Chương 15: Đi săn
Tác giả: Mão Liên
Biên tập: Wanhoo
"Vân Hạc đã hiểu." Nhớ đến Ấu Ninh, đôi mắt Dung Vân Hạc dịu dàng hẳn đi, "Mong cha yên tâm."
Dung hầu gật đầu, quay đi sửa sang cây cảnh và nói nhỏ nhẹ: "Con đi đi, sau này không cần việc nào cũng phải nói cho ta biết."
"Vâng, Vân Hạc xin cáo lui."
Dung Vân Hạc xoay người ra khỏi thư phòng, trên đường về tên nô tài thưa nhỏ: "Các vị đại nhân bảo là việc này vẫn chưa chuẩn bị xong, cần chắc chắn tuyết đối mới đồng ý ra tay. Bên Ngô tướng quân vẫn chưa phát hiện, các đại nhân bảo đầu xuân năm sau là một cơ hội tốt, sai nô tài qua hỏi ý của thế tử."
"Đêm dài lắm mộng." Dung Vân Hạc nheo mày, dừng bước chân, "Tạ gia bảo sao?"
Tên nô tài cười bảo: "Nếu không có thế tử can ngăn họ nhiều lần, có khi Tạ lão tướng quân đã dẫn quân đi Tây Bắc từ lâu rồi."
Dung Vân Hạc cũng cười, tên nô tài đoán vẻ mặt của hắn và dè dặt nói tiếp: "Thế tử, phu nhân bảo rằng hôm nay người ở phủ Ngô tướng quân lại tới nữa, hỏi ngài có muốn gặp mặt Ngô cô nương một lần không?"
Lúc hỏi ra câu này, gã sai vặt cũng thầm than trong lòng. Rõ ràng là thế tử muốn lật đổ Ngô tướng quân, sao có thể đồng ý hôn sự với Ngô cô nương được. Thế nhưng phu nhân không biết việc này, cũng không tiện chặn ngay người ta ngoài cửa.
"Quay về thưa với phu nhân, bảo là gần đây ta không rảnh." Dung Vân Hạc không hề để chuyện này trong lòng, hắn chưa bao giờ quan tâm đến Ngô cô nương mà mọi người nói là mến mộ mình, vậy nên giọng nói có một chút lạnh lùng, "Lần sau người phủ tướng quân có đến thì đừng mời vào trong phủ. Cứ bảo phu nhân không khoẻ không tiện tiếp khách."
"Vâng."
"Thái học đường sắp tan học rồi nhỉ?" Dung Vân Hạc phất tay áo, "Chuẩn bị xe, tiện đường qua cửa cung đón cô nương luôn."
"Ấy..." Tên nô tài do dự một chút, "Nô tài mới hay tin, có lẽ là hôm nay cô nương qua đêm ở trong cung, không về đâu ạ."
Dung Vân Hạc nheo mắt, "Là ai gửi tin này? Người trong hậu cung?"
"Hình như là người bên phía Thập tam điện hạ."
Trầm ngâm trong phút chốc, Dung Vân Hạc bảo: "Ừ, ta biết rồi."
Nói thì như vậy, nhưng sau đó Dung Vân Hạc đã chuẩn bị một cỗ xe tiến cung với danh nghĩa Dung phu nhân vào bái kiến Thái hậu, và đã rất tự nhiên đi dạo trong viện hoàng tử. Không ngoài dự đoán khi bắt gặp một cặp mắt buông ngủ của một cô bé trong thư phòng Yên Quy.
Dung Vân Hạc rảo bước chân đến, hắn bỏ qua sắc mặt của Yên Quy mà bế ngay muội muội nhà mình lên.
"Ứ... Ca ca..." Ấu Ninh rất quen với mùi ở người hắn, vậy nên dựa vào vai hắn gọi một tiếng ngọt ngạt và còn ngáp nhỏ.
Nhận thấy mặt tiểu cô nương ửng hồng, nóng ấm, nhìn qua là Dung Vân Hạc biết chắc cô bé đã ngủ cả chiều. Trước khi hắn vào thì cô bé vẫn đang ngủ say trong lòng Yên Quy.
Sự vui vẻ của Dung Vân Hạc không duy trì được. Hắn đã nhận ra từ trước rằng muội muội của hắn vô cùng ỷ lại vào Yên Quy. Hắn cũng không ngờ là nhanh như thế đã ngủ trên đùi người ta rồi.
Dù rằng mới chỉ năm tuổi bé xinh, thân thiết quá chút cũng không đáng kể. Nhưng với Dung Vân Hạc thì đó chính là động thái khiêu chiến địa vị huynh trưởng của hắn.
"Vân Hạc đã tiến cung, Ấu Ninh sẽ về phủ trước, không làm phiền điện hạ nữa." Tầm mắt Dung Vân Hạc khẽ liếc qua Hạnh Nhi làm Hạnh Nhi bất giác run lên và bắt đầu ngẫm xem mình đã làm sai điều gì.
Lâu rồi Yên Quy mới ngủ ngon một giấc dài, đương nhiên sẽ không vui khi tiểu cô nương tạo ra kỳ tích bị mang đi. Thế nhưng Dung Vân Hạc mới là ca ca của Ấu Ninh, về tình về lý hắn đều không có lý do gì để ngăn cản. Hắn chỉ biết mím môi nhè nhẹ và lẳng lặng nhìn người đi xa.
Rời khỏi viện hoàng tử, Dung Vân Hạc bóp cái má phúng phính của muội muội, nhỏ giọng trách cứ: "Mới có bao lớn mà đã bị người ta bắt cóc rồi, đúng là cái đồ không có tiền đồ."
Ấu Ninh không hiểu gì hết, chỉ ư ư a a hai tiếng rồi nhoẻn miệng cười khúc khích. Một chút bực bội của Dung Vân Bạc cũng bay mất, hắn chỉ biết tính rằng chuyện làm thư đồng không lâu dài được, cần tìm cơ hội thay người mới thôi.
***
Mới đó đã qua ba tháng, trời đông giá rét sắp đến kinh đô, hoàng thành bao phủ bởi món trang sức bạc, sương trắng như tuyết phủ bậc thêm tăng thêm sự mờ ảo.
Cuối năm cổng thành nườm nượp, cả trong hay ngoài thành đều rất náo nhiệt hơn ngày thường. Chu đế cũng không muốn luyện đan tu tiên nữa mà vui vẻ dạo chơi ở hậu cung. Thỉnh thoảng gặp các vị hoàng tử còn tiện thể hỏi bài một phen.
Hôm ấy Chu đế nổi hứng lập tức muốn dẫn các hoàng tử đi săn mùa đông. Nội thị tổng quản cũng không khuyên được, vậy là vội vàng qua bẩm báo với Thái hậu thì Thái hậu lại bảo: "Bệ hạ muốn làm gì thì để ngài tự do làm, làm gì có cái đạo lý ngăn cản vớ vẩn."
Nói rất có lý nhưng có phải Thái hậu nương nương đã quên khoảng mười năm trước vì sao Tứ hoàng tử không còn à?
Không thể để bệ hạ dẫn các con theo được!
Các nội thị đổ mồ hôi hột đầy trán, lại đi bẩm với các phi tần. Phi tần không xin Thái hậu được lại đành phải đi tìm đại thần trong tộc.
Chu đế muốn đi săn, các đại thần cũng không dám ngăn cản thẳng thừng. Họ chỉ dám khuyên có vài vị hoàng tử còn nhỏ thì không nên dẫn các ngài ấy theo.
Thực ra không phải do các đại thần nhát gan, mà do chủ trương của Chu đế là đi săn cần theo đuổi kích thích. Tứ hoàng tử chính là bị một mũi tên bắn gấu tẩm độc mà chết. Chu đế đau lòng mấy ngày nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại là quên ngay mình cũng là đồng lõa nửa vời.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, mọi người đều mặc niệm một hồi.
Tuy rằng mùa đông có rất nhiều thú dữ đều sẽ ngủ đông, nhưng không phải là sẽ không có nguy hiểm.
Khuyên đến cùng, một số tiểu hoàng tử dưới mười tuổi mới được đưa về, còn các đại thần thì buộc phải đau khổ đi săn.
Thực ra họ không lo lắng về vấn đề an nguy, chẳng qua là họ không thích chơi cùng Chu đế thôi, tóm lại là vị bệ hạ này xấu tính lắm. Mỗi lần đi săn, bản thân ngài không săn được bao nhiêu nhưng lại thích đi cướp con mồi của thần tử. Xưa nay chưa từng thấy qua vị hoàng đế nào lưu manh vô lại như vậy.
Vậy nhưng Thái hậu không có ý kiến, thân làm thần tử như họ càng không tiện xen vào.
Chu đế mới uống đan dược xong nên cả người bức bối, ông chỉ mặc mỗi chiếc áo lót mỏng, hở nửa bộ ngực, trông rất phong lưu phóng khoáng. Ông giương cây cung lên chỉ về hướng thiếu niên bên cạnh đang ưỡn ngực oai vệ, cười bảo: "Tiểu Lục Nhi, lâu ngày không gặp, con đã vạm vỡ hơn rồi. Đúng vậy, rất có thần thái của phụ hoàng năm xưa."
Thiếu niên đến khổ, trả lời lí nhí rằng: "Phụ hoàng, con là Ngũ, mới rồi ngài còn gặp con ở chỗ mẫu phi con đấy."
Chu đế à một tiếng, cười ha ha vội: "Trẫm nhớ rồi, vừa rồi con còn đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh rất là trôi chảy, khá lắm, trẫm rất vui."
Ngũ hoàng tử: ... Đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh là Thập lục đệ. Mình lớn như thể còn đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh đáng vui lắm à?!
Ngũ hoàng tử há miệng nhưng chỉ nghĩ chứ không nói nữa.
Chúng thần đều che mặt, mỗi lần bệ hạ uống thuốc xong đều có cái tính này, họ đã sớm quen rồi. May mà bệ hạ có nói lung tung nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc lớn, cũng không bôi tro trát chấu ra ngoài. Giờ dỗ bệ hạ vui vẻ một lúc là được rồi.
Ấu Ninh lúng liếng đôi mắt đen láy nhìn thích thú. Cô bé chưa từng gặp trưởng bối nào tùy hứng như thế. Sau khi nhận thức được đó là phụ hoàng của Yên Quy thì càng thấy thú vị, cô bé ngẩng cái đầu nhỏ bắt đầu suy tư xem hai người có chỗ nào giống nhau.
Yên Quy không cần nhìn cũng biết cô bé đang nghĩ gì, hắn xoay người lại hỏi: "Có lạnh không?"
"Không lạnh." Ấu Ninh lắc đầu, cô bé khoe chiếc áo lông nhung toàn thân. Cổ cô bé quấn một chiếc khăn trắng như lông cáo. Chiếc mũ nồi bao quanh đầu, tay và tai được bịt kín. Nhìn từ xa chính là một cục tròn xoe nhỏ xinh nặng nề.
Yên Quy mới nhận ra cô bé mặc nhiều như thế, bảo sao dạo này đi rất chậm, hắn còn tưởng là lên cân...
Hắn vỗ nhẹ, "Muội đứng ở đây đừng đi đâu, đừng ham chơi."
Đối diện với đôi mắt trong veo của tiểu cô nương, hắn nói tiếp: "Ta đi săn con cáo cho muội, muội có thể nuôi."
"Ừm." Ấu Ninh nghe hắn nói thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh chuẩn bị nhìn theo đội đi săn ở xa.
Mộttiếng hú dài làm Chu đế cười nắc nẻ. Mọi người thúc ngựa đi theo nhưng lại thấybệ hạ của họ chạy cả nửa đườngiữa đường vòng lại chỗ Ấu Ninh. Lúc đến gần cònkéo một cục tròn xoe đang ngây ngẩn lên, "Ha ha ha, trẫm bắt được con cáo nhỏnày trước rồi!"
Bình luận truyện