Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 148: Dằn vặt lẫn nhau
Triệu Tử Thiêm trong tối ngày hôm đó được lấy lại điện thoại, lúc cậu định gọi điện cho Lương Đông liền bị trợ lý Miên Miên ngăn lại:
“Này Đại Thiêm, cậu đừng gọi cho Lương Đông vội”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Tại sao chứ?”
Trợ lý Miên Miên cười xấu xa:
“Tôi nói cậu đã nhịn bảy ngày rồi, chỉ còn mỗi ngày mai nữa thôi là có thể trở về rồi mà không nhịn được nữa hay sao? Đừng gọi điện cho Lương Đông bây giờ, ngày mai trở về đến nhà của cậu ta cho cậu ta bất ngờ có phải là hay hơn không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng nhìn trợ lý Miên Miên một hồi, cuối cùng liền gật đầu rồi đi vào bên trong phòng của mình. Triệu Tử Thiêm ngồi ở giữa giường, điện thoại cũng đặt ở đó, cậu hiện tại quả thực muốn gọi cho lừa lớn nhà mình ngay… nhưng suy đi tính lại không gọi vẫn là tốt hơn. Lời của Miên Miên nói không hề sai, thắt dây phải có mức độ, không được chặt quá cũng không được lỏng quá.
Lương Đông vừa ngồi xem TV vừa mỉm cười, bảo bối nhà hắn ngày mai nhất định trở về. Lương Đông định cầm điện thoại gọi cho Triệu Tử Thiêm nhưng mà vừa ấn số liền tắt đi, bởi vì hắn nghĩ bây giờ Miên Miên vẫn là người giữ điện thoại, hắn gọi đến cũng chỉ tự làm cho bản thân thêm bực bội khó chịu mà thôi.
Sáng hôm ấy có buổi tập kịch nhưng Lương Đông nói có việc bận không đến được, hắn thật ra chẳng có việc bận gì cả chỉ là nôn nóng đến mức đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong nhà đợi Triệu Tử Thiêm. Lương Đông cứ đợi như vậy đến sáu giờ tối liền cảm thấy lo lắng bất an, Triệu Tử Thiêm trước khi đi có nói rất nhanh sẽ trở về. Ngày hôm qua là ngày đóng máy, đáng lý ra sáng này sóc nhỏ nhà hắn phải có mặt ở nhà rồi, thế mà bây giờ một tin cũng không thông báo, điện thoại luôn ở trong chế độ không liên lạc được.
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền đi vào trong phòng ngủ lấy đại một chiếc áo khoác mặc lên người, rồi nhanh chóng cầm chìa khóa bước xuống lầu, lái xe đi thẳng đến nhà của Triệu Tử Thiêm. Bởi vì nhà của Triệu Tử Thiêm ngược đường với nhà của Lương Đông, tuy rằng cách một đoạn không xa lắm, nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm tắc đường chính vì thế Lương Đông phải gần bảy giờ tối mới đến được nhà của ai kia.
Lương Đông vội vàng mở cửa, đèn điện trong nhà vẫn tối om biểu hiện cho chủ nhân của căn nhà này vẫn còn chưa quay trở về. Trong khoảnh khắc đó Lương Đông còn thật sự không dám bước chân vào căn nhà ấy, hắn có cảm giác một khi bước vào liền bị bóng tối nuốt chửng. Lương Đông nhíu mày, đưa tay sờ soạng công tác bên cạnh, căn phòng rất nhanh được thắp sáng bởi ánh đèn. Lương Đông lên tiếng gọi:
“Đại Thiêm…”
Rất lâu vẫn không có tiếng đáp lại hắn, Lương Đông bước vào bên trong đi hết một vòng trong căn nhà quen thuộc, quả nhiên không phải sóc nhỏ nhà hắn muốn chơi trò trốn tìm. Lương Đông lấy điện thoại gọi cho Triệu Tử Thiêm, điện thoại cuối cùng cũng đã kết nối được, nhưng mà đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy. Lương Đông tâm tình bất an chuyển sang gọi cho trợ lý Miên Miên. Miên Miên lúc này đang trên đường trở về nhà:
“Có chuyện gì sao?”
Lương Đông mang theo sự ngưng trọng hỏi:
“Đại Thiêm sao còn chưa chịu về nhà?”
Trợ lý Miên Miên mất khoảng vài giây mới có thể thích ứng được, cô chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi làm sao có thể quản được hết thời gian giờ giấc của Triệu Tử Thiêm:
“Xuống máy bay cũng được ba mươi phút rồi, cậu ta đi đâu làm sao tôi biết được”
Lương Đông nhíu mày:
“Như vậy em ấy có cầm điện thoại không?”
Trợ lý Miên Miên rất nhanh đáp:
“Có cầm”
Lương Đông lòng như lửa đốt, một lần nữa lái xe quay trở lại nhà mình. Ba mươi phút sau Lương Đông trở về, lúc cắm chìa khóa vào ổ liền phát hiện ra nhà mình không khóa, Lương Đông rất nhanh đẩy cửa định bước vào, lúc này liền nghe thấy được giọng nói của Triệu Tử Thiêm, dường như là đang nói chuyện với ai đó, hơn nữa còn cười nói rất vui vẻ.
“Sao? Là thật thể hả… ha ha là tôi cố tình không nhận điện thoại của anh ấy… ha ha nhất định là rất sốt ruột đi…”
Lương Đông đứng ở bên ngoài nghe thấy hết, hắn cũng lờ mờ hiểu ra được nội dung của cuộc nói chuyện kia là gì. Triệu Tử Thiêm là cố tình không nhận điện thoại của hắn, muốn để cho hắn lo lắng, hắn càng lo lắng bao nhiêu thì Triệu Tử Thiêm càng vui vẻ bấy nhiêu. Lương Đông cả ngày hôm nay lo lắng như vậy, thế mà đến cuối phát hiện ra mình thế nhưng lại bị người này quay vòng vòng, hắn cũng là một người bình thường cho nên việc tức giận là điều không thể tránh khỏi.
Lương Đông cố tình gây ra tiếng động để Triệu Tử Thiêm nghe được, Triệu Tử Thiêm phát hiện ra bên ngoài có động tĩnh liền nhanh chóng cúp điện thoại, đưa tay tắt hết điện trong phòng đi rồi vội vã chạy đến núp sau cánh cửa ra vào. Lương Đông thản nhiên bước vào phòng, vẫn là một bộ dạng giả bộ như không biết trong nhà có thêm sự xuất hiện của người khác. Lúc công tắc điện vừa được bật lên, phía sau lưng hắn liền có một vòng tay ôm lấy, giọng nói quen thuộc mà bảy ngày nay hắn không được nghe cũng theo đó cất lên, khiến cho Lương Đông không tránh được xúc động bồi hồi.
“Trở về rồi sao?” Triệu Tử Thiêm giọng nói mang theo tinh nghịch hỏi.
Lương Đông vốn định ngay lập tức quay lại phía sau hung hăng yêu thương người này một phen, nhưng mà nghĩ đến chuyện Triệu Tử Thiêm lừa hắn, Lương Đông vẫn là phải chấn chỉnh ai đó thật nghiêm khắc, nếu không sau này nhất định sẽ coi trời bằng vung. Lương Đông gỡ tay Triệu Tử Thiêm xuống, hời hợt quay lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm một cái rồi đi vào trong bếp rót một cốc nước:
“Anh tưởng em đến ngày mai mới về”
Triệu Tử Thiêm cũng có điểm không ngờ tới được, nhưng rất nhanh liền nhanh chân bước theo phía sau hắn, lúc Lương Đông đang định đưa cốc nước lên miệng uống thì đã bị Triệu Tử Thiêm giành lấy, một hơi uống cạn:
“Anh muốn em ngày mai mới về hả?”
Triệu Tử Thiêm vốn chỉ muốn hỏi đùa Lương Đông một chút mà thôi, bởi vì trong lòng cậu biết rõ câu trả lời của Lương Đông, chỉ sợ lừa lớn này ngày nào cũng trông ngóng cậu trở về. Thế nhưng bây giờ Lương Đông lại trả lời thế này:
“Nếu lần sau muộn như vậy rồi thì cứ để sáng hôm sau về cũng được”
Triệu Tử Thiêm thất thần trong vài giây hả một tiếng. Lương Đông cũng không có ý định lên tiếng nói cái gì, Triệu Tử Thiêm vội vã lảng tránh ánh mặt kia của Lương Đông, chuyển sang chuyện khác hỏi hắn:
“Anh đi đâu về vậy?”
Lương Đông tự rót cho mình một cốc nước rồi uống một ngụm mới trả lời:
“Đi tập kịch”
Triệu Tử Thiêm không tin, vừa rồi Miên Miên gọi điện cho cậu nói Lương Đông gọi cho cô ấy để hỏi xem cậu đã về hay chưa, Triệu Tử Thiêm cười hì hì nhanh chân chạy đến chỗ Lương Đông tự động tựa vào lòng ngực hắn:
“Không phải trước đây không bao giờ tập kịch buổi tối sao?”
Lương Đông lại khẽ đẩy Triệu Tử Thiêm ra một chút rồi bước về phía phòng khách:
“Sắp đến thời gian diễn rồi, cho nên thời gian tập luyện cũng phải tăng lên”
Triệu Tử Thiêm hai lần bị Lương Đông đẩy ra, trong lòng có cảm giác đãi ngộ đặc biệt trước đây của cậu đã bị giảm đi đáng kể, chắc không phải là bảy ngày không nói chuyện, Lương Đông thế nhưng bớt thích cậu một chút rồi chứ. Triệu Tử Thiêm cố gắng làm như không có gì xảy ra, vẫn mỉm cười đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Lương Đông:
“Là thế sao? Thật là cực khổ rồi, người ta mua sữa chua dê cho anh nha”
Lương Đông mắt nhìn chằm chằm vao TV sớm không có hình ảnh gì kia nói:
“Là thế sao? Thật là cực khổ rồi…”
Triệu Tử Thiêm hả một tiếng, Lương Đông hiện tại mới xoay người sang nói tiếp với cậu:
“Đi quay phim mệt như vậy vẫn còn nhớ đến anh… mua sữa chua dê về”
Triệu Tử Thiêm nhận ra được thái độ của Lương Đông rất khác, nhưng mà cậu lại không dám hỏi tại sao, chẳng hiểu thế nào cậu lại sợ một khi cậu hỏi liền nhận lại được câu trả lời mà cậu không muốn nghe. Triệu Tử Thiêm vội vã đứng dậy muốn đi lấy sữa chua ở trong tủ lạnh cho Lương Đông:
“Để em lấy cho anh ăn”
Lương Đông lưng tựa vào thành ghế sô pha, một chân vắt lên đùi nói:
“Không cần đâu, anh mới vừa ăn ở ngoài rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền khựng lại, chỉ là một hộp sữa chua nhỏ mà thôi, hơn nữa trước đây mỗi lần cậu mua sữa chua cho Lương Đông, Lương Đông cho dù có vừa ăn cơm no xong cũng sẽ ăn hết, thế mà hiện tại đây cũng là lần đầu tiên hắn từ chối cậu. Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng:
“Em chưa ăn tối”
Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông có nghe thấy câu nói kia của cậu hay không, nhưng không gian sau tiếng nói đó đều rơi vào một mảnh trầm mặc đến bức người, không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng kim đồng hồ tích tắc. Triệu Tử Thiêm cảm giác hốc mắt nóng lên, trong lòng không tránh khỏi có chút run rẩy, bước chân nặng nề vội vã xoay người cầm lấy va li của mình đi ra ngoài cửa lớn:
“Như vậy em về trước, ngày mai còn có lịch chụp hình”
Triệu Tử Thiêm bước ra khỏi cửa rồi, vẫn không thấy Lương Đông gọi cậu lại. Triệu Tử Thiêm lúc đó quả thật có suy nghĩ mở cửa chạy đến chỗ Lương Đông nói hắn không được không thích cậu, nhưng mà chân đến trụ vững để giữ cho bản thân đứng thẳng cũng không thể, chứ đừng nói là xoay người bước vào. Triệu Tử Thiêm đứng tựa ở cánh cửa kia một lúc mới có thể bình ổn tiến về phía thang máy, nhấn xuống tầng 1 rời khỏi khu nhà này.
Triệu Tử Thiêm tự trách bản thân, vốn dĩ là đang vui vẻ nhưng tại sao cậu lại nghe lời Miên Miên không liên lạc với Lương Đông trong bảy ngày, bảy ngày đó có khi nào Lương Đông đã quen người khác rồi hay không, lấy thái độ lạnh nhạt của Lương Đông vừa rồi, chuyện đó thật sự rất có thể xảy ra. Triệu Tử Thiêm trong lòng ngàn vạn lần không muốn nghĩ đến chuyện này, cũng ngàn vạn lần không muốn chuyện này diễn ra. Lúc đứng bên vệ đường đợi taxi đến, Triệu Tử Thiêm lúc này mới sực nhớ phải gọi điện nói cho Miên Miên biết, để cho Miên Miên giúp cậu giải quyết chuyện này.
Miên Miên ở bên này đang ăn cơm, thấy Triệu Tử Thiêm gọi đến thì rất nhanh bắt máy:
“Sao rồi, cậu vẫn còn có thời gian gọi điện cho tôi sao?”
Khác với sự trêu chọc của đầu dây bên kia, Triệu Tử Thiêm lại trầm mặc đến lạ thường, giọng nói cũng có chút khác biệt:
“Miên tỷ, phải làm sao bây giờ?”
Trợ lý Miên Miên cũng nghe ra được có điều gì đó không đúng:
“Cậu sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm mang toàn bộ chuyện vừa rồi kể cho Miên Miên nghe, Miên Miên nghe được liền không thể tin được, Lương Đông rõ ràng mới vừa rồi còn rất lo lắng gọi cho cô hỏi Triệu Tử Thiêm tại sao đến hiện tại vẫn chưa về, thế mà bây giờ cách cư xử lại biến đổi hoàn toàn như thế:
“Được rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta tìm cách giải quyết khác”
Lương Đông ở trên lầu nhìn xuống phía dưới, tất cả những hành động của người đứng dưới kia hắn đều để hết ở trong đáy mắt, đáng tiếc hắn lại không nghe được Triệu Tử Thiêm nói cái gì thế cho nên điều hắn nghĩ hiện giờ chính là… Triệu Tử Thiêm không những không cảm thấy có gì không vui, ngược lại còn có tâm trạng trò chuyện điện thoại với người nào đó rất lâu… lâu đến mức hai chiếc taxi đã chạy qua cũng còn không chịu lên xe.
Khi Triệu Tử Thiêm về đến nhà đã là mười giờ đêm, nếu là trước kia cho dù có mệt mỏi như thế nào cậu cũng sẽ phải bỏ quần áo ra xếp lại vào trong tủ, sau đó đi tắm rồi mới lên giường ngủ. Nhưng mà hiện tại Triệu Tử Thiêm sau khi bước vào nhà, cửa cũng không buồn khóa, va li vứt ngay tại chỗ, quần áo không thèm thay, ngay cả phòng tắm cũng chưa bước tới chứ đừng nói là tắm rửa một hồi… Triệu Tử Thiêm cứ như vậy nằm ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách suy nghĩ miên man.
Lương Đông và cậu từ khi nào quen nhau? Chỉ biết là một ngày ở tháng sáu… ngay cả thời gian cũng không biết chính xác, thế cho nên bọn họ vốn chẳng có cái gì gọi là ngày kỷ niệm một tháng quen nhau, một năm quen nhau… Có phải vì thế mà Lương Đông cảm thấy vốn dĩ chẳng quan trọng nữa rồi… Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm lại không nghĩ tới, nếu như Lương Đông ngay từ đầu đã không cảm thấy quan trọng thì hắn cũng không nghiêm túc đến mức cùng cậu trải qua bốn năm rồi.
Lương Đông và cậu từ khi nào thì nói yêu cậu? Chỉ biết là lúc buổi ra mắt bộ phim đầu tiên của bọn họ, Lương Đông ở trên sân khấu nói với mọi người là “Tôi yêu Triệu Tử Thiêm”… nhưng rất nhanh sau đó lại nói thêm vào “Tôi yêu Trần Tiểu Soái, tôi yêu Trương Danh”… Có phải vì thế đó vốn dĩ chẳng gọi là một lời nói yêu cậu trọn vẹn, có phải vì thế mà Lương Đông hiện tại ngay cả không yêu thích cậu nữa cũng không muốn nói dừng lại, bởi vì vốn dĩ Lương Đông vốn chưa bao giờ nói bắt đầu cả… Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm lại không nghĩ tới, nếu như Lương Đông không yêu cậu thì ngay từ lần đó trước khi đóng phim hắn đã không nói với cậu một câu “Anh nuôi em… sau này trong nhà em quả tiền, anh là chủ hộ”
Lương Đông bây giờ không còn quan tâm cậu nữa? Thế mới có chuyện hắn vừa rồi không giữ cậu lại, ngay cả cho đến tận bây giờ một cuộc điện thoại cũng không gọi tới. Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm không nhận thức được, so với sự quá đáng kia của Lương Đông, bản thân cậu lại không đúng trước… bởi vì người muốn hắn phải lo lắng, muốn hắn quay vòng vòng trong cả một ngày lại là cậu.
Triệu Tử Thiêm mở điện thoại phát hiện Lương Đông vẫn đang online trên weibo, cậu cũng để weibo rất lâu nhưng mà trước sau vẫn không có bất cứ tin nhắn nào từ Lương Đông gửi đến. Triệu Tử Thiêm cười khổ, ai kia mà muốn gọi cho cậu không phải chỉ cần trực tiếp nhấn số điện thoại là xong hay sao, cậu bây giờ còn ngây ngốc ngồi chờ tin nhắn weibo của hắn để làm gì.
Buổi sáng hôm đó Triệu Tử Thiêm có lịch chụp hình cho một tạp chí, khi trợ lý Miên Miên sang bên nhà đón cậu liền thấy một bộ dạng ngây ngốc thất thần, hai bên mắt có điểm sưng lên, không rõ là do ngày hôm qua thức khuya hay là khóc nữa. Trợ lý Miên Miên nhìn thấy như vậy cũng không dám nói lời nào, chỉ còn biết im lặng cùng Triệu Tử Thiêm đi ra ngoài chỗ đỗ xe. Thật ra Miên Miên chỉ là muốn trả đũa Lương Đông một chút cho nên mới lấy điện thoại của Triệu Tử Thiêm, không ngờ đến cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.
“Tối hôm qua cậu không ngủ sao?” Trợ lý Miên Miên lên tiếng hỏi.
Triệu Tử Thiêm vẫn là một bộ dạng ủ rũ lắc đầu không muốn nói. Trợ lý Miên Miên do dự một hồi mới nói tiếp:
“Cậu xác định là Lương Đông vì chuyện cậu không liên lạc với cậu ta nên mới như vậy sao?”
Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn sang bên ngoài cửa kính, cứ như vậy thở dài một hơi. Nếu như là vì việc đó Miên Miên quả thực cảm thấy rất áy náy, cô cũng không biết rằng mọi chuyện thế nhưng lại tiến triển thành ra như vậy.
Buổi chụp hình hôm nay diễn ra không mấy suôn sẻ, Triệu Tử Thiêm liên tục bị thợ chụp hình mắng, lịch hẹn vốn chỉ là chụp hình kéo dài một tiếng đồng hồ mà thôi, thế mà đến gần hai tiếng sau Triệu Tử Thiêm mới được rời khỏi nơi này. Miên Miên cả ngày buổi sáng hôm nay chỉ nhìn thấy bộ dạng trau mặt nhíu mày của Triệu Tử Thiêm, cuối cùng nhịn không được nữa liền nói:
“Cậu bây giờ đến gặp cậu ta hỏi cho ra lẽ không phải là được sao?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền lên tiếng nói với tài xế:
“Đưa tôi về trường đi”
Triệu Tử Thiêm biết ngày hôm nay Lương Đông nhất định có ở trường để tập kịch, cậu quả thật cũng muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, hỏi xem Lương Đông rốt cuộc là muốn như thế nào. Xe rất nhanh dừng ở trước cổng trường đại học S, Triệu Tử Thiêm lúc bước vào trường còn đặc biệt đi đến cửa tiệm tạp hóa kế bên mua đồ ăn vặt cho mọi người, còn có mua sữa chua cho Lương nữa. Sau khi đợi bà chủ thanh toán xong liền nhanh chân bước vào trường, một đường đi thẳng đến phòng tập nhảy.
Triệu Tử Thiêm hơi hơi mở hé cửa ra nhìn, quả nhiên bên trong có lừa lớn nhà cậu cùng với bảy tám người nữa. Triệu Tử Thiêm đang định bước vào liền giật mình thu chân lại, đứng ở bên ngoài cửa nhắn một tin cho Lương Đông.
[Không Muốn Quan Tâm]: Anh đang ở đâu vậy?
Lương Đông ở bên nay nhận được tin nhắn của Triệu Tử Thiêm, vốn định dùng tài khoảng [Rõ Ràng Là Như Vậy] để trả lời, nhưng không biết Lương Đông nghĩ cái gì liền thoát tài khoản đó ra, đăng nhập vào tài khoản khác để trả lời Triệu Tử Thiêm
[Lương Đông ZG]: Anh không ở nhà.
Triệu Tử Thiêm rõ ràng vừa rồi thấy tài khoản [Rõ Ràng Là Như Vậy] sáng đèn cho nên mới lấy tài khoản kia nhắn tin cho hắn, nhưng mà Lương Đông vừa nhận được tin nhắn của cậu liền thoát tài khoản đó ra. Triệu Tử Thiêm tránh không được trong lòng có chút thất vọng.
[Không Muốn Quan Tâm]: Có phải đang tập kịch đúng không, hôm nay em rảnh đến trường chơi với anh nhá!
Lương Đông thật sự muốn dạy dỗ Triệu Tử Thiêm một chút, để cho cậu sau này không còn tùy ý muốn làm gì thì làm nữa, chính vì thế hắn liền tạo ra một bộ dạng lạnh lùng không quá quan tâm đến cậu, vì vậy rất nhanh liền nhắn lại một tin thế này.
[Lương Đông ZG]: Hiện tại không có ở trường.
Triệu Tử Thiêm khi nhìn thấy tin nhắn kia liền chẳng hiểu sao vô cùng khó chịu, Lương Đông đây chẳng phài là đang muốn tránh mặt cậu hay sao. Cậu quả thật muốn ngay tại lúc này mở cửa bước vào, nhưng suy đi tính lại nếu như thế cũng chỉ làm cho hai người khó xử thêm mà thôi.
[Không Muốn Quan Tâm]: Ừ!
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài nhìn Lương Đông một lúc, sau đó liền để túi đồ bên ngoài cửa rồi im lặng rời đi. Một lúc sau khi Trương Dương từ bên ngoài vào trở về liền cầm theo túi đồ ăn vặt kia mở cửa tiến vào bên trong cười cười nói nói:
“Xem tôi mang đến cái gì đây? Không biết có phải là do cô gái hay chàng trai nào đó yêu đơn phương mà để đồ lại ở ngoài cửa không dám mang vào”
Lương Đông theo tầm mắt nhìn về phía túi đồ kia một chút rồi quay đi không để ý nhiều. Lý Vĩ ném cho Lương Đông một gói bánh nhỏ:
“Này Lương Đông cậu không ăn hả?”
Lương Đông bây giờ không có tâm trạng ăn uống gì cả, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng kia của Triệu Tử Thiêm, trước sau người nào đó vẫn chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Lương Đông cười khổ tự mình trấn an bản thân: Nếu như Triệu Tử Thiêm nhịn được bảy ngày, như vậy hắn cũng có thể nhẫn được đến ngày thứ bảy.
Lúc Lương Đông khôi phục lại tinh thần, phát hiện ra được dưới nền phòng tập kịch để trên dưới mười hộp sữa chua đã bị nhóm người ở đây ăn hết. Lương Đông nhíu nhíu mày nhìn chằm chằm đống hộp không đó, trong lòng chẳng hiểu sao cảm thấy mình giống như là để vuột mất một thứ gì, nhưng mà Lương Đông rất nhanh tự nói với bản thân: Ở nhà hắn còn có sữa chua dê, lát nữa về sẽ ăn một hộp, mỗi ngày hắn sẽ ăn một hộp sữa chua dê đó, ăn đến khi nào hết thì tha thứ cho con sóc nhỏ xấu xa kia.
Hai ngày sau đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không có bất cứ liên lạc gì với nhau. Tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm nhận được tin Lương Đông ngày hôm nay sẽ cùng bạn học đi đến quán C ăn cơm tối, Triệu Tử Thiêm cũng sắp xếp giống như một cuộc gặp gỡ vô tình với hắn, nhưng mà lần này chẳng qua còn dẫn theo một cô gái khác. Kế sách này chính là do Miên Miên nghĩ ra cho cậu, cô gái kia cũng là em họ của Miên Miên.
Lương Đông lúc bước vào trong quán ăn C liền nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình cùng ngồi ăn cơm với một cô gái nào đó mà hắn trước nay chưa từng gặp qua. Trong lòng tức giận vô cùng, chỉ muốn ngay bây giờ đi đến kéo Triệu Tử Thiêm ra khỏi quán ăn này. Chẳng qua Lương Đông lại không tìm được lý do gì chính đáng cả, Triệu Tử Thiêm và cô gái kia căn bản không có động tay động chân, chỉ là ngồi đối diện cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi. Nếu bây giờ Lương Đông mà ngang ngược đi đến tách bọn họ ra đây chẳng là quá mất lịch sự rồi hay sao, cô gái kia cũng rất có thể là đối tượng gặp mặt công việc của sóc nhỏ nhà hắn…
Lương Đông nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà hắn vẫn không tài nào có thể ở trong đây được nữa. Triệu Tử Thiêm biết rằng Lương Đông đã đến, trong lòng liền trở lên run rẩy liên hồi, ánh mắt quả thật muốn đưa tới phía hắn, nhưng mà lý trí vẫn là không cho phép nói không được nhìn, không được nhìn, nhất định phải đợi Lương Đông lên tiếng trước. Đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm vẫn là đợi không được Lương Đông bởi vì cậu nghe thấy tiếng gọi của một vị bạn học nào đó:
“Này Lương Đông, cậu đi đâu vậy?”
Triệu Tử Thiêm trong phút kích động đứng lên định bước ra ngoài, nhưng cô gái phía trước rất nhanh đã ngăn cậu lại lắc lắc đầu ý nói cậu không nên đuổi theo. Triệu Tử Thiêm do dự, cậu rất muốn đuổi theo Lương Đông giải thích rõ ràng, người kia nhất định là đã hiểu lầm cậu cho nên mới bỏ đi như vậy. Có điều nếu như bây giờ cậu đuổi theo hắn, cũng chỉ là tự chuốc lấy sự lúng túng cho bản thân, bởi vì cậu đến bây giờ vẫn còn chưa xác định được, Lương Đông rốt cuộc là đối với mối quan hệ này muốn như thế nào.
“Này Đại Thiêm, cậu đừng gọi cho Lương Đông vội”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Tại sao chứ?”
Trợ lý Miên Miên cười xấu xa:
“Tôi nói cậu đã nhịn bảy ngày rồi, chỉ còn mỗi ngày mai nữa thôi là có thể trở về rồi mà không nhịn được nữa hay sao? Đừng gọi điện cho Lương Đông bây giờ, ngày mai trở về đến nhà của cậu ta cho cậu ta bất ngờ có phải là hay hơn không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng nhìn trợ lý Miên Miên một hồi, cuối cùng liền gật đầu rồi đi vào bên trong phòng của mình. Triệu Tử Thiêm ngồi ở giữa giường, điện thoại cũng đặt ở đó, cậu hiện tại quả thực muốn gọi cho lừa lớn nhà mình ngay… nhưng suy đi tính lại không gọi vẫn là tốt hơn. Lời của Miên Miên nói không hề sai, thắt dây phải có mức độ, không được chặt quá cũng không được lỏng quá.
Lương Đông vừa ngồi xem TV vừa mỉm cười, bảo bối nhà hắn ngày mai nhất định trở về. Lương Đông định cầm điện thoại gọi cho Triệu Tử Thiêm nhưng mà vừa ấn số liền tắt đi, bởi vì hắn nghĩ bây giờ Miên Miên vẫn là người giữ điện thoại, hắn gọi đến cũng chỉ tự làm cho bản thân thêm bực bội khó chịu mà thôi.
Sáng hôm ấy có buổi tập kịch nhưng Lương Đông nói có việc bận không đến được, hắn thật ra chẳng có việc bận gì cả chỉ là nôn nóng đến mức đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong nhà đợi Triệu Tử Thiêm. Lương Đông cứ đợi như vậy đến sáu giờ tối liền cảm thấy lo lắng bất an, Triệu Tử Thiêm trước khi đi có nói rất nhanh sẽ trở về. Ngày hôm qua là ngày đóng máy, đáng lý ra sáng này sóc nhỏ nhà hắn phải có mặt ở nhà rồi, thế mà bây giờ một tin cũng không thông báo, điện thoại luôn ở trong chế độ không liên lạc được.
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền đi vào trong phòng ngủ lấy đại một chiếc áo khoác mặc lên người, rồi nhanh chóng cầm chìa khóa bước xuống lầu, lái xe đi thẳng đến nhà của Triệu Tử Thiêm. Bởi vì nhà của Triệu Tử Thiêm ngược đường với nhà của Lương Đông, tuy rằng cách một đoạn không xa lắm, nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm tắc đường chính vì thế Lương Đông phải gần bảy giờ tối mới đến được nhà của ai kia.
Lương Đông vội vàng mở cửa, đèn điện trong nhà vẫn tối om biểu hiện cho chủ nhân của căn nhà này vẫn còn chưa quay trở về. Trong khoảnh khắc đó Lương Đông còn thật sự không dám bước chân vào căn nhà ấy, hắn có cảm giác một khi bước vào liền bị bóng tối nuốt chửng. Lương Đông nhíu mày, đưa tay sờ soạng công tác bên cạnh, căn phòng rất nhanh được thắp sáng bởi ánh đèn. Lương Đông lên tiếng gọi:
“Đại Thiêm…”
Rất lâu vẫn không có tiếng đáp lại hắn, Lương Đông bước vào bên trong đi hết một vòng trong căn nhà quen thuộc, quả nhiên không phải sóc nhỏ nhà hắn muốn chơi trò trốn tìm. Lương Đông lấy điện thoại gọi cho Triệu Tử Thiêm, điện thoại cuối cùng cũng đã kết nối được, nhưng mà đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy. Lương Đông tâm tình bất an chuyển sang gọi cho trợ lý Miên Miên. Miên Miên lúc này đang trên đường trở về nhà:
“Có chuyện gì sao?”
Lương Đông mang theo sự ngưng trọng hỏi:
“Đại Thiêm sao còn chưa chịu về nhà?”
Trợ lý Miên Miên mất khoảng vài giây mới có thể thích ứng được, cô chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi làm sao có thể quản được hết thời gian giờ giấc của Triệu Tử Thiêm:
“Xuống máy bay cũng được ba mươi phút rồi, cậu ta đi đâu làm sao tôi biết được”
Lương Đông nhíu mày:
“Như vậy em ấy có cầm điện thoại không?”
Trợ lý Miên Miên rất nhanh đáp:
“Có cầm”
Lương Đông lòng như lửa đốt, một lần nữa lái xe quay trở lại nhà mình. Ba mươi phút sau Lương Đông trở về, lúc cắm chìa khóa vào ổ liền phát hiện ra nhà mình không khóa, Lương Đông rất nhanh đẩy cửa định bước vào, lúc này liền nghe thấy được giọng nói của Triệu Tử Thiêm, dường như là đang nói chuyện với ai đó, hơn nữa còn cười nói rất vui vẻ.
“Sao? Là thật thể hả… ha ha là tôi cố tình không nhận điện thoại của anh ấy… ha ha nhất định là rất sốt ruột đi…”
Lương Đông đứng ở bên ngoài nghe thấy hết, hắn cũng lờ mờ hiểu ra được nội dung của cuộc nói chuyện kia là gì. Triệu Tử Thiêm là cố tình không nhận điện thoại của hắn, muốn để cho hắn lo lắng, hắn càng lo lắng bao nhiêu thì Triệu Tử Thiêm càng vui vẻ bấy nhiêu. Lương Đông cả ngày hôm nay lo lắng như vậy, thế mà đến cuối phát hiện ra mình thế nhưng lại bị người này quay vòng vòng, hắn cũng là một người bình thường cho nên việc tức giận là điều không thể tránh khỏi.
Lương Đông cố tình gây ra tiếng động để Triệu Tử Thiêm nghe được, Triệu Tử Thiêm phát hiện ra bên ngoài có động tĩnh liền nhanh chóng cúp điện thoại, đưa tay tắt hết điện trong phòng đi rồi vội vã chạy đến núp sau cánh cửa ra vào. Lương Đông thản nhiên bước vào phòng, vẫn là một bộ dạng giả bộ như không biết trong nhà có thêm sự xuất hiện của người khác. Lúc công tắc điện vừa được bật lên, phía sau lưng hắn liền có một vòng tay ôm lấy, giọng nói quen thuộc mà bảy ngày nay hắn không được nghe cũng theo đó cất lên, khiến cho Lương Đông không tránh được xúc động bồi hồi.
“Trở về rồi sao?” Triệu Tử Thiêm giọng nói mang theo tinh nghịch hỏi.
Lương Đông vốn định ngay lập tức quay lại phía sau hung hăng yêu thương người này một phen, nhưng mà nghĩ đến chuyện Triệu Tử Thiêm lừa hắn, Lương Đông vẫn là phải chấn chỉnh ai đó thật nghiêm khắc, nếu không sau này nhất định sẽ coi trời bằng vung. Lương Đông gỡ tay Triệu Tử Thiêm xuống, hời hợt quay lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm một cái rồi đi vào trong bếp rót một cốc nước:
“Anh tưởng em đến ngày mai mới về”
Triệu Tử Thiêm cũng có điểm không ngờ tới được, nhưng rất nhanh liền nhanh chân bước theo phía sau hắn, lúc Lương Đông đang định đưa cốc nước lên miệng uống thì đã bị Triệu Tử Thiêm giành lấy, một hơi uống cạn:
“Anh muốn em ngày mai mới về hả?”
Triệu Tử Thiêm vốn chỉ muốn hỏi đùa Lương Đông một chút mà thôi, bởi vì trong lòng cậu biết rõ câu trả lời của Lương Đông, chỉ sợ lừa lớn này ngày nào cũng trông ngóng cậu trở về. Thế nhưng bây giờ Lương Đông lại trả lời thế này:
“Nếu lần sau muộn như vậy rồi thì cứ để sáng hôm sau về cũng được”
Triệu Tử Thiêm thất thần trong vài giây hả một tiếng. Lương Đông cũng không có ý định lên tiếng nói cái gì, Triệu Tử Thiêm vội vã lảng tránh ánh mặt kia của Lương Đông, chuyển sang chuyện khác hỏi hắn:
“Anh đi đâu về vậy?”
Lương Đông tự rót cho mình một cốc nước rồi uống một ngụm mới trả lời:
“Đi tập kịch”
Triệu Tử Thiêm không tin, vừa rồi Miên Miên gọi điện cho cậu nói Lương Đông gọi cho cô ấy để hỏi xem cậu đã về hay chưa, Triệu Tử Thiêm cười hì hì nhanh chân chạy đến chỗ Lương Đông tự động tựa vào lòng ngực hắn:
“Không phải trước đây không bao giờ tập kịch buổi tối sao?”
Lương Đông lại khẽ đẩy Triệu Tử Thiêm ra một chút rồi bước về phía phòng khách:
“Sắp đến thời gian diễn rồi, cho nên thời gian tập luyện cũng phải tăng lên”
Triệu Tử Thiêm hai lần bị Lương Đông đẩy ra, trong lòng có cảm giác đãi ngộ đặc biệt trước đây của cậu đã bị giảm đi đáng kể, chắc không phải là bảy ngày không nói chuyện, Lương Đông thế nhưng bớt thích cậu một chút rồi chứ. Triệu Tử Thiêm cố gắng làm như không có gì xảy ra, vẫn mỉm cười đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Lương Đông:
“Là thế sao? Thật là cực khổ rồi, người ta mua sữa chua dê cho anh nha”
Lương Đông mắt nhìn chằm chằm vao TV sớm không có hình ảnh gì kia nói:
“Là thế sao? Thật là cực khổ rồi…”
Triệu Tử Thiêm hả một tiếng, Lương Đông hiện tại mới xoay người sang nói tiếp với cậu:
“Đi quay phim mệt như vậy vẫn còn nhớ đến anh… mua sữa chua dê về”
Triệu Tử Thiêm nhận ra được thái độ của Lương Đông rất khác, nhưng mà cậu lại không dám hỏi tại sao, chẳng hiểu thế nào cậu lại sợ một khi cậu hỏi liền nhận lại được câu trả lời mà cậu không muốn nghe. Triệu Tử Thiêm vội vã đứng dậy muốn đi lấy sữa chua ở trong tủ lạnh cho Lương Đông:
“Để em lấy cho anh ăn”
Lương Đông lưng tựa vào thành ghế sô pha, một chân vắt lên đùi nói:
“Không cần đâu, anh mới vừa ăn ở ngoài rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền khựng lại, chỉ là một hộp sữa chua nhỏ mà thôi, hơn nữa trước đây mỗi lần cậu mua sữa chua cho Lương Đông, Lương Đông cho dù có vừa ăn cơm no xong cũng sẽ ăn hết, thế mà hiện tại đây cũng là lần đầu tiên hắn từ chối cậu. Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng:
“Em chưa ăn tối”
Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông có nghe thấy câu nói kia của cậu hay không, nhưng không gian sau tiếng nói đó đều rơi vào một mảnh trầm mặc đến bức người, không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng kim đồng hồ tích tắc. Triệu Tử Thiêm cảm giác hốc mắt nóng lên, trong lòng không tránh khỏi có chút run rẩy, bước chân nặng nề vội vã xoay người cầm lấy va li của mình đi ra ngoài cửa lớn:
“Như vậy em về trước, ngày mai còn có lịch chụp hình”
Triệu Tử Thiêm bước ra khỏi cửa rồi, vẫn không thấy Lương Đông gọi cậu lại. Triệu Tử Thiêm lúc đó quả thật có suy nghĩ mở cửa chạy đến chỗ Lương Đông nói hắn không được không thích cậu, nhưng mà chân đến trụ vững để giữ cho bản thân đứng thẳng cũng không thể, chứ đừng nói là xoay người bước vào. Triệu Tử Thiêm đứng tựa ở cánh cửa kia một lúc mới có thể bình ổn tiến về phía thang máy, nhấn xuống tầng 1 rời khỏi khu nhà này.
Triệu Tử Thiêm tự trách bản thân, vốn dĩ là đang vui vẻ nhưng tại sao cậu lại nghe lời Miên Miên không liên lạc với Lương Đông trong bảy ngày, bảy ngày đó có khi nào Lương Đông đã quen người khác rồi hay không, lấy thái độ lạnh nhạt của Lương Đông vừa rồi, chuyện đó thật sự rất có thể xảy ra. Triệu Tử Thiêm trong lòng ngàn vạn lần không muốn nghĩ đến chuyện này, cũng ngàn vạn lần không muốn chuyện này diễn ra. Lúc đứng bên vệ đường đợi taxi đến, Triệu Tử Thiêm lúc này mới sực nhớ phải gọi điện nói cho Miên Miên biết, để cho Miên Miên giúp cậu giải quyết chuyện này.
Miên Miên ở bên này đang ăn cơm, thấy Triệu Tử Thiêm gọi đến thì rất nhanh bắt máy:
“Sao rồi, cậu vẫn còn có thời gian gọi điện cho tôi sao?”
Khác với sự trêu chọc của đầu dây bên kia, Triệu Tử Thiêm lại trầm mặc đến lạ thường, giọng nói cũng có chút khác biệt:
“Miên tỷ, phải làm sao bây giờ?”
Trợ lý Miên Miên cũng nghe ra được có điều gì đó không đúng:
“Cậu sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm mang toàn bộ chuyện vừa rồi kể cho Miên Miên nghe, Miên Miên nghe được liền không thể tin được, Lương Đông rõ ràng mới vừa rồi còn rất lo lắng gọi cho cô hỏi Triệu Tử Thiêm tại sao đến hiện tại vẫn chưa về, thế mà bây giờ cách cư xử lại biến đổi hoàn toàn như thế:
“Được rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta tìm cách giải quyết khác”
Lương Đông ở trên lầu nhìn xuống phía dưới, tất cả những hành động của người đứng dưới kia hắn đều để hết ở trong đáy mắt, đáng tiếc hắn lại không nghe được Triệu Tử Thiêm nói cái gì thế cho nên điều hắn nghĩ hiện giờ chính là… Triệu Tử Thiêm không những không cảm thấy có gì không vui, ngược lại còn có tâm trạng trò chuyện điện thoại với người nào đó rất lâu… lâu đến mức hai chiếc taxi đã chạy qua cũng còn không chịu lên xe.
Khi Triệu Tử Thiêm về đến nhà đã là mười giờ đêm, nếu là trước kia cho dù có mệt mỏi như thế nào cậu cũng sẽ phải bỏ quần áo ra xếp lại vào trong tủ, sau đó đi tắm rồi mới lên giường ngủ. Nhưng mà hiện tại Triệu Tử Thiêm sau khi bước vào nhà, cửa cũng không buồn khóa, va li vứt ngay tại chỗ, quần áo không thèm thay, ngay cả phòng tắm cũng chưa bước tới chứ đừng nói là tắm rửa một hồi… Triệu Tử Thiêm cứ như vậy nằm ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách suy nghĩ miên man.
Lương Đông và cậu từ khi nào quen nhau? Chỉ biết là một ngày ở tháng sáu… ngay cả thời gian cũng không biết chính xác, thế cho nên bọn họ vốn chẳng có cái gì gọi là ngày kỷ niệm một tháng quen nhau, một năm quen nhau… Có phải vì thế mà Lương Đông cảm thấy vốn dĩ chẳng quan trọng nữa rồi… Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm lại không nghĩ tới, nếu như Lương Đông ngay từ đầu đã không cảm thấy quan trọng thì hắn cũng không nghiêm túc đến mức cùng cậu trải qua bốn năm rồi.
Lương Đông và cậu từ khi nào thì nói yêu cậu? Chỉ biết là lúc buổi ra mắt bộ phim đầu tiên của bọn họ, Lương Đông ở trên sân khấu nói với mọi người là “Tôi yêu Triệu Tử Thiêm”… nhưng rất nhanh sau đó lại nói thêm vào “Tôi yêu Trần Tiểu Soái, tôi yêu Trương Danh”… Có phải vì thế đó vốn dĩ chẳng gọi là một lời nói yêu cậu trọn vẹn, có phải vì thế mà Lương Đông hiện tại ngay cả không yêu thích cậu nữa cũng không muốn nói dừng lại, bởi vì vốn dĩ Lương Đông vốn chưa bao giờ nói bắt đầu cả… Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm lại không nghĩ tới, nếu như Lương Đông không yêu cậu thì ngay từ lần đó trước khi đóng phim hắn đã không nói với cậu một câu “Anh nuôi em… sau này trong nhà em quả tiền, anh là chủ hộ”
Lương Đông bây giờ không còn quan tâm cậu nữa? Thế mới có chuyện hắn vừa rồi không giữ cậu lại, ngay cả cho đến tận bây giờ một cuộc điện thoại cũng không gọi tới. Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm không nhận thức được, so với sự quá đáng kia của Lương Đông, bản thân cậu lại không đúng trước… bởi vì người muốn hắn phải lo lắng, muốn hắn quay vòng vòng trong cả một ngày lại là cậu.
Triệu Tử Thiêm mở điện thoại phát hiện Lương Đông vẫn đang online trên weibo, cậu cũng để weibo rất lâu nhưng mà trước sau vẫn không có bất cứ tin nhắn nào từ Lương Đông gửi đến. Triệu Tử Thiêm cười khổ, ai kia mà muốn gọi cho cậu không phải chỉ cần trực tiếp nhấn số điện thoại là xong hay sao, cậu bây giờ còn ngây ngốc ngồi chờ tin nhắn weibo của hắn để làm gì.
Buổi sáng hôm đó Triệu Tử Thiêm có lịch chụp hình cho một tạp chí, khi trợ lý Miên Miên sang bên nhà đón cậu liền thấy một bộ dạng ngây ngốc thất thần, hai bên mắt có điểm sưng lên, không rõ là do ngày hôm qua thức khuya hay là khóc nữa. Trợ lý Miên Miên nhìn thấy như vậy cũng không dám nói lời nào, chỉ còn biết im lặng cùng Triệu Tử Thiêm đi ra ngoài chỗ đỗ xe. Thật ra Miên Miên chỉ là muốn trả đũa Lương Đông một chút cho nên mới lấy điện thoại của Triệu Tử Thiêm, không ngờ đến cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.
“Tối hôm qua cậu không ngủ sao?” Trợ lý Miên Miên lên tiếng hỏi.
Triệu Tử Thiêm vẫn là một bộ dạng ủ rũ lắc đầu không muốn nói. Trợ lý Miên Miên do dự một hồi mới nói tiếp:
“Cậu xác định là Lương Đông vì chuyện cậu không liên lạc với cậu ta nên mới như vậy sao?”
Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn sang bên ngoài cửa kính, cứ như vậy thở dài một hơi. Nếu như là vì việc đó Miên Miên quả thực cảm thấy rất áy náy, cô cũng không biết rằng mọi chuyện thế nhưng lại tiến triển thành ra như vậy.
Buổi chụp hình hôm nay diễn ra không mấy suôn sẻ, Triệu Tử Thiêm liên tục bị thợ chụp hình mắng, lịch hẹn vốn chỉ là chụp hình kéo dài một tiếng đồng hồ mà thôi, thế mà đến gần hai tiếng sau Triệu Tử Thiêm mới được rời khỏi nơi này. Miên Miên cả ngày buổi sáng hôm nay chỉ nhìn thấy bộ dạng trau mặt nhíu mày của Triệu Tử Thiêm, cuối cùng nhịn không được nữa liền nói:
“Cậu bây giờ đến gặp cậu ta hỏi cho ra lẽ không phải là được sao?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền lên tiếng nói với tài xế:
“Đưa tôi về trường đi”
Triệu Tử Thiêm biết ngày hôm nay Lương Đông nhất định có ở trường để tập kịch, cậu quả thật cũng muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, hỏi xem Lương Đông rốt cuộc là muốn như thế nào. Xe rất nhanh dừng ở trước cổng trường đại học S, Triệu Tử Thiêm lúc bước vào trường còn đặc biệt đi đến cửa tiệm tạp hóa kế bên mua đồ ăn vặt cho mọi người, còn có mua sữa chua cho Lương nữa. Sau khi đợi bà chủ thanh toán xong liền nhanh chân bước vào trường, một đường đi thẳng đến phòng tập nhảy.
Triệu Tử Thiêm hơi hơi mở hé cửa ra nhìn, quả nhiên bên trong có lừa lớn nhà cậu cùng với bảy tám người nữa. Triệu Tử Thiêm đang định bước vào liền giật mình thu chân lại, đứng ở bên ngoài cửa nhắn một tin cho Lương Đông.
[Không Muốn Quan Tâm]: Anh đang ở đâu vậy?
Lương Đông ở bên nay nhận được tin nhắn của Triệu Tử Thiêm, vốn định dùng tài khoảng [Rõ Ràng Là Như Vậy] để trả lời, nhưng không biết Lương Đông nghĩ cái gì liền thoát tài khoản đó ra, đăng nhập vào tài khoản khác để trả lời Triệu Tử Thiêm
[Lương Đông ZG]: Anh không ở nhà.
Triệu Tử Thiêm rõ ràng vừa rồi thấy tài khoản [Rõ Ràng Là Như Vậy] sáng đèn cho nên mới lấy tài khoản kia nhắn tin cho hắn, nhưng mà Lương Đông vừa nhận được tin nhắn của cậu liền thoát tài khoản đó ra. Triệu Tử Thiêm tránh không được trong lòng có chút thất vọng.
[Không Muốn Quan Tâm]: Có phải đang tập kịch đúng không, hôm nay em rảnh đến trường chơi với anh nhá!
Lương Đông thật sự muốn dạy dỗ Triệu Tử Thiêm một chút, để cho cậu sau này không còn tùy ý muốn làm gì thì làm nữa, chính vì thế hắn liền tạo ra một bộ dạng lạnh lùng không quá quan tâm đến cậu, vì vậy rất nhanh liền nhắn lại một tin thế này.
[Lương Đông ZG]: Hiện tại không có ở trường.
Triệu Tử Thiêm khi nhìn thấy tin nhắn kia liền chẳng hiểu sao vô cùng khó chịu, Lương Đông đây chẳng phài là đang muốn tránh mặt cậu hay sao. Cậu quả thật muốn ngay tại lúc này mở cửa bước vào, nhưng suy đi tính lại nếu như thế cũng chỉ làm cho hai người khó xử thêm mà thôi.
[Không Muốn Quan Tâm]: Ừ!
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài nhìn Lương Đông một lúc, sau đó liền để túi đồ bên ngoài cửa rồi im lặng rời đi. Một lúc sau khi Trương Dương từ bên ngoài vào trở về liền cầm theo túi đồ ăn vặt kia mở cửa tiến vào bên trong cười cười nói nói:
“Xem tôi mang đến cái gì đây? Không biết có phải là do cô gái hay chàng trai nào đó yêu đơn phương mà để đồ lại ở ngoài cửa không dám mang vào”
Lương Đông theo tầm mắt nhìn về phía túi đồ kia một chút rồi quay đi không để ý nhiều. Lý Vĩ ném cho Lương Đông một gói bánh nhỏ:
“Này Lương Đông cậu không ăn hả?”
Lương Đông bây giờ không có tâm trạng ăn uống gì cả, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng kia của Triệu Tử Thiêm, trước sau người nào đó vẫn chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Lương Đông cười khổ tự mình trấn an bản thân: Nếu như Triệu Tử Thiêm nhịn được bảy ngày, như vậy hắn cũng có thể nhẫn được đến ngày thứ bảy.
Lúc Lương Đông khôi phục lại tinh thần, phát hiện ra được dưới nền phòng tập kịch để trên dưới mười hộp sữa chua đã bị nhóm người ở đây ăn hết. Lương Đông nhíu nhíu mày nhìn chằm chằm đống hộp không đó, trong lòng chẳng hiểu sao cảm thấy mình giống như là để vuột mất một thứ gì, nhưng mà Lương Đông rất nhanh tự nói với bản thân: Ở nhà hắn còn có sữa chua dê, lát nữa về sẽ ăn một hộp, mỗi ngày hắn sẽ ăn một hộp sữa chua dê đó, ăn đến khi nào hết thì tha thứ cho con sóc nhỏ xấu xa kia.
Hai ngày sau đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không có bất cứ liên lạc gì với nhau. Tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm nhận được tin Lương Đông ngày hôm nay sẽ cùng bạn học đi đến quán C ăn cơm tối, Triệu Tử Thiêm cũng sắp xếp giống như một cuộc gặp gỡ vô tình với hắn, nhưng mà lần này chẳng qua còn dẫn theo một cô gái khác. Kế sách này chính là do Miên Miên nghĩ ra cho cậu, cô gái kia cũng là em họ của Miên Miên.
Lương Đông lúc bước vào trong quán ăn C liền nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình cùng ngồi ăn cơm với một cô gái nào đó mà hắn trước nay chưa từng gặp qua. Trong lòng tức giận vô cùng, chỉ muốn ngay bây giờ đi đến kéo Triệu Tử Thiêm ra khỏi quán ăn này. Chẳng qua Lương Đông lại không tìm được lý do gì chính đáng cả, Triệu Tử Thiêm và cô gái kia căn bản không có động tay động chân, chỉ là ngồi đối diện cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi. Nếu bây giờ Lương Đông mà ngang ngược đi đến tách bọn họ ra đây chẳng là quá mất lịch sự rồi hay sao, cô gái kia cũng rất có thể là đối tượng gặp mặt công việc của sóc nhỏ nhà hắn…
Lương Đông nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà hắn vẫn không tài nào có thể ở trong đây được nữa. Triệu Tử Thiêm biết rằng Lương Đông đã đến, trong lòng liền trở lên run rẩy liên hồi, ánh mắt quả thật muốn đưa tới phía hắn, nhưng mà lý trí vẫn là không cho phép nói không được nhìn, không được nhìn, nhất định phải đợi Lương Đông lên tiếng trước. Đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm vẫn là đợi không được Lương Đông bởi vì cậu nghe thấy tiếng gọi của một vị bạn học nào đó:
“Này Lương Đông, cậu đi đâu vậy?”
Triệu Tử Thiêm trong phút kích động đứng lên định bước ra ngoài, nhưng cô gái phía trước rất nhanh đã ngăn cậu lại lắc lắc đầu ý nói cậu không nên đuổi theo. Triệu Tử Thiêm do dự, cậu rất muốn đuổi theo Lương Đông giải thích rõ ràng, người kia nhất định là đã hiểu lầm cậu cho nên mới bỏ đi như vậy. Có điều nếu như bây giờ cậu đuổi theo hắn, cũng chỉ là tự chuốc lấy sự lúng túng cho bản thân, bởi vì cậu đến bây giờ vẫn còn chưa xác định được, Lương Đông rốt cuộc là đối với mối quan hệ này muốn như thế nào.
Bình luận truyện