Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 133



“Yên tâm, bác sĩ nói đây là quá trình cần thiết.” Alan nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi Nghiêu, giọng nói mềm mỏng, “Nhìn xem… nó vẫn đang cố gắng.”

Thụ thai 9 tháng, thời cơ chín muồi, hệ thống mô phỏng sinh của tử cung nhân tạo rốt cuộc cũng đến bước cuối cùng, sinh nở.

Từ một tháng trước trên dưới Đế quốc đã mỏi mắt trông ngóng, chờ mong một khắc này, trong điện Aman’Thul lại càng thêm phòng bị, trong mấy ngày gần sinh ngay cả hít thở các quan theo hầu trong cung cũng phải hít thở nhẹ hơn bình thường mấy phần, ai cũng biết đứa bé này có ý nghĩa gì đối với Alan, mọi người sợ phạm vào kiêng kị của Hoàng đế Bệ hạ, làm việc còn cẩn thận hơi so với thường ngày, lão quản gia Edward thậm chí còn bày ra toàn bộ quy định của Hoàng thất trước đây, trong những ngày sắp sinh không cho phép thấy máu trong bán kính mười mấy dặm của hành cung, nếu trong phòng bếp cần nguyên liệu thịt, cho dù là một con cá, cũng nhất định phải ra bên ngoài hành cung giết xong mang vào.

Người căng thẳng không chỉ có các người hầu, theo lệ cũ, nửa tháng trước các thành viên Hoàng thất đã đến điện Aman’Thul, cùng trông đợi Hoàng trữ ra đời.

Chẳng qua Alan không cảm kích gì, vào ngày sinh, hắn ra lệnh ngoại trừ nhân viên chữa bệnh và Bùi Nghiêu tất cả mọi người rời khỏi tầng có phòng trẻ con, toàn bộ về phòng của mình hoặc là đến đại điện chờ tin.

Alan luôn bá đạo, các Hoàng thất cũng đã quen, hơn nữa bản thân họ cũng không mấy mong muốn canh giữ ở trước phòng sinh… Lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, ai biết Hoàng đế Bệ hạ tính tình hung ác có lấy bọn họ ra trút giận hay không? Trốn xa một chút vẫn tốt hơn.

Người cảm thấy tiếc nuối chỉ có vợ chồng phu nhân Jenny và vợ chồng Bùi Toàn, một tháng trước bốn người đã dọn đến điện Aman’Thul, lúc đầu Bùi Toàn còn ngại mặt mũi không muốn qua lắm, nhưng bất đắc dĩ là trong lòng cũng không thật sự yên tâm, sốt ruột nên chỉ đành mượn danh vợ vào ở, Moira vừa tức vừa buồn cười, mọi người hiểu rõ trong lòng, không ai vạch trần.

“Đừng lo lắng, sinh thế này an toàn hơn nhiều so với sinh tự nhiên, không thể nào xảy ra vấn đề.” Phu nhân Jenny giống như đang an ủi Moira cũng như đang an ủi bản thân, tâm trí không yên lẩm bẩm, “Lỡ như thời gian quá dài, Bệ hạ có thể lựa chọn mở tử cung nhân tạo bất cứ lúc nào, trực tiếp ôm đứa bé ra.”

Moira gật đầu liên tục: “Vâng… vẫn để nó trải qua quá trình sinh tự nhiên đi, nghe nói tốt cho phổi.”

“Việc đó thật ra khá quan trọng… Phổi của con gái út của tôi không tốt lắm, khi nó còn bé tôi luôn sợ nó mắc nhiệt chứng, thật sự…”

“Bùi Nghiêu cũng vậy, nó vẫn hút thuốc, chẳng qua để Bệ hạ quản, hiện giờ đỡ nhiều rồi…”

Bùi Toàn nghe hai vị phu nhân tỉ tê dông dài, thường thường đứng lên lại ngồi xuống, Thân vương Adair thông cảm tâm tình của y, thường xuyên nói vài câu với y, nhưng hỏi một đằng trả lời một nẻo, hai người tôi nói gà ông nói vịt, vậy mà cũng hàn huyên hết nửa ngày…

Trong phòng trẻ con, Alan và Bùi Nghiêu quan sát chặt chẽ tình huống của thai nhi thông qua thiết bị kiểm tra đo lường bố trí trong phòng, thú lượng tử của hai người nhao nhao chiếm cứ trước tử cung nhân tạo, thú lượng tử rồng của Bùi Nghiêu thoáng bất an, nhịn không được muốn nhảy lên, rắn Taipan lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, nó dùng đuôi nhẹ nhàng cuộn lấy một móng vuốt của rồng lớn, thường xuyên khè lưỡi liếm mặt của rồng, cố gắng trấn an bạn đời của mình.

Chẳng biết khi nào đã qua ba tiếng, thai nhi dần dần tiến đến cửa sinh, Bùi Nghiêu nhìn không chớp mắt, không thể tưởng tượng mà thấp giọng nói: “Thai nhi… thế mà xoay tròn ra…”

“Đương nhiên.” Alan nở nụ cười, tự giác hạ giọng, “Trong tình huống bình thường sản đạo cũng không thẳng tắp, thai nhi sao có thể trôi tuột ra, đều là như vậy.”

Bùi Nghiêu bất giác nắm lấy tay Alan, căng thẳng nhìn thiết bị đo lường, lòng Alan khẽ động, thấp giọng hỏi: “Bùi Nghiêu, còn nhớ lời em từng nói khi nhận phỏng vấn không?”

“Hả?” Bùi Nghiêu mờ mịt nhìn Alan, thai nhi sắp sinh ra, anh căn bản không có tâm tư quan tâm chuyện khác, “Ngài vừa nói gì?”

Alan mỉm cười: “Anh bảo em từng nói một câu, lúc đó em nói, chúng ta sẽ có ít nhất hai đứa con, một nam một nữ, nếu là con trai, sẽ gọi nó là Cyrill, hy vọng nó tươi sáng, kiên cường.”

Bùi Nghiêu giật mình, lúc đó Alan vẫn chưa phải là Hoàng Thái tử, mình còn là Hiệu trưởng của Alice, hai người tiếp nhận phỏng vấn theo gợi ý của Hoàng đế Alston, hôm đó Alan có việc đến trễ trong chốc lát, đây là lời mình nói khi diễn tập, chỉ không ngờ rằng, thế mà Alan nhớ đến bây giờ.

Theo một tiếng khóc nỉ non, nhân viên chăm sóc canh giữ ở cửa vội vàng chạy vào, chẳng biết khi nào Bùi Nghiêu đã rưng rưng nước mắt, sau một trận hỗn loạn bác sĩ Anmad ôm một Hoàng trữ Điện hạ nhỏ cả người đỏ hỏn nhăn nheo ra, giọng nói của ông kích động: “Bệ hạ, thân thể của Hoàng trữ Điện hạ vô cùng khỏe mạnh, mọi thứ đều tốt.”

Alan tiếp lấy đứa bé, xoay người cẩn thận đặt nó vào trong lòng Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu vô cùng cẩn thận ôm lấy nó, cúi đầu dùng đôi môi khẽ run hôn lên vầng trán nhỏ của đứa bé, Alan cười dịu dàng: “Chào mừng con, Cyrill bé nhỏ.”

Cùng lúc đó, tin tức Hoàng trữ Điện hạ chào đời thành công truyền ra ngoài, khắp Đế quốc vui mừng hân hoan!

“Hoàng hậu, hôm nay ngài vẫn muốn ngủ trong phòng trẻ con à?” Alan ôm cánh tay tựa vào giường ngủ bốn trụ, nhướng mày hỏi, “Ban đêm có bao nhiêu người trông coi nó, còn có phu nhân Moira, em vẫn không yên lòng à?”

Từ khi Cyrill sinh ra đã gần một tháng, nhưng Bùi Nghiêu vẫn giống như khi nhóc vừa mới sinh ra, ban ngày còn ổn, rất nhiều công việc đang chờ anh, anh không thể không đi ra ngoài, nhưng hễ đến tối, anh gần như ở trong phòng của trẻ con cả đêm, cứ vậy liên tục mấy ngày, Alan tất nhiên bất mãn, Bùi Nghiêu áy náy nhìn Alan, nhịn không được lại ngồi về bên giường, nhẹ giọng nói: “Đợi chốc nữa thôi, lát nữa em sẽ đến phòng của ngài.”

Cyrill một tháng tuổi dần dần nảy nở, mắt mũi nhóc giống Bùi Nghiêu, cằm giống Alan hơn chút, vật nhỏ kết hợp gen ưu tú của hai người đã thành công mê hoặc không ít khuê tú của Đế quốc, tương lai chắc cũng giống như Bùi Nghiêu, là một người ai gặp cũng thích.

Cậu nhóc vừa mới uống sữa, đang ôm một cái gối mềm mơ mơ màng màng ngủ đi, Bùi Nghiêu đặt tay bên sườn mặt của nhóc, nhóc dường như cảm nhận được ba mình, hơi hơi nghiêng đầu qua, cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên mu bàn tay của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu cười khẽ, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn nhóc.

Alan nhìn thấy hai cha con tương tác thì trong lòng mềm nhũn, chẳng qua chuyện hôm nay vẫn không thể chậm trễ, hắn tiến đến trước ôm nhẹ eo của Bùi Nghiêu, thấp giọng nói: “Đi với anh, có việc phải nói với em.”

Bùi Nghiêu ngây ra, thấy Alan không phải đang trêu mình thì gật đầu đứng dậy, anh quay đầu nhìn Moira, Moira cười với anh, nhẹ giọng cười nói: “Yên tâm, có mẹ trông Điện hạ.”

Bùi Nghiêu gật gật đầu, theo Alan chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Ngoài dự đoán của Bùi Nghiêu, Alan không dẫn anh đến phòng ngủ, mà là đi đến thư phòng lớn phía trước.

Đã gần nửa đêm, trong thư phòng lớn lại sáng trưng, bên ngoài còn có mấy luật sư đang chờ, sau khi đi vào phòng Bùi Nghiêu lo lắng hỏi: “Có chuyện gì quan trọng à?”

Alan cười trấn an: “Không, chỉ là chút chuyện nhỏ giữa chúng ta, em ngồi trước đã, anh ký một văn kiện.”

Bùi Nghiêu gật đầu, ngồi xuống ghế sofa trước bàn lớn, Alan lấy bút máy ra, vừa ký tên của mình một cách rồng bay phượng múa lên vài văn kiện vừa hỏi: “Thượng tướng Bark nói, em vẫn không chịu tiếp nhận hạm đội hàng không mới?”

Bùi Nghiêu rũ mắt: “Bệ hạ, hạm đội hàng không mới là hạm đội tiêu tốn nhiều nhất cho đến nay, nó có tinh hạm và cơ giáp tiên tiến nhất của Đế quốc, có các sĩ quan trẻ tuổi ưu tú nhất Đế quốc, ít nhất trong 50 năm sắp tới, không có hạm đội nào có thể vượt qua nó, em nghĩ quyền chỉ huy cuối cùng của nó vẫn nên nằm trong tay ngài.”

Alan sớm dự đoán được Bùi Nghiêu sẽ nói với mình những chuyện này, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hai tháng sau, đợi đến ngày Cyrill được trăm ngày tiếp nhận lời chúc mừng của dân chúng, anh sẽ đăng cơ cho nó, chính thức sắc phong nó là Hoàng trữ của Đế quốc, người thừa kế thứ nhất của anh.”

Bùi Nghiêu không biết sao Alan lại chuyển đề tài đến chuyện này, ngây ra một lúc mới gật đầu nói: “Vâng…”

“Chuyện Hoàng trữ đã xong, anh cũng nên quyết định những chuyện khác.” Alan ký xong tờ cuối cùng, thổi nhẹ một cái, đứng dậy cầm văn kiện trong tay đưa cho Bùi Nghiêu: “Đọc xem.”

Bùi Nghiêu nhận lấy nhìn qua, hai chữ “di chúc” chiếu vào tầm mắt làm anh đổi sắc mặt ngay lập tức: “Bệ hạ! Sao ngài có thể…”

“Suỵt… em nghe anh nói trước đã.” Alan hít sâu một hơi, chăm chú nhìn vào mắt của Bùi Nghiêu rồi nghiêm túc nói, “Còn nhớ lần lập di ngôn trước của anh là khi nào không?”

Bùi Nghiêu kinh ngạc gật đầu, đó là vào hai năm trước, vì để bắt sống tinh đạo Darren, Alan dùng bản thân làm mồi nhử để dụ Darren vào trận địa, vì làm cho kế hoạch này trông có vẻ chân thật hơn, Alan đã thảo ra di chúc trên tinh hạm, vì chuyện này mình còn nổi giận một trận, suýt chút nữa đã bất kính với Alan.

Alan nhìn Bùi Nghiêu đầy dịu dàng: “Ngày đó em nói với anh một câu, đến hôm nay anh vẫn còn nhớ.”

“Em nói, trước khi nhận được báo cáo em hy sinh vì nhiệm vụ, anh không thể từ bỏ cầu sinh.” Giọng của Alan đột nhiên hơi nghẹn lại, hắn trịnh trọng nói, “Điện hạ, hôm nay anh có thể xin em đồng ý với anh, trước khi nhận được tin tức anh băng hà, thì luôn lựa chọn tin tưởng anh, ỷ lại anh, và từ nay về sau không có bất cứ băn khoăn gì không?”

Bùi Nghiêu mấp máy miệng, sau một lúc lâu nói: “Ngài… ngài đang nói chuyện quân quyền…”

“Không, anh nói đến tất cả mọi chuyện.” Alan nhìn sâu vào mắt Bùi Nghiêu, lặp lại, “Tất cả mọi chuyện.”

“Bùi Nghiêu, trước kia… em vẫn luôn rất thận trọng, rất cẩn thận, anh hiểu nỗi khổ tâm của em, em biết tình cảnh của anh xấu hổ, cho nên không muốn gây thêm cho anh dù chỉ một chút vấn đề, những năm qua ở bên anh, em chưa từng gây phiền phức cho anh dù chỉ một lần, chưa để ai bắt được yếu điểm của em.” Alan cố gắng kiềm nén nỗi nghẹn ngào trong cổ họng, ngưng một lát mới tiếp tục nói, “Nhưng đây không phải là cuộc sống anh muốn em trải qua.”

Alan tiến đến một bước, nhẹ nhàng lau khô nước mắt không biết khi nào đã giàn giụa khắp khuôn mặt của Bùi Nghiêu cho anh, nói năng đầy khí phách: “Bùi Nghiêu, anh vượt mọi chông gai bò đến vị trí ngày hôm nay, không phải để cho em sống cuộc đời cẩn thận qua ngày với anh!”

Alan cúi đầu nhìn thoáng qua di chúc mình vừa ký xong: “Tài sản riêng, quân quyền… anh biết em không để tâm đến những thứ này, nhưng anh vẫn muốn để em nhìn rõ, chỉ cần là của anh, không có thứ gì không thể cho em.”

“Hiện giờ bản di chúc này đã có hiệu lực.” Alan cười kiêu ngạo: “Ngôi vị Hoàng đế cho con trai của em, những thứ khác đều cho em.”

Trong thoáng chốc Bùi Nghiêu tuôn rơi nước mắt.

“Anh muốn em muốn cái gì thì làm cái đó, anh muốn em không cần để ý đến cách nhìn của bất kỳ ai nữa, có được không?” Alan nhìn Bùi Nghiêu không chuyển mắt mà mặc cả, giọng nói khản đi, “Trước khi anh băng hà, không cần có bất cứ lo lắng gì, có được không?!”

Bùi Nghiêu cắn chặt răng, gật đầu không ngừng, Alan yên tâm cười, ôm chặt Bùi Nghiêu vào lòng, Bùi Nghiêu nắm chặt vạt áo của Alan, thấp giọng khóc nức nở, trong nháy mắt giống như trút bỏ hết đau khổ và băn khoăn trong những năm tháng qua, từ nay về sau, chỉ còn lại hạnh phúc.

Chỉ cần có anh, lòng em vĩnh viễn ôm hy vọng.

—– Toàn văn hoàn —–

Mình đọc bộ này từ 2015, ngoại trừ Bạo Quân ra thì mình thích bộ này nhất trong những bộ của Mạn Mạn. Cốt truyện ổn, nhân vật không quá thần thánh, có yêu có hận, có lúc mạnh mẽ có lúc yếu ớt, có lúc vui sướng cũng có lúc khổ đau. Nhưng họ đều vượt qua hết thảy để nắm giữ hạnh phúc cho mình. Mình rất cảm ơn Mạn Mạn đã viết ra một bộ truyện đáng đọc thế này.

Thật ra mình cũng không biết phải nói gì sau khi kết thúc bộ này, chỉ cảm thấy hụt hẫng thôi T^T Giống như mỗi ngày có động lực để rời giường, bật máy tính, giờ thì hết rồi… edit thì mệt thiệt nhưng edit xong thì buồn kinh khủng khiếp T^T

Nhìn chung cảm ơn mọi người đã theo dõi, chân thành cảm ơn đã đồng hành và yêu thích hai bạn trẻ Alan và Bùi Nghiêu 

Hẹn ngày gặp lại 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện