Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường
Chương 3: Lòng Tham Thêm Một Chút(1)
Nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, Mộc Thanh Khê thấy con đường trở nên vắng vẻ, ôm cánh tay rồi bước nhanh về phía ngõ nhỏ đối diện.
Cô đi vài bước là đến Thịnh Thanh Đường, từ trong túi cô lấy ra chìa khóa mở cửa.
Nửa người cô đã ướt đẫm, đèn trong cửa hàng được bật lên. Những đồ cổ, đồ sứ từ bé đến lớn đều yên tĩnh nằm ở trên giá. Di động được đặt trên quầy bên trái, cô vừa quay đầu thì thấy.
Bảo sao vừa rồi cô không có tìm được, cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua rồi cất vào trong túi. Cô lên tầng hai sau khi khóa cửa, tắt đèn.
Ngũ Nguyệt nằm trên sô pha ngủ, nghe được động tĩnh thì lười biếng trợn mắt lên nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cô thả túi xuống rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm bằng nước ấm, thay bộ quần áo khác, cô cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Đến khi lên giường nằm, ngửi được mùi chăn quen thuộc, cô mới có cảm giác bình tĩnh hơn, nhớ lại một màn vừa rồi mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Cảm giác bị người khác dùng sức bóp vào vai vẫn còn, may mắn có anh kịp thời đi tới.
Buổi sáng hôm sau, Mộc Thanh Khê vừa xuống lầu mở cửa hàng thì điện thoại đổ chuông.
Là điện thoại của Mộc Thịnh Dương, "Tiểu Thanh Khê, em có biết đã bao lâu em chưa về nhà không?" Nghe âm thanh ở chỗ anh chắc là đang trên đường đi làm.
Mộc Thanh Khê vừa đi vừa đánh giá đồ cổ trong tiệm, tiện tay sắp xếp mấy cái đồ sứ Thanh Hoa trên giá, nghe lời anh nói cô có chút chột dạ, dừng tay lại, "Chắc khoảng.. Hai tuần ạ?"
"Em xác định là hai tuần?"
"Chẳng lẽ không phải sao ạ?" Cô từ trước đến nay không thế nào nhớ ngày tháng.
"Buổi tối nhất định nhớ về nhà ăn cơm, mẹ đêm qua còn ở bên tai tai anh lải nhải, nói em thời gian lâu như vậy mà sao không trở về nhà, lỗ tai của anh đều sắp mọc cái kén."
Mộc Thanh Khê nghe điện thoại cười nhẹ không ra tiếng, "Vâng ạ, buổi tối em nhất định sẽ về nhà."
"Uhm, hôm nay anh trai tha cho em, nhớ rõ trở về sớm một chút, nếu em còn không quay về, nói không chừng ngày mai mẹ sẽ đến cửa hàng thăm em đó."
"Em đã biết, anh trai."
Ông trời nếu đóng một cánh cửa này lại thì sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác. Mười hai năm trước, cô có thể tiến vào nhà họ Mộc thật là một việc may mắn, ông trời đã đối xử với cô không tệ.
Buổi chiều, cô cố ý đóng cửa hàng sớm để trở về nhà họ Mộc.
Cũng thường lui tới, cô từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa.
Cởi giày vào nhà, cô hướng phòng khách nhìn thoáng qua, ở đó không có người, "Mẹ."
Diệp Khuynh Mạn nghe được động tĩnh từ phòng bếp ló đầu ra, "Thanh Khê, con đã trở lại?"
"Vâng, mẹ." Nàng đem túi xách trong tay để xuống rồi đến phòng bếp.
"Con bé chết tiệt kia, sao lâu như vậy mà không về nhà hả?" Diệp Khuynh Mạn duỗi tay ôm bà một cái, "Sớm biết như vậy, thời điểm lúc trước con nói muốn dọn ra ngoài ở, mẹ với ba chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Mẹ, con sai rồi. Về sau con nhất định thường xuyên trở về mà."
"Không cần chỉ nói mà không làm." Diệp Khuynh Mạn liếc nhìn cô một cái.
Diệp Khuynh Mạn là giáo viên đại học lúc nghiêm túc lên vẫn có chút dọa người, bà nói sang chuyện khác, "Ba con khi nào trở về?"
"Ba gọi điện thoại nói hôm nay bệnh viện có một cuộc giải phẫu nên tối nay mới về nhà được."
"À."
Mộc Thanh Khê cuốn lên hai ống tay áo, cầm lấy đồ ăn đặt ở bên cạnh đưa tới giúp Diệp Khuynh Mạn.
Diệp Khuynh Mạn oán giận với cô: "Các con hiện tại đều trưởng thành, mỗi ngày đều vội vàng làm việc, Thịnh Dương tuy rằng ở trong nhà nhưng đôi khi mấy ngày đều không thấy được bóng người, vẫn là các con khi còn nhỏ tốt hơn."
Trên mặt Diệp Khuynh Mạn lộ một chút cô đơn, năm tháng đã để lại không ít dấu vết trên mặt bà.
Cô không khỏi nghĩ cô lúc trước kiên quyết dọn ra ngoài có phải làm sai hay không.
"Tiểu Thanh Khê, con phải biết rằng, lúc trước chúng ta quyết định nuôi dưỡng con thì chính là coi con như con gái ruột, chúng ta mãi mãi là chỗ dựa của con, ba mẹ vĩnh viễn cho con ỷ lại."
Nghe được lời nói của bà, Mộc Thanh Khê có chút nghẹn ngào, âm thầm hít sâu một hơi, không muốn làm Diệp Khuynh Mạn nghe ra bất thường, "Con biết, mẹ."
"Biết thì tốt."
"Ba mẹ không hy vọng các con quá vất vả."
Mộc Thanh Khê thoáng qua một tia ý cười, "Mẹ, chúng con một chút cũng không vất vả."
Diệp Khuynh Mạn nhìn cô gật gật đầu, "Còn nữa, con ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, lẽ ra lúc trước ba mẹ không nên đồng ý cho con dọn ra ngoài ở."
Không biết tại sao trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt của người đàn ông đêm qua.
"Mẹ cứ yên tâm ạ."
"Hôm nay buổi tối cũng đừng đi về." Đôi mắt của Diệp Khuynh Mạn thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, sợ cô không đáp ứng.
Đến khi cô gật đầu bà mới thu hồi ánh mắt, nhìn lại nồi canh hầm.
Phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, lúc này chắc là Mộc Thịnh Dương về.
"Tiểu Thanh Khê đã trở về sao?"
Cô nghe được tiếng anh đổi giày bên ngoài, "Anh đoán."
Diệp Khuynh Mạn ở một bên cười ra tiếng, có lẽ là chê cười bọn họ lớn như vậy rồi còn chơi trò chơi ấu trĩ như vậy.
Mộc Thịnh Dương không trả lời, qua một phút trực tiếp vào phòng bếp, nhẹ nhàng vỗ đầu cô một chút, "Đã lớn thế rồi, sao còn ấu trĩ như vậy hả?"
"Có anh trai ấu trĩ tự nhiên có em gái ấu trĩ."
"Nói như vậy là do anh dạy hư em sao? Vậy bây giờ anh nên dạy dỗ em lại một chút nhỉ." Nói xong anh bèn đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
Cô đi vài bước là đến Thịnh Thanh Đường, từ trong túi cô lấy ra chìa khóa mở cửa.
Nửa người cô đã ướt đẫm, đèn trong cửa hàng được bật lên. Những đồ cổ, đồ sứ từ bé đến lớn đều yên tĩnh nằm ở trên giá. Di động được đặt trên quầy bên trái, cô vừa quay đầu thì thấy.
Bảo sao vừa rồi cô không có tìm được, cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua rồi cất vào trong túi. Cô lên tầng hai sau khi khóa cửa, tắt đèn.
Ngũ Nguyệt nằm trên sô pha ngủ, nghe được động tĩnh thì lười biếng trợn mắt lên nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cô thả túi xuống rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm bằng nước ấm, thay bộ quần áo khác, cô cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Đến khi lên giường nằm, ngửi được mùi chăn quen thuộc, cô mới có cảm giác bình tĩnh hơn, nhớ lại một màn vừa rồi mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Cảm giác bị người khác dùng sức bóp vào vai vẫn còn, may mắn có anh kịp thời đi tới.
Buổi sáng hôm sau, Mộc Thanh Khê vừa xuống lầu mở cửa hàng thì điện thoại đổ chuông.
Là điện thoại của Mộc Thịnh Dương, "Tiểu Thanh Khê, em có biết đã bao lâu em chưa về nhà không?" Nghe âm thanh ở chỗ anh chắc là đang trên đường đi làm.
Mộc Thanh Khê vừa đi vừa đánh giá đồ cổ trong tiệm, tiện tay sắp xếp mấy cái đồ sứ Thanh Hoa trên giá, nghe lời anh nói cô có chút chột dạ, dừng tay lại, "Chắc khoảng.. Hai tuần ạ?"
"Em xác định là hai tuần?"
"Chẳng lẽ không phải sao ạ?" Cô từ trước đến nay không thế nào nhớ ngày tháng.
"Buổi tối nhất định nhớ về nhà ăn cơm, mẹ đêm qua còn ở bên tai tai anh lải nhải, nói em thời gian lâu như vậy mà sao không trở về nhà, lỗ tai của anh đều sắp mọc cái kén."
Mộc Thanh Khê nghe điện thoại cười nhẹ không ra tiếng, "Vâng ạ, buổi tối em nhất định sẽ về nhà."
"Uhm, hôm nay anh trai tha cho em, nhớ rõ trở về sớm một chút, nếu em còn không quay về, nói không chừng ngày mai mẹ sẽ đến cửa hàng thăm em đó."
"Em đã biết, anh trai."
Ông trời nếu đóng một cánh cửa này lại thì sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác. Mười hai năm trước, cô có thể tiến vào nhà họ Mộc thật là một việc may mắn, ông trời đã đối xử với cô không tệ.
Buổi chiều, cô cố ý đóng cửa hàng sớm để trở về nhà họ Mộc.
Cũng thường lui tới, cô từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa.
Cởi giày vào nhà, cô hướng phòng khách nhìn thoáng qua, ở đó không có người, "Mẹ."
Diệp Khuynh Mạn nghe được động tĩnh từ phòng bếp ló đầu ra, "Thanh Khê, con đã trở lại?"
"Vâng, mẹ." Nàng đem túi xách trong tay để xuống rồi đến phòng bếp.
"Con bé chết tiệt kia, sao lâu như vậy mà không về nhà hả?" Diệp Khuynh Mạn duỗi tay ôm bà một cái, "Sớm biết như vậy, thời điểm lúc trước con nói muốn dọn ra ngoài ở, mẹ với ba chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Mẹ, con sai rồi. Về sau con nhất định thường xuyên trở về mà."
"Không cần chỉ nói mà không làm." Diệp Khuynh Mạn liếc nhìn cô một cái.
Diệp Khuynh Mạn là giáo viên đại học lúc nghiêm túc lên vẫn có chút dọa người, bà nói sang chuyện khác, "Ba con khi nào trở về?"
"Ba gọi điện thoại nói hôm nay bệnh viện có một cuộc giải phẫu nên tối nay mới về nhà được."
"À."
Mộc Thanh Khê cuốn lên hai ống tay áo, cầm lấy đồ ăn đặt ở bên cạnh đưa tới giúp Diệp Khuynh Mạn.
Diệp Khuynh Mạn oán giận với cô: "Các con hiện tại đều trưởng thành, mỗi ngày đều vội vàng làm việc, Thịnh Dương tuy rằng ở trong nhà nhưng đôi khi mấy ngày đều không thấy được bóng người, vẫn là các con khi còn nhỏ tốt hơn."
Trên mặt Diệp Khuynh Mạn lộ một chút cô đơn, năm tháng đã để lại không ít dấu vết trên mặt bà.
Cô không khỏi nghĩ cô lúc trước kiên quyết dọn ra ngoài có phải làm sai hay không.
"Tiểu Thanh Khê, con phải biết rằng, lúc trước chúng ta quyết định nuôi dưỡng con thì chính là coi con như con gái ruột, chúng ta mãi mãi là chỗ dựa của con, ba mẹ vĩnh viễn cho con ỷ lại."
Nghe được lời nói của bà, Mộc Thanh Khê có chút nghẹn ngào, âm thầm hít sâu một hơi, không muốn làm Diệp Khuynh Mạn nghe ra bất thường, "Con biết, mẹ."
"Biết thì tốt."
"Ba mẹ không hy vọng các con quá vất vả."
Mộc Thanh Khê thoáng qua một tia ý cười, "Mẹ, chúng con một chút cũng không vất vả."
Diệp Khuynh Mạn nhìn cô gật gật đầu, "Còn nữa, con ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, lẽ ra lúc trước ba mẹ không nên đồng ý cho con dọn ra ngoài ở."
Không biết tại sao trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt của người đàn ông đêm qua.
"Mẹ cứ yên tâm ạ."
"Hôm nay buổi tối cũng đừng đi về." Đôi mắt của Diệp Khuynh Mạn thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, sợ cô không đáp ứng.
Đến khi cô gật đầu bà mới thu hồi ánh mắt, nhìn lại nồi canh hầm.
Phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, lúc này chắc là Mộc Thịnh Dương về.
"Tiểu Thanh Khê đã trở về sao?"
Cô nghe được tiếng anh đổi giày bên ngoài, "Anh đoán."
Diệp Khuynh Mạn ở một bên cười ra tiếng, có lẽ là chê cười bọn họ lớn như vậy rồi còn chơi trò chơi ấu trĩ như vậy.
Mộc Thịnh Dương không trả lời, qua một phút trực tiếp vào phòng bếp, nhẹ nhàng vỗ đầu cô một chút, "Đã lớn thế rồi, sao còn ấu trĩ như vậy hả?"
"Có anh trai ấu trĩ tự nhiên có em gái ấu trĩ."
"Nói như vậy là do anh dạy hư em sao? Vậy bây giờ anh nên dạy dỗ em lại một chút nhỉ." Nói xong anh bèn đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
Bình luận truyện