Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 57: Thương tích đầy mình



P/s: Hình ảnh chỉ mang tính chất thẫm mỹ, mọi người đừng để tâm

P/s2: Cái gọi là nói quá chính là tiêu đề của chương này a ~

"Bạc tổng, tôi về được chưa?" Mạc Linh mong đợi nhìn chằm chằm Bạc Ngưng Thần.

Bạc Ngưng Thần nhìn nhìn đồng hồ, cố ý thả chậm động tác, sau đó trước sự chờ mong của cô, gật đầu.

"Em có thể tan ca, nhưng ngày mai lại làm phiền em."

"Nhưng mà anh nói tôi chỉ cần làm một ngày thôi mà!" Mạc Linh kích động vỗ bàn, xoay người đi ra ngoài, có điều lễ phép nguyên tắc cô vẫn là "nhẹ nhàng" đóng cửa lại.

Lập tức cả người cô nhảy dựng, cửa dưới sức mạnh kinh người một lần nữa mở ra, cô ngồi thụp xuống, ôm lấy tay khóc không ra nước mắt.

Bạc Ngưng Thần nhăn nhanh mày, đứng dậy bước qua lật tay cô ra xem thử. Tiếng động lúc nãy thật sự là đủ lớn, đến hắn còn có chút bất ngờ nữa là.

Không ngoài ý muốn nhìn thấy ngón tay cô sưng đỏ, nóng rần, không đúng, phải nói là tím tái mới chính xác.

"Ai ui ui! Anh nhẹ một chút! Đau chết mất!" Mạc Linh la oai oái, muốn rút tay về, không hề nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt hắn.

"Thật là chịu thua em."

Bạc Ngưng Thần thở dài, cẩn thận nắm lấy cánh tay cô lôi kéo đi ra ngoài.

Mọi người đều tan ca cả rồi, ngoại trừ cô ra hẳn là chỉ có mỗi tên họ Bạc này ở lại làm thêm giờ mà thôi. Cũng may là vậy, nếu không một màn cô bị hắn lôi đi như vậy vào tai bọn họ nhất định sẽ là chủ đề nóng của công ty mất.

Bạc Ngưng Thần nắm cô kéo đến phòng nghỉ của nhân viên, để cô ngồi xuống ghế rồi lục tìm trong hộc tủ trên tường ra hộp cứu thương.

Ngồi xổm xuống đối diện với Mạc Linh, Bạc Ngưng Thần có chút run rẩy nhìn vết thương có xu hướng trở nên nghiêm trọng hơn, tay cầm lấy chai thuốc cũng không chắc.

"Tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút, đau thì cứ la lên." Bạc Ngưng Thần nói xong liền nhanh chóng dùng thuốc giảm sưng bôi lên tay cô.

Mạc Linh nghiến răng muốn ngăn bản thân mất mặt hét chói tai, chỗ sưng đau tiếp xúc với thuốc lành lạnh khiến các giác quan cô đều bị kích thích, không giữ yên được.

"Giảm đau xong chúng ta tới bệnh viện nhìn một chút đi." Hắn nhăn mày, nhìn cô đau đến sắc mặt trắng bệch khiến tâm hắn như bị ai nhéo mấy cái.

"Không cần..." Mạc Linh lắc đầu "Dùng băng vải quấn lại là được, tuần này tôi vào bệnh viện còn nhiều hơn đến công ty nữa, lại vào đó..." Các y tá nhất định sẽ dùng ánh mắt lăng trì cô.

Đoạn sau cô thức thời không có nói ra, hắn cũng không chú ý, tiếp tục bôi thuốc cho cô.

"Lần sau cẩn thận một chút, loại gỗ đó vừa cứng vừa nặng, đè như thế mà chỉ mới sưng thôi là may mắn lắm rồi."

"..." Anh nói ra một câu tốt đẹp sẽ chết sao?

Bất quá, nể mặt hắn thành thạo giúp cô bao băng vải, cô không thèm tính toán với hắn.

Mạc Linh ngạo kiều nghĩ xong, cũng không phát hiện cảm giác đau đã bớt đi vài phần.

"Tốt lắm, đợi tôi một lát, để tôi đưa em về." Bạc Ngưng Thần thắt nút xong rồi đứng dậy, cũng không quay đầu nhìn cô bước nhanh trở về phòng làm việc.

"Hừ, đó là tất nhiên." Mạc Linh bĩu môi khinh thường hắn, nhìn nhìn lại năm ngón tay méo mó đáng thương, không biết nên khóc hay nên cười.

Vì sao mỗi lần gặp các nam chủ cô đều gặp phải chuyện không hay vậy chứ? Có lẽ cô cần phải cẩn thận một chút, tiếp xúc với bọn họ, một bước đi sai sẽ sập phải cái bẫy chết người a.

Rất nhanh sau đó Bạc Ngưng Thần đã trở lại, còn tiện tay đem theo túi xách của cô nữa.

"Đi thôi."

Mạc Linh định tiếp lấy nhưng nhớ tới cái tay bị thương, rất không khách khí rụt tay về. Dù sao cầm một lát cũng sẽ không gãy tay, mặc kệ hắn.

Bạc Ngưng Thần biết rõ cô còn đang giận nên cũng không nói gì, hắn vốn không có ý định để cô cầm túi đâu.

Trên đường về đều là dùng thái độ trầm mặc trải qua, cả khi đến trước nhà cô vẫn không nói một tiếng, dùng bàn tay còn lành lặn nắm lấy túi liền nhấc mông rời đi.

Bạc Ngưng Thần chống tay trên vô lăng nhìn bóng dáng thẳng thắn đi vào nhà, khóe môi không tự chủ được cong lên.

"Đúng là bướng bỉnh."

Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe khác ở cách đó không xa, hắn lập tức nhận ra ngay nó là của ai.

Biệt thự Mạc gia nằm ở khu nhà giàu, mỗi nhà cách nhau một đoạn khá xa, không thể nào có chuyện một chiếc xe lại có thể đỗ ở nhà bên đây để đi sang nhà bên kia được. Trong xe dường như cũng không có ai, chứng tỏ người vốn nên ở trong xe hiện tại có lẽ đang ở trong Mạc gia. Loại xe số lượng có hạn này ngoài thiếu gia họ Khương ra thì còn ai nữa?

Hừ, đừng nghĩ có thể thành công vượt mặt hắn, hắn nhất định sẽ là người thành công cướp cô về bên cạnh.

Bạc Ngưng Thần cũng không quá khó nhận chuyện này. Hiện tại hẳn là ông Mạc đã về nhà, không thể nào có chuyện Khương Thành Quan ở sau lưng ông làm chuyện mờ ám được, danh tiếng của Mạc Lăng trên thương trường cũng không phải là giả.

Nhấn ga, xe lập tức mất hút sau làn khói xám.

"Linh nhi, con về rồi sao? Tên nhóc Khương gia đến chơi này." Ông Mạc vừa thấy Mạc Linh liền mỉm cười, trái lại với vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Khương Thành Quan.

"Vâng, cha cứ để con tiếp đãi cậu ấy." Cô âm thầm che đi tay trái, như thường ngày tiến đến hôn vào gò má ông một cái.

"Ừ, hai đứa cứ nói chuyện, cha còn vài việc chưa giải quyết xong." Ông Mạc hiểu rõ đứng dậy rời đi, đến trước thang lầu lại quay đầu "Đúng rồi, đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm cùng ta và Linh nhi đi."

"Vâng, bác Mạc!" Khương Thành Quan thẳng lưng, nghiêm túc đáp lại.

Có vẻ rất hài lòng với phản ứng của hắn, ông Mạc gật gật vài cái, bình thản tiếp tục đi.

"..." Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn hiện tại của hắn kìa, một chút cũng không giống với Tiểu Quan thường ngày.

Khương Thành Quan gặp được Mạc Linh liền không vòng vo, trực tiếp vào chuyện chính.

"Vài hôm nữa bên Ken sẽ có một bữa tiệc kỉ niệm, cậu ta muốn nhờ tôi giúp cô chuẩn bị một chút, đến lúc đó cô phải có mặt."

"Không đi không được sao?"

Mạc Linh đối với những bữa tiệc từ ban đầu chờ mong đến hiện tại chỉ còn lại chán ghét, mỗi lần có sự kiện lại phải lê thân ra cho người khác chỉnh sửa, rồi lại đứng hơn mấy tiếng đồng hồ. Đùa gì chứ, cô cũng không có khuynh hướng tự ngược!

Nhận ra điều cô đang nghĩ, Khương Thành Quan lắc đầu.

"Đừng lo, nó rất khác với những gì cô đang nghĩ đến, đến lúc đó có khi cô lại nhận được bất ngờ ngoài ý muốn đấy chứ."

Ừm, cậu đã nói như vậy, vậy thì tôi miễn cưỡng tin cậu một lần đi.

"Này!"

Khương Thành Quan trên trán bạo gân xanh, cô vội vàng che miệng.

Cô vừa nói ra sao?

"Hừ!"

Mạc Linh nhìn Khương Thành Quan tức giận quay đi, nén cười giả vờ nghiêm túc.

"Được rồi, vậy tới lúc đó đi là được chứ gì, để tôi xin tên tổng giám đốc lười biếng kia nghỉ vài ngày."

Không đợi Khương Thành Quan có hồi âm, Mạc Linh liền bước vào phòng bếp. Hắn ngồi trước bàn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô quấn lấy người hầu trong bếp, vẻ mặt làm nũng cọ cọ vào người bà.

Nếu là hắn thì sao nhỉ?

Khương Thành Quan ngây ngốc nhìn cô, lát sau mới phát hiện màu trắng chói mắt trên tay cô, hắn cau mày, lúc nãy cô luôn giấu tay sau lưng, còn tưởng cô giấu vật gì, hóa ra là không muốn để ông Mạc nhìn thấy vết thương.

Trái tim đột nhiên không theo quy luật nhảy lên liên tục, dù bình thường khi tiếp xúc với cô nó đã không nghe lời rồi, nhưng lần này đúng là mãnh liệt hơn nhiều.

Chết tiệt! Lại đập nữa ta hóa kiếp cho ngươi!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Quan thật sự là trì độn, lại quá đáng thương, tâm đau quá, muốn khóc ~ ╮(╯▽╰)╭

Mọi người buổi tối hảo ~ ta lại lặn đây (= ̄ω ̄=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện