Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 4: Đừng đuổi việc tôi !!



Những lúc tình thế nguy cấp thế này, mặc dù trong lòng Tạ Hướng Khải là một bụng gào thét, hoảng sợ đối mặt với " bánh mặt thịt " đang gầm gừ ở phía trước, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ bình tĩnh vô cùng, nở nụ cười hết sức là thân thiện, cậu dùng tay bắt đầu bốc những vụn thức ăn trên mặt ông chủ, miệng thì nói

- Hì hì!! Để tôi lấy xuống rồi giúp ngài đi rửa mặt nhé, Ái chà chà!! Ngày nhìn xem thần xui xẻo ghé thăm chẳng đúng lúc tí nào, miếng ăn còn chưa vào bụng tôi thì đã phóng sang ngài, chậc chậc!!! Đấy đấy, ông chủ Sở nhìn xem một loáng là hết rồi này!! Đi!!tôi dắt ngài đi rửa mặt là sạch sẽ ngay thôi, ở dơ sống thọ!! ở dơ sống thọ!!khà khà

Tuy nhìn ngoài miệng thì có thể thấy cậu vẫn là một tên dở hơi như ngày nào, nhưng nội tâm thì đã muốn nổ tung lên trời rồi đó!!

- Cầu ngài!! Tôi làm chưa đến một ngày mà bị đuổi việc thì biết ăn nói với mẹ Tâm ra làm sao đây!!Thiên ơi!! Hãy phù hộ cho cái mạng nho nhỏ này của con đi

Sở Trầm Dương nghe mùi mì xào tỏa ra khắp khoan mũi mình thì chán ghét  vô cực, cố gắng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, anh nói

- Cậu cút ngay khỏi tầm mắt của tôi!!

Họ Tạ nghe đến đây liền khiếp vía, nhìn Sở tổng tài quay gót bước đi cậu cũng chẳng tiếc mặt mũi mình nữa, trực tiếp nằm xuống, ôm chân anh lắc đầu khóc lóc

- Ngài đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy mà...huhu....tôi cũng đâu phải là cố ý đâu..hức...cả buổi sáng đi bộ đến đây rồi lại phải làm việc...bụng tôi đói đến cồn cào..hức... Cũng chỉ vì tình tham ăn mà nó mới bị sặc...nào ngờ ngài còn vỗ vai tôi khiến tôi khiếp đảm như vậy.... Huhu đâu có thể trách tôi được...bây giờ bụng thì chưa có cái gì...mà sao tôi giống kẻ tội đồ vậy nè....huhu...nếu có lỗi thì phải là ngài..ai mượn ngài đến không báo trước....hức hức

Sở Trầm Dương khi nghe đến vậy cũng khựng người lại, cậu ta nói cũng đúng, ban nãy một phần cũng tại mình làm tên này bất ngờ mới xảy ra nông nỗi này, thôi thì coi như Hướng Khải này may mắn thoát một kiếp đi

- Bỏ chân tôi ra để tôi đi tắm!!

Anh có bệnh khiết phích cực nặng, cho nên những thứ dơ bẩn,cùng mùi thức ăn này không được phép bám trên người anh, đang định nhấc chân bỏ đi thì Hướng Khải vẫn ôm chân anh cầu xin

- Tha cho tôi một lần đi mà!! Ngài đuổi tôi rồi Mẹ Tâm sẽ nghĩ tôi thế nào?? Ngài rủ lòng từ bi đi mà!!  Ông chủ sợ đẹp trai à!!

- Hừ!! Tôi nói cậu cút, chứ chưa cho cậu nghỉ việc, mau tránh ra

- Thật không?? Ngài không đuổi việc tôi sao??

- Cuộc đời tôi chỉ nói qua một lần!!

Nghe trong giọng anh đã có vẻ dịu đi, cậu buông chân anh ra, miệng lại nhanh hơn não khen ngợi

- Ngài đã đấng tối cao của lòng tôi, vì tấm lòng đó nên ông trời mới cho ngài giàu!! Hì hì!! Ngài đi tắm vui vẻ nhé!!

Sở Trầm Dương bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ rồi bước thẳng lên lầu, để lại một mình Tạ Hướng Khải hồn phách cuối cùng cũng cứu về lại được. Nhìn dĩa mì đã đổ hết dưới sàn, cậu vừa cúi xuống dọn nó vừa thầm nhủ

- Lát ông chủ ăn còn thừa lại gì rồi mình ăn cũng được

Anh đi xuống lầu lần thì hai đã là chuyện của mười lăm phút sau, lúc ngồi vào bàn ăn nhìn con người kia cứ đứng khép nép ở góc bếp nhìn món ăn trên bàn thèm thuồng, nghĩ lại cậu ta cũng chưa ăn gì, thế là anh rủ lòng tốt nói

- Lại đây ngồi ăn chung đi, dù sao ban nãy tôi cũng làm cậu mất ăn!!

Hướng Khải xua tay cười hề hề nói

- Không sao đâu ạ!! Ngài cứ ăn ngon miệng!! Tôi không hề hấn gì cả

Anh thở hừ hừ lạnh lùng nói

- Một là ngồi xuống ăn, hai là cuốn gói ra khỏi đây!!

- Ấy!! Tôi sẽ ăn mà, ngài đừng làm càn chứ!!

Cậu  vội vã cầm chén muỗng đến bàn ăn, sau đó cúi người đáp

- Vậy tôi không khách sao nữa ạ, chúc ngài ngon miệng!! Ui chao đói quá

Tay và miệng Hướng Khải hoạt động hết công suất của mình, nhìn con người này như bị bỏ đói lâu năm, khóe miệng Sở tổng tài giật giật liên hồi, nhưng mà không hiểu sao bữa ăn sáng này anh lại cảm thấy ngon miệng vô cùng!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện