Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 243



Editor: May

Đêm hôm khuya khoắc, chẳng lẽ…… Mục Diệc Thần lại có thể leo cửa sổ?

Không có khả năng đi?

Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mục, sao có thể làm ra loại chuyện này?

Giây tiếp theo, bức màn bị người một phen kéo ra, lộ ra thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của Mục đại thiếu.

“Mục…… Mục…… Mục Diệc Thần!”

Lạc Thần Hi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh!

Tiểu Đoàn Tử kéo kéo tay áo cô, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoảng sợ, “Chị, có…… Có sói xám……”

Nghe được hai chữ “Sói xám”, sắc mặt người đàn ông rõ ràng tối đen, nhíu mày, đi nhanh về phía một lớn một nhỏ.

Tiểu Đoàn Tử ôm lấy đùi Lạc Thần Hi, “Chị, sói xám tới, chạy mau!”

Lạc Thần Hi khóc không ra nước mắt.

Cô cũng muốn chạy.

Nhưng hiện tại cô có thể chạy đi đâu?

Phía sau cửa phòng ngủ còn chặn vài cái ghế dựa cùng ngăn tủ, hoàn toàn không có biện pháp mở cửa.

Hiện tại, cô cảm nhận thật sâu được, cái gì gọi là mua dây buộc mình……

Mục Diệc Thần không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao, khóe miệng hơi gợi lên, “Muốn chạy? Hửm?”

Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn chạy? Tôi chỉ là thấy Đường Đường ăn no, ôm nó đi lên chơi mà thôi, dù sao, Bạch Tâm Hinh có chuyện quan trọng tìm anh, sao tôi có thể không biết xấu hổ ngốc tại nơi đó, chậm trễ các người nói chuyện?”

Cô càng nói càng không thoải mái.

Ánh mắt Bạch Tâm Hinh nhìn Mục Diệc Thần, thật sự là quá lộ liễu!

Người vợ chính quy như cô còn ngốc ở bên cạnh đây, xem cô là người chết sao?

Mục Diệc Thần quét cô một cái, ngữ khí lạnh căm căm, “Không chậm trễ, chậm trễ chỗ nào? Chuyện chúng tôi vừa nói, còn không phải là có quan hệ với cô sao? Trần Hi Lạc Trần tiên sinh?”

“Tôi…… Khụ khụ…… Chuyện này tôi có thể giải thích……”

Bị đôi mắt đen lãnh lệ kia nhìn chăm chú, trong lòng Lạc Thần Hi trực tiếp dựng lông.

Ánh mắt Mục Diệc Thần tựa hồ hận không thể một ngụm nuốt lấy cô!

Đúng lúc này……

“Sói xám tránh ra!”

Tiểu Đoàn Tử buông đùi Lạc Thần Hi ra, chạy đến chính giữa hai người, nâng chân nhỏ lên, liền đá lên đùi Mục Diệc Thần.

“Dựa vào!”

Mục Diệc Thần đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa lúc bị đá trúng xương, lập tức ăn đau.

Tiểu Đoàn Tử thẳng eo nhỏ, mở tay nhỏ ra, che Lạc Thần Hi ở phía sau.

“Sói xám tránh ra! Không được khi dễ chị! Đường Đường bảo vệ chị!”

Mặt Mục Diệc Thần đều vặn vẹo.

Đây vẫn là tiểu công chúa của anh sao? Lại có thể đá anh?

Trái tim Mục đại thiếu đều vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

Lạc Thần Hi nhìn sắc mặt anh không tốt, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, trừng mắt nhìn anh một cái, “Không được hung với Đường Đường!”

Mục Diệc Thần cắn răng, “Tôi hung? Có lầm hay không? Tôi có thể hung được hai mẹ con các người sao?”

Vừa chặn môn, lại đá người.

Lập tức liền muốn lên trời!

Lạc Thần Hi chột dạ ngó trái ngó phải, nhìn trên nhìn dưới, “Cái kia…… Dù sao anh đột nhiên nhảy ra dọa người liền không đúng! Anh nhìn xem, tôi thật vất vả xây xong lâu đài cho Đường Đường, đều bị anh đá đổ!”

Mục Diệc Thần cúi đầu theo tầm mắt cô, quả nhiên nhìn thấy một đống xếp gỗ dưới chân mình.

Mà Tiểu Đoàn Tử đang dùng ánh mắt lên án nhìn anh, chỉ thiếu không nói ra mấy chữ “Ba là người xấu”.

Mục Diệc Thần hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi một cái, “Chờ lát nữa lại tính sổ với cô!”

Sau đó, đặt mông ngồi dưới đất, cũng bắt đầu xếp xếp gỗ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện