114: Anh yêu em
[Rồi cũng đến ngày anh đi đường anh…em đi theo ước mơ của em nên chuyện gọi bằng gì cũng đâu có quan trọng nữa đâu].
[Muốn thấy cầu vồng phải chờ qua hết cơn mưa…đừng có đi được không?].
[Hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà triết lý dữ vậy???].
[Học tập từ em đó].
Băng Tâm bó tay với con hàng này luôn.
Làm ơn nói chuyện cho phù hợp với tình anh em một chút được không anh giai kia ơi…người khác không biết còn tưởng anh là bạn trai em đây này…
Oan ức quá đê!!! Người ta vốn có người khác trong lòng rồi được không hả?!
Đông Quân cũng làm hòa với mọi người như trước nên thường ngồi lê đôi mách với The Zoo.
Dạo này rãnh rỗi Băng Tâm thường lên mạng xem tin tức, vô tình cô thấy một bài thơ viết theo phong cách tự do, bài thơ này nói về tình yêu của một cô gái không được đáp lại nên rất đau thương, cô cũng làm một bài theo cái phong cách dở dở ương ương này rồi hài lòng đưa cho Thụy Du xem: “ Ê tao mới học được một phong cách thơ mới cũng hay hay á”.
Thụy Du xem rồi mỉm cười sâu xa.
Đông Quân thấy Thụy Du đọc xong liền đưa tay giật lấy bài thơ, Băng Tâm kiên quyết giật lại, hai đứa giằng co đến nổi bài thơ bị xe rách làm đôi luôn Băng Tâm cũng không để Đông Quân xem.
Bài thơ này có cảm hứng bắt nguồn từ tình cảm đơn phương của cô dành Hàn Tuấn Phong mà Đông Quân thì quá nguy hiểm lần trước chuyện cuốn truyện nên cô đã rút kinh nghiệm rồi đừng có mơ mà chơi ngu lần nữa.
Băng Tâm mếu máu nhìn bài thơ bị xé làm đôi trên tay mình rồi giận dữ bỏ về chỗ.
Một lúc sau, Lạc Sa đi qua bàn của Băng Tâm đưa cho cô một tờ giấy.
Băng Tâm nhíu mày nhìn, Lạc Sa giải thích:” Của thằng điên kia gửi cho em đó”.
Băng Tâm cầm lấy mở ra xem thì có chút bất ngờ vì bên trong là một bài thơ.
“ Nếu một ai hỏi tôi, em thế nào?
Đối với tôi, em là một con người
Không xinh như những gì tôi luôn ước
Lòng em lạnh như tảng băng phương Bắc
Tính ngoan cố kèm theo sự bướng bỉnh
Rất ưa thích làm tôi phải phát điên
Nhưng bù lại em rất là trẻ con
Luôn làm tôi bật cười lúc tôi buồn
Luôn cho tôi ý chí để đứng dậy
Luôn nhắc nhở tôi rằng “ Anh làm được”
Không quay lưng dù tôi quay lưng trước
Không trách móc và không oán giận tôi
Dù tôi cướp “thằng bí ngốc” của em
Tôi biết thừa người giải được bí mật
Nhưng chìa khóa tôi để quên đâu mất rồi
Em rất ngốc, không ai ngốc bằng em
Nhưng với tôi em không ngốc bao giờ
Dù tôi vẫn gọi em là “ pé ngốc”
Tôi hứa rằng:
Sẽ tìm lại “ thằng bí ngốc” cho em
(trả em bài thơ anh làm rách)
Băng Tâm quay đầu nhìn xuống chỗ của Đông Quân ngồi thì thấy anh đang nhìn cô và mỉm cười.
Hôm nay bị Xuân Diệu nhập hay sao mà làm được cả bài thơ thế này nhỉ?!
Buổi tối Băng Tâm đang ngồi xem tivi thì thấy tin nhắn của Thụy Du gửi tới nên cô tiện tay mở ra xem [Băng Tâm à mày thích Đông Quân đúng không?].
Băng Tâm giật mình bật ngửa té xuống khỏi cái ghế đang ngồi.
Con nhỏ này hôm nay bị điên hay sao mà đi hỏi một câu vô căn cứ hết sức luôn.
[Làm gì có tao chỉ xem Đông Quân là một người anh thôi à].
[Thôi khỏi giấu nữa…tao là bạn thân của mày mà…].
[Tao nói thật mà].
[Nhưng mà Đông Quân thật sự thích mày à tao mới vừa hỏi xong nè hahaha].
Ồ man, đừng có chơi đánh tâm lý người ta vậy có được không chị hai à!!!
Băng Tâm cũng đang nhắn tin với Đông Quân cả hai cũng nói mấy chuyện vu vơ bình thường thôi không có gì đặc biệt tự nhiên Đông Quân nhắn [Đến với anh sau này em sẽ khổ lắm đó suy nghĩ kỹ chưa].
[Khó hiểu quá anh ơi].
Băng Tâm đổ mồi hôi hột luôn, đừng có ngửa bài với nhau theo cái hướng mà Thụy Du suy đoán nha nếu không chắc cô lập tức bỏ trốn khỏi thành phố này luôn quá.
[Không hiểu thôi ngốc…anh yêu em].
Thế là xong!!! Điều em lo sợ nhất cuối cùng đã đến!!!
Băng Tâm muốn đập đầu vào tường tự tử cmn cho rồi!!!
Tính bắt tay chơi khủng bố liên hoàn tinh thần con người ta hay sao zạ???
Trước đây còn nghĩ là do mình tưởng tượng sự quan tâm đặc biệt của Đông Quân giờ thì hay rồi…người ta ngửa bài luôn kìa bây giờ phải làm sao đây?!
[Khùng hả?? Đang ở nhiệt độ bình thường chứ???]
Tin nhắn gửi đi Băng Tâm thầm cầu nguyện là Đông Quân sẽ nhắn lại là anh chỉ đang đùa giỡn với cô một chút thôi nhưng ai ngờ…
[Có em khùng á…Bây giờ là 0h ngày X tháng X năm X…anh muốn nói là anh yêu em…cô bé ngốc của anh].
[Uh giờ thì hiểu rồi].
Lần đầu tiên nhận được một lời tỏ tình đầy bất ngờ, đầy lãng mạn như kiểu mà mình thích nhưng thế giới trước mắt của Băng Tâm cứ như đang sụp đổ đến nơi vậy.
Cô nên làm sao đây chấp nhận tình cảm của Đông Quân hay là từ chối đây???
Nếu từ chối cô sợ Đông Quân sẽ buồn lắm khó khắn lắm Đông Quân mới quay lại là Đông Quân vui vẻ của trước kia, anh cũng đã dứt khoát với Diễm Quỳnh rồi chắc anh đã hạ quyết tâm không làm Băng Tâm bị tổn thương nữa nhưng… cũng không cần phải yêu cô đâu…ahuhu…
Không cần thiết hạ vốn gốc vậy đâu anh zai à!!
[Muốn thấy cầu vồng phải chờ qua hết cơn mưa…đừng có đi được không?].
[Hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà triết lý dữ vậy???].
[Học tập từ em đó].
Băng Tâm bó tay với con hàng này luôn.
Làm ơn nói chuyện cho phù hợp với tình anh em một chút được không anh giai kia ơi…người khác không biết còn tưởng anh là bạn trai em đây này…
Oan ức quá đê!!! Người ta vốn có người khác trong lòng rồi được không hả?!
Đông Quân cũng làm hòa với mọi người như trước nên thường ngồi lê đôi mách với The Zoo.
Dạo này rãnh rỗi Băng Tâm thường lên mạng xem tin tức, vô tình cô thấy một bài thơ viết theo phong cách tự do, bài thơ này nói về tình yêu của một cô gái không được đáp lại nên rất đau thương, cô cũng làm một bài theo cái phong cách dở dở ương ương này rồi hài lòng đưa cho Thụy Du xem: “ Ê tao mới học được một phong cách thơ mới cũng hay hay á”.
Thụy Du xem rồi mỉm cười sâu xa.
Đông Quân thấy Thụy Du đọc xong liền đưa tay giật lấy bài thơ, Băng Tâm kiên quyết giật lại, hai đứa giằng co đến nổi bài thơ bị xe rách làm đôi luôn Băng Tâm cũng không để Đông Quân xem.
Bài thơ này có cảm hứng bắt nguồn từ tình cảm đơn phương của cô dành Hàn Tuấn Phong mà Đông Quân thì quá nguy hiểm lần trước chuyện cuốn truyện nên cô đã rút kinh nghiệm rồi đừng có mơ mà chơi ngu lần nữa.
Băng Tâm mếu máu nhìn bài thơ bị xé làm đôi trên tay mình rồi giận dữ bỏ về chỗ.
Một lúc sau, Lạc Sa đi qua bàn của Băng Tâm đưa cho cô một tờ giấy.
Băng Tâm nhíu mày nhìn, Lạc Sa giải thích:” Của thằng điên kia gửi cho em đó”.
Băng Tâm cầm lấy mở ra xem thì có chút bất ngờ vì bên trong là một bài thơ.
“ Nếu một ai hỏi tôi, em thế nào?
Đối với tôi, em là một con người
Không xinh như những gì tôi luôn ước
Lòng em lạnh như tảng băng phương Bắc
Tính ngoan cố kèm theo sự bướng bỉnh
Rất ưa thích làm tôi phải phát điên
Nhưng bù lại em rất là trẻ con
Luôn làm tôi bật cười lúc tôi buồn
Luôn cho tôi ý chí để đứng dậy
Luôn nhắc nhở tôi rằng “ Anh làm được”
Không quay lưng dù tôi quay lưng trước
Không trách móc và không oán giận tôi
Dù tôi cướp “thằng bí ngốc” của em
Tôi biết thừa người giải được bí mật
Nhưng chìa khóa tôi để quên đâu mất rồi
Em rất ngốc, không ai ngốc bằng em
Nhưng với tôi em không ngốc bao giờ
Dù tôi vẫn gọi em là “ pé ngốc”
Tôi hứa rằng:
Sẽ tìm lại “ thằng bí ngốc” cho em
(trả em bài thơ anh làm rách)
Băng Tâm quay đầu nhìn xuống chỗ của Đông Quân ngồi thì thấy anh đang nhìn cô và mỉm cười.
Hôm nay bị Xuân Diệu nhập hay sao mà làm được cả bài thơ thế này nhỉ?!
Buổi tối Băng Tâm đang ngồi xem tivi thì thấy tin nhắn của Thụy Du gửi tới nên cô tiện tay mở ra xem [Băng Tâm à mày thích Đông Quân đúng không?].
Băng Tâm giật mình bật ngửa té xuống khỏi cái ghế đang ngồi.
Con nhỏ này hôm nay bị điên hay sao mà đi hỏi một câu vô căn cứ hết sức luôn.
[Làm gì có tao chỉ xem Đông Quân là một người anh thôi à].
[Thôi khỏi giấu nữa…tao là bạn thân của mày mà…].
[Tao nói thật mà].
[Nhưng mà Đông Quân thật sự thích mày à tao mới vừa hỏi xong nè hahaha].
Ồ man, đừng có chơi đánh tâm lý người ta vậy có được không chị hai à!!!
Băng Tâm cũng đang nhắn tin với Đông Quân cả hai cũng nói mấy chuyện vu vơ bình thường thôi không có gì đặc biệt tự nhiên Đông Quân nhắn [Đến với anh sau này em sẽ khổ lắm đó suy nghĩ kỹ chưa].
[Khó hiểu quá anh ơi].
Băng Tâm đổ mồi hôi hột luôn, đừng có ngửa bài với nhau theo cái hướng mà Thụy Du suy đoán nha nếu không chắc cô lập tức bỏ trốn khỏi thành phố này luôn quá.
[Không hiểu thôi ngốc…anh yêu em].
Thế là xong!!! Điều em lo sợ nhất cuối cùng đã đến!!!
Băng Tâm muốn đập đầu vào tường tự tử cmn cho rồi!!!
Tính bắt tay chơi khủng bố liên hoàn tinh thần con người ta hay sao zạ???
Trước đây còn nghĩ là do mình tưởng tượng sự quan tâm đặc biệt của Đông Quân giờ thì hay rồi…người ta ngửa bài luôn kìa bây giờ phải làm sao đây?!
[Khùng hả?? Đang ở nhiệt độ bình thường chứ???]
Tin nhắn gửi đi Băng Tâm thầm cầu nguyện là Đông Quân sẽ nhắn lại là anh chỉ đang đùa giỡn với cô một chút thôi nhưng ai ngờ…
[Có em khùng á…Bây giờ là 0h ngày X tháng X năm X…anh muốn nói là anh yêu em…cô bé ngốc của anh].
[Uh giờ thì hiểu rồi].
Lần đầu tiên nhận được một lời tỏ tình đầy bất ngờ, đầy lãng mạn như kiểu mà mình thích nhưng thế giới trước mắt của Băng Tâm cứ như đang sụp đổ đến nơi vậy.
Cô nên làm sao đây chấp nhận tình cảm của Đông Quân hay là từ chối đây???
Nếu từ chối cô sợ Đông Quân sẽ buồn lắm khó khắn lắm Đông Quân mới quay lại là Đông Quân vui vẻ của trước kia, anh cũng đã dứt khoát với Diễm Quỳnh rồi chắc anh đã hạ quyết tâm không làm Băng Tâm bị tổn thương nữa nhưng… cũng không cần phải yêu cô đâu…ahuhu…
Không cần thiết hạ vốn gốc vậy đâu anh zai à!!
Bình luận truyện