Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 245



Editor: May

Cô nói xong, liền xoay người rời đi.

“Người phụ nữ đáng chết, cô trở về cho tôi!”

Mục Diệc Thần một phen chế trụ cổ tay cô, kéo cô trở về.

Lạc Thần Hi không ngừng giãy giụa muốn chạy trốn.

Mục Diệc Thần tâm phù khí táo, dứt khoát xoay người một cái, đè cô tới trên giường.

Thân thể cường hãn rắn chắc của phái nam nằm ở phía trên, giữa hô hấp là có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp to lớn của người đàn ông.

Lần này Lạc Thần Hi không thể động đậy, cảm giác chính mình đều sắp không thở nổi.

“Mục…… Mục Diệc Thần, anh muốn làm gì? Buông tôi ra……”

Mục Diệc Thần nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm cánh môi không ngừng khép mở của cô, ánh mắt dần thâm thúy.

“Đi gọi điện thoại, nói rõ ràng với họ Canh!”

Lạc Thần Hi tức giận đến muốn mệnh, nhưng cô hoàn toàn bị người chế trụ, thật sự không có tự tin đối nghịch với người đàn ông này.

Cô cắn cắn cánh môi, thay đổi sách lược, ngữ khí lập tức mềm xuống.

“Mục Diệc Thần, anh để cho tôi đi chụp đi! Tôi đều đã đáp ứng người ta, nếu đổi ý, về sau làm sao lăn lộn ở giới thời trang nữa? Anh liền không thể thông cảm tôi một chút sao?”

Mục Diệc Thần nhếch môi, “Không lăn lộn được nữa thì đừng lăn lộn, chẳng lẽ tôi không nuôi nổi cô?”

Lạc Thần Hi nghẹn một chút.

Tên đàn ông này cũng quá bá đạo đi!

Cô nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận……

Chớp chớp mắt, tiếp tục giả đáng thương, “Nhưng mà…… em chính là thích làm nhà thiết kế trang phục nha? Ông xã thân ái, anh để em đi đi? Nhiều nhất, về sau em liền chú ý một chút, tận lực không giả nam trang……”

Tiếng nói ngọt ngào tràn ngập sức sống của cô gái nhỏ, bỗng nhiên trở nên vừa mềm lại manh.

Mục đại thiếu ngẩn ra một giây, vành tai hơi phiếm hồng.

Cũng may ánh đèn phòng ngủ lờ mờ, không ai nhìn ra được.

Lạc Thần Hi phát hiện sắc mặt anh hòa hoãn một ít, quyết định không ngừng cố gắng, dứt khoát duỗi tay nắm áo sơmi của anh, đầu hơi nhấc lên, chủ động hôn lên mặt anh một cái.

Lúc Tiểu Đoàn Tử bán manh đều là làm như thế này, hẳn là…… Hữu hiệu đi?

Cô học Tiểu Đoàn Tử, hôn vang lên chụt chụt.

Ánh mắt Mục Diệc Thần chợt lóe, bỗng nhiên nắm cằm cô, hung hăng hôn lên cánh môi cô.

“Ngô ngô……!!”

Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn.

Cô chỉ là biểu đạt một chút hảo cảm mà thôi, tên đàn ông này lại có thể lại động dục!

Mục Diệc Thần hoàn toàn làm lơ giãy giụa mỏng manh của cô, ngăn chặn chặt chẽ cô gái nhỏ dưới thân, tùy ý nhấm nháp ngọt ngào của cô.

Cầu người liền phải có thái độ cầu người!

Một nụ hôn liền muốn đuổi anh đi? Tưởng bở!

Tiểu bạch thỏ chui đầu vô lưới, bị sói xám đè nặng gặm nửa ngày.

Thật vất vả, miệng sói dời đi, cô nhanh chóng mở miệng: “Mục…… Mục Diệc Thần, anh đừng như vậy…… Đường Đường còn ở bên cạnh, nếu đánh thức nó……”

“Nó không dậy được!” Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi cắt đứt cô.

Hôm nay, anh nhất định phải hủy đi ăn vào bụng con thỏ cả ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh, dụ dỗ anh này!

Nhưng, giây tiếp theo……

“Ba?”

Giọng nói nghi hoặc của Tiểu Đoàn Tử vang lên.

Hai người lớn nháy mắt hóa đá.

Lạc Thần Hi nhanh chóng đẩy Mục đại thiếu cứng đờ ra, đi ôm Tiểu Đoàn Tử, “Đường Đường ngoan, đánh thức em sao?”

Tiểu Đoàn Tử chưa thanh tỉnh, mơ mơ màng màng cọ cọ cô, lại ngủ rồi.

Mục Diệc Thần bỗng nhiên bò dậy từ trên giường, xoay người liền vào phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện