Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 242



Editor: May

Cô sẽ đi làm người mẫu, còn không phải là vì có thể ở trước mặt Mục Diệc Thần, biểu hiện cô không giống thiên kim tiểu thư khác sao!

Kết quả, cho dù trên người cô có hào quang siêu mẫu đệ nhất, Mục Diệc Thần cũng không chịu liếc nhìn cô thêm một cái.

Mục Vi Vi cũng khinh thường đi xuống, “Anh hai thật quá đáng, lại có thể đối với chị như vậy! Đều do hồ ly tinh kia! Chỉ là, chị Tâm Hinh yên tâm, Lạc Thần Tâm cũng không đắc ý được bao lâu đâu, ba mẹ em lập tức liền sẽ về nhà, đến lúc đó, xem cô ta còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không!”

Nghe được lời này, Bạch Tâm Hinh đánh lên tinh thần lần nữa.

Không tồi, mẹ Mục Diệc Thần - Đàm Nguyệt Như ghét Lạc Thần Tâm nhất, vì việc hôn nhân này, còn thiếu chút nháo lật với bà nội Mục.

Đến lúc đó, tiểu tiện nhân kia liền thảm.

Dù câu dẫn đàn ông giỏi hơn nữa cũng vô dụng!

……

Mục Diệc Thần đi đến cửa phòng ngủ chính.

Đẩy cửa, không có đẩy ra được.

Anh lạnh lùng câu môi.

Lại khóa cửa?

Người phụ nữ này ngược lại không hấp thụ giáo huấn, thật cho rằng nhà họ Mục có cánh cửa nào có thể ngăn được anh sao?

Anh xoay người đi phòng sách cầm chìa khóa, trở lại cửa, vừa xoay chốt cửa……

Cửa vẫn không mở ra.

Mục Diệc Thần nhíu mày, dùng sức đẩy vài cái, trong cửa truyền ra tiếng vật dụng kéo dài, âm thanh giống như có đồ vật nặng cọ xát trên mặt đất.

“Đáng chết! Người phụ nữ này lại có thể mang đồ đến chặn cửa!”

Thật là lá gan quá mập!

Anh vốn định trực tiếp phá cửa, nhưng suy xét đến Bạch Tâm Hinh còn ở dưới lầu chưa đi, chỉ có thể đè thấp giọng nói, “Người phụ nữ này, mau mở cửa cho tôi, có nghe hay không?”

Trong phòng, truyền ra giọng nói non nớt của Tiểu Đoàn Tử, “Chị, ba ở bên ngoài nha! Muốn mở cửa cho ba không?”

Lạc Thần Hi: “Chúng ta đang chơi trò chơi sói xám và tiểu bạch thỏ, ba em sắm vai sói xám, buổi tối gõ cửa, tiểu bạch thỏ không thể để anh ta tiến vào!”

“Được thôi! Không cho ba tiến vào!” Tiểu Đoàn Tử vô cùng vui vẻ nói.

Mục Diệc Thần tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu!

Đứa con gái này…… Thật là con ruột!

“Rất giỏi, cô cho rằng trốn ở trong phòng, tôi liền không có biện pháp bắt cô sao? Chờ đó cho tôi!”

Nghe được lời này, Lạc Thần Hi trong phòng ôm chặt Tiểu Đoàn Tử, mặt đầy đề phòng.

Chỉ là, bên ngoài không có động tĩnh gì, phá cửa tông cửa trong tưởng tượng cũng không phát sinh, tiếng bước chân Mục Diệc Thần dần dần rời xa.

“Dễ dàng từ bỏ như vậy sao?” Lạc Thần Hi có chút ngoài ý muốn.

Lại đợi vài phút, vẫn là không có âm thanh gì.

Tiểu Đoàn Tử ở trong lòng ngực cô giãy dụa muốn xuống đất.

Lạc Thần Hi đành phải buông bé ra, lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp xếp gỗ siêu lớn đủ mọi màu sắc.

“Đường Đường, hôm nay bồi chị ngủ đi, chị cùng nhau xếp gỗ với em.”

Hai người ngồi ở trên thảm, bắt đầu chơi tiếp.

Xếp gỗ là một việc kỹ thuật, tay Tiểu Đoàn Tử không vững, nhiều nhất là xếp được ba tầng liền sẽ ngã xuống.

Lạc Thần Hi đành phải tự mình động thủ, vẫn luôn dựng đến sáu tầng, mới không dám xếp lên trên nữa.

Tiểu Đoàn Tử vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, “Oa, chị thật là lợi hại!”

“Tiểu nịnh nọt!”

Lạc Thần Hi âm thầm đắc ý, đang định ôm Tiểu Đoàn Tử lại đây hôn một chút.

Lúc này, trên ban công bỗng nhiên truyền đến một tiếng rầm.

Lạc Thần Hi hoảng sợ, quay đầu nhìn, bức màn chiếu ra một đạo bóng đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện