Chương 106
Chương 106:
Gần khi chiều tà, mây mù phủ khắp Thành Đô, một mình Mộc Dao ngồi trong góc, không biết thời gian, ngọn đèn đầu tiên sáng lên, ánh đèn dần dần thắp sáng cả thành phố, người trong quán bar cũng dần dần nhiều lên, âm thanh hỗn tạp, âm thanh huyên náo, đoán chừng Mộc Dao chỉ cử động hay thay đổi tư thế, cũng có rất nhiều ánh mắt chuyển động xung quanh cô, có lúc Mộc Dao đón lấy những ánh mắt đó, hút thuốc, làn khói lượn vòng, đặc biệt mờ ảo, có người tới bắt chuyện, hôm nay tâm trạng cô không tốt, như thường lệ, không hứng thú, gần như Mộc Dao không đáp lại, nhưng hôm nay, người tới cô không từ chối, còn phát hiện được phụ nữ tán tính rất thoải mái, một lúc sau, thấy bên cạnh Mộc Dao không còn ai, bà chủ nơi đó thấy có cơ hội mới ngồi xuống bên cạnh Mộc Dao, "Còn tỉnh táo đấy chứ."
"Trước đây chưa từng thấy em?" Một tay Tống Khả đặt lên đùi Mộc Dao, Mộc Dao liếc một cái, không khí trong quán bar rất ấm áp, cô đã cởϊ áσ khoác từ lâu, chỉ mặc chiếc váy bó sát, tay người phụ nữ kia đặt trên phần lõα ɭồ của cô, còn thỉnh thoảng gõ gõ, Mộc Dao hiểu ý cười cười, không ngăn cản, "Lẽ nào chỗ các chị chỉ đón tiếp khách quen?"
"Không, chỉ là rất lâu rồi không có một vưu vật như em đây." Tống Khả dựa bên tai Mộc Dao tỉ tê.
Một tay Mộc Dao nghịch ly rượu, ngẩng đầu cười cười, "vưu vật", từ này nghe ra thật sự mang theo quá nhiều sắc thái.
"Hoạt động sắp bắt đầu rồi, em muốn tham gia không?" Tay đặt trên đùi của Tống Khả lại dịch sâu vào trong. Mộc Dao bị đùa giỡn chó chút khó chịu, nhưng vẫn ra sức kiềm chế, "Chị muốn tôi tham gia?"
Trò chơi quỷ quái gì thế chứ, Mộc Dao lắc đầu, đây khác gì là tiết mục tìm bạn giường, Mộc Dao chầm chậm đi về phía sân khấu.
"Chị Mộc." Hứa Nặc nhẹ nhàng gọi một tiếng, Mộc Dao sáng trí biết nhất định Hứa Nặc đi theo người phụ nữ kia tới, cô nhìn theo ánh mắt của Hứa Nặc về giữa sân khấu, ái chà, tiếng gào thét của mọi người tại hiện trường, liền biết người trên sân khấu có gì đặc sắc, ánh đèn chiếu lên mặt Quan Dĩ Đồng, vô cùng chói mắt, vô cùng bắt mắt, cô ấy trang điểm thế nào mới có thể giấu đi sắc mặt trắng bệnh của mình đây. Người dẫn chương trình ôm lấy eo của Quan Dĩ Đồng giới thiệu hoành tráng, sự nổi tiếng của Quan Dĩ Đồng đúng thật là vô cùng hưng thịnh. Bản thân Quan Dĩ Đồng không nhìn thấy Mộc Dao, trong lòng Mộc Dao thắt lại, thầm nghĩ với tính cách mềm yếu của Hứa Nặc đương nhiên là không quản nổi Quan Dĩ Đồng, mới về nhà một ngày, buổi tối đã chạy tới quán bar chơi đùa, trong lòng Mộc Dao trống rỗng, có chút khó chịu, giống như bị gió thổi vào lòng, cô bình tĩnh lại, cảm thấy cũng không có gì to tát, khoảnh khắc mất hồn ban nãy, hoàn toàn không nghe được quy tắc trò chơi, chỉ thầm nghĩ quán bar này lấy Quan Dĩ Đồng để kết thúc trò chơi, giữa sân khấu treo một tấm biển, trên biển có một số họ.
"Chị Mộc! Chị Mộc! Là chị đó!"
"Cái gì?"
Chiếc kim trên bàn quay chỉ vào một họ, đúng lúc là chữ "Mộc", Mộc Dao há miệng, cười khổ, đây là trò chơi thần kinh gì chứ, nghe Hứa Nặc nói, thì ra phải ghép cặp với Quan Dĩ Đồng chơi trò dung tục giữa chốn đông người, Quan Dĩ Đồng không có cách nào quay vòng quay ngu ngốc này, là người dẫn chương trình tiện tay quay hộ.
Mộc Dao án binh bất động, hiện trường nhiều người như thế, không đến mức chỉ có một mình Quan Dĩ Đồng, trong quá bar ồn áo, nhưng không ai lên sân khấu, Hứa Nặc nhỏ tiếng gọi, "Chị Mộc." Bị người bên cạnh nghe thấy, "Ở đây có, người đẹp đây họ Mộc."
Người xung quanh vô cùng ăn ý nhường ra một lối, tâm trạng Mộc Dao không cách nào hình dung, chỉ có thể chống đỡ lên sân khấu, nhan sắc của Mộc Dao được một làn sóng cổ vũ mới đón chào.
Có lẽ Quan Dĩ Đồng không ngờ tay của người dẫn chương trình thối như thế, lúc cô ấy nhìn thấy cái họ kia cũng không nghĩ nhiều, nào biết trùng hợp như thế, cho nên nhìn thấy Mộc Dao lên sân khấu, mí mắt nhảy lên, nhưng chớp mắt liền hồi phục trạng thái bình thường. Quan Dĩ Đồng nhỏ tiếng nói bên tai Mộc Dao, "Chị đúng là nửa bước không rời, đi tới đâu cũng có chị."
Mộc Dao hừ lạnh một tiếng, "Em nghĩ nhiều rồi đấy, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới đây, em có thể hỏi bà chủ, em thật sự nghĩ em là ai? Mỗi ngày đều lẽo đẽo theo em." Hai người kề sát nói bên tai đối phương, mọi người không biết nội tình còn tưởng hai người đang quyến rũ đối phương, nhưng không biết mới sáng nay hai người cãi nhau tới tan hội trong không vui.
Sau khi người dẫn chương trình rung chuông, cả hội trường im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người nín thở tập trung chờ đợi có thể cái kết nở hoa cho vòng cuối cùng của trò chơi, nhưng hai người trên sân khấu, trong người vẫn còn bực dọc, nào có lấy chút tâm trạng, hai người tiếp tục như thế, cũng không thể xuống sân khấu, thường ngày, Mộc Dao đương nhiên sẽ tiếp xúc thân mật với Quan Dĩ Đồng, nhưng hôm nay không được, cô vẫn chưa hết tức, Quan Dĩ Đồng cũng thế, người dẫn chương trình cầm chuông ngẩn tò te nhìn hai vị mỹ nữ, tại sao không có lấy chút kích động chứ?
Khi ánh mắt đôi tai của khán giả đã có chút mệt, Quan Dĩ Đồng tiến lên phía trước, nhích tới gần vai Mộc Dao, mọi người cho rằng có trò hay, Quan Dĩ Đồng lại há miệng cắn xuống, Mộc Dao không kịp phòng bị, hàm răng lạnh lùng cắn lấy da thịt, cô mặc kệ quy tắc trò chơi, há miệng kêu đau, mọi người rớt mắt kính, người dẫn chương trình quên rung chuông, sao lại ra chiêu không theo quy luật bình thường thế này?
"Đau... đau... đau..." Mộc Dao ấn lấy đầu Quan Dĩ Đồng, ra sức đẩy cô ấy ra.
Người dẫn chương trình ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi kết cục này, đã nói là phần chơi áp chót cơ mà? Đã nói mọi người muốn nhìn thấy hai người phụ nữ phong tình vạn chủng ám muội mê hoặc rung động cơ mà? Như thế là xong rồi sao? Náo loạn cái gì chứ?
Cuối cùng vẫn phải dựa vào bà chủ Tống Khả tới cứu vớt, Mộc Dao đau tới nỗi xuất hiện đầy sao trước mắt, muốn đưa tay xoa vai, nhưng căn bản không thể nhấc nổi, rất đau, người phụ nữ kia có phải là chó không chứ? Sao có thể nhẫn tâm như thế chứ? Trong mắt Mộc Dao trào ra nước mắt, người phụ nữ tên Quan Dĩ Đồng kia đứng sang một bên như không có chuyện gì, Mộc Dao cắn răng thở ra, nhìn Quan Dĩ Đồng tới nỗi có thể nổi lửa, một bàn tay đặt lên vai Mộc Dao, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Tống Khả.
"Thấy tối nay mọi người tận hứng như thế, tôi không chơi sao mà được chứ." Mọi người đang ngẩn ra lấy lại sự nhiệt tình, Mộc Dao khựng người, nhưng vẫn đón lấy bàn tay của Tống Khả.
Không thể phủ nhận, Tống Khả đúng là cao thủ, chiều và tối nay, Mộc Dao đã chứng kiến, Tống Khả đè đầu lên đầu cô, dán mặt lên mặt cô, môi kề lên môi, Mộc Dao bất động mấy giây, sau đó hôn môi cùng Tống Khả, tiếng hò hét không ngớt tai, Quan Dĩ Đồng lạnh lùng đứng một bên cười cười. Hai chân Tống khả đã đưa tới, ma sát lấy đùi Mộc Dao, phủ bên tai cô nói gì đó, Mộc Dao cảm thấy ngọn lửa tà ác trong lòng sắp bị Tống Khả làm dậy sóng, nhưng vẫn kiềm chế, cuối cùng Mộc Dao bị khơi gợi không chịu nổi, giãy khỏi sự kìm cặp của Tống Khả, lùi về sau, ánh mắt Tống Khả trầm ngâm mê li, cô tiến lên phía trước, khẽ khom người, hôn lên xương quai xanh của Tống Khả, khe khẽ rồi dừng lại, Mộc Dao dọc theo xương quai xanh tiến lên trên, có lẽ Tống Khả không có ý định giành chiến thắng, phóng túng lên tiếng, Quan Dĩ Đồng vòng hai tay trước ngực chứng kiến trò chơi xong liền tan hội, đợi Mộc Dao hoàn hồn, đã không thấy người kia đâu nữa, cô vội vàng thoát khỏi cánh tay của Tống Khả, tản dòng người kia ra, thấy bóng dáng phía xa xa của Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao không kịp nghĩ ngợi, nhanh chân đuổi theo, Hứa Nặc đứng một bên không dám lên tiếng, Hứa Nặc cũng ít nhiều nhìn ra thứ gì đó khác lạ.
Quan Dĩ Đồng thấy Mộc Dao đuổi theo, mềm nhũn ngã vào lòng cô, "Trước đây xem thường chị rồi, kĩ thuật tốt thật, có phải người phụ nữ kia đã ướt rồi không?"
Bình luận truyện