Chương 107
Chương 107:
Mộc Dao đẩy Quan Dĩ Đồng ra, trên mặt Quan Dĩ Đồng vẫn nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười ấy còn che đậy điều gì đó, Mộc Dao đỡ lấy cơ thể cô ấy, sau đó thu tay về, ban nãy cô cũng không ý thức được, không thấy Quan Dĩ Đồng, liền đuổi theo theo bản năng, Hứa Nặc ở bên cạnh rất lúng túng, có Mộc Dao ở đây, Hứa Nặc liền đi ra cửa.
Hai người duy trì tư thế cứng nhắc một lúc, vì buổi sáng đã xé rách da mặt nhau, vì những lời giận hờn trong cơn nóng giận, trong quán bar đủ các âm thanh hỗn tạp, trò chơi dung tục tới mức có thể báo cảnh sát ban nãy bắt đầu cho cuộc sống về đêm, những người phụ nữ thành thị cởi bỏ lớp ngụy trang ban ngày tới đây mua say, phóng túng, chìm đắm, dường như tất cả mê ảo cùng thiếu chân thực này mới thật sự đem tới kɦoáı ƈảʍ cho mọi người.
Mộc Dao mím môi, đầu vai vẫn còn đau đớn vì bị cắn, không biết Quan Dĩ Đồng dùng bao nhiêu sức cho cái cắn này, giống như răng của cô ấy ghim vào da thịt Mộc Dao, đau thấu xương, có lẽ vì lí do này, sao Mộc Dao có thể để tùy Quan Dĩ Đồng đi như thế? Cô nên đuổi theo đánh cho Quan Dĩ Đồng một trận, cho Quan Dĩ Đồng một cái bạt tai, mới có thể giải tỏa cơn giận trong lòng, nhưng bước chân của cô cứng ngắc giống như bị đổ bê tông, không cách nào động đậy, sống lưng căng lại, Mộc Dao còn chưa kịp hoàn hồn, người phụ nữ kia đã từ sau lưng cô vòng lên phía trước, "Nghĩ gì thế? Mất hồn vậy?" Là bà chủ Tống Khả.
"Đây là phần thưởng của em, em và Quan Dĩ Đồng quen nhau à?" Tống Khả cầm tiền mặt trong tay nhét vào tay Mộc Dao.
"Quan Dĩ Đồng?" Mộc Dao đọc lên cái tên này, rất khẽ.
Tống Khả hất cằm ra phía ngoài cửa.
"Chị quen Quan Dĩ Đồng?" Mộc Dao hỏi.
"Ôi chao, tôi đã nói em là khuôn mặt mới rồi mà, chưa từng gặp em, trong giới này ở Thành Đô có ai không biết Quan đại tiểu thư chứ, trước đây cô ta là khách quen chỗ tôi, nhưng hơn nửa tháng nay rồi không đến." Tống Khả nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn Mộc Dao, hứng thú quan sát cô một lúc, hỏi, "Em muốn đi à?"
Mộc Dao nhìn xung quanh, cô ngồi ở quán bar tới buồn bực, tối nay tâm trạng rất khó chịu, từ chiều tới tối muộn, có lẽ đã mấy tiếng, ánh đèn trong quán bar khiến người ta mơ màng, cô cảm thấy có chút choáng váng, trong lòng cũng không thoải mái, lập tức gật đầu, "Thời gian cũng muộn rồi, cũng nên đi rồi."
"Thiếu gì?" Ánh mắt Mộc Dao mơ màng.
"Trò chơi ban nãy, thiếu em một yêu cầu, gì cũng được." Tống Khả phủ bên tai Mộc Dao tỉ tê, tai là cơ quan vô cùng kì quái của cơ thể người, dường như phần da thịt mỏng manh, trắng nõn bên dưới lại ẩn chứa hệ thần kinh vô cùng mẫn cảm, vừa chạm vào, liền châm ngòi cơ thể.
Sự mời gọi lõα ɭồ như thế, Mộc Dao không xa lạ, nhưng trước đây đều là đàn ông, phụ nữ to gan như thế, cũng chỉ có một người, là Quan Dĩ Đồng, hôm đó, trong lòng Mộc Dao vô cùng tức giận, vô cùng đè nén, âm u, trong men rượu, tích tụ lên men trong đêm, cô kéo lấy tay Tống Khả, ra khỏi quá bar. Gió đêm tạt vào mặt, cuối cùng dễ chịu hơn một chút, hai người chặn một chiếc tắc-xi lại, ánh mắt Mộc Dao còn liếc thấy Quan Dĩ Đồng và Hứa Nặc chưa rời đi, bước chân dừng lại, nhưng nghĩ tới những câu nói đại loại như, "Chị là gì của tôi?" "Chị dựa vào cái gì mà quản tôi?" Mộc Dao liền kéo Tống Khả lên tắc-xi, ngồi ở ghế sau, Tống Khả, không kịp chờ đợi lên xe, hôn xuống, tài xế tắc-xi thấy mãi thành quen, liên tục nhìn vào gương chiếu hậu.
Quan Dĩ Đồng bên ngoài nhìn thấy Mộc Dao đi qua hai người, nhìn cô kéo Tống Khả lên xe, cửa xe không hề hạ xuống, hai chiếc đầu đã quấn lấy nhau, Quan Dĩ Đồng có chút tức giận, không phải tức giận với hai người phụ nữ trước mắt, mà là tức giận Mộc Dao cướp xe của mình, chiếc xe màu xanh lá dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Quan Dĩ Đồng đứng trước cửa quán bar một lúc lâu, đi qua đi lại, có người chào hỏi cô ấy, đều hỏi gần đây cô ấy lăn lộn ở đâu, sao không tới chỗ này giao lưu, Quan Dĩ Đồng không có tâm trạng ứng phó, thậm chí không bắt tắc-xi nữa, mà đi dọc theo con đường, trước giờ Quan Dĩ Đồng đi bộ rất chậm, thong thả, chỉ là hôm nay cô ấy đi rất nhanh, Hứa Nặc nhanh chân lên phía trước, đi theo phía sau, hoặc ít hoặc nhiều, Hứa Nặc biết có lẽ Quan Dĩ Đồng là bạn của Mộc Dao, Mộc Dao lại gọi cô tới chăm sóc Quan Dĩ Đồng, có lẽ quan hệ không tệ, tại sao vừa gặp ở quán bar, không khí lại không quá tốt, hơn nữa, trong quán bar kia, có rất nhiều phụ nữ ôm nhau, hôn nhau, Hứa Nặc có chút không thích ứng, có lẽ là vì nghĩ tới chuyện lúc trước, còn có người kia, người phụ nữ lúc trước cũng từng dẫn cô tới nơi như thế này, bản thân Hứa Nặc rất cẩn thận, nhưng người phụ nữ đó lại cười đùa vui vẻ, quen mặt với từng người. Ai có thể giúp cô quên đi chuyện quá khứ thì thật tốt!
Vốn dĩ cơ thể Quan Dĩ Đồng không tốt, còn rất yếu, đi bộ suốt một quãng đường dài như thế, không tránh khỏi thở dốc, bước chân cũng dần chậm lại, lúc này Hứa Nặc mới lên trước, dịu giọng hỏi, "Cô Quan, có muốn nghỉ một lúc không?"
Lúc này Quan Dĩ Đồng mới chú ý tới Hứa Nặc vẫn đi theo cạnh mình, đây là bạn nhỏ mà Cố Minh tìm cho cô ấy, quá ngoan ngoãn, quá nghe lời, sự hiện diện của Hứa Nặc quá yếu ớt, cho dù Hứa Nặc ở bên cạnh, cũng rất khó để phát hiện sự tồn tại của cô, cơm tối do Hứa Nặc nấu, rất vừa miệng, trên bàn ăn, Quan Dĩ Đồng hỏi qua một lượt, "Cố Minh là gì của em?"
"Bạn của bạn."
"Mộc Dao thì sao?" Quan Dĩ Đồng lại hỏi.
Hứa Nặc là đứa trẻ không biết nói dối, nhưng nghĩ tới lời dặn của Mộc Dao, chỉ đỏ mặt nói dối không thừa nhận, nhưng nào có phải đối thủ của Quan Dĩ Đồng, không tới năm phút, liền biết Hứa Nặc là nhân viên trong tiệm của Mộc Dao, "Cho nên em còn là thợ mát-xa?"
"Vâng."
"Vậy mát-xa cho tôi đi." Quan Dĩ Đồng rất thích bộ môn này.
"Cái này, cô Mộc, em thu phí theo giờ, phí cũng hơi cao." Nói tới cái này, Hứa Nặc công tư phân minh, tính toán rõ ràng.
"Thu phí, thu phí." Quan Dĩ Đồng cũng không thiếu tiền.
Thế là, một bữa tối, một phen mát-xa, khiến Quan Dĩ Đồng rất thích cô gái nhỏ không biết nói năng, rất yên tĩnh này, cho dù biết Hứa Nặc là người Mộc Dao cử tới chăm sóc bản thân, Quan Dĩ Đồng nói tối muốn ra ngoài chơi, cô gái này còn đòi đi theo, cũng đành mặc Hứa Nặc.
"Em tên là gì?" Quan Dĩ Đồng không giỏi ghi nhớ.
"Hứa Nặc."
"Em thích con trai hay con gái?"
Hứa Nặc ngây ra, trong lòng "cạch" một cái, "Con trai."
Quan Dĩ Đồng quay người lại, dịu dàng vỗ lên mặt Hứa Nặc, "Tiếc quá, cô ấy nói trước đây cô ấy cũng thích đàn ông."
Cô Quan nói chuyện không đầu không đuôi, có lúc Hứa Nặc không nghe hiểu Quan Dĩ Đồng nói gì, cô ấy uống một chút rượu, lại đi hóng chút gió, cơ thể mệt mỏi vô cùng, Quan Dĩ Đồng đứng bên đường, dặn Hứa Nặc gọi xe, vốn dĩ muốn ra ngoài thả lỏng, không nghĩ tối nay lại xảy ra chuyện kia, trong lòng càng nghẹn, tại sao lại không vui tới vậy chứ? Cô ấy còn cho rằng trái tim mục nát tới cặn bã này đã không biết đau rồi chứ. Thì ra vẫn còn cảm giác.
Quan Dĩ Đồng níu lấy tay Hứa Nặc, "Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
"23." Hứa Nặc cứng ngắc mặc cho Quan Dĩ Đồng níu lấy mình.
"23, nhỏ vậy à." Quan Dĩ Đồng nhìn Hứa Nặc, 23 tuổi là cái tuổi đẹp đẽ biết bao, lúc đó cô ấy đang quen Nhan Bái San đúng không? Không nhớ nữa, không nhớ nữa, Quan Dĩ Đồng lắc đầu, kí ức này không thể gọi về, nếu gọi về, chính là chết không có chỗ chôn.
"Có bạn trai chưa?" Quan Dĩ Đồng ra sức hỏi Hứa Nặc những vấn đề khác, nhưng cô gái này nói quá ít, hỏi gì đáp nấy, ngắn ngủi mấy chữ, sắp khiến Quan Dĩ Đồng hỏi mệt.
"Vẫn chưa có ạ." Hứa Nặc cúi đầu nhìn mặt đất, cô không muốn nói tới vấn đề tình cảm của bản thân với người mới quen một ngày.
"Chuông điện thoại của em kêu kìa." Quan Dĩ Đồng cảm nhận được sự chấn động trong túi áo Hứa Nặc, lúc này Hứa Nặc mới lấy điện thoại ra xem, là Trì Úy!
"Alo? Chị Úy ạ." Hứa Nặc gạt tay Quan Dĩ Đồng ra, nhỏ giọng nói chuyện, nhưng bên kia không có lấy chút âm thanh nào, "Chị Úy?" Hứa Nặc gọi thêm một tiếng, nhưng vẫn không có lời hồi đáp, tại sao chị Úy gọi điện thoại tới lại không nói gì? Chị ấy vẫn còn canh cánh chuyện lúc trước trong lòng sao? Hứa Nặc che điện thoại, gọi liên tục mấy tiếng, thật ra trong lòng cô cũng không dễ chịu, chỉ là sau khi có một số chuyện sáng tỏ, quan hệ của cô và Trì Úy cũng không thể quay về ban đầu, rất lâu rồi Hứa Nặc chưa gặp Trì Úy, càng không nói tới chuyện cùng nhau đi ăn trò chuyện, ngay cả điện thoại cũng liên lạc ít tới đáng thương.
Quan Dĩ Đồng nhìn màn hình điện thoại, "Trì Úy? Em cũng quen à?"
Hứa Nặc vội vàng cất điện thoại đi, giống như sợ bị người khác nhìn ra tâm sự, chỉ tùy tiện nói, "Chị ấy là khách của cửa tiệm chúng em, thường gọi em phục vụ, cho nên cũng quen biết."
"Thế giới thật nhỏ." Quan Dĩ Đồng không quan tâm, gật gật đầu, thấy sắc mặt Hứa Nặc có chút lo lắng, liền hỏi, "Sao thế?"
"Chị ấy gọi điện thoại tới, nhưng không nói gì, không biết có phải có chuyện gì rồi không."
Quan Dĩ Đồng nhận lấy điện thoại, alo mấy tiếng, nhưng đầu bên kia không hề có động tĩnh, "Có lẽ là chạm phải thôi." Quan Dĩ Đồng nói, Hứa Nặc không biết tại sao, trong lòng có chút thất vọng.
Cuối cùng hai người gọi được một chiếc tắc-xi, ban đêm, càng thêm yên tĩnh, Quan Dĩ Đồng nhìn sắc đêm của thành phố này, không biết tại sao bản thân muốn quay lại, chiếc tắc-xi đi qua một khách sạn năm sao, phía trước là đèn giao thông, Quan Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn ánh đèn trải khắp thành phố, một bóng người cao ráo trong tòa nhà cao tầng như thể từng quen thuộc, là Mộc Dao sao? Ai mà biết. Có lẽ người phụ nữ tên Mộc Dao kia đã dẫn Tống Khả kia đi thuê phòng rồi chăng.
Bình luận truyện