Chương 3: 3: Sứ Mệnh
Tối hôm nay Hạ Linh đi ngủ khá sớm và rồi giấc mơ kỳ lạ lại xuất hiện, lần này khu rừng hiện lên một cách rõ nét hơn bao giờ hết.
Hạ Linh thấy chút sợ hãi vì nơi đây thật âm u và lạnh lẽo.
Bỗng một giọng nói trầm khàn cất lên: “Đi theo ta!”
Đồng thời một vệt sáng xuất hiện và dẫn lỗi cho cô bé.
Hạ Linh đi theo vệt sáng cho tới một khoảng rừng thưa, ở đó có một người đang đợi nó.
Một cụ già, rất già ngồi trên một mỏm đá lớn.
Cụ mặc một chiếc áo choàng kiểu cổ xưa, để râu dài và búi lại trông khá kỳ quặc.
Đặc biệt cụ có ánh mắt sắc lạnh và sâu thẳm như đáy đại dương.
Hạ Linh run run lên tiếng: “Cháu chào cụ...sao cụ lại gọi cháu đến đây?”
Ông cụ khẽ cười, chỉ tay vào một mỏm đá ý bảo Hạ Linh ngồi xuống rồi nói: “Đã đến lúc cháu được biết về thân phận của mình.”
Hạ Linh ngồi xuống, lắng nghe một cách đầy lo lắng.
Ông cụ cất giọng khoan thai: “Vậy là các cháu đều đã mười lăm tuổi.”
Hạ Linh ngó nghiêng xung quanh xem có ai nữa không nhưng chỉ thấy mình nó và ông cụ, nó ngạc nhiên hỏi: “ý cụ là cháu và ai ạ?”
“Là Ngũ Long, các cháu là những người được ta chọn để thực hiện một sứ mệnh đặc biệt, dấu hiệu nhận biết của mỗi người là những vết Sẹo với các Hán tự cổ tương ứng với thân phận mỗi người được khắc lên các vị trí khác nhau trên cơ thể.
Khi đến mười lăm tuổi các cháu sẽ được tập hợp để thực hiện nhiệm vụ ta đã giao phó.”
Hạ Linh cảm giác những điều ông cụ nói rõ hoang đường, tuy nhiên trước vẻ nghiêm túc của ông cụ, nó không dám nói lên suy nghĩ đó.
Nó ngập ngừng hỏi: “Nhiệm vụ của chúng cháu là gì?”
Ông cụ đáp: “Mặc dù các cháu đang sống trong thời bình nên không biết được rằng nước Việt từ lâu đã có rất nhiều kẻ thù nhòm ngó.
Một trong số đó là một thế lực đen tối đã tạo ra những sinh vật rất nguy hiểm, cứ một ngàn năm thì chúng lại thức giấc và tìm cách thôn tính đất nước hình chữ S này.
Chỉ một thứ có thể ngăn cản được chúng, đó chính là ba báu vật của rồng, hay còn gọi là tam long bảo.
Các cháu phải tìm được tam long bảo trước thời điểm những sinh vật kia thức giấc để ngăn chúng lại.”
Hạ Linh ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Tại sao lại là bọn cháu, bọn cháu chỉ là những người bình thường, bọn cháu chưa đến tuổi trưởng thành, tại sao phải gánh trên vai trọng trách lớn như vậy?”
Ông cụ vuốt vuốt râu rồi bình thản đáp: “Ngũ Long là vận mệnh của các cháu.
Các cháu được chọn vì các cháu chính là dòng dõi của những chiến binh đặc biệt.
Cách đây một ngàn năm, họ là những người đã tiêu diệt những sinh vật kia và giúp Đại Việt thoát khỏi ách nô lệ.
Các cháu không phải người bình thường mà sẽ có những năng lực tương ứng với mỗi người.
Cháu là thủ lĩnh, năng lực của cháu là có thể biết được vị trí của các mảnh linh vật.
Bốn người kia cũng sẽ có những sức mạnh khác nhau.
Họ sẽ giúp cháu tìm kiếm và hợp nhất tam long bảo.
Cứ một ngàn năm thì đại hoạ lại diễn ra, thời gian không chờ đợi ai, và ta cũng không thể chờ đợi cho đến lúc các cháu đủ tuổi trưởng thành.”
Hạ Linh thấy thật mơ hồ, cứ như nó được nghe một câu chuyện viễn tưởng vậy.
Trong thế giới hiện đại này mà vẫn còn những câu chuyện phi lý như vậy hay sao? Cô bé đánh bạo hỏi: “Thế chuyện gì xảy ra nếu như cháu không thực hiện điều cụ nói ạ?”
Ông cụ vẫn đáp với giọng bình thản: “Nếu trốn tránh vận mệnh thì chính vết Sẹo trên cơ thể các cháu sẽ gi3t chết các cháu.”
Vừa lúc đó Hạ Linh có cảm giác nóng rực phía bả vai.
Cô bé thấy vết Sẹo đang phồng lên và rực cháy.
Cô bé la lên: “Cụ làm gì đi, NÓNG QUÁ!”
Ông cụ khẽ cười: “Ta không cứu được cháu, vết Sẹo đó là của cháu và chỉ có cháu mới điều khiển được nó.
Nếu cháu có ý nghĩ từ bỏ sứ mệnh của mình, vết Sẹo sẽ thiêu đốt cháu”.
Hạ Linh xoa xoa vết Sẹo, nó đã bớt nóng rát, cô bé vừa xuýt xoa vừa hỏi: “Làm sao cháu biết ai là những thành viên của Ngũ Long?”
“Các thành viên của ngũ Long có một sự liên kết đặc biệt nên số phận sẽ khiến các thành viên tự tìm đến với cháu.
Một khi các cháu đã ở cùng với nhau, chỉ cần tất cả đặt tay lên vết Sẹo cùng lúc thì năng lực của các cháu sẽ xuất hiện.”
Một sự im lặng bao trùm khi ông cụ nói xong.
Cả hai người lặng yên nhìn nhau như dò xét cảm xúc đối phương.
Hạ Linh rụt rè lên tiếng xoá tan sự im lặng đó: “Cụ ơi, cháu vẫn thấy những việc này thật khó mà tin được.”
Cụ già bỗng nhiên nở một nụ cười đầy bí ẩn rồi nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh.
Ánh mắt sâu hoắm như vực thẳm không đáy khiến cô bé có chút sợ hãi.
Cụ cất giọng chậm rãi: “Có phải lúc cháu sáu tuổi, khi đi chơi với lớp cháu bị đuối nước không?”
“Dạ đúng ạ! Sao cụ biết điều này?"
Cụ già không trả lời mà hỏi tiếp: “Lúc cháu chín tuổi cháu bị rơi từ tầng năm xuống đất, lúc mười hai tuổi vật liệu xây dựng suýt rơi trúng đầu, và tất cả các lần ấy nếu không có người cứu giúp thì cháu đã mất mạng?”
Hạ Linh trầm ngâm suy nghĩ, đúng là những điều Ông cụ nói đều chính xác.
Ông cụ lại hỏi tiếp: “Cháu nhớ lại xem những lần đó ai là người đã cứu cháu?”
“Lúc cháu sáu tuổi đi bơi với các bạn trong lớp tiểu học.
Cháu nhớ không nhầm thì có một bạn nam trong lớp đã cứu cháu.
Lúc chín tuổi thì gia đình cháu và gia đình Quỳnh Chi là hàng xóm.
Quỳnh Chi đang bơm cái bể bơi phao của bạn í ngoài vườn và cái bể bơi phao đó giúp cháu thoát nạn”
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Hạ Linh nói tiếp: “Năm mười hai tuổi cháu bị hòn gạch suýt rơi vào đầu khi đi qua một khu công trình xây dựng, có một bạn đã xô cháu ngã nên cháu thoát chết.
Tuy nhiên lúc cháu hoàn hồn thì bạn đó đi mất nên cháu cũng không rõ được danh tính.”
Ông cụ lên tiếng: “Thân phận cháu đặc biệt nên có thế lực muốn tiêu diệt cháu, tuy nhiên các thành viên khác của Ngũ Long sẽ bảo vệ cháu…”
Hạ Linh ngắt lời ông cụ: “ý cụ là những người cứu cháu đều là thành viên của Ngũ Long”
Ông cụ gật đầu: “đúng vậy.”
“Có bốn thành viên nhưng mới chỉ ba lần…”
Ông cụ tiếp lời cô bé: “Cháu còn một kiếp nạn nữa vào năm mười lăm tuổi, chính là năm nay.”
Hạ Linh hốt hoảng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa khắp người.
***.
Bình luận truyện