Người Dấu Yêu

Chương 812



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 812 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 812THẬP THẤT, CHÚNG TA CÓ CỤC CƯNG!
Trưởng khoa Phó nói đến đây liền vô thức dừng lại.


Đầu óc Nghiên Thời Thất còn đang mơ màng, đợi một lúc lại không thấy bác sĩ nói tiếp, cô nghi ngờ nhìn sang, “Nhưng cái gì ạ?”


Trưởng khoa Phó liếc nhìn cô, rồi lại xoay người nhìn Tần Bách Duật, “Nếu dùng thuốc, vậy trong bụng cô ấy…”


Lúc này Tần Bách Duật mới cất giọng khàn khàn: “Để tôi nói với cô ấy!”


Trưởng khoa Phó nghe vậy thì vô cùng nhẹ nhõm, “Được, hai vợ chồng bàn bạc với nhau đi, tôi ở ngoài chờ quyết định của hai người.”


Nghiên Thời Thất ngơ ngác không hiểu gì, nhưng trong đầu lại lóe lên linh cảm không được tốt.


Cô nghe được câu bác sĩ lấp lửng nhắc đến bụng của mình.


Bụng cô có cái gì?


Trong phòng bệnh VIP lúc này có mấy y tá đang bận chỉnh máy móc, thấy trưởng khoa Phó ra ngoài trước liền lục tục đi theo.


Tần Bách Duật khom người lại gần cô, ngón tay dịu dàng đau lòng khẽ vuốt ve trán cô, “Còn đau không?”


Khoảng cách giữa hai người rất gần, Nghiên Thời Thất ngửi được mùi hương the mát trên người anh.


Mà gần như vậy cũng khiến cô thấy được nét mặt nặng nề của anh.


Nghiên Thời Thất rất thông minh, mặc dù bị thương, nhưng vẫn nhạy bén cảm nhận được có chuyện bất thường.


Cô giơ tay lên, chậm chạp vòng lên cổ, cố gắng níu anh lại gần, đưa mặt cọ cọ cằm anh, cô khẽ thì thầm, “Có phải em mắc bệnh nan y gì không? Anh Tư, anh nói đi, đừng giấu em có được không?”


Cô có thể chịu đựng được mọi chuyện, chỉ cần anh đừng giấu giếm cô.


Tần Bách Duật thở dài bên má cô, hôn nhẹ lên vành tai cô, “Đừng nói linh tinh. Em khỏe mạnh như vậy, sao có thể bị bệnh được.”


Nghiên Thời Thất nghe thấy vậy, cảm giác ngọt đến tận tim, cười cong mắt, “Nhưng vừa rồi bác sĩ bảo bụng em… làm sao?”


Cô vừa nói xong, phòng bệnh bỗng chìm vào yên tĩnh.


Nghiên Thời Thất đẩy vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh, muốn dò ra chút manh mối.


Sự im lặng của anh cũng khiến cô dao động.


Lát sau, đôi môi mím chặt của anh khẽ giãn ra, nét mặt vô cùng mâu thuẫn. Ngay khi Nghiên Thời Thất càng ngày càng sốt ruột thì giọng nói trầm khàn vững chãi của anh vang lên, “Ngoan, chúng ta có con rồi!”


Nghiên Thời Thất giật mình, sau khi ngạc nhiên thì niềm hạnh phúc dâng trào. Cô khẽ cựa, động chạm tới vết thương trên cổ chân, “Shh… đau quá.”


Vừa rồi cô luôn nằm yên không nhúc nhích, cũng không để ý đến cổ chân sưng tấy của mình.


Bây giờ cô xúc động, khiến vết thương dưới chân truyền tới cơn đau thấu xương, đến nỗi viền mắt cũng lóng lánh nước.


“Để anh xem!” Tần Bách Duật xót xa nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trái tim đau như bị bóp nghẹt.


Anh nhấc tấm chăn mỏng lên, chỗ sưng tấy nơi cổ chân đập vào mắt. Vết bầm tím rất lớn khiến cho sát khí dội lên trong mắt Tần Bách Duật.


Anh nhất định phải điều tra rõ sự cố lần này!


“Chân em bị trật khớp, lát nữa anh chườm đá cho em, bây giờ em cố chịu một chút nhé.”


Giọng nói của Tần Bách Duật không giấu nổi nỗi xót xa, Nghiên Thời Thất kéo tay anh, ánh mắt háo hức, “Anh Tư, vừa rồi anh nói gì? Anh nói lại lần nữa đi được không?”


Cô mang thai? Cô mang thai thật sao?!


Tần Bách Duật tiện đà cô níu kéo, ghé lại sát bên cô. Anh áp tay lên má cô, cúi xuống hôn lên môi cô, nhắc lại: “Thập Thất, em mang thai, chúng ta có con rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện