Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!
Chương 84: Quay lại
P/s: Một lần nữa ~
P/ss: Truyện có nguồn gốc là Wattpad, mọi nơi NGOẠI TRỪ Wattpad, Diendan, ra đều là ĐĂNG KHÔNG XIN PHÉP (như, thich, metruyen, v..v..), đề nghị mọi người ủng hộ những nơi đã xin phép và tẩy chay những thành phần mặt dày, dù cho ta rất dễ tính nhưng không xin phép chính là không tôn trọng ta, cho nên thật ngại quá, đăng lên đây cho mọi người cùng biết ~ ai phản đối hay không thích ta làm thế này cũng không sao, ta không quan tâm, chửi gì cứ chửi, ta dỗi! QAQ~~
P/sss: Đăng chương mới cho mọi người không quên, dạo này view ít quá, nhìn mà tan nát cõi lòng gì đâu... TTwTT
Đến buổi trưa hôm sau Mạc Linh mới mở mắt, ôm khuôn mặt đã bị lem phấn son hết hơn nửa, cô bò dậy đi vào phòng tắm, đồng thời âm thầm mắng đám nam nhân không hiểu phong tình kia một trăm lần.
Cửa đều mở ra như vậy, bọn hắn còn không biết tiến vào hay sao? Hay là chờ cô mở rộng cửa ra, treo biển “Nam nhân nên vào” họ mới chịu hiểu?
Thay một bộ váy hồng ôm ngực, chỉnh sửa lại bản thân cho giống với hình tượng thường ngày, cô mới mở cửa đi xuống lầu.
“Ai? Sao không có ai hết thế này?” Mạc Linh nhìn quanh, dưới lầu trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy chút nhân khí nào.
Đáng ghét! Bọn hắn chẳng lẽ là cả đêm không về?!
Mạc Linh cắn cắn ngón tay, nhìn phòng khách phòng bếp không có gì thay đổi mà tức giận đến đỏ cả mặt.
Chẳng lẽ cô phải chịu thất bại? Hay do tên chiếm thân xác cô không được yêu thích như cô vẫn thấy?
Không lý nào, đều lăn lên giường luôn rồi mà...
Mạc Linh đăm chiêu suy nghĩ một hồi, tự trấn an mình phải yên tâm. Dù sao nếu bọn hắn không chỉ ra cô không phải là Mạc Linh mà họ quen biết, vậy thì vụ cá cược này cô sẽ không bao giờ thua. Cùng lắm thì không theo bọn hắn nữa, với gia cảnh dư dả của Mạc gia, cô không tin mình tìm không được một nam nhân vừa đẹp trai vừa yêu mình.
Có điều, bỏ đi thì thật đáng tiếc...
Mạc Linh cố kiên định với quyết định mới của mình, tính toán đi ra ngoài xem thử bọn hắn đang ở đâu. Về phần gọi điện thoại cái gì, xem nhẹ đi, tạo cho bọn hắn sự bất ngờ cũng rất có lợi cho cảm tình đôi bên mà.
“Ôi chao, nếu lúc trước bọn hắn cũng đi cả đêm không về thì tốt rồi...” Linh nhi than thở, dường như từ lúc nằm đây xem diễn, cô đã than vãn rất nhiều lần rồi.
“...” Màn hình lớn rất muốn phát cảnh vũ khí hạt nhân nổ tung...
Hiện tại tám tên nam nhân ngốc đang dán mông ở phòng làm việc của tổng giám đốc Mạc thị, chủ đề Mạc Linh thật Mạc Linh giả gì đó đã bị bọn hắn nói qua cả trăm lần rồi nhưng vẫn chưa đưa ra kết quả.
“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Cách này không được cách kia cũng không xong!” Khương Thành Quan mất kiên nhẫn bùng nổ.
“Nếu là sự thật thì tốt rồi, nhưng mà lỡ như do dư chấn gì đó thì sao?” Châu Quang Khải không quá nắm chắc về Mạc Linh hiện tại.
“Ý ngươi là sau khi Linh rơi xuống hồ thì là dư chấn, còn hôn mê tỉnh dậy thì trở lại như cũ rồi?” Bạc Ngưng Thần nắm được trọng điểm.
Trầm mặc x N lần.
“Nếu Linh mà chúng ta biết...” Đồng Phù bỏ dở câu nói.
Không cần Đồng Phù phải nói ra, mọi người đều cùng nghĩ đến việc này rồi.
Nếu Linh mà họ quen biết bao lâu nay chỉ là tính cách nhất thời của Mạc Linh, vậy... bọn họ phải làm sao đây...
Khương Thành Quan thật sự không phải dạng người thích nghĩ ngợi nhiều, nhìn thấy càng nói càng không xong, nhịn không được đập bàn đứng dậy rống.
“Suy nghĩ làm gì nữa chứ! Cứ hỏi thẳng ra là được! Đều là nam nhân cả, có gì phải ngại!”
“...”
Đúng lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời thanh âm ngọt ngào quen thuộc cũng xuyên qua cửa truyền vào.
“Thần, anh có ở đó không?”
Bạc Ngưng Thần vừa nghe cô gọi liền ngẩn ra. Thần... ư?
“Là Linh...” Đồng Thanh nhỏ giọng nói.
“Cứ cho em ấy vào đi, làm theo lời Thành Quan nói đi, hỏi thẳng em ấy.” Kanato Ken ôm tay, dựa vào ghế sau lưng, thở dài quyết định.
“Ừ, không còn cách nào khác.” Lâm Hoài Nam đồng ý.
Hoàng Ngôn Đằng không chờ Bạc Ngưng Thần lên tiếng, bước ra mở cửa, trưng nụ cười chiêu bài thường ngày mời cô vào.
“Các anh đều ở đây sao? Chẳng lẽ đêm qua mọi người không về nhà?” Hại ta chuẩn bị vô ích!
Mạc Linh âm thầm nghiến răng, nhưng vẫn mỉm cười bước vào, tự nhiên ngồi vào chỗ trống ở sô pha mà bọn hắn đang ngồi.
“Ừ, hôm qua có việc bận, không về nhà kịp.” Kanato Ken gật đầu, khẽ huých Bạc Ngưng Thần một cái.
Bạc Ngưng Thần như ngủ quên bị đánh thức, ngơ ngác nhìn quanh, một hồi mới nhớ ra mục đích của họ.
Phải hỏi cô.
Vậy ai hỏi đây...
Tám cặp mắt chạm nhau, hàm ý trong mắt đều hiện lên vô cùng rõ ràng.
Đừng có gọi ta!
Khi gặp phải tình huống nan giải thì luôn luôn phải có một cá nhân phải đóng vai người qua đường, hy sinh để mọi người đạt được mục đích.
Tất nhiên, ai đề ra, người đó giải quyết.
Mạc Linh nghi hoặc nhìn bọn hắn đang âm thầm trao đổi gì đó, trong lòng nổi lên dự cảm bất thường, tay đang đưa ra chạm vào cốc nước cũng rụt về.
“Có chuyện gì sao?” Đừng là điều cô nghĩ, đừng là điều cô nghĩ, đừng là điều cô nghĩ...
“Linh, có phải...” Khương Thành Quan nghiêm mặt “... em dùng nước hoa mới không?”
“...” Nhu nhược!
“Đúng vậy! Anh nhận ra sao? Em cảm thấy mùi này rất thơm nên dùng thử.” Mạc Linh thầm thở phào, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
“Thật là! Mạc Linh! Em không phải là người anh từng biết phải không? Em bị thế lực đen tối nào đó phụ thân, đúng chứ?”
Kanato Ken vừa nói xong lập tức muốn tát mình một cái, cái lý do ngu ngốc gì vậy chứ??
Sau đó, không có sau đó nữa.
Mạc Linh mở mắt ra lần nữa, trước mặt là nữ nhân đang thoải mái nằm ăn bắp như ở nhà, lửa giận trong lòng đang bùng lên nháy mắt lạnh đi rất nhiều.
Nhất định là cô mở mắt sai phương thức rồi! Mạc Linh lại nhắm mắt lần nữa.
“Mạc Linh, chào mừng trở lại.” Đáng tiếc, thanh âm thiếu đòn kia đã kéo cô về với thực tại.
Chết tiệt! Vì sao lúc trước Mạc Linh cô không có đặc quyền này chứ?!
Mạc Linh liếc nhìn tên phân biệt đối xử đang treo trên cao như muốn cầm dao rạch màn hình nó vậy.
“...” Oan quá a! Ngươi không đòi thì ta làm sao cho ngươi! Uổng công ta còn vui mừng khi ngươi trở lại!!
Tác giả có lời muốn nói:
Yê ~ tung bông đê ~ Linh nhi sắp trở lại rồi
~Có ai thấy giải quyết vậy nhanh quá không? Thiếu giật gân không? Mất kịch tính không?
Có ta cũng không thèm đổi đâu ~ cháy lời rồi ←_←
P/ss: Truyện có nguồn gốc là Wattpad, mọi nơi NGOẠI TRỪ Wattpad, Diendan, ra đều là ĐĂNG KHÔNG XIN PHÉP (như, thich, metruyen, v..v..), đề nghị mọi người ủng hộ những nơi đã xin phép và tẩy chay những thành phần mặt dày, dù cho ta rất dễ tính nhưng không xin phép chính là không tôn trọng ta, cho nên thật ngại quá, đăng lên đây cho mọi người cùng biết ~ ai phản đối hay không thích ta làm thế này cũng không sao, ta không quan tâm, chửi gì cứ chửi, ta dỗi! QAQ~~
P/sss: Đăng chương mới cho mọi người không quên, dạo này view ít quá, nhìn mà tan nát cõi lòng gì đâu... TTwTT
Đến buổi trưa hôm sau Mạc Linh mới mở mắt, ôm khuôn mặt đã bị lem phấn son hết hơn nửa, cô bò dậy đi vào phòng tắm, đồng thời âm thầm mắng đám nam nhân không hiểu phong tình kia một trăm lần.
Cửa đều mở ra như vậy, bọn hắn còn không biết tiến vào hay sao? Hay là chờ cô mở rộng cửa ra, treo biển “Nam nhân nên vào” họ mới chịu hiểu?
Thay một bộ váy hồng ôm ngực, chỉnh sửa lại bản thân cho giống với hình tượng thường ngày, cô mới mở cửa đi xuống lầu.
“Ai? Sao không có ai hết thế này?” Mạc Linh nhìn quanh, dưới lầu trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy chút nhân khí nào.
Đáng ghét! Bọn hắn chẳng lẽ là cả đêm không về?!
Mạc Linh cắn cắn ngón tay, nhìn phòng khách phòng bếp không có gì thay đổi mà tức giận đến đỏ cả mặt.
Chẳng lẽ cô phải chịu thất bại? Hay do tên chiếm thân xác cô không được yêu thích như cô vẫn thấy?
Không lý nào, đều lăn lên giường luôn rồi mà...
Mạc Linh đăm chiêu suy nghĩ một hồi, tự trấn an mình phải yên tâm. Dù sao nếu bọn hắn không chỉ ra cô không phải là Mạc Linh mà họ quen biết, vậy thì vụ cá cược này cô sẽ không bao giờ thua. Cùng lắm thì không theo bọn hắn nữa, với gia cảnh dư dả của Mạc gia, cô không tin mình tìm không được một nam nhân vừa đẹp trai vừa yêu mình.
Có điều, bỏ đi thì thật đáng tiếc...
Mạc Linh cố kiên định với quyết định mới của mình, tính toán đi ra ngoài xem thử bọn hắn đang ở đâu. Về phần gọi điện thoại cái gì, xem nhẹ đi, tạo cho bọn hắn sự bất ngờ cũng rất có lợi cho cảm tình đôi bên mà.
“Ôi chao, nếu lúc trước bọn hắn cũng đi cả đêm không về thì tốt rồi...” Linh nhi than thở, dường như từ lúc nằm đây xem diễn, cô đã than vãn rất nhiều lần rồi.
“...” Màn hình lớn rất muốn phát cảnh vũ khí hạt nhân nổ tung...
Hiện tại tám tên nam nhân ngốc đang dán mông ở phòng làm việc của tổng giám đốc Mạc thị, chủ đề Mạc Linh thật Mạc Linh giả gì đó đã bị bọn hắn nói qua cả trăm lần rồi nhưng vẫn chưa đưa ra kết quả.
“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Cách này không được cách kia cũng không xong!” Khương Thành Quan mất kiên nhẫn bùng nổ.
“Nếu là sự thật thì tốt rồi, nhưng mà lỡ như do dư chấn gì đó thì sao?” Châu Quang Khải không quá nắm chắc về Mạc Linh hiện tại.
“Ý ngươi là sau khi Linh rơi xuống hồ thì là dư chấn, còn hôn mê tỉnh dậy thì trở lại như cũ rồi?” Bạc Ngưng Thần nắm được trọng điểm.
Trầm mặc x N lần.
“Nếu Linh mà chúng ta biết...” Đồng Phù bỏ dở câu nói.
Không cần Đồng Phù phải nói ra, mọi người đều cùng nghĩ đến việc này rồi.
Nếu Linh mà họ quen biết bao lâu nay chỉ là tính cách nhất thời của Mạc Linh, vậy... bọn họ phải làm sao đây...
Khương Thành Quan thật sự không phải dạng người thích nghĩ ngợi nhiều, nhìn thấy càng nói càng không xong, nhịn không được đập bàn đứng dậy rống.
“Suy nghĩ làm gì nữa chứ! Cứ hỏi thẳng ra là được! Đều là nam nhân cả, có gì phải ngại!”
“...”
Đúng lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời thanh âm ngọt ngào quen thuộc cũng xuyên qua cửa truyền vào.
“Thần, anh có ở đó không?”
Bạc Ngưng Thần vừa nghe cô gọi liền ngẩn ra. Thần... ư?
“Là Linh...” Đồng Thanh nhỏ giọng nói.
“Cứ cho em ấy vào đi, làm theo lời Thành Quan nói đi, hỏi thẳng em ấy.” Kanato Ken ôm tay, dựa vào ghế sau lưng, thở dài quyết định.
“Ừ, không còn cách nào khác.” Lâm Hoài Nam đồng ý.
Hoàng Ngôn Đằng không chờ Bạc Ngưng Thần lên tiếng, bước ra mở cửa, trưng nụ cười chiêu bài thường ngày mời cô vào.
“Các anh đều ở đây sao? Chẳng lẽ đêm qua mọi người không về nhà?” Hại ta chuẩn bị vô ích!
Mạc Linh âm thầm nghiến răng, nhưng vẫn mỉm cười bước vào, tự nhiên ngồi vào chỗ trống ở sô pha mà bọn hắn đang ngồi.
“Ừ, hôm qua có việc bận, không về nhà kịp.” Kanato Ken gật đầu, khẽ huých Bạc Ngưng Thần một cái.
Bạc Ngưng Thần như ngủ quên bị đánh thức, ngơ ngác nhìn quanh, một hồi mới nhớ ra mục đích của họ.
Phải hỏi cô.
Vậy ai hỏi đây...
Tám cặp mắt chạm nhau, hàm ý trong mắt đều hiện lên vô cùng rõ ràng.
Đừng có gọi ta!
Khi gặp phải tình huống nan giải thì luôn luôn phải có một cá nhân phải đóng vai người qua đường, hy sinh để mọi người đạt được mục đích.
Tất nhiên, ai đề ra, người đó giải quyết.
Mạc Linh nghi hoặc nhìn bọn hắn đang âm thầm trao đổi gì đó, trong lòng nổi lên dự cảm bất thường, tay đang đưa ra chạm vào cốc nước cũng rụt về.
“Có chuyện gì sao?” Đừng là điều cô nghĩ, đừng là điều cô nghĩ, đừng là điều cô nghĩ...
“Linh, có phải...” Khương Thành Quan nghiêm mặt “... em dùng nước hoa mới không?”
“...” Nhu nhược!
“Đúng vậy! Anh nhận ra sao? Em cảm thấy mùi này rất thơm nên dùng thử.” Mạc Linh thầm thở phào, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
“Thật là! Mạc Linh! Em không phải là người anh từng biết phải không? Em bị thế lực đen tối nào đó phụ thân, đúng chứ?”
Kanato Ken vừa nói xong lập tức muốn tát mình một cái, cái lý do ngu ngốc gì vậy chứ??
Sau đó, không có sau đó nữa.
Mạc Linh mở mắt ra lần nữa, trước mặt là nữ nhân đang thoải mái nằm ăn bắp như ở nhà, lửa giận trong lòng đang bùng lên nháy mắt lạnh đi rất nhiều.
Nhất định là cô mở mắt sai phương thức rồi! Mạc Linh lại nhắm mắt lần nữa.
“Mạc Linh, chào mừng trở lại.” Đáng tiếc, thanh âm thiếu đòn kia đã kéo cô về với thực tại.
Chết tiệt! Vì sao lúc trước Mạc Linh cô không có đặc quyền này chứ?!
Mạc Linh liếc nhìn tên phân biệt đối xử đang treo trên cao như muốn cầm dao rạch màn hình nó vậy.
“...” Oan quá a! Ngươi không đòi thì ta làm sao cho ngươi! Uổng công ta còn vui mừng khi ngươi trở lại!!
Tác giả có lời muốn nói:
Yê ~ tung bông đê ~ Linh nhi sắp trở lại rồi
~Có ai thấy giải quyết vậy nhanh quá không? Thiếu giật gân không? Mất kịch tính không?
Có ta cũng không thèm đổi đâu ~ cháy lời rồi ←_←
Bình luận truyện